Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Cảm ơn sự vô cảm của anh đã khiến em học được cách từ bỏ mọi hy vọng…
“Đồ con heo.” Sáng sớm, Chu Xuân đã để mắt đến Liễu Như Yên.
Như Yên bĩu môi, “Xììì, tớ là heo mới là lạ.”.
Chu Xuân hoa chân múa tay nói: “A, tớ nghĩ cái biệt hiệu heo này rất thích hợp với cậu.”.
Như Yên trợn mắt, những người cùng phòng cũng cười, cảm thấy Chu Xuân đúng là không có việc gì làm.
Trần Đông nhịn cười, dùng quyển từ điển tiếng Pháp dầy cộp gõ vào đầu Chu Xuân, “Này Chu Xuân kia, xem ra cậu quá rảnh rỗi đấy. Cậu rảnh rỗi như vậy, tối nay giúp Diệp Tử thiết kế một hình ảnh tiếp đi.”.
Tay tôi run lên, suýt nữa đánh rơi cốc nước, nhíu mày, “Không cần đâu, cũng không phải tham dự cuộc thi sắc đẹp.”.
Chu Xuân hứng trí, tạm thời buông tha Liễu Như Yên, ngược lại quay sang tôi tấn công, “Không sai, không sai, ‘Dưa’ nói rất đúng, để tớ từ từ nghĩ.”.
Cô nàng xoa cằm, tử tế đánh giá tôi, vừa nhìn vừa gật đầu, tôi bị cô nàng dọa mồ hôi lạnh, ngoài nụ cười khổ ra, còn có thể làm gì khác?
“Diệp Tử, buổi tối tớ giúp cậu trang điểm thành mỹ nữ, hôm mấy tớ vừa mua một cái váy mới, đảm bảo cậu sẽ diễm quán quần phương[20]”. Chu Xuân bàn tính không sai, đáng tiếc…
“Phụt…” Như Yên cười, thở không ra hơi, “Nói cậu không văn hóa còn không thừa nhận, cậu dùng loạn thành ngữ thế này.”.
Chu Xuân cười mắng: “Cậu là đồ con heo thì biết gì, im miệng cho tớ.”.
“Ha, chính mình sai còn không nghe người khác sửa.”
“Heo mới là lạ, heo mới là lạ.” Chu Xuân nhăn mặt, Như Yên mau phát điên, không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng “Tớ không phải con heo mới là lạ!”.
Trong phòng nổ lớn, Chu Xuân lúc trước còn cười lớn giờ run rẩy chùm chăn che kín đầu, từ ngoài nhìn vào thấy cảnh tượng run như bị điện giật thế này có thể liên tưởng trốn trong đó là con mèo nghịch ngợm đấu đá lung tung, thế nào cũng không có cách giãy thoát.
Mai Mai cười ngã vào ngực Trình Ahh, Trần Đông cười đến lau nước mắt nhờ tôi xoa bụng, Bùi Tử Du cũng tới xem tình trạng của Trần Đông, cô nàng xưa nay đoan trang dịu dàng, không giống chúng tôi, cười mất hình ảnh cũng chẳng đáng nói làm gì.
Liễu Như Yên theo phản xạ vòng cung, thấy chúng tôi cười nghiêng ngả mới tỉnh ngộ, ấn chặt Chu Xuân không động đậy, lúc này thời gian cô nói câu kinh điển trước ước chừng không quá năm phút đồng hồ.
***
“Thở sâu, đúng, cười một cái nữa.” Tôi soi gương tập mỉm cười, thường xuyên nói với chính mình phải thư giãn. Lời bài hát vốn đã thuộc làu, ngữ điệu và tiết tấu càng không thành vấn đề, thứ duy nhất cần điều chỉnh là tâm tình. Nói không nghĩ đến đoạt giải, chỉ tham gia là được, hoàn toàn chỉ là chuyện ma quỷ lừa người, hư vinh ai chẳng muốn có, huống chi đây là sự kiện mỗi năm một lần do trường tổ chức, được quan tâm không kém danh sách cấp học bổng hàng năm.
Vòng trong các thí sinh trình độ càng cao, áp lực càng lớn, tôi cũng rất khẩn trương, kiểu này dễ chết tuần hoàn theo định luật mà thôi.
“Diệp Tử, tớ và Viên Lang đến giúp cậu nè. Còn có vài chục người nữa cũng đã có mặt, yên tâm, lần này cậu không hạng nhất cũng hạng hai.” Chu Xuân chẳng biết từ lúc nào đã trốn đến hậu trường, kéo Viên Lang, chính xác hơn là bàn tay Viên Lang vẫn ôm chặt eo Chu Xuân, không hề buông.
Tôi buồn bực, “Tới nhiều vậy vé đâu ra?”. Còn mấy chục người nữa, cảm giác họ đến để đập phá.
Chu Xuân đắc ý nói: “Hướng Huy mới đưa, nói là tặng cho cậu. Mọi người vừa có vé lập tức chia nhau mà vào. Hiện tại vé nhiều vô kể, thật làm ánh mắt người khác xám ngắt vì ghen tị rồi đó nha.”
Tôi hỏi xin vé anh ấy khi nào? Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn không nhớ ra lại có chuyện này.
“Được, chúng tớ ra ngoài đây. Diệp Tử, cố lên.” Chu Xuân đập một phát rõ đau lên vai tôi, tôi làm hành động hình chữ “X” thủ thế, gật gật đầu. Lúc cô vừa đi ra, còn không quên ném cho tôi nụ hôm gió, kết quả là bị ánh mắt phản đối cảnh cáo nghiêm trọng của Viên Lang.
Tôi giờ vẫn suy nghĩ, chẳng lẽ lần say rượu đó đi ăn nói bậy bạ? Trừ ý nghĩ này ra, tôi thật không nghĩ ra còn lý do nào khác.
“Diệp Tử, bốc thăm.” Hướng Huy tiến vào trong tay mang theo một chiếc thùng giấy.
Tôi tuỳ ý chọn một cái mở ra, Hướng Huy nghiêng đầu nhìn. “Số 20, may đấy.”
Tôi cũng biết rõ đêm chung kết sẽ có lợi nếu đứng vị trí gần đầu, cũng nói ra khỏi miệng: “Cái này có gì tốt, tôi tình nguyện xếp thứ gần phía trước, xong sớm cho nhẹ nhàng.”
Anh cười ranh mãnh, không nói gì thêm.
Vẫn là tôi nhịn không được hỏi, “Vậy tối hôm đó tôi có hỏi anh xin vé à?”.
“Tối hôm đó?” Anh chớp mắt mấy cái.
Biết rõ còn cố hỏi, tôi mắng một câu. “Chính là đám cưới chị họ tôi đó.”
“Ờ, đúng vậy. Em quên à? Em nói bạn bè em muốn vé vào, em lại ngại thoái thác, lại nói sợ bị cho có quan hệ với người trong…” Anh nói liến thoắng không ngừng, như sợ tôi không tin.
Vì sao một chút ấn tượng tôi cũng không có , tôi dựa vào tường chán nản nghĩ. “Vậy tôi còn nói chuyện khác không?” Say rượu thành hồ đồ, nếu nói chuyện không nên nói là thảm rồi, nếu may mắn tránh được kiếp này, tôi xin thề về sau không dám uống rượu nữa.
“Rất nhiều chuyện, để anh nhớ lại đã.” Hướng Huy nhíu mày, tựa như đang trầm tư suy nghĩ, tôi lại gấp gáp, “Tốt nhất anh không nhớ ra thì hơn.”.
Anh cười vui vẻ đang định nói cái gì liền bị nhân viên công tác phía trước gọi, anh vội vội vàng vàng đi bỏ lại một câu khi nào cuộc thi kết thúc sẽ lại nói chuyện với tôi.
***
Cuộc thi chung kết đúng 6 giờ rưỡi tại hội trường chính thức bắt đầu.
Các thí sinh bên cạnh liên tục thay nhau lên sân khấu, tôi vì xếp thứ cuối cùng nên nhìn qua có vẻ thảnh thơi hơn người bên ngoài sân khấu nhiều.
Đến vòng chung kết, có mười thí sinh nam và mười thí sinh nữ, vì vậy những ca khúc được lựa chọn cũng vô cũng phổ biến, từ Trương Tín Triết “Đừng sợ anh đau lòng” đến Lý Văn “Tình xưa”, cả bài hát dân ca “Câu chuyện mùa xuân” …vv..., tôi ở đằng sau nghe không rõ, thấy ngưa ngứa, may là Chu Xuân đồng ý ở phía dưới quay lại toàn bộ cuộc thi mới làm tôi đỡ tiếc.
Số 15, rồi 16... Tôi đếm nhẩm các con số, còn có bốn người nữa là đến tôi, lớp mồ hôi trong lòng bàn tay càng tăng thêm, chân không khống chế được bắt đầu run rẩy.
Bỗng nhiên, một giai điệu quen thuộc vang lên, tim tôi nhảy lên tận cổ họng, này này này… Thế nào lại có chuyện này? Phản ứng đầu tiên của tôi là có thể chỉ nhầm, phản ứng thứ hai của tôi là có thể trật tự thay đổi, nhưng vì sao lại không thông báo với tôi?
Cho đến khi một giọng âm vang nữ từ từ truyền đến, tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, là người chọn cùng ca khúc với tôi, đó là một bài hát huyền thoại.
Giọng hát cô ấy rõ sắc, thanh thúy, sáng ngời, âm bổng ngọt ngào tú lệ, âm thấp thì trầm, êm dịu, thay đổi từ âm bổng đến âm thấp tự nhiên, không giống tôi trầm thấp, cách thể hiện bài hát cảm giác hoàn toàn khác nhau, kết thúc bài hát, bộc phát một loạt tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hiển nhiên, cô ấy được hoan nghênh vì trình độ vượt qua trước mặt tất cả mọi người.
Tôi tâm tình bình yên đột nhiên trở nên nôn nóng, cứng cổ, đầu ong ong rung động, tiếng lòng kéo căng sắp đứt đoạn, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng. Chuyện xảy ra tựa như một năm mới có một cơn đại hồng thủy[21] khiến đầu óc tôi quay cuồng, tôi ngồi liệt ở ghế, dùng hai tay vòng qua lồng ngực, tôi biết rõ sắc mặt tái nhợt lúc này sẽ làm cho người khác sợ hãi, có thể điều đáng lo ngại không chỉ như thế.
“Diệp Tử.” Có người ở sau thăm dò gọi tên tôi, tôi quay đầu lại, một khuôn mặt trang điểm tinh tế trước mặt không hề báo động phóng đến, gần như muốn cùng tôi đánh nhau.
Tôi theo bản năng há hốc mồm kinh hô, lại không thể phát ra nửa âm thanh, tôi nhận thấy điều tôi lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy đến.
Đó là, tôi bị mất tiếng!
Bệnh đột phát này từ năm tôi mười lăm tuổi đã từng trải qua, không ngờ cách nhiều năm như vậy, lại lần thứ hai được chiếu cố.
Bởi vì quá căng thẳng làm cho tôi tạm thời thất thanh, đó là kết quả mà chuyên gia y học chuẩn đoán bệnh cho tôi.
“Cô sao vậy?”. Người vừa tới nhướng mi, hơi lùi lại.
Lồng ngực tôi bị sốc mà kịch liệt nhấp nhô, cố gắng một lúc mới bình tĩnh đứng lên, người vừa tới không phải quen thân cũng chẳng phải xa lạ gì, đây chính là bạn gái của Hướng Huy – Từ Văn Tiệp.
Cô ta nhìn tôi không nói, bước lên phía trước, khiến cho tôi ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, cô nhìn chăm chú tôi với ánh mắt dần mài thành lưỡi dao sắc bén, biểu tình tối tăm, tôi giật giật môi, không lên tiếng.
“Cô nghe cho rõ lời tôi nói, từ nay đừng nghĩ quấn quít Hướng Huy.” Cô ta khẩu khí kiêu ngạo, ngang ngược, tôi duy trì nụ cười, thế nào, cô ta cuối cùng không nhẫn nại được nên chính mình xuất thủ sao?
“Cô nói gì đi, tôi ghét cái kiểu giả bộ người đáng thương.” Lông mày cô nàng nhướn cao, mang phần kinh thường. Tôi thầm buồn cười, người này đối với bản thân mình còn không có lòng tin, vậy người khác làm sao đem lại hy vọng cho cô ta. Đáng tiếc, những lời nói này tôi không có biện pháp nào nói cho cô ta nghe.
Tôi tự rót chén nước, nhấp một ngụm, rất có hứng thú nghe cô nàng tiếp tục giảng đạo, nhưng là cô ta không cho tôi cơ hội. “Cô…” Cô ta tức giận, hất chén nước trong tay tôi, tiếng thủy tinh rơi, đúng là một vụ lộn xộn, rất tốt, tam khối tứ lông, không biết liệu tôi có nên áp dụng quy tắc bắt người bồi thường.
Tôi chỉ chỉ đống nát vụn thủy tinh, buông tay, ý là cái cục diện rối rắm này cô tự đi mà thu dọn. Cô nàng hung hăng trừng mắt liếc tôi một cái, tôi thật sự rất vô tội, từ đầu đến cuối toàn là cô ta nói, mà tôi đến quyền biện bạch cũng không có.
“Diệp Tử, còn một người nữa đến em, em còn chậm chạp ở đây làm gì?” Hướng Huy hùng hùng hổ hổ xông đến, liếc thấy tình cảnh này giật mình, “Chuyện này là thế nào?”. Sau khoảnh khắc ngạc nhiên, anh chuyển hướng sang Từ Văn Tiệp, “Còn em, sao em lại ở đây?”.
Từ Văn Tiệp phản ứng cực nhanh, tôi còn đang nhìn xung quanh tìm kiếm giấy bút, chuẩn bị lấy bút thay miệng trình bày nguyên do với Hướng Huy, cô ta đã nhào vào ngực Hướng Huy, gần như cùng một lúc, đôi mắt bịt kín tầng sương mù, “Em có lòng bưng nước mời cô ấy, ai ngờ cô ấy không những không cảm kích, lại còn…”. Nói đến đây, cô ta cố ý dừng lại một chút, nhưng ý tứ muốn biểu đạt đã rõ ràng phân minh.
Hướng Huy cau mày, tôi không biết rõ lời nói của cô ta có hiệu quả trong lòng anh hay không, chỉ biết anh ta rõ ràng bất mãn. Từ Văn Tiệp lộ ra tia cười chiến thắng, tôi nhún vai, cảm thấy không thú vị. Đừng nói tôi bây giờ là không mở miệng được, cho dù có thể nói chuyện, tôi cũng sẽ không thèm giải thích một lời. Bởi vì, cô ta dùng thủ đoạn thật sự không thông minh, hơn nữa còn nhàm chán cực kì.
Tôi cười lạnh, cuộc thi chung kết đã không có cách tham gia, ở lại đây cũng không phải tất yếu, chẳng qua ngồi đến lúc này cũng vì không muốn phụ sự kỳ vọng bạn bè đến cổ vũ.
Tuy nhiên, mọi thứ không hoàn thành, Từ Văn Tiệp cũng không buông tha quyết định của tôi.
Tôi bỏ ý định giải thích chân tướng sự thật cho Hướng Huy, chuẩn bị chạy lấy người, Từ Văn Tiệp đột nhiên vén ống tay áo lên, trên cánh tay nhất thời lộ ra một vệt bần tím lớn, hiện trên trong da thịt trắng tuyết, lại có vẻ dữ tợn, cô ta nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, chỉ tay về hướng tôi, môi son hé mở, chẳng hề nói gì, nhưng cho thấy sự bất bình rất lớn.
Thân thủ nhanh nhạy lắm, tôi từ nội tâm phát ra tiếng thầm tán thưởng, mặc Hoả Nhãn Kim Tinh[22] của tôi cũng không phát hiện ra cô động tay động chân khi nào. Kĩ xảo biểu diễn cũng vô cùng tốt, cũng than thở tự chui vào cái bẫy vu oan giáng họa của cô ta.
Lúc này tôi quả thực hết đường chối cãi.
Vẫn là chỉ biết cười khổ.
Ánh mắt Hướng Huy hạ xuống khuôn mặt tôi, ngạc nhiên phức tạp nhìn chằm chằm mắt tôi, trong đáy mắt ẩn chứa nhiều loại cảm xúc, tôi ngắm nghiền mắt, khẽ cắn chặt môi, lại cúi đầu, nén xuống tiếng thở dài.
Hướng Huy không lên tiếng nhưng đôi khi chọn ngôn ngữ im lặng lại dễ làm tổn thương hơn lời nói ra thành tiếng.
Tôi mệt mỏi cực độ, nở nụ cười mờ nhạt, cười nụ cười của sinh vật vô tâm vô tính, vô ưu vô lo, tựa như mọi thứ ở đây mọi đều không liên quan đến tôi.
Tôi vội vàng tìm một cây bút, viết ngoáy xuống « Bỏ quyền ». Hai chữ giao lại cho Hướng Huy, mặc anh ở sau lưng gọi to tôi cũng chả buồn quay đầu.
***
Kể từ lúc tôi đột ngột rời đi, bài hát song ca được sắp xếp từ trước cũng phải hủy bỏ, Hướng Huy rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cái này là tôi về sau nghe nói.
Tôi bỏ đi làm CLB thanh nhạc không một người vào top ba người đứng đầu vòng chung kết, làm anh ấy thân chủ tịch hội sinh viên kiêm hội trưởng CLB thanh nhạc thật mất mặt, cái này cũng là về sau tôi mới được biết.
Khi trở về kí túc xá không bao lâu cổ họng tôi đã hồi phục, vì vậy không ai biết đã từng bị mất giọng, mọi người cùng phòng ít nhiều tránh né tôi, cả Chu Xuân cũng vô cùng khinh bỉ. Tôi quyết không giải thích mọi việc rõ ràng từ đầu đến cuối cho Hướng Huy, vì anh ấy biết hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Vài ngày qua đi lại đến kỳ họp thường niên của CLB thanh nhạc.
***
Như thường lệ, tới gần kì nghỉ đông, trường học sẽ không còn những hoạt động trọng đại, lại là giai đoạn ôn tập cho kỳ thi, mọi người đều có vẻ phờ phạc. Tôi ngáp dài, tối qua Chu Xuân bật đèn pin học Kinh tế chính trị trọng điểm đến ba giờ đêm, giáo viên chết tiệt, luôn cho rằng nếu ôn kĩ những câu hỏi được đề cập trong các bài giảng hàng ngày là có thể thuận lợi vượt qua. May là tôi rất hiếm khi trốn học, ghi chép cũng đầy đủ, nghiễm nhiên nhiệm vụ đốt dầu nửa đêm học cùng Chu Xuân không nhường ai rơi xuống đầu tôi.
Chiếc kim đồng hồ treo tường chỉ tám giờ, rốt cuộc cũng tan học.
Tôi cúi đầu thu thập sách vở, cuốn sách ôn tập ngôn ngữ học tôi vừa mang về trong đống sách vở lý thuyết thanh nhạc ở tầng dưới, rãnh rỗi lại nghía qua vài lần, tôi vội vàng tìm kiếm chuẩn bị mang về thư viện, những người khác dần rời đi, đột ngột một trận gió lạnh từ cửa thổi đến, đúng lúc tôi ngồi bên cạnh cửa trên, lúc này, không chỉ gió đông lạnh làm tay chân lạnh buốt, chán nhất là sách vở giấy tờ bị gió thổi tung hết lên.
Tôi luống cuống tay chân vội đi nhặt, nhặt được quyển này lại rơi mất quyển kia, khó lắm mở có thể thu chúng lại, lại phát hiện tài liệu ôn tập quan trọng chẳng biết biến đâu mất.
“Đâu mất rồi?” Tôi lầm bẩm than thởt, ngồi xổm xuống, đầu gần như chạm vào mặt đất.
Đến khi tìm xuống dưới, mới thoáng nhìn thấy đống giấy tờ trắng sáng giống như tài liệu ôn thi, tôi đứng lên, chân vẫn còn run rẩy vì gập người lâu quá, vừa mới nhổm nửa người dậy đã có người đến trước mặt tôi bước từng bước nhặt lên.
“Cảm ơn.” Tôi đưa tay nhận, ánh mắt lang thang giao lộ với Hướng Huy, tâm trí tôi cứng lại, chột dạ quay đi, lại nghĩ tôi vì sao phải trốn tránh anh, phục lại nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của anh.
Anh cúi đầu nhìn tập giấy trong tay, nở nụ cười, tôi túm lấy, dường như khiêu khích nhìn thẳng anh.
Anh cười khẽ, hơi thở phảng phất qua mặt tôi, bên tai tôi không ý thức nóng dần lên.
“Vì sao muốn rời khỏi cuộc thi?” Anh thở dài, tôi có thể thấy rõ lời nói anh hỏi trong ánh mắt đầy mong đợi.
Tôi nhìn anh, không nói gì, nâng tay vuốt nhẹ sợi tóc. Nếu như bây giờ tôi câu trả lời không phải anh nghĩ, như vậy, anh có tin tôi không?
“Vì sao không nói?” Anh ngữ điệu như đã thiếu kiên nhẫn.
Tôi mỉm cười, bướng bỉnh cắn môi.
Cục diện bế tắc, nhất thời có âm thanh phá vỡ, “Diệp Tử, tôi có chuyện muốn nói với bạn.” Trần Vũ Hoa từ bên ngoài tiến vào, bước chân lướt nhẹ, thấy tôi và Hướng Huy giằng co, lại đi ra ngoài, “Hai người có chuyện a, vậy tôi ra ngoài chờ bạn.”.
“Không cần.” Cả hai chúng tôi đồng loạt, ăn ý thần kỳ.
“Có chuyện gì anh cứ nói đi.” Tôi rất thản nhiên.
Trần Vũ Hoa lén lút nhìn mắt Hướng Huy,có lẽ nháy mắt ra hiệu, Hướng Huy biết điều tránh ra, nhưng không có đi xa, chỉ là trở lại bàn, lấy máy ghi âm ra, thay đổi lại rồi lắp vào, lắp qua lắp lại nhiều lần cũng không thấy tiếng hát nào vang lên.
Tôi thu hồi tầm mắt, không phớt lờ, biểu tình lạnh nhạt. Trần Vũ Hoa thấy hơi chật hẹp, hắng giọng, ấp úng nói: “Diệp Tử, anh thích em. Em có thể làm bạn gái anh không?”. Anh ta dường như thu hết can đảm mới dám nói ra lời nói này, gương mặt đỏ bừng.
Tôi hếch mũi, ánh mắt vô thức nhìn sang Hướng Huy, anh tuy rằng đang đùa nghịch máy móc, nhưng tôi luôn cảm thấy anh vẫn lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi.
Không gian im lặng không tiếng động.
Trần Vũ Hoa nôn nóng đổ mồ hôi, nhìn từ góc độ của tôi có thể thấy chóp mũi anh ta toát ra dòng mồ hôi trong suốt, bỗng nhiên cảm thấy anh ta rất dễ thương.
Tôi lấy từ túi nhỏ của mình một chiếc khăn tay đưa cho anh, dịu dàng cười, “Đầu tiên lau mồ hôi đi đã”.
Anh đưa tay tiếp nhận, lúng túng lau vài cái. Mặt vẫn như trước tràn đầy hy vọng, khiến tôi không dám từ chối.
Tôi nuốt ngụm nước bọt, nín thở, trong đầu một đống hỗn loạn, hạ ý thức nhìn sang Hướng Huy, vô tình chạm đúng ánh mắt anh, lại thấy anh vội vàng né tránh, xoay người, đặt chính mình bên ngoài sự việc, tôi thấy trong lòng một tảng băng lạnh buốt, có chút mỏi mệt, mỉm cười “Được.”
Hướng Huy có chút cứng lại, tôi tươi cười càng rực rỡ, thế là, trong đêm mùa đông lạnh buốt này, tôi chính thức trở thành bạn gái của Trần Vũ Hoa.
Mục đích của tôi rất đơn giản, nếu đó là điều anh vui sướng muốn nhìn thấy, tôi sẽ làm điều đó vì anh.
“Đồ con heo.” Sáng sớm, Chu Xuân đã để mắt đến Liễu Như Yên.
Như Yên bĩu môi, “Xììì, tớ là heo mới là lạ.”.
Chu Xuân hoa chân múa tay nói: “A, tớ nghĩ cái biệt hiệu heo này rất thích hợp với cậu.”.
Như Yên trợn mắt, những người cùng phòng cũng cười, cảm thấy Chu Xuân đúng là không có việc gì làm.
Trần Đông nhịn cười, dùng quyển từ điển tiếng Pháp dầy cộp gõ vào đầu Chu Xuân, “Này Chu Xuân kia, xem ra cậu quá rảnh rỗi đấy. Cậu rảnh rỗi như vậy, tối nay giúp Diệp Tử thiết kế một hình ảnh tiếp đi.”.
Tay tôi run lên, suýt nữa đánh rơi cốc nước, nhíu mày, “Không cần đâu, cũng không phải tham dự cuộc thi sắc đẹp.”.
Chu Xuân hứng trí, tạm thời buông tha Liễu Như Yên, ngược lại quay sang tôi tấn công, “Không sai, không sai, ‘Dưa’ nói rất đúng, để tớ từ từ nghĩ.”.
Cô nàng xoa cằm, tử tế đánh giá tôi, vừa nhìn vừa gật đầu, tôi bị cô nàng dọa mồ hôi lạnh, ngoài nụ cười khổ ra, còn có thể làm gì khác?
“Diệp Tử, buổi tối tớ giúp cậu trang điểm thành mỹ nữ, hôm mấy tớ vừa mua một cái váy mới, đảm bảo cậu sẽ diễm quán quần phương[20]”. Chu Xuân bàn tính không sai, đáng tiếc…
“Phụt…” Như Yên cười, thở không ra hơi, “Nói cậu không văn hóa còn không thừa nhận, cậu dùng loạn thành ngữ thế này.”.
Chu Xuân cười mắng: “Cậu là đồ con heo thì biết gì, im miệng cho tớ.”.
“Ha, chính mình sai còn không nghe người khác sửa.”
“Heo mới là lạ, heo mới là lạ.” Chu Xuân nhăn mặt, Như Yên mau phát điên, không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng “Tớ không phải con heo mới là lạ!”.
Trong phòng nổ lớn, Chu Xuân lúc trước còn cười lớn giờ run rẩy chùm chăn che kín đầu, từ ngoài nhìn vào thấy cảnh tượng run như bị điện giật thế này có thể liên tưởng trốn trong đó là con mèo nghịch ngợm đấu đá lung tung, thế nào cũng không có cách giãy thoát.
Mai Mai cười ngã vào ngực Trình Ahh, Trần Đông cười đến lau nước mắt nhờ tôi xoa bụng, Bùi Tử Du cũng tới xem tình trạng của Trần Đông, cô nàng xưa nay đoan trang dịu dàng, không giống chúng tôi, cười mất hình ảnh cũng chẳng đáng nói làm gì.
Liễu Như Yên theo phản xạ vòng cung, thấy chúng tôi cười nghiêng ngả mới tỉnh ngộ, ấn chặt Chu Xuân không động đậy, lúc này thời gian cô nói câu kinh điển trước ước chừng không quá năm phút đồng hồ.
***
“Thở sâu, đúng, cười một cái nữa.” Tôi soi gương tập mỉm cười, thường xuyên nói với chính mình phải thư giãn. Lời bài hát vốn đã thuộc làu, ngữ điệu và tiết tấu càng không thành vấn đề, thứ duy nhất cần điều chỉnh là tâm tình. Nói không nghĩ đến đoạt giải, chỉ tham gia là được, hoàn toàn chỉ là chuyện ma quỷ lừa người, hư vinh ai chẳng muốn có, huống chi đây là sự kiện mỗi năm một lần do trường tổ chức, được quan tâm không kém danh sách cấp học bổng hàng năm.
Vòng trong các thí sinh trình độ càng cao, áp lực càng lớn, tôi cũng rất khẩn trương, kiểu này dễ chết tuần hoàn theo định luật mà thôi.
“Diệp Tử, tớ và Viên Lang đến giúp cậu nè. Còn có vài chục người nữa cũng đã có mặt, yên tâm, lần này cậu không hạng nhất cũng hạng hai.” Chu Xuân chẳng biết từ lúc nào đã trốn đến hậu trường, kéo Viên Lang, chính xác hơn là bàn tay Viên Lang vẫn ôm chặt eo Chu Xuân, không hề buông.
Tôi buồn bực, “Tới nhiều vậy vé đâu ra?”. Còn mấy chục người nữa, cảm giác họ đến để đập phá.
Chu Xuân đắc ý nói: “Hướng Huy mới đưa, nói là tặng cho cậu. Mọi người vừa có vé lập tức chia nhau mà vào. Hiện tại vé nhiều vô kể, thật làm ánh mắt người khác xám ngắt vì ghen tị rồi đó nha.”
Tôi hỏi xin vé anh ấy khi nào? Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn không nhớ ra lại có chuyện này.
“Được, chúng tớ ra ngoài đây. Diệp Tử, cố lên.” Chu Xuân đập một phát rõ đau lên vai tôi, tôi làm hành động hình chữ “X” thủ thế, gật gật đầu. Lúc cô vừa đi ra, còn không quên ném cho tôi nụ hôm gió, kết quả là bị ánh mắt phản đối cảnh cáo nghiêm trọng của Viên Lang.
Tôi giờ vẫn suy nghĩ, chẳng lẽ lần say rượu đó đi ăn nói bậy bạ? Trừ ý nghĩ này ra, tôi thật không nghĩ ra còn lý do nào khác.
“Diệp Tử, bốc thăm.” Hướng Huy tiến vào trong tay mang theo một chiếc thùng giấy.
Tôi tuỳ ý chọn một cái mở ra, Hướng Huy nghiêng đầu nhìn. “Số 20, may đấy.”
Tôi cũng biết rõ đêm chung kết sẽ có lợi nếu đứng vị trí gần đầu, cũng nói ra khỏi miệng: “Cái này có gì tốt, tôi tình nguyện xếp thứ gần phía trước, xong sớm cho nhẹ nhàng.”
Anh cười ranh mãnh, không nói gì thêm.
Vẫn là tôi nhịn không được hỏi, “Vậy tối hôm đó tôi có hỏi anh xin vé à?”.
“Tối hôm đó?” Anh chớp mắt mấy cái.
Biết rõ còn cố hỏi, tôi mắng một câu. “Chính là đám cưới chị họ tôi đó.”
“Ờ, đúng vậy. Em quên à? Em nói bạn bè em muốn vé vào, em lại ngại thoái thác, lại nói sợ bị cho có quan hệ với người trong…” Anh nói liến thoắng không ngừng, như sợ tôi không tin.
Vì sao một chút ấn tượng tôi cũng không có , tôi dựa vào tường chán nản nghĩ. “Vậy tôi còn nói chuyện khác không?” Say rượu thành hồ đồ, nếu nói chuyện không nên nói là thảm rồi, nếu may mắn tránh được kiếp này, tôi xin thề về sau không dám uống rượu nữa.
“Rất nhiều chuyện, để anh nhớ lại đã.” Hướng Huy nhíu mày, tựa như đang trầm tư suy nghĩ, tôi lại gấp gáp, “Tốt nhất anh không nhớ ra thì hơn.”.
Anh cười vui vẻ đang định nói cái gì liền bị nhân viên công tác phía trước gọi, anh vội vội vàng vàng đi bỏ lại một câu khi nào cuộc thi kết thúc sẽ lại nói chuyện với tôi.
***
Cuộc thi chung kết đúng 6 giờ rưỡi tại hội trường chính thức bắt đầu.
Các thí sinh bên cạnh liên tục thay nhau lên sân khấu, tôi vì xếp thứ cuối cùng nên nhìn qua có vẻ thảnh thơi hơn người bên ngoài sân khấu nhiều.
Đến vòng chung kết, có mười thí sinh nam và mười thí sinh nữ, vì vậy những ca khúc được lựa chọn cũng vô cũng phổ biến, từ Trương Tín Triết “Đừng sợ anh đau lòng” đến Lý Văn “Tình xưa”, cả bài hát dân ca “Câu chuyện mùa xuân” …vv..., tôi ở đằng sau nghe không rõ, thấy ngưa ngứa, may là Chu Xuân đồng ý ở phía dưới quay lại toàn bộ cuộc thi mới làm tôi đỡ tiếc.
Số 15, rồi 16... Tôi đếm nhẩm các con số, còn có bốn người nữa là đến tôi, lớp mồ hôi trong lòng bàn tay càng tăng thêm, chân không khống chế được bắt đầu run rẩy.
Bỗng nhiên, một giai điệu quen thuộc vang lên, tim tôi nhảy lên tận cổ họng, này này này… Thế nào lại có chuyện này? Phản ứng đầu tiên của tôi là có thể chỉ nhầm, phản ứng thứ hai của tôi là có thể trật tự thay đổi, nhưng vì sao lại không thông báo với tôi?
Cho đến khi một giọng âm vang nữ từ từ truyền đến, tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, là người chọn cùng ca khúc với tôi, đó là một bài hát huyền thoại.
Giọng hát cô ấy rõ sắc, thanh thúy, sáng ngời, âm bổng ngọt ngào tú lệ, âm thấp thì trầm, êm dịu, thay đổi từ âm bổng đến âm thấp tự nhiên, không giống tôi trầm thấp, cách thể hiện bài hát cảm giác hoàn toàn khác nhau, kết thúc bài hát, bộc phát một loạt tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hiển nhiên, cô ấy được hoan nghênh vì trình độ vượt qua trước mặt tất cả mọi người.
Tôi tâm tình bình yên đột nhiên trở nên nôn nóng, cứng cổ, đầu ong ong rung động, tiếng lòng kéo căng sắp đứt đoạn, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng. Chuyện xảy ra tựa như một năm mới có một cơn đại hồng thủy[21] khiến đầu óc tôi quay cuồng, tôi ngồi liệt ở ghế, dùng hai tay vòng qua lồng ngực, tôi biết rõ sắc mặt tái nhợt lúc này sẽ làm cho người khác sợ hãi, có thể điều đáng lo ngại không chỉ như thế.
“Diệp Tử.” Có người ở sau thăm dò gọi tên tôi, tôi quay đầu lại, một khuôn mặt trang điểm tinh tế trước mặt không hề báo động phóng đến, gần như muốn cùng tôi đánh nhau.
Tôi theo bản năng há hốc mồm kinh hô, lại không thể phát ra nửa âm thanh, tôi nhận thấy điều tôi lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy đến.
Đó là, tôi bị mất tiếng!
Bệnh đột phát này từ năm tôi mười lăm tuổi đã từng trải qua, không ngờ cách nhiều năm như vậy, lại lần thứ hai được chiếu cố.
Bởi vì quá căng thẳng làm cho tôi tạm thời thất thanh, đó là kết quả mà chuyên gia y học chuẩn đoán bệnh cho tôi.
“Cô sao vậy?”. Người vừa tới nhướng mi, hơi lùi lại.
Lồng ngực tôi bị sốc mà kịch liệt nhấp nhô, cố gắng một lúc mới bình tĩnh đứng lên, người vừa tới không phải quen thân cũng chẳng phải xa lạ gì, đây chính là bạn gái của Hướng Huy – Từ Văn Tiệp.
Cô ta nhìn tôi không nói, bước lên phía trước, khiến cho tôi ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, cô nhìn chăm chú tôi với ánh mắt dần mài thành lưỡi dao sắc bén, biểu tình tối tăm, tôi giật giật môi, không lên tiếng.
“Cô nghe cho rõ lời tôi nói, từ nay đừng nghĩ quấn quít Hướng Huy.” Cô ta khẩu khí kiêu ngạo, ngang ngược, tôi duy trì nụ cười, thế nào, cô ta cuối cùng không nhẫn nại được nên chính mình xuất thủ sao?
“Cô nói gì đi, tôi ghét cái kiểu giả bộ người đáng thương.” Lông mày cô nàng nhướn cao, mang phần kinh thường. Tôi thầm buồn cười, người này đối với bản thân mình còn không có lòng tin, vậy người khác làm sao đem lại hy vọng cho cô ta. Đáng tiếc, những lời nói này tôi không có biện pháp nào nói cho cô ta nghe.
Tôi tự rót chén nước, nhấp một ngụm, rất có hứng thú nghe cô nàng tiếp tục giảng đạo, nhưng là cô ta không cho tôi cơ hội. “Cô…” Cô ta tức giận, hất chén nước trong tay tôi, tiếng thủy tinh rơi, đúng là một vụ lộn xộn, rất tốt, tam khối tứ lông, không biết liệu tôi có nên áp dụng quy tắc bắt người bồi thường.
Tôi chỉ chỉ đống nát vụn thủy tinh, buông tay, ý là cái cục diện rối rắm này cô tự đi mà thu dọn. Cô nàng hung hăng trừng mắt liếc tôi một cái, tôi thật sự rất vô tội, từ đầu đến cuối toàn là cô ta nói, mà tôi đến quyền biện bạch cũng không có.
“Diệp Tử, còn một người nữa đến em, em còn chậm chạp ở đây làm gì?” Hướng Huy hùng hùng hổ hổ xông đến, liếc thấy tình cảnh này giật mình, “Chuyện này là thế nào?”. Sau khoảnh khắc ngạc nhiên, anh chuyển hướng sang Từ Văn Tiệp, “Còn em, sao em lại ở đây?”.
Từ Văn Tiệp phản ứng cực nhanh, tôi còn đang nhìn xung quanh tìm kiếm giấy bút, chuẩn bị lấy bút thay miệng trình bày nguyên do với Hướng Huy, cô ta đã nhào vào ngực Hướng Huy, gần như cùng một lúc, đôi mắt bịt kín tầng sương mù, “Em có lòng bưng nước mời cô ấy, ai ngờ cô ấy không những không cảm kích, lại còn…”. Nói đến đây, cô ta cố ý dừng lại một chút, nhưng ý tứ muốn biểu đạt đã rõ ràng phân minh.
Hướng Huy cau mày, tôi không biết rõ lời nói của cô ta có hiệu quả trong lòng anh hay không, chỉ biết anh ta rõ ràng bất mãn. Từ Văn Tiệp lộ ra tia cười chiến thắng, tôi nhún vai, cảm thấy không thú vị. Đừng nói tôi bây giờ là không mở miệng được, cho dù có thể nói chuyện, tôi cũng sẽ không thèm giải thích một lời. Bởi vì, cô ta dùng thủ đoạn thật sự không thông minh, hơn nữa còn nhàm chán cực kì.
Tôi cười lạnh, cuộc thi chung kết đã không có cách tham gia, ở lại đây cũng không phải tất yếu, chẳng qua ngồi đến lúc này cũng vì không muốn phụ sự kỳ vọng bạn bè đến cổ vũ.
Tuy nhiên, mọi thứ không hoàn thành, Từ Văn Tiệp cũng không buông tha quyết định của tôi.
Tôi bỏ ý định giải thích chân tướng sự thật cho Hướng Huy, chuẩn bị chạy lấy người, Từ Văn Tiệp đột nhiên vén ống tay áo lên, trên cánh tay nhất thời lộ ra một vệt bần tím lớn, hiện trên trong da thịt trắng tuyết, lại có vẻ dữ tợn, cô ta nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, chỉ tay về hướng tôi, môi son hé mở, chẳng hề nói gì, nhưng cho thấy sự bất bình rất lớn.
Thân thủ nhanh nhạy lắm, tôi từ nội tâm phát ra tiếng thầm tán thưởng, mặc Hoả Nhãn Kim Tinh[22] của tôi cũng không phát hiện ra cô động tay động chân khi nào. Kĩ xảo biểu diễn cũng vô cùng tốt, cũng than thở tự chui vào cái bẫy vu oan giáng họa của cô ta.
Lúc này tôi quả thực hết đường chối cãi.
Vẫn là chỉ biết cười khổ.
Ánh mắt Hướng Huy hạ xuống khuôn mặt tôi, ngạc nhiên phức tạp nhìn chằm chằm mắt tôi, trong đáy mắt ẩn chứa nhiều loại cảm xúc, tôi ngắm nghiền mắt, khẽ cắn chặt môi, lại cúi đầu, nén xuống tiếng thở dài.
Hướng Huy không lên tiếng nhưng đôi khi chọn ngôn ngữ im lặng lại dễ làm tổn thương hơn lời nói ra thành tiếng.
Tôi mệt mỏi cực độ, nở nụ cười mờ nhạt, cười nụ cười của sinh vật vô tâm vô tính, vô ưu vô lo, tựa như mọi thứ ở đây mọi đều không liên quan đến tôi.
Tôi vội vàng tìm một cây bút, viết ngoáy xuống « Bỏ quyền ». Hai chữ giao lại cho Hướng Huy, mặc anh ở sau lưng gọi to tôi cũng chả buồn quay đầu.
***
Kể từ lúc tôi đột ngột rời đi, bài hát song ca được sắp xếp từ trước cũng phải hủy bỏ, Hướng Huy rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cái này là tôi về sau nghe nói.
Tôi bỏ đi làm CLB thanh nhạc không một người vào top ba người đứng đầu vòng chung kết, làm anh ấy thân chủ tịch hội sinh viên kiêm hội trưởng CLB thanh nhạc thật mất mặt, cái này cũng là về sau tôi mới được biết.
Khi trở về kí túc xá không bao lâu cổ họng tôi đã hồi phục, vì vậy không ai biết đã từng bị mất giọng, mọi người cùng phòng ít nhiều tránh né tôi, cả Chu Xuân cũng vô cùng khinh bỉ. Tôi quyết không giải thích mọi việc rõ ràng từ đầu đến cuối cho Hướng Huy, vì anh ấy biết hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Vài ngày qua đi lại đến kỳ họp thường niên của CLB thanh nhạc.
***
Như thường lệ, tới gần kì nghỉ đông, trường học sẽ không còn những hoạt động trọng đại, lại là giai đoạn ôn tập cho kỳ thi, mọi người đều có vẻ phờ phạc. Tôi ngáp dài, tối qua Chu Xuân bật đèn pin học Kinh tế chính trị trọng điểm đến ba giờ đêm, giáo viên chết tiệt, luôn cho rằng nếu ôn kĩ những câu hỏi được đề cập trong các bài giảng hàng ngày là có thể thuận lợi vượt qua. May là tôi rất hiếm khi trốn học, ghi chép cũng đầy đủ, nghiễm nhiên nhiệm vụ đốt dầu nửa đêm học cùng Chu Xuân không nhường ai rơi xuống đầu tôi.
Chiếc kim đồng hồ treo tường chỉ tám giờ, rốt cuộc cũng tan học.
Tôi cúi đầu thu thập sách vở, cuốn sách ôn tập ngôn ngữ học tôi vừa mang về trong đống sách vở lý thuyết thanh nhạc ở tầng dưới, rãnh rỗi lại nghía qua vài lần, tôi vội vàng tìm kiếm chuẩn bị mang về thư viện, những người khác dần rời đi, đột ngột một trận gió lạnh từ cửa thổi đến, đúng lúc tôi ngồi bên cạnh cửa trên, lúc này, không chỉ gió đông lạnh làm tay chân lạnh buốt, chán nhất là sách vở giấy tờ bị gió thổi tung hết lên.
Tôi luống cuống tay chân vội đi nhặt, nhặt được quyển này lại rơi mất quyển kia, khó lắm mở có thể thu chúng lại, lại phát hiện tài liệu ôn tập quan trọng chẳng biết biến đâu mất.
“Đâu mất rồi?” Tôi lầm bẩm than thởt, ngồi xổm xuống, đầu gần như chạm vào mặt đất.
Đến khi tìm xuống dưới, mới thoáng nhìn thấy đống giấy tờ trắng sáng giống như tài liệu ôn thi, tôi đứng lên, chân vẫn còn run rẩy vì gập người lâu quá, vừa mới nhổm nửa người dậy đã có người đến trước mặt tôi bước từng bước nhặt lên.
“Cảm ơn.” Tôi đưa tay nhận, ánh mắt lang thang giao lộ với Hướng Huy, tâm trí tôi cứng lại, chột dạ quay đi, lại nghĩ tôi vì sao phải trốn tránh anh, phục lại nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của anh.
Anh cúi đầu nhìn tập giấy trong tay, nở nụ cười, tôi túm lấy, dường như khiêu khích nhìn thẳng anh.
Anh cười khẽ, hơi thở phảng phất qua mặt tôi, bên tai tôi không ý thức nóng dần lên.
“Vì sao muốn rời khỏi cuộc thi?” Anh thở dài, tôi có thể thấy rõ lời nói anh hỏi trong ánh mắt đầy mong đợi.
Tôi nhìn anh, không nói gì, nâng tay vuốt nhẹ sợi tóc. Nếu như bây giờ tôi câu trả lời không phải anh nghĩ, như vậy, anh có tin tôi không?
“Vì sao không nói?” Anh ngữ điệu như đã thiếu kiên nhẫn.
Tôi mỉm cười, bướng bỉnh cắn môi.
Cục diện bế tắc, nhất thời có âm thanh phá vỡ, “Diệp Tử, tôi có chuyện muốn nói với bạn.” Trần Vũ Hoa từ bên ngoài tiến vào, bước chân lướt nhẹ, thấy tôi và Hướng Huy giằng co, lại đi ra ngoài, “Hai người có chuyện a, vậy tôi ra ngoài chờ bạn.”.
“Không cần.” Cả hai chúng tôi đồng loạt, ăn ý thần kỳ.
“Có chuyện gì anh cứ nói đi.” Tôi rất thản nhiên.
Trần Vũ Hoa lén lút nhìn mắt Hướng Huy,có lẽ nháy mắt ra hiệu, Hướng Huy biết điều tránh ra, nhưng không có đi xa, chỉ là trở lại bàn, lấy máy ghi âm ra, thay đổi lại rồi lắp vào, lắp qua lắp lại nhiều lần cũng không thấy tiếng hát nào vang lên.
Tôi thu hồi tầm mắt, không phớt lờ, biểu tình lạnh nhạt. Trần Vũ Hoa thấy hơi chật hẹp, hắng giọng, ấp úng nói: “Diệp Tử, anh thích em. Em có thể làm bạn gái anh không?”. Anh ta dường như thu hết can đảm mới dám nói ra lời nói này, gương mặt đỏ bừng.
Tôi hếch mũi, ánh mắt vô thức nhìn sang Hướng Huy, anh tuy rằng đang đùa nghịch máy móc, nhưng tôi luôn cảm thấy anh vẫn lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi.
Không gian im lặng không tiếng động.
Trần Vũ Hoa nôn nóng đổ mồ hôi, nhìn từ góc độ của tôi có thể thấy chóp mũi anh ta toát ra dòng mồ hôi trong suốt, bỗng nhiên cảm thấy anh ta rất dễ thương.
Tôi lấy từ túi nhỏ của mình một chiếc khăn tay đưa cho anh, dịu dàng cười, “Đầu tiên lau mồ hôi đi đã”.
Anh đưa tay tiếp nhận, lúng túng lau vài cái. Mặt vẫn như trước tràn đầy hy vọng, khiến tôi không dám từ chối.
Tôi nuốt ngụm nước bọt, nín thở, trong đầu một đống hỗn loạn, hạ ý thức nhìn sang Hướng Huy, vô tình chạm đúng ánh mắt anh, lại thấy anh vội vàng né tránh, xoay người, đặt chính mình bên ngoài sự việc, tôi thấy trong lòng một tảng băng lạnh buốt, có chút mỏi mệt, mỉm cười “Được.”
Hướng Huy có chút cứng lại, tôi tươi cười càng rực rỡ, thế là, trong đêm mùa đông lạnh buốt này, tôi chính thức trở thành bạn gái của Trần Vũ Hoa.
Mục đích của tôi rất đơn giản, nếu đó là điều anh vui sướng muốn nhìn thấy, tôi sẽ làm điều đó vì anh.
Bình luận facebook