Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Một tuần sau, áp-phích tuyên truyền mới nhất của tập đoàn Phương thị chính thức ra lò, khắp phố lớn ngõ nhỏ, từ các biển quảng cáo đến những nơi có thể treo áp-phích, đều dễ dàng tìm được sản phẩm này của Phương thị.
Làm cho mọi người ồ lên ngạc nhiên, không phải áp-phích Phương thị có mặt khắp nơi, cũng không phải áp-phích quá tinh xảo, mà là về hai nhân vật chính.
Cô gái dịu dàng như nước, chàng trai khôi ngô nho nhã, hai người yên lặng không nói gì mà chỉ trao đổi ánh mắt đầy chân tình. Hình ảnh thật đẹp và nên thơ.
Những người xem áp-phích đều tò mò không biết họ có phải người mới trong giới nghệ thuật hay không, và đương nhiên mọi người rất chờ mong những tác phẩm truyền hình và điện ảnh liên quan tới họ xuất hiện.
Đường dây điện thoại của bộ quan hệ xã hội thuộc công ty Phương thị lập tức trở thành đường dây nóng. Các nhà kinh doanh, các công ty quảng cáo truyền thông liên tục gọi điện thoại đến đề nghị hợp tác cùng hai người. Thậm chí có công ty giải trí còn muốn mời mọc bọn họ làm ngôi sao.
Nói tóm lại sau vụ này Giản Tình và Phương Khiêm đều trở nên nổi tiếng.
Bộ kế hoạch của công ty định nhân thời cơ này đưa sản phẩm lên TV quảng cáo, nhưng bản kế hoạch vừa được trình đến trước bàn làm việc của Phương Khiêm đã bị anh lạnh lùng từ chối. Nguyên nhân là – anh không rảnh!
Nực cười, cho dù anh rảnh thật, cũng không bao giờ đồng ý đi quay quảng cáo trên TV. Hiệu ứng của áp-phích đã vượt quá xa khỏi phạm vi tính toán của anh. Tuy nhìn bể ngoài anh bình tĩnh như vậy, nhưng thực ra trong lòng đang nóng như lửa đốt, chỉ muốn lợi dụng chức quyền thu lại toàn bộ áp-phích đã tung ra.
Do thân phận của mình, bạn bè Phương Khiêm đều thuộc hạng giàu có khá giả. Lần này ra áp-phích, không ít bạn bè gọi đến trêu chọc anh, hỏi anh cô gái trong áp-phích là ai. Cứ nghĩ đến bộ dáng quyến rũ của cô bị vô số đàn ông ngắm nghía với ý đồ đen tối, Phương Khiêm lại cảm thấy ngày trước họa chăng mình bị điên mới đồng ý cho cô đi chụp áp-phích!
Tình huống của Giản Tình chẳng khá hơn Phương Khiêm là bao. Chức vị của Phương Khiêm cao, cho dù anh nổi tiếng, người khác cũng không dám quấy rối anh, nhưng số Giản Tình lại không may mắn như vậy.
Cô cảm thấy mình giống như một con khỉ trong vườn thú, bị mọi người ngắm nghía chẳng kiêng nể gì.
Buổi sáng bước vào văn phòng, Giản Tình thiếu chút bị bao phủ bởi những bó hoa ùn ùn kéo đến. Cô quan sát xung quanh, thấy các đồng nghiệp trong văn phòng đều đang bận rộn, đi tới đi lui. Không phải họ vội vàng làm việc, mà là vội vàng dọn sạch đống hoa để có chỗ làm việc. Cảnh tượng này làm cho Giản Tình kinh hãi như gặp phải ác mộng.
Thân hình tròn vo của Lâm Kiều Kiều ngập trong đống hoa, bận bịu tíu tít. Khi nhìn thấy Giản Tình, cô bé cười tươi rói, gạt đống thiệp sang một bên, chạy đến chỗ Giản Tình.
“Chị Tình, đây là đống thiệp của các anh chàng mời chị đi ăn cơm. Chị xem xem, thật kinh khủng! Em liếc sơ qua, thấy không phải ở mấy quán ven đường, mà là nhà hàng cơm Tây cơ đấy. Chỗ này đủ cho chị ăn cả một lầu thức ăn ngon nhé!”
Thức ăn ngon? Giản Tình bị tư duy đơn giản của Tiểu Lâm ảnh hưởng. Đây đâu phải vấn đề trọng điểm!
Vì thế, cả một buổi sáng, bộ phận thị trường rối loạn, lộn xộn hết cả lên. Ngay cả điện thoại công việc cũng trở thành đường dây nóng của tập đoàn Phương thị.
Lúc ăn cơm trưa, Giản Tình bị Tần Tiểu Ý gọi điện hẹn ra ngoài. Lâm Kiều Kiều lấy ăn cơm làm mục tiêu lớn nhất để theo đuổi, đương nhiên là phải bám sát các cô.
Tần Tiểu Ý lái xe tới đón hai người, nhưng lại không đi về hướng quán cơm, mà đến con đường dành riêng cho người đi bộ đẹp nhất thành phố S, rồi mời hai người đang không hiểu gì ra ngoài.
“Chị Tiểu Ý, chúng ta chỉ có thời gian ăn cơm, đâu có thời gian dạo phố.” Lúc Tần Tiểu Ý bảo các cô xuống xe, Tiểu Lâm không nén được than thở.
“Đâu ai bắt em dạo phố. Đi theo chị là được.” Tần Tiểu Ý nháy mắt với hai người, rồi dẫn đầu đi thẳng.
Giản Tình và Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau, rồi đành bất đắc dĩ đuổi theo, muốn xem rốt cuộc cô định làm gì.
Con đường dành riêng cho người đi bộ của thành phố S rất rộng, lại rắc rối phức tạp do mấy tuyến đường chính và mấy nơi giao nhau của ngã tư tạo thành. Đây đúng là quảng trường náo nhiệt, đông vui nhất thành phố. Tần Tiểu Ý dẫn các cô đi thẳng vào quảng trường mới dừng bước, giơ tay chỉ về phía bên trái, “Hai người xem kìa.”
Giản Tình và Tiểu Lâm nhìn theo ngón tay cô đang chỉ, lập tức ngây ra như phỗng.
Đó là một tấm áp-phích, một tấm áp-phích vô cùng lớn, lớn gấp mấy lần cái áp-phích bên cạnh nó.
Trong áp-phích, một cô gái đứng ở bến xe ngoài trời chờ xe buýt, từng giọt mưa tí tách rơi trên người nhưng cô lại cười vô cùng ngọt ngào. Đơn giản vì bên cạnh cô có một chàng trai cầm chiếc áo gió che mưa cho cả hai người. Họ nhìn nhau cười hạnh phúc, ánh mắt chứa chan tình cảm dịu dàng.
“Cuộc sống tốt đẹp như vậy, là vì có anh bên cạnh.” Câu này tuy rất phổ biến, nhưng qua biểu lộ của hai người trong tấm biển quảng cáo, thì lại trở nên sâu sắc hơn rất nhiều.
Giản Tình nhìn áp-phích, yên lặng ngẩn người. Lúc trước cô cũng có xem qua ảnh, cảm thấy Lý Duy chụp thật sự rất đẹp, nhưng không ngờ rằng khi làm thành tấm áp-phích to này thì hiệu quả lại tuyệt vời đến vậy.
Cảnh tượng nên thơ thế này, ngay cả cô là đương sự cũng thấy cảm động, huống chi người khác.
“Thật đẹp…” Ba người ngơ ngác nhìn áp-phích thật lâu, Tiểu Lâm mới thì thầm nói ra hai chữ này.
Tần Tiểu Ý cười khẽ hai tiếng, “Tiểu Tình, giờ cậu và Phương Khiêm rất nổi tiếng nhé. Ở công ty mình, cả buổi sáng đều nghe người ta bàn luận về áp-phích lần này của Phương thị, nghe nhiều đến mức lỗ tai mình dài cả ra. Có người còn nói áp-phích một số nơi bị người ta bóc hết đi rồi.”
Tiểu Lâm lắc đầu, “Điều này có gì phải ngạc nhiên, văn phòng của chúng em còn bị phủ đầy bởi hoa kia kìa. Chị không nhìn thấy thật đáng tiếc.”
Giản Tình thở dài một tiếng. Hiệu ứng như vậy đúng là làm cho người ta bất ngờ.
“Phương Khiêm có nói gì không?” Tần Tiểu Ý dựa tay lên bả vai Giản Tình, nhướn mày, cười nhạt hỏi.
“Không thấy liên lạc, mình cũng không biết.” Giờ không biết anh đang ở đâu.
“Sự việc trở nên ồn ào thế này, mình rất muốn xem hắn xử lý như thế nào.” Tần Tiểu Ý cười ha hả, lập tức rước lấy ánh nhìn xem thường của Giản Tình.
“Cậu đang cười trên nỗi đau của người khác đấy hả?”
Tần Tiểu Ý vội chối đây đẩy: “Khụ khụ, đâu có, mình chỉ cảm thấy tò mò thôi. Hắn nói muốn diễn kịch cho mẹ hắn nhìn, chắc mẹ hắn xem đến thích mê rồi.”
Vừa nghe thấy Tần Tiểu Ý nhắc tới bác Phương, tâm trạng Giản Tình lại rối bời. Áp-phích cũng chụp xong rồi, chắc bác Phương sẽ nhanh chóng hẹn cô gặp mặt, đến lúc đó, cô đành phải tự nói ra quan hệ giữa mình và Phương Khiêm.
Nếu bác Phương chấp nhận cô, tất nhiên mối quan hệ này sẽ được công khai. Nhưng nếu bà ấy không chấp nhận, thì đó là lúc cô phải biến mất.
Chỉ cần nghĩ đến bác Phương có thể không thích cô, trong lòng Giản Tình lại như bị kim đâm, đau đớn không chịu nổi.
Trong suy nghĩ của Giản Tình, hai người yêu nhau tất nhiên muốn được người nhà đối phương thừa nhận, nhưng gia cảnh nhà cô và Phương Khiêm lại chênh lệch lớn như vậy, sự tự ti khiến cô vô cùng lo lắng cho tương lai của hai người.
Ăn cơm trưa xong, Tần Tiểu Ý đưa hai người về công ty, thừa dịp Giản Tình xuống xe trước, Tiểu Lâm lén lút ghé vào tai Tần Tiểu Ý hỏi: “Chị Tình thoạt nhìn có vẻ hoảng hốt, chị có thấy lo không?”
Tần Tiểu Ý bất ngờ trước sự chu đáo của Lâm Kiều Kiều, nghiêm túc nhìn cô bé: “Em lo lắng cho Giản Tình?”
Lâm Kiều Kiều lắc đầu, thành thật đáp: “Em cảm thấy không cần lo lắng, bởi vì chị Tình đã có Boss che chở rồi.”
Tần Tiểu Ý gật gù, “Chị cũng nghĩ như vậy, cho nên chúng ta chỉ cần an tâm xem kịch hay là được.”
Sauk hi nhìn theo chiếc xe của Tần Tiểu Ý từ từ rời đi, hai người mới chậm rãi đi lên công ty. Vào đại sảnh, không khí ồn ào làm Giản Tình và Tiểu Lâm ngẩn ra một lúc. Đại sảnh công ty tuy rằng luôn luôn náo nhiệt, nhưng chưa từng đông đúc như hôm nay.
Giản Tình cảm thấy không ổn, định nhanh chóng quay về văn phòng, nhưng tay lại bị Tiểu Lâm kéo đi, “Chị Tình, chúng ta đi xem có chuyện gì.”
“Có gì hay ho đâu.”
Giản Tình quả quyết từ chối, tiếc rằng Tiểu Lâm sức lớn, lôi cô rẽ đôi qua đám người, còn nhanh tay lẹ mắt đi hỏi bảo vệ.
“Anh chàng đẹp trai, nơi này có chuyện gì vậy?”
Anh bảo vệ trẻ tuổi nhìn thấy Lâm Kiều Kiều mặc đồng phục công ty, không kiên nhẫn khoát tay: “Nơi này rất rối loạn, các cô nhanh về làm việc đi.”
“Anh nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì, chúng tôi lập tức biến mất, được chưa?” Tiểu Lâm chưa từ bỏ ý định.
Anh chàng bảo vệ trừng mắt, đang muốn phát hỏa, bỗng nhìn thấy Giản Tình bên cạnh Tiểu Lâm, vẻ mặt lập tức bị đông cứng, “Cô… cô là Giản tiểu thư?”
Giản Tình thầm cười khổ, ngay cả bảo vệ liếc mắt một cái cũng nhận ra cô, tiếng tăm của cô thật đúng là không nhỏ. Nhìn thấy anh chàng bảo vệ quên béng mất Tiểu Lâm, Giản Tình không nhịn được giúp cô hỏi: “Nơi này xảy ra chuyện gì? Sao lại tranh cãi ầm ĩ như vậy?”
Giản đại mỹ nữ lại nói chuyện cùng anh!!! Tâm trạng anh chàng bảo vệ đáng thương lập tức như nở hoa, lúng túng đáp, “Đúng vậy… Là như thế này, có một công nhân dẫn theo mấy đứa em cùng mấy bạn học vào đây, nói muốn gặp phương Boss một lần. Mấy cô học sinh kia không lễ phép làm ầm ĩ cả lên, mà hiện là giờ nghỉ trưa nên các lãnh đạo đều không ở đây, những người khác không ai khuyên được, cho nên mới ồn ào như vậy.”
Tiểu Lâm kích động trợn mắt nhìn, “Đây chẳng lẽ là “Tộc truy tinh[1]” trong truyền thuyết? Vậy Phương boss có ở đây không?
Anh chàng bảo vệ lạnh lùng đáp lại, “Việc nhỏ thế này đương nhiên sẽ không làm kinh động tới Phương Boss. Cấp trên nói nếu còn tiếp tục ầm ĩ, thì mấy người chúng tôi phải trực tiếp đuổi họ đi.”
Giản Tình lắc đầu, chỉ có chút chuyện mà cũng lộn xộn cả lên, “Tiểu Lâm, em có lên không đây? Chị không chờ em đâu.”
“Đi thôi, đi thôi, chỉ vài con nhóc mà cũng ầm ĩ như vậy, chán phèo.” Tiểu Lâm bĩu môi, xoay người lôi Giản Tình đi đến thang máy.
Nào biết các cô vừa mới đi ra khỏi đám người, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai: “Chị chính là nữ nhân vật chính trong áp-phích…”
Giản Tình thót tim, xoay người nhìn lại. Không khí vốn đang ồn ào, lập tức trở nên tĩnh lặng. Ánh mắt mọi người tập trung toàn bộ lên người cô, không chút giấu diếm, làm cho Giản Tình cảm thấy choáng váng, trong lòng còn tự coi thường bản thân. Quả nhiên cô không thể đi làm ngôi sao được, bị mọi người liếc vài cái đã thấy khó chịu.
Tiểu Lâm cũng để ý vẻ kì lạ của cô, bèn tự giác đứng chắn trước mặt Giản Tình, cất tiếng quát: “Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à!”
“Tiểu Lâm, chúng ta lên bằng cầu thang thôi.” Phía trước thang máy đã bị người chặn kín, Giản Tình rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, vì thế nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Kiều Kiều.
Hai người vừa định bước đi, mấy nữ sinh kia lập tức nhào lên chặn lại, “Đừng đi, em rất thích áp-phích chị chụp. Bọn em đã đứng đây cả một buổi sáng rồi, chị kí tên cho bọn em được không?”
Kí tên?! Những người này đang nói đùa chắc?
Vài nhân viên Phương thị đứng chung quanh, nghe thấy thế cũng xì xào bàn tán.
Giản Tình méo miệng, vẻ mặt cứng ngắc, “Xin lỗi, chị chỉ là nhân viên của Phương thị, không phải là ngôi sao gì đâu, các em đừng hiểu lầm.”
“Áp-phích chị chụp xinh đẹp như vậy, sao lại không phải ngôi sao. Chị kí tên cho bọn em đi mà.”
Giản Tình đỏ mặt lúng túng. Mấy cô bé này thật là, sao lại theo đuôi mù quáng như vậy. Chẳng lẽ họ không thấy những người bên cạnh đều đang xì xào chế giễu sao?
Lúc này trong đám người đột nhiên truyền đến giọng nói khinh thường của người nào đó, “Làm như mình là ngôi sao thật ấy, khó xử vậy sao? Đúng là làm ra vẻ!”
Bởi vì ở đây đông người nên cũng không rõ những lời này là của ai, nhưng ý đối địch trong lời nói thì rất rõ ràng.
Giản Tình nhíu mày, giương mắt quét một vòng chung quanh. Trong lòng lại buồn bực, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trong cánh rừng lớn thì loại chim nào cũng có.
Mỗi ngày cô chỉ sinh hoạt, làm việc bình thường, không ngờ những người không vừa mắt với cô cũng có rất nhiều.
Bị kích động như vậy nhưng Giản Tình chỉ bình tĩnh lấy ra một chiếc bút, hỏi mấy cô nữ sinh: “Các em muốn kí thế nào?”
Tay ngọc vung lên, vài chữ ký đã được ra lò. Nét chữ của Giản Tình nhìn rất thanh gọn, sạch sẽ. Mấy nữ sinh lấy lại tờ giấy kí tên, nhìn cô cười hề hề không dứt, cảm thấy rất thỏa mãn.
“Còn ai muốn kí tên nữa?” Giản Tình nhìn mọi người, tiếp tục nói, “Nếu cảm thấy bất mãn với tôi, thì đừng ngại giáp mặt. Nói xấu sau lưng là hành vi của kẻ tiểu nhân.”
Lâm Kiều Kiều cũng làm mặt oán giận phụ họa, “Hừ, tiểu nhân!”
Giản Tình hít một hơi thật sâu, không để ý tới ánh mắt mọi người, xoay người đi về phía cầu thang.
Tiểu Lâm đi theo, cười nói: “Chị Tình, bộ dáng kí tên vừa rồi của chị thật tuyệt.”
“Vậy sao? Chị cũng bị một phen đổ mồ hôi lạnh. Em xem tay chị vẫn còn lạnh đây này.” Giản Tình nắm tay Tiểu Lâm, để cô cảm nhận nhiệt độ cơ thể mình.
“Ai da, thật sự rất lạnh!” Tiểu Lâm kêu lên một tiếng, vội vàng xoa xoa tay Giản Tình.
“Tiểu Lâm, em có biết vừa nãy ai nói câu đó không?” Giản Tình thấp giọng hỏi.
Lâm Kiều Kiều lắc đầu, “Chị Tình, chị biết là ai à?”
Giản Tình mím môi, không nói gì.
Chắc chỉ là một cô gái bị ghen tỵ dày vò thôi…
Đêm đó, Giản Tình kể chuyện xảy ra buổi trưa cho Phương Khiêm, nhưng cố tình bỏ đi câu nói không thiện chí kia. Anh nghe đến đoạn kí tên thì mỉm cười vui vẻ, “Em kí thật à?”
Giản Tình cũng cười khẽ, “Đúng thế, họ muốn vậy mà.”
Bộ dáng cô gái nhỏ chớp mắt dịu dàng làm cho Phương Khiêm choáng váng. Bàn tay to chụp tới, dễ dàng ôm cô vào trong lòng, hai tay cũng bắt đầu không an phận cởi nút áo của cô.
Giản Tình thò mặt ra, bảo anh ngừng lại, “Chờ một chút, em muốn hỏi anh cái này.”
Phương Khiêm cắn cắn trên cổ cô, mới thỏa mãn hỏi: “Chuyện gì?”
“Mẹ anh nói muốn gặp em nhưng lại không nói lúc nào, làm em rất hoang mang.”
“Anh chưa nói cho em sao?” Phương Khiêm kinh ngạc nhíu mày, “Dì anh bị bệnh, mẹ anh bay đi thăm dì rồi, trong một khoảng thời gian sẽ không trở về.”
Nghe anh giải thích, Giản Tình trợn to mắt, không nói nên lời.
Chuyện quan trọng như vậy, anh lại không nói cho cô, làm cô lo lắng cả ngày!
Nghĩ đến đây, Giản Tình đột nhiên giãy khỏi vòng ôm của anh, mím môi đứng lên, một lúc sau mới cất tiếng: “Đêm nay em muốn ngủ trong phòng sách, anh đừng tới quấy rầy!”
Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ bước vào phòng sách, khóa trái cửa không chút do dự, Phương Khiêm cười khổ nhíu mày. Xem ra cô gái nhỏ đang thật sự tức giận, lần này anh đã đùa quá trớn với cô rồi.
Làm cho mọi người ồ lên ngạc nhiên, không phải áp-phích Phương thị có mặt khắp nơi, cũng không phải áp-phích quá tinh xảo, mà là về hai nhân vật chính.
Cô gái dịu dàng như nước, chàng trai khôi ngô nho nhã, hai người yên lặng không nói gì mà chỉ trao đổi ánh mắt đầy chân tình. Hình ảnh thật đẹp và nên thơ.
Những người xem áp-phích đều tò mò không biết họ có phải người mới trong giới nghệ thuật hay không, và đương nhiên mọi người rất chờ mong những tác phẩm truyền hình và điện ảnh liên quan tới họ xuất hiện.
Đường dây điện thoại của bộ quan hệ xã hội thuộc công ty Phương thị lập tức trở thành đường dây nóng. Các nhà kinh doanh, các công ty quảng cáo truyền thông liên tục gọi điện thoại đến đề nghị hợp tác cùng hai người. Thậm chí có công ty giải trí còn muốn mời mọc bọn họ làm ngôi sao.
Nói tóm lại sau vụ này Giản Tình và Phương Khiêm đều trở nên nổi tiếng.
Bộ kế hoạch của công ty định nhân thời cơ này đưa sản phẩm lên TV quảng cáo, nhưng bản kế hoạch vừa được trình đến trước bàn làm việc của Phương Khiêm đã bị anh lạnh lùng từ chối. Nguyên nhân là – anh không rảnh!
Nực cười, cho dù anh rảnh thật, cũng không bao giờ đồng ý đi quay quảng cáo trên TV. Hiệu ứng của áp-phích đã vượt quá xa khỏi phạm vi tính toán của anh. Tuy nhìn bể ngoài anh bình tĩnh như vậy, nhưng thực ra trong lòng đang nóng như lửa đốt, chỉ muốn lợi dụng chức quyền thu lại toàn bộ áp-phích đã tung ra.
Do thân phận của mình, bạn bè Phương Khiêm đều thuộc hạng giàu có khá giả. Lần này ra áp-phích, không ít bạn bè gọi đến trêu chọc anh, hỏi anh cô gái trong áp-phích là ai. Cứ nghĩ đến bộ dáng quyến rũ của cô bị vô số đàn ông ngắm nghía với ý đồ đen tối, Phương Khiêm lại cảm thấy ngày trước họa chăng mình bị điên mới đồng ý cho cô đi chụp áp-phích!
Tình huống của Giản Tình chẳng khá hơn Phương Khiêm là bao. Chức vị của Phương Khiêm cao, cho dù anh nổi tiếng, người khác cũng không dám quấy rối anh, nhưng số Giản Tình lại không may mắn như vậy.
Cô cảm thấy mình giống như một con khỉ trong vườn thú, bị mọi người ngắm nghía chẳng kiêng nể gì.
Buổi sáng bước vào văn phòng, Giản Tình thiếu chút bị bao phủ bởi những bó hoa ùn ùn kéo đến. Cô quan sát xung quanh, thấy các đồng nghiệp trong văn phòng đều đang bận rộn, đi tới đi lui. Không phải họ vội vàng làm việc, mà là vội vàng dọn sạch đống hoa để có chỗ làm việc. Cảnh tượng này làm cho Giản Tình kinh hãi như gặp phải ác mộng.
Thân hình tròn vo của Lâm Kiều Kiều ngập trong đống hoa, bận bịu tíu tít. Khi nhìn thấy Giản Tình, cô bé cười tươi rói, gạt đống thiệp sang một bên, chạy đến chỗ Giản Tình.
“Chị Tình, đây là đống thiệp của các anh chàng mời chị đi ăn cơm. Chị xem xem, thật kinh khủng! Em liếc sơ qua, thấy không phải ở mấy quán ven đường, mà là nhà hàng cơm Tây cơ đấy. Chỗ này đủ cho chị ăn cả một lầu thức ăn ngon nhé!”
Thức ăn ngon? Giản Tình bị tư duy đơn giản của Tiểu Lâm ảnh hưởng. Đây đâu phải vấn đề trọng điểm!
Vì thế, cả một buổi sáng, bộ phận thị trường rối loạn, lộn xộn hết cả lên. Ngay cả điện thoại công việc cũng trở thành đường dây nóng của tập đoàn Phương thị.
Lúc ăn cơm trưa, Giản Tình bị Tần Tiểu Ý gọi điện hẹn ra ngoài. Lâm Kiều Kiều lấy ăn cơm làm mục tiêu lớn nhất để theo đuổi, đương nhiên là phải bám sát các cô.
Tần Tiểu Ý lái xe tới đón hai người, nhưng lại không đi về hướng quán cơm, mà đến con đường dành riêng cho người đi bộ đẹp nhất thành phố S, rồi mời hai người đang không hiểu gì ra ngoài.
“Chị Tiểu Ý, chúng ta chỉ có thời gian ăn cơm, đâu có thời gian dạo phố.” Lúc Tần Tiểu Ý bảo các cô xuống xe, Tiểu Lâm không nén được than thở.
“Đâu ai bắt em dạo phố. Đi theo chị là được.” Tần Tiểu Ý nháy mắt với hai người, rồi dẫn đầu đi thẳng.
Giản Tình và Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau, rồi đành bất đắc dĩ đuổi theo, muốn xem rốt cuộc cô định làm gì.
Con đường dành riêng cho người đi bộ của thành phố S rất rộng, lại rắc rối phức tạp do mấy tuyến đường chính và mấy nơi giao nhau của ngã tư tạo thành. Đây đúng là quảng trường náo nhiệt, đông vui nhất thành phố. Tần Tiểu Ý dẫn các cô đi thẳng vào quảng trường mới dừng bước, giơ tay chỉ về phía bên trái, “Hai người xem kìa.”
Giản Tình và Tiểu Lâm nhìn theo ngón tay cô đang chỉ, lập tức ngây ra như phỗng.
Đó là một tấm áp-phích, một tấm áp-phích vô cùng lớn, lớn gấp mấy lần cái áp-phích bên cạnh nó.
Trong áp-phích, một cô gái đứng ở bến xe ngoài trời chờ xe buýt, từng giọt mưa tí tách rơi trên người nhưng cô lại cười vô cùng ngọt ngào. Đơn giản vì bên cạnh cô có một chàng trai cầm chiếc áo gió che mưa cho cả hai người. Họ nhìn nhau cười hạnh phúc, ánh mắt chứa chan tình cảm dịu dàng.
“Cuộc sống tốt đẹp như vậy, là vì có anh bên cạnh.” Câu này tuy rất phổ biến, nhưng qua biểu lộ của hai người trong tấm biển quảng cáo, thì lại trở nên sâu sắc hơn rất nhiều.
Giản Tình nhìn áp-phích, yên lặng ngẩn người. Lúc trước cô cũng có xem qua ảnh, cảm thấy Lý Duy chụp thật sự rất đẹp, nhưng không ngờ rằng khi làm thành tấm áp-phích to này thì hiệu quả lại tuyệt vời đến vậy.
Cảnh tượng nên thơ thế này, ngay cả cô là đương sự cũng thấy cảm động, huống chi người khác.
“Thật đẹp…” Ba người ngơ ngác nhìn áp-phích thật lâu, Tiểu Lâm mới thì thầm nói ra hai chữ này.
Tần Tiểu Ý cười khẽ hai tiếng, “Tiểu Tình, giờ cậu và Phương Khiêm rất nổi tiếng nhé. Ở công ty mình, cả buổi sáng đều nghe người ta bàn luận về áp-phích lần này của Phương thị, nghe nhiều đến mức lỗ tai mình dài cả ra. Có người còn nói áp-phích một số nơi bị người ta bóc hết đi rồi.”
Tiểu Lâm lắc đầu, “Điều này có gì phải ngạc nhiên, văn phòng của chúng em còn bị phủ đầy bởi hoa kia kìa. Chị không nhìn thấy thật đáng tiếc.”
Giản Tình thở dài một tiếng. Hiệu ứng như vậy đúng là làm cho người ta bất ngờ.
“Phương Khiêm có nói gì không?” Tần Tiểu Ý dựa tay lên bả vai Giản Tình, nhướn mày, cười nhạt hỏi.
“Không thấy liên lạc, mình cũng không biết.” Giờ không biết anh đang ở đâu.
“Sự việc trở nên ồn ào thế này, mình rất muốn xem hắn xử lý như thế nào.” Tần Tiểu Ý cười ha hả, lập tức rước lấy ánh nhìn xem thường của Giản Tình.
“Cậu đang cười trên nỗi đau của người khác đấy hả?”
Tần Tiểu Ý vội chối đây đẩy: “Khụ khụ, đâu có, mình chỉ cảm thấy tò mò thôi. Hắn nói muốn diễn kịch cho mẹ hắn nhìn, chắc mẹ hắn xem đến thích mê rồi.”
Vừa nghe thấy Tần Tiểu Ý nhắc tới bác Phương, tâm trạng Giản Tình lại rối bời. Áp-phích cũng chụp xong rồi, chắc bác Phương sẽ nhanh chóng hẹn cô gặp mặt, đến lúc đó, cô đành phải tự nói ra quan hệ giữa mình và Phương Khiêm.
Nếu bác Phương chấp nhận cô, tất nhiên mối quan hệ này sẽ được công khai. Nhưng nếu bà ấy không chấp nhận, thì đó là lúc cô phải biến mất.
Chỉ cần nghĩ đến bác Phương có thể không thích cô, trong lòng Giản Tình lại như bị kim đâm, đau đớn không chịu nổi.
Trong suy nghĩ của Giản Tình, hai người yêu nhau tất nhiên muốn được người nhà đối phương thừa nhận, nhưng gia cảnh nhà cô và Phương Khiêm lại chênh lệch lớn như vậy, sự tự ti khiến cô vô cùng lo lắng cho tương lai của hai người.
Ăn cơm trưa xong, Tần Tiểu Ý đưa hai người về công ty, thừa dịp Giản Tình xuống xe trước, Tiểu Lâm lén lút ghé vào tai Tần Tiểu Ý hỏi: “Chị Tình thoạt nhìn có vẻ hoảng hốt, chị có thấy lo không?”
Tần Tiểu Ý bất ngờ trước sự chu đáo của Lâm Kiều Kiều, nghiêm túc nhìn cô bé: “Em lo lắng cho Giản Tình?”
Lâm Kiều Kiều lắc đầu, thành thật đáp: “Em cảm thấy không cần lo lắng, bởi vì chị Tình đã có Boss che chở rồi.”
Tần Tiểu Ý gật gù, “Chị cũng nghĩ như vậy, cho nên chúng ta chỉ cần an tâm xem kịch hay là được.”
Sauk hi nhìn theo chiếc xe của Tần Tiểu Ý từ từ rời đi, hai người mới chậm rãi đi lên công ty. Vào đại sảnh, không khí ồn ào làm Giản Tình và Tiểu Lâm ngẩn ra một lúc. Đại sảnh công ty tuy rằng luôn luôn náo nhiệt, nhưng chưa từng đông đúc như hôm nay.
Giản Tình cảm thấy không ổn, định nhanh chóng quay về văn phòng, nhưng tay lại bị Tiểu Lâm kéo đi, “Chị Tình, chúng ta đi xem có chuyện gì.”
“Có gì hay ho đâu.”
Giản Tình quả quyết từ chối, tiếc rằng Tiểu Lâm sức lớn, lôi cô rẽ đôi qua đám người, còn nhanh tay lẹ mắt đi hỏi bảo vệ.
“Anh chàng đẹp trai, nơi này có chuyện gì vậy?”
Anh bảo vệ trẻ tuổi nhìn thấy Lâm Kiều Kiều mặc đồng phục công ty, không kiên nhẫn khoát tay: “Nơi này rất rối loạn, các cô nhanh về làm việc đi.”
“Anh nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì, chúng tôi lập tức biến mất, được chưa?” Tiểu Lâm chưa từ bỏ ý định.
Anh chàng bảo vệ trừng mắt, đang muốn phát hỏa, bỗng nhìn thấy Giản Tình bên cạnh Tiểu Lâm, vẻ mặt lập tức bị đông cứng, “Cô… cô là Giản tiểu thư?”
Giản Tình thầm cười khổ, ngay cả bảo vệ liếc mắt một cái cũng nhận ra cô, tiếng tăm của cô thật đúng là không nhỏ. Nhìn thấy anh chàng bảo vệ quên béng mất Tiểu Lâm, Giản Tình không nhịn được giúp cô hỏi: “Nơi này xảy ra chuyện gì? Sao lại tranh cãi ầm ĩ như vậy?”
Giản đại mỹ nữ lại nói chuyện cùng anh!!! Tâm trạng anh chàng bảo vệ đáng thương lập tức như nở hoa, lúng túng đáp, “Đúng vậy… Là như thế này, có một công nhân dẫn theo mấy đứa em cùng mấy bạn học vào đây, nói muốn gặp phương Boss một lần. Mấy cô học sinh kia không lễ phép làm ầm ĩ cả lên, mà hiện là giờ nghỉ trưa nên các lãnh đạo đều không ở đây, những người khác không ai khuyên được, cho nên mới ồn ào như vậy.”
Tiểu Lâm kích động trợn mắt nhìn, “Đây chẳng lẽ là “Tộc truy tinh[1]” trong truyền thuyết? Vậy Phương boss có ở đây không?
Anh chàng bảo vệ lạnh lùng đáp lại, “Việc nhỏ thế này đương nhiên sẽ không làm kinh động tới Phương Boss. Cấp trên nói nếu còn tiếp tục ầm ĩ, thì mấy người chúng tôi phải trực tiếp đuổi họ đi.”
Giản Tình lắc đầu, chỉ có chút chuyện mà cũng lộn xộn cả lên, “Tiểu Lâm, em có lên không đây? Chị không chờ em đâu.”
“Đi thôi, đi thôi, chỉ vài con nhóc mà cũng ầm ĩ như vậy, chán phèo.” Tiểu Lâm bĩu môi, xoay người lôi Giản Tình đi đến thang máy.
Nào biết các cô vừa mới đi ra khỏi đám người, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai: “Chị chính là nữ nhân vật chính trong áp-phích…”
Giản Tình thót tim, xoay người nhìn lại. Không khí vốn đang ồn ào, lập tức trở nên tĩnh lặng. Ánh mắt mọi người tập trung toàn bộ lên người cô, không chút giấu diếm, làm cho Giản Tình cảm thấy choáng váng, trong lòng còn tự coi thường bản thân. Quả nhiên cô không thể đi làm ngôi sao được, bị mọi người liếc vài cái đã thấy khó chịu.
Tiểu Lâm cũng để ý vẻ kì lạ của cô, bèn tự giác đứng chắn trước mặt Giản Tình, cất tiếng quát: “Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à!”
“Tiểu Lâm, chúng ta lên bằng cầu thang thôi.” Phía trước thang máy đã bị người chặn kín, Giản Tình rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, vì thế nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Kiều Kiều.
Hai người vừa định bước đi, mấy nữ sinh kia lập tức nhào lên chặn lại, “Đừng đi, em rất thích áp-phích chị chụp. Bọn em đã đứng đây cả một buổi sáng rồi, chị kí tên cho bọn em được không?”
Kí tên?! Những người này đang nói đùa chắc?
Vài nhân viên Phương thị đứng chung quanh, nghe thấy thế cũng xì xào bàn tán.
Giản Tình méo miệng, vẻ mặt cứng ngắc, “Xin lỗi, chị chỉ là nhân viên của Phương thị, không phải là ngôi sao gì đâu, các em đừng hiểu lầm.”
“Áp-phích chị chụp xinh đẹp như vậy, sao lại không phải ngôi sao. Chị kí tên cho bọn em đi mà.”
Giản Tình đỏ mặt lúng túng. Mấy cô bé này thật là, sao lại theo đuôi mù quáng như vậy. Chẳng lẽ họ không thấy những người bên cạnh đều đang xì xào chế giễu sao?
Lúc này trong đám người đột nhiên truyền đến giọng nói khinh thường của người nào đó, “Làm như mình là ngôi sao thật ấy, khó xử vậy sao? Đúng là làm ra vẻ!”
Bởi vì ở đây đông người nên cũng không rõ những lời này là của ai, nhưng ý đối địch trong lời nói thì rất rõ ràng.
Giản Tình nhíu mày, giương mắt quét một vòng chung quanh. Trong lòng lại buồn bực, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trong cánh rừng lớn thì loại chim nào cũng có.
Mỗi ngày cô chỉ sinh hoạt, làm việc bình thường, không ngờ những người không vừa mắt với cô cũng có rất nhiều.
Bị kích động như vậy nhưng Giản Tình chỉ bình tĩnh lấy ra một chiếc bút, hỏi mấy cô nữ sinh: “Các em muốn kí thế nào?”
Tay ngọc vung lên, vài chữ ký đã được ra lò. Nét chữ của Giản Tình nhìn rất thanh gọn, sạch sẽ. Mấy nữ sinh lấy lại tờ giấy kí tên, nhìn cô cười hề hề không dứt, cảm thấy rất thỏa mãn.
“Còn ai muốn kí tên nữa?” Giản Tình nhìn mọi người, tiếp tục nói, “Nếu cảm thấy bất mãn với tôi, thì đừng ngại giáp mặt. Nói xấu sau lưng là hành vi của kẻ tiểu nhân.”
Lâm Kiều Kiều cũng làm mặt oán giận phụ họa, “Hừ, tiểu nhân!”
Giản Tình hít một hơi thật sâu, không để ý tới ánh mắt mọi người, xoay người đi về phía cầu thang.
Tiểu Lâm đi theo, cười nói: “Chị Tình, bộ dáng kí tên vừa rồi của chị thật tuyệt.”
“Vậy sao? Chị cũng bị một phen đổ mồ hôi lạnh. Em xem tay chị vẫn còn lạnh đây này.” Giản Tình nắm tay Tiểu Lâm, để cô cảm nhận nhiệt độ cơ thể mình.
“Ai da, thật sự rất lạnh!” Tiểu Lâm kêu lên một tiếng, vội vàng xoa xoa tay Giản Tình.
“Tiểu Lâm, em có biết vừa nãy ai nói câu đó không?” Giản Tình thấp giọng hỏi.
Lâm Kiều Kiều lắc đầu, “Chị Tình, chị biết là ai à?”
Giản Tình mím môi, không nói gì.
Chắc chỉ là một cô gái bị ghen tỵ dày vò thôi…
Đêm đó, Giản Tình kể chuyện xảy ra buổi trưa cho Phương Khiêm, nhưng cố tình bỏ đi câu nói không thiện chí kia. Anh nghe đến đoạn kí tên thì mỉm cười vui vẻ, “Em kí thật à?”
Giản Tình cũng cười khẽ, “Đúng thế, họ muốn vậy mà.”
Bộ dáng cô gái nhỏ chớp mắt dịu dàng làm cho Phương Khiêm choáng váng. Bàn tay to chụp tới, dễ dàng ôm cô vào trong lòng, hai tay cũng bắt đầu không an phận cởi nút áo của cô.
Giản Tình thò mặt ra, bảo anh ngừng lại, “Chờ một chút, em muốn hỏi anh cái này.”
Phương Khiêm cắn cắn trên cổ cô, mới thỏa mãn hỏi: “Chuyện gì?”
“Mẹ anh nói muốn gặp em nhưng lại không nói lúc nào, làm em rất hoang mang.”
“Anh chưa nói cho em sao?” Phương Khiêm kinh ngạc nhíu mày, “Dì anh bị bệnh, mẹ anh bay đi thăm dì rồi, trong một khoảng thời gian sẽ không trở về.”
Nghe anh giải thích, Giản Tình trợn to mắt, không nói nên lời.
Chuyện quan trọng như vậy, anh lại không nói cho cô, làm cô lo lắng cả ngày!
Nghĩ đến đây, Giản Tình đột nhiên giãy khỏi vòng ôm của anh, mím môi đứng lên, một lúc sau mới cất tiếng: “Đêm nay em muốn ngủ trong phòng sách, anh đừng tới quấy rầy!”
Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ bước vào phòng sách, khóa trái cửa không chút do dự, Phương Khiêm cười khổ nhíu mày. Xem ra cô gái nhỏ đang thật sự tức giận, lần này anh đã đùa quá trớn với cô rồi.
Bình luận facebook