Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Hôm nay, Giản Tình bắt chuyến xe sớm quay về thành phố S, 9h là đã đến nơi. Mặc dù Tết đã qua, nhưng dòng người quay về đông nghìn nghịt nên mới chỉ đứng một lát ở bến xe, Giản Tình đã hết hồn trước biển người mênh mông. Xách theo một ít hành lý đơn giản, cô chen lấn một cách khó khăn để ra khỏi bến xe. Lần này đi về, Giản Tình không báo cho Phương Khiêm biết, một là vì không muốn quầy rầy anh làm việc, hai là vì muốn dành cho anh một sự bất ngờ.
Phương Khiêm về thành phố S từ mùng năm, còn Giản Tình đợi hết phép mới về, số ngày hai người xa nhau đã sắp lên đến con số mười. Mười ngày này, Giản Tình đã ngập chìm trong nhung nhớ. Hơn nữa một ngày trước khi Phương Khiêm đi, hai người vừa mới đính hôn. Vừa hạnh phúc đã phải chia xa, điều này làm cho kì nghỉ của cô càng thêm buồn chán. Ngay cả mẹ cô cũng dễ dàng nhìn ra tâm sự của cô, bèn khuyên cô nên quay về thành phố S trước hai ngày.
Nửa tháng trời tách biệt khỏi nhịp sống hối hả, nhộn nhịp, giờ quay về nơi thành thị xe cộ qua lại như mắc cửi, Giản Tình nhất thời không quen. Chợt nhớ hôm trước Phương Khiêm nói muốn về nông thôn dưỡng lão, cô lại không kìm được mỉm cười.
“Giản Tình”.
Vừa mới xuống xe, cô đã nghe có người gọi mình. Đưa mắt lên, cô thấy ngay người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác màu café như tỏa sáng trong đám đông. Bởi vì có anh tồn tại, tất cả cảnh vật lộn xộn xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Người đàn ông cô nhớ nhung nhiều ngày nay, đột ngột đứng ở trước mặt cô, nở một nụ cười dịu dàng với cô. Đáng lẽ cô muốn dành cho anh một sự bất ngờ, thì giờ đây ngược lại là anh làm cô bất ngờ.
“Sao anh biết hôm nay em về?”. Giản Tình đi về phía anh, nở nụ cười ngọt ngào. Rõ ràng cô đã dặn ba mẹ không được tiết lộ “hành tung” của mình, kết quả là vẫn bị anh biết.
“Giản Diệp bán tin tình báo cho anh”. Không để ý rằng hai người đang đứng trước cửa bến xe, Phương Khiêm vòng tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, mùi thơm cơ thể quen thuộc khiến anh thở ra một hơi thỏa mãn.
Trai tài gái sắc ôm nhau tình cảm, ngay lập tức thu hút ánh mắt tò mò của người đi đường.
Giản Tình bị người ta nhòm ngó thì xấu hổ, cô đỏ mặt nói khẽ: “Chúng ta về nhà trước đã”.
Về đến nhà, Giản Tình quan sát chung quanh, phát hiện phòng ốc được lau chùi không sót một hạt bụi, cô bật cười trêu chọc anh, “Sạch thật đấy, là do anh tự tay lau chùi à?”.
Anh ném hành lý lên trên sofa, nhíu mày đáp: “Sao hả, em không tin?”.
Giản Tình cười gật đầu, “Có một chút”.
Anh dựa lưng vào ghế sofa, vẫy tay gọi cô. Giản Tình ngoan ngoãn đến ngồi cạnh anh, cúi người xuống, đầu dựa vào ngực anh, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở quen thuộc trên người anh.
Anh nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, làn môi hơi lạnh khẽ cọ xát lên môi cô, “Nhớ anh không?”.
Giản Tình nhìn thẳng vào đôi mắt sắc nhọn của anh, nhẹ nhàng đáp: “Rất nhớ”.
Nỗi nhớ nhung đến tột độ này chẳng thể biểu đạt được bằng bất kì một thứ ngôn ngữ nào, mà chỉ có thể ôm chặt lấy nhau, an ủi lẫn nhau. Với loại tình yêu nam nữ cuồng nhiệt, hôn môi cũng là một biện pháp để giảm bớt tương tư. Môi kề môi, đầu lưỡi giao hợp, quấn lấy nhau, trao cho nhau thứ tình cảm ấm áp. Nếu có thể, nụ hôn sẽ cứ thế kéo dài đến vô tận.
Lúc nụ hôn nóng bỏng của Phương Khiêm ngừng lại, Giản Tình đã thở hổn hển, nhưng trong lòng có một giọng nói gào thét. Không đủ, một nụ hôn vẫn không đủ…
Ánh mắt hai người giao nhau, trao cho nhau cảm xúc của mình trong im lặng. Ngay sau đó, Giản Tình đã bị anh bế lên, đi vào phòng ngủ.
Có lẽ, dục vọng nguyên thủy nhất mới có thể bộc lộ hết nỗi nhớ nhung trong lòng.
Lúc vật to lớn của anh đi vào nơi chật hẹp của cô, Giản Tình mới có thể khẳng định một điều: Đời này, cô mãi mãi không thể rời khỏi anh.
Anh ngang ngược xâm lược, tư thế không ngừng biến hóa, va chạm quá mức mạnh mẽ, làm cho Giản Tình không kịp thích ứng, chỉ có thể khẽ rên rỉ từng đợt đứt quãng.
Một lần rồi lại một lần, cả người Giản Tình đã run rẩy, nhưng anh không hề có dấu hiệu muốn dừng lại. Chỗ cơ thể bị ma sát đã trở nên nên nóng rực, ẩm ướt. Dịch mật cứ thế tuôn ra làm ướt đẫm cả ra trải giường. Thân thể anh đổ mồ hôi như mưa, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt cháy bỏng tràn ngập tình dục.
“Khiêm… Chậm một chút”. Giản Tình đáng thương thấp giọng cầu xin. Loại mẫn cảm lên đến đỉnh điểm này khiến mỗi khi cô nhận sự va chạm, cả người đều co rút lại.
Phương Khiêm cúi đầu hôn lên vành tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Bảo bối ngoan…”. Rồi lại duỗi tay dang đôi chân dài trắng nõn của cô thành một góc độ cực lớn, xong tiến mạnh vào trong mật đạo mềm mại của cô.
Giản Tình cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Rõ ràng cô cảm giác đã tới cực hạn, nhưng dưới sự ma sát của anh, cô thấy tình triều dường như lại ập đến, hơn nữa còn mãnh liệt hơn, cuồng dã hơn…
Khi tất cả đã lắng xuống, suy nghĩ duy nhất trong đầu Giản Tình lúc bấy giờ là: Anh làm chuyện đó chẳng có chút lịch sự, văn hóa nào cả!
Ngày hôm sau là ngày nghỉ phép cuối cùng của Giản Tình, nhưng ở nhà mãi cũng chán, bởi vậy sáng sớm cô đã đi làm cùng Phương Khiêm.
Việc tốt nhất khi công khai quan hệ chính là có thể sống chung với Phương Khiêm mà không cần giấu giếm, có thể ngồi trên xe vào thẳng bãi đậu, hơn nữa không cần chen chúc trong thang máy thường mà có thể thoải mái đi cùng anh trong thang máy chuyên dụng.
Vừa bước vào thang máy rộng rãi, Giản Tình đã cất tiếng trêu anh, “Làm bạn gái của anh rất có lợi”.
Phương Khiêm đưa mắt nhìn cô, nghiêm trang trả lời: “Làm vợ của anh lại càng có lợi hơn”.
Giản Tình nghe anh nói xong, ánh mắt bỗng dừng lại trên chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út, cô lập tức đồng ý với quan điểm của anh. Làm vợ của anh thật có lợi, ngay cả kim cương cũng rất lớn.
Lúc Giản Tình đi ra khỏi thang máy, chợt thấy Lâm Kiều Kiều nhiều ngày không gặp đã đứng chờ ở cửa thang máy từ lâu. Thấy thang máy từ từ mở ra, cô vội vàng khom lưng nói: “Chúc năm mới giám đốc, chúc năm mới phu nhân giám đốc,…”.
Phương Khiêm vừa ấn xong nút đóng cửa, nghe thấy Tiểu Lâm gọi phu nhân giám đốc thì lại vui vẻ mở ra, đứng tựa ở cạnh cửa, nửa cười nửa không nhìn Tiểu Lâm, “Chúc năm mới!”.
“Em nghe chị Tần bảo hai người đã đính hôn, cho nên vội vàng đến đây chúc mừng”. Tiểu Lâm cười hề hề, nhiều ngày không gặp, mặt của cô bé hình như lại tròn thêm một vòng.
Giản Tình bị một câu “phu nhân giám đốc” của cô làm cho vừa bực vừa thẹn, bèn giậm chân, cười mắng: “Còn chị thì chúc em trở thành siêu nịnh bợ”.
“Đúng đúng, chị thấy em nịnh bợ có đẳng cấp thế này, vậy trưa nay mời em ăn một bữa cơm được không?”. Tiểu Lâm trơ mặt đề nghị.
“Muốn ăn cơm cứ việc nói thẳng, đâu cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy”. Giản Tình bó tay nhìn cô bé. Mọi người ai cũng nói năm mới mọi điều mới, chỉ có con quỷ tham ăn này vẫn cuồng thức ăn ngon như trước.
Tiểu Lâm thấy có cơm trưa từ trên trời rơi xuống, lập tức cười toe toét, quay đầu nói với Phương Khiêm: “Phương boss, giờ nhà anh có việc, nhẽ ra nên phát lì xì cho loại độc thân ế ẩm như tôi đây chứ!”.
Lại là phu nhân giám đốc, lại là nhà có việc, Tiểu Lâm xem như nịnh hót trúng chỗ hiểm. Phương boss ung dung rút ví tiền, mỉm cười hỏi: “Tôi không mang lì xì, đưa tiền mặt được không?”
Hai mắt Tiểu Lâm rực sáng, không ngờ boss hào phóng như vậy. Cô nhanh chóng đồng ý, cười tủm tỉm đáp: “Đương nhiên là được, chỉ cần tờ màu đỏ là được”.
Phương Boss không thèm tính toán, tay rút ngay vài tờ đưa cho Tiểu Lâm, khẽ cười: “Hy vọng năm mới cô cố gắng để thân thể phát triển dài lên, đừng ngang ra nữa”.
Tiểu Lâm đang phấn khởi nhận tiền, nghe lời chúc của Phương boss thì lệ rơi đầy mặt, “Boss bắt nạt người ta”.
Đáng tiếc vẻ mặt lên án của cô đã bị cánh cửa thang máy vừa to vừa dày chặn lại. Boss lớn bắt nạt cô xong đã sớm bỏ đi mất.
Giản Tình đứng xem, không nhịn được phá lên cười, còn bồi thêm một câu, “Tiểu Lâm, em tưởng tiền trên người boss dễ lấy vậy sao?”.
Tiểu Lâm nhăn mũi. Thôi, dù sao cô cũng đã quen bị đả kích, cứ có tiền là tốt rồi. Đôi tay to béo vội rút mấy tờ tiền Phương boss vừa đưa ra, rồi thốt lên, “Ôi trời, đây là lì xì nhiều nhất em thu được trong vòng mấy năm nay, đủ để đi ăn vài bữa tiệc lớn đấy”.
Giản Tình chịu thua lắc đầu. Cô bé Tiểu Lâm này, cứ như diễn viên hài vậy.
Buổi trưa, Giản Tình và Lâm Kiều Kiều cùng hẹn với Tần Tiểu Ý. Ba cô gái tụ tập, vừa ăn cơm vừa kể những chuyện vui vẻ trong kì nghỉ. Giản Tình tiện thể khoe chiếc nhẫn kim cương trên tay, khuôn mặt ngọt ngào của cô khiến hai cô gái bên cạnh bĩu môi coi thường.
Cuộc sống là vậy đấy. Một người bình thường có niềm vui không tầm thường, có người yêu thương mình, có bạn bè tri kỉ, có gia đình thân yêu, tất cả đều là khởi nguồn của hạnh phúc.
Buổi trưa cùng ăn cơm với chị em thân thiết, cho nên cả buổi chiều tâm trạng của Giản Tình rất tốt. Cô không để ý tới việc người khác luôn đề phòng, e dè cô nữa, mà chỉ chuyên tâm làm tròn bổn phận của mình.
Tuy nhiên lúc cô nhận được điện thoại của Phương Khiêm, tâm trạng vui vẻ ấy đã lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Trong điện thoại, Phương Khiêm nói như thế này: “Mẹ anh đã về, bà muốn gặp em”.
Vài từ đơn giản đã làm cho Giản Tình rớt mộng, “Bà muốn gặp em?”
“Đừng căng thẳng, chỉ là ra mắt đơn giản, anh sẽ đi cùng em”. Phương Khiêm ở đầu kia điện thoại an ủi cô.
Giản Tình cảm thấy bàn tay cầm điện thoại đang run lên từng chặp, “Bà… biết chúng ta đính hôn rồi sao?”.
“Ừ, anh đã báo cho ba mẹ”.
“Vậy khi nào chúng ta đi gặp họ?”. Chuyện phải đến thì sẽ đến, dù sao cũng không trốn tránh mãi được. Giản Tình tự cổ vũ mình.
“Tan tầm chúng ta đến thẳng nhà ba mẹ. Anh đã mua cho em mấy bộ lễ phục rồi, lát nữa sẽ đưa em đi thử”.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Tình ngồi thừ người. Đi ra mắt cũng phải mặc lễ phục đàng hoàng, ba mẹ anh là người nghiêm túc đến vậy ư? Về sau cô phải ở chung với họ như thế nào? Nghe nói nhà những người lắm tiền có rất nhiều chuyện phức tạp, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người thuộc giới xã hội thượng lưu, thật sự cô có thể ứng phó được sao?
Cứ nghĩ đến tương lai sau này, Giản Tình lại cảm thấy nhụt chí.
Lúc tan tầm, Phương Khiêm đưa cô đi thử quần áo, rồi đi trang điểm, cho đến khi cô trở nên hoàn mỹ không tỳ vết, Phương Khiêm mới lái xe thẳng hướng về nhà họ Phương.
Suốt dọc đường, Giản Tình lo lắng không biết phải nói gì, cô chỉ mím môi ngồi đờ đẫn, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Phương Khiêm cũng nhận ra cô đang căng thẳng. Lúc dừng xe ở cửa lớn nhà họ Phương, anh kéo cô vào lòng dỗ dành, “Đừng sợ, tất cả đã có anh”.
Giản Tình gật đầu. Đúng vậy, cho dù không tin tưởng bản thân, cũng phải tin tưởng người đàn ông của mình. Nghĩ được như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nãy giờ vẫn căng cứng, cuối cùng đã nở một nụ cười.
Phương Khiêm về thành phố S từ mùng năm, còn Giản Tình đợi hết phép mới về, số ngày hai người xa nhau đã sắp lên đến con số mười. Mười ngày này, Giản Tình đã ngập chìm trong nhung nhớ. Hơn nữa một ngày trước khi Phương Khiêm đi, hai người vừa mới đính hôn. Vừa hạnh phúc đã phải chia xa, điều này làm cho kì nghỉ của cô càng thêm buồn chán. Ngay cả mẹ cô cũng dễ dàng nhìn ra tâm sự của cô, bèn khuyên cô nên quay về thành phố S trước hai ngày.
Nửa tháng trời tách biệt khỏi nhịp sống hối hả, nhộn nhịp, giờ quay về nơi thành thị xe cộ qua lại như mắc cửi, Giản Tình nhất thời không quen. Chợt nhớ hôm trước Phương Khiêm nói muốn về nông thôn dưỡng lão, cô lại không kìm được mỉm cười.
“Giản Tình”.
Vừa mới xuống xe, cô đã nghe có người gọi mình. Đưa mắt lên, cô thấy ngay người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác màu café như tỏa sáng trong đám đông. Bởi vì có anh tồn tại, tất cả cảnh vật lộn xộn xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Người đàn ông cô nhớ nhung nhiều ngày nay, đột ngột đứng ở trước mặt cô, nở một nụ cười dịu dàng với cô. Đáng lẽ cô muốn dành cho anh một sự bất ngờ, thì giờ đây ngược lại là anh làm cô bất ngờ.
“Sao anh biết hôm nay em về?”. Giản Tình đi về phía anh, nở nụ cười ngọt ngào. Rõ ràng cô đã dặn ba mẹ không được tiết lộ “hành tung” của mình, kết quả là vẫn bị anh biết.
“Giản Diệp bán tin tình báo cho anh”. Không để ý rằng hai người đang đứng trước cửa bến xe, Phương Khiêm vòng tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, mùi thơm cơ thể quen thuộc khiến anh thở ra một hơi thỏa mãn.
Trai tài gái sắc ôm nhau tình cảm, ngay lập tức thu hút ánh mắt tò mò của người đi đường.
Giản Tình bị người ta nhòm ngó thì xấu hổ, cô đỏ mặt nói khẽ: “Chúng ta về nhà trước đã”.
Về đến nhà, Giản Tình quan sát chung quanh, phát hiện phòng ốc được lau chùi không sót một hạt bụi, cô bật cười trêu chọc anh, “Sạch thật đấy, là do anh tự tay lau chùi à?”.
Anh ném hành lý lên trên sofa, nhíu mày đáp: “Sao hả, em không tin?”.
Giản Tình cười gật đầu, “Có một chút”.
Anh dựa lưng vào ghế sofa, vẫy tay gọi cô. Giản Tình ngoan ngoãn đến ngồi cạnh anh, cúi người xuống, đầu dựa vào ngực anh, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở quen thuộc trên người anh.
Anh nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, làn môi hơi lạnh khẽ cọ xát lên môi cô, “Nhớ anh không?”.
Giản Tình nhìn thẳng vào đôi mắt sắc nhọn của anh, nhẹ nhàng đáp: “Rất nhớ”.
Nỗi nhớ nhung đến tột độ này chẳng thể biểu đạt được bằng bất kì một thứ ngôn ngữ nào, mà chỉ có thể ôm chặt lấy nhau, an ủi lẫn nhau. Với loại tình yêu nam nữ cuồng nhiệt, hôn môi cũng là một biện pháp để giảm bớt tương tư. Môi kề môi, đầu lưỡi giao hợp, quấn lấy nhau, trao cho nhau thứ tình cảm ấm áp. Nếu có thể, nụ hôn sẽ cứ thế kéo dài đến vô tận.
Lúc nụ hôn nóng bỏng của Phương Khiêm ngừng lại, Giản Tình đã thở hổn hển, nhưng trong lòng có một giọng nói gào thét. Không đủ, một nụ hôn vẫn không đủ…
Ánh mắt hai người giao nhau, trao cho nhau cảm xúc của mình trong im lặng. Ngay sau đó, Giản Tình đã bị anh bế lên, đi vào phòng ngủ.
Có lẽ, dục vọng nguyên thủy nhất mới có thể bộc lộ hết nỗi nhớ nhung trong lòng.
Lúc vật to lớn của anh đi vào nơi chật hẹp của cô, Giản Tình mới có thể khẳng định một điều: Đời này, cô mãi mãi không thể rời khỏi anh.
Anh ngang ngược xâm lược, tư thế không ngừng biến hóa, va chạm quá mức mạnh mẽ, làm cho Giản Tình không kịp thích ứng, chỉ có thể khẽ rên rỉ từng đợt đứt quãng.
Một lần rồi lại một lần, cả người Giản Tình đã run rẩy, nhưng anh không hề có dấu hiệu muốn dừng lại. Chỗ cơ thể bị ma sát đã trở nên nên nóng rực, ẩm ướt. Dịch mật cứ thế tuôn ra làm ướt đẫm cả ra trải giường. Thân thể anh đổ mồ hôi như mưa, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt cháy bỏng tràn ngập tình dục.
“Khiêm… Chậm một chút”. Giản Tình đáng thương thấp giọng cầu xin. Loại mẫn cảm lên đến đỉnh điểm này khiến mỗi khi cô nhận sự va chạm, cả người đều co rút lại.
Phương Khiêm cúi đầu hôn lên vành tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Bảo bối ngoan…”. Rồi lại duỗi tay dang đôi chân dài trắng nõn của cô thành một góc độ cực lớn, xong tiến mạnh vào trong mật đạo mềm mại của cô.
Giản Tình cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Rõ ràng cô cảm giác đã tới cực hạn, nhưng dưới sự ma sát của anh, cô thấy tình triều dường như lại ập đến, hơn nữa còn mãnh liệt hơn, cuồng dã hơn…
Khi tất cả đã lắng xuống, suy nghĩ duy nhất trong đầu Giản Tình lúc bấy giờ là: Anh làm chuyện đó chẳng có chút lịch sự, văn hóa nào cả!
Ngày hôm sau là ngày nghỉ phép cuối cùng của Giản Tình, nhưng ở nhà mãi cũng chán, bởi vậy sáng sớm cô đã đi làm cùng Phương Khiêm.
Việc tốt nhất khi công khai quan hệ chính là có thể sống chung với Phương Khiêm mà không cần giấu giếm, có thể ngồi trên xe vào thẳng bãi đậu, hơn nữa không cần chen chúc trong thang máy thường mà có thể thoải mái đi cùng anh trong thang máy chuyên dụng.
Vừa bước vào thang máy rộng rãi, Giản Tình đã cất tiếng trêu anh, “Làm bạn gái của anh rất có lợi”.
Phương Khiêm đưa mắt nhìn cô, nghiêm trang trả lời: “Làm vợ của anh lại càng có lợi hơn”.
Giản Tình nghe anh nói xong, ánh mắt bỗng dừng lại trên chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út, cô lập tức đồng ý với quan điểm của anh. Làm vợ của anh thật có lợi, ngay cả kim cương cũng rất lớn.
Lúc Giản Tình đi ra khỏi thang máy, chợt thấy Lâm Kiều Kiều nhiều ngày không gặp đã đứng chờ ở cửa thang máy từ lâu. Thấy thang máy từ từ mở ra, cô vội vàng khom lưng nói: “Chúc năm mới giám đốc, chúc năm mới phu nhân giám đốc,…”.
Phương Khiêm vừa ấn xong nút đóng cửa, nghe thấy Tiểu Lâm gọi phu nhân giám đốc thì lại vui vẻ mở ra, đứng tựa ở cạnh cửa, nửa cười nửa không nhìn Tiểu Lâm, “Chúc năm mới!”.
“Em nghe chị Tần bảo hai người đã đính hôn, cho nên vội vàng đến đây chúc mừng”. Tiểu Lâm cười hề hề, nhiều ngày không gặp, mặt của cô bé hình như lại tròn thêm một vòng.
Giản Tình bị một câu “phu nhân giám đốc” của cô làm cho vừa bực vừa thẹn, bèn giậm chân, cười mắng: “Còn chị thì chúc em trở thành siêu nịnh bợ”.
“Đúng đúng, chị thấy em nịnh bợ có đẳng cấp thế này, vậy trưa nay mời em ăn một bữa cơm được không?”. Tiểu Lâm trơ mặt đề nghị.
“Muốn ăn cơm cứ việc nói thẳng, đâu cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy”. Giản Tình bó tay nhìn cô bé. Mọi người ai cũng nói năm mới mọi điều mới, chỉ có con quỷ tham ăn này vẫn cuồng thức ăn ngon như trước.
Tiểu Lâm thấy có cơm trưa từ trên trời rơi xuống, lập tức cười toe toét, quay đầu nói với Phương Khiêm: “Phương boss, giờ nhà anh có việc, nhẽ ra nên phát lì xì cho loại độc thân ế ẩm như tôi đây chứ!”.
Lại là phu nhân giám đốc, lại là nhà có việc, Tiểu Lâm xem như nịnh hót trúng chỗ hiểm. Phương boss ung dung rút ví tiền, mỉm cười hỏi: “Tôi không mang lì xì, đưa tiền mặt được không?”
Hai mắt Tiểu Lâm rực sáng, không ngờ boss hào phóng như vậy. Cô nhanh chóng đồng ý, cười tủm tỉm đáp: “Đương nhiên là được, chỉ cần tờ màu đỏ là được”.
Phương Boss không thèm tính toán, tay rút ngay vài tờ đưa cho Tiểu Lâm, khẽ cười: “Hy vọng năm mới cô cố gắng để thân thể phát triển dài lên, đừng ngang ra nữa”.
Tiểu Lâm đang phấn khởi nhận tiền, nghe lời chúc của Phương boss thì lệ rơi đầy mặt, “Boss bắt nạt người ta”.
Đáng tiếc vẻ mặt lên án của cô đã bị cánh cửa thang máy vừa to vừa dày chặn lại. Boss lớn bắt nạt cô xong đã sớm bỏ đi mất.
Giản Tình đứng xem, không nhịn được phá lên cười, còn bồi thêm một câu, “Tiểu Lâm, em tưởng tiền trên người boss dễ lấy vậy sao?”.
Tiểu Lâm nhăn mũi. Thôi, dù sao cô cũng đã quen bị đả kích, cứ có tiền là tốt rồi. Đôi tay to béo vội rút mấy tờ tiền Phương boss vừa đưa ra, rồi thốt lên, “Ôi trời, đây là lì xì nhiều nhất em thu được trong vòng mấy năm nay, đủ để đi ăn vài bữa tiệc lớn đấy”.
Giản Tình chịu thua lắc đầu. Cô bé Tiểu Lâm này, cứ như diễn viên hài vậy.
Buổi trưa, Giản Tình và Lâm Kiều Kiều cùng hẹn với Tần Tiểu Ý. Ba cô gái tụ tập, vừa ăn cơm vừa kể những chuyện vui vẻ trong kì nghỉ. Giản Tình tiện thể khoe chiếc nhẫn kim cương trên tay, khuôn mặt ngọt ngào của cô khiến hai cô gái bên cạnh bĩu môi coi thường.
Cuộc sống là vậy đấy. Một người bình thường có niềm vui không tầm thường, có người yêu thương mình, có bạn bè tri kỉ, có gia đình thân yêu, tất cả đều là khởi nguồn của hạnh phúc.
Buổi trưa cùng ăn cơm với chị em thân thiết, cho nên cả buổi chiều tâm trạng của Giản Tình rất tốt. Cô không để ý tới việc người khác luôn đề phòng, e dè cô nữa, mà chỉ chuyên tâm làm tròn bổn phận của mình.
Tuy nhiên lúc cô nhận được điện thoại của Phương Khiêm, tâm trạng vui vẻ ấy đã lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Trong điện thoại, Phương Khiêm nói như thế này: “Mẹ anh đã về, bà muốn gặp em”.
Vài từ đơn giản đã làm cho Giản Tình rớt mộng, “Bà muốn gặp em?”
“Đừng căng thẳng, chỉ là ra mắt đơn giản, anh sẽ đi cùng em”. Phương Khiêm ở đầu kia điện thoại an ủi cô.
Giản Tình cảm thấy bàn tay cầm điện thoại đang run lên từng chặp, “Bà… biết chúng ta đính hôn rồi sao?”.
“Ừ, anh đã báo cho ba mẹ”.
“Vậy khi nào chúng ta đi gặp họ?”. Chuyện phải đến thì sẽ đến, dù sao cũng không trốn tránh mãi được. Giản Tình tự cổ vũ mình.
“Tan tầm chúng ta đến thẳng nhà ba mẹ. Anh đã mua cho em mấy bộ lễ phục rồi, lát nữa sẽ đưa em đi thử”.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Tình ngồi thừ người. Đi ra mắt cũng phải mặc lễ phục đàng hoàng, ba mẹ anh là người nghiêm túc đến vậy ư? Về sau cô phải ở chung với họ như thế nào? Nghe nói nhà những người lắm tiền có rất nhiều chuyện phức tạp, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người thuộc giới xã hội thượng lưu, thật sự cô có thể ứng phó được sao?
Cứ nghĩ đến tương lai sau này, Giản Tình lại cảm thấy nhụt chí.
Lúc tan tầm, Phương Khiêm đưa cô đi thử quần áo, rồi đi trang điểm, cho đến khi cô trở nên hoàn mỹ không tỳ vết, Phương Khiêm mới lái xe thẳng hướng về nhà họ Phương.
Suốt dọc đường, Giản Tình lo lắng không biết phải nói gì, cô chỉ mím môi ngồi đờ đẫn, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Phương Khiêm cũng nhận ra cô đang căng thẳng. Lúc dừng xe ở cửa lớn nhà họ Phương, anh kéo cô vào lòng dỗ dành, “Đừng sợ, tất cả đã có anh”.
Giản Tình gật đầu. Đúng vậy, cho dù không tin tưởng bản thân, cũng phải tin tưởng người đàn ông của mình. Nghĩ được như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nãy giờ vẫn căng cứng, cuối cùng đã nở một nụ cười.
Bình luận facebook