Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-73
Chương 73
Thành thân ngày đó, tới giữa trưa, ngoại trừ tân lang Dương Học Chương, ba huynh đệ Dương gia đứng ở sân tiếp khách tới uống rượu. Tiệc mừng phải tới chạng vạng tân lang bái đường mới được bắt đầu, nhưng mọi người đều thích vô giúp vui cho nên họ đến rất sớm.
Lâm Thanh Uyển bụng lớn nên không tự làm khó chính mình. Giữa trưa cơm nước xong ở trong phòng ngủ trong chốc lát, đến gần chạng vạng mới đi ra ngoài.
Vừa đi ra thì thấy trong sân tới rất nhiều người, mọi người đều vui vẻ đầy mặt tụm lại nói chuyện. Ở nông thôn bày tiệc mừng không quá chú trọng, bàn ghế xếp ở trong sân, người đến ăn cưới thích ngồi cùng ai thì tụ lại thành nhóm.
Dương Thiết Trụ đang mời gọi khách vào ăn cỗ, thấy vợ mình đi ra thì vội vàng gạt lại mấy người xung quanh đi tới.
“Nàng dâu, nàng tỉnh rồi?”
Lâm Thanh Uyển gật đầu, cảm giác mình không hiểu được đang là tình huống nào. Dương Thiết Trụ biết nàng dâu còn mê ngủ, từ lúc mang thai tới nay, nàng dâu không có nôn ọe gì chỉ ham ngủ thôi.
Hắn nhìn nhìn đám người ồn ào, “Nàng dâu, hay là ta tìm một chỗ an tĩnh cho nàng ngồi, bây giờ người nhiều lát nữa còn nhiều hơn, ta sợ va phải bụng nàng.”
Lâm Thanh Uyển gật đầu quay người khóa phòng mình lại.
Dương Thiết Trụ lại một lượt trong sân, nhìn thấy trong sân có một bàn Nhiếp nhị đường tẩu đang ngồi thì đỡ Lâm Thanh Uyển đi qua.
“Nhị tẩu tử, vợ ta không tiện, ta để nàng ngồi đây cùng ngươi, ngươi giúp ta nhìn một chút.”
Nhiếp nhị đường tẩu cười tủm tỉm kéo Lâm Thanh Uyển ngồi xuống bên cạnh.
“Được rồi, tẩu tử trông giúp ngươi, Thiết Trụ huynh đệ, ngươi nhanh chóng đi làm việc đi.”
Thế này Dương Thiết Trụ mới yên tâm tránh đi.
Trên bàn này có Nhiếp nhị đường tẩu và hai nàng dâu nhỏ mà nàng không quen. Lâm Thanh Uyển biết hôm nay nhà Dương nhị lão gia tử sẽ đến, cho dù ngày thường không hòa thuận thế nào, nhưng có đại hỉ sự thì vẫn tới chỗ nhau tham gia.
Nhiếp nhị đường tẩu này người nhiệt tình, lần trước nàng và Dương Thiết Trụ thành thân còn làm Hỉ nương, hôm nay lại không thấy nàng đi ra tiếp đón.
Lâm Thanh Uyển ngẫm lại sẽ hiểu, Hà thị và mẹ chồng Nhiếp nhị đường tẩu Lý thị có mâu thuẫn, lần trước giúp Dương Thiết Trụ tiếp đón là nể mặt Dương thị, hôm nay là Dương Học Chương thành thân, ngày thường lại không thân, người ta ăn no không chống đỡ được mới chủ động đi chịu vất vả.
Nhiếp nhị đường tẩu nhàn nhã hạt dưa trên bàn, vừa nói chuyện với Lâm Thanh Uyển, thỉnh thoảng còn tiếp chuyện với mấy nàng dâu ở bàn khác. Nói chuyện cùng Lâm Thanh Uyển là các đề tài về dựng phụ, chung quy người ta có hai đứa nhỏ rồi nên có chút kinh nghiệm, Lâm Thanh Uyển nghiêm túc nghe Nhiếp nhị đường tẩu nói.
Một thoáng chốc sau ngoài cửa vang lên liên tiếp pháo, những người thích góp vui đều vọt ra cửa.
Lâm Thanh Uyển vừa lớn bụng, thứ hai nàng hông có cái hiếu kì thích gopa vui kia nên ngồi yên không động. Nhiếp nhị đường tẩu cũng không động, ngồi yên một chỗ xem náo nhiệt.
Dương Học Chương dùng xe bò trong nhà nghênh cưới tân nương tử quá cửa, trên xe bò quấn vải đỏ. Đa số thôn dân Hạp Thôn đón dâu đều dùng xe bò, cho nên lúc này thoạt nhìn cũng không keo kiệt.
Đương nhiên, so với khi đó Dương Thiết Trụ cưới Lâm Thanh Uyển thì hôm nay nhỏ hơn chút.
Đám người và đôi tân vợ chồng đi vào chính phòng, bên kia vội vàng tại bái thiên địa, bên này trong sân vội vàng dọn bàn ăn. Hôm nay Dương đại tỷ cũng trở lại, đoán chừng là Hà thị thông báo cho ả, lúc này đang cùng Vương thị, Dương Nhị Muội bận trong bận ngoài, Diêu thị ở trong phòng bếp phụ trách xào rau.
Bàn của Lâm Thanh Uyển có mấy người tới ngồi, nàng không quen thuộc mấy người này nên đành làm người thẹn thùng cúi đầu, Nhiếp nhị đường tẩu chào hỏi mấy vị phụ nhân này.
Đang nhàm chán thì nghe thấy Nhiếp nhị đường tẩu nói một câu: “Ai u, Điền thẩm tử cũng tới rồi, mau ngồi đi. Vị này là ai? Ai nha, là Thúy Lan, thật là đã lâu không gặp, nay gặp suýt nữa không nhận ra được.”
Lâm Thanh Uyển ngẩng đầu ngó qua, không thể nói nàng mẫn cảm, bởi vì trước đó vài ngày vì Điền Thúy Lan này mà nàng náo loạn với nam nhân mình, cái tên này như sấm bên tai.
Nàng thấy một đại thẩm bốn năm mươi tuổi lôi kéo một phụ nhân ngồi xuống. Đại thẩm kia mặt tròn mắt nhỏ môi mỏng mỏng, một phụ nhân nông thôn điển hình. Bên cạnh bà là một người ăn mặc kiểu phụ nhân nhưng không nhìn rõ mặt, đầu vẫn cúi thấp không nói lời nào.
Điền thẩm tử cười cười với Nhiếp nhị đường tẩu, ” Vợ Dương Nguy à, ngươi cũng biết Thúy Lan từ lúc trở về nhà, mỗi ngày đều ở nhà không ra cửa, ta thấy hôm nay náo nhiệt mang nó ra đi cùng.”
Nam nhân của Nhiếp nhị đường tẩu tên là Dương Nguy, xếp lão nhị trong nhà Dương nhị lão gia tử, ngày thường ngoại trừ làm đồng áng thì có buôn bán một ít hàng hóa nhỏ khắp hang cùng ngõ hẻm kiếm ít tiền thu. Ở thôn Lạc Hạp này, trưởng bối gọi phụ nhân tiểu bối thì gọi theo tên người chồng. Ví như vị Nhiếp nhị đường tẩu này gọi là vợ Dương Nguy, mà Lâm Thanh Uyển gọi là vợ Thiết Trụ.
Điền Thúy Lan ngẩng đầu khiếp nhược nhìn mấy phụ nhân trên bàn cười cười, vừa định cúi đầu thì nhìn thấy Lâm Thanh Uyển ngồi ở chỗ kia.
Bởi vì hôm nay là làm hỉ sự, Lâm Thanh Uyển ăn mặc cực kỳ vui vẻ. Một bộ áo cánh màu đỏ tươi, bên ngoài khoác một bộ áo vải xếp màu xanh. Cộng với mang thai tới nay khí sắc hồng nhuận, màu da lại trắng, quả nhiên là minh diễm chiếu người. Tuy rằng có thai bụng hơi lớn, nhưng có quần áo phối hợp khéo léo, lại rộng rãi, đảo mắt qua không thấy giống một phụ nhân có thai chút nào.
Thôn dân thôn Lạc Hạp tuy nói không được giàu có, nhưng mọi người đều chú ý. Thường ngày có chuyện vui hoặc là thăm người thân, sẽ chuẩn bị một bộ quần áo thể diện để mặc ra ngoài. Lâm Thanh Uyển mặc như vậy, trong đám người không tính là nổi bật.
Nhưng Điền Thúy Lan lại xem sửng sốt, nhất thời trong lúc đó cứ nhìn thẳng quên cả cúi đầu.
Nhiếp nhị đường tẩu quét ánh mắt đến nơi này, trong lòng thầm kêu không tốt, nàng sao lại quên quan hệ trước đây giữa Điền Thúy Lan và Thiết Trụ chứ? Nhưng người ta đã ngồi rồi lại không thể đuổi người đi, nàng đành phải nói với người bên cạnh nhằm chuyển hướng đề tài.
Nhưng biết đến quan hệ giữa Thúy Lan Điền gia và Dương Thiết Trụ không chỉ một mình Nhiếp nhị đường tẩu, mấy nàng dâu ngồi bên cạnh cũng biết, nhìn thấy ánh mắt Điền Thúy Lan nhìn Lâm Thanh Uyển, ánh mắt của mọi người trở lên quỷ dị.
Nhất thời không khí lúc đó cực kì quỷ dị.
Đến khi Điền Thúy Lan ngẩng đầu thì Lâm Thanh Uyển mới nhìn rõ nàng diện mạo của ả ta.
Sự tình lần trước quá đột ngột, nàng nhìn thấy ánh mắt của Dương Thiết Trụ và Điền Thúy Lan nhìn nhau chỉ lo tức giận, không chịu nhìn kỹ. Hôm nay nhìn lại mới thấy Điền Thúy Lan này bộ dạng không tệ, mặt trái xoan, làn da trắng, chỉ là sắc mặt vàng như nến, khiến cả người ả ảm đạm không ít. Hơn nữa hành vi cử chỉ khiếp nhược, giống như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt vậy.
Lâm Thanh Uyển nhìn một lần rồi không để ánh mắt trên người Điền Thúy Lan nữa. Vừa nhìn nàng đã bình tĩnh trở lại, lúc ấy đầu óc nàng bị tương hồ che mới có thể nghĩ nam nhân mình như vậy, thứ hai chỉ bằng Dương Thiết Trụ quý trọng nàng, nàng thấy nữ nhân này căn bản không đủ gây sợ hãi.
Lâm Thanh Uyển không cảm thấy gì, nhưng Điền Thúy Lan không nghĩ như vậy. Ả nhìn Lâm Thanh Uyển, trong lòng không ngừng nghĩ ngợi người này chính là vợ Thiết Trụ ca, bộ dạng thật tốt… Trong lòng suy nghĩ chuyện khi còn bé mình và Dương Thiết Trụ khi, lại nghĩ đến vận mệnh không tốt của mình, trong chốc lát nước mắt chảy ra.
Điền thẩm tử thấy sự tình không thích hợp, nhất là con gái mình chảy nước mắt. Bà vội vàng đứng lên kéo Điền Thúy Lan cười khan.
“Các ngươi cứ ngồi đi, chúng ta đi nhìn xem lão đầu tử nhà ta ở nơi nào.” Nói xong thì kéo Điền Thúy Lan đi.
Mọi người đều biết vì sao Điền thẩm tử kiếm cớ bỏ đi nên cũng không cố kéo người ta ngồi lại chỗ này. Sau khi hai người Điền thẩm tử kia đi rồi thì mọi người mới nghị luận.
Đương nhiên, chính chủ Lâm Thanh Uyển còn ngồi ở đây, nên không thể nói chuyện hôn nhân năm đó của Điền Thúy Lan và Dương Thiết Trụ rồi. Các nàng lại nghị luận những chuyện phát sinh trên người Điền Thúy Lan…
Lâm Thanh Uyển thế mới biết Điền Thúy Lan này vì sao đã gả ngoài thôn rồi mà trong mấy ngày nàng đã gặp hai lần.
Chuyện là như vầy ——
Thì ra là năm đó sau khi Dương Thiết Trụ tòng quân, Điền thẩm tử gia tới cửa từ hôn, Điền Thúy Lan không đồng ý, ở nhà khóc nói phải đợi Thiết Trụ ca trở về.
Người Điền gia thấy thái độ ả kiên quyết nên gác lại một năm rồi nói, chung quy Điền Thúy Lan không lớn, nhỏ hơn Dương Thiết Trụ một tuổi, mới mười bốn thôi.
Đến khi Điền Thúy Lan mười lăm, trong nhà nói đi Dương gia từ hôn, lại tìm cho ả một mối hôn sự khác, Điền Thúy Lan vẫn không chịu. Không có cách nào, Điền thẩm tử mặc kệ Điền Thúy Lan khóc nháo, để nam nhân mình đi Dương gia từ hôn. Lui thân xong thì bắt đầu làm mai cho Điền Thúy Lan. Đối tượng làm mai là một tiểu tử ngoài thôn, điều kiện gia đình giàu có hơn Dương gia lúc đó, quyết định mối hôn nhân này.
Điền Thúy Lan thấy khóc nháo thế nào thì trong nhà vẫn không đồng ý, đành phải rưng rưng nước mắt gả ra ngoài thôn.
Sau này sống cùng nam nhân cũng khá nên chậm rãi quên mất Dương Thiết Trụ.
Ai ngờ đâu phụ nhân này số khổ, Điền Thúy Lan gả tới đó mấy năm mà không có con, nhà kia nóng nảy lên. Người nhà kia cũng là người phúc hậu, không nói gì thêm, chỉ bỏ tiền bảo đôi tình nhân đi tìm đại phu xem.
Nhìn một hồi thì thấy có vấn đề, mà vấn đề là ở nữ phương.
Nhà người ta có phúc hậu tới đâu thì cũng không thể mở mắt nhìn con mình tuyệt hậu. Nông dân không có lệ cưới thiếp, không có cách nào đành phải bỏ Điền Thúy Lan.
Lúc ấy Điền gia tới cửa nháo vài lần, nhưng ầm ĩ thế nào cũng không được, người ta không thể cưới cái gà mái không đẻ trứng về nhà để con mình tuyệt hậu được. Điền thẩm tử hạ mặt mũi khẩn cầu, cuối cùng gia đình kia mới đáp ứng. Không hưu Điền Thúy Lan, rồi tới nơi khác cưới một bình thê về, hai người đều lớn.
Ngày bình thê gả đến, Điền Thúy Lan nói với nam nhân mình chuyển sang phòng tiểu cô ở. Mẹ chồng ả cũng thấy hợp lý, trong nhà không có nhiều phòng ở, bọn họ lại đang chờ được ôm cháu trai. Ý tứ nói trắng ra là, dù sao ngươi không thể sinh, còn không nhanh chóng phân gia mà sống.
Bình thê kia là một khuê nữ nhà nghèo, trong nhà nghèo thật sự, vì để co tiền cho anh vị bình thê kia lấy vợ, cha vị bình thê kia nhẫn tâm gả con gai đi chỉ vì tiền lễ hỏi. Cái bụng bình thê này cũng không thua ếm, gả tới không bao lâu thì mang bầu.
Lần này làm cha mẹ chồng Điền Thúy Lan vui vẻ hỏng rồi, đối xử càng tốt với bình thê kia. Và đối xử với Điền Thúy Lan càng kém.
Bình thê kia mới đầu còn có chút sợ hãi, dù sao cũng là vào cửa sau. Nhưng từ lúc có thai, cha mẹ chồng nam nhân đều hận không thể phủng nàng trong lòng bàn tay, dần dần lá gan cũng lớn lên, nhìn Điền Thúy Lan càng thêm không thuận mắt.
Không ai nguyện ý làm bình thê, nói là bình thê, kỳ thật cũng không có danh phận gì, ít nhất không có hôn thư, không có hồ sơ trên quan phủ. Tuy ở trong thôn có bày rượu, thôn dân cũng thừa nhận là vợ người đó, nhưng là nằm giường sao chịu người khác ngủ ngáy.
Nhị lão Điền gia lại không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tới con gái không bị hưu là vẫn sống được qua ngày. Nào có nghĩ đến từ khi bình thê vào cửa chính là cục diện ngươi sống ta chết. Đương nhiên không có khoa trương tới mức đấy, chỉ là vấn đề gió Đông áp gió Tây, gió Tây áp gió Đông thôi. Đương nhiên nếu như bên bị áp kia có thể nhịn được thì ngày vẫn không sao cả.
Bình thê này nhìn không vừa mắt Điền Thúy Lan, suốt ngày xúi giục nam nhân và mẹ chồng sai Điền Thúy Lan làm như trâu.
Gia đình nông dân vốn không có tiền bạc gì, người con dâu này lại là cái không thể đẻ trứng. Một ngày hai ngày tàm tạm, thời gian lâu, ngay cả mẹ chồng Điền Thúy Lan cũng nhìn ả cực kỳ không thuận mắt, cảm thấy lãng phí lương thực trong nhà. Lại nghe bình thê kia xúi giục, ném hết việc trong nhà cho Điền Thúy Lan làm.
Điền Thúy Lan số khổ, vừa bận rộn việc trong nhà, còn vừa phải hầu hạ bình thê có thai kia. Vị bình thê kia là cái nhiều đầu óc, dỗ nam nhân về phe mình, bình thường nước rửa chân của hai người đều bắt Điền Thúy Lan bưng.
Sau này vị bình thê kia sinh một đứa con trai, ở nhà địa vị càng cao hơn, Điền Thúy Lan ở nhà địa vị càng kém hơn, đích thực thành một lão mụ tử người hầu miễn phí.
Nếu như chỉ là làm thể lực sống thân thể mệt cũng coi như xong, mấu chốt là tâm cũng bị tra tấn. Bình thê kia ở mặt ngoài cười tủm tỉm, luôn luôn châm chọc Điền Thúy Lan, nói ả không đẻ trứng, lại khoe khoang đêm qua nam nhân ở trên người nàng mất bao nhiêu sức lực…
Cứ như vậy ai mà chịu nổi. Điền Thúy Lan mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, hàng năm lấy nước mắt rửa mặt, người gầy đến xương bọc da. Cứ như vậy gập ghềnh mấy năm, người Điền gia bây giờ nhìn không nổi nữa. khuê nữ nhà mình bị chơi đùa không còn hình người, vì vậy tới cửa cầu hưu thư, lĩnh Điền Thúy Lan về nhà.
Điền Thúy Lan được lĩnh về nhà từ mùa đông năm ngoái. Khi đó Dương Thiết Trụ vừa bị thương không lâu, Điền thẩm tử sợ người trong thôn miệng nói lung tung, giấu Điền Thúy Lan trong nhà không cho ra ngoài.
Mãi cho đến mùa xuân năm nay, người trong thôn cũng dần dần biết chuyện của Điền Thúy Lan, bàn tán lan rộng, Điền thẩm tử quyết định lành làm gáo vỡ làm muôi mang Điền Thúy Lan ra ngoài.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Thành thân ngày đó, tới giữa trưa, ngoại trừ tân lang Dương Học Chương, ba huynh đệ Dương gia đứng ở sân tiếp khách tới uống rượu. Tiệc mừng phải tới chạng vạng tân lang bái đường mới được bắt đầu, nhưng mọi người đều thích vô giúp vui cho nên họ đến rất sớm.
Lâm Thanh Uyển bụng lớn nên không tự làm khó chính mình. Giữa trưa cơm nước xong ở trong phòng ngủ trong chốc lát, đến gần chạng vạng mới đi ra ngoài.
Vừa đi ra thì thấy trong sân tới rất nhiều người, mọi người đều vui vẻ đầy mặt tụm lại nói chuyện. Ở nông thôn bày tiệc mừng không quá chú trọng, bàn ghế xếp ở trong sân, người đến ăn cưới thích ngồi cùng ai thì tụ lại thành nhóm.
Dương Thiết Trụ đang mời gọi khách vào ăn cỗ, thấy vợ mình đi ra thì vội vàng gạt lại mấy người xung quanh đi tới.
“Nàng dâu, nàng tỉnh rồi?”
Lâm Thanh Uyển gật đầu, cảm giác mình không hiểu được đang là tình huống nào. Dương Thiết Trụ biết nàng dâu còn mê ngủ, từ lúc mang thai tới nay, nàng dâu không có nôn ọe gì chỉ ham ngủ thôi.
Hắn nhìn nhìn đám người ồn ào, “Nàng dâu, hay là ta tìm một chỗ an tĩnh cho nàng ngồi, bây giờ người nhiều lát nữa còn nhiều hơn, ta sợ va phải bụng nàng.”
Lâm Thanh Uyển gật đầu quay người khóa phòng mình lại.
Dương Thiết Trụ lại một lượt trong sân, nhìn thấy trong sân có một bàn Nhiếp nhị đường tẩu đang ngồi thì đỡ Lâm Thanh Uyển đi qua.
“Nhị tẩu tử, vợ ta không tiện, ta để nàng ngồi đây cùng ngươi, ngươi giúp ta nhìn một chút.”
Nhiếp nhị đường tẩu cười tủm tỉm kéo Lâm Thanh Uyển ngồi xuống bên cạnh.
“Được rồi, tẩu tử trông giúp ngươi, Thiết Trụ huynh đệ, ngươi nhanh chóng đi làm việc đi.”
Thế này Dương Thiết Trụ mới yên tâm tránh đi.
Trên bàn này có Nhiếp nhị đường tẩu và hai nàng dâu nhỏ mà nàng không quen. Lâm Thanh Uyển biết hôm nay nhà Dương nhị lão gia tử sẽ đến, cho dù ngày thường không hòa thuận thế nào, nhưng có đại hỉ sự thì vẫn tới chỗ nhau tham gia.
Nhiếp nhị đường tẩu này người nhiệt tình, lần trước nàng và Dương Thiết Trụ thành thân còn làm Hỉ nương, hôm nay lại không thấy nàng đi ra tiếp đón.
Lâm Thanh Uyển ngẫm lại sẽ hiểu, Hà thị và mẹ chồng Nhiếp nhị đường tẩu Lý thị có mâu thuẫn, lần trước giúp Dương Thiết Trụ tiếp đón là nể mặt Dương thị, hôm nay là Dương Học Chương thành thân, ngày thường lại không thân, người ta ăn no không chống đỡ được mới chủ động đi chịu vất vả.
Nhiếp nhị đường tẩu nhàn nhã hạt dưa trên bàn, vừa nói chuyện với Lâm Thanh Uyển, thỉnh thoảng còn tiếp chuyện với mấy nàng dâu ở bàn khác. Nói chuyện cùng Lâm Thanh Uyển là các đề tài về dựng phụ, chung quy người ta có hai đứa nhỏ rồi nên có chút kinh nghiệm, Lâm Thanh Uyển nghiêm túc nghe Nhiếp nhị đường tẩu nói.
Một thoáng chốc sau ngoài cửa vang lên liên tiếp pháo, những người thích góp vui đều vọt ra cửa.
Lâm Thanh Uyển vừa lớn bụng, thứ hai nàng hông có cái hiếu kì thích gopa vui kia nên ngồi yên không động. Nhiếp nhị đường tẩu cũng không động, ngồi yên một chỗ xem náo nhiệt.
Dương Học Chương dùng xe bò trong nhà nghênh cưới tân nương tử quá cửa, trên xe bò quấn vải đỏ. Đa số thôn dân Hạp Thôn đón dâu đều dùng xe bò, cho nên lúc này thoạt nhìn cũng không keo kiệt.
Đương nhiên, so với khi đó Dương Thiết Trụ cưới Lâm Thanh Uyển thì hôm nay nhỏ hơn chút.
Đám người và đôi tân vợ chồng đi vào chính phòng, bên kia vội vàng tại bái thiên địa, bên này trong sân vội vàng dọn bàn ăn. Hôm nay Dương đại tỷ cũng trở lại, đoán chừng là Hà thị thông báo cho ả, lúc này đang cùng Vương thị, Dương Nhị Muội bận trong bận ngoài, Diêu thị ở trong phòng bếp phụ trách xào rau.
Bàn của Lâm Thanh Uyển có mấy người tới ngồi, nàng không quen thuộc mấy người này nên đành làm người thẹn thùng cúi đầu, Nhiếp nhị đường tẩu chào hỏi mấy vị phụ nhân này.
Đang nhàm chán thì nghe thấy Nhiếp nhị đường tẩu nói một câu: “Ai u, Điền thẩm tử cũng tới rồi, mau ngồi đi. Vị này là ai? Ai nha, là Thúy Lan, thật là đã lâu không gặp, nay gặp suýt nữa không nhận ra được.”
Lâm Thanh Uyển ngẩng đầu ngó qua, không thể nói nàng mẫn cảm, bởi vì trước đó vài ngày vì Điền Thúy Lan này mà nàng náo loạn với nam nhân mình, cái tên này như sấm bên tai.
Nàng thấy một đại thẩm bốn năm mươi tuổi lôi kéo một phụ nhân ngồi xuống. Đại thẩm kia mặt tròn mắt nhỏ môi mỏng mỏng, một phụ nhân nông thôn điển hình. Bên cạnh bà là một người ăn mặc kiểu phụ nhân nhưng không nhìn rõ mặt, đầu vẫn cúi thấp không nói lời nào.
Điền thẩm tử cười cười với Nhiếp nhị đường tẩu, ” Vợ Dương Nguy à, ngươi cũng biết Thúy Lan từ lúc trở về nhà, mỗi ngày đều ở nhà không ra cửa, ta thấy hôm nay náo nhiệt mang nó ra đi cùng.”
Nam nhân của Nhiếp nhị đường tẩu tên là Dương Nguy, xếp lão nhị trong nhà Dương nhị lão gia tử, ngày thường ngoại trừ làm đồng áng thì có buôn bán một ít hàng hóa nhỏ khắp hang cùng ngõ hẻm kiếm ít tiền thu. Ở thôn Lạc Hạp này, trưởng bối gọi phụ nhân tiểu bối thì gọi theo tên người chồng. Ví như vị Nhiếp nhị đường tẩu này gọi là vợ Dương Nguy, mà Lâm Thanh Uyển gọi là vợ Thiết Trụ.
Điền Thúy Lan ngẩng đầu khiếp nhược nhìn mấy phụ nhân trên bàn cười cười, vừa định cúi đầu thì nhìn thấy Lâm Thanh Uyển ngồi ở chỗ kia.
Bởi vì hôm nay là làm hỉ sự, Lâm Thanh Uyển ăn mặc cực kỳ vui vẻ. Một bộ áo cánh màu đỏ tươi, bên ngoài khoác một bộ áo vải xếp màu xanh. Cộng với mang thai tới nay khí sắc hồng nhuận, màu da lại trắng, quả nhiên là minh diễm chiếu người. Tuy rằng có thai bụng hơi lớn, nhưng có quần áo phối hợp khéo léo, lại rộng rãi, đảo mắt qua không thấy giống một phụ nhân có thai chút nào.
Thôn dân thôn Lạc Hạp tuy nói không được giàu có, nhưng mọi người đều chú ý. Thường ngày có chuyện vui hoặc là thăm người thân, sẽ chuẩn bị một bộ quần áo thể diện để mặc ra ngoài. Lâm Thanh Uyển mặc như vậy, trong đám người không tính là nổi bật.
Nhưng Điền Thúy Lan lại xem sửng sốt, nhất thời trong lúc đó cứ nhìn thẳng quên cả cúi đầu.
Nhiếp nhị đường tẩu quét ánh mắt đến nơi này, trong lòng thầm kêu không tốt, nàng sao lại quên quan hệ trước đây giữa Điền Thúy Lan và Thiết Trụ chứ? Nhưng người ta đã ngồi rồi lại không thể đuổi người đi, nàng đành phải nói với người bên cạnh nhằm chuyển hướng đề tài.
Nhưng biết đến quan hệ giữa Thúy Lan Điền gia và Dương Thiết Trụ không chỉ một mình Nhiếp nhị đường tẩu, mấy nàng dâu ngồi bên cạnh cũng biết, nhìn thấy ánh mắt Điền Thúy Lan nhìn Lâm Thanh Uyển, ánh mắt của mọi người trở lên quỷ dị.
Nhất thời không khí lúc đó cực kì quỷ dị.
Đến khi Điền Thúy Lan ngẩng đầu thì Lâm Thanh Uyển mới nhìn rõ nàng diện mạo của ả ta.
Sự tình lần trước quá đột ngột, nàng nhìn thấy ánh mắt của Dương Thiết Trụ và Điền Thúy Lan nhìn nhau chỉ lo tức giận, không chịu nhìn kỹ. Hôm nay nhìn lại mới thấy Điền Thúy Lan này bộ dạng không tệ, mặt trái xoan, làn da trắng, chỉ là sắc mặt vàng như nến, khiến cả người ả ảm đạm không ít. Hơn nữa hành vi cử chỉ khiếp nhược, giống như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt vậy.
Lâm Thanh Uyển nhìn một lần rồi không để ánh mắt trên người Điền Thúy Lan nữa. Vừa nhìn nàng đã bình tĩnh trở lại, lúc ấy đầu óc nàng bị tương hồ che mới có thể nghĩ nam nhân mình như vậy, thứ hai chỉ bằng Dương Thiết Trụ quý trọng nàng, nàng thấy nữ nhân này căn bản không đủ gây sợ hãi.
Lâm Thanh Uyển không cảm thấy gì, nhưng Điền Thúy Lan không nghĩ như vậy. Ả nhìn Lâm Thanh Uyển, trong lòng không ngừng nghĩ ngợi người này chính là vợ Thiết Trụ ca, bộ dạng thật tốt… Trong lòng suy nghĩ chuyện khi còn bé mình và Dương Thiết Trụ khi, lại nghĩ đến vận mệnh không tốt của mình, trong chốc lát nước mắt chảy ra.
Điền thẩm tử thấy sự tình không thích hợp, nhất là con gái mình chảy nước mắt. Bà vội vàng đứng lên kéo Điền Thúy Lan cười khan.
“Các ngươi cứ ngồi đi, chúng ta đi nhìn xem lão đầu tử nhà ta ở nơi nào.” Nói xong thì kéo Điền Thúy Lan đi.
Mọi người đều biết vì sao Điền thẩm tử kiếm cớ bỏ đi nên cũng không cố kéo người ta ngồi lại chỗ này. Sau khi hai người Điền thẩm tử kia đi rồi thì mọi người mới nghị luận.
Đương nhiên, chính chủ Lâm Thanh Uyển còn ngồi ở đây, nên không thể nói chuyện hôn nhân năm đó của Điền Thúy Lan và Dương Thiết Trụ rồi. Các nàng lại nghị luận những chuyện phát sinh trên người Điền Thúy Lan…
Lâm Thanh Uyển thế mới biết Điền Thúy Lan này vì sao đã gả ngoài thôn rồi mà trong mấy ngày nàng đã gặp hai lần.
Chuyện là như vầy ——
Thì ra là năm đó sau khi Dương Thiết Trụ tòng quân, Điền thẩm tử gia tới cửa từ hôn, Điền Thúy Lan không đồng ý, ở nhà khóc nói phải đợi Thiết Trụ ca trở về.
Người Điền gia thấy thái độ ả kiên quyết nên gác lại một năm rồi nói, chung quy Điền Thúy Lan không lớn, nhỏ hơn Dương Thiết Trụ một tuổi, mới mười bốn thôi.
Đến khi Điền Thúy Lan mười lăm, trong nhà nói đi Dương gia từ hôn, lại tìm cho ả một mối hôn sự khác, Điền Thúy Lan vẫn không chịu. Không có cách nào, Điền thẩm tử mặc kệ Điền Thúy Lan khóc nháo, để nam nhân mình đi Dương gia từ hôn. Lui thân xong thì bắt đầu làm mai cho Điền Thúy Lan. Đối tượng làm mai là một tiểu tử ngoài thôn, điều kiện gia đình giàu có hơn Dương gia lúc đó, quyết định mối hôn nhân này.
Điền Thúy Lan thấy khóc nháo thế nào thì trong nhà vẫn không đồng ý, đành phải rưng rưng nước mắt gả ra ngoài thôn.
Sau này sống cùng nam nhân cũng khá nên chậm rãi quên mất Dương Thiết Trụ.
Ai ngờ đâu phụ nhân này số khổ, Điền Thúy Lan gả tới đó mấy năm mà không có con, nhà kia nóng nảy lên. Người nhà kia cũng là người phúc hậu, không nói gì thêm, chỉ bỏ tiền bảo đôi tình nhân đi tìm đại phu xem.
Nhìn một hồi thì thấy có vấn đề, mà vấn đề là ở nữ phương.
Nhà người ta có phúc hậu tới đâu thì cũng không thể mở mắt nhìn con mình tuyệt hậu. Nông dân không có lệ cưới thiếp, không có cách nào đành phải bỏ Điền Thúy Lan.
Lúc ấy Điền gia tới cửa nháo vài lần, nhưng ầm ĩ thế nào cũng không được, người ta không thể cưới cái gà mái không đẻ trứng về nhà để con mình tuyệt hậu được. Điền thẩm tử hạ mặt mũi khẩn cầu, cuối cùng gia đình kia mới đáp ứng. Không hưu Điền Thúy Lan, rồi tới nơi khác cưới một bình thê về, hai người đều lớn.
Ngày bình thê gả đến, Điền Thúy Lan nói với nam nhân mình chuyển sang phòng tiểu cô ở. Mẹ chồng ả cũng thấy hợp lý, trong nhà không có nhiều phòng ở, bọn họ lại đang chờ được ôm cháu trai. Ý tứ nói trắng ra là, dù sao ngươi không thể sinh, còn không nhanh chóng phân gia mà sống.
Bình thê kia là một khuê nữ nhà nghèo, trong nhà nghèo thật sự, vì để co tiền cho anh vị bình thê kia lấy vợ, cha vị bình thê kia nhẫn tâm gả con gai đi chỉ vì tiền lễ hỏi. Cái bụng bình thê này cũng không thua ếm, gả tới không bao lâu thì mang bầu.
Lần này làm cha mẹ chồng Điền Thúy Lan vui vẻ hỏng rồi, đối xử càng tốt với bình thê kia. Và đối xử với Điền Thúy Lan càng kém.
Bình thê kia mới đầu còn có chút sợ hãi, dù sao cũng là vào cửa sau. Nhưng từ lúc có thai, cha mẹ chồng nam nhân đều hận không thể phủng nàng trong lòng bàn tay, dần dần lá gan cũng lớn lên, nhìn Điền Thúy Lan càng thêm không thuận mắt.
Không ai nguyện ý làm bình thê, nói là bình thê, kỳ thật cũng không có danh phận gì, ít nhất không có hôn thư, không có hồ sơ trên quan phủ. Tuy ở trong thôn có bày rượu, thôn dân cũng thừa nhận là vợ người đó, nhưng là nằm giường sao chịu người khác ngủ ngáy.
Nhị lão Điền gia lại không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tới con gái không bị hưu là vẫn sống được qua ngày. Nào có nghĩ đến từ khi bình thê vào cửa chính là cục diện ngươi sống ta chết. Đương nhiên không có khoa trương tới mức đấy, chỉ là vấn đề gió Đông áp gió Tây, gió Tây áp gió Đông thôi. Đương nhiên nếu như bên bị áp kia có thể nhịn được thì ngày vẫn không sao cả.
Bình thê này nhìn không vừa mắt Điền Thúy Lan, suốt ngày xúi giục nam nhân và mẹ chồng sai Điền Thúy Lan làm như trâu.
Gia đình nông dân vốn không có tiền bạc gì, người con dâu này lại là cái không thể đẻ trứng. Một ngày hai ngày tàm tạm, thời gian lâu, ngay cả mẹ chồng Điền Thúy Lan cũng nhìn ả cực kỳ không thuận mắt, cảm thấy lãng phí lương thực trong nhà. Lại nghe bình thê kia xúi giục, ném hết việc trong nhà cho Điền Thúy Lan làm.
Điền Thúy Lan số khổ, vừa bận rộn việc trong nhà, còn vừa phải hầu hạ bình thê có thai kia. Vị bình thê kia là cái nhiều đầu óc, dỗ nam nhân về phe mình, bình thường nước rửa chân của hai người đều bắt Điền Thúy Lan bưng.
Sau này vị bình thê kia sinh một đứa con trai, ở nhà địa vị càng cao hơn, Điền Thúy Lan ở nhà địa vị càng kém hơn, đích thực thành một lão mụ tử người hầu miễn phí.
Nếu như chỉ là làm thể lực sống thân thể mệt cũng coi như xong, mấu chốt là tâm cũng bị tra tấn. Bình thê kia ở mặt ngoài cười tủm tỉm, luôn luôn châm chọc Điền Thúy Lan, nói ả không đẻ trứng, lại khoe khoang đêm qua nam nhân ở trên người nàng mất bao nhiêu sức lực…
Cứ như vậy ai mà chịu nổi. Điền Thúy Lan mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, hàng năm lấy nước mắt rửa mặt, người gầy đến xương bọc da. Cứ như vậy gập ghềnh mấy năm, người Điền gia bây giờ nhìn không nổi nữa. khuê nữ nhà mình bị chơi đùa không còn hình người, vì vậy tới cửa cầu hưu thư, lĩnh Điền Thúy Lan về nhà.
Điền Thúy Lan được lĩnh về nhà từ mùa đông năm ngoái. Khi đó Dương Thiết Trụ vừa bị thương không lâu, Điền thẩm tử sợ người trong thôn miệng nói lung tung, giấu Điền Thúy Lan trong nhà không cho ra ngoài.
Mãi cho đến mùa xuân năm nay, người trong thôn cũng dần dần biết chuyện của Điền Thúy Lan, bàn tán lan rộng, Điền thẩm tử quyết định lành làm gáo vỡ làm muôi mang Điền Thúy Lan ra ngoài.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook