Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Nữ nhi và con rể trước nay tinh thần làm việc đều trầm ổn, Yến Xước cũng không có gì để bận tâm, ông chỉ dặn dò một câu: "Ta và Lâu Nhi đều ở trong cung, hơn nữa ông ta cũng không dám gây bất lợi cho các con rõ ràng."
Truyền hai người vào cung như vậy, một khi xảy ra chuyện, mọi thứ đều tính lên đầu ông ta!
Cho dù Can Phong Đế hoàng đường nhưng ông ta không thể không màng hậu quả.
Phía sau nữ nhi và con rể còn có Đại Chu.
Phó Cửu Lận nhìn Chu Hành và Dung Hoa, gật đầu.
"Không cần lo lắng cho bọn con." Dung Hoa mỉm cười, nói thêm mấy câu, Yến Xước và Phó Cửu Lận trở về ngoại viện, Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt cũng quay về phòng.
Dung Hoa cùng Chu Hành về Hạ Noãn Viện.
Trăng rằm hôm nay sáng tỏ, gió lạnh lướt qua nhè nhẹ, Chu Hành nắm tay Dung Hoa chậm rãi đi về Hạ Noãn Viện, Túy Đồng và Lưu Tô theo sau từ xa.
"Chúng ta nhất định sẽ cứu được nhạc mẫu." Chu Hành nhẹ giọng.
"Nhất định sẽ." Hiện tại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Dung Hoa gật đầu, nghiêng người nhìn sườn mặt Chu Hành dưới ánh trăng càng thêm tuấn mỹ, lẩm bẩm, "Thiên Trạch, tương lai chúng ta chọn một nơi non xanh nước biếc để sống được không?"
Nếu có thể như vậy thì thật tốt, nàng và y, còn cả phụ thân và mẫu thân, sau đó bọn họ sẽ sinh thêm mấy bảo bảo đáng yêu.
Nhưng, nguyện vọng đơn giản này đối với bọn họ nào có dễ dàng!
Quan hệ giữa hoàng đế Đông Lăng và phụ thân như nước với lửa, hiện tại hai người tuy là quân thần nhưng đều ước không lập tức giết chết đối phương.
Mà ở Đại Chu, Chính Đức Đế cũng không hi vọng Chu Hành tồn tại!
Cuộc sống bình thường nào có dễ dàng như vậy?
"Được." Chu Hành nghiêng đầu, đôi mắt dưới ánh trăng đặc biệt rực sáng, chậm rãi gật đầu.
"Đến lúc đó chúng ta sẽ sinh thêm mấy hài tử." Dung Hoa mỉm cười ôm cánh tay y. Nhắc tới hài tử, nàng nghiêng đầu hỏi, "Thiên Trạch, chàng thích nữ nhi hay nhi tử?"
Chu Hành duỗi tay ôm lấy nàng, ôn nhu nói: "Đều thích, nhi tử ta sẽ dạy nó kiếm thuật và binh pháp, nếu là nữ nhi..." Ý cười trên mặt Chu Hành càng đậm, "Chúng ta sẽ trang điểm cho nó thật xinh đẹp, để người khác hâm mộ không thôi."
Mặt Dung Hoa nóng lên, nhấp miệng cười.
Hai người vừa nói vừa cười trở về Hạ Noãn Viện.
Có lẽ vì nói tới hài tử, đêm nay Chu Hành phá lệ kiệt liệt, dục hỏa hừng hực như muốn thiêu cháy nàng.
Lăn tới lăn lui, Dung Hoa mệt tới kiệt sự.
Kết quả hôm sau Dung Hoa tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, nhưng thân thể vẫn vô cùng đau nhức.
Nghe động tĩnh trong phòng, Lưu Tô và Túy Đồng cười cười đi tới, mỗi người một bên vén màn trướng lên.
Dung Hoa mang giày, liếc nhìn đồng hồ cát trong phòng, nói: "A, sao có ngươi không gọi ta dậy?" Trong viện im ắng, Dung Hoa đương nhiên biết là Chu Hành cố ý dặn dò.
Chỉ là, nàng và y còn phải vào cung.
Cũng may trong nhà không có trưởng bối, phụ thân lại sủng nàng, hơn nữa mỗi ngày ông ấy đều phải vào triều sớm.
"Không vội, còn sớm." Chu Hành một thân thần thanh khí sảng đi tới, người vừa mới đi rèn luyện một phen, trên trán còn chút mồ hôi, nhưng càng khiến gương mặt rạng rỡ của y tăng thêm khí khái nam tử.
Y thì thần thanh khí sảng, nhưng nàng lại toàn thân đau nhức! Ngay cả Lưu Tô và Túy Đồng cũng không thể nói, Dung Hoa chỉ đành hờn dỗi nhìn y.
Có điều, đúng thật cũng không cần gấp gáp.
Dù sao Can Phong Đế cũng không kêu Uông công công nói bọn họ biết khi nào phải tới.
Can Phong Đế còn phải lâm triều, đi sớm, bọn họ phải chờ.
Vì vậy, đi muộn một chút cũng được.
Hơn nữa Can Phong Đế gọi bọn họ tới khẳng định là vì chuyện ông ta trúng độc, hiện tại quyền chủ động đang nằm trong tay bọn họ.
Trong lòng Chu Hành rõ ràng, cười tủm tỉm kéo Dung Hoa qua tịnh phòng rửa mặt, không cho Túy Đồng và Lưu Tô đi theo hầu hạ.
Lưu Tô sửa sang lại giường đệm, Túy Đồng đi phân phó hạ nhân dọn bữa sáng, sau đó chuẩn bị y phục và trang sức hôm nay Dung Hoa sẽ mặt.
"Thiếp đúng là không còn mặt mũi gặp ai." Sắc mặt Dung Hoa đỏ ửng.
"Mọi người đều hi vọng có thể sớm nghe được tin tốt." Chu Hành sủng nịnh sờ đầu nàng, cười nói.
Lời này là thật, tướng phủ này, từ trên xuống dưới đều hi vọng nàng sớm có tin hỉ, nàng và Chu Hành gắn bó keo sơn, người trong Hạ Noãn Viện đương nhiên đều cao hứng.
Dung Hoa hờn giận liếc y một cái, cùng y rửa mặt.
Rửa mặt xong, ra ngoài, cơm sáng đã được dọn lên, dùng xong bữa sáng, Dung Hoa liền trang điểm chải chuốt.
Gấm y sắc đỏ đoan trang, chiếc váy màu vàng được thêu chỉ bạc, châu thoa bạch ngọc khảm san hô, khuyên tai đông châu, vòng tay bạch ngọc, vừa cao quý vừa thanh nhã.
Chu Hành sớm đã thỏa đáng, hai người ra cửa lên xe ngựa.
Bên ngoài nắng chang chang, xe ngựa cứ vậy mà lăn bánh.
Chu Hành nắm tay Dung Hoa: "Nàng ngủ đi, một lúc nữa mới tới hoàng cung."
"Không được." Dung Hoa lắc đầu, duỗi tay vén màn nhìn ra bên ngoài, sau đó buông tay, nhìn Chu Hành, hỏi: "Chàng cảm thấy Ninh thị sẽ đi đâu?"
Ninh thị vội vàng bỏ trốn, thời điểm rời đi tay nải cũng không mang theo, e rằng chỉ lấy ngân lượng và trang sức đem theo phòng thân, dù sao tay nải cũng quá thu hút sự chút ý.
"Nàng nghĩ thế nào?" Chu Hành không đáp, hỏi lại.
Tướng phủ và hầu phủ bà ta không thể trở về, Can Phong Đế lại muốn mạng bà ta, bà ta tìm về tướng phủ và hầu phủ, chẳng lẽ không phải để lộ hành tung, chờ Can Phong Đế tới giết hay sao?
Dung Hoa híp mắt: "Tướng phủ và hầu phủ bà ta không về được, trước mắt chỉ có thể rời khỏi kinh thành, có điều bà ta tàn phế một chân, ra đường quá dễ thu hút sự chú ý."
Biển người mênh mang, cho dù Can Phong Đế có phái ám vệ truy giết cũng không dễ dàng.
Thật ra có thể thay tên đổi họ bán mình làm nô tỳ, nhưng một kẻ tàn phế như bà ta thì có thể làm gì? Người ta mua nô tỳ về là để làm việc.
Bà ta như vậy, chỉ sợ ngay cả thanh lâu cũng không muốn, dù sao Ninh thị trang điểm lên cũng chỉ là bà thím trung niên có vài phần phong vận.
Dung Hoa cười cười: "Thiếp cảm thấy bà ta vẫn còn ở kinh thành."
"Rất có thể." Chu Hành tán đồng.
Tới đây, hai người không nói chuyện nữa.
Thời điểm đến hoàng cung đã là giờ Tỵ.
Can Phong Đế chờ tới mất hết kiên nhẫn, vừa nghe tin hai người tới, ông ta liền buông chén trà xuống, phất tay mời bọn họ vào.
Vội vàng muốn biết bản thân trúng độc gì, cho nên từ sớm ông ta đã tan triều.
Cho rằng bọn họ sẽ sớm vào cung, không ngờ lại chậm chạp như vậy, ngược lại biến thành ông phải ngồi chờ! Đường đường là vua một nước như ông ta còn phải chờ hai người bọn họ!
Quả thật khiến ông tức chết!
Can Phong Đế hít một hơi thật sâu, bình ổn cảm xúc.
Kim thái y nói nếu tức giận, huyết khí trong cơ thể để chảy càng nhanh, độc trên người sẽ lập tức phát tác.
Vừa hòa hoãn một ít, trước mắt tối sầm lại, Can Phong Đế ngước mắt nhìn.
Chu Hành và Dung Hoa thong dong đi tới: "Tham kiến bệ hạ." Chu Hành ôm quyền, Dung Hoa uốn gối.
Hai người một là thân vương Đại Chu, một là vương phi hòa thân, đương nhiên không cần phải quỳ.
Nghĩ tới chuyện hai người hạ độc mình, cơn giận vừa mới áp chế lại sôi sục dâng lên, Can Phong Đế đưa tay, cười nói: "Vương gia và Vương phi mau bình thân, ban tọa."
Dứt lời, ông ta nhìn Uông công công.
Uông công công liền mời hai người ngồi.
Chờ cung nữ dâng trà bánh xong, Can Phong Đế bưng chén trà, nói: "Là Bạch hào ngân châm (1), Vương gia và Vương phi nếm thử đi."
(1) Bạch hào ngân châm: loại trà có tác dụng đặc biệt trong giảm mỡ, giảm béo, hạ huyết áp, tốt cho những người mắc huyết áp cao, chống bệnh xơ cứng động mạch, bảo vệ và bồi dưỡng cho dạ dày, phòng chống bệnh ung thư.
"Tạ Hoàng Thượng." Chu Hành cảm tạ một câu, cùng Dung Hoa bưng chén trà lên, nhấp thử.
"Mùi hương nhè nhẹ, vị ngọt thanh, trà ngon." Chu Hành mặt không biểu tình tán thưởng.
Dung Hoa không mở miệng, bộ dáng phu xướng phụ tùy.
Can Phong Đế thiếu chút phun ra ngụm máu.
Đã là trà ngon, vậy cũng nên có thái độ tán dương chứ! Nghe nói Chiêu Vương này tính tình lãnh đạm, xem ra lời đồn là thật, chỉ là... Can Phong Đế đưa mắt nhìn Dung Hoa.
Dung nhan này...
Gương mặt này thật sự là quá tuyệt sắc.
Có lẽ từ nhỏ được người thu dưỡng, trải qua quá nhiều nhấp nhô, cho nên so với các cô nương cùng tuổi đặc biệt thong dong, xử sự vô cùng bình tĩnh.
Mỹ nhân như vậy lại kết duyên với Chu Hành không hiểu phong tình, thật sự là quá đáng tiếc!
Can Phong Đế cảm khái trong lòng một phen, nhìn một lúc liền thu hồi ánh mắt, nhấp ngụm trà, sau đó nghiêng đầu nhìn Chu Hành, cười nói: "Vương gia và Vương phi ở đây cũng đã lâu ngày, từ sau yến hội lần trước, trẫm luôn bận rộn công vụ nên không mời hai vị vào cung, hai vị ở Đông Lăng đã quen chưa?"
Yến hội lần đó đương nhiên là thời điểm hai người vừa tới, đến nay đã qua mấy tháng, nhưng không phải bọn họ mới gặp nhau ở Liên Hoa Am vào tháng năm sao?
Đúng là nói dối cũng không trợn mắt!
Hôm nay ông ta thật sự muốn bọn họ hàn huyên chuyện nhà sao? Hoàng đế Đông Lăng và thân vương Đại Chu tâm sự việc nhà?
Dung Hoa nhấp môi cười.
Chu Hành cúi đầu nhấp ngụm trà, gương mặt vẫn không biểu tình: "Bổn vương cũng muốn tiến cung bái kiến bệ hạ, có điều bệ hạ trăm công ngàn việc, triều chính bận rộn, thật không tiện quấy rầy."
Can Phong Đế triều chính có bận rộn không bọn họ không rõ ràng sao?
Hai người sống trong tướng phủ, một người là nữ nhi của Yến Thừa Tướng, một người là con rể, bọn họ có thể không rõ ràng?
Đầu Can Phong Đế nóng lên, nhìn vẻ mặt đạm mạc của Chu Hành, hận không thể trực tiếp ném chung trà qua, chỉ cười nói: "Vương gia quá khách khí." Ông ta lại thoáng nhìn qua Dung Hoa, thấy nàng không có ý mở miệng liền nói, "Vương gia và Vương phi cũng tới Đông Lăng lâu như vậy, không biết khi nào định khởi hành trở về Đại Chu? Nếu thời gian định rồi, trẫm sẽ phân phó Lễ Bộ chuẩn bị."
"Không vội." Chu Hành không nhanh không chậm lên tiếng, "Vương phi của bổn vương mới cùng nhạc phụ tương nhận, đương nhiên phải ở lại tẫn hiếu với ông, hơn nữa thân thể của bổn vương không thích hợp lăn lộn đường xa."
Can Phong Đế cau mày quan sát Chu Hành.
Cái gì là không thích hợp lăn lộn đường xa? Chiến thần trên sa trường lại sống không được bao lâu, theo ông thấy, hoàng đế Đại Chu kia và mọi người đều bị y gạt!
Cười một cái, Can Phong Đế nói: "Trăm sự đều lấy chữ hiếu đi đầu, nên làm, nên làm."
Chu Hành gật đầu.
Can Phong Đế tiếp tục giới thiệu những danh thắng trong kinh thành với họ, tựa hồ đúng thật là hi vọng bọn họ chơi vui vẻ ở Đông Lăng.
Chu Hành đương nhiên thường xuyên cùng Dung Hoa đi dạo Lệ Kinh, nghe Can Phong Đế nói chuyện, y vẫn giữ sắc mặt đạm mạc trả lời.
Mà Dung Hoa chỉ lẳng lặng ngồi uống trà, không chen vào nói.
Ông ta đã không nhắc tới, phu thê bọn họ cũng không mở miệng! Can Phong Đế nghẹn tới nội thương, ngón tay ẩn ẩn đau đớn.
Chu Hành và Dung Hoa nhìn nhau, chuẩn bị cáo từ. Đây là muốn ép Can Phong Đế mở miệng cầu xin! Bằng không, bọn họ sẽ rơi vào thế bị động, giống như lần trước ở Liên Hoa Am chỉ có thể thả ông ta đi.
Can Phong Đế đập mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trầm giọng: "Hôm nay vì sao trẫm mời Vương gia và Vương phi tiến cung, trong lòng hai vị đều hiểu, chẳng lẽ hai vị cứ đi như vậy?"
Bọn họ có thể mặc kệ sinh tử của ông, nhưng ông lại không chịu nổi đau đớn này, dù sao trong tay mình có Vân Như Tuyết, bọn họ khẳng định không dám khiến ông thế nào!
Chu Hành và Dung Hoa vừa muốn đứng dậy lại an vị trở về.
Dung Hoa vẫn không lên tiếng đưa mắt nhìn Can Phong Đế, kinh ngạc hỏi: "Bệ hạ, hôm nay ngày mời chúng ta tới không phải vì muốn hỏi tình hình của chúng ta sao? Chẳng lẽ còn có việc khác?" Vừa rồi không phải đều nói việc nhà sao?
"Vương phi đừng giả hồ đồ nữa!" Sắc mặt Can Phong Đế lạnh lùng, nói.
Dung Hoa nghiêm túc lắc đầu: "Ta thật sự không biết."
Nàng vô tội thâm tình như vậy, Can Phong Đế không khỏi nghi hoặc.
Chẳng lẽ là ông ta đoán sai?
Không phải bọn họ hạ độc?
Nếu không phải bọn họ, vậy là ai? Thứ ông ta yêu quý nhất chính là cái mạng này, bản thân còn muốn trường sinh bất lão, vì thế cả ngày luôn ở trong cung, chỉ trừ lần đó tới Liên Hoa Am!
Hơn nữa, theo Kim thái y nói, thời gian ông ta trúng độc chính vào khoảng thời gian đó.
Không phải bọn họ thì sẽ là ai?
Chắc chắn là phu thê bọn họ hạ độc!
Can Phong Đế trầm mặc một lúc, cười lạnh: "Chẳng lẽ Vương phi không muốn gặp thân mẫu của mình?"
Lời nói trực tiếp như vậy.
Dung Hoa nhìn Can Phong Đế, trầm giọng: "Ngày đó theo ước định ta tha ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại lật lọng." Nói là tha cho ông ta, ông ta sẽ thả người! Ý tứ của Dung Hoa quá rõ ràng, ông ta là tiểu nhân không tuân thủ lời hứa!
Can Phong Đế hừ một tiếng, nói: "Vương gia là anh hùng trên chiến trường, không ngờ lại làm ra trò hạ độc hèn hạ như vậy!"
Chu Hành trả về bốn chữ: "Binh bất yếm trá!"
"Bệ hạ sai rồi, thủ đoạn như hạ độc này không cần Vương gia ra tay." Dung Hoa nhàn nhạt cười nói.
Độc, là do nàng kêu người ta hạ.
"Ngươi... Thật to gan!" Can Phong Đế cắn răng, lạnh giọng nói, "Trẫm phải tru di cửu tộc Yến gia các ngươi!"
"Ngài an toàn trở về, nếu theo ước định mà thả mẫu thân ta ra, ta đương nhiên sẽ cho người tới giải độc, đáng tiếc ngài lại là kẻ không giữ lời hứa!" Dung Hoa lắc đầu.
Can Phong Đế giật giật khóe môi, siết chặt hai tay kiềm nén cơn đau, nói: "Trẫm sẽ giết Vân Như Tuyết! Trẫm giết nàng trước, sau đó sẽ giết ngươi!"
"Bệ hạ có chứng cứ sao?" Dung Hoa nhướng mày.
Không có nhân chứng, vật chứng, ông ta sao có thể trị tội của nàng và Yến gia?
Can Phong Đế cứng đờ, lạnh lùng nhìn Dung Hoa và Chu Hành: "Nếu muốn gặp Vân Như Tuyết, hiện tại phải đưa thuốc giải cho trẫm!"
"Ngài đã thất hứa một lần, chẳng lẽ chúng ta còn dám tin ngài lần nữa sao?" Chu Hành lạnh giọng.
Can Phong Đế ngẩn ra, nói: "Không tin? Vậy trẫm lập tức phái người giết nàng. Không giao thuốc giải ra, hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi hoàng cung một bước!"
"Bệ hạ còn muốn nhốt chúng ta?" Dung Hoa nhìn trà và điểm tâm trên bàn, cười nói, "Hay là bệ hạ cũng học cách này, hạ độc chúng ta? Nhưng làm sao bây giờ, thời điểm chúng ta tới, rất nhiều người thấy chúng ta tiến cung, còn cả phụ thân và nghĩa huynh sẽ không yên tâm để chúng ta ở trong cung qua đêm."
Hạ độc, giam lỏng? Can Phong Đế quang minh chính đại kêu họ vào cung như vậy, ông ta dám làm gì họ sao?
Ông ta nói như vậy còn không phải vì muốn bọn họ giao thuốc giải ra sao?
"Trẫm chính là giữ các ngươi ở lại trong cung, bọn họ có thể làm gì?" Can Phong Đế khinh miệt cười một tiếng, chẳng lẽ Yến Xước kia dám tạo phản?
"Tướng gia sủng ái nữ nhi, đương nhiên sẽ tới đón chúng ta về nhà." Chu Hành nhàn nhạt một câu.
Can Phong Đế hừ lạnh, đưa mắt nhìn Dung Hoa, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp thân mẫu của mình?"
"Đương nhiên muốn." Dung Hoa bình tĩnh đáp, "Bệ hạ trước đã đồng ý thả mẫu thân ra, chỉ là... Chỉ sợ bà ấy lành ít dữ nhiều, chỉ sợ sớm đã... Lần trước bệ hạ gạt chúng ta, lần này chúng ta quyết định không nương tay."
Bọn họ đều không tin bà còn sống, cho nên dù ông ta nói thế nào cũng phí công thôi!
Can Phong Đế ngồi ở chủ vị, hai tay nắm chặt giấu trong ống tay áo, yên lặng nhìn hai người
Chu Hành lạnh nhạt xa cách.
Sắc mặt Dung Hoa vô cùng bình tĩnh.
Bọn họ cho rằng Vân Như Tuyết đã chết, vậy ông phải bàn điều kiện với họ thế nào? Còn độc trên người của ông?
Can Phong Đế mở miệng: "Mẫu thân ngươi còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt! Ngươi đưa thuốc giải cho trẫm, lần này trẫm thật sự sẽ đưa nàng về tướng phủ."
"Nếu Hoàng Thượng thật lòng thì cho chúng ta gặp mẫu thân trước, bằng không, chúng ta quyết không tin." Dung Hoa nhàn nhạt một câu, sau đó quay đầu nhìn Chu Hành.
Chu Hành hiểu ý, đứng dậy, ôm quyền: "Nếu đã như vậy, chúng ta cáo từ."
Dung Hoa cũng đứng lên, hành lễ: "Hi vọng bệ hạ có thể sớm ngày quyết định, như vậy, ngài cũng không cần chịu khổ."
Dứt lời, bọn họ xoay người rời đi.
Can Phong Đế tức giận hất tung mọi thứ trên bàn, ngay cả đồ cổ trên cái giá bên cạnh cũng cầm lên đập nát: "Tức chết trẫm, tức chết trẫm..."
Uông công công cúi đầu.
Đập một hồi, Can Phong Đế mới hòa hoãn một chút, ngồi xuống.
Uông công công vội sai người vào quét dọn, lại rót trà cho Can Phong Đế, khom người thấp giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ, ngài đừng trúng kế của họ, theo nô tài thấy, Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi này là muốn bệ hạ thả người thôi!"
Can Phong Đế uống ngụm trà, gật đầu: "Ừ, có đạo lý, truyền Kim thái y và Từ thái y, không, đem hết thái y ở Thái Y Viện tới đây cho trẫm!"
Bọn họ như thế còn không phải muốn buộc ông ta thỏa hiệp thả Vân Như Tuyết sao?
Mơ tưởng, bọn họ mơ tưởng!
Đời này, bọn họ đừng hòng gặp được nàng.
Vân Như Tuyết là của ông, thuộc về ông ta!
Ông không tin Thái Y Viện nhiều thái y như vậy lại không có người giải được độc trên người ông ta!
Truyền hai người vào cung như vậy, một khi xảy ra chuyện, mọi thứ đều tính lên đầu ông ta!
Cho dù Can Phong Đế hoàng đường nhưng ông ta không thể không màng hậu quả.
Phía sau nữ nhi và con rể còn có Đại Chu.
Phó Cửu Lận nhìn Chu Hành và Dung Hoa, gật đầu.
"Không cần lo lắng cho bọn con." Dung Hoa mỉm cười, nói thêm mấy câu, Yến Xước và Phó Cửu Lận trở về ngoại viện, Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt cũng quay về phòng.
Dung Hoa cùng Chu Hành về Hạ Noãn Viện.
Trăng rằm hôm nay sáng tỏ, gió lạnh lướt qua nhè nhẹ, Chu Hành nắm tay Dung Hoa chậm rãi đi về Hạ Noãn Viện, Túy Đồng và Lưu Tô theo sau từ xa.
"Chúng ta nhất định sẽ cứu được nhạc mẫu." Chu Hành nhẹ giọng.
"Nhất định sẽ." Hiện tại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Dung Hoa gật đầu, nghiêng người nhìn sườn mặt Chu Hành dưới ánh trăng càng thêm tuấn mỹ, lẩm bẩm, "Thiên Trạch, tương lai chúng ta chọn một nơi non xanh nước biếc để sống được không?"
Nếu có thể như vậy thì thật tốt, nàng và y, còn cả phụ thân và mẫu thân, sau đó bọn họ sẽ sinh thêm mấy bảo bảo đáng yêu.
Nhưng, nguyện vọng đơn giản này đối với bọn họ nào có dễ dàng!
Quan hệ giữa hoàng đế Đông Lăng và phụ thân như nước với lửa, hiện tại hai người tuy là quân thần nhưng đều ước không lập tức giết chết đối phương.
Mà ở Đại Chu, Chính Đức Đế cũng không hi vọng Chu Hành tồn tại!
Cuộc sống bình thường nào có dễ dàng như vậy?
"Được." Chu Hành nghiêng đầu, đôi mắt dưới ánh trăng đặc biệt rực sáng, chậm rãi gật đầu.
"Đến lúc đó chúng ta sẽ sinh thêm mấy hài tử." Dung Hoa mỉm cười ôm cánh tay y. Nhắc tới hài tử, nàng nghiêng đầu hỏi, "Thiên Trạch, chàng thích nữ nhi hay nhi tử?"
Chu Hành duỗi tay ôm lấy nàng, ôn nhu nói: "Đều thích, nhi tử ta sẽ dạy nó kiếm thuật và binh pháp, nếu là nữ nhi..." Ý cười trên mặt Chu Hành càng đậm, "Chúng ta sẽ trang điểm cho nó thật xinh đẹp, để người khác hâm mộ không thôi."
Mặt Dung Hoa nóng lên, nhấp miệng cười.
Hai người vừa nói vừa cười trở về Hạ Noãn Viện.
Có lẽ vì nói tới hài tử, đêm nay Chu Hành phá lệ kiệt liệt, dục hỏa hừng hực như muốn thiêu cháy nàng.
Lăn tới lăn lui, Dung Hoa mệt tới kiệt sự.
Kết quả hôm sau Dung Hoa tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, nhưng thân thể vẫn vô cùng đau nhức.
Nghe động tĩnh trong phòng, Lưu Tô và Túy Đồng cười cười đi tới, mỗi người một bên vén màn trướng lên.
Dung Hoa mang giày, liếc nhìn đồng hồ cát trong phòng, nói: "A, sao có ngươi không gọi ta dậy?" Trong viện im ắng, Dung Hoa đương nhiên biết là Chu Hành cố ý dặn dò.
Chỉ là, nàng và y còn phải vào cung.
Cũng may trong nhà không có trưởng bối, phụ thân lại sủng nàng, hơn nữa mỗi ngày ông ấy đều phải vào triều sớm.
"Không vội, còn sớm." Chu Hành một thân thần thanh khí sảng đi tới, người vừa mới đi rèn luyện một phen, trên trán còn chút mồ hôi, nhưng càng khiến gương mặt rạng rỡ của y tăng thêm khí khái nam tử.
Y thì thần thanh khí sảng, nhưng nàng lại toàn thân đau nhức! Ngay cả Lưu Tô và Túy Đồng cũng không thể nói, Dung Hoa chỉ đành hờn dỗi nhìn y.
Có điều, đúng thật cũng không cần gấp gáp.
Dù sao Can Phong Đế cũng không kêu Uông công công nói bọn họ biết khi nào phải tới.
Can Phong Đế còn phải lâm triều, đi sớm, bọn họ phải chờ.
Vì vậy, đi muộn một chút cũng được.
Hơn nữa Can Phong Đế gọi bọn họ tới khẳng định là vì chuyện ông ta trúng độc, hiện tại quyền chủ động đang nằm trong tay bọn họ.
Trong lòng Chu Hành rõ ràng, cười tủm tỉm kéo Dung Hoa qua tịnh phòng rửa mặt, không cho Túy Đồng và Lưu Tô đi theo hầu hạ.
Lưu Tô sửa sang lại giường đệm, Túy Đồng đi phân phó hạ nhân dọn bữa sáng, sau đó chuẩn bị y phục và trang sức hôm nay Dung Hoa sẽ mặt.
"Thiếp đúng là không còn mặt mũi gặp ai." Sắc mặt Dung Hoa đỏ ửng.
"Mọi người đều hi vọng có thể sớm nghe được tin tốt." Chu Hành sủng nịnh sờ đầu nàng, cười nói.
Lời này là thật, tướng phủ này, từ trên xuống dưới đều hi vọng nàng sớm có tin hỉ, nàng và Chu Hành gắn bó keo sơn, người trong Hạ Noãn Viện đương nhiên đều cao hứng.
Dung Hoa hờn giận liếc y một cái, cùng y rửa mặt.
Rửa mặt xong, ra ngoài, cơm sáng đã được dọn lên, dùng xong bữa sáng, Dung Hoa liền trang điểm chải chuốt.
Gấm y sắc đỏ đoan trang, chiếc váy màu vàng được thêu chỉ bạc, châu thoa bạch ngọc khảm san hô, khuyên tai đông châu, vòng tay bạch ngọc, vừa cao quý vừa thanh nhã.
Chu Hành sớm đã thỏa đáng, hai người ra cửa lên xe ngựa.
Bên ngoài nắng chang chang, xe ngựa cứ vậy mà lăn bánh.
Chu Hành nắm tay Dung Hoa: "Nàng ngủ đi, một lúc nữa mới tới hoàng cung."
"Không được." Dung Hoa lắc đầu, duỗi tay vén màn nhìn ra bên ngoài, sau đó buông tay, nhìn Chu Hành, hỏi: "Chàng cảm thấy Ninh thị sẽ đi đâu?"
Ninh thị vội vàng bỏ trốn, thời điểm rời đi tay nải cũng không mang theo, e rằng chỉ lấy ngân lượng và trang sức đem theo phòng thân, dù sao tay nải cũng quá thu hút sự chút ý.
"Nàng nghĩ thế nào?" Chu Hành không đáp, hỏi lại.
Tướng phủ và hầu phủ bà ta không thể trở về, Can Phong Đế lại muốn mạng bà ta, bà ta tìm về tướng phủ và hầu phủ, chẳng lẽ không phải để lộ hành tung, chờ Can Phong Đế tới giết hay sao?
Dung Hoa híp mắt: "Tướng phủ và hầu phủ bà ta không về được, trước mắt chỉ có thể rời khỏi kinh thành, có điều bà ta tàn phế một chân, ra đường quá dễ thu hút sự chú ý."
Biển người mênh mang, cho dù Can Phong Đế có phái ám vệ truy giết cũng không dễ dàng.
Thật ra có thể thay tên đổi họ bán mình làm nô tỳ, nhưng một kẻ tàn phế như bà ta thì có thể làm gì? Người ta mua nô tỳ về là để làm việc.
Bà ta như vậy, chỉ sợ ngay cả thanh lâu cũng không muốn, dù sao Ninh thị trang điểm lên cũng chỉ là bà thím trung niên có vài phần phong vận.
Dung Hoa cười cười: "Thiếp cảm thấy bà ta vẫn còn ở kinh thành."
"Rất có thể." Chu Hành tán đồng.
Tới đây, hai người không nói chuyện nữa.
Thời điểm đến hoàng cung đã là giờ Tỵ.
Can Phong Đế chờ tới mất hết kiên nhẫn, vừa nghe tin hai người tới, ông ta liền buông chén trà xuống, phất tay mời bọn họ vào.
Vội vàng muốn biết bản thân trúng độc gì, cho nên từ sớm ông ta đã tan triều.
Cho rằng bọn họ sẽ sớm vào cung, không ngờ lại chậm chạp như vậy, ngược lại biến thành ông phải ngồi chờ! Đường đường là vua một nước như ông ta còn phải chờ hai người bọn họ!
Quả thật khiến ông tức chết!
Can Phong Đế hít một hơi thật sâu, bình ổn cảm xúc.
Kim thái y nói nếu tức giận, huyết khí trong cơ thể để chảy càng nhanh, độc trên người sẽ lập tức phát tác.
Vừa hòa hoãn một ít, trước mắt tối sầm lại, Can Phong Đế ngước mắt nhìn.
Chu Hành và Dung Hoa thong dong đi tới: "Tham kiến bệ hạ." Chu Hành ôm quyền, Dung Hoa uốn gối.
Hai người một là thân vương Đại Chu, một là vương phi hòa thân, đương nhiên không cần phải quỳ.
Nghĩ tới chuyện hai người hạ độc mình, cơn giận vừa mới áp chế lại sôi sục dâng lên, Can Phong Đế đưa tay, cười nói: "Vương gia và Vương phi mau bình thân, ban tọa."
Dứt lời, ông ta nhìn Uông công công.
Uông công công liền mời hai người ngồi.
Chờ cung nữ dâng trà bánh xong, Can Phong Đế bưng chén trà, nói: "Là Bạch hào ngân châm (1), Vương gia và Vương phi nếm thử đi."
(1) Bạch hào ngân châm: loại trà có tác dụng đặc biệt trong giảm mỡ, giảm béo, hạ huyết áp, tốt cho những người mắc huyết áp cao, chống bệnh xơ cứng động mạch, bảo vệ và bồi dưỡng cho dạ dày, phòng chống bệnh ung thư.
"Tạ Hoàng Thượng." Chu Hành cảm tạ một câu, cùng Dung Hoa bưng chén trà lên, nhấp thử.
"Mùi hương nhè nhẹ, vị ngọt thanh, trà ngon." Chu Hành mặt không biểu tình tán thưởng.
Dung Hoa không mở miệng, bộ dáng phu xướng phụ tùy.
Can Phong Đế thiếu chút phun ra ngụm máu.
Đã là trà ngon, vậy cũng nên có thái độ tán dương chứ! Nghe nói Chiêu Vương này tính tình lãnh đạm, xem ra lời đồn là thật, chỉ là... Can Phong Đế đưa mắt nhìn Dung Hoa.
Dung nhan này...
Gương mặt này thật sự là quá tuyệt sắc.
Có lẽ từ nhỏ được người thu dưỡng, trải qua quá nhiều nhấp nhô, cho nên so với các cô nương cùng tuổi đặc biệt thong dong, xử sự vô cùng bình tĩnh.
Mỹ nhân như vậy lại kết duyên với Chu Hành không hiểu phong tình, thật sự là quá đáng tiếc!
Can Phong Đế cảm khái trong lòng một phen, nhìn một lúc liền thu hồi ánh mắt, nhấp ngụm trà, sau đó nghiêng đầu nhìn Chu Hành, cười nói: "Vương gia và Vương phi ở đây cũng đã lâu ngày, từ sau yến hội lần trước, trẫm luôn bận rộn công vụ nên không mời hai vị vào cung, hai vị ở Đông Lăng đã quen chưa?"
Yến hội lần đó đương nhiên là thời điểm hai người vừa tới, đến nay đã qua mấy tháng, nhưng không phải bọn họ mới gặp nhau ở Liên Hoa Am vào tháng năm sao?
Đúng là nói dối cũng không trợn mắt!
Hôm nay ông ta thật sự muốn bọn họ hàn huyên chuyện nhà sao? Hoàng đế Đông Lăng và thân vương Đại Chu tâm sự việc nhà?
Dung Hoa nhấp môi cười.
Chu Hành cúi đầu nhấp ngụm trà, gương mặt vẫn không biểu tình: "Bổn vương cũng muốn tiến cung bái kiến bệ hạ, có điều bệ hạ trăm công ngàn việc, triều chính bận rộn, thật không tiện quấy rầy."
Can Phong Đế triều chính có bận rộn không bọn họ không rõ ràng sao?
Hai người sống trong tướng phủ, một người là nữ nhi của Yến Thừa Tướng, một người là con rể, bọn họ có thể không rõ ràng?
Đầu Can Phong Đế nóng lên, nhìn vẻ mặt đạm mạc của Chu Hành, hận không thể trực tiếp ném chung trà qua, chỉ cười nói: "Vương gia quá khách khí." Ông ta lại thoáng nhìn qua Dung Hoa, thấy nàng không có ý mở miệng liền nói, "Vương gia và Vương phi cũng tới Đông Lăng lâu như vậy, không biết khi nào định khởi hành trở về Đại Chu? Nếu thời gian định rồi, trẫm sẽ phân phó Lễ Bộ chuẩn bị."
"Không vội." Chu Hành không nhanh không chậm lên tiếng, "Vương phi của bổn vương mới cùng nhạc phụ tương nhận, đương nhiên phải ở lại tẫn hiếu với ông, hơn nữa thân thể của bổn vương không thích hợp lăn lộn đường xa."
Can Phong Đế cau mày quan sát Chu Hành.
Cái gì là không thích hợp lăn lộn đường xa? Chiến thần trên sa trường lại sống không được bao lâu, theo ông thấy, hoàng đế Đại Chu kia và mọi người đều bị y gạt!
Cười một cái, Can Phong Đế nói: "Trăm sự đều lấy chữ hiếu đi đầu, nên làm, nên làm."
Chu Hành gật đầu.
Can Phong Đế tiếp tục giới thiệu những danh thắng trong kinh thành với họ, tựa hồ đúng thật là hi vọng bọn họ chơi vui vẻ ở Đông Lăng.
Chu Hành đương nhiên thường xuyên cùng Dung Hoa đi dạo Lệ Kinh, nghe Can Phong Đế nói chuyện, y vẫn giữ sắc mặt đạm mạc trả lời.
Mà Dung Hoa chỉ lẳng lặng ngồi uống trà, không chen vào nói.
Ông ta đã không nhắc tới, phu thê bọn họ cũng không mở miệng! Can Phong Đế nghẹn tới nội thương, ngón tay ẩn ẩn đau đớn.
Chu Hành và Dung Hoa nhìn nhau, chuẩn bị cáo từ. Đây là muốn ép Can Phong Đế mở miệng cầu xin! Bằng không, bọn họ sẽ rơi vào thế bị động, giống như lần trước ở Liên Hoa Am chỉ có thể thả ông ta đi.
Can Phong Đế đập mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trầm giọng: "Hôm nay vì sao trẫm mời Vương gia và Vương phi tiến cung, trong lòng hai vị đều hiểu, chẳng lẽ hai vị cứ đi như vậy?"
Bọn họ có thể mặc kệ sinh tử của ông, nhưng ông lại không chịu nổi đau đớn này, dù sao trong tay mình có Vân Như Tuyết, bọn họ khẳng định không dám khiến ông thế nào!
Chu Hành và Dung Hoa vừa muốn đứng dậy lại an vị trở về.
Dung Hoa vẫn không lên tiếng đưa mắt nhìn Can Phong Đế, kinh ngạc hỏi: "Bệ hạ, hôm nay ngày mời chúng ta tới không phải vì muốn hỏi tình hình của chúng ta sao? Chẳng lẽ còn có việc khác?" Vừa rồi không phải đều nói việc nhà sao?
"Vương phi đừng giả hồ đồ nữa!" Sắc mặt Can Phong Đế lạnh lùng, nói.
Dung Hoa nghiêm túc lắc đầu: "Ta thật sự không biết."
Nàng vô tội thâm tình như vậy, Can Phong Đế không khỏi nghi hoặc.
Chẳng lẽ là ông ta đoán sai?
Không phải bọn họ hạ độc?
Nếu không phải bọn họ, vậy là ai? Thứ ông ta yêu quý nhất chính là cái mạng này, bản thân còn muốn trường sinh bất lão, vì thế cả ngày luôn ở trong cung, chỉ trừ lần đó tới Liên Hoa Am!
Hơn nữa, theo Kim thái y nói, thời gian ông ta trúng độc chính vào khoảng thời gian đó.
Không phải bọn họ thì sẽ là ai?
Chắc chắn là phu thê bọn họ hạ độc!
Can Phong Đế trầm mặc một lúc, cười lạnh: "Chẳng lẽ Vương phi không muốn gặp thân mẫu của mình?"
Lời nói trực tiếp như vậy.
Dung Hoa nhìn Can Phong Đế, trầm giọng: "Ngày đó theo ước định ta tha ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại lật lọng." Nói là tha cho ông ta, ông ta sẽ thả người! Ý tứ của Dung Hoa quá rõ ràng, ông ta là tiểu nhân không tuân thủ lời hứa!
Can Phong Đế hừ một tiếng, nói: "Vương gia là anh hùng trên chiến trường, không ngờ lại làm ra trò hạ độc hèn hạ như vậy!"
Chu Hành trả về bốn chữ: "Binh bất yếm trá!"
"Bệ hạ sai rồi, thủ đoạn như hạ độc này không cần Vương gia ra tay." Dung Hoa nhàn nhạt cười nói.
Độc, là do nàng kêu người ta hạ.
"Ngươi... Thật to gan!" Can Phong Đế cắn răng, lạnh giọng nói, "Trẫm phải tru di cửu tộc Yến gia các ngươi!"
"Ngài an toàn trở về, nếu theo ước định mà thả mẫu thân ta ra, ta đương nhiên sẽ cho người tới giải độc, đáng tiếc ngài lại là kẻ không giữ lời hứa!" Dung Hoa lắc đầu.
Can Phong Đế giật giật khóe môi, siết chặt hai tay kiềm nén cơn đau, nói: "Trẫm sẽ giết Vân Như Tuyết! Trẫm giết nàng trước, sau đó sẽ giết ngươi!"
"Bệ hạ có chứng cứ sao?" Dung Hoa nhướng mày.
Không có nhân chứng, vật chứng, ông ta sao có thể trị tội của nàng và Yến gia?
Can Phong Đế cứng đờ, lạnh lùng nhìn Dung Hoa và Chu Hành: "Nếu muốn gặp Vân Như Tuyết, hiện tại phải đưa thuốc giải cho trẫm!"
"Ngài đã thất hứa một lần, chẳng lẽ chúng ta còn dám tin ngài lần nữa sao?" Chu Hành lạnh giọng.
Can Phong Đế ngẩn ra, nói: "Không tin? Vậy trẫm lập tức phái người giết nàng. Không giao thuốc giải ra, hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi hoàng cung một bước!"
"Bệ hạ còn muốn nhốt chúng ta?" Dung Hoa nhìn trà và điểm tâm trên bàn, cười nói, "Hay là bệ hạ cũng học cách này, hạ độc chúng ta? Nhưng làm sao bây giờ, thời điểm chúng ta tới, rất nhiều người thấy chúng ta tiến cung, còn cả phụ thân và nghĩa huynh sẽ không yên tâm để chúng ta ở trong cung qua đêm."
Hạ độc, giam lỏng? Can Phong Đế quang minh chính đại kêu họ vào cung như vậy, ông ta dám làm gì họ sao?
Ông ta nói như vậy còn không phải vì muốn bọn họ giao thuốc giải ra sao?
"Trẫm chính là giữ các ngươi ở lại trong cung, bọn họ có thể làm gì?" Can Phong Đế khinh miệt cười một tiếng, chẳng lẽ Yến Xước kia dám tạo phản?
"Tướng gia sủng ái nữ nhi, đương nhiên sẽ tới đón chúng ta về nhà." Chu Hành nhàn nhạt một câu.
Can Phong Đế hừ lạnh, đưa mắt nhìn Dung Hoa, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp thân mẫu của mình?"
"Đương nhiên muốn." Dung Hoa bình tĩnh đáp, "Bệ hạ trước đã đồng ý thả mẫu thân ra, chỉ là... Chỉ sợ bà ấy lành ít dữ nhiều, chỉ sợ sớm đã... Lần trước bệ hạ gạt chúng ta, lần này chúng ta quyết định không nương tay."
Bọn họ đều không tin bà còn sống, cho nên dù ông ta nói thế nào cũng phí công thôi!
Can Phong Đế ngồi ở chủ vị, hai tay nắm chặt giấu trong ống tay áo, yên lặng nhìn hai người
Chu Hành lạnh nhạt xa cách.
Sắc mặt Dung Hoa vô cùng bình tĩnh.
Bọn họ cho rằng Vân Như Tuyết đã chết, vậy ông phải bàn điều kiện với họ thế nào? Còn độc trên người của ông?
Can Phong Đế mở miệng: "Mẫu thân ngươi còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt! Ngươi đưa thuốc giải cho trẫm, lần này trẫm thật sự sẽ đưa nàng về tướng phủ."
"Nếu Hoàng Thượng thật lòng thì cho chúng ta gặp mẫu thân trước, bằng không, chúng ta quyết không tin." Dung Hoa nhàn nhạt một câu, sau đó quay đầu nhìn Chu Hành.
Chu Hành hiểu ý, đứng dậy, ôm quyền: "Nếu đã như vậy, chúng ta cáo từ."
Dung Hoa cũng đứng lên, hành lễ: "Hi vọng bệ hạ có thể sớm ngày quyết định, như vậy, ngài cũng không cần chịu khổ."
Dứt lời, bọn họ xoay người rời đi.
Can Phong Đế tức giận hất tung mọi thứ trên bàn, ngay cả đồ cổ trên cái giá bên cạnh cũng cầm lên đập nát: "Tức chết trẫm, tức chết trẫm..."
Uông công công cúi đầu.
Đập một hồi, Can Phong Đế mới hòa hoãn một chút, ngồi xuống.
Uông công công vội sai người vào quét dọn, lại rót trà cho Can Phong Đế, khom người thấp giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ, ngài đừng trúng kế của họ, theo nô tài thấy, Chiêu Vương và Chiêu Vương Phi này là muốn bệ hạ thả người thôi!"
Can Phong Đế uống ngụm trà, gật đầu: "Ừ, có đạo lý, truyền Kim thái y và Từ thái y, không, đem hết thái y ở Thái Y Viện tới đây cho trẫm!"
Bọn họ như thế còn không phải muốn buộc ông ta thỏa hiệp thả Vân Như Tuyết sao?
Mơ tưởng, bọn họ mơ tưởng!
Đời này, bọn họ đừng hòng gặp được nàng.
Vân Như Tuyết là của ông, thuộc về ông ta!
Ông không tin Thái Y Viện nhiều thái y như vậy lại không có người giải được độc trên người ông ta!
Bình luận facebook