Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Nhóm dịch: Hồng Mai
Đột nhiên Trương Hoán cười nói: “ Nếu muốn gia chủ có sự nhượng bộ lớn như vậy thì trừ phi phu nhân cũng phải có điều gì thực sự có giá trị”.
Vương Yên La trầm ngâm một lát, không thể có chuyện nàng bán đứng nhà của mình. Một lúc sau nàng thở dài nói: “ Ta có thể nói cho ngươi biết trong tay Trương Nhược Cẩm có một lá thư. Nội dung của lá thư này là gia chủ của các ngươi viết cho Trương Nhược Phong bảo hắn ta cấp tiền cho Vương gia. Nét chữ trong thư ngay cả ta cũng không thể phân biệt là thật hay giả. Vấn đề mấu chốt là ấn tín là thật. Gia chủ của các ngươi cũng khó có thể cãi được. Hơn nữa phong thư này quan phủ lấy được trong phòng Trương Nhược Phong. Đây chính là bằng chứng lớn nhất Trương Nhược Cẩm dùng để lật đổ gia chủ các ngươi”.
Trương Hoán lắc đầu nói: “ Tin tức này của phu nhân không tính. Ta có thể biết được từ Thái Nguyên doãn. Ta hy vọng phu nhân có thể cung cấp một tin tức có giá trị thực sự”.
Đột nhiên Vương Yên La cười lạnh lùng nói: “ Nếu như ta nói cho ngươi biết lá thư này còn có một lá thư khác giống như đúc thì sao?”
“ Tại sao bà biết có hai bức thư giống nhau như đúc?” Trương Hoán nhìn chằm chằm vào Vương Yên La. Hắn đã hiểu tin tức này rất có thể sẽ trở thành một đầu mối quan trọng để thay đổi cục diện.
“ Rất đơn giản. Sau khi Trương Nhược Phong xem xong lá thư này đã bất cẩn xé rách một góc. Trong khi đó là thứ Trương Nhược Cẩm đưa cho ta xem mấy ngày trước đây lại hoàn toàn lành lặn, không có bất kỳ dấu vết nào bị xé rách vì vậy ta mới dám chắc có hai phong thư giống nhau như đúc nhưng ta thực sự không biết lá thư bị Trương Nhược Phong xé đó được cất giấu ở đâu”.
Trương Hoán chắp tay sau lưng, hắn chậm rãi đi lại trong phòng. Đương nhiên lá thư bị Trương Nhược Phong xé rách rất có thể đã bị đối phương lục soát lấy mất. Thế nhưng Trương Nhược Phong là người hành sự cẩn thận. Trương Nhược Phong nhất định muốn giao lá thư đó cho gia chủ chứ không tuỳ tiện xé rách.
Không phải chúng đã lục soát khi giết Trương Nhược Phong sao? Trương Hoán vẫn có cảm giác là tuyệt đối Trương Nhược Phong đã không giao thủ với đối phương. Với tính cách thâm sâu của đối phương, nhất định chúng sẽ không phạm phải sai lầm trí mạng này.
Vậy chỉ còn có một khả năng là Trương Nhược Phong đã giấu lá thư đi nhưng hắn đã giấu ở đâu? Nghĩ tới điều này Trương Hoán liếc mắt nhìn Vương Yên La, hắn phát hiện trong mắt bà ta có ẩn ý rất khó hiểu.
Lập tức Trương Hoán hiểu ra, hắn cười nói: “ Hãy nói điều bà biết ra đi. Bây giờ ta có thể đồng ý hai điều kiện đó của phu nhân”.
Nhưng Vương Yên La cười giảo hoạt nói: “ Ngươi đồng ý cũng vô dụng. Ta muốn gia chủ của ngươi đồng ý trên giấy tờ”.
Ánh đèn trong phòng Trương Nhược Hạo mờ mờ. Một phong thư lặng lẽ nằm trên bàn. Một góc lá thư quả thực đã bị xé rách, dùng giấy trắng dính lại ở mặt sau. Lá thư này chính là lá thư Trương Nhược Phong trước khi bị giết đã giao lại cho Vương Yên La.
Trương Nhược Hạo giật mình nhìn lá thư. Ông quả thật không thể tin đây là sự thật. Bút tích trong lá thư giống như đúc bút tích của ông. Hơn nữa con dấu bên dưới cũng là thật, là ấn quan của chính ông. Giấy viết thư cũng chính là giấy công văn có đánh số của bộ Lễ. Nhất định là có kẻ lấy trộm từ mấy năm trước.
Chỉ cần lá thư này được công bố, ông dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Đột nhiên Trương Nhược Hạo có cảm giác như Trương gia đã được ông trời đoái thương. Thôi Viên đã rất khôn khéo khi làm ra hai lá thư giống hệt nhau. Trong những trường hợp như này nếu không dùng đúng người rất có thể sẽ là một sai lầm rất lớn. Trên thực tế đã như vậy. Nếu như chuyện này để Trương Phá Thiên hay Trương Hoán làm, nhất định sẽ không bao giờ xảy ra những sai lầm trí mạng như thế này. Đáng tiếc Thôi Viên đã dùng sai người. Nhược điểm lớn nhất của Trương Nhược Cẩm chính là sự nương tay. Ở Trương Nhược Cẩm không có sự kiên định từ đầu đến cuối nếu không hắn hoàn toàn có thể là người thay thế ông ta sau này.
Trương Nhược Hạo nhanh chóng viết một lá thư. Ông giao cả hai lá thư cho Trương Hoán, cười nói: “ Trong hai ngày tới, ta muốn tiếp một số tộc nhân, có sư phụ của ngươi bảo vệ ta, ngươi hãy mau đi làm chuyện của mình đi. Ngày mai ngươi phải tới phủ Thái Nguyên một chuyến, ngươi hãy giao cho Hàn sứ quân phong thư này hộ cho ta”.
Nhìn ánh mắt vui mừng của Trương Nhược Hạo, Trương Hoán biết gia chủ đã nắm chắc phần thắng, hắn gật đầu nói: “ Được, ngày mai cháu sẽ đi tới phủ Thái Nguyên. Bây giờ đã khuya, gia chủ hãy đi nghỉ sớm một chút”.
Trương Hoán chậm rãi rời khỏi tiểu hồng lâu. Nơi này được canh phòng rất nghiêm ngặt. Hơn một trăm thân binh của Trương Hoán đã canh phòng nơi ở của Trương Nhược Hạo rất chu đáo nhưng hắn không biết Lâm Đức Long đang ở chỗ nào.
Trương Hoán dặn dò đám lính mấy câu rồi hơn mười tên thân binh hộ vệ hắn rời khỏi đó. Bây giờ Trương Hoán đã ở trong một biệt viện trống trong Trương phủ, chỉ cách chỗ ở của gia chủ có hơn một trăm bước nhưng vì trong lòng hắn đang có một nỗi lo lắng nên hắn bước thẳng ra ngoài cửa lớn.
Khi ra khỏi cổng chính, Trương Hoán không đi qua cầu mà rẽ sang trái, chậm rãi đi dọc theo bờ sông đào bảo vệ trang viện, tiến về phía trước. Nước sông đen bóng, tĩnh lặng, xa xa có mấy người đang giặt quần áo trên sông. Hắn đã vô tình đi tới ngôi nhà của hắn ở trước đây. Thúc thúc câm của hắn đã nổi điên tìm kiếm mấy tháng trời xung quanh chỉ vì đột nhiên mẫu thân của hắn mất tích. Cuối cùng Trương Hoán phải phái người tới báo tin mẫu thân hắn không việc gì, ông ta mới chịu đi đến Trường An.
Cánh cửa đóng kín giống như bên trong đang có người ở. Trương Hoán bước tới gõ cửa nhưng bên trong không chút động tĩnh.
“ Các người tìm ai?” Một giọng nói rụt rè, e sợ vang lên ở phía sau.
Trương Hoán quay đầu lại thì phía sau cách hắn mấy bước có một tiểu cô nương, tuổi chừng mười một, mười hai tuổi, dung mạo thanh tú, một đôi mắt to trên gương mặt ngây thơ, vóc người nhỏ gầy, trong tay cô bé là một chậu quần áo to. Có vẻ cô bé sợ hãi khi nhìn thấy đám binh lính trước mặt mình.
Trương Hoán cười nhãn nhặn, khom lưng nói với tiểu cô nương đó: “ Ta vốn sống ở đây. Hôm nay ta muốn tới thăm lại nơi cũ”.
“ Ngươi, chính là đại anh hùng Thập bát lang đó sao?” Tiểu cô nương ngần ngừ hỏi thăm nhưng hai mắt cuả cô bé sáng ngời.
“ Ta chính là Thập bát lang nhưng không phải là đại anh hùng gì đó đâu”.
Trương Hoán đợi một lúc lâu mà không thấy ai từ trong nhà đi ra, hắn liền cười hỏi tiểu cô nương: “ Thế nào, trong nhà không có ai sao?”
“ Không, không có”.
Tiểu cô nương bối rối lấy ra một chiếc chìa khoá, cúi xuống mở cửa rồi lui lại sau mấy bước nói: “ Ngài vào xem đi”.
Trương Hoán cười cười, hắn đẩy cửa đi vào trong nhà. Trong sân vẫn giống y nguyên như trước kia nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Trong một góc sân á thúc trồng rất nhiều loại rau, hai con gà đang bới đất rau kiếm ăn gì đó.
Ngôi nhà ba gian thì hai gian đều khoá, chỉ có gian giữa là vẫn mở. Có vẻ tiểu cô nương ở trong gian này. Trương Hoán nhìn quanh một lát rồi đi tới phòng ở của mẫu thân hắn trước đây.
“ Trong đó có lẽ vẫn còn đồ vật của ngài. Á thúc để hết bên trong” Tiểu cô nương từ phía sau bước tới, lục tìm trong các hốc, ngách ra một chiếc chìa khóa mở cửa.
“ Ngươi biết á thúc?”
“ Ừ” Tiểu cô nương gật đầu nói: “ Ta chuyển tới đây khi á thúc vẫn đang ở đây. Á thúc là người tốt, sáng sớm ra ngoài, buổi tối khuya mới về. Thúc nói cho ta biết là ra ngoài tìm chủ nhân”.
Trương Hoán thầm thở dài, hắn lại hỏi: “ Vậy ngươi tên là gì?”
“ Ta họ Hoa, tên là Cẩm Tú” Tiểu cô nương thấy mấy người không có ác ý với mình nên cũng dần dần bình tĩnh lại.
“ Công tử, chúng ta được nghe nói nhiều chuyện của người” Xem ra tiểu cô nương này rất ngưỡng mộ Trương Hoán.
Trương Hoán cười không nói gì, hắn đi vào trong phòng. Trong phòng chất đầy hòm, rương. Có một số là trước đó do Trịnh Thanh Minh để lại. Có một số là bảo bối do á thúc tích cóp từng tý một để dưới giường của mình, hắn cũng không biết đó là vật gì.
Trương Hoán đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên hắn nhìn thấy một chiếc rương làm bằng vỏ cây liễu. Trương Hoán vội vàng bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc rương. Mặt ngoài chiếc rương được lau sạch không có một hạt bụi. Trương Hoán mở chiếc rương ra nhưng bên trong không có gì cả.
“ Vật trong rương đó á thúc đã mang đi hết rồi. Cái rương này đã mục nát nên á thúc không thể cầm đi, á thúc bảo ta bảo quan cho ông ấy. Ta mới lau qua nó một lần”.
Trương Hoán cảm kích liếc nhìn tiểu cô nương gật đầu nói: “ Đa tạ”.
Trương Hoán dừng lại một lát rồi hắn hỏi tiếp: “ Ta nghe khẩu khí như ngươi là người ở. Ngươi là người của ai ở Trương gia?”
“ Ta có một chị họ, xuất giá vào Trương phủ. Ta không có nơi nương tựa nên cũng theo tới đây” Nói tới đây tiểu cô nương cúi đầu, có vẻ băn khoăn mất tự nhiên. Bản thân cô bé đã lén vào ở trong ngôi nhà này. Nếu bây giờ Trương Hoán không cho phép thì quả thực cô bé không còn chỗ ở.
Trương Hoán đặt một thỏi vàng lên bàn rồi hắn vẫy tay nới với đám thân binh: “ Chúng ta đi thôi'.
Mọi người rời khỏi ngôi nhà nhỏ, khi đi ra ngoài mấy chục bước, Trương Hoán quay đầu lại nhìn phía sau. Trong làn gió đêm nhè nhẹ nhưng lành lạnh, một thân hình nhỏ gầy đứng trước cửa ngơ ngác nhìn đám người Trương Hoán.
Đột nhiên Trương Hoán cười nói: “ Nếu muốn gia chủ có sự nhượng bộ lớn như vậy thì trừ phi phu nhân cũng phải có điều gì thực sự có giá trị”.
Vương Yên La trầm ngâm một lát, không thể có chuyện nàng bán đứng nhà của mình. Một lúc sau nàng thở dài nói: “ Ta có thể nói cho ngươi biết trong tay Trương Nhược Cẩm có một lá thư. Nội dung của lá thư này là gia chủ của các ngươi viết cho Trương Nhược Phong bảo hắn ta cấp tiền cho Vương gia. Nét chữ trong thư ngay cả ta cũng không thể phân biệt là thật hay giả. Vấn đề mấu chốt là ấn tín là thật. Gia chủ của các ngươi cũng khó có thể cãi được. Hơn nữa phong thư này quan phủ lấy được trong phòng Trương Nhược Phong. Đây chính là bằng chứng lớn nhất Trương Nhược Cẩm dùng để lật đổ gia chủ các ngươi”.
Trương Hoán lắc đầu nói: “ Tin tức này của phu nhân không tính. Ta có thể biết được từ Thái Nguyên doãn. Ta hy vọng phu nhân có thể cung cấp một tin tức có giá trị thực sự”.
Đột nhiên Vương Yên La cười lạnh lùng nói: “ Nếu như ta nói cho ngươi biết lá thư này còn có một lá thư khác giống như đúc thì sao?”
“ Tại sao bà biết có hai bức thư giống nhau như đúc?” Trương Hoán nhìn chằm chằm vào Vương Yên La. Hắn đã hiểu tin tức này rất có thể sẽ trở thành một đầu mối quan trọng để thay đổi cục diện.
“ Rất đơn giản. Sau khi Trương Nhược Phong xem xong lá thư này đã bất cẩn xé rách một góc. Trong khi đó là thứ Trương Nhược Cẩm đưa cho ta xem mấy ngày trước đây lại hoàn toàn lành lặn, không có bất kỳ dấu vết nào bị xé rách vì vậy ta mới dám chắc có hai phong thư giống nhau như đúc nhưng ta thực sự không biết lá thư bị Trương Nhược Phong xé đó được cất giấu ở đâu”.
Trương Hoán chắp tay sau lưng, hắn chậm rãi đi lại trong phòng. Đương nhiên lá thư bị Trương Nhược Phong xé rách rất có thể đã bị đối phương lục soát lấy mất. Thế nhưng Trương Nhược Phong là người hành sự cẩn thận. Trương Nhược Phong nhất định muốn giao lá thư đó cho gia chủ chứ không tuỳ tiện xé rách.
Không phải chúng đã lục soát khi giết Trương Nhược Phong sao? Trương Hoán vẫn có cảm giác là tuyệt đối Trương Nhược Phong đã không giao thủ với đối phương. Với tính cách thâm sâu của đối phương, nhất định chúng sẽ không phạm phải sai lầm trí mạng này.
Vậy chỉ còn có một khả năng là Trương Nhược Phong đã giấu lá thư đi nhưng hắn đã giấu ở đâu? Nghĩ tới điều này Trương Hoán liếc mắt nhìn Vương Yên La, hắn phát hiện trong mắt bà ta có ẩn ý rất khó hiểu.
Lập tức Trương Hoán hiểu ra, hắn cười nói: “ Hãy nói điều bà biết ra đi. Bây giờ ta có thể đồng ý hai điều kiện đó của phu nhân”.
Nhưng Vương Yên La cười giảo hoạt nói: “ Ngươi đồng ý cũng vô dụng. Ta muốn gia chủ của ngươi đồng ý trên giấy tờ”.
Ánh đèn trong phòng Trương Nhược Hạo mờ mờ. Một phong thư lặng lẽ nằm trên bàn. Một góc lá thư quả thực đã bị xé rách, dùng giấy trắng dính lại ở mặt sau. Lá thư này chính là lá thư Trương Nhược Phong trước khi bị giết đã giao lại cho Vương Yên La.
Trương Nhược Hạo giật mình nhìn lá thư. Ông quả thật không thể tin đây là sự thật. Bút tích trong lá thư giống như đúc bút tích của ông. Hơn nữa con dấu bên dưới cũng là thật, là ấn quan của chính ông. Giấy viết thư cũng chính là giấy công văn có đánh số của bộ Lễ. Nhất định là có kẻ lấy trộm từ mấy năm trước.
Chỉ cần lá thư này được công bố, ông dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Đột nhiên Trương Nhược Hạo có cảm giác như Trương gia đã được ông trời đoái thương. Thôi Viên đã rất khôn khéo khi làm ra hai lá thư giống hệt nhau. Trong những trường hợp như này nếu không dùng đúng người rất có thể sẽ là một sai lầm rất lớn. Trên thực tế đã như vậy. Nếu như chuyện này để Trương Phá Thiên hay Trương Hoán làm, nhất định sẽ không bao giờ xảy ra những sai lầm trí mạng như thế này. Đáng tiếc Thôi Viên đã dùng sai người. Nhược điểm lớn nhất của Trương Nhược Cẩm chính là sự nương tay. Ở Trương Nhược Cẩm không có sự kiên định từ đầu đến cuối nếu không hắn hoàn toàn có thể là người thay thế ông ta sau này.
Trương Nhược Hạo nhanh chóng viết một lá thư. Ông giao cả hai lá thư cho Trương Hoán, cười nói: “ Trong hai ngày tới, ta muốn tiếp một số tộc nhân, có sư phụ của ngươi bảo vệ ta, ngươi hãy mau đi làm chuyện của mình đi. Ngày mai ngươi phải tới phủ Thái Nguyên một chuyến, ngươi hãy giao cho Hàn sứ quân phong thư này hộ cho ta”.
Nhìn ánh mắt vui mừng của Trương Nhược Hạo, Trương Hoán biết gia chủ đã nắm chắc phần thắng, hắn gật đầu nói: “ Được, ngày mai cháu sẽ đi tới phủ Thái Nguyên. Bây giờ đã khuya, gia chủ hãy đi nghỉ sớm một chút”.
Trương Hoán chậm rãi rời khỏi tiểu hồng lâu. Nơi này được canh phòng rất nghiêm ngặt. Hơn một trăm thân binh của Trương Hoán đã canh phòng nơi ở của Trương Nhược Hạo rất chu đáo nhưng hắn không biết Lâm Đức Long đang ở chỗ nào.
Trương Hoán dặn dò đám lính mấy câu rồi hơn mười tên thân binh hộ vệ hắn rời khỏi đó. Bây giờ Trương Hoán đã ở trong một biệt viện trống trong Trương phủ, chỉ cách chỗ ở của gia chủ có hơn một trăm bước nhưng vì trong lòng hắn đang có một nỗi lo lắng nên hắn bước thẳng ra ngoài cửa lớn.
Khi ra khỏi cổng chính, Trương Hoán không đi qua cầu mà rẽ sang trái, chậm rãi đi dọc theo bờ sông đào bảo vệ trang viện, tiến về phía trước. Nước sông đen bóng, tĩnh lặng, xa xa có mấy người đang giặt quần áo trên sông. Hắn đã vô tình đi tới ngôi nhà của hắn ở trước đây. Thúc thúc câm của hắn đã nổi điên tìm kiếm mấy tháng trời xung quanh chỉ vì đột nhiên mẫu thân của hắn mất tích. Cuối cùng Trương Hoán phải phái người tới báo tin mẫu thân hắn không việc gì, ông ta mới chịu đi đến Trường An.
Cánh cửa đóng kín giống như bên trong đang có người ở. Trương Hoán bước tới gõ cửa nhưng bên trong không chút động tĩnh.
“ Các người tìm ai?” Một giọng nói rụt rè, e sợ vang lên ở phía sau.
Trương Hoán quay đầu lại thì phía sau cách hắn mấy bước có một tiểu cô nương, tuổi chừng mười một, mười hai tuổi, dung mạo thanh tú, một đôi mắt to trên gương mặt ngây thơ, vóc người nhỏ gầy, trong tay cô bé là một chậu quần áo to. Có vẻ cô bé sợ hãi khi nhìn thấy đám binh lính trước mặt mình.
Trương Hoán cười nhãn nhặn, khom lưng nói với tiểu cô nương đó: “ Ta vốn sống ở đây. Hôm nay ta muốn tới thăm lại nơi cũ”.
“ Ngươi, chính là đại anh hùng Thập bát lang đó sao?” Tiểu cô nương ngần ngừ hỏi thăm nhưng hai mắt cuả cô bé sáng ngời.
“ Ta chính là Thập bát lang nhưng không phải là đại anh hùng gì đó đâu”.
Trương Hoán đợi một lúc lâu mà không thấy ai từ trong nhà đi ra, hắn liền cười hỏi tiểu cô nương: “ Thế nào, trong nhà không có ai sao?”
“ Không, không có”.
Tiểu cô nương bối rối lấy ra một chiếc chìa khoá, cúi xuống mở cửa rồi lui lại sau mấy bước nói: “ Ngài vào xem đi”.
Trương Hoán cười cười, hắn đẩy cửa đi vào trong nhà. Trong sân vẫn giống y nguyên như trước kia nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Trong một góc sân á thúc trồng rất nhiều loại rau, hai con gà đang bới đất rau kiếm ăn gì đó.
Ngôi nhà ba gian thì hai gian đều khoá, chỉ có gian giữa là vẫn mở. Có vẻ tiểu cô nương ở trong gian này. Trương Hoán nhìn quanh một lát rồi đi tới phòng ở của mẫu thân hắn trước đây.
“ Trong đó có lẽ vẫn còn đồ vật của ngài. Á thúc để hết bên trong” Tiểu cô nương từ phía sau bước tới, lục tìm trong các hốc, ngách ra một chiếc chìa khóa mở cửa.
“ Ngươi biết á thúc?”
“ Ừ” Tiểu cô nương gật đầu nói: “ Ta chuyển tới đây khi á thúc vẫn đang ở đây. Á thúc là người tốt, sáng sớm ra ngoài, buổi tối khuya mới về. Thúc nói cho ta biết là ra ngoài tìm chủ nhân”.
Trương Hoán thầm thở dài, hắn lại hỏi: “ Vậy ngươi tên là gì?”
“ Ta họ Hoa, tên là Cẩm Tú” Tiểu cô nương thấy mấy người không có ác ý với mình nên cũng dần dần bình tĩnh lại.
“ Công tử, chúng ta được nghe nói nhiều chuyện của người” Xem ra tiểu cô nương này rất ngưỡng mộ Trương Hoán.
Trương Hoán cười không nói gì, hắn đi vào trong phòng. Trong phòng chất đầy hòm, rương. Có một số là trước đó do Trịnh Thanh Minh để lại. Có một số là bảo bối do á thúc tích cóp từng tý một để dưới giường của mình, hắn cũng không biết đó là vật gì.
Trương Hoán đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên hắn nhìn thấy một chiếc rương làm bằng vỏ cây liễu. Trương Hoán vội vàng bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc rương. Mặt ngoài chiếc rương được lau sạch không có một hạt bụi. Trương Hoán mở chiếc rương ra nhưng bên trong không có gì cả.
“ Vật trong rương đó á thúc đã mang đi hết rồi. Cái rương này đã mục nát nên á thúc không thể cầm đi, á thúc bảo ta bảo quan cho ông ấy. Ta mới lau qua nó một lần”.
Trương Hoán cảm kích liếc nhìn tiểu cô nương gật đầu nói: “ Đa tạ”.
Trương Hoán dừng lại một lát rồi hắn hỏi tiếp: “ Ta nghe khẩu khí như ngươi là người ở. Ngươi là người của ai ở Trương gia?”
“ Ta có một chị họ, xuất giá vào Trương phủ. Ta không có nơi nương tựa nên cũng theo tới đây” Nói tới đây tiểu cô nương cúi đầu, có vẻ băn khoăn mất tự nhiên. Bản thân cô bé đã lén vào ở trong ngôi nhà này. Nếu bây giờ Trương Hoán không cho phép thì quả thực cô bé không còn chỗ ở.
Trương Hoán đặt một thỏi vàng lên bàn rồi hắn vẫy tay nới với đám thân binh: “ Chúng ta đi thôi'.
Mọi người rời khỏi ngôi nhà nhỏ, khi đi ra ngoài mấy chục bước, Trương Hoán quay đầu lại nhìn phía sau. Trong làn gió đêm nhè nhẹ nhưng lành lạnh, một thân hình nhỏ gầy đứng trước cửa ngơ ngác nhìn đám người Trương Hoán.
Bình luận facebook