Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Nhóm dịch: Hồng Mai
Á thúc nhìn thấy đứng trước mặt mình là hai phụ nhân rất uy nghiêm. Đúng là phụ nhân. Á thúc nhìn rất rõ. Hai người này cao chừng bảy thước, gương mặt vô cùng hung ác, hai tay khoanh chéo trước ngực. Cánh tay của hai phụ nhân thậm chí còn thô hơn so với bắp chân của đàn ông.
“ Tỉnh rồi sao?” Á thúc chỉ nghe hai phụ nhân nói một câu mơ hồ như vậy sau đó thân thể của ông bị hai phụ nhân xách cánh mang ra khỏi phòng.
“ Không ngờ một lão bộc lại là hoạn quan” Một phụ nhân cười rộ nói, giọng nói như tiếng chim đêm kêu là người khác phải sởn cả gai ốc.
Máu á thúc thoáng dồn lên mặt. Ông cắn chặt môi, không nói tiếng nào. Ông nhanh chóng bị đưa tới một hành lang. Bên ngoài là bóng đêm âm trầm. Bầu trời đầy sao. Bên cạnh là một cái sân rất rộng. Á thúc đột nhiên nhận ra chỗ này. Nơi này chính là cung Dịch Đình. Cung Dịch Đình là chỗ ở của cung nữ và những người làm lao dịch. Tại sao mình lại ở chỗ này?
Hai phụ nhân cao to đi rất nhanh. Cả hai nhanh chóng đưa á thúc tới một căn phòng trống trải khác. Trong phòng có một cái lồng sắt. Hai phụ nhân ném Á thúc vào trong lồng rồi lập tức đóng cánh cửa sắt lại.
Một lúc lâu sau á thúc mơ hồ nghe thấy âm thanh truyền tới. “ Thái hậu yên tâm. Việc này Thôi Viên chắc chắn không biết được. Tiểu nhân dùng thân binh của cha mình, họ tuyệt đối trung thành với tiểu nhân”.
“ Chu tướng quân làm việc Ai gia rất yên tâm”.
“ Thái hậu? Ánh mắt á thúc vô cùng sợ hãi. Theo bản năng ông lùi lại phía sau, chạm ngay vào lồng sắt, ông không có chỗ nào để chạy trốn. Cánh cửa kêu “ kẹt” một tiếng, tiếng bước chân hỗn độn vang lên, bảy, tám người bước vào, người đi đầu chính là đương kim Thái hậu Trương Lương, chủ nhân cung Thái Cực.
Từ sau khi Lý Hệ chính thức lập Lý Mạc làm Thái tử, Trương Lương đã mất đi tác dụng, bị Thôi Viên hoàn toàn bỏ rơi, hy vọng một lần nữa khôi phục lại quyền lực lại tan biến. Trong lòng Trương Lương chỉ còn lại cừu hận thấu xương. Bà ta hận Thôi Viên đã lợi dụng bà ta, hận tiên đế đã sớm trở thành đất đen, hận Thôi Tiểu Phù đã đoạt mất quyền nuôi dưỡng Thái tử nhưng người bà ta hận nhất chính là đương kim Hoàng đế Lý Hệ. Bởi vì Lý Hệ bất tài mới khiến Hoàng quyền xuống dốc như ngày hôm nay, chính bởi vì Lý Hệ không chết ở thành Tây Thụ Hàng, mới làm cho giấc mộng buông rèm chấp chính của bà ta tan thành mấy khói.
Cho dù bà ta đã mất hết tất cả nhưng bà ta tuyệt đối không cam lòng, tuyệt đối không có ý định buông xuôi.
Trương Lương đi tới trước lồng sắt, lạnh lùng nhìn người trong lồng. Đột nhiên Trương Lương cười nói: “ Quả nhiên là ngươi, Hàn Nguyên Thái, phó tổng quản Đông cung năm đó. Chúng ta đã không gặp nhau mười sáu năm nay rồi”.
Á thúc đã bình tĩnh trở lại. Ông oán độc nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, cố gắng thốt ra hai từ: “ Tiện”.
Ông mới chỉ mới nói ra một từ thì đã bị một phụ nhân hung hãn đánh một quyền ngã xuống đất. Á thúc chậm rãi ngồi dậy, lau vết máu ở khoé miệng, vẫn dùng ánh mắt như khắc cốt thù hận nhìn chằm chằm vào nữ nhân đó.
“ Mười sáu năm trước ta chỉ nghe người đó có một đứa con riêng ở bên ngoài. Ta vẫn muốn đi tìm mà không gặp. Thì ra con cá này chính là Trương Hoán, tâm phúc của Hoàng thượng. Sự đời quả thực rất kỳ diệu”.
Trương Lương không nhịn được, phá lên cười. Lý Hệ lại để cho con của Lý Dự trông coi cung Đại Minh. Đây quả thực là sự châm biếm tới cùng cực.
“ Tiện nhân”.
“ Trước tiên ngươi hãy nghĩ cách giữ lấy cái mạng nhỏ của mình đi” Trương Lương cười lạnh lùng rồi quay người bước đi.
Trương Lương quay trở lại hành lang, sau đó bà ta nói với Chu Thử đi phía sau: “ Chu tướng quân, Ai gia muốn cám ơn ngươi vì chuyện này”.
Chu Thử tươi cười nói: “ Làm việc cho Thái hậu là vinh quang của thuộc hạ. Thuộc hạ tuyệt đối không thể nhận hai chữ “ Cám ơn”.
Sau khi xảy ra chuyện ám sát ở Thái Nguyên, Chu Thử phát hiện ra Lý Hệ đã bắt đầu có thái độ chán ghét Trương Hoán. Hắn đã nhạy cảm phát hiện ra đây là cơ hội báo thù cho phụ thân và gây nội loạn trong Đại Đường. Nếu hắn có thể mượn tay Lý Hệ giết chết Trương Hoán sau đó gây bất hoà trong Thiên kỵ doanh, phát sinh chính biến giết chết Thôi Viên và Lý Hệ.
Đương nhiên chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ. Hắn nhất định phải có chỗ dựa thật lớn, lợi dụng nó để từng bước đạt được âm mưu của mình. Chu Thử đã sớm có câu trả lời. Người đó chính là Trương Thái hậu, người đứng đầu cung Thái Cực mà hắn phụ trách trông coi.
Rất tình cờ khi đó Trương Lương đã nhìn ra người cầm đầu Long Vũ quân khống chế cung Thái Cực. Hai người có chung kẻ thù, phối hợp ăn ý với nhau. Hai người đã nhanh chóng liên kết đồng minh.
Trương Lương nghe thấy Chu Thử nói không dám nhận hai chữ “ Cám ơn”, bà ta hừ một tiếng nói: “ Ngươi đừng có giả bộ trung thành trước mặt ta. Hai người chúng ta chỉ lợi dụng nhau mà thôi”.
Trương Lương đưa mắt nhìn hai bên, thấy cung nữ đều biết điều đi cách xa hai người liền thì thào: “ Ta nghĩ việc này đã chọc đến cung Đại Minh. Nếu để hắn biết được, ngươi có biết sẽ như nào không?”
Nụ cười xu nịnh trên gương mặt Chu Thử đã biến mất không còn tăm hơi. Hắn trầm tư một lát rồi lạnh lùng nói: “ Sở dĩ mấy lần Trương Hoán tránh được đại kiếp là vì chúng ta đã ra tay sớm quá, quá mềm yếu. Lần này chúng ta dứt khoát làm lớn chuyện này lên để hắn biến thành mục tiêu của nhiều người, làm cho hắn không còn chỗ dung thân”.
Trương Lương gật đầu nói: “ Vậy ngươi hãy nói bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“ Không vội! Chúng tư cứ từ từ tiến hành từng bước một như vậy mới bắt được con cá lớn”.
Trương Lương híp mắt lại, Bà ta liếc mắt nhìn Chu Thử, cả hai đều cười ngầm hiểu ý nhau.
Sáng sớm, sân mã cầu trong Đông Nội Uyển, Trưởng Tôn Y Y đi hài ống, mặc một bộ trang phục đỏ bó sát người đang lớn tiếng huấn luyện cách đánh bóng mã cầu.
“ Cầm gậy cao hơn một chút. Cứ như vậy đánh ra đi”.
“ Đồ khốn! Ta nói mấy lần ngươi mới hiểu. Ngươi đang đánh mã cầu chứ không phải nhặt phân ngựa”.
Trưởng Tôn Y Y làm việc tích cực, huấn luyện cực kỳ tập trung, nàng như là đã quên mình là nữ nhi. Nếu như không phải đám binh lính sợ tới mức lui lại, nàng đã cầm tay chúng huấn luyện cách đánh bóng.
“ Tướng quân, đây là mưu sĩ của môn mã cầu sao? Thuộc hạ thấy cách huấn luyện của nàng ta hoàn toàn trái ngược với môn mã cầu” Đứng trên đài cao, Lý Hoành Thu một mực cau mày, liên tục lắc đầu.
Trương Hoán tức giận trừng mắt nhìn hắn: “ Không phải là do người dẫn dụ nàng ta tới sao? Ai bảo ngươi nhiều chuyện”.
Lý Hoành Thu gãi gãi đầu, đau khổ nói: “ Nàng ta nói đã gặp tướng quân rồi, hơn nữa lại là nữ nhi của Trưởng Tôn Nam Phương, thuộc hạ còn tưởng rằng hai người …”.
Lý Hoành Thu thấy sắc mặt Trương Hoán sa sầm, hắn sợ không dám nói nữa,
Việc Trưởng Tôn Y Y đột nhiên xuất hiện khiến Trương Hoán đau đầu. Mặc dù Đông Nội Uyển là nơi đứng chân của Thiên kỵ doanh nhưng Trưởng Tôn Y Y không bước chân vào quân doanh. Mẫu thân của nàng lại xuất thân từ Hoàng tộc Lý thị. Bản thân nàng có quyền ra vào Đông Nội Uyển. Vấn đề mấu chốt là hắn đã đồng ý nhận nàng làm mưu sĩ mã cầu. Một khi đã là mưu sĩ, đương nhiên phải huấn luyện chiến thuật.
“ Hay là chúng ta cho bọn lính cởi bỏ quần áo khi huấn luyện. Nhất định sẽ hù doạ nàng ta bỏ chạy” Lý Hoành Thu nhìn Trương Hoán cẩn thận đề nghị.
“ Thôi bỏ đi, cứ để nàng ta huấn luyện. Tin này truyền ra ngoài chỉ làm xấu mặt Thiên kỵ doanh chúng ta”.
Trương Hoán chỉ đành thở dài bất lực. Tâm trạng của hắn không để ở đây. Tối hôm qua á thúc đã không quay về. Điều này làm hắn vô cùng lo lắng. Không phải là Trương Hoán sợ á thúc tiết lộ bí mật gì của hắn. Một khi đã quyết tâm làm, không thể lo trước sợ sau. Hắn chỉ lo lắng cho sự an toàn tính mạng của á thúc.
“ Tướng quân” Một tên thân binh cưỡi chiến mã phóng tới. “ Hoàng hậu nương nương tới”.
“ Hoàng hậu?” Trương Hoán đứng dậy. Hắn bắt khum tay lên trán nhìn về hướng tây. Ở lối vào cung Đại Minh có gần một trăm cung nữ và hoạn quan đang vây quanh một cỗ xe phượng tiến tới chỗ hắn.
Lập tức Trương Hoán chỉ huy mấy tên quân quan ra nghênh đón: “ Thần Trương Hoán tham kiến Hoàng hậu nương nương”.
“ Trương ái khanh miễn lễ. Bổn cung muốn tới xem huấn luyện mã cầu” Thôi Tiểu Phù cười bước xuống xe phượng. Mấy cung nữ vội vàng bước tới, đỡ Thôi Tiểu Phù tới sân mã cầu, nhìn thấy Trưởng Tôn Y Y mặc trang phục đỏ đang huấn luyện mã cầu trên sân
Thôi Tiểu Phù nghi ngờ nhìn Trương Hoán. Trương Hoán mỉm cười nói: “ Xin nương nương yên tâm. Những người này không phải là cầu thủ mã cầu thực sự. Việc huấn luyện mã cầu chính thức chỉ được huấn luyện vào buổi tối”.
Nhưng Thôi Tiểu Phù cười lạnh lùng nói: “ Điều bổn cung tò mò chính là vì sao Trưởng Tôn Y Y lại có mặt ở đây. Chẳng lẽ tướng quân đã quên lời thề với một người sao?”
Trương Hoán lắc đầu nói: “ E rằng nương nương quá lo xa. Trưởng Tôn tiểu thư chỉ tới đánh mã cầu mà thôi, không có ý gì khác”.
Thôi Tiểu Phù chăm chú nhìn Trương Hoán một lát rồi nói: “ Trương tướng quân nên nhớ kỹ. Miệng thế gian rất đáng sợ. Có thể Trưởng Tôn tiểu thư không sợ hiềm nghi tới Đông Nội Uyển chơi mã cầu nhưng nếu để người ta đồn ra ngoài. Một khi gây náo động thành Trường An, Trương Hoán ngươi sẽ giải thích thế nào với Trưởng Tôn Nam Phương?”
Á thúc nhìn thấy đứng trước mặt mình là hai phụ nhân rất uy nghiêm. Đúng là phụ nhân. Á thúc nhìn rất rõ. Hai người này cao chừng bảy thước, gương mặt vô cùng hung ác, hai tay khoanh chéo trước ngực. Cánh tay của hai phụ nhân thậm chí còn thô hơn so với bắp chân của đàn ông.
“ Tỉnh rồi sao?” Á thúc chỉ nghe hai phụ nhân nói một câu mơ hồ như vậy sau đó thân thể của ông bị hai phụ nhân xách cánh mang ra khỏi phòng.
“ Không ngờ một lão bộc lại là hoạn quan” Một phụ nhân cười rộ nói, giọng nói như tiếng chim đêm kêu là người khác phải sởn cả gai ốc.
Máu á thúc thoáng dồn lên mặt. Ông cắn chặt môi, không nói tiếng nào. Ông nhanh chóng bị đưa tới một hành lang. Bên ngoài là bóng đêm âm trầm. Bầu trời đầy sao. Bên cạnh là một cái sân rất rộng. Á thúc đột nhiên nhận ra chỗ này. Nơi này chính là cung Dịch Đình. Cung Dịch Đình là chỗ ở của cung nữ và những người làm lao dịch. Tại sao mình lại ở chỗ này?
Hai phụ nhân cao to đi rất nhanh. Cả hai nhanh chóng đưa á thúc tới một căn phòng trống trải khác. Trong phòng có một cái lồng sắt. Hai phụ nhân ném Á thúc vào trong lồng rồi lập tức đóng cánh cửa sắt lại.
Một lúc lâu sau á thúc mơ hồ nghe thấy âm thanh truyền tới. “ Thái hậu yên tâm. Việc này Thôi Viên chắc chắn không biết được. Tiểu nhân dùng thân binh của cha mình, họ tuyệt đối trung thành với tiểu nhân”.
“ Chu tướng quân làm việc Ai gia rất yên tâm”.
“ Thái hậu? Ánh mắt á thúc vô cùng sợ hãi. Theo bản năng ông lùi lại phía sau, chạm ngay vào lồng sắt, ông không có chỗ nào để chạy trốn. Cánh cửa kêu “ kẹt” một tiếng, tiếng bước chân hỗn độn vang lên, bảy, tám người bước vào, người đi đầu chính là đương kim Thái hậu Trương Lương, chủ nhân cung Thái Cực.
Từ sau khi Lý Hệ chính thức lập Lý Mạc làm Thái tử, Trương Lương đã mất đi tác dụng, bị Thôi Viên hoàn toàn bỏ rơi, hy vọng một lần nữa khôi phục lại quyền lực lại tan biến. Trong lòng Trương Lương chỉ còn lại cừu hận thấu xương. Bà ta hận Thôi Viên đã lợi dụng bà ta, hận tiên đế đã sớm trở thành đất đen, hận Thôi Tiểu Phù đã đoạt mất quyền nuôi dưỡng Thái tử nhưng người bà ta hận nhất chính là đương kim Hoàng đế Lý Hệ. Bởi vì Lý Hệ bất tài mới khiến Hoàng quyền xuống dốc như ngày hôm nay, chính bởi vì Lý Hệ không chết ở thành Tây Thụ Hàng, mới làm cho giấc mộng buông rèm chấp chính của bà ta tan thành mấy khói.
Cho dù bà ta đã mất hết tất cả nhưng bà ta tuyệt đối không cam lòng, tuyệt đối không có ý định buông xuôi.
Trương Lương đi tới trước lồng sắt, lạnh lùng nhìn người trong lồng. Đột nhiên Trương Lương cười nói: “ Quả nhiên là ngươi, Hàn Nguyên Thái, phó tổng quản Đông cung năm đó. Chúng ta đã không gặp nhau mười sáu năm nay rồi”.
Á thúc đã bình tĩnh trở lại. Ông oán độc nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, cố gắng thốt ra hai từ: “ Tiện”.
Ông mới chỉ mới nói ra một từ thì đã bị một phụ nhân hung hãn đánh một quyền ngã xuống đất. Á thúc chậm rãi ngồi dậy, lau vết máu ở khoé miệng, vẫn dùng ánh mắt như khắc cốt thù hận nhìn chằm chằm vào nữ nhân đó.
“ Mười sáu năm trước ta chỉ nghe người đó có một đứa con riêng ở bên ngoài. Ta vẫn muốn đi tìm mà không gặp. Thì ra con cá này chính là Trương Hoán, tâm phúc của Hoàng thượng. Sự đời quả thực rất kỳ diệu”.
Trương Lương không nhịn được, phá lên cười. Lý Hệ lại để cho con của Lý Dự trông coi cung Đại Minh. Đây quả thực là sự châm biếm tới cùng cực.
“ Tiện nhân”.
“ Trước tiên ngươi hãy nghĩ cách giữ lấy cái mạng nhỏ của mình đi” Trương Lương cười lạnh lùng rồi quay người bước đi.
Trương Lương quay trở lại hành lang, sau đó bà ta nói với Chu Thử đi phía sau: “ Chu tướng quân, Ai gia muốn cám ơn ngươi vì chuyện này”.
Chu Thử tươi cười nói: “ Làm việc cho Thái hậu là vinh quang của thuộc hạ. Thuộc hạ tuyệt đối không thể nhận hai chữ “ Cám ơn”.
Sau khi xảy ra chuyện ám sát ở Thái Nguyên, Chu Thử phát hiện ra Lý Hệ đã bắt đầu có thái độ chán ghét Trương Hoán. Hắn đã nhạy cảm phát hiện ra đây là cơ hội báo thù cho phụ thân và gây nội loạn trong Đại Đường. Nếu hắn có thể mượn tay Lý Hệ giết chết Trương Hoán sau đó gây bất hoà trong Thiên kỵ doanh, phát sinh chính biến giết chết Thôi Viên và Lý Hệ.
Đương nhiên chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ. Hắn nhất định phải có chỗ dựa thật lớn, lợi dụng nó để từng bước đạt được âm mưu của mình. Chu Thử đã sớm có câu trả lời. Người đó chính là Trương Thái hậu, người đứng đầu cung Thái Cực mà hắn phụ trách trông coi.
Rất tình cờ khi đó Trương Lương đã nhìn ra người cầm đầu Long Vũ quân khống chế cung Thái Cực. Hai người có chung kẻ thù, phối hợp ăn ý với nhau. Hai người đã nhanh chóng liên kết đồng minh.
Trương Lương nghe thấy Chu Thử nói không dám nhận hai chữ “ Cám ơn”, bà ta hừ một tiếng nói: “ Ngươi đừng có giả bộ trung thành trước mặt ta. Hai người chúng ta chỉ lợi dụng nhau mà thôi”.
Trương Lương đưa mắt nhìn hai bên, thấy cung nữ đều biết điều đi cách xa hai người liền thì thào: “ Ta nghĩ việc này đã chọc đến cung Đại Minh. Nếu để hắn biết được, ngươi có biết sẽ như nào không?”
Nụ cười xu nịnh trên gương mặt Chu Thử đã biến mất không còn tăm hơi. Hắn trầm tư một lát rồi lạnh lùng nói: “ Sở dĩ mấy lần Trương Hoán tránh được đại kiếp là vì chúng ta đã ra tay sớm quá, quá mềm yếu. Lần này chúng ta dứt khoát làm lớn chuyện này lên để hắn biến thành mục tiêu của nhiều người, làm cho hắn không còn chỗ dung thân”.
Trương Lương gật đầu nói: “ Vậy ngươi hãy nói bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“ Không vội! Chúng tư cứ từ từ tiến hành từng bước một như vậy mới bắt được con cá lớn”.
Trương Lương híp mắt lại, Bà ta liếc mắt nhìn Chu Thử, cả hai đều cười ngầm hiểu ý nhau.
Sáng sớm, sân mã cầu trong Đông Nội Uyển, Trưởng Tôn Y Y đi hài ống, mặc một bộ trang phục đỏ bó sát người đang lớn tiếng huấn luyện cách đánh bóng mã cầu.
“ Cầm gậy cao hơn một chút. Cứ như vậy đánh ra đi”.
“ Đồ khốn! Ta nói mấy lần ngươi mới hiểu. Ngươi đang đánh mã cầu chứ không phải nhặt phân ngựa”.
Trưởng Tôn Y Y làm việc tích cực, huấn luyện cực kỳ tập trung, nàng như là đã quên mình là nữ nhi. Nếu như không phải đám binh lính sợ tới mức lui lại, nàng đã cầm tay chúng huấn luyện cách đánh bóng.
“ Tướng quân, đây là mưu sĩ của môn mã cầu sao? Thuộc hạ thấy cách huấn luyện của nàng ta hoàn toàn trái ngược với môn mã cầu” Đứng trên đài cao, Lý Hoành Thu một mực cau mày, liên tục lắc đầu.
Trương Hoán tức giận trừng mắt nhìn hắn: “ Không phải là do người dẫn dụ nàng ta tới sao? Ai bảo ngươi nhiều chuyện”.
Lý Hoành Thu gãi gãi đầu, đau khổ nói: “ Nàng ta nói đã gặp tướng quân rồi, hơn nữa lại là nữ nhi của Trưởng Tôn Nam Phương, thuộc hạ còn tưởng rằng hai người …”.
Lý Hoành Thu thấy sắc mặt Trương Hoán sa sầm, hắn sợ không dám nói nữa,
Việc Trưởng Tôn Y Y đột nhiên xuất hiện khiến Trương Hoán đau đầu. Mặc dù Đông Nội Uyển là nơi đứng chân của Thiên kỵ doanh nhưng Trưởng Tôn Y Y không bước chân vào quân doanh. Mẫu thân của nàng lại xuất thân từ Hoàng tộc Lý thị. Bản thân nàng có quyền ra vào Đông Nội Uyển. Vấn đề mấu chốt là hắn đã đồng ý nhận nàng làm mưu sĩ mã cầu. Một khi đã là mưu sĩ, đương nhiên phải huấn luyện chiến thuật.
“ Hay là chúng ta cho bọn lính cởi bỏ quần áo khi huấn luyện. Nhất định sẽ hù doạ nàng ta bỏ chạy” Lý Hoành Thu nhìn Trương Hoán cẩn thận đề nghị.
“ Thôi bỏ đi, cứ để nàng ta huấn luyện. Tin này truyền ra ngoài chỉ làm xấu mặt Thiên kỵ doanh chúng ta”.
Trương Hoán chỉ đành thở dài bất lực. Tâm trạng của hắn không để ở đây. Tối hôm qua á thúc đã không quay về. Điều này làm hắn vô cùng lo lắng. Không phải là Trương Hoán sợ á thúc tiết lộ bí mật gì của hắn. Một khi đã quyết tâm làm, không thể lo trước sợ sau. Hắn chỉ lo lắng cho sự an toàn tính mạng của á thúc.
“ Tướng quân” Một tên thân binh cưỡi chiến mã phóng tới. “ Hoàng hậu nương nương tới”.
“ Hoàng hậu?” Trương Hoán đứng dậy. Hắn bắt khum tay lên trán nhìn về hướng tây. Ở lối vào cung Đại Minh có gần một trăm cung nữ và hoạn quan đang vây quanh một cỗ xe phượng tiến tới chỗ hắn.
Lập tức Trương Hoán chỉ huy mấy tên quân quan ra nghênh đón: “ Thần Trương Hoán tham kiến Hoàng hậu nương nương”.
“ Trương ái khanh miễn lễ. Bổn cung muốn tới xem huấn luyện mã cầu” Thôi Tiểu Phù cười bước xuống xe phượng. Mấy cung nữ vội vàng bước tới, đỡ Thôi Tiểu Phù tới sân mã cầu, nhìn thấy Trưởng Tôn Y Y mặc trang phục đỏ đang huấn luyện mã cầu trên sân
Thôi Tiểu Phù nghi ngờ nhìn Trương Hoán. Trương Hoán mỉm cười nói: “ Xin nương nương yên tâm. Những người này không phải là cầu thủ mã cầu thực sự. Việc huấn luyện mã cầu chính thức chỉ được huấn luyện vào buổi tối”.
Nhưng Thôi Tiểu Phù cười lạnh lùng nói: “ Điều bổn cung tò mò chính là vì sao Trưởng Tôn Y Y lại có mặt ở đây. Chẳng lẽ tướng quân đã quên lời thề với một người sao?”
Trương Hoán lắc đầu nói: “ E rằng nương nương quá lo xa. Trưởng Tôn tiểu thư chỉ tới đánh mã cầu mà thôi, không có ý gì khác”.
Thôi Tiểu Phù chăm chú nhìn Trương Hoán một lát rồi nói: “ Trương tướng quân nên nhớ kỹ. Miệng thế gian rất đáng sợ. Có thể Trưởng Tôn tiểu thư không sợ hiềm nghi tới Đông Nội Uyển chơi mã cầu nhưng nếu để người ta đồn ra ngoài. Một khi gây náo động thành Trường An, Trương Hoán ngươi sẽ giải thích thế nào với Trưởng Tôn Nam Phương?”
Bình luận facebook