Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Nhóm dịch: Hồng Mai
Màn đêm lặng lẽ buông xuống. Trương Hoán đứng trên bờ sông Hoàng Hà, hắn chăm chú nhìn dòng nước Hoàng Hà đen kịt. Dòng nước chảy cuồn cuộn, mải miết xuôi nam. Bờ bên kia tối đen như mực, không biết đang ẩn chứa điều gì.
Trương Hoán trầm tư một lúc lâu. Đột nhiên hắn mỉm cười nói với Lý Song Ngư: “ Ngươi hãy mang theo năm trăm huynh đệ đêm nay vượt sông. Khi sang đến bờ bên kia hãy cố tình gây chuyện, phô trương thanh thế như có mấy ngàn người sang sông, hiểu chưa?”
Ngay hôm sau xảy ra biến cố cung Thái Cực, Vi Ngạc đã quay về với tốc độ nhanh nhất. Ngay khi biết tin Trương Nhược Hạo qua đời, Vi Ngạc hiểu rằng vấn đề rất nghiêm trọng nhưng ngay sau đó Thôi Viên bị ám sát. Vi Ngạc trở thành người thứ hai tạm thời nắm quyền hữu Tướng quốc. Ngay trong ngày hôm đó, Vi Ngạc đã lợi dụng quyền lực chấp chính của mình phê chuẩn tấu chương xin từ quan của Tiết độ sứ Hà Tây là Tân Vân Kinh khiến cho việc chiếm giữ Hà Tây của ông ta được danh chính ngôn thuận.
Nhưng như vậy cũng khiến việc quay về Lũng Hữu của Vi Ngạc bị trì hoãn một thời gian cho tới tận khi xảy ra sự biến cung Thái Cực.
Vi gia khống chế quan nội chỉ cách Hà Đông con sông Hoàng Hà. Hoàng Hà thực sự là nơi vô cùng hiểm yếu khiến cho nỗi khao khát Hà Đông của Vi gia không thua kém gì so với Bùi gia và Thôi gia vậy. Đúng như bản tính ‘lang sói ăn dê cừu’ không bao giờ thay đổi. Vi Ngạc cũng có dã tâm với sự yếu đuối của Trương gia, ông ta đã nhìn thấy tiền tài giàu có nhất nước của Trương gia.
Bây giờ vị gia chủ của đệ tam thế gia Đại Đường cũng đang hồi hộp chờ đợi bên dòng sông Hoàng Hà. Đặc sứ của ông ta phái đi đã báo tin về. Trương Hoán đã lấy đi của Trương gia số vàng bạc trị giá trăm vạn quan tiền, Trương Hoán còn có cả số vàng bạc châu báu đoạt được của quốc khố Hồi Hột, hai món này cộng lại ước chừng không dưới hai trăm vạn quan tiền. Không chỉ có thế, thủ hạ của Trương Hoán đều là kỵ binh, tất cả đều là chiến mã Đại Uyển khiến cho Vi Ngạc càng thêm thèm thuồng. Vi Ngạc đã lập tức quyết định. Bây giờ vô luận như thế nào ông ta cũng phải ăn tươi nuốt sống Trương Hoán.
Bên bờ bên kia chính là quận Long Tuyền và huyện Vĩnh Hoà. Khói bụi đầy trời. Sương mù buổi sáng sơm bao phủ hai bên bờ sông Hoàng Hà. Những tên lính thám báo cứ mỗi khắc lai báo cáo một lần. Nhưng kết quả báo cáo của lần nào cũng giống nhau. Hoàn toàn không có dấu hiệu quân đội ở bờ bên kia chuẩn bị vượt sông. thời gian chậm rãi trôi, cho đến tận giữa trưa vẫn không có động tĩnh gì. Vi Ngạc đứng ngồi không yên. Rốt cuộc Trương Hoán đang giở trò gì?
“ Phụ thân, sợ rằng Trương Hoán đã biết được ý đồ của chúng ta” Người lên tiếng chính là đại công tử Vi gia, Vi Thanh. Dáng vẻ bề ngoài của hắn vẫn như trước, không chút thay đổi. Mái tóc bù xù trên vai, làn da trắng như tuyết, hai hàng lông mi dài, một đôi mắt thâm thuý mà lại có gì đó mơ màng nhưng tính tình Vi Thanh đã thay đổi. Vị thừa kế gia chủ của Vi gia này sau khi gánh chịu hai vết trọng thương tinh thần và thể xác cùng một lúc, đã chuyển từ vẻ phong lưu, thoáng đạt sang trầm tư ít nói nhưng mỗi lần hắn lên tiếng đều vào thời khắc quan trọng.
“ Tại sao biết được?” Vi Ngạc nhìn con mình hỏi.
Vi Thanh cười nhạt, hắn lạnh lùng nói: “ Quân tiên phong của Thôi, Bùi đã tới. Hắn không sợ qua sông được một nửa thì bị người chặn mất đường lui sao?”
“ Theo ý của con. Trương Hoán đã thay đổi địa điểm vượt sông vì lý do quân của Thôi, Bùi đã tới chứ không hẳn là đã biết ý đồ của chúng ta sao?' Vi Ngạc suy nghĩ thì thấy cũng chưa hẳn vì nguyên nhân là ông ta. Từ mối quan hệ tốt của ông ta và Trương Hoán. Ông ta luôn nhiệt tình trợ giúp Trương Hoán. Đây là chuyện rất rõ ràng.
Thế nhưng do đã lăn lộn ở triều đình Đại Đường nhiều năm, Vi Ngạc biết mọi chuyện không bao giờ theo chiều hướng tốt. Vi Ngạc liếc mắt nhìn Vi Thanh thấy Vi Thanh ngậm mồm không nói, ông ta không khỏi thở dài trong lòng rồi cười hỏi: “ Có lẽ vi phu không hiểu được ý của con. Con có thể giải thích rõ hơn không?”
“ Tình thế gấp gáp, hắn đương nhiên phải tranh thủ thời gian vượt sông”.
Lần này Vi Ngạc hiểu rõ ý của con mình. Không sai! Chỉ cần biết được tình huống dụng binh của hai nhà Thôi, Bùi là có thể biết được thái độ của Trương Hoán. Đúng lúc đó một tên hiệu uý xích hầu từ bên kia bờ Hoàng Hà sang đang giục ngựa như bay tới.
“ Bẩm báo tướng quân, thuộc hạ đã thăm dò được một tin tức. Vào lúc canh một tối hôm qua có một đội quân từ bến đò huyện Vĩnh Hoà tiến lên phía bắc”.
“ Quả nhiên đã di chuyển” Vi Ngạc gật đầu rồi ông ta lại hỏi: “ Tình hình chiến sự bên Thái Nguyên thế nào?”
“ Bẩm báo đại soái, Thái Nguyên đã bị quân Sơn Đông chiếm. Các huynh đệ đã thăm dò được cuối buổi chiều hôm qua quân Hà Bắc đã vào quận Phần Dương”.
“ Các ngươi khổ cực rồi. Thưởng cho các ngươi năm trăm quan tiền. Hãy ra lệnh cho các huynh đệ tiếp tục đi lên phía bắc tìm kiếm”.
“ Tuân lệnh!” Tên hiệu uý trả lời rồi hắn lại vượt sông.
Lúc này Vi Ngạc đã hiểu rõ. Quả thực Trương Hoán đã nghi ngờ ông ta. Vi Ngạc lập tức đi tới trước địa đồ, cẩn thận quan sát các bến đò được đánh dấu trên bản đồ. Từ bến đò Diên Xuyên này chạy lên phía bắc có tất cả bốn bến đò: Bách Đường Hạp, Bàn Khẩu, Lâm huyện và Hưng huyện. Bất kỳ bến đò nào cũng có thể khiến cho Vi Ngạc vô cùng đau đầu. Các bến đò này lại cách xa nhau hơn mười dặm, thậm chí cả trăm dặm trong khi đó ông ta chỉ mang theo ba vạn binh mã. Bây giờ phải bố trí binh lực thế nào đây?
Hiển nhiên Vi Thanh biết sự lo lắng của phụ thân mình. Hắn trầm ngâm một lúc rồi không nhịn được liền lên tiếng: “ Phụ thân, con có một cách”.
Vi Ngạc vô cùng phấn chấn, ông ta vội vàng nói: “ Hãy nói xem sao”.
Đó không phải vì con ông ta nghĩ ra biện pháp gì mà là do hắn chủ động nói. Hơn nữa hắn còn đưa ra một đề nghị. Rõ ràng đây là lần đầu tiên trong năm nay.
Vi Thanh chậm rãi bước tới, hắn chỉ tay vào bản đồ nói: “ Hãy bố trí ở mỗi bến đò trong bốn bến đò này hai nghìn người. Phụ thân chỉ huy số binh mã còn lại đóng ở Bàn khẩu. Khi phát hiện tình hình ở chỗ khác thì lập tức dẫn quân trợ giúp. Cứ như vậy, hai nghìn người cũng có thể ngăn chặn được chúng một trận. Trong khi đó chúng ta điều quân tới tiếp viện. Hài nhi nghĩ với thời gian đó nhất định là kịp”.
“ Hay! Phụ thân nghe lời con”.
Ba vạn quân Lũng Hữu trên quan đạo cách Hoàng Hà nhanh chóng cuồn cuộn tiến về phía bắc. Nhiều đội kỵ binh xen lẫn vào bộ binh. Tiếng chửi bới vang lên không ngừng. Đội vận lương và đồ quân nhu đi sau cùng. Tiếng kèn kẹt của trục xe vang lên khiến người ta chỉ muốn ngủ. Tới tận tối đại đội nhân mã mới đi được năm mươi dặm, tới bến đò thứ nhất: Bạch đường hạp.
Vi Ngạc nóng lòng như lửa đốt. Cho tới lúc này thám báo từ bên bờ bên kia vẫn chưa truyền tin tức về, chứng tỏ đại quân của Trương Hoán không có mặt ở Bách đường hạp. Trong khi đó từ đây tới Bàn khẩu còn những một trăm dặm đường rồi tiếp tục đi về Lâm huyện ở phía trước đó cũng trên một trăm năm mươi dặm. Với tốc độ như thế này thì e là tối mai cũng chưa tới nơi, khi đó Trương Hoán đã sang sông hết rồi.
“ Hạ lệnh toàn quân tăng tốc. Người nào tới bàn khẩu trước thưởng ba nghìn quan tiền. Đội quân nào tới sau cùng, bãi chức của chủ, phó tướng”.
Trọng thưởng và phạt nặng song song đè nặng lên, quân Lũng Hữu giống như phát điên với nhau nhanh chóng hành quân lên phía bắc. Những ngôi sao mai xuất hiện rồi biến mất trên nền trời tối đen, rốt cuộc sau một ngày đêm hành quân, đại đội nhân mã sức cùng lực kiệt của Vi Ngạc cũng tới được Bàn khẩu.
Thế nhưng quân Thiên Kỵ doanh của Trương Hoán vẫn bặt vô âm tín. Sự lo lắng, nghi ngờ đè nặng khiến Vi Ngạc gần như suy sụp. Bây giờ Vi Ngạc không còn thèm để ý tới tiền bạc của Trương gia. Điều ông ta lo lắng hơn chính là nhà mình. Một con hổ khoác da dê chuẩn bị xông vào địa bàn của ông ta.
“ Phụ thân không nên nôn nóng. Hài nhi nghĩ rằng Trương Hoán vẫn chưa qua sông” Vi Thanh cũng trải qua thời gian hành quân đường dài như vậy nhưng hắn vẫn không có biểu hiện mệt mỏi. Ngược lại trong mắt hắn lại xuất hiện sự vui thích. Trong một năm qua, đây là thời điểm mà hắn mong đợi. Tâm trạng của hắn đối với Trương Hoán vô cùng phức tạp. Hắn biết ơn Trương Hoán đã cứu tính mạng mình nhưng hắn lại càng hận Trương Hoán đã giết chết nữ nhân Vi gia khiến cho hắn không dám ngẩng đầu lên trước mặt Trương Hoán, ở trước mặt Trương Hoán hắn có cảm giác vô cùng tự ti.
Vi Thanh có khát vọng thắng Trương Hoán, một khát vọng là một ngày nào đó Trương Hoán bị khuất phục dưới chân hắn. Hắn đã không thất vọng, cuối cùng ngày đó đã đến nên hắn mới theo phụ thân mình quay về Lũng Hữu.
“ Phụ thân, mặc dù ở những bến đò này không có binh lính trú đóng nhưng vẫn có trạm gác, có dịch trạm, có đài đốt lửa. Trương Hoán tuyệt đối không có khả năng diệt hết. Nếu như Trương Hoán vượt sông, nhất định đã có tin tức báo về”.
Vi Thanh vừa nói xong thì đột nhiên có tên lính chỉ về hướng bắc hô to: “ Cái gì kia? Nhìn kìa! Là lửa, đúng là màu đỏ của lửa”.
Hai đống lửa hừng hực ở phong hoả đài ở cách đó hơn một dặm đã được đốt lên giống như hai ngọn nến song song trong đêm. Ánh lửa chói mắt, lòng Vi Ngạc trầm xuống. Hai ngọn lửa đó chính là từ hạp cốc Tần Tấn của Lâm huyện, cách nơi này năm mươi dặm.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống. Trương Hoán đứng trên bờ sông Hoàng Hà, hắn chăm chú nhìn dòng nước Hoàng Hà đen kịt. Dòng nước chảy cuồn cuộn, mải miết xuôi nam. Bờ bên kia tối đen như mực, không biết đang ẩn chứa điều gì.
Trương Hoán trầm tư một lúc lâu. Đột nhiên hắn mỉm cười nói với Lý Song Ngư: “ Ngươi hãy mang theo năm trăm huynh đệ đêm nay vượt sông. Khi sang đến bờ bên kia hãy cố tình gây chuyện, phô trương thanh thế như có mấy ngàn người sang sông, hiểu chưa?”
Ngay hôm sau xảy ra biến cố cung Thái Cực, Vi Ngạc đã quay về với tốc độ nhanh nhất. Ngay khi biết tin Trương Nhược Hạo qua đời, Vi Ngạc hiểu rằng vấn đề rất nghiêm trọng nhưng ngay sau đó Thôi Viên bị ám sát. Vi Ngạc trở thành người thứ hai tạm thời nắm quyền hữu Tướng quốc. Ngay trong ngày hôm đó, Vi Ngạc đã lợi dụng quyền lực chấp chính của mình phê chuẩn tấu chương xin từ quan của Tiết độ sứ Hà Tây là Tân Vân Kinh khiến cho việc chiếm giữ Hà Tây của ông ta được danh chính ngôn thuận.
Nhưng như vậy cũng khiến việc quay về Lũng Hữu của Vi Ngạc bị trì hoãn một thời gian cho tới tận khi xảy ra sự biến cung Thái Cực.
Vi gia khống chế quan nội chỉ cách Hà Đông con sông Hoàng Hà. Hoàng Hà thực sự là nơi vô cùng hiểm yếu khiến cho nỗi khao khát Hà Đông của Vi gia không thua kém gì so với Bùi gia và Thôi gia vậy. Đúng như bản tính ‘lang sói ăn dê cừu’ không bao giờ thay đổi. Vi Ngạc cũng có dã tâm với sự yếu đuối của Trương gia, ông ta đã nhìn thấy tiền tài giàu có nhất nước của Trương gia.
Bây giờ vị gia chủ của đệ tam thế gia Đại Đường cũng đang hồi hộp chờ đợi bên dòng sông Hoàng Hà. Đặc sứ của ông ta phái đi đã báo tin về. Trương Hoán đã lấy đi của Trương gia số vàng bạc trị giá trăm vạn quan tiền, Trương Hoán còn có cả số vàng bạc châu báu đoạt được của quốc khố Hồi Hột, hai món này cộng lại ước chừng không dưới hai trăm vạn quan tiền. Không chỉ có thế, thủ hạ của Trương Hoán đều là kỵ binh, tất cả đều là chiến mã Đại Uyển khiến cho Vi Ngạc càng thêm thèm thuồng. Vi Ngạc đã lập tức quyết định. Bây giờ vô luận như thế nào ông ta cũng phải ăn tươi nuốt sống Trương Hoán.
Bên bờ bên kia chính là quận Long Tuyền và huyện Vĩnh Hoà. Khói bụi đầy trời. Sương mù buổi sáng sơm bao phủ hai bên bờ sông Hoàng Hà. Những tên lính thám báo cứ mỗi khắc lai báo cáo một lần. Nhưng kết quả báo cáo của lần nào cũng giống nhau. Hoàn toàn không có dấu hiệu quân đội ở bờ bên kia chuẩn bị vượt sông. thời gian chậm rãi trôi, cho đến tận giữa trưa vẫn không có động tĩnh gì. Vi Ngạc đứng ngồi không yên. Rốt cuộc Trương Hoán đang giở trò gì?
“ Phụ thân, sợ rằng Trương Hoán đã biết được ý đồ của chúng ta” Người lên tiếng chính là đại công tử Vi gia, Vi Thanh. Dáng vẻ bề ngoài của hắn vẫn như trước, không chút thay đổi. Mái tóc bù xù trên vai, làn da trắng như tuyết, hai hàng lông mi dài, một đôi mắt thâm thuý mà lại có gì đó mơ màng nhưng tính tình Vi Thanh đã thay đổi. Vị thừa kế gia chủ của Vi gia này sau khi gánh chịu hai vết trọng thương tinh thần và thể xác cùng một lúc, đã chuyển từ vẻ phong lưu, thoáng đạt sang trầm tư ít nói nhưng mỗi lần hắn lên tiếng đều vào thời khắc quan trọng.
“ Tại sao biết được?” Vi Ngạc nhìn con mình hỏi.
Vi Thanh cười nhạt, hắn lạnh lùng nói: “ Quân tiên phong của Thôi, Bùi đã tới. Hắn không sợ qua sông được một nửa thì bị người chặn mất đường lui sao?”
“ Theo ý của con. Trương Hoán đã thay đổi địa điểm vượt sông vì lý do quân của Thôi, Bùi đã tới chứ không hẳn là đã biết ý đồ của chúng ta sao?' Vi Ngạc suy nghĩ thì thấy cũng chưa hẳn vì nguyên nhân là ông ta. Từ mối quan hệ tốt của ông ta và Trương Hoán. Ông ta luôn nhiệt tình trợ giúp Trương Hoán. Đây là chuyện rất rõ ràng.
Thế nhưng do đã lăn lộn ở triều đình Đại Đường nhiều năm, Vi Ngạc biết mọi chuyện không bao giờ theo chiều hướng tốt. Vi Ngạc liếc mắt nhìn Vi Thanh thấy Vi Thanh ngậm mồm không nói, ông ta không khỏi thở dài trong lòng rồi cười hỏi: “ Có lẽ vi phu không hiểu được ý của con. Con có thể giải thích rõ hơn không?”
“ Tình thế gấp gáp, hắn đương nhiên phải tranh thủ thời gian vượt sông”.
Lần này Vi Ngạc hiểu rõ ý của con mình. Không sai! Chỉ cần biết được tình huống dụng binh của hai nhà Thôi, Bùi là có thể biết được thái độ của Trương Hoán. Đúng lúc đó một tên hiệu uý xích hầu từ bên kia bờ Hoàng Hà sang đang giục ngựa như bay tới.
“ Bẩm báo tướng quân, thuộc hạ đã thăm dò được một tin tức. Vào lúc canh một tối hôm qua có một đội quân từ bến đò huyện Vĩnh Hoà tiến lên phía bắc”.
“ Quả nhiên đã di chuyển” Vi Ngạc gật đầu rồi ông ta lại hỏi: “ Tình hình chiến sự bên Thái Nguyên thế nào?”
“ Bẩm báo đại soái, Thái Nguyên đã bị quân Sơn Đông chiếm. Các huynh đệ đã thăm dò được cuối buổi chiều hôm qua quân Hà Bắc đã vào quận Phần Dương”.
“ Các ngươi khổ cực rồi. Thưởng cho các ngươi năm trăm quan tiền. Hãy ra lệnh cho các huynh đệ tiếp tục đi lên phía bắc tìm kiếm”.
“ Tuân lệnh!” Tên hiệu uý trả lời rồi hắn lại vượt sông.
Lúc này Vi Ngạc đã hiểu rõ. Quả thực Trương Hoán đã nghi ngờ ông ta. Vi Ngạc lập tức đi tới trước địa đồ, cẩn thận quan sát các bến đò được đánh dấu trên bản đồ. Từ bến đò Diên Xuyên này chạy lên phía bắc có tất cả bốn bến đò: Bách Đường Hạp, Bàn Khẩu, Lâm huyện và Hưng huyện. Bất kỳ bến đò nào cũng có thể khiến cho Vi Ngạc vô cùng đau đầu. Các bến đò này lại cách xa nhau hơn mười dặm, thậm chí cả trăm dặm trong khi đó ông ta chỉ mang theo ba vạn binh mã. Bây giờ phải bố trí binh lực thế nào đây?
Hiển nhiên Vi Thanh biết sự lo lắng của phụ thân mình. Hắn trầm ngâm một lúc rồi không nhịn được liền lên tiếng: “ Phụ thân, con có một cách”.
Vi Ngạc vô cùng phấn chấn, ông ta vội vàng nói: “ Hãy nói xem sao”.
Đó không phải vì con ông ta nghĩ ra biện pháp gì mà là do hắn chủ động nói. Hơn nữa hắn còn đưa ra một đề nghị. Rõ ràng đây là lần đầu tiên trong năm nay.
Vi Thanh chậm rãi bước tới, hắn chỉ tay vào bản đồ nói: “ Hãy bố trí ở mỗi bến đò trong bốn bến đò này hai nghìn người. Phụ thân chỉ huy số binh mã còn lại đóng ở Bàn khẩu. Khi phát hiện tình hình ở chỗ khác thì lập tức dẫn quân trợ giúp. Cứ như vậy, hai nghìn người cũng có thể ngăn chặn được chúng một trận. Trong khi đó chúng ta điều quân tới tiếp viện. Hài nhi nghĩ với thời gian đó nhất định là kịp”.
“ Hay! Phụ thân nghe lời con”.
Ba vạn quân Lũng Hữu trên quan đạo cách Hoàng Hà nhanh chóng cuồn cuộn tiến về phía bắc. Nhiều đội kỵ binh xen lẫn vào bộ binh. Tiếng chửi bới vang lên không ngừng. Đội vận lương và đồ quân nhu đi sau cùng. Tiếng kèn kẹt của trục xe vang lên khiến người ta chỉ muốn ngủ. Tới tận tối đại đội nhân mã mới đi được năm mươi dặm, tới bến đò thứ nhất: Bạch đường hạp.
Vi Ngạc nóng lòng như lửa đốt. Cho tới lúc này thám báo từ bên bờ bên kia vẫn chưa truyền tin tức về, chứng tỏ đại quân của Trương Hoán không có mặt ở Bách đường hạp. Trong khi đó từ đây tới Bàn khẩu còn những một trăm dặm đường rồi tiếp tục đi về Lâm huyện ở phía trước đó cũng trên một trăm năm mươi dặm. Với tốc độ như thế này thì e là tối mai cũng chưa tới nơi, khi đó Trương Hoán đã sang sông hết rồi.
“ Hạ lệnh toàn quân tăng tốc. Người nào tới bàn khẩu trước thưởng ba nghìn quan tiền. Đội quân nào tới sau cùng, bãi chức của chủ, phó tướng”.
Trọng thưởng và phạt nặng song song đè nặng lên, quân Lũng Hữu giống như phát điên với nhau nhanh chóng hành quân lên phía bắc. Những ngôi sao mai xuất hiện rồi biến mất trên nền trời tối đen, rốt cuộc sau một ngày đêm hành quân, đại đội nhân mã sức cùng lực kiệt của Vi Ngạc cũng tới được Bàn khẩu.
Thế nhưng quân Thiên Kỵ doanh của Trương Hoán vẫn bặt vô âm tín. Sự lo lắng, nghi ngờ đè nặng khiến Vi Ngạc gần như suy sụp. Bây giờ Vi Ngạc không còn thèm để ý tới tiền bạc của Trương gia. Điều ông ta lo lắng hơn chính là nhà mình. Một con hổ khoác da dê chuẩn bị xông vào địa bàn của ông ta.
“ Phụ thân không nên nôn nóng. Hài nhi nghĩ rằng Trương Hoán vẫn chưa qua sông” Vi Thanh cũng trải qua thời gian hành quân đường dài như vậy nhưng hắn vẫn không có biểu hiện mệt mỏi. Ngược lại trong mắt hắn lại xuất hiện sự vui thích. Trong một năm qua, đây là thời điểm mà hắn mong đợi. Tâm trạng của hắn đối với Trương Hoán vô cùng phức tạp. Hắn biết ơn Trương Hoán đã cứu tính mạng mình nhưng hắn lại càng hận Trương Hoán đã giết chết nữ nhân Vi gia khiến cho hắn không dám ngẩng đầu lên trước mặt Trương Hoán, ở trước mặt Trương Hoán hắn có cảm giác vô cùng tự ti.
Vi Thanh có khát vọng thắng Trương Hoán, một khát vọng là một ngày nào đó Trương Hoán bị khuất phục dưới chân hắn. Hắn đã không thất vọng, cuối cùng ngày đó đã đến nên hắn mới theo phụ thân mình quay về Lũng Hữu.
“ Phụ thân, mặc dù ở những bến đò này không có binh lính trú đóng nhưng vẫn có trạm gác, có dịch trạm, có đài đốt lửa. Trương Hoán tuyệt đối không có khả năng diệt hết. Nếu như Trương Hoán vượt sông, nhất định đã có tin tức báo về”.
Vi Thanh vừa nói xong thì đột nhiên có tên lính chỉ về hướng bắc hô to: “ Cái gì kia? Nhìn kìa! Là lửa, đúng là màu đỏ của lửa”.
Hai đống lửa hừng hực ở phong hoả đài ở cách đó hơn một dặm đã được đốt lên giống như hai ngọn nến song song trong đêm. Ánh lửa chói mắt, lòng Vi Ngạc trầm xuống. Hai ngọn lửa đó chính là từ hạp cốc Tần Tấn của Lâm huyện, cách nơi này năm mươi dặm.
Bình luận facebook