Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Ăn cơm xong, Trương Hoán cáo từ với sư phụ. Lâm Bình Bình lưu luyến theo sau Trương Hoán, muốn tiễn y về nhà. Trương Hoán thấy nàng đã uống không ít rượu, mặt đỏ bừng, bước chân đã có hơi nghiêng ngả, bèn ngăn nàng nói:"Ta tự về, cô hãy đi nghỉ sớm một chút!"
Lâm Bình Bình không nói gì, nàng dường như không nghe thấy lời của Trương Hoán, vẫn khăng khăng theo y. Trương Hoán không biết làm sao, đành mặc nàng. Đi thẳng đến cổng chợ Nam, Trương Hoán lại ngoảnh đầu nói:"Bình Bình, cô có thể về rồi, nếu không ta phải đưa cô về!"
Lâm Bình Bình day day tà áo, vẫn không nói tiếng nào. Trương Hoán lắc đầu, không để ý tới nàng nữa, sải bước rời đi. Lâm Bình Bình nhìn bóng dáng y biến mất trong màn đêm, nàng cắn mạnh môi, mắt chợt đỏ ửng. Cuối cùng nàng không kiềm chế nổi nữa, dựa lên tường nghẹn ngào khóc nức nở.
Hồi lâu sau, tiếng khóc của nàng dần ngừng lại, ngẩng đầu lau nước mắt, lại bỗng phát hiện Trương Hoán đang đứng bên cạnh, im lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:"Ta đưa cô về!"
Hai người sánh vai chậm rãi bước đi, giọng nói Lâm Bình Bình có phần thương cảm, "hôm nay cha nói với ta, tháng sau ta và mẹ phải về quê nhà Thục Quận trước, sau này Lâm gia bọn ta sẽ biến mất ở Thái Nguyên. Ngươi cũng khỏi phải ăn trứng gà rán của ta nữa."
"Ta đã đáp ứng sư phụ, sẽ tới Kiếm Nam thăm mọi người!"
"Thăm rồi vẫn phải chia ly, đừng thăm còn hơn!" Tiếng nói của Lâm Bình Bình càng lúc càng nhỏ, dần dần không nghe thấy nữa.
Trương Hoán liếc nhìn nàng, chợt cười nói:"Nếu như ta thi đạt Tiến sỹ, làm quan phụ mẫu ở một địa phương, cô có thể chạy tới kiện cáo đấy!"
Đoạn Trương Hoán kéo cao giọng, chống nạnh, bắt chước giọng điệu của Lâm Bình Bình nói:"Trương thập bát! Ngươi cả gan phán ta thua, ta bắt ngươi hàng ngày ăn một trăm quả trứng gà rán!" Nói xong, bản thân Trương Hoán không nhịn nổi cười phá lên ha hả.
Lâm Bình Bình cười hì hì, quay người giơ nắm tay đấm y, "ngươi là đồ xấu xa, sau này ta không rán trứng gà cho ngươi nữa!"
Trương Hoán nắm cổ tay nàng, nhìn hai bên trái phải, đoạn cố ý thở phào nhẹ nhõm:"Còn may! Còn may! Không mang theo chảo."
Khuôn mặt cười vui của Lâm Bình Bình chợt cứng đờ, nàng ngây ngốc nhìn Trương Hoán. Mặt Trương Hoán cũng trở nên không tự nhiên, y buông cổ tay Lâm Bình Bình, ngẩng đầu nhìn trời, cười khan nói:"Ban đêm thật là tối quá!"
Lâm Bình Bình lại nhào đầu vào ngực Trương Hoán, ôm chặt lưng y, mặt tựa lên bộ ngực vạm vỡ của y, nước mắt tuôn trào, tí tách rơi xuống. Trong lòng Trương Hoán dần nảy sinh một thứ tình ý cảm kích, y vuốt nhẹ mái tóc của Lâm Bình Bình, dịu dàng nói:"Về nhà đi! Thi xong cuộc thi sảnh (1), ta nhất định sẽ tới Thục Quận thăm cô."
"Vậy ta đợi ngươi!"
Lâm Bình Bình tiện tay kéo tay áo của y lau nước mắt. Nàng không dám nhìn Trương Hoán, quay đầu chạy về. Từ rất xa còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hô của nàng vọng lại:"Trương thập bát! Ta nhất định sẽ tới tìm ngươi kiện cáo, ngươi cả gan phán ta thua, ta bắt ngươi hàng ngày ăn một nghìn quả trứng gà rán..."
Khi Trương Hoán về đến nhà, đêm đã rất khuya, cửa lớn của Trương phủ sớm đã đóng chặt. Nhưng nơi ở của Trương Hoán không cần vào cửa lớn, qua cầu vòm, quành sang phải, đi men theo con sông bảo hộ vài trăm bước là tới.
Dọc đường, vài chục ngôi nhà của những người chi phụ nằm sát nhau. Những người họ hàng này đều có địa vị thấp nhất trong Trương gia, không có cả tư cách vào cửa lớn. Tính ra, tuy Trương Hoán là con vợ lẽ, nhưng phụ thân y lại là dòng chính, cho nên thân phận của Trương Hoán cao hơn nhiều so với những người chi phụ này.
Hơn nữa, thành tích của y ở thư viện cực kỳ xuất sắc, hàng năm đều đứng đầu trong số con cháu của Trương gia, cũng coi như có chút tiếng tăm. Không ít trưởng bối Trương gia biết y. Chỉ bằng điều này, y không nên sống ở đây.
Chủ yếu là vì mẫu thân y, thông thường khi con còn nhỏ phải nương nhờ vào sự vinh quý của mẹ. Trước mười tuổi Trương Hoán sống trong Trương phủ, nhưng sau khi mẫu thân y xuất gia, rất nhanh y đã bị chuyển tới bên ngoài cùng Trương phủ. Mà phụ thân Trương Nhược Quân của y dường như cũng chẳng quan tâm, thậm chí từ trước tới giờ không hề hỏi han Trương Hoán, giống như không có người con này.
Trong ấn tượng của Trương Hoán, lần cuối cùng gặp phụ thân đã bảy, tám năm trước. Lần đó là cúng tế tổ tiên đầu năm mới, y và tất cả các huynh đệ tỷ muội tụ tập cùng ăn bữa cơm, kính dâng phụ thân một chén rượu. Từ đấy bặt vô tin tức, thậm chí cả các huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ của mình cũng hiếm khi gặp được một lần.
Có điều, hiện giờ Trương Hoán lại thình lình nắm quyền kiểm soát tiền tài của Trương phủ, không biết những huynh đệ tỷ muội của y nghe được sẽ có vẻ mặt thế nào, có lẽ ngày mai sẽ nhìn thấy.
Trương Hoán phiền chán trong lòng, nếu trời xanh lại có thể cho y một lần lựa chọn nữa, y thà làm con của Lâm gia, chứ chẳng thích thú gì cái tên tuổi đệ ngũ thế gia của thiên hạ. Thứ cảm giác ấm áp vui vẻ tại bàn ăn buổi tối nay khiến y rất lâu không thể quên được.
Cửa không cài then, Trương Hoán đẩy cửa đi vào sân. Trong ba gian nhà đều không có ánh đèn, Á thúc đã ngủ. Hôm nay tâm tình Trương Hoán có phần rối loạn, y đứng ở trong sân do dự rất lâu, cuối cùng không vào phòng mình, mà đẩy cửa vào phòng của mẫu thân.
Đó là một gian nhà mà Trương Hoán dành riêng cho mẫu thân. Tuy mẫu thân chưa từng ở một ngày trong đây, nhưng lòng y khát khao một ngày nào đó mẫu thân có thể hoàn tục quay về.
Trong phòng rất tối, mùi nấm mốc thoang thoảng. Trương Hoán đi một vòng trong căn phòng trống rỗng, cuối cùng dừng bước chân ở trước một chiếc hòm, đan từ những cành liễu đã bỏ vỏ, tại góc phòng. Y ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ chiếc hòm. Đó là thứ duy nhất mẫu thân để lại cho y. Nhưng y chưa từng mở nó ra, không biết bên trong có vật gì?
Tay Trương Hoán run run vuốt về mép hòm, chỉ cần gảy nhẹ là mở được chiếc hòm. Nhưng y bỗng thu tay lại, thở dài một tiếng, đoạn đứng lên sải bước đi ra phòng.
...
Nửa đêm, Á thúc gõ nhẹ cửa phòng y. Trương Hoán trở mình rời giường, đã tới thời gian bơi đêm. Sương mù đêm nay rất dày, một vùng xám xịt mịt mờ. Trương Hoán đi ra viện, sương mù tựa như hòa tan y vậy, lại khiến y dường như bước vào giữa cõi tiên.
Hôm nay, Trương Hoán không nhảy trực tiếp vào sông, mà chọn nơi từng là lòng sông, ôm một khối đá lớn chậm rãi đi xuống. Đến khi nước sông lạnh giá ngập đỉnh đầu, y vẫn đi thẳng tới đáy sông sâu. Lúc này y mới từ từ mở mắt, bốn phía xung quanh tối tăm, bao la vô tận. Trong thế giới nước đen tối, tâm tình buồn bực của y mau chóng nguội lạnh, dần dần, lại khôi phục sự bình tĩnh trước đây của y.
Y ném khối đá đi, hai chân giẫm mạnh, thân thể tựa một con rồng xám mạnh mẽ uy nghiêm xông lên trên. Trương Hoán lập tức giương cánh tay, vỗ mạnh về mặt nước. Một ngày mới lại bắt đầu.
Trời đã gần sáng, nhưng sương mù càng lúc càng dày, dày đặc như sữa bò vậy, gần như không thể thấy bất cứ vật gì ngoài năm bước. Trương Hoán đã bơi đến vòng thứ sáu, nhờ cảm giác quen thuộc với con sông y biết rất rõ mình đang ở đâu, hiện giờ có lẽ rất gần chiếc cầu vòm, nhiều nhất là còn khoảng hai mươi bước. Bỗng nhiên, y có một cảm giác kỳ lạ, y cảm thấy trên cầu dường như có một người đang nhìn y.
Khoảnh khắc y bơi vào gầm cầu, y mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trên cầu có một người. Lập tức y nghe thấy tiếng 'két! Két!' của ủng giẫm lên gỗ. Băng qua gầm cầu, Trương Hoán dừng lại, cẩn thận cảm nhận tiếng động trên cầu một lần nữa. Người đó đã rời khỏi rồi.
Bơi xong vòng thứ sáu, Trương Hoán nhảy lên bờ. Giống như trước kia, việc đầu tiên sau khi y vào viện là phải cài then cửa, nhưng hôm nay y lại chần chừ, Lâm Bình Bình sẽ còn tới đây sao? Y ngẫm nghĩ giây lát, rồi vẫn cài then cửa.
Nhưng đi chưa được hai bước, y bỗng phát hiện trên mặt đất có một đồ vật, hình như là một chiếc bọc vải màu lam. Y cúi người xách nó lên, trong bọc dường như có một quyển sách. 'Ai đưa cái này tới nhỉ?' Trương Hoán nghĩ đến bóng người trên cầu.
Bọc không thắt nút, Trương Hoán rung tay, bọc liền mở ra. Bên trong không phải là sách, mà là một cuốn sổ. Đồng tử của Trương Hoán bỗng co lại như đầu đinh, trên cuốn sổ viết rõ ràng rành mạch một hàng chữ:'Sổ chi tiết về chi tiêu tiền tài số lượng lớn'.
Trương Hoán chợt cười nhạt, y đã biết người trên cầu là ai rồi.
...
'Bốn mươi vạn xâu, một lần duy nhất chuyển cho Vương gia ở Sơn Nam...'
Cuốn sổ rất mới, nét chữ còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt của mực, có thể thấy là được sao chép mới lại. Y lật một trang, phía sau còn dán một tờ đơn phê duyệt, chính là tờ đơn bốn mươi vạn xâu tiền. Người yêu cầu chi tiền là Trương Nhược Phong, người phê chuẩn vẫn là bản thân lão.
Trương Hoán sững sờ ngây ngốc nhìn cuốn sổ. Thần vận mệnh thích chính là trò đùa hiểm ác thế này, đúng khi y không muốn xen vào chuyện đó nữa, đáp án lại âm thầm xuất hiện trước mặt y.
Đột nhiên, ngoài cửa viện vọng lại một loạt tiếng vó ngựa từ xa tới gần. Lập tức 'ầm!', cánh cửa gỗ cũ mục bị xô đổ ngửa một cách đau khổ. Chỉ nghe tiếng nói hùng hùng hổ hổ của Lâm Bình Bình vang lên ngoài cửa, "Trương thập bát! Ngươi có mặc quần áo hay không?"
...
Chú thích:
(1): Hay thi tỉnh, tên gọi tắt của cuộc thi Thượng thư sảnh (Thượng thư tỉnh) do bộ Lễ chủ trì.
Lâm Bình Bình không nói gì, nàng dường như không nghe thấy lời của Trương Hoán, vẫn khăng khăng theo y. Trương Hoán không biết làm sao, đành mặc nàng. Đi thẳng đến cổng chợ Nam, Trương Hoán lại ngoảnh đầu nói:"Bình Bình, cô có thể về rồi, nếu không ta phải đưa cô về!"
Lâm Bình Bình day day tà áo, vẫn không nói tiếng nào. Trương Hoán lắc đầu, không để ý tới nàng nữa, sải bước rời đi. Lâm Bình Bình nhìn bóng dáng y biến mất trong màn đêm, nàng cắn mạnh môi, mắt chợt đỏ ửng. Cuối cùng nàng không kiềm chế nổi nữa, dựa lên tường nghẹn ngào khóc nức nở.
Hồi lâu sau, tiếng khóc của nàng dần ngừng lại, ngẩng đầu lau nước mắt, lại bỗng phát hiện Trương Hoán đang đứng bên cạnh, im lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:"Ta đưa cô về!"
Hai người sánh vai chậm rãi bước đi, giọng nói Lâm Bình Bình có phần thương cảm, "hôm nay cha nói với ta, tháng sau ta và mẹ phải về quê nhà Thục Quận trước, sau này Lâm gia bọn ta sẽ biến mất ở Thái Nguyên. Ngươi cũng khỏi phải ăn trứng gà rán của ta nữa."
"Ta đã đáp ứng sư phụ, sẽ tới Kiếm Nam thăm mọi người!"
"Thăm rồi vẫn phải chia ly, đừng thăm còn hơn!" Tiếng nói của Lâm Bình Bình càng lúc càng nhỏ, dần dần không nghe thấy nữa.
Trương Hoán liếc nhìn nàng, chợt cười nói:"Nếu như ta thi đạt Tiến sỹ, làm quan phụ mẫu ở một địa phương, cô có thể chạy tới kiện cáo đấy!"
Đoạn Trương Hoán kéo cao giọng, chống nạnh, bắt chước giọng điệu của Lâm Bình Bình nói:"Trương thập bát! Ngươi cả gan phán ta thua, ta bắt ngươi hàng ngày ăn một trăm quả trứng gà rán!" Nói xong, bản thân Trương Hoán không nhịn nổi cười phá lên ha hả.
Lâm Bình Bình cười hì hì, quay người giơ nắm tay đấm y, "ngươi là đồ xấu xa, sau này ta không rán trứng gà cho ngươi nữa!"
Trương Hoán nắm cổ tay nàng, nhìn hai bên trái phải, đoạn cố ý thở phào nhẹ nhõm:"Còn may! Còn may! Không mang theo chảo."
Khuôn mặt cười vui của Lâm Bình Bình chợt cứng đờ, nàng ngây ngốc nhìn Trương Hoán. Mặt Trương Hoán cũng trở nên không tự nhiên, y buông cổ tay Lâm Bình Bình, ngẩng đầu nhìn trời, cười khan nói:"Ban đêm thật là tối quá!"
Lâm Bình Bình lại nhào đầu vào ngực Trương Hoán, ôm chặt lưng y, mặt tựa lên bộ ngực vạm vỡ của y, nước mắt tuôn trào, tí tách rơi xuống. Trong lòng Trương Hoán dần nảy sinh một thứ tình ý cảm kích, y vuốt nhẹ mái tóc của Lâm Bình Bình, dịu dàng nói:"Về nhà đi! Thi xong cuộc thi sảnh (1), ta nhất định sẽ tới Thục Quận thăm cô."
"Vậy ta đợi ngươi!"
Lâm Bình Bình tiện tay kéo tay áo của y lau nước mắt. Nàng không dám nhìn Trương Hoán, quay đầu chạy về. Từ rất xa còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hô của nàng vọng lại:"Trương thập bát! Ta nhất định sẽ tới tìm ngươi kiện cáo, ngươi cả gan phán ta thua, ta bắt ngươi hàng ngày ăn một nghìn quả trứng gà rán..."
Khi Trương Hoán về đến nhà, đêm đã rất khuya, cửa lớn của Trương phủ sớm đã đóng chặt. Nhưng nơi ở của Trương Hoán không cần vào cửa lớn, qua cầu vòm, quành sang phải, đi men theo con sông bảo hộ vài trăm bước là tới.
Dọc đường, vài chục ngôi nhà của những người chi phụ nằm sát nhau. Những người họ hàng này đều có địa vị thấp nhất trong Trương gia, không có cả tư cách vào cửa lớn. Tính ra, tuy Trương Hoán là con vợ lẽ, nhưng phụ thân y lại là dòng chính, cho nên thân phận của Trương Hoán cao hơn nhiều so với những người chi phụ này.
Hơn nữa, thành tích của y ở thư viện cực kỳ xuất sắc, hàng năm đều đứng đầu trong số con cháu của Trương gia, cũng coi như có chút tiếng tăm. Không ít trưởng bối Trương gia biết y. Chỉ bằng điều này, y không nên sống ở đây.
Chủ yếu là vì mẫu thân y, thông thường khi con còn nhỏ phải nương nhờ vào sự vinh quý của mẹ. Trước mười tuổi Trương Hoán sống trong Trương phủ, nhưng sau khi mẫu thân y xuất gia, rất nhanh y đã bị chuyển tới bên ngoài cùng Trương phủ. Mà phụ thân Trương Nhược Quân của y dường như cũng chẳng quan tâm, thậm chí từ trước tới giờ không hề hỏi han Trương Hoán, giống như không có người con này.
Trong ấn tượng của Trương Hoán, lần cuối cùng gặp phụ thân đã bảy, tám năm trước. Lần đó là cúng tế tổ tiên đầu năm mới, y và tất cả các huynh đệ tỷ muội tụ tập cùng ăn bữa cơm, kính dâng phụ thân một chén rượu. Từ đấy bặt vô tin tức, thậm chí cả các huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ của mình cũng hiếm khi gặp được một lần.
Có điều, hiện giờ Trương Hoán lại thình lình nắm quyền kiểm soát tiền tài của Trương phủ, không biết những huynh đệ tỷ muội của y nghe được sẽ có vẻ mặt thế nào, có lẽ ngày mai sẽ nhìn thấy.
Trương Hoán phiền chán trong lòng, nếu trời xanh lại có thể cho y một lần lựa chọn nữa, y thà làm con của Lâm gia, chứ chẳng thích thú gì cái tên tuổi đệ ngũ thế gia của thiên hạ. Thứ cảm giác ấm áp vui vẻ tại bàn ăn buổi tối nay khiến y rất lâu không thể quên được.
Cửa không cài then, Trương Hoán đẩy cửa đi vào sân. Trong ba gian nhà đều không có ánh đèn, Á thúc đã ngủ. Hôm nay tâm tình Trương Hoán có phần rối loạn, y đứng ở trong sân do dự rất lâu, cuối cùng không vào phòng mình, mà đẩy cửa vào phòng của mẫu thân.
Đó là một gian nhà mà Trương Hoán dành riêng cho mẫu thân. Tuy mẫu thân chưa từng ở một ngày trong đây, nhưng lòng y khát khao một ngày nào đó mẫu thân có thể hoàn tục quay về.
Trong phòng rất tối, mùi nấm mốc thoang thoảng. Trương Hoán đi một vòng trong căn phòng trống rỗng, cuối cùng dừng bước chân ở trước một chiếc hòm, đan từ những cành liễu đã bỏ vỏ, tại góc phòng. Y ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ chiếc hòm. Đó là thứ duy nhất mẫu thân để lại cho y. Nhưng y chưa từng mở nó ra, không biết bên trong có vật gì?
Tay Trương Hoán run run vuốt về mép hòm, chỉ cần gảy nhẹ là mở được chiếc hòm. Nhưng y bỗng thu tay lại, thở dài một tiếng, đoạn đứng lên sải bước đi ra phòng.
...
Nửa đêm, Á thúc gõ nhẹ cửa phòng y. Trương Hoán trở mình rời giường, đã tới thời gian bơi đêm. Sương mù đêm nay rất dày, một vùng xám xịt mịt mờ. Trương Hoán đi ra viện, sương mù tựa như hòa tan y vậy, lại khiến y dường như bước vào giữa cõi tiên.
Hôm nay, Trương Hoán không nhảy trực tiếp vào sông, mà chọn nơi từng là lòng sông, ôm một khối đá lớn chậm rãi đi xuống. Đến khi nước sông lạnh giá ngập đỉnh đầu, y vẫn đi thẳng tới đáy sông sâu. Lúc này y mới từ từ mở mắt, bốn phía xung quanh tối tăm, bao la vô tận. Trong thế giới nước đen tối, tâm tình buồn bực của y mau chóng nguội lạnh, dần dần, lại khôi phục sự bình tĩnh trước đây của y.
Y ném khối đá đi, hai chân giẫm mạnh, thân thể tựa một con rồng xám mạnh mẽ uy nghiêm xông lên trên. Trương Hoán lập tức giương cánh tay, vỗ mạnh về mặt nước. Một ngày mới lại bắt đầu.
Trời đã gần sáng, nhưng sương mù càng lúc càng dày, dày đặc như sữa bò vậy, gần như không thể thấy bất cứ vật gì ngoài năm bước. Trương Hoán đã bơi đến vòng thứ sáu, nhờ cảm giác quen thuộc với con sông y biết rất rõ mình đang ở đâu, hiện giờ có lẽ rất gần chiếc cầu vòm, nhiều nhất là còn khoảng hai mươi bước. Bỗng nhiên, y có một cảm giác kỳ lạ, y cảm thấy trên cầu dường như có một người đang nhìn y.
Khoảnh khắc y bơi vào gầm cầu, y mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trên cầu có một người. Lập tức y nghe thấy tiếng 'két! Két!' của ủng giẫm lên gỗ. Băng qua gầm cầu, Trương Hoán dừng lại, cẩn thận cảm nhận tiếng động trên cầu một lần nữa. Người đó đã rời khỏi rồi.
Bơi xong vòng thứ sáu, Trương Hoán nhảy lên bờ. Giống như trước kia, việc đầu tiên sau khi y vào viện là phải cài then cửa, nhưng hôm nay y lại chần chừ, Lâm Bình Bình sẽ còn tới đây sao? Y ngẫm nghĩ giây lát, rồi vẫn cài then cửa.
Nhưng đi chưa được hai bước, y bỗng phát hiện trên mặt đất có một đồ vật, hình như là một chiếc bọc vải màu lam. Y cúi người xách nó lên, trong bọc dường như có một quyển sách. 'Ai đưa cái này tới nhỉ?' Trương Hoán nghĩ đến bóng người trên cầu.
Bọc không thắt nút, Trương Hoán rung tay, bọc liền mở ra. Bên trong không phải là sách, mà là một cuốn sổ. Đồng tử của Trương Hoán bỗng co lại như đầu đinh, trên cuốn sổ viết rõ ràng rành mạch một hàng chữ:'Sổ chi tiết về chi tiêu tiền tài số lượng lớn'.
Trương Hoán chợt cười nhạt, y đã biết người trên cầu là ai rồi.
...
'Bốn mươi vạn xâu, một lần duy nhất chuyển cho Vương gia ở Sơn Nam...'
Cuốn sổ rất mới, nét chữ còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt của mực, có thể thấy là được sao chép mới lại. Y lật một trang, phía sau còn dán một tờ đơn phê duyệt, chính là tờ đơn bốn mươi vạn xâu tiền. Người yêu cầu chi tiền là Trương Nhược Phong, người phê chuẩn vẫn là bản thân lão.
Trương Hoán sững sờ ngây ngốc nhìn cuốn sổ. Thần vận mệnh thích chính là trò đùa hiểm ác thế này, đúng khi y không muốn xen vào chuyện đó nữa, đáp án lại âm thầm xuất hiện trước mặt y.
Đột nhiên, ngoài cửa viện vọng lại một loạt tiếng vó ngựa từ xa tới gần. Lập tức 'ầm!', cánh cửa gỗ cũ mục bị xô đổ ngửa một cách đau khổ. Chỉ nghe tiếng nói hùng hùng hổ hổ của Lâm Bình Bình vang lên ngoài cửa, "Trương thập bát! Ngươi có mặc quần áo hay không?"
...
Chú thích:
(1): Hay thi tỉnh, tên gọi tắt của cuộc thi Thượng thư sảnh (Thượng thư tỉnh) do bộ Lễ chủ trì.
Bình luận facebook