• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 161

Nhóm dịch: Hồng Mai


Lộ Tự Cung hít một hơi thật sâu. Niềm tin của hắn bắt đầu dao động. Có lẽ Đỗ Mai nói đúng. Lộ Tự Cung suy nghĩ một lát rồi trầm giọng hỏi: “ Vậy chứng cứ thứ hai là gì?”


Đỗ Mai mỉm cười, hắn lấy trong người ra một tập giống như giấy điệp đưa cho Lộ Tự Cung nói: “ Đây chính là thẻ đánh bài của binh lính tụ tập đánh bài. Thuộc hạ thừa dịp hỗn loạn lén thu lấy. Xin tướng quân hãy xem'.


Lộ Tự Cung cầm lấy, hắn để trên bàn mở ra xem. Trên tờ giấy thứ nhất có một hàng chữ xiêu vẹo: “ Lưu tam mao đánh cuộc hai mươi mốt bữa cơm trưa”.


Trên tờ thứ hai chữ viết rất ngay ngắn: “ Vương Bình đánh cuộc hai mươi hai bữa cơm tối”.


Còn trên những tờ còn lại chữ viết ngoáy hay linh tinh không giống như trên.


“ Đây chính là chúng dùng cơm đánh cuộc, chỉ rõ chúng đang thiếu lương” Với những điều này sao Đỗ Mai lại chứng minh ngược lại là không thiếu lương? Lộ Tự Cung nghi ngờ nhìn Đỗ Mai.


Đỗ Mai vuốt râu cười đắc ý nói: “ Trương Hoán sắp đặt rất chu đáo từ những chi tiết nhỏ nhất. Nhưng đánh tiếc người thi hành thủ đoạn của hắn lại mắc một sai lầm quan trọng nhất”.


“ Chỗ nào?”


Đỗ Mai dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ vào mấy tờ giấy nói: “ Tướng quân ngài hãy nhìn xem. Mấy tờ giấy này được cắt dọc rất ngay ngắn, hơn nữa khổ giấy rất đều nhau, có thể xếp chồng khít lên nhau. Hơn nữa thuộc hạ cũng đã kiểm tra. Đám binh lính đều lấy từ trong túi mình ra chứ không phải là xé tại chỗ. Xin tướng quân hãy suy nghĩ một chút. Trong tình huống nào mới có sự trùng hợp như vậy?”


Lộ Tự Cung trầm tư suy nghĩ một lát rồi đột nhiên hắn bừng tỉnh: “ Ý của tiên sinh muốn nói đánh bài cũng là sắp đặt?”


“ Đúng vậy” Đỗ Mai cười nhạt nói: “ Đây chính là chứng cớ quan trọng nhất chứng minh Trương Hoán đã sắp đặt”.


Cuối cùng Lộ Tự Cung cũng tin vào phán đoán của Đỗ Mai. Quả thực Trương Hoán không thiếu lương. Thiếu lương chỉ là nguỵ tạo của hắn. Lộ Tự Cung cau mày hỏi: “ Vậy ý đồ thực sự của hắn là gì?”


“ Thuộc hạ nghĩ đó là vì Hội Quận” Đỗ Mai đi tới trước bản đồ, chỉ tay vào Hội Quận nói: “ Đoàn Tú Thực chiếm lĩnh quận Linh Vũ, cùng tiếp ứng với Hội Quận. Uy hiếp tới sự an toàn của Lũng Hữu. Chính vì nguyên nhân đó Vi đại soái mới hạ lệnh cho ngài nhân dịp chúng mới tới, chưa ổn định, trước tiên chiếm lấy Hội Quận. Trương Hoán hiểu rất rõ điều này vì vậy hắn mới giả bộ thiếu lương khiến cho tướng quân tưởng rằng hắn sẽ tới tấn công quận Vũ Uy, khiến tướng quân bị giam chân một chỗ, quân đội ở Hội Quận có thời gian chuẩn bị”.


“ Ý của tiên sinh là hắn sẽ không tấn công quận Vũ Uy sao?”


“ Không” Đỗ Mai khẽ lắc đầu: “ Nhất định hắn sẽ tấn công quận Vũ Uy thế nhưng không phải bây giờ. Nếu thuộc hạ đoán không sai thì sẽ vào mùa xuân. Khi đó việc huấn luyện tân quân của hắn cũng đã hoàn thành”.


Đỗ Mai đi ra ngoài cửa trướng, ông ta nhìn gió bắc thổi cùng bầu trời đầy tuyết rơi, nói vẻ cực kỳ tự tin: “


Còn nữa, bão tuyết to như này, hắn muốn tới cũng không tới được”.


Năm nay bão tuyết tới muộn. Có lẽ là năm ngoái thần gió tuyết đã quên bây giờ thần đã khiến bão tuyết năm nay mạnh lên gấp bội. Tháng mười một năm nay là thời điểm lạnh nhất, bão tuyết điên cuồng tàn phá bừa bãi. Nó tàn phá, chà đạp tất thảy những gì trên mặt đất. Những chỗ trũng trên mặt đất tuyết cũng tích tụ thành đống lớn. Ở trên núi những nhánh cỏ cuối cùng, đá vụn và mặt đất đều phủ đầy tuyết. Ngay cả Kỳ Liên sơn hàng trăm năm lạnh giá cũng khó gặp bão tuyết mạnh như vậy.


Nhưng ở một nơi cách quận Vũ Uy chừng mười dặm, một vệt đen dài khó nhọc di chuyển trong bão tuyết. Có vẻ trong đất trời bao la này, vệt đen đó rất nhỏ bé nhưng bọn họ lại chính là những người duy nhất dám dùng tính mạng của mình khiêu chiến với bão tuyết điên cuồng.


Ba nghìn quân Tây Lương đã hành quân trong bão tuyết hai ngày nay. Bọn họ yêu quý chiến mã của mình nên không cưỡi chiến mã. Tất cả chiến mã đều được bọc chăn lông dày. Chiến mã thở phì phò, khó nhọc di chuyển theo chủ nhân của mình.


Trong hai ngày hành quân, gần một trăm huynh đệ đã mất mạng trong bão tuyết. Thế nhưng bọn họ vẫn đi tới với ý chí, nghị lực kiên cường nhất. Cố sức gìn giữ mạng sống của mình để đi tiếp, trong cái nhìn của người khác đây không thể xem như hành quân được.


Trương Hoán đi đầu đoàn quân. Lúc này hắn đã kiệt sức. Hai chân nặng nề bước trên mặt tuyết, cứng đơ, bước chân tê dại. Có lẽ đây chính là lần hành quân gian khổ nhất trong cuộc đời hắn. Thế nhưng lúc này hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Trước khi lên đường, hắn chỉ còn ba ngày quân lương.


“ Đô đốc, có cần phái thám báo đi trước không?” Một tên Thiên tướng dùng hết sức lực gào lên trong gió tuyết thế nhưng tiếng nói của hắn nhanh chóng chìm ngập trong tiếng gió.


Trương Hoán khoát tay ý bảo tạm thời không nên phái thám báo. Đội hình tiếp tục hành quân về phía trước. Một canh giờ sau khi đội hình còn cách nam đại doanh quân Hà Tây chừng năm dặm thì dừng lại. Bọn họ tìm một vách núi kín gió, dựa sát vào vách đá, nuốt tuyết cùng với lương khô, nghỉ ngơi lấy lại sức, điên cuồng xoan nắn tay chân gần như bị đông cứng. Hai tên thám báo uống mấy ngụm rượu rồi cắn răng xông vào trong bão tuyết.


“ Đô đốc, uống mấy ngụm cho ấm”.


Hạ Lâu Vô Kỵ cầm một cái chung đồng nhỏ khó nhọc đi tới trước mặt Trương Hoán, hắn thở hổn hển đưa cho Trương Hoán và nói: “ Ở quê của thuộc hạ khi đi trong gió tuyết nhất định phải mang theo rượu mạnh”.


Trương Hoán nhìn viên tướng mới mười chín tuổi của mình, hắn yên lặng cầm chung rượu, uống hai ngụm. Rượu rất mạnh, cũng rất cay. Thế nhưng một luồng hơi nóng từ từ xuất hiện trong bụng Trương Hoán, luồng hơi đó lập tức lan toả khắp người.


“ Cảm giác tốt hơn nhiều” Trương Hoán đưa lại chung rượu cho Hạ Lâu Vô Kỵ, cười nói: “ Ta vẫn còn nhớ tổ phụ của ngươi năm đó cũng nói về kinh nghiệm này”.


“ Đúng vậy” Hạ Lâu Vô Kỵ dựa vào vách đá, hắn uống một ngụm rượu rồi xúc động nói: “ Khi thuộc hạ còn bé, ông thường kể cho bọn thuộc hạ nghe năm đó ông theo Cao Tiên Chi đánh Tiểu Bột Luật. Vượt qua Thản Câu Lĩnh là lần hành quân khó quên nhất trong cuộc đời của ông, Hãn Hải đóng băng dày trăm trượng, mây đen u ám ngàn dặm. Chỉ có niềm tin chiến thắng mới khiến vượt qua sông băng ngàn dặm, cuối cùng giành thắng lợi. Đáng tiếc ông đã mất đi một chân trong chiến dịch La Tư, ông không còn hành quân đánh trận được nữa, khiến nó trở thành hồi ức bi thương nhất những năm cuối đời của ông”.


Trương Hoán vỗ vỗ vai Hạ Lâu Vô Kỵ nói: “ Nhất định có một ngày, ta sẽ phái ngươi đi đánh La Tư một trận. Nếu ngươi thắng trận quay về, ta sẽ phong người làm Toái Diệp Vương”.


Hạ Lâu Vô Kỵ quay đầu nhìn Trương Hoán, ánh mắt hắn loé lên ánh sáng rực rỡ.


Hạ Lâu Vô Kỵ kiên định nói: “ Được. Nếu có ngày đó, thuộc hạ nhất định sẽ đánh tới phía tây, thay người đánh chiếm Đại Mã Sĩ Cách (Damacus )


Trương Hoán cười khen ngợi nói: “ Hành trình vạn dặm của người mới chỉ bắt đầu. Trước tiên đêm nay ngươi thay ta đánh chiếm quận Vũ Uy”.


Hạ Lâu Vô Kỵ nhìn thành trì ở nơi xa, hắn trịnh trọng gật đầu.


Thời gian chậm rãi trôi đi. Binh lính lo lắng chờ thám báo quay về. Mặc dù nghỉ ngơi để khôi phục thể lực. Thế nhưng thân thể của bọn họ vốn đã tê dại vì giá rét lúc này mới cảm nhận được sự khổ sở của cái lạnh. Bọn họ không dám đốt lửa, tất cả chỉ điên cuồng dẫm chân, đập vào người nhau hòng xua tan cơn buồn ngủ rũ mắt. Ở đầu bên kia của vách núi, Trương Hoán cùng mười mấy viên tướng họp bàn lần cuối trước khi tấn công.


“ Các vị, bây giờ chúng ta không còn đường lui. Lương khô trên người chúng ta chính là phần lương thực cuối cùng. Nếu chúng ta thất bại, toàn quân chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Chúng ta còn không thể quay về huyện Thiên Bảo vì vậy lúc này chúng ta chỉ còn cách tử chiến tới cùng, dùng máu quân thù để chứng minh sức mạnh quân Tây Lương chúng ta, dùng máu quân thù để mở đầu quân sử huy hoàng của quân Tây Lương chúng ta”.


Trương Hoán nhìn đám tướng lĩnh trẻ tuổi của mình, nhìn gương mặt trẻ tuổi mà kiên nghị của bọn họ. Hắn thấy trong đôi mắt bọn họ tràn ngập niềm hy vọng cùng ý chí chiến đấu. Tất cả những tướng lĩnh này đều do đích thân hắn đề bạt từ đội trưởng hay ngũ trưởng. Mặc dù bọn họ tuổi còn trẻ nhưng bản thân đều trải qua trăm trận, cùng hắn đi trên con đường gian khổ cho tới hôm nay. Có thể nói bọn họ hoạn nạn có nhau, tình như huynh đệ khiến Trương Hoán vô cùng xúc động. Chỉ có trong hoàn cảnh gian khổ, ác liệt nhất hắn mới có thể thật sự hiểu được lòng trung thành của bọn họ.


Trương Hoán hít một hơi thật sâu nói: “ Ba trăm năm trước, cũng ở địa khu Hà Lũng này, Vũ Văn Thái cũng mới hai mươi tám tuổi, giống như chúng ta ngày hôm nay. Trong cơn bão tuyết điên cuồng, đã thống lĩnh quân đội thần tốc tiến quân, chỉ một trận giết chết kẻ thù quan trọng nhất là Hầu mạc Trần Duyệt, vì hành động này mà cuối cùng Vũ Văn Thái trở thành trụ cột quan trọng nhất của đế quốc Bắc Chu. Năm nay ta cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, ta nguyện theo Vũ Văn Thái chỉ huy quân Lương Châu hành quân trong tuyết, tiến hành bước đầu tiên của việc chinh chiến thiên hạ của chúng ta”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom