Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
Nhóm dịch: Hồng Mai
Nhưng Đỗ Mai lại cười nói: “ Thật ra cũng khó trách Đoàn Tú Thực bày ra dáng vẻ của một trưởng bối. Đô đốc tòng quân mới được một năm, sự từng trải không bằng cả một tên lính quèn thế mà một bước nhảy lên vị trí Đô đốc hàm tam phẩm. Thử hỏi có bao nhiêu triều thần thực sự tin phục đây? Càng không thể nói là Đoàn Tú Thực đã từng làm Hà Tây, An Tây tứ trấn Tiết độ sứ, nguyên lão bốn triều”.
Nói tới đây, Đỗ Mai lén nhìn sắc mặt của Trương Hoán, thấy hắn chỉ cười mà không nói thì mới có đủ dũng khí nói tiếp: “ Còn nữa Đô đốc cùng ba nghìn quân mỏi mệt chạy trốn tới Hà Đông rồi lại từ Hà Đông chạy trốn tới Lũng Hữu, cuối cùng là chạy tới ẩn náu ở một huyện nhỏ hẻo lánh. Nói dễ nghe là tìm kiếm địa bàn của mình. Nói khó nghe chính là hoảng sợ như chó nhà có tang. Ít nhất Lộ Tự Cung đã cho là như vậy. Hắn căn bản không coi Đô đốc là gì. Vì vậy khi Đoàn Tú Thực muốn Đô đốc phụ thuộc vào ông ta, thuộc hạ không cho rằng ông ta âm mưu lấy Hà Tây. Mà cho dù có ý nghĩ đó Đô đốc cũng không thể vì đó mà mâu thuẫn với Đoàn Tú Thực để Vi gia đứng giữa hưởng lợi”.
Trương Hoán yên lặng gật đầu. Đỗ Mai nói rất đúng. Có một số việc chính mình không biết, cần phải có người bên cạnh nhắc nhở. Đây chính là công dụng của phụ tá. Trương Hoán cảm kích chắp tay cười nói với Đỗ Mai: “ Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở. Nhưng vấn đề là Trương Hoán ta thực sự không tới mức hoảng sợ như chó nhà có tang”.
Đỗ Mai thầm giật mình. Ông ta vội vàng cười nói: “ Đây là câu nói của Lộ Tự Cung. Thuộc hạ chỉ nói lại mà thôi. Thế nhưng ý chí của Đô đốc rất kiên cường, làm việc quyết đoán tàn nhẫn. Bây giờ lại biết nghe lời phải. Hiện tại thuộc hạ có thể nói vùng đất Hà Lũng sớm muộn cũng sẽ vào hết tay Đô đốc”.
Trương Hoán cười ha hả nói: “ Ta rất thích nghe câu này”.
Trương Hoán đi vào trong nội đường, hắn khoát tay cười nói: “ Tiên sinh, mời ngồi. Chúng ta hãy thương lượng biện pháp đối phó với Vi gia.”
Dinh thự của Thứ sử và sở nha chỉ cách nhau một bức tường. Bố cục của sở nha rất ngăn nắp. Tất cả các phòng đều bố trí theo tả, hữu dọc theo một hành lang. Trong khi đó dinh thự thì không như vậy, coi trọng đường cong, bố cục có vẻ hỗn loạn, có đình đài lầu các, giả sơn, hồ cá, bao quanh đó là những cây xanh nhưng lúc này không có màu xanh. Chỉ có tường đỏ, ngói đen làm nổi bật màu tuýêt trắng
Khi phòng ở của Trương Hoán ở giữa dinh thự, do tám, chín gian phòng hình thành. Ở bên trái và bên phải chính là phòng khách và nơi ở của tôi tớ. Ở bên ngoài phía tây còn có hai mươi mấy gian phòng. Đó chính là nơi ở của các thân vệ.
Dù căn phòng không lớn nhưng đối với Bùi Oánh vẫn rất rộng rãi. Nàng đi theo Trương Hoán hành quân trên đường. Ngoại trừ một số quần áo mang theo, còn không có hòm xiểng và các vật dụng khác. Dù khi ở huyện Thiên Bảo, Dương Phi Vũ đã tặng nàng một số đồ dùng nhưng lúc này lại không mang tới đây. Ở trong một căn phòng trống rỗng, Bùi Oánh có cảm giấc mất tự nhiên.
“ Phu nhân, nơi này vốn là nơi ở của mấy thị thiếp Tân đại nhân. Khi mầy người đó về quận Kim Thành thì mang tất cả đồ đạc đi” Người nói chính là lão quản gia họ Nghiêm. Khi Tân Vân Kinh rời khỏi đây đã lưu lại lão và vợ để hai người trông coi nơi này.
“ Mang đi cũng tốt. Ta cũng muốn ném đi những đồ vật bọn họ đã dùng” Bùi Oánh nhìn chiếc giường trống trơn mà thầm thở dài. Tuy nói là thế nhưng đêm nay ngủ thế nào đây? Bùi Oánh suy nghĩ một lát rồi quay sang hỏi: “ Ở gần đây có cửa hàng nào bán đồ vật sinh hoạt hàng ngày không?”
“ Không cần. Ta đã chuẩn bị đầy đủ” Đột nhiên giọng nói của Trương Hoán vang lên bên ngoài cửa. Bùi Oánh vội vàng quay đầu lại thì thấy Trương Hoán đang đứng trước cửa, tươi cười nhìn nàng.
Từ lúc chia tay sau tân hôn tới giờ đã năm sáu ngày. Bùi Oánh đã sớm in dấu sâu đậm hình bóng của trượng phu yêu thương trong lòng. Lúc này nàng không thể làm chủ bản thân được nữa rồi, nàng hông cần chú ý tới lão quản gia và nha hoàn, lập tức nhào vào lòng trượng phu, ôm chặt hắn chưa nói câu nào mà nước mắt đã trào ra.
Trương Hoán nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Bùi Oánh, nhỏ nhẹ nói: “ Mấy ngày nay ta ở trong quân doanh. Ta nghĩ ngày mai nàng mới tới nên không bố trí phòng trước. Thật ra thì đồ đạc ta đã mua đầy đủ rồi”.
Trương Hoán kéo Bùi Oánh đi ra ngoài phòng. Trên nền đất trống có mấy trăm cái hòm to. Trên đều có dán giấy, nào là phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, sương phòng. Tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ. Mấy chục tên thân binh đang đứng bên cạnh, bọn họ đã xắn tay áo, chỉ chờ có lệnh là bắt đầu bố trí.
Bùi Oánh thấy Trương Hoán đã chuẩn bị chu đáo, lòng nàng vui như mở hội, nàng vội vàng nói với thân binh: “ Phòng ngủ của ta do chính tay ta sắp đặt. Các ngươi có thể bố trí các phòng khác”.
Phu nhân nói đôi khi còn có hiệu lực hơn Đô đốc. Đám thân binh đồng thanh trả lời rồi bắt đầu ra tay làm với khí thế ngút trời. Bùi Oánh đang định đi vào trong nhà, Trương Hoán thấy sắc trời còn sớm liền kéo tay nàng cười nói: “ Bây giờ trời hãy còn sớm. Ta dẫn nàng ra ngoài mua một ít trang sức”.
Đương nhiên Bùi Oánh biết Trương Hoán muốn tìm cơ hội để hai người nói chuyện riêng, nàng cười gật đầu, dáng vẻ vui sương, tung tăng như chú chim nhỏ, kéo tay Trương Hoán chạy ra ngoài. Tới khi bóng dáng của hai người đi khuất, từ căn phòng bên cạnh mới xuất hiện một đôi mắt ngập tràn sự ganh ghét.
Trong xe ngựa, hai làn môi dính với nhau như keo. Mãi một lúc lâu sau mới lưu luyến rời nhau. Sắc mặt Bùi Oánh đỏ bừng, nàng nằm trong lòng trượng phu, để mặc cho bàn tay hắn luồn vào trong quần áo tha hồ vuốt ve, thỉnh thoảng nàng còn hôn cái cằm đầy râu của hắn.
“ Khứ Bệnh, chàng có nghĩ tới thiếp không?'
“ Có!”.
“ Nghĩ như thế nào?”
“ Khi ta lạnh muốn chết đi được, ta nghĩ tới nàng trong cái chăn ấm áp, ta không thấy lạnh nữa”.
Nghe Trương Hoán nói xong, cảm xúc yêu thương dâng trào trong tim Bùi Oánh, nàng vuốt cằm hắn nói: “ Nhưng chàng đã thành công, đúng không?”
Trương Hoán rút tay từ trong quần áo Bùi Oánh ra, hắn nâng mặt nàng lên hôn môi nàng: “ Bây giờ mới chỉ là bắt đầu. Ta còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể chính thức đứng bằng đôi chân của mình ở Hà Tây”.
Trương Hoán ôm nàng, kéo màn xe ra, chỉ vào khu nhà giàu, quyền thế bên kia con sông nhỏ nói: “ Nàng thấy không, ở Hà Tây có rất ít ruộng đất nhưng toàn bộ bị bọn họ chiếm đoạt hết. Chờ sau khi ta và Vi gia hoà giải xong, bước tiếp theo ta muốn làm chính là thu hồi toàn bộ ruộng đất phân cho quân Tây Lương”.
Bùi Oánh cau mày, nàng ngồi thẳng người, kinh hãi nhìn Trương Hoán nói: “ Khứ Bệnh, chẳng lẽ chàng không muốn có được sự ủng hộ của bọn họ sao? Vua Quang Vũ có thể khôi phục nhà Hán chính là nhờ vào sự ủng hộ mạnh mẽ của đám cường hào đó”.
“ Thế nhưng vì vậy mà gieo mầm diệt vong cho nhà Hán” Trương Hoán cười cắt ngang lời nàng: “ Ta cũng xuất thân từ người đọc sách, cũng từng là con cháu của thế gia môn phiệt, sao ta không biết cần phải có sự ủng hộ của thế gia đại tộc? Năm đó Cao Tổ cướp được giang sơn của Dương thị, phần lớn là nhờ vào sự ủng hộ của các thế gia đất Hà Đông, Sơn Đông. Thế nhưng thời thế mỗi lúc một khác. Hà Tây hoang vắng, thiếu ruộng đất trồng cấy. Trong khi đó thế lực Vi gia mạnh mẽ. Nếu ta muốn chống lại Vi gia, điều đầu tiên là phải có một đội quân hùng mạnh, phải tuyệt đối trung thành với ta. Nhưng điều này không phải chỉ nói ra là có thể làm được, ta phải cho bọn họ lợi ích thực tế, cho bọn họ yên tâm bám rễ ở Hà Tây, muốn cho lợi ích của bọn họ gắn chặt với sự hưng suy của ta. Chỉ có như vậy mới có thể làm được”.
“ Ruộng đất” Bùi Oánh thốt lên.
“ Đúng! Là ruộng đất” Trương Hoán gật đầu. Hắn tựa người vào thành xe cười nhạt nói: “ Ta không thể khiến binh lính bán mạng cho ta trong khi người nhà của bọn họ đang bị lũ nhà giàu bóc lột”.
Dần dần Bùi Oánh đã hiểu ra ý tứ của Trương Hoán. Đột nhiên trong đầu nàng nảy ra ý nghĩ phải trợ giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn. Ý nghĩ này vô vùng mạnh mẽ khiến nàng không chống lại được. Bùi Oánh cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “ Lúc nãy chàng nói muốn hoà giải với Vi gia là có ý gì?”
“ Ta muốn có thời gian chấn chỉnh Hà Tây thì trước tiên cần phải hoà giải với Vi gia. Còn nữa ta có những tám ngàn hàng binh nhưng phần lớn người nhà của bọn họ ở tại Lũng Hữu, bị Vi gia khống chế. Nếu muốn để bọn họ chính thức trở thành binh lính của ta thì nhất định phải đem người nhà của bọn họ chuyển tới Hà Tây vì thế ta không có lựa chọn khác”.
“ Vậy chàng đã chuẩn bị như thế nào?”
“ Đương nhiên dùng cái giá nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất” Trương Hoán vuốt nhẹ mặt Bùi Oánh cười nói: “ Nếu ta đoán không sai, mấy ngày nữa Vi Ngạc nhất định sẽ phái người tới thương lượng việc chuộc tù binh. Đương nhiên đây chỉ là dò xét của Vi Ngạc. Trước khi không thăm dò được ý định thực sự của đối phương sẽ không có ai tình nguyện để lộ ra ý định quan trọng của bản thân. Ta cũng chuẩn bị phái sứ giả tới quận Khai Dương, vừa lúc ta nghe nói đại thọ của Vi lão phu nhân, lấy cớ chúc thọ”.
Nói tới đây đột nhiên Trương Hoán hiểu ra gì đó, hắn kinh ngạc nhìn Bùi Oánh. Bùi Oánh mỉm cười chắp tay nói: “ Tiểu nữ Bùi Oánh nguyện ra sức vì Trương đô đốc”.
Nhưng Đỗ Mai lại cười nói: “ Thật ra cũng khó trách Đoàn Tú Thực bày ra dáng vẻ của một trưởng bối. Đô đốc tòng quân mới được một năm, sự từng trải không bằng cả một tên lính quèn thế mà một bước nhảy lên vị trí Đô đốc hàm tam phẩm. Thử hỏi có bao nhiêu triều thần thực sự tin phục đây? Càng không thể nói là Đoàn Tú Thực đã từng làm Hà Tây, An Tây tứ trấn Tiết độ sứ, nguyên lão bốn triều”.
Nói tới đây, Đỗ Mai lén nhìn sắc mặt của Trương Hoán, thấy hắn chỉ cười mà không nói thì mới có đủ dũng khí nói tiếp: “ Còn nữa Đô đốc cùng ba nghìn quân mỏi mệt chạy trốn tới Hà Đông rồi lại từ Hà Đông chạy trốn tới Lũng Hữu, cuối cùng là chạy tới ẩn náu ở một huyện nhỏ hẻo lánh. Nói dễ nghe là tìm kiếm địa bàn của mình. Nói khó nghe chính là hoảng sợ như chó nhà có tang. Ít nhất Lộ Tự Cung đã cho là như vậy. Hắn căn bản không coi Đô đốc là gì. Vì vậy khi Đoàn Tú Thực muốn Đô đốc phụ thuộc vào ông ta, thuộc hạ không cho rằng ông ta âm mưu lấy Hà Tây. Mà cho dù có ý nghĩ đó Đô đốc cũng không thể vì đó mà mâu thuẫn với Đoàn Tú Thực để Vi gia đứng giữa hưởng lợi”.
Trương Hoán yên lặng gật đầu. Đỗ Mai nói rất đúng. Có một số việc chính mình không biết, cần phải có người bên cạnh nhắc nhở. Đây chính là công dụng của phụ tá. Trương Hoán cảm kích chắp tay cười nói với Đỗ Mai: “ Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở. Nhưng vấn đề là Trương Hoán ta thực sự không tới mức hoảng sợ như chó nhà có tang”.
Đỗ Mai thầm giật mình. Ông ta vội vàng cười nói: “ Đây là câu nói của Lộ Tự Cung. Thuộc hạ chỉ nói lại mà thôi. Thế nhưng ý chí của Đô đốc rất kiên cường, làm việc quyết đoán tàn nhẫn. Bây giờ lại biết nghe lời phải. Hiện tại thuộc hạ có thể nói vùng đất Hà Lũng sớm muộn cũng sẽ vào hết tay Đô đốc”.
Trương Hoán cười ha hả nói: “ Ta rất thích nghe câu này”.
Trương Hoán đi vào trong nội đường, hắn khoát tay cười nói: “ Tiên sinh, mời ngồi. Chúng ta hãy thương lượng biện pháp đối phó với Vi gia.”
Dinh thự của Thứ sử và sở nha chỉ cách nhau một bức tường. Bố cục của sở nha rất ngăn nắp. Tất cả các phòng đều bố trí theo tả, hữu dọc theo một hành lang. Trong khi đó dinh thự thì không như vậy, coi trọng đường cong, bố cục có vẻ hỗn loạn, có đình đài lầu các, giả sơn, hồ cá, bao quanh đó là những cây xanh nhưng lúc này không có màu xanh. Chỉ có tường đỏ, ngói đen làm nổi bật màu tuýêt trắng
Khi phòng ở của Trương Hoán ở giữa dinh thự, do tám, chín gian phòng hình thành. Ở bên trái và bên phải chính là phòng khách và nơi ở của tôi tớ. Ở bên ngoài phía tây còn có hai mươi mấy gian phòng. Đó chính là nơi ở của các thân vệ.
Dù căn phòng không lớn nhưng đối với Bùi Oánh vẫn rất rộng rãi. Nàng đi theo Trương Hoán hành quân trên đường. Ngoại trừ một số quần áo mang theo, còn không có hòm xiểng và các vật dụng khác. Dù khi ở huyện Thiên Bảo, Dương Phi Vũ đã tặng nàng một số đồ dùng nhưng lúc này lại không mang tới đây. Ở trong một căn phòng trống rỗng, Bùi Oánh có cảm giấc mất tự nhiên.
“ Phu nhân, nơi này vốn là nơi ở của mấy thị thiếp Tân đại nhân. Khi mầy người đó về quận Kim Thành thì mang tất cả đồ đạc đi” Người nói chính là lão quản gia họ Nghiêm. Khi Tân Vân Kinh rời khỏi đây đã lưu lại lão và vợ để hai người trông coi nơi này.
“ Mang đi cũng tốt. Ta cũng muốn ném đi những đồ vật bọn họ đã dùng” Bùi Oánh nhìn chiếc giường trống trơn mà thầm thở dài. Tuy nói là thế nhưng đêm nay ngủ thế nào đây? Bùi Oánh suy nghĩ một lát rồi quay sang hỏi: “ Ở gần đây có cửa hàng nào bán đồ vật sinh hoạt hàng ngày không?”
“ Không cần. Ta đã chuẩn bị đầy đủ” Đột nhiên giọng nói của Trương Hoán vang lên bên ngoài cửa. Bùi Oánh vội vàng quay đầu lại thì thấy Trương Hoán đang đứng trước cửa, tươi cười nhìn nàng.
Từ lúc chia tay sau tân hôn tới giờ đã năm sáu ngày. Bùi Oánh đã sớm in dấu sâu đậm hình bóng của trượng phu yêu thương trong lòng. Lúc này nàng không thể làm chủ bản thân được nữa rồi, nàng hông cần chú ý tới lão quản gia và nha hoàn, lập tức nhào vào lòng trượng phu, ôm chặt hắn chưa nói câu nào mà nước mắt đã trào ra.
Trương Hoán nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Bùi Oánh, nhỏ nhẹ nói: “ Mấy ngày nay ta ở trong quân doanh. Ta nghĩ ngày mai nàng mới tới nên không bố trí phòng trước. Thật ra thì đồ đạc ta đã mua đầy đủ rồi”.
Trương Hoán kéo Bùi Oánh đi ra ngoài phòng. Trên nền đất trống có mấy trăm cái hòm to. Trên đều có dán giấy, nào là phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, sương phòng. Tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ. Mấy chục tên thân binh đang đứng bên cạnh, bọn họ đã xắn tay áo, chỉ chờ có lệnh là bắt đầu bố trí.
Bùi Oánh thấy Trương Hoán đã chuẩn bị chu đáo, lòng nàng vui như mở hội, nàng vội vàng nói với thân binh: “ Phòng ngủ của ta do chính tay ta sắp đặt. Các ngươi có thể bố trí các phòng khác”.
Phu nhân nói đôi khi còn có hiệu lực hơn Đô đốc. Đám thân binh đồng thanh trả lời rồi bắt đầu ra tay làm với khí thế ngút trời. Bùi Oánh đang định đi vào trong nhà, Trương Hoán thấy sắc trời còn sớm liền kéo tay nàng cười nói: “ Bây giờ trời hãy còn sớm. Ta dẫn nàng ra ngoài mua một ít trang sức”.
Đương nhiên Bùi Oánh biết Trương Hoán muốn tìm cơ hội để hai người nói chuyện riêng, nàng cười gật đầu, dáng vẻ vui sương, tung tăng như chú chim nhỏ, kéo tay Trương Hoán chạy ra ngoài. Tới khi bóng dáng của hai người đi khuất, từ căn phòng bên cạnh mới xuất hiện một đôi mắt ngập tràn sự ganh ghét.
Trong xe ngựa, hai làn môi dính với nhau như keo. Mãi một lúc lâu sau mới lưu luyến rời nhau. Sắc mặt Bùi Oánh đỏ bừng, nàng nằm trong lòng trượng phu, để mặc cho bàn tay hắn luồn vào trong quần áo tha hồ vuốt ve, thỉnh thoảng nàng còn hôn cái cằm đầy râu của hắn.
“ Khứ Bệnh, chàng có nghĩ tới thiếp không?'
“ Có!”.
“ Nghĩ như thế nào?”
“ Khi ta lạnh muốn chết đi được, ta nghĩ tới nàng trong cái chăn ấm áp, ta không thấy lạnh nữa”.
Nghe Trương Hoán nói xong, cảm xúc yêu thương dâng trào trong tim Bùi Oánh, nàng vuốt cằm hắn nói: “ Nhưng chàng đã thành công, đúng không?”
Trương Hoán rút tay từ trong quần áo Bùi Oánh ra, hắn nâng mặt nàng lên hôn môi nàng: “ Bây giờ mới chỉ là bắt đầu. Ta còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể chính thức đứng bằng đôi chân của mình ở Hà Tây”.
Trương Hoán ôm nàng, kéo màn xe ra, chỉ vào khu nhà giàu, quyền thế bên kia con sông nhỏ nói: “ Nàng thấy không, ở Hà Tây có rất ít ruộng đất nhưng toàn bộ bị bọn họ chiếm đoạt hết. Chờ sau khi ta và Vi gia hoà giải xong, bước tiếp theo ta muốn làm chính là thu hồi toàn bộ ruộng đất phân cho quân Tây Lương”.
Bùi Oánh cau mày, nàng ngồi thẳng người, kinh hãi nhìn Trương Hoán nói: “ Khứ Bệnh, chẳng lẽ chàng không muốn có được sự ủng hộ của bọn họ sao? Vua Quang Vũ có thể khôi phục nhà Hán chính là nhờ vào sự ủng hộ mạnh mẽ của đám cường hào đó”.
“ Thế nhưng vì vậy mà gieo mầm diệt vong cho nhà Hán” Trương Hoán cười cắt ngang lời nàng: “ Ta cũng xuất thân từ người đọc sách, cũng từng là con cháu của thế gia môn phiệt, sao ta không biết cần phải có sự ủng hộ của thế gia đại tộc? Năm đó Cao Tổ cướp được giang sơn của Dương thị, phần lớn là nhờ vào sự ủng hộ của các thế gia đất Hà Đông, Sơn Đông. Thế nhưng thời thế mỗi lúc một khác. Hà Tây hoang vắng, thiếu ruộng đất trồng cấy. Trong khi đó thế lực Vi gia mạnh mẽ. Nếu ta muốn chống lại Vi gia, điều đầu tiên là phải có một đội quân hùng mạnh, phải tuyệt đối trung thành với ta. Nhưng điều này không phải chỉ nói ra là có thể làm được, ta phải cho bọn họ lợi ích thực tế, cho bọn họ yên tâm bám rễ ở Hà Tây, muốn cho lợi ích của bọn họ gắn chặt với sự hưng suy của ta. Chỉ có như vậy mới có thể làm được”.
“ Ruộng đất” Bùi Oánh thốt lên.
“ Đúng! Là ruộng đất” Trương Hoán gật đầu. Hắn tựa người vào thành xe cười nhạt nói: “ Ta không thể khiến binh lính bán mạng cho ta trong khi người nhà của bọn họ đang bị lũ nhà giàu bóc lột”.
Dần dần Bùi Oánh đã hiểu ra ý tứ của Trương Hoán. Đột nhiên trong đầu nàng nảy ra ý nghĩ phải trợ giúp hắn hoàn thành nghiệp lớn. Ý nghĩ này vô vùng mạnh mẽ khiến nàng không chống lại được. Bùi Oánh cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “ Lúc nãy chàng nói muốn hoà giải với Vi gia là có ý gì?”
“ Ta muốn có thời gian chấn chỉnh Hà Tây thì trước tiên cần phải hoà giải với Vi gia. Còn nữa ta có những tám ngàn hàng binh nhưng phần lớn người nhà của bọn họ ở tại Lũng Hữu, bị Vi gia khống chế. Nếu muốn để bọn họ chính thức trở thành binh lính của ta thì nhất định phải đem người nhà của bọn họ chuyển tới Hà Tây vì thế ta không có lựa chọn khác”.
“ Vậy chàng đã chuẩn bị như thế nào?”
“ Đương nhiên dùng cái giá nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất” Trương Hoán vuốt nhẹ mặt Bùi Oánh cười nói: “ Nếu ta đoán không sai, mấy ngày nữa Vi Ngạc nhất định sẽ phái người tới thương lượng việc chuộc tù binh. Đương nhiên đây chỉ là dò xét của Vi Ngạc. Trước khi không thăm dò được ý định thực sự của đối phương sẽ không có ai tình nguyện để lộ ra ý định quan trọng của bản thân. Ta cũng chuẩn bị phái sứ giả tới quận Khai Dương, vừa lúc ta nghe nói đại thọ của Vi lão phu nhân, lấy cớ chúc thọ”.
Nói tới đây đột nhiên Trương Hoán hiểu ra gì đó, hắn kinh ngạc nhìn Bùi Oánh. Bùi Oánh mỉm cười chắp tay nói: “ Tiểu nữ Bùi Oánh nguyện ra sức vì Trương đô đốc”.
Bình luận facebook