Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179
Nhóm dịch: Hồng Mai
Nghĩ tới đây Trương Hoán mỉm cười nói: “ Một, hai năm quá ngắn. Năm năm quá dài. Chúng ta hãy lấy hạn định ba năm. Ta sẽ nghỉ ngơi lấy sức ba năm. Trong khoảng thời gian này hy vọng Bùi tướng có thể tương trợ”.
Bùi Tuấn cười ha hả nói: “ Hiền chất vì nước mà dốc sức. Đương nhiên triều đình sẽ không khoanh tay đứng nhìn. yên tâm, nhất định sẽ trợ giúp ngươi”.
Nói xong Bùi Tuấn bỏ màn che xuống sau đó chỉ Bùi Minh Viễn cười nói với Trương Hoán: “ Bây giờ là năm mới. Chuyến về kinh của ngươi cũng không dễ dàng gì. Trước tiên hãy đi gặp cữu phụ. Hãy để Minh Viễn dẫn ngươi đi quanh kinh thành làm quen với một số tuấn kiệt, chí sĩ của Đại Đường ta”.
Trương Hoán và Bùi Minh Viễn cưỡi ngựa, chậm rãi đi trên đường Chu Tước, mười mấy thân vệ đi sau ở một khoảng cách xa, cảnh giác quan sát tình hình xung quanh. Bây giờ là thời gian ăn cơm trưa. Người đi lại trên đường phố vô cùng náo nhiệt. Từ lúc Trương Hoán vào thành tới giờ mới hai canh giờ, ánh nắng mặt trời vẫn êm dịu như trước chiếu lên mặt mọi người. Trương Hoán cảm thấy như những việc xảy ra những ngày qua không phải là sự thật.
Bây giờ Trương Hoán có rất nhiều việc phải làm ở Trường An. Hắn muốn đi gặp mấy người Lý Bí, hắn muốn đi thăm mẫu thân của mình. Hắn còn muốn nghĩ cách để gặp mặt Thôi Ninh. Nhưng có rất nhiều chuyện hắn không có chút đầu mối nào. Bùi Minh Viễn lại không chú tâm tới những thứ đó, hắn không nói không rằng kéo Trương Hoán đi uống rượu. Trương Hoán nghĩ chuyện này không có gì nên đồng ý.
Hai người đi trên đường Chu Tước tiến về phía trước. Từ xa đã có nhìn thấy cổng Chu Tước. Hai bên là tường phường đồ sộ. Lấy đâu ra tửu lâu? Hai người đã đi được một khác, trong khi đó Bùi Minh Viễn liên tục nói “ Sắp tới rồi”. Nhìn điệu bộ của Bùi Minh Viễn, vẫn từ từ giục ngựa đi trên con đường dài vô tận. Chỉ sợ khi tới nơi thì đã tới lúc ăn cơm chiều.
Quả nhiên hai người đi tiếp một khắc nữa thì đã tới cổng Đan Phượng, cung Đại Minh. Trương Hoán muốn đi tới tửu lâu nhưng lại không thấy bóng tửu lâu đâu, hắn không nhịn được nữa, liền cười đề nghị với Bùi Minh Viễn: “ Minh Viễn, hay là chúng ta tới Đông Thị đi. Nơi đó có nhiều tửu lâu. Hơn nữa đường đi cũng thuận tiện. Khi uống rượu xong, chúng ta có thể đi theo phường Vĩnh Gia”.
Bùi Minh Viễn cười gượng nói: “ Thật ra ta không muốn đi tới mấy nơi đó. Ngày nào cũng phải đi ngang qua nửa thành Trường An tới nơi đó ăn cơm trưa nhưng không đi lại không yên lòng. Ta lại không có hứng thú để cho tôi tớ chăm sóc nữa. Ôi! Tất cả đều là tiểu tử Sở Duy đó. Một tháng trước đây hắn dẫn ta tới đó. Hại chết ta!”.
Trương Hoán nghe mà không hiểu gì, hắn hỏi lại: “ Ngươi có thể nói rõ hơn không, ngươi không yên lòng cái gì? Tại sao lại hại chết ngươi?”
“ Đi tới đó ngươi sẽ biết” Bùi Minh Viễn mỉm cười thần bí: “ Nó là tửu lâu nổi tiếng nhất thành Trường An này. Hơn nữa rất có danh tiếng trong chốn quan trường. Ngay cả Thôi tướng quốc ngày nào cũng tới đó ăn cơm trưa”.
Hai người đi vào phường Quang Trạch. Đột nhiên Trương Hoán có một linh cảm rất mãnh liệt. Nhất định Bùi Minh Viễn đang nói tới tửu lâu của Kinh Nương. Đó là suy nghĩ của Trương Hoán, khi hắn càng tới gần, câu trả lời có vẻ càng đúng. Khi hai người đi vào phương Quang Trạch được ước chừng một dặm, Bùi Minh Viễn chỉ tay vào tửu lâu Kinh Nương nói: “ Tới rồi. Chính là nó”.
Bây giờ mới là mùng bốn tháng giêng, bách quan đang trong thời kỳ nghỉ ngơi, phần lớn tửu lâu nhắm vào chốn quan trường đều khá vắng vẻ. Thỉnh thoảng có dân chúng trong phường dẫn theo người nhà từ ngoài kinh thành tới tửu lâu khoe khoang mà thôi.
Duy chỉ có công việc làm ăn của tửu lâu Kinh Nương vẫn thịnh vượng. Từ xa đã nghe thấy tiếng huyên náo truyền tới. Khi đi tới gần có thể nhìn thấy một cột cờ cao gần ba trượng, trên đỉnh cột cờ có một lá cờ, trên lá cờ có bốn chữ to “ Cung canh thân dân”, hình như đó là bút tích của Thôi Viên. Trước cổng có mười mấy xe ngựa đang đỗ. Trong số đó có hai chiếc xe ngựa có gần trăm tên thị vệ khoanh tay đứng canh giữ, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần xe ngựa.
Trong khi đó ở phía cửa lớn có bảy, tám Hồ Cơ dung mạo cực kỳ diễm lệ đang đứng. Thế nhưng trang phục của các nàng cực kỳ quái dị. Đầu đội nón trúc, người mặc áo tơi, tay cầm một cái cuốc rất dài, giống như lão nông mới đi trồng trọt về.
Không đợi Trương Hoán lên tiếng hỏi. Một Hồ cơ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn trong đám tươi cười bước ra nghênh đón. Nàng thân mật kéo tay Bùi Minh Viễn, dịu dàng nói: “ Nếu Bùi công tử không tới, ta sẽ phải thay công tử đi tưới nước”.
“ Chúng thế nào rồi? Tối qua tuyết rơi có làm hại chúng không? Ta lo lắng cả đêm” Bùi Minh Viễn vừa liên tục hỏi thăm vừa bước nhanh vào trong tửu lâu, càng đi càng nhanh, cuối cùng là chạy, mặc Hồ cơ lẽo đẽo theo sau. Hồ cơ không theo kịp Bùi Minh Viễn, đôi mắt đẹp của nàng chuyển hướng liếc nhìn Trương Hoán. Nàng thấy dù hắn mặc trường bào bình thường nhưng phong thái không tầm thường, phía sau còn mười mấy binh lính đi hộ vệ nên biết đây nhất định là một khách hàng có tiềm lực thì cười bước tới nói nhỏ với Trương Hoán: “ Trong tay ta có một miếng rất đẹp, gần sát với Thị lang bộ lễ Tưởng Hoán. Nếu mà ngài muốn, ta có thể bán cho ngài. Vốn giá một ngàn quan, ta chỉ cần tám trăm quan. Cam đoan bữa trưa nào ngươi cũng có thể nói một hai câu chuyện với Tưởng thị lang. Cơ hội này khó có được”.
“ Vậy hãy dẫn ta đi xem” Trương Hoán cười nói.
Hồ Cơ dẫn Trương Hoán đi ra một vườn hoa ở đằng sau tửu lâu. Trương Hoán nhớ rằng đằng sau tửu lâu là mười mấy mẫu đất hoang. Khi mua tửu lâu này thì cũng mua luôn khu đất đó. Khu đất này nằm dọc một con sông nhỏ, trụi lủi, không có khả năng phát tài. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt Trương Hoán đã hoàn toàn thay đổi. Bên bờ sông đã lắp đặt một guồng nước khổng lồ, bên cạnh guồng nước có đặt hơn một trăm thùng nước nhỏ tinh xảo. Mười mấy mẫu đất hoang đã bị biến thành ruộng dọc ngang, dùng hàng rào gỗ chắn làm bờ, chia thành hai trăm ruộng lúa mạch có kích thước bằng nhau
“ Ai! Một tháng không tới, ngay cả lá cũng úa hết cả” Trương Hoán nhìn thây một người đứng trong một thửa lúa mạch. Ông ta cầm một cái cuốc, một tay cầm lá cây, cau mày nói.
Trương Hoán thấy người đó cũng đội nón trúc, mặc áo tới, y hệt một lão nông. Khi nhìn thấy gương mặt người đó, Trương Hoán ngẩn người kinh ngạc. Đây không phải là Thị lang bộ lễ Tưởng Hoán, mới chia tay không lâu ở Lũng Hữu sao?”
“ Tưởng thị lang, đây là ruộng lúa mạch của ngài sao?” Trương Hoán kinh ngạc hỏi.
Tưởng Hoán cười ha hả khi nhìn thấy Trương Hoán: “ Thì ra là Trương đô đốc, tại sao ngài lại quay lại Trường An?”
“ Tại hạ quay về báo cáo công tác”.
Trương Hoán đi lên trước, hắn nhìn thấy đủ các loại lúa mạch cao thấp khác nhau, trên những cây lúa mạch phủ một lớp tuyết mỏng, Trương Hoán cười nói: “ Tưởng thị lang thật có nhã hứng!”.
Tưỏng Hoán khoát tay áo nói: “ Không có gì. Đằng nào buổi trưa cũng không thể quay về phủ, tới đây ăn cơm, nhân tiện làm một việc gì đó, cũng cảm thấy vô cùng thoải mái”.
Tưởng Hoán chỉ vào một lão nông đang bận rộn trong mảnh ruộng lúa mạch của mình cười nói: “ Có nhìn thấy không, đó chính là Thị lang bộ lại Thôi Sướng, tuyết rơi dày hai ngày trước khiến ruộng lúa mạch non của ông ta ảnh hưởng lớn. Đau lòng không”.
Lúc này Trương Hoán mới hiểu thủ đoạn kinh doanh của Kinh Nương, hắn không khỏi thầm bội phục. Khiến các trọng thần trong triều buổi trưa nhàn rỗi tới đây canh tác, vừa có được danh tiếng quý trọng nông nghiệp, lại có thú vui canh tác. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. trong khi đó những quan lại thấp bé có cơ hội làm quen với những đại quan. Đương nhiên tất cả đều tới ăn cơm, công việc làm ăn thịnh vượng nên một mảnh ruộng mới bán được một ngàn quan.
Lúc này Hồ cơ ở bên cạnh nghe nói Trương Hoán là Đô đốc, không phải là quan kinh thành, đương nhiên hắn sẽ không mua ruộng nên lập tức mất hứng, quay người định bỏ đi. Trương Hoán gọi nàng ta lại: “ Ta tới uống rượu. Trước tiên ngươi dẫn ta tới một phòng, đợi lát nữa Bùi công tử tới tìm ta”.
Nói xong Trương Hoán chắp tay với Tưởng Hoán nói: “ Thị lang bận rộn, tại hạ đi trước”.
Trương Hoán cười gật đầu, rồi ông ta lại cúi người bận rộn với ruộng lúa mạch của mình.
Lúc này đã sau giờ ngọ. Đại bộ phận khách của tửu lâu đã ăn xong cơm trưa, trả tiền và đi. Có khá nhiều phòng trống. Thế nhưng căn phòng xa hoa nhất trên lầu bị binh lính canh gác nghiêm ngặt, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
“ Ai ở trong đó?” Trương Hoán chỉ vào thị vệ hỏi.
Hồ cơ liếc mắt nhìn thị vệ và nói: “ Thôi tướng quốc đang ở trong đó”.
Trương Hoán gật đầu. Cả hai rẽ sang một đầu khác của lầu hai. Trương Hoán nhanh chóng tìm một căn phòng gần cửa sổ. Sau khi ngồi xuống Trương Hoán lấy danh thiếp ra đưa cho Hồ cơ và nói: “ Hãy bảo Kinh Nương tới gặp ta”.
Hồ cơ thấy Trương Hoán gọi thẳng tên của chủ nhân, không dám chậm chạp, vội vàng cầm danh thiếp đi ra ngoài. Không lâu sau đó nên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hình ảnh Kinh Nương với làn da trắng nõn nà xuất hiện bên cửa sổ. Kinh Nương đẩy cửa ra, một làn gió thơm mát ùa vào trong phòng.
Trương Hoán vừa mới đứng lên. Kinh Nương trong tâm trạng cực kỳ kích động nhào vào lòng hắn. Mấy tháng Trương Hoán không gặp nàng, phong thái của nàng càng ngày càng cao quý, da thịt mềm mại, trắng nõn, người nàng toát lên mị lực của nữ nhân thành thục, xinh đẹp. Trương Hoán cảm nhận được thân thể quyến rũ của nàng. Hắn nhẹ nhàng vuốt bờ vai tròn của nàng, mỉm cười nói: “ Không ngờ mới chỉ hai tháng ngắn ngủi, ngươi đã kinh doanh tửu lâu phát đạt. Thật sự không hổ là kỳ tài kinh doanh”.
Nghĩ tới đây Trương Hoán mỉm cười nói: “ Một, hai năm quá ngắn. Năm năm quá dài. Chúng ta hãy lấy hạn định ba năm. Ta sẽ nghỉ ngơi lấy sức ba năm. Trong khoảng thời gian này hy vọng Bùi tướng có thể tương trợ”.
Bùi Tuấn cười ha hả nói: “ Hiền chất vì nước mà dốc sức. Đương nhiên triều đình sẽ không khoanh tay đứng nhìn. yên tâm, nhất định sẽ trợ giúp ngươi”.
Nói xong Bùi Tuấn bỏ màn che xuống sau đó chỉ Bùi Minh Viễn cười nói với Trương Hoán: “ Bây giờ là năm mới. Chuyến về kinh của ngươi cũng không dễ dàng gì. Trước tiên hãy đi gặp cữu phụ. Hãy để Minh Viễn dẫn ngươi đi quanh kinh thành làm quen với một số tuấn kiệt, chí sĩ của Đại Đường ta”.
Trương Hoán và Bùi Minh Viễn cưỡi ngựa, chậm rãi đi trên đường Chu Tước, mười mấy thân vệ đi sau ở một khoảng cách xa, cảnh giác quan sát tình hình xung quanh. Bây giờ là thời gian ăn cơm trưa. Người đi lại trên đường phố vô cùng náo nhiệt. Từ lúc Trương Hoán vào thành tới giờ mới hai canh giờ, ánh nắng mặt trời vẫn êm dịu như trước chiếu lên mặt mọi người. Trương Hoán cảm thấy như những việc xảy ra những ngày qua không phải là sự thật.
Bây giờ Trương Hoán có rất nhiều việc phải làm ở Trường An. Hắn muốn đi gặp mấy người Lý Bí, hắn muốn đi thăm mẫu thân của mình. Hắn còn muốn nghĩ cách để gặp mặt Thôi Ninh. Nhưng có rất nhiều chuyện hắn không có chút đầu mối nào. Bùi Minh Viễn lại không chú tâm tới những thứ đó, hắn không nói không rằng kéo Trương Hoán đi uống rượu. Trương Hoán nghĩ chuyện này không có gì nên đồng ý.
Hai người đi trên đường Chu Tước tiến về phía trước. Từ xa đã có nhìn thấy cổng Chu Tước. Hai bên là tường phường đồ sộ. Lấy đâu ra tửu lâu? Hai người đã đi được một khác, trong khi đó Bùi Minh Viễn liên tục nói “ Sắp tới rồi”. Nhìn điệu bộ của Bùi Minh Viễn, vẫn từ từ giục ngựa đi trên con đường dài vô tận. Chỉ sợ khi tới nơi thì đã tới lúc ăn cơm chiều.
Quả nhiên hai người đi tiếp một khắc nữa thì đã tới cổng Đan Phượng, cung Đại Minh. Trương Hoán muốn đi tới tửu lâu nhưng lại không thấy bóng tửu lâu đâu, hắn không nhịn được nữa, liền cười đề nghị với Bùi Minh Viễn: “ Minh Viễn, hay là chúng ta tới Đông Thị đi. Nơi đó có nhiều tửu lâu. Hơn nữa đường đi cũng thuận tiện. Khi uống rượu xong, chúng ta có thể đi theo phường Vĩnh Gia”.
Bùi Minh Viễn cười gượng nói: “ Thật ra ta không muốn đi tới mấy nơi đó. Ngày nào cũng phải đi ngang qua nửa thành Trường An tới nơi đó ăn cơm trưa nhưng không đi lại không yên lòng. Ta lại không có hứng thú để cho tôi tớ chăm sóc nữa. Ôi! Tất cả đều là tiểu tử Sở Duy đó. Một tháng trước đây hắn dẫn ta tới đó. Hại chết ta!”.
Trương Hoán nghe mà không hiểu gì, hắn hỏi lại: “ Ngươi có thể nói rõ hơn không, ngươi không yên lòng cái gì? Tại sao lại hại chết ngươi?”
“ Đi tới đó ngươi sẽ biết” Bùi Minh Viễn mỉm cười thần bí: “ Nó là tửu lâu nổi tiếng nhất thành Trường An này. Hơn nữa rất có danh tiếng trong chốn quan trường. Ngay cả Thôi tướng quốc ngày nào cũng tới đó ăn cơm trưa”.
Hai người đi vào phường Quang Trạch. Đột nhiên Trương Hoán có một linh cảm rất mãnh liệt. Nhất định Bùi Minh Viễn đang nói tới tửu lâu của Kinh Nương. Đó là suy nghĩ của Trương Hoán, khi hắn càng tới gần, câu trả lời có vẻ càng đúng. Khi hai người đi vào phương Quang Trạch được ước chừng một dặm, Bùi Minh Viễn chỉ tay vào tửu lâu Kinh Nương nói: “ Tới rồi. Chính là nó”.
Bây giờ mới là mùng bốn tháng giêng, bách quan đang trong thời kỳ nghỉ ngơi, phần lớn tửu lâu nhắm vào chốn quan trường đều khá vắng vẻ. Thỉnh thoảng có dân chúng trong phường dẫn theo người nhà từ ngoài kinh thành tới tửu lâu khoe khoang mà thôi.
Duy chỉ có công việc làm ăn của tửu lâu Kinh Nương vẫn thịnh vượng. Từ xa đã nghe thấy tiếng huyên náo truyền tới. Khi đi tới gần có thể nhìn thấy một cột cờ cao gần ba trượng, trên đỉnh cột cờ có một lá cờ, trên lá cờ có bốn chữ to “ Cung canh thân dân”, hình như đó là bút tích của Thôi Viên. Trước cổng có mười mấy xe ngựa đang đỗ. Trong số đó có hai chiếc xe ngựa có gần trăm tên thị vệ khoanh tay đứng canh giữ, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần xe ngựa.
Trong khi đó ở phía cửa lớn có bảy, tám Hồ Cơ dung mạo cực kỳ diễm lệ đang đứng. Thế nhưng trang phục của các nàng cực kỳ quái dị. Đầu đội nón trúc, người mặc áo tơi, tay cầm một cái cuốc rất dài, giống như lão nông mới đi trồng trọt về.
Không đợi Trương Hoán lên tiếng hỏi. Một Hồ cơ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn trong đám tươi cười bước ra nghênh đón. Nàng thân mật kéo tay Bùi Minh Viễn, dịu dàng nói: “ Nếu Bùi công tử không tới, ta sẽ phải thay công tử đi tưới nước”.
“ Chúng thế nào rồi? Tối qua tuyết rơi có làm hại chúng không? Ta lo lắng cả đêm” Bùi Minh Viễn vừa liên tục hỏi thăm vừa bước nhanh vào trong tửu lâu, càng đi càng nhanh, cuối cùng là chạy, mặc Hồ cơ lẽo đẽo theo sau. Hồ cơ không theo kịp Bùi Minh Viễn, đôi mắt đẹp của nàng chuyển hướng liếc nhìn Trương Hoán. Nàng thấy dù hắn mặc trường bào bình thường nhưng phong thái không tầm thường, phía sau còn mười mấy binh lính đi hộ vệ nên biết đây nhất định là một khách hàng có tiềm lực thì cười bước tới nói nhỏ với Trương Hoán: “ Trong tay ta có một miếng rất đẹp, gần sát với Thị lang bộ lễ Tưởng Hoán. Nếu mà ngài muốn, ta có thể bán cho ngài. Vốn giá một ngàn quan, ta chỉ cần tám trăm quan. Cam đoan bữa trưa nào ngươi cũng có thể nói một hai câu chuyện với Tưởng thị lang. Cơ hội này khó có được”.
“ Vậy hãy dẫn ta đi xem” Trương Hoán cười nói.
Hồ Cơ dẫn Trương Hoán đi ra một vườn hoa ở đằng sau tửu lâu. Trương Hoán nhớ rằng đằng sau tửu lâu là mười mấy mẫu đất hoang. Khi mua tửu lâu này thì cũng mua luôn khu đất đó. Khu đất này nằm dọc một con sông nhỏ, trụi lủi, không có khả năng phát tài. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt Trương Hoán đã hoàn toàn thay đổi. Bên bờ sông đã lắp đặt một guồng nước khổng lồ, bên cạnh guồng nước có đặt hơn một trăm thùng nước nhỏ tinh xảo. Mười mấy mẫu đất hoang đã bị biến thành ruộng dọc ngang, dùng hàng rào gỗ chắn làm bờ, chia thành hai trăm ruộng lúa mạch có kích thước bằng nhau
“ Ai! Một tháng không tới, ngay cả lá cũng úa hết cả” Trương Hoán nhìn thây một người đứng trong một thửa lúa mạch. Ông ta cầm một cái cuốc, một tay cầm lá cây, cau mày nói.
Trương Hoán thấy người đó cũng đội nón trúc, mặc áo tới, y hệt một lão nông. Khi nhìn thấy gương mặt người đó, Trương Hoán ngẩn người kinh ngạc. Đây không phải là Thị lang bộ lễ Tưởng Hoán, mới chia tay không lâu ở Lũng Hữu sao?”
“ Tưởng thị lang, đây là ruộng lúa mạch của ngài sao?” Trương Hoán kinh ngạc hỏi.
Tưởng Hoán cười ha hả khi nhìn thấy Trương Hoán: “ Thì ra là Trương đô đốc, tại sao ngài lại quay lại Trường An?”
“ Tại hạ quay về báo cáo công tác”.
Trương Hoán đi lên trước, hắn nhìn thấy đủ các loại lúa mạch cao thấp khác nhau, trên những cây lúa mạch phủ một lớp tuyết mỏng, Trương Hoán cười nói: “ Tưởng thị lang thật có nhã hứng!”.
Tưỏng Hoán khoát tay áo nói: “ Không có gì. Đằng nào buổi trưa cũng không thể quay về phủ, tới đây ăn cơm, nhân tiện làm một việc gì đó, cũng cảm thấy vô cùng thoải mái”.
Tưởng Hoán chỉ vào một lão nông đang bận rộn trong mảnh ruộng lúa mạch của mình cười nói: “ Có nhìn thấy không, đó chính là Thị lang bộ lại Thôi Sướng, tuyết rơi dày hai ngày trước khiến ruộng lúa mạch non của ông ta ảnh hưởng lớn. Đau lòng không”.
Lúc này Trương Hoán mới hiểu thủ đoạn kinh doanh của Kinh Nương, hắn không khỏi thầm bội phục. Khiến các trọng thần trong triều buổi trưa nhàn rỗi tới đây canh tác, vừa có được danh tiếng quý trọng nông nghiệp, lại có thú vui canh tác. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. trong khi đó những quan lại thấp bé có cơ hội làm quen với những đại quan. Đương nhiên tất cả đều tới ăn cơm, công việc làm ăn thịnh vượng nên một mảnh ruộng mới bán được một ngàn quan.
Lúc này Hồ cơ ở bên cạnh nghe nói Trương Hoán là Đô đốc, không phải là quan kinh thành, đương nhiên hắn sẽ không mua ruộng nên lập tức mất hứng, quay người định bỏ đi. Trương Hoán gọi nàng ta lại: “ Ta tới uống rượu. Trước tiên ngươi dẫn ta tới một phòng, đợi lát nữa Bùi công tử tới tìm ta”.
Nói xong Trương Hoán chắp tay với Tưởng Hoán nói: “ Thị lang bận rộn, tại hạ đi trước”.
Trương Hoán cười gật đầu, rồi ông ta lại cúi người bận rộn với ruộng lúa mạch của mình.
Lúc này đã sau giờ ngọ. Đại bộ phận khách của tửu lâu đã ăn xong cơm trưa, trả tiền và đi. Có khá nhiều phòng trống. Thế nhưng căn phòng xa hoa nhất trên lầu bị binh lính canh gác nghiêm ngặt, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
“ Ai ở trong đó?” Trương Hoán chỉ vào thị vệ hỏi.
Hồ cơ liếc mắt nhìn thị vệ và nói: “ Thôi tướng quốc đang ở trong đó”.
Trương Hoán gật đầu. Cả hai rẽ sang một đầu khác của lầu hai. Trương Hoán nhanh chóng tìm một căn phòng gần cửa sổ. Sau khi ngồi xuống Trương Hoán lấy danh thiếp ra đưa cho Hồ cơ và nói: “ Hãy bảo Kinh Nương tới gặp ta”.
Hồ cơ thấy Trương Hoán gọi thẳng tên của chủ nhân, không dám chậm chạp, vội vàng cầm danh thiếp đi ra ngoài. Không lâu sau đó nên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hình ảnh Kinh Nương với làn da trắng nõn nà xuất hiện bên cửa sổ. Kinh Nương đẩy cửa ra, một làn gió thơm mát ùa vào trong phòng.
Trương Hoán vừa mới đứng lên. Kinh Nương trong tâm trạng cực kỳ kích động nhào vào lòng hắn. Mấy tháng Trương Hoán không gặp nàng, phong thái của nàng càng ngày càng cao quý, da thịt mềm mại, trắng nõn, người nàng toát lên mị lực của nữ nhân thành thục, xinh đẹp. Trương Hoán cảm nhận được thân thể quyến rũ của nàng. Hắn nhẹ nhàng vuốt bờ vai tròn của nàng, mỉm cười nói: “ Không ngờ mới chỉ hai tháng ngắn ngủi, ngươi đã kinh doanh tửu lâu phát đạt. Thật sự không hổ là kỳ tài kinh doanh”.