• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (4 Viewers)

  • Chương 177

Nhóm dịch: Hồng Mai


Chỉ một khắc sau, một bồ câu mang thư đã khẩn cấp bay về Trường An. “ Trương Hoán đã quay về kinh nhậm chức. Tám trăm kỵ binh hộ vệ'.


Lúc này trời hãy còn sớm. Bên trong thành Phượng Tường rất yên tĩnh. Người đi lại trên đường rất ít. Phần lớn lớp tuyết mỏng phủ trên đường trong thành chưa có dấu chân người. Chỉ có trên những cành đào treo trước cửa nhà vang lên tiếng pháo khiến cho người ta có cảm hôm nay đúng là ngày đầu tiên của năm mới.


Đây là lần thứ ba Trương Hoán tới thành Phượng Tường. Lần đầu tiên hắn tới khi tham gia khoa cử. Lần thứ hai hắn tới cùng với Trương Phá Thiên. Lần này là lần thứ ba. Hai lần trước chủ yếu là sự hoảng sợ và khốn khó khiến hắn mất đi sự ung dung. Bây giờ Trương Hoán hắn đã là thống soái của hơn một vạn quân đội, cũng đã có địa bàn của chính mình, được coi là chư hầu một phương. Cho dù địa bàn của hắn cực ỳ nhỏ bé, lại vô cùng hoang vu. Thế nhưng sự phân bố quyền lực của Đại Đường là một ván cờ mở. Trương Hoán hắn đã trở thành một quân cờ, không nặng, cũng chẳng nhẹ.


Lần này quay về Trường An, Trương Hoán làm theo yêu cầu quay về kinh báo cáo công việc của bộ Lại và bộ Binh. Thực ra loại báo cáo công tác này không phải là ép buộc. Nếu như bận rộn có thể không cần tới. Có rất nhiều quan lại địa phương lấy cớ chính sự bận rộn để trì hoãn. Thế nhưng trong một mặt nào đó, rất nhiều gia đình của các quan lại địa phương ở Trường An nên loại báo cáo công tác này chính là một loại phúc lợi biến tướng khiến cho quan lại có cơ hội quay về gặp gỡ người nhà.


Đương nhiên xét cả công và tư thì Trương Hoán nhất định phải quay lại Trường An một lần. Hắn muốn gia nhập Bùi đảng, có được sự ủng hộ của Bùi Tuấn, lấy được lương thực và những vật tư chiến lược cho công cuộc xây dựng Hà Tây của hắn. Thậm chí cả việc di chuyển nhân khẩu. Đó là sự cần thiết cho việc phát triển Hà Tây. Một mặt còn là Thôi Ninh.


“ Đô đốc!” Một tên thân binh từ phía sau chạy lên: “ Phu nhân tìm ngài có việc”.


Trương Hoán quay đầu lại, hắn thất Bùi Oánh thò đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, vẫy tay với hắn. Trương Hoán cười giục ngựa quay lại đón: “ Oánh nhi, có chuyện gì vậy?”


Bùi Oánh mỉm cười nói: “ Hôm nay là năm mới, Khứ Bệnh định đi trên đường sao?”


Trương Hoán ngẩn người, hắn thấy binh lính cũng nhìn hắn với anh mắt chờ mong, hắn chợt hiểu ra, không khỏi thầm bội phục sự chu đáo của Bùi Oánh. Trương Hoán liền ra lệnh cho Lận Cửu Hàn: “ Các huynh đệ đi đường đã mệt mỏi. Hôm nay tạm nghỉ một ngày ở Phượng Tường. Ngươi hãy dẫn mấy huynh đệ đi tìm khách sạn”.


Lận Cửu Hàn vui mừng, hắn vội vàng dẫn mấy người giục ngựa chạy đi. Bùi Oánh vui mừng khi thấy Trương Hoán nghe theo ý kiến của mình, nàng lại nói nhỏ: “ Chúng ta vội vàng rời khỏi Vũ Uy, chưa mua được thứ gì cho phụ thân, lát nữa chàng hãy theo thiếp đi dạo một vòng”.


Trương Hoán gật đầu đồng ý. Một lát sau, Lận Cửu Hàn vội vã quay lại. Vào ngày đầu năm mới, ai nấy đều vội vàng quay về nhà đoàn tụ với người thân nên đa số khách sạn đều vắng khách. Khi nghe nói có tám, chín trăm người tới ở trọ, các khách sạn đều tranh giành với nhau. Lận Cửu Hàn không tốn nhiều công sức đã thuê cả năm khách sạn lớn cùng nằm trên một đường.


Quân đội tới khiến cho cả con đường vô cùng náo nhiệt. Lác đác có gia đình mở cửa ra ngoài dọn tuyết. Một đám trẻ nhỏ mặc quần áo mới chơi đùa đuổi nhau trên phố. Người đi trên phố đã đông hơn. Thành Phượng Tường bắt đầu khôi phục lại sự náo nhiệt, ồn ào của cuộc sống hàng ngày.


Một lúc lâu sau mười mấy tên kỵ binh hộ tống một chiếc xe ngựa chạy ra từ cửa sau một khách sạn đi về hướng khu chợ ở phía bắc cách đó không xa. Khu chợ phía bắc thành Phượng Tường cũng tương tự với khu chợ đông thành Trường An, có rất nhiều cửa hành xa xỉ phẩm thượng hạng. Thế nhưng lúc này phần lớn cửa hàng đóng cửa. cả khu chợ dài một dặm vô cùng yên ắng, chỉ có mấy người làm tạp dịch đang bận rộn dọn tuyết trên đường.


“ Khứ Bệnh, chúng ta hãy đi ăn cơm trưa” Bùi Oánh thấy các cửa hàng đều đóng cửa thì không khỏi thất vọng. Nàng nhìn thấy một tửu lâu ở cách đó không xa đã mở cửa liền cười nói với Trương Hoán: “ Hôm nay là năm mới, thiếp và chàng uống mấy chén rượu, chàng thấy thế nào?”


“ Được” Trương Hoán cười rồi hắn giục ngựa chạy lên trước.


Trong tửu lâu cũng vắng vẻ, không có một khách hàng nào. Chưởng quỹ mệt mỏi ngủ gục trên quầy. Mấy tiểu nhị đang quét dọn tửu lâu thấy một nhóm người bước vào. Bọn họ chính là khách hàng đầu tiên của năm mới này, tuyệt đối không thể đuổi đi. Lập tức tinh thần của chưởng quỹ phấn chấn gấp trăm lần. Ông ta vừa đứng dậy đi ra đón khách, vừa quáy bảo tiểu nhị đi chăm ngựa. Chưởng quỹ gật đầu, khom người cười nói: “ Hoan nghênh khách quan tới bỉ điếm dùng cơm. Bỉ điếm có sơn hào hải vị, rau quả các mùa. Hơn nữa giá cả rất hợp lý. Cam đoan quý khách sẽ hài lòng”.


“ Cho chúng ta một phòng lớn. Bên trong lại có nhã thất”.


“ Có! Có! Có!” Chưởng quỹ trả lời liên tiếp. Ông ta dẫn mọi người lên lầu hai, đi vào một căn phòng rộng tráng lệ. Bên trong phòng lại có một căn phòng nhỏ, có cửa sổ, có thể nhìn thấy quang cảnh dưới phố.


Một lát sau các loại sơn hào hải vị được bưng lên bàn. Lúc này binh lính không khách khí, chúng bắt đầu ăn uống. Bên gian ngoài tiếng cười đùa nói chuyện vô cùng ồn ào. Trong phòng nhỏ, Bùi Oánh thấy hai tiểu nha hoàn đứng hai bên mình thì cười nói: “ Hai người các ngươi ra bên ngoài ăn đi. Nơi này chỉ cần mình ta”.


Lập tức Hoa Cẩm Tú có phản ứng, nàng liền kéo tay Tiểu Thu ra ngoài.


Bùi Oánh đóng cửa lại, liếc mắt nhìn Trương Hoán. Lúc này Trương Hoán đang chắp tay trầm tư nhìn xuống đường. Bùi Oánh khẽ cắn môi, nàng giơ bàn tay thon dài cầm bầu rượu, rót một chén rượu đầy rồi nàng uyển chuyển đi tới trước mặt Trương Hoán, cười nói: “ Đây là chén rượu năm mới. Oánh nhi kính chàng”.


“ Đa tạ nương tử!”.


Trương Hoán mỉm cười, cầm chén rượu, hắn nhìn vào đôi mắt ẩn chứa tình cảm thầm kín của nàng nói: “ Ta cũng kính nàng một chén”.


Nói xong cánh tay Trương Hoán cong lại làm thành một đường cong. Lập tức Bùi Oánh hiểu ý tứ của Trương Hoán, nàng thẹn thùng vòng ta qua tay Trương Hoán, cầm chén rượu. Cánh tay hai người đan vào nhau, chậm rãi cùng uống cạn chén rượu.


Bùi Oánh thở dài, nàng gục đầu vào vai Trương Hoán, hỏi vẻ hờn dỗi: “ Khứ Bệnh, sao mấy ngày nay chàng lãnh đạm với thiếp vậy? Có phải chàng không muốn lấy thiếp nữa không?”


“ Sao ta có thể không lấy Oánh nhi của ta? Nàng nghĩ kiểu gì vậy?”


Trương Hoán cười lắc đầu, hắn cúi đầu nhìn Bùi Oánh nói: “ Ta muốn nói với nàng một việc nhưng ta không biết nên mở đầu thế nào vì vậy mấy ngày nay ta thấy buồn bực.


“ Vì Thôi Ninh phải không?” Bùi Oánh kín đáo hỏi.


Trương Hoán ngẩn người rồi hắn cười gượng nói: “ Thì ra nàng đã biết”.


“ Sao thiếp có thể không biết những chuyện như này?” ánh mắt Bùi Oánh đung đưa, nàng trừng mắt nhìn Trương Hoán nói: “ Thiếp là nữ nhi, nữ nhi rất mẫn cảm với những chuyện như này. Chỉ cần nhìn chàng vội vàng muốn quay lại Trường An. Mấy ngày nay chàng ở cạnh thiếp nhưng lòng đầy tâm sự, thiếp đã đoán ra bảy, tám phần. Ngoại trừ Thôi Ninh, chàng còn có thể vì ai?”


Trương Hoán đứng dậy, hắn đi tới trước cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lát sau Trương Hoán oán hận nói: “ Ta đã từng nhìn trời thề. Cuộc đời này ta nhất định lấy được Thôi Ninh. Ta vốn muốn nàng chờ ta hai năm. Không ngờ ta nghe nói Trương Hoán đã hứa gả nàng cho Vương Nghiên. Hôn lễ sẽ cử hành sau tết nguyên tiêu”.


Nói tới đây, đột nhiên Trương Hoán quay đầu lại, hắn nhìn thật sâu vài mắt Bùi Oánh nói: “ Oánh nhi, nàng và Thôi Ninh đều là tình yêu của ta. Ta sẽ vô cùng nuối tiếc nếu mất đi một trong hai người. Ta không muốn cho nàng khổ. Ta cũng không muốn làm Thôi Ninh đau lòng”.


Bùi Oánh chậm rãi đi tới, nàng vòng tay ôm eo Trương Hoán, gục đầu vào lưng hắn nói: “ Khứ Bệnh, chàng biết không? Thiếp thích chàng như lúc này. Cho dù chuyện có gian khó tới mức nào cũng tuyệt không thể lấy đi quyết tâm của chàng. Đây mới chính là nam nhân trong mắt thiếp”.


“ Nàng …” Trương Hoán giật mình kinh ngạc, hắn không ngờ Bùi Oánh nói câu đó.


“ Chàng nghĩ rằng thiếp vừa khóc vừa cãi nhau với chàng, cuối cùng dùng cái chết uy hiếp chàng sao?” Trong mắt Bùi Oánh hiện lên sự giảo hoạt, nàng cong môi nói vẻ oan ức: “ Ai bảo phu quân của thiếp suốt ngày mang bộ mặt âm trầm trước mặt thiếp. Thiếp dám không đồng ý sao?”


Trương Hoán mở cờ trong bụng. Hắn không nhịn được ôm Bùi Oánh vào lòng, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp, ngọt ngào, trong lòng ngập tràn niềm vui cùng tình cảm yêu thương.


“ Mở cổng thành” Cùng với một tiếng hét rất to, tiếng chuông trên cửa Minh Đức ngân vang, cánh cổng thành nặng nề mở ra. Hôm nay là ngày mùng bốn tháng giêng năm Tuyên Nhân thứ hai. Sau hơn hai tháng rời khỏi Trường An, Trương Hoán lại một lần nữa quay về.


Trời vẫn chưa sáng. Ở phía chân trời xuất hiện nhưng tia sáng trắng xanh. Trường An vẫn còn đang ngủ say, nhưng trên đường Chu Tước rộng lớn đã xuất hiện nhiều xe ngựa đi lại. Trên xe ngựa có treo đèn lồng toả ra ánh sánh màu hồng trong màn sương mù mờ ảo buổi sáng sớm.


Trương Hoán không có nơi trú quân ở thành Trường An. Theo quy định của triều đình, quân đội của quan lại địa phương vào kinh báo cáo công tác, không được vượt qua ba trăm thân binh, những người còn lại đóng quân trong quân doanh được chỉ định bên ngoài thành. Trương Hoán ra lệnh cho phó tướng thân binh Trần Bình chỉ huy năm trăm quân đóng ở ngoài thành, Lận Cửu Hàn chỉ huy ba trăm thân binh còn lại hộ tống Trương Hoán tiến vào thành Trường An.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom