Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Nhóm dịch: Hồng Mai
“ Ồ!”
Thác Bạt Hỉ ngồi thẳng dậy, ôm Như Ý phu nhân nóng bỏng nói:
“ Mỹ nhân của ta, nàng mau nói biện pháp gì vậy?”
“ Rất đơn giản, trước hết ngươi phái binh mã bắt toàn bộ những người đãi vàng kia lại, sau đó bàn điều kiện với Trương Hoán. Ta nghĩ hắn sẽ cố kỵ những người này, đồng thời còn có Thổ Phiên đang ở bên kia theo dõi, hắn sẽ không dám động thủ với ngươi. Cuối cùng hai người đạt được hòa giải như vậy không tốt sao? Nếu vậy còn cần gì phải tặng người đẹp tặng dê bò làm gì?”
Thác Bạt Hỉ ngây người nửa ngày, đây đúng là một biện pháp tốt, nhưng việc này liên quan đến vấn đề xuất binh, nhất định phải thương nghị với những người khác, hắn mừng rỡ hôn mạnh một cái trên người nữ nhân kia, sau đó cười ha ha nói:
“ Khi đàm phán nữ nhân cũng sẽ phải tặng đi, khi đó ta sẽ tặng ngươi đi.”
Như Ý phu nhân cầm râu mép của hắn, cười đáng yêu nói:
“ Ngươi tên gia hỏa này già mà còn không đứng đắn, ngươi dám đem ta tặng đi, ta liền nhổ hết mấy cọng râu này của ngươi.”
Một buổi tối ba ngày sau, ánh trăng sáng tỏ, trong Yến Nhiên thành truyền đến tiếng trống lúc ngừng lúc đập. Dường như họ đang tiến hành nghi thức gì đó, chúng ta hãy đến xem bên trong diễn ra chuyện gì. Chỉ thấy trên mảnh đất trong bên trong thành, vu nữ tóc tai bù xù, nàng đang mặc y phục trăm màu, trong tay nắm một đầu dê, dưới ánh trăng chậm rãi đi lại, khi thì quỳ trên mặt đất vái Nguyệt thần, khi thì ngẩng đầu nhìn ánh trăng líu lo cười quái dị. Tuy nhiên đầu dê trong tay nàng không hề rơi, đây là việc xem bói của người Đảng Hạng trước khi xuất binh, trong đêm khuya lấy đầu dê hướng Nguyệt thần cầu nguyện, vào sáng sớm sẽ giết dê để lấy cát trừ hung.
Phía sau lưng nàng khoảng trăm bước là một tòa đại trướng đang sáng rực, bảy vị quý tộc đều đang tập hợp bên trong để thảo luận kế hoạch hành động lần này của người Tây Đảng Hạng. Thác Bạt Hỉ thuật lại mọi việc khiến cho bọn họ đều cảm thấy tình thế nghiêm trọng, nguyên là do đợt giao thương Tây Vực vốn đang được kỳ vọng cao nay lại trở nên không thực tế, khu vực Tây Vực chiến tranh liên miên, cả một thương đội khổng lồ rất dễ dàng bị mọi thế lực nhòm ngó. Hơn nữa các binh lính hộ vệ lại không được các quốc gia cho phép, nhưng nếu như bọn họ không nhanh chóng tìm được phương pháp sinh tồn, bọn họ toàn bộ sẽ sớm bị diệt vong.
Thác Bạt Hỉ chủ trương tới bờ Bắc Lưu Sa Hà, lấy việc đãi vàng làm phương thức sinh tồn nhưng không được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, sáu người khác đều yên lặng không nói gì, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình. Trong số bọn họ, có người hi vọng đi về phía Bắc thượng phụ thuộc vào người Hồi Hột, cũng có người muốn trở lại Tùng Phiên Tổ để đốt rẫy quay lại cuộc sống trồng trọt nguyên thủy, lại có người muốn quay trở lại quận Ngân Xuyên để giảng hòa với Dã Lợi Bình, còn Thác Bạt Thiên Lý thì chủ trương tập trung toàn bộ binh lực đánh Vũ Uy quận, mau chóng chiếm được một bầu trời riêng ở Hà Tây.
“ Phanh” một tiếng, Thác Bạt Thiên Lý hung hăng nện một quyền trên mặt bàn, ánh mắt hắn liếc về phía mọi người, trầm giọng nói:
“ Ta nghĩ mọi người đều chưa nhìn thấy tình thế hiện tại nghiêm trọng thế nào, hiện tại đã sắp đến tháng bảy, sớm đã qua thời kỳ sinh sản của súc vật, ta không biết mọi người còn bao nhiêu dê con, nhưng trong tay ta đã chết năm mươi bảy đầu dê. Nếu như không nhanh chóng tìm được nơi để sinh tồn, cho dù có thể sống qua một năm, vậy còn mùa xuân sang năm thì sao? Trong tay chúng ta có thể còn nhiều dê mẹ, nhưng nếu dịch bệnh phát sinh thì sao, còn muối cùng lá trà lấy đâu ra đây? Cho dù tính toán chi li, chỉ sang năm, chúng ta năm vạn người chỉ sợ còn không tới một nửa.”
Nói đến đây, hắn hít sâu một hơi rồi lại nói:
“ Đây là còn chưa kể đến kẻ thù bên ngoài, liệu thật sự sẽ không có kẻ thù nào sao? Khi mùa đông Hoàng Hà đóng băng, Dã Lợi Bình chẳng lẽ không nhân cơ hội qua sông tới tiêu diệt chúng ta? Đến lúc đó nhân tâm tan rã, chúng ta làm sao chống lại chúng?”
“ Cho nên ta mới muốn dùng việc đãi vàng để tích góp thêm tài sản.”
Thác Bạt Hỉ đứng lên lạnh lùng cắt đứt lời nói của con, hắn biết rõ tiếp theo Thác Bạt Thiên Lý sẽ nói cái gì, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Hắn đi tới phía sau lưng vài quý tộc khác, nắm lấy bờ vai bọn họ, an ủi bọn họ:
“ Có vàng, chúng ta có thể tới nơi sinh sống của người Hán mua sắm lương thực, binh khí, hoặc tới chỗ người Hồi Hột mua sắm ngựa, như vậy cho dù trời đông giá rét, chúng ta cũng có thể sống qua mùa đông này. Chỉ cần trong tay chúng ta có lương thực, có chiến mã, có binh khí, mùa đông này thậm chí chúng ta còn có thể quay lại Ngân Xuyên quận chiến đấu với bộ lạc Dã Lợi, nhưng làm sao để trong tay chúng ta có tiền, chỉ có thể là vàng, mọi người hiểu chưa?”
Nói đến việc quay lại Ngân Xuyên quận rốt cục đã chiếm được sự đồng ý của mọi người. Mọi người đều lên tiếng phụ họa, họ bắt đầu hưởng ứng nhiệt liệt, dần dần cũng có ý nghĩ đồng ý việc hắn đánh lén bắt cóc những người đào vàng ở Hà Tây, để đổi lấy việc khai thác vàng ở bờ Bắc Lưu Sa.
Tuy nhiên Thác Bạt Thiên Lý chỉ ngồi một bên cười lạnh, thực là một nhóm những lão già ngu xuẩn, bọn họ căn bản không có ánh mắt nhìn xa trông rộng, cũng không thấy rõ địa hình khu Hà Lũng, muốn xuất binh đánh Hà Tây chỉ vì một quặng vàng nho nhỏ, nhưng lại buông tha cho cả Hà Tây rộng lớn phì nhiêu. Nếu thật sự tập kích Lưu Sa Hà, Trương Hoán sao có thể bỏ qua?
Tuy nhiên Thác Bạt Thiên Lý không phản đối, xuất binh đánh Hà Tây cũng là việc hắn hi vọng. người Tây Đảng Hạng sống dưới chân núi Hạ Lan cằn cỗi đã không có tiền đồ, hoặc là dần dần sẽ bị diệt vong, nếu muốn xuất binh cướp vàng, vậy sao không thuận tiện chiếm lĩnh Hà Tây, để cho người Tây Đảng Hạng có cuộc sống mới, phụ thân nếu đã ngu xuẩn đi chọn con đường này, vậy hãy để cho chiến tranh tới đi.
Bên ngoài lều lớn vu nữ đã xem bói xong, nàng cầm đầu dê bước vào một gian lều nhỏ, kết quả sáng ngày mai mới có. Lúc này trong đại trướng việc thương nghị cũng đã kết thúc, Thác Bạt Hỉ ho khan một tiếng, ý bảo mọi người im lặng, hắn nói:
“ Nếu mọi người đối với việc xuất binh Lưu Sa Hà không có ý kiến gì nữa, vậy bg liền quyết định số lượng xuất binh lần này, Minh nhị thúc, ngươi mở đầu trước đi. Ngươi có thể xuất bao nhiêu binh?”
Lời nói của phụ thân khiến cho Thác Bạt Thiên Lý tập trung tư tưởng lại, tại thời điểm mấu chốt này, hắn nhất định phải nắm được quyền lãnh đạo xuất binh lần này. Minh nhị thúc là một lão quý tộc hơn sáu mươi tuổi, hắn có một ngàn nô lệ, khoảng hơn năm ngàn người, trong tay có một ngàn kỵ binh, đây là vốn liếng cuối cùng của hắn, vậy nên hắn làm sao chịu lấy ra. Hắn thấy Đại Vương hỏi mình trước, chỉ cười xấu hổ ngây ngô nói:
“ Ta tất nhiên sẽ xuất binh, nhưng binh lính của ta đa phần đều sinh bệnh, ta cũng không biết còn bao nhiêu người có thể dùng được, hãy để ta tìm hiểu lại, các ngươi trước tiên nói đi.”
“ Không bằng để ta nói trước đi.”
Thác Bạt Thiên Lý đứng lên, hắn cao giọng nói:
“ Trong tay ta có ba nghìn quân, ta sẽ lấy ra toàn bộ.”
Thác Bạt Minh thấy Thác Bạt Thiên Lý đã nguyện xuất đầu tiên phong, liền vội vàng cười nói với Thác Bạt Hỉ:
“ Nếu Thiên Lý đã chịu xuất ba nghìn binh, chúng ta năm người mỗi người sẽ xuất ra ba trăm binh, Đại Vương xuất năm trăm binh, như vậy vừa vặn một đội quân, Đại Vương thấy có được không?”
Thác Bạt Hỉ thấy con trai đang diễn kịch, biết rõ hắn muốn mượn cơ hội này để tạo dựng quyền uy, nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu:
“ Nếu Thiên Lý xuất ba nghìn binh, theo như lệ cũ chủ soái xuất binh lần này sẽ do Thiên Lý đảm nhiệm, còn Thác Bạt Bách Lý sẽ đảm nhiệm chức phó tướng, các vị có ý kiến gì không?”
Năm người liếc nhau, đều trăm miệng một lời đáp ứng:
“ Không có ý kiến gì!”
Sáng sớm ngày tiếp theo, vu nữ cầu nguyện xong bắt đầu giết dê xin cát tường, dương tâm vô huyết, tỳ tràng thông, đây là đại cát đại lợi. Hai nghìn kỵ binh Đảng Hạng cùng ba nghìn bộ binh do Nhị vương tử Thác Bạt Thiên Lý suất lĩnh đằng đằng sát khí tiến về phía Lưu Sa Hà.
Tại Vũ Uy quận, cây trồng vụ hè đang dần dần kết thúc, chiến tranh Thổ Phiên cùng Hồi Hột chiếm đoạt An Tây đang đến hồi kết, khả năng người Thổ Phiên sẽ tiến đánh Vũ Uy càng ngày càng lớn. Trong thành Vũ Uy khí thế bắt đầu khẩn trương lên, binh lính gia tăng huấn luyện, đám thợ thủ công ngày đêm gấp gáp chế tạo binh khí và cung tiễn. Trong tháng sáu Bùi Tuấn lại phái thuyền đưa tới một số lượng thép lớn, nên đã mang tới lợi ích thật lớn cho việc chuẩn bị chiến tranh ở Vũ Uy quận.
Trong đêm nay, tại một xưởng lớn ở thành nam Vũ Uy, Trương Hoán đang thị sát đám thợ rèn chế tác tên nỏ, bây giờ đang là giữa mùa hè, nhiệt độ trong nhà ở của công nhân cao vô cùng, từng khối sắt cây được đưa vào lò luyện, khối thép đỏ bừng lại được chảy ra theo từng hình dạng khác nhau, sau đó chảy vào trong khuôn đúc hình tên, khuôn lập tức được kéo ra, xoắn vào trong theo từng bánh xe chạy, sau đó khuôn lại được dây chuyền đưa vào nước lạnh, sau đó đưa tới tay các công nhân.
Tất cả trình tự làm việc đầy ngay ngắn trật tự, một trăm thợ rèn cùng với mấy trăm thợ làm việc vặt cùng nhau làm trong một tòa xưởng lớn, tiếng luyện thép đinh đinh đang đang vang vọng, lưng từng người đều có màu đồng đỏ, cơ thịt đều có sắc dầu ô, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, nước thép đỏ bừng đan thành một hình ảnh dây chuyền sản xuất đồ sộ.
“ Ồ!”
Thác Bạt Hỉ ngồi thẳng dậy, ôm Như Ý phu nhân nóng bỏng nói:
“ Mỹ nhân của ta, nàng mau nói biện pháp gì vậy?”
“ Rất đơn giản, trước hết ngươi phái binh mã bắt toàn bộ những người đãi vàng kia lại, sau đó bàn điều kiện với Trương Hoán. Ta nghĩ hắn sẽ cố kỵ những người này, đồng thời còn có Thổ Phiên đang ở bên kia theo dõi, hắn sẽ không dám động thủ với ngươi. Cuối cùng hai người đạt được hòa giải như vậy không tốt sao? Nếu vậy còn cần gì phải tặng người đẹp tặng dê bò làm gì?”
Thác Bạt Hỉ ngây người nửa ngày, đây đúng là một biện pháp tốt, nhưng việc này liên quan đến vấn đề xuất binh, nhất định phải thương nghị với những người khác, hắn mừng rỡ hôn mạnh một cái trên người nữ nhân kia, sau đó cười ha ha nói:
“ Khi đàm phán nữ nhân cũng sẽ phải tặng đi, khi đó ta sẽ tặng ngươi đi.”
Như Ý phu nhân cầm râu mép của hắn, cười đáng yêu nói:
“ Ngươi tên gia hỏa này già mà còn không đứng đắn, ngươi dám đem ta tặng đi, ta liền nhổ hết mấy cọng râu này của ngươi.”
Một buổi tối ba ngày sau, ánh trăng sáng tỏ, trong Yến Nhiên thành truyền đến tiếng trống lúc ngừng lúc đập. Dường như họ đang tiến hành nghi thức gì đó, chúng ta hãy đến xem bên trong diễn ra chuyện gì. Chỉ thấy trên mảnh đất trong bên trong thành, vu nữ tóc tai bù xù, nàng đang mặc y phục trăm màu, trong tay nắm một đầu dê, dưới ánh trăng chậm rãi đi lại, khi thì quỳ trên mặt đất vái Nguyệt thần, khi thì ngẩng đầu nhìn ánh trăng líu lo cười quái dị. Tuy nhiên đầu dê trong tay nàng không hề rơi, đây là việc xem bói của người Đảng Hạng trước khi xuất binh, trong đêm khuya lấy đầu dê hướng Nguyệt thần cầu nguyện, vào sáng sớm sẽ giết dê để lấy cát trừ hung.
Phía sau lưng nàng khoảng trăm bước là một tòa đại trướng đang sáng rực, bảy vị quý tộc đều đang tập hợp bên trong để thảo luận kế hoạch hành động lần này của người Tây Đảng Hạng. Thác Bạt Hỉ thuật lại mọi việc khiến cho bọn họ đều cảm thấy tình thế nghiêm trọng, nguyên là do đợt giao thương Tây Vực vốn đang được kỳ vọng cao nay lại trở nên không thực tế, khu vực Tây Vực chiến tranh liên miên, cả một thương đội khổng lồ rất dễ dàng bị mọi thế lực nhòm ngó. Hơn nữa các binh lính hộ vệ lại không được các quốc gia cho phép, nhưng nếu như bọn họ không nhanh chóng tìm được phương pháp sinh tồn, bọn họ toàn bộ sẽ sớm bị diệt vong.
Thác Bạt Hỉ chủ trương tới bờ Bắc Lưu Sa Hà, lấy việc đãi vàng làm phương thức sinh tồn nhưng không được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, sáu người khác đều yên lặng không nói gì, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình. Trong số bọn họ, có người hi vọng đi về phía Bắc thượng phụ thuộc vào người Hồi Hột, cũng có người muốn trở lại Tùng Phiên Tổ để đốt rẫy quay lại cuộc sống trồng trọt nguyên thủy, lại có người muốn quay trở lại quận Ngân Xuyên để giảng hòa với Dã Lợi Bình, còn Thác Bạt Thiên Lý thì chủ trương tập trung toàn bộ binh lực đánh Vũ Uy quận, mau chóng chiếm được một bầu trời riêng ở Hà Tây.
“ Phanh” một tiếng, Thác Bạt Thiên Lý hung hăng nện một quyền trên mặt bàn, ánh mắt hắn liếc về phía mọi người, trầm giọng nói:
“ Ta nghĩ mọi người đều chưa nhìn thấy tình thế hiện tại nghiêm trọng thế nào, hiện tại đã sắp đến tháng bảy, sớm đã qua thời kỳ sinh sản của súc vật, ta không biết mọi người còn bao nhiêu dê con, nhưng trong tay ta đã chết năm mươi bảy đầu dê. Nếu như không nhanh chóng tìm được nơi để sinh tồn, cho dù có thể sống qua một năm, vậy còn mùa xuân sang năm thì sao? Trong tay chúng ta có thể còn nhiều dê mẹ, nhưng nếu dịch bệnh phát sinh thì sao, còn muối cùng lá trà lấy đâu ra đây? Cho dù tính toán chi li, chỉ sang năm, chúng ta năm vạn người chỉ sợ còn không tới một nửa.”
Nói đến đây, hắn hít sâu một hơi rồi lại nói:
“ Đây là còn chưa kể đến kẻ thù bên ngoài, liệu thật sự sẽ không có kẻ thù nào sao? Khi mùa đông Hoàng Hà đóng băng, Dã Lợi Bình chẳng lẽ không nhân cơ hội qua sông tới tiêu diệt chúng ta? Đến lúc đó nhân tâm tan rã, chúng ta làm sao chống lại chúng?”
“ Cho nên ta mới muốn dùng việc đãi vàng để tích góp thêm tài sản.”
Thác Bạt Hỉ đứng lên lạnh lùng cắt đứt lời nói của con, hắn biết rõ tiếp theo Thác Bạt Thiên Lý sẽ nói cái gì, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Hắn đi tới phía sau lưng vài quý tộc khác, nắm lấy bờ vai bọn họ, an ủi bọn họ:
“ Có vàng, chúng ta có thể tới nơi sinh sống của người Hán mua sắm lương thực, binh khí, hoặc tới chỗ người Hồi Hột mua sắm ngựa, như vậy cho dù trời đông giá rét, chúng ta cũng có thể sống qua mùa đông này. Chỉ cần trong tay chúng ta có lương thực, có chiến mã, có binh khí, mùa đông này thậm chí chúng ta còn có thể quay lại Ngân Xuyên quận chiến đấu với bộ lạc Dã Lợi, nhưng làm sao để trong tay chúng ta có tiền, chỉ có thể là vàng, mọi người hiểu chưa?”
Nói đến việc quay lại Ngân Xuyên quận rốt cục đã chiếm được sự đồng ý của mọi người. Mọi người đều lên tiếng phụ họa, họ bắt đầu hưởng ứng nhiệt liệt, dần dần cũng có ý nghĩ đồng ý việc hắn đánh lén bắt cóc những người đào vàng ở Hà Tây, để đổi lấy việc khai thác vàng ở bờ Bắc Lưu Sa.
Tuy nhiên Thác Bạt Thiên Lý chỉ ngồi một bên cười lạnh, thực là một nhóm những lão già ngu xuẩn, bọn họ căn bản không có ánh mắt nhìn xa trông rộng, cũng không thấy rõ địa hình khu Hà Lũng, muốn xuất binh đánh Hà Tây chỉ vì một quặng vàng nho nhỏ, nhưng lại buông tha cho cả Hà Tây rộng lớn phì nhiêu. Nếu thật sự tập kích Lưu Sa Hà, Trương Hoán sao có thể bỏ qua?
Tuy nhiên Thác Bạt Thiên Lý không phản đối, xuất binh đánh Hà Tây cũng là việc hắn hi vọng. người Tây Đảng Hạng sống dưới chân núi Hạ Lan cằn cỗi đã không có tiền đồ, hoặc là dần dần sẽ bị diệt vong, nếu muốn xuất binh cướp vàng, vậy sao không thuận tiện chiếm lĩnh Hà Tây, để cho người Tây Đảng Hạng có cuộc sống mới, phụ thân nếu đã ngu xuẩn đi chọn con đường này, vậy hãy để cho chiến tranh tới đi.
Bên ngoài lều lớn vu nữ đã xem bói xong, nàng cầm đầu dê bước vào một gian lều nhỏ, kết quả sáng ngày mai mới có. Lúc này trong đại trướng việc thương nghị cũng đã kết thúc, Thác Bạt Hỉ ho khan một tiếng, ý bảo mọi người im lặng, hắn nói:
“ Nếu mọi người đối với việc xuất binh Lưu Sa Hà không có ý kiến gì nữa, vậy bg liền quyết định số lượng xuất binh lần này, Minh nhị thúc, ngươi mở đầu trước đi. Ngươi có thể xuất bao nhiêu binh?”
Lời nói của phụ thân khiến cho Thác Bạt Thiên Lý tập trung tư tưởng lại, tại thời điểm mấu chốt này, hắn nhất định phải nắm được quyền lãnh đạo xuất binh lần này. Minh nhị thúc là một lão quý tộc hơn sáu mươi tuổi, hắn có một ngàn nô lệ, khoảng hơn năm ngàn người, trong tay có một ngàn kỵ binh, đây là vốn liếng cuối cùng của hắn, vậy nên hắn làm sao chịu lấy ra. Hắn thấy Đại Vương hỏi mình trước, chỉ cười xấu hổ ngây ngô nói:
“ Ta tất nhiên sẽ xuất binh, nhưng binh lính của ta đa phần đều sinh bệnh, ta cũng không biết còn bao nhiêu người có thể dùng được, hãy để ta tìm hiểu lại, các ngươi trước tiên nói đi.”
“ Không bằng để ta nói trước đi.”
Thác Bạt Thiên Lý đứng lên, hắn cao giọng nói:
“ Trong tay ta có ba nghìn quân, ta sẽ lấy ra toàn bộ.”
Thác Bạt Minh thấy Thác Bạt Thiên Lý đã nguyện xuất đầu tiên phong, liền vội vàng cười nói với Thác Bạt Hỉ:
“ Nếu Thiên Lý đã chịu xuất ba nghìn binh, chúng ta năm người mỗi người sẽ xuất ra ba trăm binh, Đại Vương xuất năm trăm binh, như vậy vừa vặn một đội quân, Đại Vương thấy có được không?”
Thác Bạt Hỉ thấy con trai đang diễn kịch, biết rõ hắn muốn mượn cơ hội này để tạo dựng quyền uy, nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu:
“ Nếu Thiên Lý xuất ba nghìn binh, theo như lệ cũ chủ soái xuất binh lần này sẽ do Thiên Lý đảm nhiệm, còn Thác Bạt Bách Lý sẽ đảm nhiệm chức phó tướng, các vị có ý kiến gì không?”
Năm người liếc nhau, đều trăm miệng một lời đáp ứng:
“ Không có ý kiến gì!”
Sáng sớm ngày tiếp theo, vu nữ cầu nguyện xong bắt đầu giết dê xin cát tường, dương tâm vô huyết, tỳ tràng thông, đây là đại cát đại lợi. Hai nghìn kỵ binh Đảng Hạng cùng ba nghìn bộ binh do Nhị vương tử Thác Bạt Thiên Lý suất lĩnh đằng đằng sát khí tiến về phía Lưu Sa Hà.
Tại Vũ Uy quận, cây trồng vụ hè đang dần dần kết thúc, chiến tranh Thổ Phiên cùng Hồi Hột chiếm đoạt An Tây đang đến hồi kết, khả năng người Thổ Phiên sẽ tiến đánh Vũ Uy càng ngày càng lớn. Trong thành Vũ Uy khí thế bắt đầu khẩn trương lên, binh lính gia tăng huấn luyện, đám thợ thủ công ngày đêm gấp gáp chế tạo binh khí và cung tiễn. Trong tháng sáu Bùi Tuấn lại phái thuyền đưa tới một số lượng thép lớn, nên đã mang tới lợi ích thật lớn cho việc chuẩn bị chiến tranh ở Vũ Uy quận.
Trong đêm nay, tại một xưởng lớn ở thành nam Vũ Uy, Trương Hoán đang thị sát đám thợ rèn chế tác tên nỏ, bây giờ đang là giữa mùa hè, nhiệt độ trong nhà ở của công nhân cao vô cùng, từng khối sắt cây được đưa vào lò luyện, khối thép đỏ bừng lại được chảy ra theo từng hình dạng khác nhau, sau đó chảy vào trong khuôn đúc hình tên, khuôn lập tức được kéo ra, xoắn vào trong theo từng bánh xe chạy, sau đó khuôn lại được dây chuyền đưa vào nước lạnh, sau đó đưa tới tay các công nhân.
Tất cả trình tự làm việc đầy ngay ngắn trật tự, một trăm thợ rèn cùng với mấy trăm thợ làm việc vặt cùng nhau làm trong một tòa xưởng lớn, tiếng luyện thép đinh đinh đang đang vang vọng, lưng từng người đều có màu đồng đỏ, cơ thịt đều có sắc dầu ô, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, nước thép đỏ bừng đan thành một hình ảnh dây chuyền sản xuất đồ sộ.
Bình luận facebook