Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237
Nhóm dịch: Hồng Mai
Tiên Vu Thúc Minh trở tay không kịp đã để cho đội quân năm nghìn người kia với đầy đủ sức lực đột nhiên xông đến trước mắt chỉ còn cách ông ta đã không đầy hai mươi bộ. Mấy trăm thân binh của ông ta căn bản là không ngăn cản được, Tiên Vu Thúc Minh hoảng sợ đến tim ngừng đập, ông ta quay đầu chạy trốn. Chu Thử cười lạnh một tiếng, giương cung lắp tên nhắm ngay phía sau lưng Tiên Vu Thúc Minh.
Lúc này năm nghìn người đồng loạt hô to “ Quan binh đã bại! Quan binh đã bại!”
Do Tiên Vu Thúc Minh dẫn đầu chạy trốn, đám quân cung nỏ phía sau không ngăn cản được bọn phỉ tinh nhuệ giống như hổ lang. Chỉ trong chốc lát thì trung quân của quan binh bắt đầu sụp đổ.
Tháng chín năm Tuyên Nhân thứ hai, quan binh tiễu trừ phiến loạn tại Lạc huyện bởi vì khinh địch mà đại bại. Số người bị giết và đầu hàng nhiều vô số kể. Tiết Độ Sứ Tiên Vu Thúc Minh cũng bị trùm thổ phỉ Chu Thử bắn một mủi tên ngã ngựa mà chết trong đám loạn quân.
Ba ngày sau khi, quân của Chu Thử đến dưới thành, Thứ Sứ Thục quận Dương Tử Lâm dâng Thành Đô đầu hàng. Chu Thử dẫn đại quân tiến vào Thành Đô. Đúng lúc này, một người mang tin tức từ Lũng Hữu chạy tới đem một phong thư do Trương Hoán tự tay viết giao cho Chu Thử.
Đêm, hơn mười thớt chiến mã phóng nhanh như chớp chạy vào cửa Minh Đức môn Trường An. Tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh ban đêm của Trường An. Trên đường Chu Tước cũng vẫn còn không ít người đi đường, nhưng chiến mã lại không hề chậm đi chút nào, ngược lại còn tăng tốc vội vàng chạy tựa hồ như muốn bay vút lên trời.
“ Chuyện quân khẩn cấp tám trăm dặm, người đi đường mau tránh ra.” Lập tức kỵ sĩ hô lớn kêu gọi khiến cho người đi trên đường sợ sệt mà nép vào hai bên lề đường.
“ Lại là chuyện gây rối ở Thục quận.” Một vài người đi đường hiểu rõ tình hình bĩu môi, bọn họ cũng không thấy điều kỵ sĩ đang gào to có gì khác lạ. Mặc dù triều đình phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, nhưng lời đồn ở Thục quận có người tạo phản đã sớm lan truyền khắp quán trà tửu lâu tại Trường An.
Tạo phản, cái từ này đã mười mấy năm dân chúng Đại Đườngkhông nghe thấy. Nhưng nó cũng đã bén rễ trong lòng không ít người. Tin tức vừa truyền đến thì trong lòng mỗi người đều giống như vừa đánh đổ bình ngũ vị. Lo lắng, sốt ruột, đau thương, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng quay về phía sông Ba núi Thục.
“ Chẳng lẽ Đại Đường lại phải phát sinh rối loạn sao?”
Tin tức Chu Thử tạo phản làm cho Thôi Viên mất ngủ vài đêm. Lúc ban đầu, sau khi phát sinh án Dương gia diệt môn thì ông ta cũng chỉ coi là một vụ trọng án nên cũng không có để ý nhiều. Toàn bộ tâm tư của ông ta đều là suy nghĩ làm thế nào để cướp lấy quyền lực của Bùi Tuấn cùng với việc áp chế không cho Trương Hoán phát triển.
Sau trận đánh Hội Tây Bảo, Thôi Viên và Vi Ngạc đều không hẹn mà cùng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Mới không đầy một năm mà Trương Hoán đã có thể độc lập đánh bại bốn, năm vạn quân Thổ Phiên tiến công. Mà lại còn do danh tướng Mã Trọng Anh tộc Thổ Phiên chỉ huy. Cứ theo đà này thì chỉ sau vài năm, Trương Hoán phát triển đến mức nào nữa đây?
Cùng chung kẻ địch và cùng chung uy hiếp làm cho Thôi Viên cùng Vi Ngạc từ bỏ hiềm khích lúc trước rốt cục đi tới kết hợp với nhau. Dấu hiệu thực hiện liên minh lần này chính là Vi Thanh cưới con gái cả của Thôi Ngụ làm vợ. Đây là đệ nhất đại thế gia thiên hạ và đại thế gia đệ tam liên minh. Sự liên thủ mạnh mẽ này đã sinh ra hiệu ứng quyền lực lớn lao làm cho sự cân bằng thế lực trong triều đình nhanh chóng bị phá bỏ, khiến cho Bùi Tuấn không thể không đi xa tới quận Kim Thành để tìm chước lạ nơi con rể của ông ta.
Ngay khi Thôi Viên ra tay chuẩn bị làm một cuộc thay đổi lớn thì tin tức Thôi Vô Thương bị giết lại làm xáo lộn sự bố trí của ông ta.
Cho đến lúc Thôi Vô Thương bị giết thì Thôi Viên mới ý thức được rằng Chu Vũ này không phải người bình thường. Ông ta cũng bắt đầu hoài nghi người này rất có thể có thể chính là Chu Thử mất tích đã lâu nay. Lúc này, từ Sơn Đông báo về kết quả điều tra, hiện tượng quân Thanh Châu bỏ trốn từ năm ngoái tới nay là rất nghiêm trọng. Mà số quân sĩ bỏ trốn tuyệt đại bộ phân đều là bộ hạ cũ của nhà Chu gia.
Thôi Viên rốt cục bỗng nhiên tỉnh ngộ, tên Chu Vũ này chính là Chu Thử.
Lúc này, con ông ta Thôi Hiền mang đến một chén trà nóng hổi nhẹ nhàng đặt ở trên bàn của cha rồi nhỏ giọng khuyên nhủ: “ Phụ thân, đã hai ngày nay không ngủ yên. Nay hãy nghỉ ngơi một lát đi!”
Thôi Hiền từng làm quan tại Thục quận nhiều năm, biết rõ Dương gia tại Thục Trung làm giàu bất nhân. Dương gia làm giàu hoàn toàn là dựa vào năm đó quý phi được sủng ái. Nhưng cũng chỉ coi là một đêm phất nhanh, bên trong không có nhân sự vững chắc. Hơn nữa còn có nhiều con cháu Dương gia ngông nghênh. Có điều rắc rối do Dương gia lại rơi vào kết cục diệt môn cũng khiến cho hắn đau lòng không thôi, dù sao vợ của hắn chính là con gái của Dương Kỹ.
Thôi Viên gật đầu, ông ta ngồi vào chỗ cầm chén trà lên hớp một ngụm rồi hỏi con trai: “ Con ở tại Thục Trung đã nhiều năm thì hẳn là biết rõ dân ý. Con thử nói qua xem, nếu như có người tạo phản thì liệu dân chúng sẽ ủng hộ tới mức độ nào?”
Thôi Hiền suy nghĩ qua rồi nói: “ Thục Trung từ xưa đã giàu có và đông đúc. Tinh thần văn sĩ được xem trọng, dân chúng đều có khuynh hướng an cư lạc nghiệp. Nếu là vào nhà cướp của, thổ phỉ thả cho quân cướp bóc dân làm tạo phản thì sẽ không có ai ủng hộ hắn. Nhiều nhất là loạn một hai quận huyện rồi sẽ bị quan binh dẹp yên. Nhưng nếu như Chu Thử thực sự không phải là tạo phản, mà là cố ý thay thế Dương gia, trở thành chủ của Thục Trung thì triều đình sẽ phải mất công suy xét.”
Thôi Viên thở dài một hơi “ Đây là chỗ ta lo lắng. Chu Thử lòng dạ tàn nhẫn nhưng hắn lại gian trá xảo quyệt. Nếu như lẻn lút mọi nơi, giết người phóng hỏa thì ta chỉ sợ dần dần hắn sẽ chiếm cứ châu quận, tương lai trở thành An Lộc Sơn thứ hai.”
Thôi Viên vừa dứt lời, Đại quản gia liền bối rối căng thẳng chạy tới bẩm báo “ Lão gia, ngoài cửa phủ có tin báo chuyện quân khẩn cấp tám trăm dặm, là tình hình mới nhất về Thục quận.”
Thôi Viên “ vụt!” đứng lên, ông ta bước dài đi đến cửa phủ. Có lẽ tin vừa tới không phải là tin mừng dẹp phỉ của Tiên Vu Thúc Minh, mà là chuyên quân khẩn cấp làm cho trong lòng ông ta đã âm thầm cảm thấy không ổn.
Ngoài cửa phủ có mấy tên quân báo tin đang lo lắng đi qua đi lại. Bọn họ nhìn thấy Thôi Viên đi tới thì đội trưởng cầm đầu lập tức tiến lên một bước quỳ xuống, giơ cao tin báo trong tay đồng thời sợ hãi bẩm: “ Tướng Quốc, đại sự ở Thục Trung không ổn!”
Thôi Viên tim đập dồn dập, chẳng lẽ Tiên Vu Thúc Minh hành sự bất lực rồi trốn không thoát? Ông ta đoạt lấy bì thư, giằng hai cái rồi lấy thư ở bên trong mở ra. Nhưng bên tai lại rõ ràng nghe thấy tên quân báo tin đang nói lo lắng “ Quan binh bị Chu phỉ đánh bại, toàn quân bị diệt. Tiên Vu Tiết Độ Sứ chết trong đám loạn quân, Dương thứ sử của Thục quận đã dâng Thành Đô đầu hàng, bọn phỉ đã chiếm lĩnh Thành Đô!”
“ Bộp!” Phong thư rơi xuống đất, trong ngực Thôi Viên đột nhiên đau đớn kịch liệt. Một ngụm huyết phun ra, thân thể ông ta thoáng lảo đảo rồi sau đó mềm nhũn ngất đi.
“ Tướng Quốc!”
“ Phụ thân!”
Thành Đô rối loạn đã hai ngày. Chu Thử vừa vào thành thì lợi dụng việc truy tìm gian tế mà cướp sạch gia tài của mấy trăm hộ lớn giàu có ở Thành Đô. Người nhà bọn họ bất kể già trẻ tổng cộng hơn sáu ngàn người bị giết hại hầu như không còn ở sân phía bắc thành. Vợ con họ bị bắt hết rồi đưa đi khắp các doanh trong quân. Trong lúc nhất thời, số hộ giàu có ở Thành Đô vứt bỏ nhà cửa chạy trốn nhiều không thể đếm.
Cũng may, có đệ đệ Chu Thao của Chu Thử ra sức khuyên ngăn nên hắn cũng không bỏ mặc cho binh lính tàn sát hàng loạt dân trong thành, mà là chỉ có cướp đoạt tiền của rồi chia cho binh lính. Các hộ gia đình bình thường ở Thành Đô tạm thời còn chưa lọt vào dạng bị áp bức.
Đến trưa ngày thứ ba mà mọi nhà vẫn đóng kín cửa, tất cả mọi người trốn ở trong nhà lặng lẽ ăn nguội. Không ai dám đốt lửa nấu cơm, tất cả các cửa hàng đều đã trống rỗng, hàng hóa bị cướp sạch. Trên đường không nhìn thấy một bóng người, khắp nơi đều là xe ngựa bị đập vỡ, không ít nhà giàu để cửa lớn mở rộng, vết máu trên bậc thang chưa khô. Đầu đường cuối ngõ thỉnh thoảng lại có từng đoàn từng lũ du côn lưu manh đi lại, trên tay bọn họ mang theo bao lớn bao nhỏ tiền của, đắc ý cười to ầm ĩ.
Lúc này hơn mười người kỵ sĩ từ cửa bắc đi vào. Bọn họ có vẻ mệt mỏi, có thể nhận ra được là từ xa đến. Bọn họ là một toán thân vệ do Trương Hoán phái tới đưa thư cho Chu Thử, đội trưởng cầm đầu là đội phó thân vệ Trần Bình.
Bọn họ đi tới Dương phủ để gặp Chu Thử. Dọc theo đường đi chỉ thấy khắp nơi bên trong thành đã tan hoang, những nhà giàu lớn thì tường vây đã bị đánh sập. Nhiều nơi vốn nhà cao cửa rộng xà trạm trổ cột vẽ gần như đều bị hủy đi thành đất trống. Tất cả mọi người âm thầm lắc đầu không thôi. Đô đốc lại viết thư cho người như thế này thì thật sự là tự hạ thân phận của mình.
Đi tới trước cổng lớn Dương phủ, nơi này đề phòng nghiêm ngặt. Mấy trăm binh lính đứng hai bên bậc thang. Trần Bình tiến lên nói rõ ý đồ đến, lập tức binh lính đi vào bẩm báo. Chỉ chốc lát có người đi ra dẫn bọn họ vào phủ.
Tiên Vu Thúc Minh trở tay không kịp đã để cho đội quân năm nghìn người kia với đầy đủ sức lực đột nhiên xông đến trước mắt chỉ còn cách ông ta đã không đầy hai mươi bộ. Mấy trăm thân binh của ông ta căn bản là không ngăn cản được, Tiên Vu Thúc Minh hoảng sợ đến tim ngừng đập, ông ta quay đầu chạy trốn. Chu Thử cười lạnh một tiếng, giương cung lắp tên nhắm ngay phía sau lưng Tiên Vu Thúc Minh.
Lúc này năm nghìn người đồng loạt hô to “ Quan binh đã bại! Quan binh đã bại!”
Do Tiên Vu Thúc Minh dẫn đầu chạy trốn, đám quân cung nỏ phía sau không ngăn cản được bọn phỉ tinh nhuệ giống như hổ lang. Chỉ trong chốc lát thì trung quân của quan binh bắt đầu sụp đổ.
Tháng chín năm Tuyên Nhân thứ hai, quan binh tiễu trừ phiến loạn tại Lạc huyện bởi vì khinh địch mà đại bại. Số người bị giết và đầu hàng nhiều vô số kể. Tiết Độ Sứ Tiên Vu Thúc Minh cũng bị trùm thổ phỉ Chu Thử bắn một mủi tên ngã ngựa mà chết trong đám loạn quân.
Ba ngày sau khi, quân của Chu Thử đến dưới thành, Thứ Sứ Thục quận Dương Tử Lâm dâng Thành Đô đầu hàng. Chu Thử dẫn đại quân tiến vào Thành Đô. Đúng lúc này, một người mang tin tức từ Lũng Hữu chạy tới đem một phong thư do Trương Hoán tự tay viết giao cho Chu Thử.
Đêm, hơn mười thớt chiến mã phóng nhanh như chớp chạy vào cửa Minh Đức môn Trường An. Tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh ban đêm của Trường An. Trên đường Chu Tước cũng vẫn còn không ít người đi đường, nhưng chiến mã lại không hề chậm đi chút nào, ngược lại còn tăng tốc vội vàng chạy tựa hồ như muốn bay vút lên trời.
“ Chuyện quân khẩn cấp tám trăm dặm, người đi đường mau tránh ra.” Lập tức kỵ sĩ hô lớn kêu gọi khiến cho người đi trên đường sợ sệt mà nép vào hai bên lề đường.
“ Lại là chuyện gây rối ở Thục quận.” Một vài người đi đường hiểu rõ tình hình bĩu môi, bọn họ cũng không thấy điều kỵ sĩ đang gào to có gì khác lạ. Mặc dù triều đình phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, nhưng lời đồn ở Thục quận có người tạo phản đã sớm lan truyền khắp quán trà tửu lâu tại Trường An.
Tạo phản, cái từ này đã mười mấy năm dân chúng Đại Đườngkhông nghe thấy. Nhưng nó cũng đã bén rễ trong lòng không ít người. Tin tức vừa truyền đến thì trong lòng mỗi người đều giống như vừa đánh đổ bình ngũ vị. Lo lắng, sốt ruột, đau thương, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng quay về phía sông Ba núi Thục.
“ Chẳng lẽ Đại Đường lại phải phát sinh rối loạn sao?”
Tin tức Chu Thử tạo phản làm cho Thôi Viên mất ngủ vài đêm. Lúc ban đầu, sau khi phát sinh án Dương gia diệt môn thì ông ta cũng chỉ coi là một vụ trọng án nên cũng không có để ý nhiều. Toàn bộ tâm tư của ông ta đều là suy nghĩ làm thế nào để cướp lấy quyền lực của Bùi Tuấn cùng với việc áp chế không cho Trương Hoán phát triển.
Sau trận đánh Hội Tây Bảo, Thôi Viên và Vi Ngạc đều không hẹn mà cùng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Mới không đầy một năm mà Trương Hoán đã có thể độc lập đánh bại bốn, năm vạn quân Thổ Phiên tiến công. Mà lại còn do danh tướng Mã Trọng Anh tộc Thổ Phiên chỉ huy. Cứ theo đà này thì chỉ sau vài năm, Trương Hoán phát triển đến mức nào nữa đây?
Cùng chung kẻ địch và cùng chung uy hiếp làm cho Thôi Viên cùng Vi Ngạc từ bỏ hiềm khích lúc trước rốt cục đi tới kết hợp với nhau. Dấu hiệu thực hiện liên minh lần này chính là Vi Thanh cưới con gái cả của Thôi Ngụ làm vợ. Đây là đệ nhất đại thế gia thiên hạ và đại thế gia đệ tam liên minh. Sự liên thủ mạnh mẽ này đã sinh ra hiệu ứng quyền lực lớn lao làm cho sự cân bằng thế lực trong triều đình nhanh chóng bị phá bỏ, khiến cho Bùi Tuấn không thể không đi xa tới quận Kim Thành để tìm chước lạ nơi con rể của ông ta.
Ngay khi Thôi Viên ra tay chuẩn bị làm một cuộc thay đổi lớn thì tin tức Thôi Vô Thương bị giết lại làm xáo lộn sự bố trí của ông ta.
Cho đến lúc Thôi Vô Thương bị giết thì Thôi Viên mới ý thức được rằng Chu Vũ này không phải người bình thường. Ông ta cũng bắt đầu hoài nghi người này rất có thể có thể chính là Chu Thử mất tích đã lâu nay. Lúc này, từ Sơn Đông báo về kết quả điều tra, hiện tượng quân Thanh Châu bỏ trốn từ năm ngoái tới nay là rất nghiêm trọng. Mà số quân sĩ bỏ trốn tuyệt đại bộ phân đều là bộ hạ cũ của nhà Chu gia.
Thôi Viên rốt cục bỗng nhiên tỉnh ngộ, tên Chu Vũ này chính là Chu Thử.
Lúc này, con ông ta Thôi Hiền mang đến một chén trà nóng hổi nhẹ nhàng đặt ở trên bàn của cha rồi nhỏ giọng khuyên nhủ: “ Phụ thân, đã hai ngày nay không ngủ yên. Nay hãy nghỉ ngơi một lát đi!”
Thôi Hiền từng làm quan tại Thục quận nhiều năm, biết rõ Dương gia tại Thục Trung làm giàu bất nhân. Dương gia làm giàu hoàn toàn là dựa vào năm đó quý phi được sủng ái. Nhưng cũng chỉ coi là một đêm phất nhanh, bên trong không có nhân sự vững chắc. Hơn nữa còn có nhiều con cháu Dương gia ngông nghênh. Có điều rắc rối do Dương gia lại rơi vào kết cục diệt môn cũng khiến cho hắn đau lòng không thôi, dù sao vợ của hắn chính là con gái của Dương Kỹ.
Thôi Viên gật đầu, ông ta ngồi vào chỗ cầm chén trà lên hớp một ngụm rồi hỏi con trai: “ Con ở tại Thục Trung đã nhiều năm thì hẳn là biết rõ dân ý. Con thử nói qua xem, nếu như có người tạo phản thì liệu dân chúng sẽ ủng hộ tới mức độ nào?”
Thôi Hiền suy nghĩ qua rồi nói: “ Thục Trung từ xưa đã giàu có và đông đúc. Tinh thần văn sĩ được xem trọng, dân chúng đều có khuynh hướng an cư lạc nghiệp. Nếu là vào nhà cướp của, thổ phỉ thả cho quân cướp bóc dân làm tạo phản thì sẽ không có ai ủng hộ hắn. Nhiều nhất là loạn một hai quận huyện rồi sẽ bị quan binh dẹp yên. Nhưng nếu như Chu Thử thực sự không phải là tạo phản, mà là cố ý thay thế Dương gia, trở thành chủ của Thục Trung thì triều đình sẽ phải mất công suy xét.”
Thôi Viên thở dài một hơi “ Đây là chỗ ta lo lắng. Chu Thử lòng dạ tàn nhẫn nhưng hắn lại gian trá xảo quyệt. Nếu như lẻn lút mọi nơi, giết người phóng hỏa thì ta chỉ sợ dần dần hắn sẽ chiếm cứ châu quận, tương lai trở thành An Lộc Sơn thứ hai.”
Thôi Viên vừa dứt lời, Đại quản gia liền bối rối căng thẳng chạy tới bẩm báo “ Lão gia, ngoài cửa phủ có tin báo chuyện quân khẩn cấp tám trăm dặm, là tình hình mới nhất về Thục quận.”
Thôi Viên “ vụt!” đứng lên, ông ta bước dài đi đến cửa phủ. Có lẽ tin vừa tới không phải là tin mừng dẹp phỉ của Tiên Vu Thúc Minh, mà là chuyên quân khẩn cấp làm cho trong lòng ông ta đã âm thầm cảm thấy không ổn.
Ngoài cửa phủ có mấy tên quân báo tin đang lo lắng đi qua đi lại. Bọn họ nhìn thấy Thôi Viên đi tới thì đội trưởng cầm đầu lập tức tiến lên một bước quỳ xuống, giơ cao tin báo trong tay đồng thời sợ hãi bẩm: “ Tướng Quốc, đại sự ở Thục Trung không ổn!”
Thôi Viên tim đập dồn dập, chẳng lẽ Tiên Vu Thúc Minh hành sự bất lực rồi trốn không thoát? Ông ta đoạt lấy bì thư, giằng hai cái rồi lấy thư ở bên trong mở ra. Nhưng bên tai lại rõ ràng nghe thấy tên quân báo tin đang nói lo lắng “ Quan binh bị Chu phỉ đánh bại, toàn quân bị diệt. Tiên Vu Tiết Độ Sứ chết trong đám loạn quân, Dương thứ sử của Thục quận đã dâng Thành Đô đầu hàng, bọn phỉ đã chiếm lĩnh Thành Đô!”
“ Bộp!” Phong thư rơi xuống đất, trong ngực Thôi Viên đột nhiên đau đớn kịch liệt. Một ngụm huyết phun ra, thân thể ông ta thoáng lảo đảo rồi sau đó mềm nhũn ngất đi.
“ Tướng Quốc!”
“ Phụ thân!”
Thành Đô rối loạn đã hai ngày. Chu Thử vừa vào thành thì lợi dụng việc truy tìm gian tế mà cướp sạch gia tài của mấy trăm hộ lớn giàu có ở Thành Đô. Người nhà bọn họ bất kể già trẻ tổng cộng hơn sáu ngàn người bị giết hại hầu như không còn ở sân phía bắc thành. Vợ con họ bị bắt hết rồi đưa đi khắp các doanh trong quân. Trong lúc nhất thời, số hộ giàu có ở Thành Đô vứt bỏ nhà cửa chạy trốn nhiều không thể đếm.
Cũng may, có đệ đệ Chu Thao của Chu Thử ra sức khuyên ngăn nên hắn cũng không bỏ mặc cho binh lính tàn sát hàng loạt dân trong thành, mà là chỉ có cướp đoạt tiền của rồi chia cho binh lính. Các hộ gia đình bình thường ở Thành Đô tạm thời còn chưa lọt vào dạng bị áp bức.
Đến trưa ngày thứ ba mà mọi nhà vẫn đóng kín cửa, tất cả mọi người trốn ở trong nhà lặng lẽ ăn nguội. Không ai dám đốt lửa nấu cơm, tất cả các cửa hàng đều đã trống rỗng, hàng hóa bị cướp sạch. Trên đường không nhìn thấy một bóng người, khắp nơi đều là xe ngựa bị đập vỡ, không ít nhà giàu để cửa lớn mở rộng, vết máu trên bậc thang chưa khô. Đầu đường cuối ngõ thỉnh thoảng lại có từng đoàn từng lũ du côn lưu manh đi lại, trên tay bọn họ mang theo bao lớn bao nhỏ tiền của, đắc ý cười to ầm ĩ.
Lúc này hơn mười người kỵ sĩ từ cửa bắc đi vào. Bọn họ có vẻ mệt mỏi, có thể nhận ra được là từ xa đến. Bọn họ là một toán thân vệ do Trương Hoán phái tới đưa thư cho Chu Thử, đội trưởng cầm đầu là đội phó thân vệ Trần Bình.
Bọn họ đi tới Dương phủ để gặp Chu Thử. Dọc theo đường đi chỉ thấy khắp nơi bên trong thành đã tan hoang, những nhà giàu lớn thì tường vây đã bị đánh sập. Nhiều nơi vốn nhà cao cửa rộng xà trạm trổ cột vẽ gần như đều bị hủy đi thành đất trống. Tất cả mọi người âm thầm lắc đầu không thôi. Đô đốc lại viết thư cho người như thế này thì thật sự là tự hạ thân phận của mình.
Đi tới trước cổng lớn Dương phủ, nơi này đề phòng nghiêm ngặt. Mấy trăm binh lính đứng hai bên bậc thang. Trần Bình tiến lên nói rõ ý đồ đến, lập tức binh lính đi vào bẩm báo. Chỉ chốc lát có người đi ra dẫn bọn họ vào phủ.
Bình luận facebook