• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 285

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Đúng! Ta sinh trưởng ở địa phương này, đã ở đây hơn sáu mươi năm.”


“ Sáu mươi năm? Vậy có rất nhiều chuyện thôn trưởng hẳn là có biết.” Vương chưởng quỹ đứng lên, chắp tay đi tới cửa vào nhà ở xa. Hắn nhìn ra biệt viện của Thịnh Phong Điền Trang ở phía xa xa rồi từ từ quay trở lại. Hắn liếc mắt nhìn thôn trưởng, đột nhiên hỏi: “ Ta nhớ kỹ vùng này từ trước đều là ruộng đất của triều đình, đất đai hẳn là đều thuộc về quan phủ tất cả. Từ bao giờ lại biến thành điền trang thế?”


Thôn trưởng trong lòng đột nhiên giật thót, lão sợ đến liên tục khoát tay “ Chuyện này ta không biết, chớ có hỏi ta! Chớ có hỏi!”


“ Người khác không biết thì cũng thôi, thôn trưởng không biết thì không đúng rồi.” Vương chưởng quỹ sầm mặt xuống, hắn lạnh lùng nói với Vương thôn trưởng: “ Ta khuyên ngươi cứ nói thật thì tốt hơn!”


Nghe câu nói có tính uy hiếp như thế, thôn trưởng sắc mặt đại biến. Lão vội lui một bước, nhìn chăm chú vị thương nhân này mà hỏi: “ Các ngươi rốt cuộc là ai?”


“ Ta không phải mới vừa nói sao? Chúng ta là đến từ quận Kim Thành.” Vương chưởng quỹ nhàn nhạt cười cười ra hiệu tùy tùng phía sau làm động tác thủ thế. Một người đi chắn ở cửa, mà mấy người khác thì đặt tay lên chuôi đao từ từ bước tới thôn trưởng.


“ Các ngươi muốn làm gì?” Vương thôn trưởng hoảng sợ liên tục lui về phía sau. Lão đã rõ ràng, những người này chỉ sợ đều là người của quan phủ đến điều tra chuyện của Vi gia, mà chính mình đã sớm bị bọn họ theo dõi. Thừa dịp nam nhân đều không ở trong thôn tới bắt mình.


“ Nếu thôn trưởng không chịu nói. Chúng ta đây không thể làm gì khác hơn là đem ngươi đến quận Kim Thành.” Vương chưởng quỹ vung tay lên “ Mang đi!”


Mấy người tùy tùng tiến lên vặn cánh tay thôn trưởng giống như gọng kìm nắm chặt lão. Họ tóm vóc người nhỏ gầy của thôn trưởng hệt như xách con gà con bắt đứng lên. Vương thôn trưởng thấy bọn họ đã mở ra một cái bao tải thì sợ đến run rẩy mà hô một tiếng: “ Chậm đã!”


“ Cứ buông hắn xuống!” Vương chưởng quỹ chậm rãi đi tới trước mặt lão lạnh lùng cười nói: “ Thực không dối gạt ngươi, chúng ta đã mời đi không ít người. Rất nhiều người đều là chịu tổn thương cánh tay hay gãy chân. Ngược lại nếu ngươi phối hợp tốt thì ngươi không những không chịu khổ mà còn có thể có tiền thưởng. Nhưng nếu như ngươi muốn cứng đầu đến cùng, vậy kết cục của ngươi chỉ có một chữ. Tự mình suy nghĩ đi!”


Vương thôn trưởng nghe ý tứ của bọn hắn, chính mình mặc kệ như thế nào thì đều phải nói ra. Chuyện cho tới bây giờ là điều không hay tránh không khỏi. Lão suy nghĩ một chút rồi cắn răng một cái mà nói: “ Ta biết các ngươi nói đến chuyện gì. Nói thật, ta cũng không thực rõ ràng lắm trong chuyện này đã xảy ra điều gì. Ta chỉ có khả năng nói cho các ngươi một người, hắn không chỉ biết được rất rõ ràng, hơn nữa trong tay của hắn có thể còn có chứng cớ.”


“ Là ai?”


Đã nói ra miệng thì lão không thể nói cho hết, thôn trưởng thở dài một tiếng mà nói: “ Là Triệu Đại Quản Sự của Thịnh Phong Điền Trang.”


Triệu Đại Quản Sự khoảng chừng bốn mươi. Ông cha đều là người hầu Vi gia. Hắn từ nhỏ hầu hạ Vi Ngạc. Sau khi Vi Ngạc trở thành Gia chủ Hắn cũng hưởng phận gà chó lên trời theo* mà từng bước một thăng chức. Năm năm trước hắn được phái đến Thịnh Phong Điền Trang nhậm chức Đại Quản Sự. (Gà chó lên trời; cả họ được nhờ: theo truyền thuyết Hoài Nam Vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân. Gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời. Về sau dùng “ gà chó lên trời” để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ)


Ở chỗ này, hắn chính là ông vua con. Không chỉ có hơn một ngàn hộ nô lệ, mấy trăm hộ tá điền tùy ý để hắn tác oai tác phúc, hơn nữa hàng năm số lương thực báo hao tổn mà bị hắn tham ô liền khiến cho hắn trở thành giàu có. Từng năm từng năm, gia sản của hắn sản cùng thân thể của hắn đều nhanh chóng phình ra.


Năm năm trước, khi hắn mới đi nhậm chức thì là một nam nhân độc thân gầy như cây sào trúc. Mà năm năm sau thì dáng người hắn như gấu còn thê thiếp một đoàn. Hôm nay là ngày tế thiên, hắn cũng không đi hiến tế. Với hắn mà nói, mùa màng tốt xấu đều không ảnh hưởng đến hắn. Vi gia có đổ thì chỉ mang ý nghĩa những ngày tốt đẹp của hắn đã hết. Mặc dù hắn có trách nhiệm bảo vệ ruộng đất Vi gia, nhưng chính hắn có quá nhiều gia sản khiến cho tinh thần trách nhiệm của hắn bị rớt hơn phân nửa.


Giờ phút này, Triệu Quản sự đang kéo lê thân hình phì nộn ở trong phòng gã kiểm kê sổ sách, tính toán hắn còn thừa lại những gia sản gì tại điền trang. Vợ con hắn cũng đã vội vàng đem bao nhiêu thỏi vàng cùng châu báu trang sức cất vào rương. Bọn họ tại quận Tương Dương đã mua rất nhiều ruộng đất cùng nhà cửa. Trong vài ngày nữa là bọn họ sẽ trốn tới Tương Dương.


Đúng lúc này cửa sổ đột nhiên mở ra, một hồi gió lạnh ùa vào khiến danh sách hắn vừa mới chỉnh lý bị thổi bay tung tóe mọi nơi. Triệu Quản sự vừa luống cuống tay chân chụp lại, vừa không vui mà gọi: “ Nương tử, nhanh đi đóng cửa sổ lại!”


Nhưng gọi hai tiếng cũng không thấy vợ có động tĩnh, Triệu Quản sự không vui ngẩng đầu mắng: “ Ngươi tai điếc à”


Lại phát hiện vợ hắn toàn thân phát run, ngón tay bám vào cửa hoảng sợ vạn phần, trong miệng một câu cũng đều không nói nổi. Triệu Quản sự vừa quay đầu lại thì thân thể hắn đột nhiên cứng lại.


Chỉ thấy ở cửa không biết từ khi nào xuất hiện hai mươi mấy người vạm vỡ vải đỏ che mặt. Mọi người tay đều cầm cương đao sáng loáng hệt như dã thú phát hiện con mồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vợ chồng hắn chằm chằm.


“ Các ngươi... các ngươi là... là ai?” Cho đến khi có thể mở miệng nói thành lời thì Triệu Quản sự đột nhiên trở nên cực kỳ lắp bắp “ Ngươi... các ngươi muốn làm... làm gì?”


Lúc này, từ phía sau đám võ giả đi ra một nam nhân béo mập mặt tròn, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người mà nói: “ Chúng ta là nội vụ doanh quân Tây Lương đặc biệt đến điều tra vụ án Vi gia xâm chiếm ruộng đất triều đình. Ngươi theo chúng ta đi một chuyến!”


Triệu Quản sự liền cảm giác như một chân bước vào vực sâu vạn trượng. Hắn biết Vi gia đã đổ, Trương Hoán tuyệt đối sẽ không bỏ qua gia sản mà Vi gia không mang đi được. Nhưng lại không nghĩ rằng bọn họ tới nhanh như vậy, chính mình một khi đi thì còn có thể sống mà được trở về sao?


Trong nháy mắt này, Triệu Quản sự nhớ ra gia sản mình còn chưa hưởng thụ, chính mình còn có nửa đời sau dài dằng dặc. Còn nữ nhân của mình, bọn họ chắc sẽ phân chia tài sản của mình rồi đi cùng nam nhân khác.


Hắn càng nghĩ càng sợ, toàn thân mềm nhũn run rẩy, lại mãnh liệt nhào lên cái rương vàng mà hắn đã thu xếp rồi lên tiếng khóc lớn “ Vàng yêu của ta! Cuộc sống của ta!”


Lúc này có bảy tám kẻ vạm vỡ xông lên, trước hết trói gô bà vợ của hắn nhiều vòng thành bánh chưng, bịt miệng lại rồi nhét vào một cái bao tải. Lập tức lại lục soát cẩn thận một lần ở trong phòng rồi đem tất cả của cải trước đó hắn đã thu thập xong, bao gồm khế ước hắn mua bán nhà, tậu đất bên Tương Dương hết thảy lục soát kĩ. Lại kéo hắn ra khỏi cái rương đã sắp xếp đầy hoàng kim.


Triệu Quản sự đã ngừng kêu khóc. Hắn ngơ ngác nhìn diện tích đất đai năm năm vơ vét khó nhọc đều bị lục soát lấy đi. Hắn hoàn toàn tuyệt vọng, phảng phất như ngây ngốc cho đến khi vài người cầm một sợi dây nhe răng cười cười đến gần thì hắn mới giật mình tỉnh ngộ bèn liên tục dập đầu cầu xin tha thứ “ Quân gia. Ta nguyện nói, cái gì ta cũng đều nguyện nói. Chỉ cầu các ngươi tha ta một mạng!”


Mấy kẻ cao to lại không có để ý tới hắn bắt đầu ra sức trói chặt. Khi sợi dây trói thít vào thịt thì Triệu Quản sự bắt đầu rống lên như heo bị giết “ Khế đất!” Hắn đột nhiên nhớ ra có khả năng biểu hiện cơ hội lập công bèn điên cuồng hô: “ Ta biết khế đất. Khế đất trang viên trước kia đều giấu ở tầng hầm ngầm. Ta dẫn các ngài đi!”


“ Buông hắn ra đã, để hắn dẫn đường!”


Ngày mười một tháng giêng, bên trong hành dinh Tiết Độ Sứ quận Kim Thành, mưu sĩ Đỗ Mai kích động đi vào trong phòng Trương Hoán. Hắn đem một xấp thật dầy bảng tường trình cùng chứng cớ thu hoạch từ các nơi Lũng Hữu tới đặt ở trước mặt Trương Hoán đắc ý cười nói: “ Danh chánh ngôn thuận, chúng ta có thể động thủ rồi!”


Trương Hoán có hứng thú lật xem một xấp dầy căn cứ chính xác phì hợp trước mắt, hắn vừa lòng cười nói với Đỗ Mai: “ Chuyện này ngươi xử lý rất khá. Thế này ta xem bọn Vi gia như thế nào mà ăn nói với thiên hạ.”


Lúc này, Đỗ Mai lại chần chờ một lúc rồi mới tâu trình: “ Có điều không chỉ có riêng Vi gia, Lý Kiều ở quận Thuận Hóa, họ Mã ở quận An Định thậm chí Tân gia cũng có hành vi chiếm đồn điền triều đình làm của riêng. Nếu như chuyện này mà làm quá lớn, ta lo lắng hai người bọn họ cũng không thoát được liên quan. Hơn nữa trong loạn An Lộc Sơn, đồn điền Lũng Hữu trên cơ bản đều đã bỏ hoang phế. Nếu như thật sự truy cứu thì e là cũng khó có thể khiến cho người ta phục.”


Trương Hoán lại cười nhạt nói: “ Muốn thêm tội, có gì mà không từ? Chẳng qua chúng ta cũng là tìm cớ thôi. Vi gia bọn họ nếu không phải danh chính ngôn thuận chiếm giữ đất đai thì ta đây lại một lần nữa biến thành quân điền có cái gì không được? Hơn nữa, chúng ta còn có thể một mũi tên hạ hai chim, nhân cơ hội cướp lấy quyền lực ở những châu quận giàu có và đông đúc này.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom