• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 305

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Ha hả! Vậy thì lão Trương này không thể làm gì khác hơn là cưới cô dâu mới, lại làm chú rể lần nữa.”


“ Chàng dám!” Bùi Oánh thấp giọng nói nghiêm khắc.


Trương Hoán ngửa mặt lên trời cười một tiếng, quặp chặt chân thúc ngựa phóng đi nhanh hơn. Bùi Oánh nhìn theo bóng lưng chồng mà bất đắc dĩ lắc đầu.


Lúc này, đội ngũ đang đi tới tốc độ đột nhiên chậm lại. Trương Hoán giục ngựa đến phía trước mà hỏi:


“ Chuyện gì xảy ra?”


Lận Cửu Hàn giơ tay chỉ về một con đường nhánh phía trước mà nói “ Từ phía đông có một đội kỵ binh đến, hình như có người muốn lại đây bẩm báo.”


Trương Hoán thấy ở phía đông có một đội kỵ binh đang dừng ở bên đường, trong đó có vài cỗ xe ngựa. Từ đó đang có một người cỡi ngựa nhằm hướng bên này chạy tới. Khi đến gần, hắn đột nhiên nhận ra đúng là thị vệ của mình phái đến quận Khai Dương đón tiếp Lâm sư mẫu, có lẽ trong xe ngựa phía trước là sư mẫu ngồi sao?


Thị vệ phi đến gần rồi lập tức hướng Trương Hoán mà thi lễ: “ Bẩm báo đô đốc. Thuộc hạ đã đem Lâm phu nhân về.”


Trương Hoán gật đầu, quay đầu lại căn dặn cho Lận Cửu Hàn: “ Ngươi nói cho phu nhân biết. Ta mời nàng mang con lại đây để gặp sư mẫu của ta.”


Nói xong. Hắn phóng ngựa dong duổi đến trước xe ngựa của sư mẫu. Lúc này Dương Ngọc Nương đã xuống xe ngựa đang đau buồn nhìn Trương Hoán. Trương Hoán nhảy xuống ngựa tiến lên quỳ rạp xuống đất, rơi lệ nói: “ Đồ nhi xin tạ tội với sư mẫu!”


Dương Ngọc Nương sau khi nhận được tin cha con Lâm Đức Long chết trận thì nàng như già đi mười tuổi.


Tóc cũng trở nên ngả muối tiêu, bà vội vàng nâng Trương Hoán lên ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu rồi đột nhiên ôm lấy đầu Trương Hoán mà lên tiếng khóc lớn “ Thập Bát Lang. Sư phó của ngươi đã chết, Lâm đại ca đã chết. Tri Binh tại Thục Trung cũng chết trận, nam nhân cả nhà đều đã chết bỏ lại chúng ta cô nhi quả phụ, biết làm cái gì bây giờ đây!”


Trương Hoán ánh mắt cũng đỏ, hắn vội vàng đứng lên an ủi bà: “ Sư mẫu yên tâm, con của Lâm đại ca sẽ là con của trò. Trò nhất định sẽ chiếu cố tốt các người.”


Lúc này, vợ của Lâm Tri Ngu kéo con tiến lên, ấn nó xuống trên mặt đất “ Mau! Mau dập đầu lạy chú của ngươi.”


Trương Hoán thở dài, một tay đỡ con của Lâm Tri Ngu bế lên. Thấy hắn dáng gầy yếu, mặt mày giống hệt Lâm Tri Ngu liền hỏi nó: “ Cháu tên là gì?”


Đứa bé quay đầu lại liếc mắt nhìn mẹ rồi rụt rè nói: “ Cháu gọi là Lâm Quả Nhi.”


“ Vậy cháu lớn lên sau này muốn làm gì?”


“ Ta muốn thi đỗ tiến sĩ.”


Trương Hoán gật đầu, không hổ là con của Lâm Tri Ngu. Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một khối ngọc đeo vào cho Lâm Quả Nhi rồi đem nó trả lại sư mẫu mà nói: “ Trò sẽ mời đại nho đến dạy đứa nhỏ này. Nhất định sẽ để nó thực hiện tâm nguyện của Lâm đại ca.”


Dương Ngọc Nương lau nước mắt, trong mắt toát ra vẻ cảm kích. Bà nhìn thoáng qua phía sau Trương Hoán rồi cố gắng lấy lại nét tươi cười mà hỏi: “ Đây chính là phu nhân của con sao?”


Trương Hoán quay đầu lại, thấy Bùi Oánh ôm con đang hướng đến nơi này đi tới liền gật đầu cười nói: “ Vâng! Nàng ôm trong tay chính là con của trò, tên nó là Trương Kỳ.”


Đợi Bùi Oánh đến gần, Trương Hoán liền giới thiệu cho bà: “ Oánh nhi, đây là sư mẫu của ta.”


Bùi Oánh cúi người làm lễ ra mắt, lại chắp hai cái tay nhỏ bé của con cười dài mà nói: “ Hãy mau làm lễ ra mắt sư tổ mẫu!”


Dương Ngọc Nương vui mừng vội vàng ôm Trương Kỳ, thương yêu dí một cái vào mũi nó. Bùi Oánh cười nói: “ Dứt khoát ta cùng sư mẫu ngồi chung một chiếc xe ngựa để tâm sự việc nhà. Hãy đến trong phủ của ta đi, Bình Bình cũng ở đó!”


Mọi người lên xe ngựa, hai đội nhân mã hợp binh một chỗ rồi cùng nhau đi vào trong thành. Binh lính gác thành thấy đô đốc trở về vội vàng xếp thành hàng thi lễ. Trương Hoán vừa đi vào cửa thành thì từ xa liền thấy một thiếu nữ áo đỏ cưỡi ngựa chạy tới, đúng là Lâm Bình Bình. Trong cuộc chiến Vũ Uy nàng cũng bị trúng tên, hơn nữa do đau buồn với cái chết của cha và anh nên vết thương chuyển biến xấu. Thôi Ninh liền đem ra sức lưu nàng ở trong phủ dưỡng thương. Hiện tại thương thế đã khỏi hẳn, nghe nói mẹ đến nên nàng vội chạy tới nghênh đón.


Mẹ con gặp mặt, lại nhịn không được ôm đầu khóc lóc một phen. Trương Hoán thì đứng thật xa ở một bên. Lúc này Bùi Oánh thấy Trương Hoán liếc mắt liền đem con giao cho nhũ mẫu, chính mình thì lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn cười nói:


“ Dọc đường đi sư mẫu của chàng nói cho thiếp rất nhiều việc từ trước của chàng. Nghe nói Bình Bình từ nhỏ cũng rất thích chàng, hiện tại cha anh người ta đều đã chết, chàng có nên làm ðiều gì công bằng cho người ta không.”


Trương Hoán lắc đầu “ Ta từ nhỏ liền coi Bình Bình là em, đối với nàng ta không có loại tình cảm này.”


“ Tình cảm?” Bùi Oánh cười lạnh một tiếng “ Vậy chàng đối với Dương Xuân Thủy thì có tình cảm sao? Chẳng qua mới chỉ liếc mắt mà thôi mà liền khiến ở trong lòng ghi nhớ. Còn cô em thanh mai trúc mã đối với chàng tình cảm thắm thiết, cho đến nay không chịu lập gia đình thì chàng không để ở trong lòng chút nào.”


“ Để sau này hãy nói” Trương Hoán biết suy nghĩ của vợ liền cắt lời Bùi Oánh “ Ta hiện tại không có tâm tư này, hơn nữa người ta vừa mới chịu tang cha.”


Lúc này Lâm Bình Bình nhìn thấy Trương Hoán, nàng bước nhanh đi tới cười nói với Bùi Oánh: “ Cho mượn phu quân tỷ dùng một lát được không?”


Bùi Oánh hé miệng cười một tiếng “ Nếu như nàng muốn thì ta đem hắn đưa cho nàng.”


Lâm Bình Bình cười mà véo Bùi Oánh một cái rồi kéo Trương Hoán đi sang một bên. Nụ cười của nàng thoáng chốc liền không thấy mà sa sầm mặt lạnh lùng hỏi: “ Ta hỏi ngươi một chuyện, thân binh của ngươi có thể tùy tiện tàn sát dân chúng sao?”


Trương Hoán nhẹ nhàng tránh thoát tay của nàng rồi thản nhiên nói: “ Ta xưa nay quân kỷ nghiêm minh. Cho dù thân binh của ta giết người thì cũng nhất định có nguyên nhân.”


“ Vậy ngươi đi theo ta!” Lâm Bình Bình lấy ra một cái danh thiếp đưa cho hắn, liền nhảy lên ngựa hướng phía tây thành phi đi.


Trương Hoán nhìn qua danh thiếp trong tay. Đây chính là danh thiếp của hắn, mặt trên danh thiếp ghi là Lương Châu đô đốc, cái này là hắn ghi địa danh Vũ Uy vào 'Đây là chuyện gì?' Trương Hoán do dự chỉ chốc lát rồi liền nói với Bùi Oánh: “ Nàng mang sư mẫu đi về trước, ta đi xem một chút chuyện gì xảy ra?”


Hắn liếc mắt cho Lận Cửu Hàn, Lận Cửu Hàn lập tức chỉ huy một trăm người đi theo Trương Hoán nhằm hướng tây phi nhanh đi.


“ Đô đốc, ở bên kia!” Lận Cửu Hàn đưa tay chỉ một miếu thành hoàng cũ nát. Chỉ thấy bóng người Lâm Bình Bình vừa vào trong miếu. Trương Hoán vừa muốn vào miếu thì Lận Cửu Hàn lại ngăn cản hắn “ Đô đốc, để ta vào trước xem xét một phen.”


“ Không cần, Bình Bình không có dã tâm kia.” Trương Hoán vừa nói, liền trực tiếp đi vào trong miếu. Trong miếu cửa sổ đều không có. Nó thập phần đổ nát, vài chỗ đầu hồi đều đã sụp xuống cho thấy rõ đây là một tòa miếu hoang phế.


Tiến vào đại điện chỉ thấy Bình Bình đàng ngồi chồm hổm trên mặt đất cẩn thận từng li từng tý thay thuốc cho một người bị thương. Bên cạnh còn có một thiếu nữ tuổi còn trẻ, mặt mũi thanh tú. Trương Hoán mơ hồ cảm giác dường như đã gặp qua nàng ở nơi nào?


Nàng kia đang ăn bánh Bình Bình mang đến, đột nhiên thấy một đám lớn binh lính xông vào thì sợ đến mặt mày xám ngắt nên lập tức trốn sau lưng Lâm Bình Bình. Trương Hoán nhìn lại người nằm trên mặt đất, đó là một ông lão tuổi chừng hơn năm mươi đang nhắm nghiền hai mắt. Có thể là bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt vàng như nghệ.


Trương Hoán cũng thấy ông ta rất quen mặt, lại cố gắng suy nghĩ thì hắn đột nhiên nghĩ tới, đây không phải là người nông dân đánh xe chở nước tại huyện Thiên Bảo sao? Chính mình đã cho lão một cái danh thiếp.


“ Ở đây xảy ra chuyện gì?” Trương Hoán đi lên trước trầm giọng hỏi.


“ Tiểu Thúy, đây là Trương Đô đốc các ngươi muốn tìm. Cô nói cho ngài chuyện gì xảy ra?” Lâm Bình Bình đứng lên, vọt đến một bên.


Nàng kia lúc này mới nhận ra Trương Hoán, nàng liền bước lên phía trước quỳ xuống “ Đô đốc đã nói với chúng ta, nếu có kẻ làm quan ức hiếp chúng ta thì có thể tìm người tố cáo. Hôm qua chúng ta đến, nhưng cha lại bị binh lính gác cửa của ngài làm bị thương. May nhờ có Bình Bình tỷ đã cứu chúng ta.”


Suy nghĩ của nàng rõ ràng, mồm miệng thập phần lanh lợi, nói mấy câu liền nhìn mặt mọi người, sắc mặt đại biến.


“ Ngươi chờ một chút.” Trương Hoán kinh ngạc cắt ngang lời nàng “ Ngươi là nói trước phủ của ta lại bị binh lính gác cửa chém bị thương sao?”


“ Không phải tại trước cửa phủ đô đốc. Bọn họ nói cho thảo dân và cha biết là đô đốc đã vào kinh. Khi chúng ta rời khỏi cửa phủ không bao lâu thì có hai người bịt mặt đuổi theo không nói hai lời vung đao chém liền. Cha bị bọn họ chém trúng hai đao, cha liều mạng lôi thảo dân chạy. Bọn họ thấy trên đường nhiều người liền không đuổi theo, sau đó cha gắng gượng không nổi rồi ngã xuống, vừa lúc gặp được Bình Bình tỷ.”


Chính thân binh của mình lại nói lừa bọn họ vào kinh, Trương Hoán mơ hồ hiểu rõ chuyện gì. Hắn lại truy vấn tiếp: “ Bọn họ nếu che mặt thì làm sao ngươi biết chính là gác cửa?”


“ Cha ta dùng đòn gánh ngăn cản hai người bọn họ. Trong đó có một người bị rơi mặt nạ nên biết là binh lính gác cửa.”


Trương Hoán chắp tay sau đít không nói một lời, một hồi lâu hắn đột nhiên lạnh lùng hỏi: “ Người các ngươi muốn cáo quan là ai?”


Nàng kia dập đầu một cái rồi nói với giọng căm hận: “ Chúng ta muốn cáo quan chính là trưởng quan đã làm nhục dân chạy nạn Hà Tây chúng ta. Hắn dùng gạo mốc cho chúng ta ăn thì chúng ta cũng có thể nhẫn. Nhưng hắn nhìn trúng nữ nhân xinh đẹp liền buộc người ta bồi tiếp, nếu không liền đuổi đi. Khi hắn nhìn trúng thảo dân thì cha liền dẫn thảo dân chạy trốn tìm đến đô đốc tố cáo.”


“ Ngươi cũng biết trưởng quan này tên gọi là gì?” Trương Hoán mặt sa sầm mà hỏi.


Thiếu nữ lắc đầu “ Thảo dân không biết hắn tên gọi là gì. Nhưng thủ hạ đều gọi hắn là Trần Tướng quân.”


“ Trần Bình!” Lận Cửu Hàn đứng bên cạnh thốt ra, Trần Bình chính là nhận lệnh Trương Hoán toàn quyền phụ trách thu xếp cho dân Hà Tây chạy nạn. Khó trách những thân binh này muốn giết cha con nhà họ, Trần Bình trước kia chính là thủ lĩnh của bọn họ.


“ Đi triệu tập toàn bộ thân binh hôm qua thường trực ở trước cửa phủ đem đến đây cho ta.” Trương Hoán rốt cục tức giận, sắc mặt của hắn khó nhìn tới cực điểm.


Chỉ chốc lát, hai mươi mấy tên thân binh được dẫn vào. Vừa thấy tình cảnh trong đại điện thì hai tên binh lính trong số đó 'Bùm!' một cái mà quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy không ngừng.


“ Rất tốt! Không cần ta thẩm vấn liền chính mình nhận tội.” Trương Hoán từ từ đi tới, mặt lạnh lùng nói: “ Hai người các ngươi đều là binh lính đi theo ta từ lúc ban đầu. Ta coi các ngươi là tâm phúc mới hoàn toàn tín nhiệm các ngươi. Không nghĩ tới các ngươi lại ở sau lưng phá hủy thanh danh của ta.”


Thân hình hai người dần dần không hề run rẩy nữa, bọn họ nặng nề dập đầu mấy cái mà nói: “ Chúng thuộc hạ thật xin lỗi đô đốc, xin mặc ý đô đốc theo quân pháp xử trí.”


“ Xử trí các ngươi như thế nào đợi lát nữa hãy nói, trước hết ta hỏi các ngươi. Các ngươi vì sao phải giết cha con nhà này?”


Do dự một lúc lâu, một người trong đó thở dài “ Bọn họ muốn tố cáo Trần đội trưởng, chúng thuộc hạ là nhất thời hồ đồ!”


Trương Hoán cười lạnh một tiếng “ Nhìn không ra các ngươi rất có nghĩa khí đó, người đâu!”


Bên cạnh lập tức tiến ra năm sáu gã vạm vỡ, Trương Hoán đưa tay chỉ hai người này “ Mỗi người đánh một trăm quân côn, đưa tới Hà Hoàng đi chăn ngựa.”


“ Đa tạ đô đốc!” Hai người rơi lệ dập đầu lạy Trương Hoán một cái rồi đi theo đám thuộc hạ hành hình.


Lâm Bình Bình đứng cạnh biết Trương Hoán đơn giản đã tha bọn họ. Nhưng nàng thấy Trương Hoán tức giận nên cũng không dám nói thêm gì. Chỉ xem hắn xử trí thủ phạm như thế nào. Lúc này, Trương Hoán thấy ông lão kia đã tỉnh lại liền ngồi xổm xuống hỏi han: “ Lão Hán, huyện Thiên Bảo chạy thoát được bao nhiêu người?”


Ông lão kia lắc đầu, dùng âm thanh trầm thấp mà nói: “ Một người cũng không trốn thoát được. Ta là mang con gái đi huyện Xương Tùng bên cạnh mới tránh được một kiếp, con trai của ta cũng chết trận.”


Trương Hoán trong lòng khổ sở. Hắn đứng lên chỉ vào hai cha con này mà nói với thân binh: “ Đưa bọn họ đi chữa thương thật tốt, cứ theo tiêu chuẩn gia đình quân nhân mà trợ cấp. Lại lấy danh nghĩa của ta cấp cho bọn họ mười mẫu ruộng khác.”


Mấy người thân binh đáp ứng một tiếng rồi cõng ông lão đi ra ngoài. Trương Hoán liếc nhìn Lâm Bình Bình “ Ngươi cùng bọn họ đi thôi! Ta xử trí thuộc hạ như thế nào là việc trong quân, ngươi cũng không thể ở đây nghe được.”


Lâm Bình Bình thấy hắn nói trúng tâm tư của mình thì mặt không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng đi theo binh lính đưa cha con bọn họ đi. Lận Cửu Hàn vừa muốn nói chuyện thì Trương Hoán lại khoát tay ngăn cản hắn. Hắn bước nhanh đi tới bên kia một cái cửa sổ tơi tả mà cao giọng nói: “ Không được nghe lén, sẽ không để ngươi thất vọng đâu. Đi thôi!”


Chỉ nghe thấy bên ngoài 'Rắc!' một tiếng rồi lập tức có tiếng bước chân chạy ra xa.


Trương Hoán lắc đầu, trở lại đại điện lấy ra kim bài đưa cho Lận Cửu Hàn mà nói: “ Ngươi mang năm trăm người hoả tốc chạy tới huyện Trường Nhạc. Trước hết không nên đả thảo kinh xà, sau khi điều tra rõ ràng thì bắt hắn đến cho ta!”


Lận Cửu Hàn lĩnh lệnh mang theo vài người đi điểm binh. Trương Hoán trong lòng nặng nề, chắp tay sau đít đi qua đi lại trong đại điện. Nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp chuyện này thì mình như thế nào cũng sẽ không tin tưởng thủ hạ Trần Bình khôn ngoan của mình lại lại có khả năng làm ra chuyện như vậy. Chẳng lẽ thật sự là biết người biết mặt khó biết lòng sao? Xem ra đôi khi chỉ dựa vào sự tín nhiệm thì còn lâu mới được.


Hắn chưa có trở về phủ, mà trực tiếp trở lại hành dinh Tiết Độ Sứ. Mọi người trong hành dinh đã sớm nhận được tin Trương Hoán quay về thành nên mau chóng thu don hành dinh sạch sẽ.


Trương Hoán bước dài đi vào hành dinh, thỉnh thoảng có quan viên đi ra phòng công vụ liền khom người thi lễ với hắn “ Đô đốc đã trở về!”


“ Tham kiến đô đốc!”


Trương Hoán đều gật đầu thăm hỏi mọi người rồi hắn bước nhanh trở lại trong phòng mình. Mạnh Giao đã tới trước, đang chỉnh lý văn thư chồng chất trên bàn. Thấy Trương Hoán đi vào liền bước lên phía trước thi lễ, Trương Hoán khoát khoát tay nói:


“ Chờ một lát hãy chỉnh lý, trước hết thay ta đi mời Đỗ tiên sinh tới.”


Chỉ chốc lát, Đỗ Mai vội vã chạy tới, từ xa đã thi lễ về phía Trương Hoán rồi cười nói: “ Đô đốc rốt cục đã trở về.”


Trương Hoán vừa mời Đỗ Mai ngồi xuống, vừa cười khổ một tiếng mà nói: “ Sớm biết rằng hôm nay sẽ gặp chuyện thế này, ta đã không trở lại.”


Đỗ Mai thấy tâm tình Trương Hoán không tốt liền kinh ngạc hỏi: “ Đô đốc hôm nay gặp phải chuyện gì?”


Trương Hoán liền đem việc của Trần Bình nói cho Đỗ Mai, cuối cùng thở dài một hơi mà nói: “ Ta vốn cho là việc phạm tội tham ô, cưỡng chiếm dân nữ cùng quân Tây Lương không liên quan. Coi như ngẫu nhiên có cũng là bởi vì quân đội mở rộng, một chút người trà trộn tốt xấu lẫn lộn vào, như là bộ hạ cũ Vi gia hoặc là can cháu đại gia tộc Lũng Hữu.v..v..., Nhưng lại không nghĩ rằng đại án phạm tội tham ô đầu tiên của quân Tây Lương chúng ta lại là Đội trưởng thân binh trước kia của ta. Thật sự là mỉa mai lớn.”


Đỗ Mai trầm mặc chỉ chốc lát liền khuyên hắn: “ Đô đốc cũng chỉ là nghe nói Trần Bình cho dân chạy nạn Hà Tây ăn gạo mốc. Nhưng đó không có nghĩa là hắn ở bỏ đầy túi tiền riêng. Có lẽ hắn có nổi khổ âm thầm gì đó, có lẽ là thuộc hạ của hắn ngầm tự tiện gây nên mà hắn cũng không biết. Còn như cưỡng bức nữ nhân đàng hoàng ngủ cùng, loại chuyện này thường thường sẽ bị người ta tận lực khuyếch đại. Có lẽ hắn xác thật có một chút không kiềm chế được, nhưng cho dù như thế nào thì đô đốc trước không nên nghe lời nói của một bên, lại càng không được giữ ấn tượng ban đầu. Chờ kết luận sau khi điều tra lại định tội cũng không muộn.”


Trương Hoán gật đầu, “ Có lẽ ngươi nói cũng có lý, là ta quá yêu nên vội ghét. Nhưng càng làm ta tức giận chính là, loại chuyện này lại là từ chuyện ngẫu nhiên mới biết được. Nếu hai thân binh của ta không nóng đầu đi chém cha con tố cáo, bọn họ có lẽ đã nhẫn nhịn thì chuyện này liền tuyệt không sẽ bị lộ ra.”


Trương Hoán chắp tay sau đít đi tới phía trước cửa sổ, lo lắng nói: “ Ta hiện tại lo lắng chính là vẫn còn có bao nhiêu đại án mà ta không biết. Có lẽ bây giờ còn không có, nhưng tương lai thì sao? Đợi khi lại xảy ra chuyện giết người sao? Cho nên phải có biện pháp nào để ngăn ngừa bọn họ.”


Đỗ Mai lúc này mới rốt cục hiểu rõ ý của Trương Hoán, hắn vấn vương chuyện đó như vậy kỳ thật là muốn thành lập một loại chế độ giám sát. Vậy dụng ý hắn triệu kiến mình chẳng lẽ chính là thế. Trương Hoán ngửa đầu nhìn trời rồi từ từ nói: “ Vốn ta là tính toán noi theo hoàng đế Tắc Thiên thiết lập chế độ bốn hòm (bỏ thư nặc danh), nhưng cứ như vậy thì vu cáo sẽ nổi lên tứ phía làm cho mỗi người quan viên Lũng Hữu cảm thấy bất an. Đã dùng thì không nghi ngờ, cho nên ta càng nghĩ càng thấy yêu cầu lấy dự phòng làm chính.”


Nói đến đây, Trương Hoán xoay người nhìn Đỗ Mai “ Ta tính toán dùng Hồ Dong làm chủ quản chính sự, nhưng quyền giám sát thì phân chia. Noi theo Ngự Sử đài, hiện tại Thập Phong Sứ đổi thành Giám Sát Sứ. Ngươi liền đảm nhận chức Giám Sát lệnh đầu tiên cho ta.”


Ba ngày sau, trong quân Tây Lương trong đột nhiên lan truyền một tin tức động trời: Đội trưởng thân binh trước đây của Đô đốc, đương nhiệm Địch Đạo Binh Mã Sử Trần Bình không ngờ lại lấy gạo xay mục trộn thêm vào gạo cho dân chạy nạn Hà Tây ăn, ở giữa kiếm lời bỏ túi riêng. Lại tra ra hắn nhiều lần trong quân mạo lĩnh lương binh lính, tổng cộng tham ô số tiền lên đến hai vạn quan. Đô đốc đã quyết định hai ngày sau sẽ chém đầu thị chúng. Tin tức truyền ra, trong quân trở nên ồn ào, người vỗ tay tỏ ý vui mừng cũng có, nhưng người cảm giác đô đốc cân nhắc mức hình phạt quá nặng cũng có.


Sáng sớm hôm đó, hơn mười chiếc đò ngang buộc bên bờ Hoàng Hà. Những đội binh lính đang xếp thành hàng lên thuyền. Trên bến thuyền, Trương Hoán cỡi ngựa cùng Hạ Lâu Vô Kỵ buông lỏng cương đi từ từ, Hạ Lâu Vô Kỵ là vâng mệnh đi tới Hà Hoàng chủ trì đưa quân mới chiêu mộ đi huấn luyện ở Hà Hoàng.


“ Sau khi đến Hà Hoàng cần nghiêm khắc huấn luyện lính mới, ngoài ra chú ý đầy mạnh huấn luyện trên cao nguyên để chuẩn bị sẵn sàng cho chúng ta tiến công tộc Thổ Phiên trong tương lai. Sau này ta hàng năm đều sẽ phái từng nhóm binh lính đến chỗ ngươi để tiến hành huấn luyện luân phiên trên cao nguyên.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom