• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 333

Nhóm dịch: Hồng Mai


Mới nói được này, Sở Hành Thủy đột nhiên nói lại “ Không đúng! Chồng trước của nàng đúng là Huyện lệnh huyện Thiên Bảo quận Vũ Uy. Có lẽ cháu thực sự đã gặp nàng ta?”


Huyện lệnh huyện Thiên Bảo? Trương Hoán thì thào nghĩ lại hai lần, đột nhiên, một cái tên như tia chớp bật ra từ trong đầu hắn “ Dương Phi Vũ!”


Chỗ ở mới của Trương Hoán chiếm đất thật lớn, ước lượng hơn trăm mẫu. Tường bao cao cao, cây cối rậm rạp, nhà cửa tầng tầng lớp lớp. Số phòng có đến hơn trăm gian, càng tuyệt vời là gần đó có một giáo trường có thể đóng quân. Xem ra Thôi Tiểu Phù suy nghĩ vô cùng chu đáo.


“ Nơi này vốn là chỗ ở của danh tướng Trương Thuyết thời Khai Nguyên. Sau đó mười năm trước người quay về quê cũ, tòa nhà liền bị triều đình thu hồi, đóng cửa từ đó cho đến nay.”


Đi vài bước, Sở Hành Thủy lại chỉ một quân doanh nói với Trương Hoán: “ Nơi đó nguyên là nơi đóng quân của Kim Ngô Vệ, hiện đang để không. Nếu Thái Hậu đem tòa nhà này ban cho cháu thì cũng là ngầm đồng ý binh lính của cháu có thể vào thành. Còn như những người khác nghĩ gì thì cháu hoàn toàn không cần phải để ý tới.”


Từ trong miệng Sở Hành Thủy mà Trương Hoán nghe ra một chút bất mãn. Hắn không khỏi cười nhạt lấy ra một miếng kim bài giao cho thân vệ rồi nói: “ Mời tất cả các huynh đệ vào thành.”


Hai người vào phủ, điều ngoài dự tính chính là tất cả người hầu ở Tuyền Trạch của Trương Hoán đã chuyển hết sang đây. Tôn quản gia đã sớm đem thu dọn các gian phòng xong xuôi. Dương Xuân Thủy dẫn người đi sắp xếp chỗ ở, Trương Hoán thì mời Sở Hành Thủy vào thư phòng.


Thư phòng bố trí vô cùng thoải mái, đồ đạc đều là từ nhà cũ để nguyên đưa sang, mà ngay cả cái ghế mây Trương Hoán yêu thích cũng đặt ở phía trước cửa sổ. Ngoài phòng có một gốc cây mai vàng cùng một gốc cây quế thụ. Mai vàng đã nở tỏa ra mùi thơm ngát.


Trương Hoán đóng cửa sổ lại, lệnh cho nha hoàn dâng trà đi ra ngoài. Hắn mời Sở Hành Thủy ngồi xuống. Không đợi Trương Hoán mở miệng, Sở Hành Thủy liền thản nhiên nói: “ Có câu ta muốn nói trước tiên là lần này ta tới đón tiếp cháu, cùng với giúp cháu thu dọn nhà cửa đều là tâm ý của bản thân, thực sự không phải do ai sai khiến.”


Trương Hoán nghe ông ta chủ động phân rõ ranh giới cùng Bùi Tuấn liền mỉm cười hỏi: “ Vừa mới rồi cậu nhắc cháu không cần để ý tới cấm lệnh gì đó. Cháu lại nghe có vẻ hơi bất mãn, đây là vì sao?”


Sở Hành Thủy thật lâu không nói. Sau một hồi lâu hắn mới thở dài một tiếng mà hỏi: “ Tình trạng triều đình quẫn bách, chẳng lẽ điểm này cháu cũng không biết sao?”


Trương Hoán lắc đầu “ Cháu chỉ biết trong triều thì Bùi Tuấn nắm quyền, mà địa phương thì Giang Hoài nổi loạn. Những cái khác tuyệt không rõ lắm, mong cậu nói qua một ít.”


“ Có gì tốt mà nói!” Sở Hành Thủy oán hận thốt lên: “ Ta vốn tưởng rằng hắn lên nắm quyền thì có thể có chỗ khác Thôi Viên, ít giở trò thủ đoạn, chú ý nhiều hơn đến những chuyện ích quốc lợi dân, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Hắn không chỉ có phá hủy sự cân bằng sở hữu quyền lực đã định, còn trăm phương ngàn kế đem sở hữu quyền lực chiếm làm của mình. Hơn nữa dùng toàn người thân, về một đằng thì cho con cháu trong họ vào chỗ màu mỡ, biếm con cháu Thôi gia, Vi gia đến Đông Cung, phủ Thân vương làm nhàn quan. Mà mặt khác lại sắp xếp con cháu Bùi gia vào các chức vị quan trọng. Một vài người không phải họ Bùi thì cũng là kẻ tâm phúc. Những người này không nghĩ tới quốc sự, chỉ một lòng giành quyền lực làm cho trong triều chướng khí mù mịt. Chính hắn cũng biết có một số việc làm quá nhưng chỉ từ từ sửa chữa. Nhưng chuyện này kéo dài ba năm, những người này đã sớm thành thói quen thì làm sao còn sửa được nữa!”


Trương Hoán một mực im lặng lắng nghe. Sự tình thực sự nghiêm trọng như Sở Hành Thủy nói sao? Ngược lại cũng chưa chắc, Bùi Tuấn ba năm lại đây sắp xếp con cháu Bùi gia không quá mười tám người. Tuyệt không phải là khắp nơi như Sở Hành Thủy, còn quan viên hai nhà Thôi, Vi bị biếm cũng chỉ có bảy người mà cũng là bị nắm được điểm sơ hở. Ví dụ như Thôi Hiền vốn là Lại Bộ Thị Lang bị mất quyền lực đành làm tân khách của Đông Cung Thái Tử bởi vì năm Tuyên Nhân thứ tư em vợ tiết lộ đề thi khoa cử; mà Vi Tránh từ Thượng Thư Hữu Thừa bị biếm chức Trưởng sử Dĩnh vương phủ chính do Ngự Sử buộc tội ngông cuồng bàn luận chuyện riêng của Thái Hậu.


Sở Hành Thủy gây sự như thế đơn giản là sau khi Bùi Tuấn nắm quyền không chỉ không cho ôngn chút lợi ích nào, ngược lại còn làm hại ích lợi của hắn, đem lợi ích của Sở gia là quan giám sát muối và sắt ban cho người khác. Không chỉ có như thế, Bùi Tuấn vẫn còn rút bớt quyền lực nội các, thọc tay vào Hình bộ, thu nhỏ quyền lực Sở Hành Thủy rất nhiều.


Đương nhiên, hiện ở trong triều vấn đề thực sứ rất lớn, phe phái mọc như nấm, cơ cấu phình ra khiến cho trong mỗi bộ người nhiều hơn việc, cả ngày chỉ lo về việc tranh quyền đoạt lợi. Nhưng mấy vấn đề này xưa nay vẫn có, chỉ là Thôi Viên thực hành quyền lực nhanh chóng mạnh mẽ mà áp chế được. Còn Bùi Tuấn là người tương đối khoan dung cho nên mấy vấn đề này đua nhau xuất hiện mà thực sự không phải là trách nhiệm của Bùi Tuấn.


Cho nên khi Sở Hành Thủy nghiêm khắc trách cứ Bùi Tuấn thì Trương Hoán chỉ là cười mà không nói. Hắn muốn biết mục đích thực sự của Sở Hành Thủy là cái gì?


Sở Hành Thủy uống một ngụm trà, lại nói: “ Lần này hắn phong cháu là Môn Hạ Thị Lang, nói nghe rất hay là nắm thực quyền Môn Hạ Tỉnh. Nhưng đứng đầu Môn Hạ Tỉnh đã bị mất quyền lực, thùng rỗng kêu to. Không chỉ có như thế, Thôi Ngụ là Môn Hạ Thị Trung, cháu là Môn Hạ Thị Lang, hắn chỉ dùng kế mọn liền có thể làm cho các ngươi gà nhà bôi mặt đá nhau, cái đó dụng tâm cay độc chẳng lẽ cháu không nghĩ tới sao?”


“ Theoý tứ của cậu thì chúng ta nên trả lời như thế nào?” Trương Hoán không lộ chút thái độ gì mà hỏi.


Sở Hành Thủy nheo mắt lại, hắn nhìn chăm chú Trương Hoán rồi gằn từng chữ: “ Không có quyền hành khống chế thì không có vận mệnh. Với thực lực của cháu thì hoàn toàn có thể chống lại Bùi Tuấn, cậu nguyện trợ giúp cháu một tay.”


Sở Hành Thủy đi rồi, màn đêm đã phủ xuống. Trong thư phòng ánh đèn sáng tỏ, Trương Hoán chắp tay đằng sau đứng thật lâu ở phía trước cửa sổ ngắm mai vàng đã nở rộ. Phải nói Sở Hành Thủy đặt cược thật sự chuẩn, hoặc là nói cách khác là ông ta đã chờ mình đến.


Không thể không nói, ba năm vừa rồi Bùi Tuấn mấy lần triệu hắn vào kinh làm quan, hắn đều nói khéo léo cự tuyệt, mấy năm vừa rồi lận đận khiến cho hắn rốt cục hiểu rõ một đạo lý, phải nhớ đi bước một lên địa vị cao, không có thực lực hùng hậu làm cơ sở thì không có khả năng làm được. Không có thực lực cũng chỉ có thể trở thành một con cờ trong tay người khác mà vĩnh viễn cũng không trở thành người đánh cờ.


Khi hắn chuẩn bị chiến đấu ba năm để rốt cuộc trở thành người có thực lực thì thần vận mệnh âm thầm lặng lẻ mở ra cánh cửa may mắn cho hắn, không phải sao? Hắn có ba mươi vạn đại quân, có Lũng Hữu giàu có và đông đúc cùng Ba Thục, thậm chí còn có thể nghĩ tới cả Tây Vực, giống hệt vô vàn tảng đá chắc nịch khiến cho hắn có thể đứng sừng sững trên đỉnh núi nhìn xa vô hạn.


Giờ này khắc này, một loại dục vọng chinh phục từ đáy lòng hắn tự nhiên sinh ra. Sở Hành Thủy nói không sai, không có quyền hành khống chế thì đâu có vận mệnh? Không vượt qua Bùi Tuấn, hắn làm sao có thể đi lên ngai vàng tối cao Đế quốc Đại Đường, thời gian giấu tài đã qua.


Trương Hoán từ từ nhắm hai mắt lại, hắn hiện tại muốn tìm một cái đột phá khẩu.


Lúc này, cửa nhẹ nhàng gõ, từ bên ngoài vạng vào tiếng của Dương Xuân Thủy “ Lão gia, thiếp có thể vào không?”


“ Vào đi!”


Trương Hoán tạm thời ngừng tư lự đóng cửa sổ rồi ngồi trở lại trên ghế mây mềm. Cửa mở, Dương Xuân Thủy từ bên ngoài đi vào, nàng bưng một cái mâm, bên trong là một bầu rượu cùng mấy món ăn, tựa hồ còn có một phong thơ.


Nhìn thấy Dương Xuân Thủy đã trang điểm tỉ mỉ, dáng người cân đối của nàng được quần áo bó sát càng thêm đầy đặn động lòng người. Đặc biệt bộ ngực cao ngất kia càng làm toát ra vẻ tươi đẹp nhu mì của nàng. Phải nói, Trương Hoán vẫn rất thích Dương Xuân Thủy, nhất là ở trên giường. Nàng là cái loại nữ nhân dùng cả thể xác và tinh thần để nghênh đón nam nhân. Ở trên người nàng không chỉ có thể được khoái cảm đến mức độ lớn nhất, càng có thể được một loại cảm giác thỏa mãn chinh phục nữ nhân.


“ Lão gia, có người đưa tới cho ngài một phong thiệp mời.” Dương Xuân Thủy để mâm xuống, kín đáo nũng nịu mang cả vẻ xấu hổ nói nhỏ.


“ Bên ngoài nói cái gì?” Trương Hoán lười biếng tựa vào trên ghế mây nheo mắt ngắm thân hình đầy đặn của nàng. Da nàng trắng bóng như mỡ đông, đôi mắt quyến rũ câu hồn phách người khác, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hơi cong. Sau khi phát hiện bị hắn nhìn kỹ thì trên hai gò má hiện lên vầng đỏ ửng, tất cả đều khiến hắn động lòng không thôi.


“ Là một người tên Trường Tôn Nam Phương mời ngài ngày mai đến nhà hắn hưởng yến.”


Trường Tôn Nam Phương? Trương Hoán đột nhiên nhớ ra môn mã cầu. Đã nhiều năm không gặp hắn bèn gật đầu cười nói: “ Ta biết, có còn gì nữa?”


“ Còn lão gia nên ăn cơm chiều.” Dương Xuân Thủy bưng mâm lên, lại thấy Trương Hoán ánh mắt mập mờ thì trong lòng vừa vui vừa thẹn không khỏi cúi đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom