• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (4 Viewers)

  • Chương 368

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Ha hả! Vương Thượng thư cũng đến mừng, Trương Hoán không biết, thật thất lễ!” Trương Hoán mặt mày tươi cười chắp tay thi lễ về phía Vương Ngang. Vương Ngang lại nặng nề hừ! một tiếng, quay đầu đi cùng Vi Ngạc nói chuyện mà cũng không đáp lại Trương Hoán ân cần thăm hỏi. Trương Hoán cười cười ngồi xuống chỗ mình. Mấy cái bàn không lớn, một bàn hai người, bên cạnh để trống là vị trí của Thôi Ninh. Trên bàn vài món thức ăn không nhiều lắm, nhưng đều là thứ rau xanh dưa và trái cây tươi mới khó gặp. Sơn hào hải vị đựng trong đĩa mã não, trong chén dạ quang là rượu bồ đào ngon đỏ thơm nồng, không thứ nào không thể hiện ra phong cách thanh tao của chủ nhân. Đồng thời cũng ở mức độ nào đó ám chỉ với mọi người, đây là một lần gặp gỡ không chính thức không nghi thức. Chính xác ra, nó chỉ là một dịp mời khách ăn cơm quy mô trọng đại mà thôi.


Lúc này, một âm thanh vang dội đột nhiên chấn động bên tai hắn “ Trương Đô đốc không cầu xin với người, hà cớ gì phải nhận sự ngạo mạn của người khác?”


Âm thanh mặc dù vang như vậy lại có được sự khéo léo hết mức. Trong một mớ âm thanh hỗn độn ở đại sảnh đường, Vương Ngang có lẽ biết có người đang nói chuyện nhưng lại nghe không rõ nội dung cụ thể. Hắn chỉ quay đầu lại mỉm cười chào hỏi với người nói chuyện rồi lại tiếp tục cùng Vi Ngạc tâm tình chuyện bằng hữu ngày trước. Thậm chí ngay cả ánh mắt lạnh lùng cũng không có nhìn chút xíu nào vào Trương Hoán.


Trương Hoán quay đầu lại, mới phát hiện ngồi ở bên trái mình lại là lão tướng quân Quách Tử Nghi. Vị lão nhân này được gọi là Đại Đường quân thần đã hơn tám mươi tuổi, nhưng âm thanh vang dội, sắc mặt hồng nhuận không hiện vẻ già cả chút nào. Loại yến hội này lão thường đều là cử con đi thay, rất ít khi ra mặt. Nhưng Trương Phá Thiên là hạ cấp của lão nên lão liền phá lệ cho thể diện. Lão là Thái úy nên được ngồi sát ngay sau Nội các. Phía dưới lão chính là các vị thân vương như Lạc vương, Tấn Vương..., cũng từ điểm này có thể thấy được địa vị tôn sùng của lão. Giờ phút này, vị trụ cột Đại Đường đang khẽ vuốt hắn chòm râu dài trắng như cước mà cười híp mắt nhìn Trương Hoán.


Trương Hoán vội vàng đứng lên, thi lễ thật thấp mà tạ tội: “ Trương Hoán không sớm làm lễ ra mắt, lão tướng quân chớ trách!”


“ Trương Đô đốc cũng không cần đa lễ, chẳng lẽ còn muốn bức bộ xương già này đứng dậy hoàn lễ cho ngươi sao?” Giọng của Quách Tử Nghi vang dội chỉ là thói quen nói chuyện, nhưng trong đôi mắt lão lại tràn đầy tia sáng nhàn nhạt để lộ ra một loại khen ngợi tự đáy lòng.


Quách Tử Nghi xưng hô với hắn khiến cho đang vào đông rét lạnh mà trong lòng Trương Hoán có một phần nồng đậm ấm áp. Hắn biết vị lão tướng quân này xuất thân từ quân Sóc Phương vẫn luôn luôn chú ý chinh chiến ở Hà Tây mấy năm qua.


Đúng lúc này, một tiếng kẻng giòn tan vang lên, người chủ trì lễ nghi dài giọng tuyên bố “ Các phu nhân đến!”


Lập tức một hồi oanh oanh yến yến từ cửa bên truyền đến. Các phu nhân nãy giờ ngồi ở hậu đường uống trà nói chuyện phiếm được mời đến chủ đường. Nếu như nói các nam nhân tham gia lần yến hội này là quan tâm đến tinh hình trong triều đang biến hóa tế nhị thì nữ nhân chủ yếu quan tâm đến quần áo dung nhan của mình, quan tâm hôn sự của con gái. Chỉ thấy một dòng người đủ màu sắc sặc sỡ tràn vào chủ đường, mỗi người đều ăn mặc lộng lẫy. Các loại quần đỏ tím vàng xanh đua nhau khoe sắc. Đúng là Mạn thúc la quần bán lộ hung, hành tức quần cư tảo lạc mai. ( Cúi người sửa quần ngực lộ ra, váy áo lướt qua


Dáng dấp hoặc khoan thai phú quý, hoặc xinh đẹp hào phóng, vô số châu báu trang sức dưới ánh đèn sáng lên chói mắt, hiện ra trước mắt mọi người phảng phất như một con sông dài tràn đầy màu sắc.


Các phu nhân có thị nữ dẫn đường nhanh chóng tìm được chỗ phu quân rồi ngồi xuống ghế đệm. Đại sảnh đường trở nên càng thêm náo nhiệt.


Gương mặt xinh đẹp của Thôi Ninh do hơi nóng trong đại sảnh đường mà bốc lên một vầng đỏ bừng. Nàng chầm chậm tựa vào Trương Hoán mà ngồi xuống rồi nói nhỏ: “ Không nghĩ tới lại thấy rất nhiều bạn bè ngày trước. Chàng biết Vi Nhược Nguyệt gả cho ai không?”


Trương Hoán rót cho nàng chén rượu, cười nói: “ Nàng cứ nói!”


Thôi Ninh lắc đầu liên tục nói như kêu lên: “ Không ngờ hai năm trước nàng ta lại gả cho một lão già năm mươi tuổi mà còn là tái giá. Nghe nói tên là Vương Mạo, chàng biết không?”


Trương Hoán không khỏi nhanh chóng liếc mắt sang Vương Ngang cùng Vi Ngạc, chuyện này hắn quả thật không biết. Vương Mạo không phải là em Vương Ngang sao? Nắm trong tay tám vạn đại quân của Vương gia. Xem ra Vi Ngạc năm đó tại Hán Trung là muốn mượn quân Vương gia để thu phục Lũng Hữu. Chỉ tiếc không kịp áp dụng liền bị Chu Thử phái Đại tướng Lý Nạp đuổi ra khỏi Hán Trung. Thì ra là Vương Ngang cùng Vi Ngạc lại có tình thông gia, Trương Hoán không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng.


“ Lại còn có Sở Minh Châu gả cho con của Hàn Chi. Nàng từ nhỏ đã thích anh họ mình.” Thôi Ninh đột nhiên cười, nhẹ nhàng cấu vào cánh tay chồng. “ Đừng tự mình đa tình, thiếp không phải nói chàng.”


Trương Hoán cười cười, rồi lại nghĩ tới Hàn Chi là Thứ Sử quận Dư Hàng kiêm Chiết Tây Quan Sát Sử, trong tay cũng có hai vạn quân. Sở Hành Thủy tương tự cũng đem con gái mình gả cho con hắn. Không nghi ngờ là để trả lời uy hiếp ngày càng nghiêm trọng của Thôi Khánh Công.


“ Anh họ nàng cũng rất thích nàng, thật đáng tiếc! Người hữu tình cuối cùng khó thành người nhà.”


Thôi Ninh vẫn đắm chìm trong sự thông cảm sâu sắc với hôn nhân bất hạnh của bạn bè. Nàng tuyệt không phải không quan tâm việc trao đổi ích lợi đằng sau hôn nhân. Nàng bùi ngùi cho hôn nhân bất hạnh của bạn bè ngày trước đồng thời lại cảm thấy mình may mắn.


Tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại, các vũ công đều lui xuống, đại sảnh đường đột nhiên yên tĩnh lại. Chỉ thấy Trương Phá Thiên đứng lên, hắn nâng một chén rượu cất cao giọng nói: “ Hoa kính bất tằng duyến khách tảo. Bồng môn kim thủy vi quân khai*. Cảm tạ Bùi Tướng quốc hạ cố tới, cảm tạ các vị đại thần Nội các đã đến dự. Ta càng muốn cảm tạ các vị tại đây đã tới, xin mượn một chén này rượu nhạt để diễn tả sự niềm nở của ta, nào! Mọi người nhập tiệc.” ( * Hoa kính bất tằng duyến khách tảo. Bồng môn kim thủy vi quân khai. Hoa đây chưa từng duyên với khách. Cửa bồng nay mới đón ngài vào)


Trương Phá Thiên uống một hơi cạn sạch, giơ chén rượu lên cao, lớn tiếng hô: “ Cạn chén!”


“ Cạn chén!” Mọi người đồng loạt hô lớn, đều tự uống rượu.


Trương Phá Thiên lại rót cho mình một chén rượu, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “ Hôm nay cho ta nhân cơ hội được vinh thăng Môn Hạ Thị Lang để tuyên bố với mọi người một việc. Trương gia chúng ta nhiều lần chìm nổi, nhiều lần tụ họp. Mặc dù đã mất đi hào quang ngày xưa, mặc dù rất nhiều con cháu Trương gia đã trời nam đất bắc, nhưng luôn huyết mạch nối liền, luôn khát vọng có một ngày có thể lại chỉnh đốn đứng dậy. Cho nên năm năm sau khi lão gia chủ chúng ta qua đời thì hôm nay, từ đường Trương gia liền ở chỗ này lại dựng lại. Điều này có ý nghĩa gốc rễ Trương gia chúng ta cũng không đứt đoạn. Mời các vị đang ngồi chứng kiến giờ khắc này đến!”


Nói tới đây, Trương Phá Thiên đã rơi nước mắt. Hắn phảng phất nhớ ra nhiều năm trước hắn từng bị Trương gia đuổi ra cửa phủ thì căm hận, phảng phất nhớ ra lúc mai táng Trương Nhược Hạo trong mưa phùn giá lạnh, bên người chỉ có năm ba người tiễn đưa, hắn lại phảng phất nhớ ra cái lạnh lúc mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản trong Trương phủ, người đi - nhà trống, tất cả đều hoảng sợ mạnh ai nấy chạy.


Nhưng hôm nay, sợi dây gắn bó Trương gia lại lần nữa liền bắt đầu. Hắn ngẩng đầu lên hào phóng cười to mà hô: “ Nào! Xin chúc phúc cho Trương gia chúng ta lại hưng thịnh, xin mọi người cạn chén rượu này!”


Hương thơm của rượu ngon cùng giọt nước mắt cay đắng đồng thời lưu vào trong cơ thể hắn. Hắn từ từ nhắm mắt lại, trong tiếng chúc phúc ôn ào mà thì thào tự nói “ Gia chủ, ngài ở trên trời có linh thiêng, có thể yên nghỉ!”


Xe ngựa Trương Hoán chạy rất nhanh trên đường. Mấy trăm kỵ binh thì bám sát theo hai bên, cảnh giác nhìn chăm chú tình hình chung quanh. Bên trong xe ngựa cực kỳ an tĩnh, hai người nha hoàn lại ngồi ở phía sau không kêu một tiếng. Thôi Ninh hai má đỏ bừng, nàng yếu đuối rúc vào trong lòng tình lang, tựa hồ hơi không thắng nổi men rượu. Trương Hoán thì đang nhắm mắt trầm tư, địch ý của Vương Ngang đối với hắn đã càng ngày càng rõ ràng. Hắn biết đây là bởi vì quân đội của Lận Cửu Hàn đã tiến vào chiếm giữ quận Ba Lăng cùng quận Trường Sa, đã trực tiếp uy hiếp đến lợi ích Vương gia. Nhưng mà, thùng thuốc nổ Giang Hoài này sớm muộn cũng sẽ nổ mạnh. Nếu như không sớm đánh chiếm phần đệm bàn đạp này thì lúc tàn cuộc khó có thể thu thập. Ngoài ra Giang Hoài là nguồn gốc tài chính rất quan trọng của Đại Đường.


Từ nay về sau, Vương Ngang tất nhiên sexlaf kẻ địch của hắn. Còn có Vi Ngạc, còn có Thôi Khánh Công cùng Chu Thử, bọn họ thậm chí sẽ bởi vì có chung kẻ địch mà kết thành liên minh.


Không thể đợi thêm nữa. Cướp lấy Binh bộ, nắm giữ quyền điều động Đoàn Luyện Binh các nơi đã là lửa sém lông mày.


Nghĩ vậy. Trương Hoán cúi đầu nhìn qua Thôi Ninh, trong lòng có chút áy náy. Vốn nói sau khi ăn cơm sẽ cùng nàng đi Nhạc Du Nguyên, hiện tại hắn đã không còn tâm tư này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom