• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 381

Nhóm dịch: Hồng Mai


Dứt lời, Bùi Oánh đứng lên hướng Kinh Nương làm thi lễ thật thấp.


Kinh Nương trầm mặc, mặc dù nàng có một nửa huyết thống người Hán, tuy rằng đã sống nhiều năm tại Trường An, nhưng tận xương tủy thì nàng vẫn là Hồ Cơ với cá tính nói thẳng tuột. Cho tới bây giờ nàng cũng không cho rằng nữ nhân đã gả cho người nhất định phải ru rú trong nhà, lại cũng không thể có sự nghiệp của mình. Qua nhiều năm như vậy nàng từ một người Hồ Cơ bán rượu đi bước một trở thành chủ nhân một trong tam đại tửu lâu Trường An. Là một đại chưởng quỹ, nàng đã yêu sự nghiệp của mình thật sâu sắc. Cố nhiên, nàng hy vọng có thể thuộc sở hữu một người nào đó. Nhưng chuyện thuộc sở hữu này có điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến sự nghiệp của nàng, Trương Hoán cũng từng đáp ứng điều này với nàng.


Nhưng hiện tại Bùi Oánh quyết đoán làm nàng đã không có lựa chọn, nàng sẽ chọn gả cho Trương Hoán mà từ bỏ sự nghiệp của mình sao? Không! Nếu quả thật là như vậy, nàng thà rằng gả cho một người dân bình thường, ít nhất nàng còn có tự do.


Chậm rãi, Kinh Nương ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng trở nên sáng ngời khác thường mà kiên quyết, nàng đem thiệp mời cầm trong tay xé thành mảnh vụn mỉm cười nói: “ Phu nhân, thật xin lỗi đã làm phiền cho ngươi. Chuyện này coi như chưa từng phát sinh.”


Bùi Oánh cũng cười, nàng thích nữ nhân như vậy, quyết đoán mà có lý trí. Nàng đứng lên, thành khẩn nói với Kinh Nương: “ Mặc dù chúng ta không thể trở thành tỷ muội, nhưng hy vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu. Ngươi có khó khăn gì liền cứ việc tới tìm ta, ta sẽ hết sức trợ giúp ngươi.”


Kinh Nương gật đầu, cũng có chút cảm khái mà nói: “ Trương Hoán có thể lấy cô làm vợ, thực sự là phúc khí của ngài. Ngươi yên tâm, ngày mai ta muốn đi Tửu Tuyền một chuyến, ta muốn ở nơi này khai trương một phân điếm. Ít nhất một hai tháng cũng không ở Trường An, chỗ Trương Hoán ta sẽ lưu một phong thơ cho hắn, sẽ không nói đến cô đâu.”


Giải quyết xong chuyện Kinh Nương, tâm tình Bùi Oánh rốt cục thả lỏng. Nàng thấy thời gian đã không còn sớm liền lên xe ngựa vội vã chạy về phủ. Nàng vẫn còn có rất nhiều chuyện cần làm. Cần chuẩn bị các thứ cho năm mới, phát hồng bao cho người hầu trong phủ. Lại còn phải thay Trương Hoán chuẩn bị lễ vật đưa đến Lũng Hữu, đưa đến tận nhà đám quan viên thủ hạ của hắn để thăm hỏi năm mới. Còn có bà mẹ chồng nàng một hai ngày nữa sẽ vào kinh, ở trong phủ nàng đơn giản phải bố trí một gian phòng cầu nguyện phù hợp. Đủ các loại việc nàng đều phải quan tâm. Làm một người vợ thật khó khăn, làm một người vợ có trợ giúp cho chồng càng khó, từ xưa tới nay đều là như thế.


Hai ngày này, khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong quán trà quán rượu ở Trường An đều ở lan truyền cùng một tin tức, Sóc Phương Lý Chánh tự mình đi theo con đường của Chu Thử cát cứ một phương khiến cho mấy ngày cuối cùng của năm Tuyên Nhân thứ sáu trở nên không yên tĩnh. Ngay khi tin Lý Chánh có thể tạo phản hãy còn chưa lắng xuống thì một sự kiện trọng đại chân thật, rất nhiều người đều chính mắt trông thấy lại lần nữa bộc phát trên phố Trường An. Hai đại quyền thần đương triều Thôi Khánh Công cùng Vương Ngang không ngờ ở trên đường công nhiên xảy ra xung đột đổ máu, tử thương gần trăm người. Cái án Thôi Hùng giết vợ chợt thăng cấp, tuy nhiên chuyện cũng không dừng ở đây. Sau khi Thiên Ngưu Vệ khống chế tình hình được một lúc lâu thì Thôi Khánh Công giận dữ mang theo con mình rời khỏi Trường An. Lại cũng công khai phát ngôn bừa bãi, sẽ khiến cho Vương gia đoạn tử tuyệt tôn. Một loại đầu mối bất an bắt đầu lén lút lan truyền trong không trung Trường An làm cho năm Tuyên Nhân thứ bảy sắp sửa đến có lẽ sẽ là một năm rối ren mà không yên tĩnh nổi.


Trước phủ Bùi Tuấn, con thứ của Bùi Tuấn là Bùi Minh Diệu tiễn Vương Ngang ra khỏi phủ. Bùi Minh Diệu ước ba mươi tuổi, cùng đại ca Bùi Minh Khải có ngoại hình không hay thì hoàn toàn trái ngược. Vóc người hắn dong dỏng cao, tướng mạo tuấn tú, hơn nữa là đối nhân nhân xử thế thập phần khôn khéo. Chỉ làm Cấp Sự Trung chức vị không cao, nhưng quyền lực lại thật lớn. Hắn biết rõ đạo lí đối nhân xử thế hành sự thập phần khiêm tốn, cũng không có bởi vì mình cầm quyền cao mà kiêu ngạo, cũng không có bởi vì chính mình là người thừa kế Bùi gia Gia chủ mà ngang ngược.


Hắn đỡ Vương Ngang xuống bậc thang rồi thở dài một hơi mà nói: “ Vương thế thúc, thực sự không phải là Gia chủ không muốn chặn lại cha con Thôi Khánh Công, mà là sợ ném chuột vở bình quí. Hắn ở ngoài thành có hai ngàn tinh kỵ không nói, gia phụ càng lo lắng hắn ở Hoài Bắc có hai mươi vạn đại quân mà không khống chế được, do đó sinh ra càng nhiều quân phiệt. Thế thúc, mong hiểu rõ gia phụ khó xử đi!” Vương Ngang hiển nhiên đối với sự giải thích của Bùi Minh Diệu không quá vừa lòng. Hoành phi treo trước cửa lớn phủ Vương gia lão chính là bị Thôi Khánh Công bắn một mũi tên, nhục nhã như thế vô cùng mà bảo lão nhẫn nhịn là có thể tính. Hơn nữa Thôi Khánh Công trở về tất nhiên sẽ điều binh đối phó với Vương gia, nguy cơ như vậy mà Bùi Tuấn lại không đề cập tới một chữ, lại lấy cớ có bệnh tại thân để không chịu gặp lão. Vương Ngang chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt băng giá. Mặt lão sa sầm lạnh lùng nói: “ Nếu Bùi Tướng quốc chỉ chịu suy nghĩ vì Thôi Khánh Công, vậy nguy cơ Tương Dương chỉ có thể tự mình tìm cách giải quyết. Hãy chuyển cáo cho Bùi Tướng quốc, ta cũng muốn chạy về Tương Dương bố trí. Triều hội năm mới thứ cho ta cũng không thể tham gia.”


Bùi Minh Diệu kinh hãi, hắn vội kéo tay Vương Ngang mà nói: “ Mong thế thúc nghĩ lại, gia phụ há có thể không suy nghĩ lợi ích của thế thúc, chuyện này hoàn toàn không thể xúc động.”


“ Suy nghĩ đến lợi ích của ta? Nhưng ta làm sao thấy được đều là Bùi Tướng quốc cố gắng kết thông gia mà quên đi chuyện hằn thù, xin lỗi! Ta phải đi.” Nói xong, Vương Ngang đẩy tay Bùi Minh Diệu ra rồi bước xuống bậc thang mà đi. Bùi Minh Diệu nhìn xe ngựa Vương Ngang đi xa, trong lòng không khỏi một hồi thở dài, đúng là nhà dột gặp mưa cả đêm!


Hắn vừa muốn về phủ, lại thấy bên cạnh có một người tuổi còn trẻ đang đứng trong tay cầm một phong thơ, xem ra có vẻ quen mặt nhưng nhất thời nhớ không nổi đã gặp ở nơi nào. Người tuổi trẻ tiến lên thi lễ “ Tại hạ Ngưu Tăng Nhụ là văn thư của Trương Thượng thư. Trương Thượng thư lệnh cho ta vội tới đưa cho Bùi tướng tống một phong thơ.”


Bùi Minh Diệu nghĩ ra mình đã gặp hắn. Lúc ở tại Môn Hạ Tỉnh, hắn tự mình đến đưa thư cho của Trương Hoán. Hắn vội vàng chắp tay cười nói: “ Nguyên lai là Ngưu hiền đệ, thật sự là khổ cực cho ngươi. Có điều là Bùi tướng quốc đang bệnh nằm tại giường, không nên gặp khách. Phong thư này ta sẽ giao hộ! Được không?”


Ngưu Tăng Nhụ thấy hắn khách khí, vội vàng đem thư giao cho hắn “ Không dám, thư ở chỗ này. Trương Thượng thư sợ có việc gấp, nhờ chuyển giao nhanh cho Tướng Quốc.”


Bùi Minh Diệu tiếp nhận tin, lại mỉm cười thi lễ với Ngưu Tăng Nhụ rồi xoay người liền vào trong cửa. Hắn vừa mới vào của thì nụ cười trên mặt trong nháy mắt liền biến mất, hắn khinh thường hừ một tiếng nhìn qua thư của Trương Hoán. Thư không dán kín, Bùi Minh Diệu rất tự nhiên rút thư ra rồi mở. Nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có một câu nói: “ Lý Chánh đã tự mình giết Phó Sứ Tang Bình, mong chú ý. “


Bùi Minh Diệu mày mặt nhăn tít, hắn cũng hiểu rõ ý tứ của Trương Hoán, đó là nói Lý Chánh đang muốn tạo phản. Chuyện này Trường An đã huyên náo xôn xao, cần gì phải hắn đến nói rõ?


Hơn nữa Bùi Tứ thúc buổi sáng đã nói rõ cho cha như vậy, đây có thể là Trương Hoán phát đi lời đồn muốn tìm cớ tiến quân Sóc Phương, hiện tại cha có ngàn vạn chuyện quan trọng đang đợi lại bất hạnh bị bệnh, làm sao có thể đem chuyện này nói ra nữa cho thêm phiền, Trương Hoán còn ngại thêm mắm thêm muối không đủ sao? Bùi Minh Diệu cười lạnh một tiếng, xé thư của Trương Hoán thành hai nửa, tiện tay vò lại rồi ném vào góc tường mà bước nhanh đến phòng của cha. Nhưng hắn vừa mới đi thì một người mặc áo trường bào xám nhanh chóng từ sau phòng đi ra nhặt thư lên rồi khập khiễng đi.


Ước chừng là từ bắt đầu tối ngày hôm qua Bùi Tuấn liền ngã bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ. Lúc trước giữa ban ngày Thôi Khánh Công cùng Vương Ngang trên đường sống mái với nhau hoàn toàn xé toạc tấm màn quyền lực yếu ớt của lão. Sau đó lão lại trơ mắt nhìn Thôi Khánh Công mang theo con mình rời khỏi Trường A. Mấy ngày nay, triều đình vắng tanh chính là dùng một loại phương thức khác cười nhạo uy quyền của lão. Không chỉ có là từ tam phẩm, cơ hồ là quan viên ngũ phẩm đều về nhà mấy ngày trước hạn đón năm mới, cũng bao gồm đông đảo người trong Bùi đảng. Bọn họ không chỉ có là lười biếng đối với công vụ, hơn nữa còn biểu hiện sự bất mãn đối với độc tài quyền to của Bùi Tuấn. Pháp luật không đòi hòi mọi người, đối mặt hoạt động của triều đình đình trệ thì Bùi Tuấn bó tay không cách giải. Đối diện đại quân Giang Hoài huy đông khác thường, Bùi Tuấn ngoại trừ cảnh cáo thì cũng chỉ còn cảnh cáo. Trong cảnh nội lo ngoại khốn dày vò, Bùi Tuấn rốt cục ngã bệnh.


Trong phòng rất an tĩnh, tràn ngập mùi thuốc nồng đậm. Bùi Tuấn mệt mỏi nằm ở trên giường, gương mặt hõm sâu, hai mắt nhắm nghiền. Những ngày này lão một mực suy nghĩ nguyên nhân lộn xộn xuất hiện trong triều, tựa hồ tất cả mọi người đều phản đối lão một mình nắm quyền to. Quyền lực tập trung vào mình tịnh không có gì sai. Mấy trăm năm, mấy ngàn năm qua thì quyền lực đều luôn luôn tập trung trong tay một số ít người. Vậy thì tại sao truyền thống chính trị mấy trăm năm đến lượt lão thì xuất hiện tình thế tràn ngập nguy cơ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom