• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 406

Nhóm dịch: Hồng Mai


Nghĩ thông suốt điểm này, động cơ Bùi Tuấn muốn giết Lý Phiên Vân cũng đương nhiên lý giải được. Giết Lý Phiên Vân không chỉ có làm thân thế của mình càng thêm khó bề phân biệt, hơn nữa Thôi Tiểu Phù sẽ cùng mình kết thù oán. Xem ra chính vị nhạc phụ đại nhân này của mình thật là thích thú đứng ở chỗ cao xem náo nhiệt đây!


“ Chị, vậy chị sau này có tính toán gì không?”


Lý Phiên Vân lắc đầu “ Ta bây giờ còn chưa nghĩ nổi, trước tiên ở nơi này một thời gian đã, sau này rồi nói sau!”


Năng lực của Lý Phiên Vân thì Trương Hoán vô cùng rõ ràng. Năm đó Thôi Viên đem chuyện quan trọng như ám sát Lý Hệ toàn quyền giao cho nàng đi làm, hơn nữa thiếu chút nữa thành công. Chính mình lại là thân nhân duy nhất của nàng. Để nàng phiêu bạt tứ phương cũng thật sự không yên lòng, hẳn là bảo nàng ở lại bên cạnh mình mới là đúng.


Nghĩ vậy, Trương Hoán liền thành khẩn nói với Lý Phiên Vân: “ Chị, em hy vọng chị có thể ở lại giúp em.”


Lý Phiên Vân trầm tư không nói, một lúc lâu, nàng nhè nhẹ thở dài một hơi mà nói: “ Chú là em của ta, là hy vọng duy nhất kế thừa sự nghiệp của cha. Ta nghĩ cha ở trên trời có linh cũng nhất định bảo ta lưu lại giúp chú. Được rồi! Ta đáp ứng chú, chỉ là ta không muốn lại xuất đầu lộ diện.”


Trương Hoán cười, hắn sớm đã có một nơi thích hợp nhất ở nơi này mà!


Sau khi Lý Phiên Vân đi xuống nghỉ ngơi, Trương Hoán đi tới thư phòng, gần đây liên tiếp phát sinh sự kiện khiến cho hắn lâm vào trầm tư. Rất hiển nhiên, mặc dù về quân sự hắn thu được thắng lợi mang tính đột phá, nhưng phải nhớ dùng chánh trị để tiêu hóa và củng cố những thành quả này. Cho dù không dễ dàng như vậy, thất phu vô tội, giữ ngọc trong lòng mà có tội. Mấy ngàn năm tư tưởng hoàng quyền ăn sâu vào tư tưởng các sĩ phu,, huống chi đây là cuộc đấu tranh quyền lực đề cập đến ai có thể làm chúa tể giang sơn Đại Đường. Không ai sẽ hào phóng trơ mắt nhìn kẻ khác ôm thiên lý sơn hà vào trong lòng. Thôi Tiểu Phù là người gây sự, Bùi Tuấn hoạt động ngầm, từ sự kiện Lý Phiên Vân đã biểu hiện nguyên vẹn ra như vậy. Đương nhiên, đây mới chỉ là một sự bắt đầu. Hai người Thôi, Bùi chắc chắn sẽ có một loạt động tác, thậm chí là là những đòn trí mạng nên hắn không thể không đề phòng. Nhưng cũng như quản lý một gia sản khổng lồ thì không chỉ cần có đảm bảo hộ vệ bên ngoài, mà còn cần tăng cường đề phòng bên trong. Về việc nhập ngũ thì hắn tuyệt không e ngại Thôi, Bùi có hành động gì, nhưng nếu như hạ thủ từ bên trong thì hắn liền khó mà phòng. Đám người Nguyên Tái, Trương Duyên Thưởng thì đã hộ vệ an toàn, nhưng giám sát đầu lĩnh quân chính các địa phương thì mấy vấn đề này đều là lửa sém lông mày.


Xây dựng phủ Nội vụ cũng là chuyện mà gần đây Trương Hoán một mực suy nghĩ. Nhưng phủ Nội vụ việc chính lại là chọn người nên hắn một mực do dự. Hắn thiếu hụt một người thuộc hạ tâm phúc có suy nghĩ cẩn thận, bí mật mà lại rất quyết đoán. Đỗ Mai tầm nhìn không đủ, Bùi Minh Viễn nhu mà không cương, còn như các tướng lĩnh mang binh thì cương mãnh có thừa, nhưng chơi trò chánh trị lại kém một bậc. Hiện tại Lý Phiên Vân đến, không nghi ngờ khiến cho hắn giải quyết dễ dàng những lo ngại này, nàng không phải là người tốt nhất để chọn sao?


Nghĩ tới đây, Trương Hoán rốt cục hạ quyết tâm, hắn cầm bút mạnh mẽ viết tại mục quyết sách xây dựng phủ Nội vụ ba chữ Lý Phiên Vân.


Trương Hoán quyết sách là chính xác, chỉ vẻn vẹn ba ngày sau thì Lũng Hữu liền xảy ra một đại sự.


Mùa xuân ở quận Kim Thành so sánh Trường An càng thêm rạng rỡ động lòng người, nhưng lại càng thêm bận rộn. Lúa mì vụ đông đã đến lúc trổ đòng, để bảo vệ thu hoạch mùa hè, dân chúng cả quận Kim Thành cơ hồ đều bận rộn kéo nhau ra đồng ruộng, bên trong thành trống không. Phố lớn ngõ nhỏ khó nhìn thấy một người rảnh rỗi. Chỉ có những đội trị an, binh lính tuần tra tuần phòng tại đầu đường. Lúc này, một đội ước mười mấy người đi xe ngựa chạy nhanh vào Tây Môn, từ trang phục bọn họ mà nhìn thì hẳn là thương nhân buôn bán vãng lai. Ở giữa là một chiếc xe ngựa, màn xe đã mở ra, một nam nhân quần áo đẹp đẽ quý giá ước sáu mươi tuổi đang hiều kỳ đánh giá cảnh phố quận Kim Thành. So với cùng Trường An thì quận Kim Thành thật sự là mộc mạc mà vắng vẻ khiến hắn bĩu môi, vẻ mặt lộ ra sự khinh thường. Hắn rất không hiểu, sào huyệt của Trương Hoán như thế nào mà đổ nát như vậy? Ngoại trừ trên đường cái sạch sẽ và xanh tươi không tệ, những mặt khác bất kể là thị trường phồn vinh hay là kiến trúc đồ sộ cùng với dân cư đông đúc đều không đúng tý nào. Vậy hắn lại dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy?


Xe ngựa vòng vo một khúc quanh nhằm hướng một con đường đi vào phố nhỏ đủ loại hòe thụ. Rất nhanh, xe ngựa liền dừng ở trước bậc thang một tòa phủ đệ.


Nơi này là phủ đệ của Thuận Hóa vương Lý Kiều. Lý Kiều là cháu của Huyền Tông, con thứ tư của Lệ Vương Lý Diễm, có thể được gọi là dòng chính thất của Hoàng tộc. Lão cũng là Hoàng tộc duy nhất ở tại địa khu Lũng Hữu, làm thành viên chủ yếu của tập đoàn Quan Lũng. Mấy năm qua, ích lợi trung tâm của lão đã gắn chặt một chỗ cùng Trương Hoán. Lão không chỉ có đem lương tồn nhiều năm đưa cho Trương Hoán vô điều kiện, hơn nữa hàng năm một nửa thu hoạch điền trang lão cũng là quyên cho quân Tây Lương. Là bánh ít đi, bánh quy lại, không chỉ có hai đứa con trai lão làm quan lớn tại Lũng Hữu, hơn nữa Trương Hoán vẫn còn chính miệng hứa hẹn lão, tương lai bản thân lão cũng còn có triển vọng về chánh trị.


Lý Kiều năm nay khoảng năm mươi tuổi. Tinh lực dư thừa, bình thường dư thời gian nhàn hạ. Lão say mê với mở rộng nho học, đối với phát triển giáo dục Lũng Hữu thì lão không chỉ ra sức ủng hộ, hơn nữa còn có tư tưởng khai sáng hiếm thấy, chủ trương mở rộng tư tưởng Khổng Tử dạy dỗ không hề phân biệt. Biểu hiện tại hành động chính là kiên quyết ủng hộ trẻ em nữ Lũng Hữu cùng Hà Tây được nhập học. Sau khi Thôi Ninh quay về Trường An, lão liền tiếp nhận ngọn cờ Xuân Lôi Đường, mở rộng thành lập học đường cho nữ nhi, giúp đỡ trẻ em nữ nghèo khổ nhập học. Ở trong đia khu Lũng Hữu cùng Hà Tây có được sự tôn trọng của người dân.


Sáng sớm, Lý Kiều cùng thường lui tới hậu viên múa kiếm, một gia nhân cầm một cái danh thiếp vội vàng chạy tới bẩm báo “ Trường An có cố nhân tới chơi”.


Nam Dương Quận Công Lý Thừa Nghiệp,


Lý Kiều hơi nhíu mày, chính mình nhiều năm đã không cùng hắn lui tới, hắn chạy đến tìm mình làm cái gì? Trong lòng mặc dù không hài lòng, nhưng về vai vế mà nói, Lý Thừa Nghiệp là chú của lão nên Lý Kiều bất đắc dĩ đành phải sai người trước hết mời Lý Thừa Nghiệp đến thư phòng. Lão thay đổi một bộ quần áo, lúc này mới từ từ đi tới thư phòng. Vừa vào cửa, Lý Thừa Nghiệp liền đứng lên cười to nói: “ Xa cách mười năm, cháu lại vẫn như trước kia, không có già trước tuổi chút nào, thực sự là làm chú hâm mộ!”


“ Không nghĩ, không ham muốn, không đòi hỏi thì tự nhiên liền trẻ ra.” Lý Kiều cười nhạt, lão khoát tay chặn lại mà nói: “ Mời chú ngồi!”


Lý Thừa Nghiệp không phải không để ý tới sự nhạt nhẽo trong giọng nói Lý Kiều, hắn thăm dò ngồi xuống, liếc mắt thoáng nhìn bản phân bố học đường cho nữ tử treo trên tường. Hắn đưa tay chỉ chỉ bản đồ mà nói không vui: “ Vốn Kinh thành đồn đãi ta còn không tin, bây giờ nhìn lại thực sự là như vậy. Ngươi quản lý trường học là chuyện tốt, nhưng vì sao lại cố ý muốn sáng lập trường nữ giáo, ngươi biết Kinh thành nói như thế nào về ngươi không?”


Lý Kiều sắc mặt lập tức sa sầm xuống “ Chú từ Trường An chạy tới là vì chỉ trích cháu sao?”


“ Đương nhiên không phải.”


Lý Thừa Nghiệp lấy ra từ trong lòng ngực một quyển tập ném ở trên bàn, lạnh lùng nói “ Đây là thư liên danh tám mươi hai vị tôn thất Trường An chỉ trích cháu trợ Trụ vi ngược, những chuyện của cháu thật phiền toái.”


“ Trợ Trụ vi ngược?” Lý Kiều đứng bật lên, mặt lão phồng ra đến đỏ bừng, lớn tiếng hỏi ngược lại: “ Trương Hoán vì Đại Đường đoạt lại An Tây, Hà Hoàng, hắn tiêu diệt Chu Thử, Lý Chính phản loạn, đây là Trụ sao? Ở chỗ này, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, có thể ăn no bụng, rất nhiều gia đình còn có ruộng đất của mình, đây là Trụ sao? Không có hắn vận chuyển trăm vạn thạch lương thực vào kinh, Trường An sẽ thành bộ dáng gì nữa, đó cũng là Trụ sao? Nếu như vậy cũng là Trụ thì ta đây thà rằng trợ Trụ như vậy!”


Lý Thừa Nghiệp không nghĩ tới Lý Kiều sẽ kích động như thế, hắn vội vàng nói trấn an lão: “ Cháu ơi, bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút! Có chuyện thì cứ nói từ từ.”


Sau một lúc lâu, hắn thấy Lý Kiều đã dần dần bình tĩnh trở lại liền khe khẽ thở dài nói: “ Tất cả mọi người là tôn thất, dù sao huyết mạch tương liên. Tất cả mọi người lấy việc ủng hộ Thái Hậu, ủng hộ Hoàng thượng là nhiệm vụ của mình. Gia nghiệp của cháu đều ở Lũng Hữu, coi như đi riêng một đường mọi người cũng có thể hiểu được. Nhưng vì sao cháu không để cho mình một đường lui?”


Lý Kiều đột nhiên rõ ràng dụng ý đích thực của Lý Thừa Nghiệp, lão không thể hiện gì chỉ cúi đầu không nói, Lý Thừa Nghiệp cho là lão động tâm liền tiếp tục khuyên nhủ: “ Kỳ thật cống hiến của Trương Hoán đối với triều đình mọi người cũng thừa nhận. Chỉ là hắn đến nay không chịu phụng ý chỉ Thái Hậu. Vẻn vẹn một điều này liền đủ để xóa hết tất cả công lao của hắn. Nếu như hắn có thể cúi đầu một chút, thuần phục Thái Hậu, như vậy không chỉ có tôn thất chúng ta có cơ hội ngẩng đầu mà Trương Hoán cũng có thể lên cao một bước. Chức Tả Tể Tướng còn thoát được tay của hắn sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom