• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 40

Phòng sách quả là vùng lãnh địa cuối cùng của đàn ông, phòng sách của Thôi Viên cũng không cho phép ai tùy tiện tiến vào. Lão có hai phòng sách. Phòng sách ngoài được dùng để tiếp đón những đồng minh và tâm phúc. Còn phòng sách trong, ngoài thị nữ chuyên quét dọn phòng ra, không ai được phép vào.


Thôi Viên đặt miếng ngọc lên bàn, rồi lấy ra một chiếc hòm nhỏ mạ vàng từ trong chiếc rương gỗ tử đàn. Lão mò tìm ra một chiếc chìa khóa vàng ở đáy rương, đoạn mở chiếc hòm nhỏ. Nhiều thư từ được xếp bên trong hòm. Lão lục mấy bức thư ở cuối cùng, tìm ra một bức thư đã ố vàng. Tay lão bắt đầu run nhè nhẹ.


Một bài thơ được viết trong bức thư:


"Xin trả chàng ngọc quý


Cảm tạ tình trong thư


Ta tặng chàng tuệ kiếm


Mong chàng dứt tương tư" (Oải Hương dịch)


Ở phần đề tên chính có ghi 'Quảng Lăng Sở Vãn Lan'.


"Đúng là nàng, là ngọc bài của nàng!" Thôi Viên lẩm bẩm một mình. Chữ 'Vãn Lan' trên miếng ngọc và chữ 'Vãn Lan' ở phần đề tên của bức thư có nét chữ giống nhau như đúc.


Thôi Viên cẩn thận xếp ngay ngắn bức thư lại. Lão nhìn trân trối miếng ngọc, dường như nhớ lại khoảng thời gian hai mươi mấy năm trước. Năm đó lão ba mươi sáu tuổi, vừa thừa kế chức gia chủ, mà Sở Vãn Lan chỉ có mười bảy tuổi, dung mạo tuyệt đẹp, thanh tú vô song. Lão sớm đã cưới con gái của gia chủ Trưởng Tôn Toàn Tự của một đại thế gia khác theo lệnh của phụ thân lão, và đã sinh con trai Thôi Hiền. Nhưng lão vẫn yêu nàng Sở Vãn Lan mười bảy xuân xanh như điên như dại. Kết quả đương nhiên đã khiến lão ê chề đau khổ.


Chuyện đã qua hai mươi mấy năm. Giờ tuối đã gần sáu mươi, Thôi Viên quên những chuyện xưa từ lâu rồi. Nhưng một miếng ngọc tình cờ bắt gặp lại khêu lên hồi ức với dĩ vãng của lão.


Lúc này, tiếng bước chân khẽ khàng vang lên ngoài cửa. Quản gia ở ngoài khẽ báo: "Lão gia, nhị lão gia đến rồi!"


Tiếng của quản gia đã cắt ngang hồi tưởng của Thôi Viên. Lão cười tự chế giễu mình, bản thân đã ngần này tuổi rồi, còn nhớ nhung những chuyện đó làm gì?


"Biết rồi. Dắt y đến phòng sách ngoài trước đi!" Thôi Viên tiện tay đặt miếng ngọc lên bàn, đoạn đứng lên rời đi.


Thôi Viên đến phòng sách ngoài. Thôi Khánh Công đang nôn nóng đi qua đi lại trong phòng. Lão luôn bận bịu việc chỉnh đốn kỷ luật quân đội nên không hề biết chuyện Thôi Ninh bị bắt. Đến tận khi Thôi Ninh về lại phủ, lão mới biết chuyện này. Mà mọi tai vạ đều do gã con trai đốn mạt của lão gây ra.


Thấy đại ca vào, Thôi Khánh Công vội tiến lên thi lễ. Lão hổ thẹn nói: "Đều do Hùng nhi gây rắc rối khiến Tiểu Ninh chịu uất ức!"


Thôi Viên khoát tay nói: "Còn may, Ninh nhi bình an trở về, cũng chưa xảy ra chuyện gì. Chuyện này tạm thời cho qua."


"Vậy xử lý Trương Hoán thế nào?"


Nói đến cùng, mục đích của Thôi Khánh Công là Trương Hoán, lão không cam lòng nói: "Chẳng lẽ cũng bỏ qua cho hắn sao? Đại ca, nhất định phải giết người này, không thể tha!"


Thôi Viên lặng im. Nếu Trương Hoán không phải con cháu của Trương gia, lão sẽ chiêu mộ y bằng bất cứ giá nào. Chỉ nhìn chuyện ở ngoài cửa Xuân Minh y đơn thương độc mã ép mình rời đi, vài trăm kỵ binh phóng như bay ngang qua người y mà y không hề chớp mắt, chỉ bằng sự gan dạ sáng suốt đó, tuyển y làm con rể cũng đáng.


Đáng tiếc, y là con cháu Trương gia. Y vĩnh viễn không thể thành trợ thủ đắc lực của mình. Mình đã không thể dùng, thì cũng tuyệt không thể lưu lại hậu hoạn.


Nhưng hôm nay phát hiện miếng ngọc lại khiến Thôi Viên nảy sinh ngờ vực với thân thế của Trương Hoán. Nếu Sở Vãn Lan thực sự là mẹ của y thì bất kể thế nào y cũng không phải chỉ là một người con vợ lẽ. Bên trong chuyện này chắc chắn còn ẩn giấu một bí mật nào đó.


Chút nghi ngờ này đã đủ làm lung lay ý định giết Trương Hoán của Thôi Viên. Ít nhất là trước khi hiểu rõ chân tướng, lão tạm thời không muốn giết Trương Hoán.


"Chuyện Hùng nhi mạo nhận công lao không thể tiếp tục có manh động. Bằng không đệ sẽ làm hỏng việc lớn của ta!"


"Nhưng..." Thôi Khánh Công vẫn có phần không cam lòng, "đại ca, đệ có thể tha mấy sỹ tử kia, nhưng Trương Hoán bắt con gái của Tướng quốc, há có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được?"


Thôi Viên nhìn Thôi Khánh Công, lạnh lùng nói: "Nhị đệ, cừu hận đã làm mờ mắt đệ rồi. Trương Hoán chẳng hề quan trọng, quan trọng là Trương Phá Thiên chỉ nói vài câu thì đã có thể khiến tướng lĩnh dưới quyền đệ bỏ nhiệm vụ. Đây mới là đại sự đệ cần suy tính. Đệ thật khiến ta thất vọng!"


Thôi Khánh Công mặt mày tím tái vội vã giải thích với đại ca, "đệ đã đánh chết những kẻ phản bội. Cả Lưu Nguyên Khánh nữa, hiện giờ đệ nghi hắn cũng lén tha người!"


"Bừa bãi!" Thôi viên đập bàn, nghiêm giọng quát: "Đệ giết người là hăm dọa được chúng ư? Ngược lại sẽ ép chúng hướng về Trương Phá Thiên. Chẳng lẽ đệ không biết dùng biện pháp khác sao?"


Hiếm khi thấy đại ca nổi giận, Thôi Khánh Công sợ đứng bật dậy. Lão run run nơm nớp nói: "Xin đại ca chỉ dạy!"


"Cách đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra!" Thôi Viên đứng lên, từ tốn nói: "Thôi gia chúng ta còn có mười lăm vạn đại quân ở Sơn Đông, chẳng lẽ đệ không biết điều động phối hợp binh tướng hai quân lẫn nhau ư?"


...


"Phụ thân, người có trong đó không?" Thôi Ninh gõ nhẹ cửa phòng sách. Nàng nghe người hầu bảo, phụ thân đã đến phòng sách trong. Nhưng gõ mấy lần, bên trong vẫn không có tiếng động. Có lẽ do sốt ruột, nàng dùng hơi quá sức, cửa phòng sách kẽo kẹt mở ra.


Bên trong ánh đèn sáng trưng, một mùi hương ấm cúng bay ra từ khe cửa.


Mùi hương này khiến Thôi Ninh nhớ lại thuở thơ ấu. Nàng thường hay lén vào phòng sách của phụ thân, bất ngờ bịt mắt ông. Lúc đó, phụ thân luôn cười ha hả bế nàng đặt trên đầu gối, rồi lấy ra những bản đồ kể cho nàng nghe rất nhiều câu chuyện thú vị. Những kỷ niệm đó dường như mới hôm qua.


"Phụ thân, người có đó không?" Thôi Ninh bước hết sức khẽ khàng vào trong phòng sách. Phụ thân không ở đây. Chậu than trong phòng nổ tanh tách ra một chuỗi đốm lửa, khiến nàng sợ giật bắn người. Thôi Ninh vừa định lui ra, lại bỗng nhìn thấy một miếng ngọc màu xanh nhạt rất quen mắt trên bàn. Nàng nhớ đến miếng ngọc mà Trương Hoán đeo trên cổ. Lòng nàng cảm thấy bất an. Nàng rảo bước đi sang cầm miếng ngọc lên, bên trên quả nhiên có hai chữ 'Vãn Lan'.


Khỏi cần nghi ngờ, y đã rơi vào tay của phụ thân rồi. Thôi Ninh vừa sợ vừa bối rối, ngây ngốc đứng đó không biết nên làm thế nào. 'Tách tách', chậu than lại nổ ra một chùm đốm lửa. Nàng liền tỉnh táo lại, lập tức cầm chặt miếng ngọc, hoang mang rời đi.


...


Trong phòng sách ngoài, cuộc nói chuyện của huynh đệ Thôi gia đã đến hồi kết thúc.


"Lần này Vi Ngạc hung hăng hùng hổ đến, tiếp sau đó ắt hẳn sẽ là một trận ác chiến. Trong bảy đại thế gia, Thôi gia ta có thể dùng hai nhà Vương, Dương. Trương Nhược Hạo đương nhiên sẽ ủng hộ Vi Ngạc. Hai nhà Sở, Bùi còn lại là cực kỳ then chốt. Đặc biệt là lão cáo già Bùi Tuấn, không có lợi ích thiết thực, lão sẽ không đáp ứng."


Nói đến đây, Thôi Viên liếc nhìn huynh đệ của lão nói: "Cũng nên nhốt con ngựa hoang Hùng nhi vào lồng rồi. Ta định cầu hôn con gái nhỏ Bùi Oánh của lão ấy cho Hùng nhi. Đệ thấy thế nào?"


Thôi Khánh Công gật đầu đồng ý: "Xin nghe mọi sắp đặt của đại ca!"


Đúng lúc này, tiếng bước chân gấp rút vọng lại từ cửa, rồi tức thì đại quản gia ở bên ngoài bẩm báo, "lão gia, Trương thượng thư đến thăm!"


"Trương Nhược Hạo ư?" Thôi Viên thoáng bất ngờ, nhưng lão lập tức hiểu ra. Trương Nhược Hạo ắt hẳn đến vì Trương Hoán. Chỉ là, làm thế nào lão ta biết Trương Hoán đang trong tay mình?


Lão liền nói với Thôi Khánh Công: "Đệ hãy về trước, tập trung tinh thần và sức lực khống chế được hoàn toàn quân Phượng Tường trong tay. Tạm thời đệ không cần can dự vào việc triều đình."


Đợi Thôi Khánh Công rời khỏi, Thôi Viên suy tư giây lát, đoạn bảo thuộc hạ: "Đến viện Đông dắt Trương Hoán tới, phải đối xử lễ phép, không được sơ suất."


Thuộc hạ sắp đi, Thôi Viên gọi y lại, "phái người đi Thái Nguyên điều tra chi tiết về Trương Hoán nữa, phải đặc biệt để ý tình hình mẫu thân của hắn cho ta!"


...


Trương Nhược Hạo quả thật đến vì Trương Hoán. Nhận được thư cầu cứu chủ hiệu nọ gửi tới, ông thậm chí không kịp thay quần áo mà vội đến Thôi phủ. Hiện giờ Trương Hoán rất quan trọng với ông. Trương gia có thể chấn hưng lại hay không, Hoán chính là nhân vật then chốt.


Tiền, Trương gia không thiếu ; người, Hà Đông từ xưa đến nay luôn là vùng đất nhân khẩu đông đúc. Trương gia chỉ thiếu những con cháu có tính quả quyết có tầm mắt bao quát đại cuộc, thiếu một tướng tài có thể gây dựng lại quân Hà Đông. Với lối sống nhàn nhã suy đồi phổ biến hiện giờ trong dòng họ Trương, Trương Hoán không nghi ngờ gì là một người có thể xoay chuyển tình thế. Trước tiên để y gây dựng lại quân Hà Đông, sau khi thời cơ chín muồi, bản thân lại nhường chức gia chủ. Trương Nhược Hạo sớm đã suy tính kỹ càng những chuyện này rồi.


Ai ngờ Trương Hoán vừa đến Trường An liền gây ra sóng gió, hiện giờ lại bị Thôi Viên giam giữ. Ông rất lo Thôi Viên thừa cơ giết Trương Hoán, khiến nỗi vất vả tính toán nhiều năm của ông trôi theo dòng nước.


Khi Trương Nhược Hạo lo lắng chờ đợi ở phòng khách, tiếng cười sang sảng của Thôi Viên vọng lại từ đằng xa, "đã bắt Trương thượng thư đợi lâu, Thôi Viên tội thật lớn quá!" Tiếng đến người cũng đến. Thân thể to béo của Thôi Viên đã xuất hiện ở cửa.


Trương Nhược Hạo vội đứng lên, cười chắp tay với Thôi Viên nói: "Không mời mà đến, người phải xin lỗi là tôi mới đúng!"


Thôi Viên tiến lên thân mật kéo tay Trương Nhược Hạo, đoạn cười nói: "Tốt nhất là mỗi ngày Trương thượng thư đều không mời mà đến, vậy tôi mới vui."


Trương Nhược Hạo vuốt bộ râu trắng bạc tươi cười nói: "Chỉ là tại hạ có tửu lượng khá cao, hằng ngày đều đến e là sẽ uống sạch chút rượu cất trữ trong hầm của Tướng quốc."


"Rượu thì nhiều lắm, chỉ lo Trương huynh không chịu đến uống thôi!"


"Có chuyện như vậy sao?" Trương Nhược Hạo và Thôi Viên nhìn nhau, đoạn cùng cười lớn ha hả.


Hai bên ngồi xuống. Không đợi Trương Nhược Hạo mở lời, Thôi Viên chợt thôi cười, liền nói thẳng: "Chắc hẳn Trương thượng thư đến đây là vì Trương Hoán nhỉ!"


"Đúng vậy, nghe nói nó hành động lỗ mãng, lão phu đặc biệt tới xin lỗi."


Thôi Viên cười nhạt nói: "Lão phu không nhận nổi lời xin lỗi của Trương thượng thư. Ông có thể dắt nó đi, nhưng tôi có một điều kiện nho nhỏ."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom