• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 426

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Đại soái chúng ta trước khi đi mấy lần dặn dò. Không thể làm bị thương Vương gia, ta còn đặc biệt phái một đội thân binh đến quát để bọn hắn không được quấy rầy Vương gia. Thỉnh Vương gia tin tưởng thành ý của chúng ta.”


Nói xong lời cuối cùng, tiếng của Mã Đại Duy càng ngày càng nhỏ, hắn đã cảm giác được mình không cần giải thích nữa. Trên xe ngựa Lý Hoài suy yếu đang nửa nằm, sắc mặt vàng như nghệ. Trong đôi mắt suy yếu ngay cả hận ý cũng không có, hai chân hắn ngay cả đầu gối cũng đồng thời bị chém đứt. Nhờ có các tùy tòng cứu giúp kịp thời, hắn mới không có bỏ mạng. Hai tên trưởng quan gây chuyện cũng trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Về sau, Mã Đại Duy hạ lệnh số trăm tên Đội trưởng đã là trưởng quan xếp thành hàng mời tùy tùng Lý Hoài phân biệt, nhưng bị các tùy tùng của Lý Hoài lạnh lùng cự tuyệt.


“ Thỉnh chuyển lại Thôi Khánh Công, chuyện này hắn tự đi về phía Thái Hậu giải thích.” Thủ lĩnh tùy tùng của Lý Hoài vừa dứt lời thì hắn vung tay lên “ Chúng ta đi!”


Đoàn người hộ vệ xe ngựa nhằm hướng huyện Vĩnh Thành chậm rãi đi.


Mã Đại Duy một mực nhìn xe ngựa bọn họ đi xa, hắn không thể tránh được mà cười khổ một tiếng rồi quay đầu lại ra lệnh: “ Đẩy nhanh tốc độ đem thuyền quay về Tiếu huyện.”


Ước đi hai canh giờ, thuyền đã chạy nhanh được hơn hai mươi dặm, sắc trời dần dần đến xế chiều. Mã Đại Duy thấy đội thuyền đã hoàn toàn rời khỏi tuyến vận chuyển thì trong lòng hắn rốt cục thả lỏng liền hạ lệnh: “ Lệnh các huynh đệ dừng thuyền nghỉ ngơi nửa canh giờ.”


Hắn vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy phía sau mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa gầm rú. Hắn kinh hãi quay đầu lại nhìn hướng xa xa. Chỉ thấy ngoài vài dặm xuất hiện một vệt đen thật dài. Lúc này, một tên binh lính từ phương xa phi nhanh mà đến lớn tiếng bẩm báo: “ Đại Tướng quân, Vi Đức Khánh, quân đội Vi Đức Khánh đuổi tới.”


Mã Đại Duy trong bụng lo lắng vô cùng, trăm vạn quan tiền cũng không phải dễ dàng đến tay như vậy.


Ngày hai mươi tháng tư năm Tuyên Nhân thứ bảy, đoàn thuyền hàng chuyên chở trăm vạn quan thuế muối cùng ba mươi vạn thạch gạo tại phía nam huyện Vĩnh Thành Tiếu quận bị Thôi Khánh Công phái Đại tướng chặn lại. Tiếp Dẫn Sứ Lý Hoài trong hỗn chiến thân mang trọng thương. Nhưng bọ ngựa rình ve, hoàng tước phía sau, vào lúc Thôi Khánh Công vừa mới cướp được thì Vi Đức Khánh nghe thấy liền tự mình dẫn hai vạn quân tham gia cùng cướp đoạt thuyền hàng. Hai quân hỗn chiến một hồi, cuối cùng quân Thôi Khánh Công bởi vì binh lực không địch lại mà đại bại. Thuyền hàng lại lần nữa thay chủ, bị Vi Đức Khánh vung đao cướp đi.


Quận Giang Lăng, một trận mưa to đột nhiên tới đã chặn hành trình của Trương Hoán. Trời cũng đã dần dần nóng, mưa cũng từ mưa xuân nho nhỏ trở nên lớn hơn rồi biến thành mãnh liệt. Ngẫu nhiên cũng xuất hiện đầu hè mới có cơn mưa to tầm tã. Vừa vặn, Trương Hoán hôm nay liền gặp phải.


Nơi này là trạm dịch Kinh Môn, mới vừa rồi vẫn còn là hơi có chút nóng bức lúc xế chiều, giờ phút này đã hoàn toàn đen thẫm. Mây đen đã bao phủ khắp nơi, mưa bắt đầu rơi, hơn nữa càng rơi càng lớn. Hắc Ám đậm đặc bao phủ đồng ruộng mênh mông không có người ở. Một luồng sét đánh xuống làm mặt đất trắng lòa. Trong cơn mưa to, chỉ thấy một bóng người thon thả phi ngựa đang hoảng sợ chạy đến trạm dịch.


Từng đợt sấm sét mãnh liệt, tia chớp chói mắt mỗi thời mỗi khắc chiếu sáng bầu trời hắc ám. Âm thanh cơn mưa, tiếng gió điên cuồng gào rít giận dữ, những lực lượng thiên nhiên được thả ra tùy tiện ra oai trên nóc nhà.


Vẻ uy nghiêm của đất trời cùng sự yên lặng trong phòng hình thành nét tương phản rõ ràng làm cho người ta có một loại cảm giác thần thánh. Ngọn đèn trong phòng êm dịu, ấm áp mà an tĩnh, Trương Hoán đang nhàn nhã nửa nằm ở trên giường mềm đọc sách. Tựa hồ ngoài trận mưa điên cuồng ngoài cửa sổ cũng như việc tranh đoạt thuyền hàng phát sinh tại Tiếu quận cùng hắn không hề quan hệ.


Đương nhiên, hắn cũng không thèm để ý trăm vạn quan tiền cuối cùng là về Thôi Khánh Công hay là Vi Đức Khánh. Cho dù là vào tay ai thì cuối cùng Bùi Tuấn nhất định sẽ tìm đến hắn, thậm chí là cầu xin hắn. Sự thật chứng minh, thuỷ vận chỉ có thể đi Tương Dương.


Nhưng những điều này đều không trọng yếu, quan trọng là hắn lại được một chi quân đội đầy đủ sức lực. Tể Dương Quận vương Lý Hoài cùng Tự Thọ Vương Lý, Thôi Tiểu Phù không phải muốn lấy Binh bộ Tả Thị Lang để đoạt quyền của hắn sao? Nhưng dàn xếp thì có ích lợi gì? Trương Hoán sẽ cam tâm tình nguyện chắp tay dâng Binh Bộ sao? Không! Thôi Tiểu Phù nghĩ đến rất đơn giản, Sóc Phương Tiết Độ Sứ không đổi được Binh bộ. Trương Hoán cười nhạt rồi “ Xoạch!” gập quyển sách lại “ Là ai ở bên ngoài!”


“ Đô đốc, là cố nhân của ngài.” Tiếng của thân binh có chút quái dị, giống như nén cười để trả lời.


“ Cố nhân?” Trương Hoán có chút kinh ngạc, hắn đứng dậy đi tới cửa, chỉ thấy Lý Định Phương vẻ mặt cổ quái chợt lóe sang phía bên cạnh, còn trước cửa đứng một người vẻ mặt có chút xấu hổ.


“ Là ngươi!” Trương Hoán nói thất thanh.


“ Là ta thì thế nào? Nếu không phải bị trận mưa chết tiệt này thì ta sẽ không đi vào đâu!” Bình Bình có vẻ căm giận bất bình, nàng đưa bao đồ vào trong tay Trương Hoán “ Đây là vợ ngươi đưa thuốc cho ngươi. Nghe nói ngươi bị thương nên nhờ ta một mạch đuổi theo.”


Nàng chần chờ một chút lại nhịn không được đành hỏi: “ Ngươi thực sự bị thương sao?”


Nhóm thân binh bên cạnh đều biết ý lui xuống, Trương Hoán cười cười có chút xấu hổ “ Ừ! Kỳ thật cũng không có gì?”


Hai người cũng không nói gì nữa, không khí trở nên có phần tế nhị. Nhiều năm trước, Bình Bình ở trước mặt Trương Hoán có thể nói là muốn làm gì thì làm, cũng không cần che dấu tình cảm nội tâm chút nào. Nhưng cùng với tuổi tác dần dần trưởng thành, tâm trạng của nàng cũng bắt đầu có thay đổi, không hề tùy tiện để lộ chân tình như lúc trước nữa. Nhất là thấy cha và anh bỏ mình, nỗi đau mất đi thân nhân khiến nàng đột nhiên trở nên thành thục. Mặt của nàng đột nhiên hơi đỏ.


“ Nàng mau vào!”


Trương Hoán thấy trên tóc Bình Bình có giọt nước, y phục trên người cũng ướt hơn phân nửa thì vội vàng né sang mời nàng đi vào. Hắn lại từ trong bao hành lý lấy ra một bộ y phục của mình, đặt ở trên bàn nhỏ “ Lấy trang phục này để thay, nếu không sẽ cảm lạnh.”


Hắn ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.


Trời mưa bên ngoài vẫn rất lớn, những tia chớp sáng lòa nối tiếp nhau, theo sau là từng đợt sấm rền. Trương Hoán như một bức phác họa đứng ở phía trước cửa sổ nhìn chăm chú vào đêm mưa đen kịt. Khi chờ cho Bình Bình thay đổi trang phục hắn đương nhiên biết dụng ý của Bùi Oánh bảo nàng ta đến đưa đồ. Từ nhỏ hắn đã coi Bình Bình là muội, chưa bao giờ có ý nghĩ lấy nàng làm vợ. Ở sâu trong nội tâm hắn là những đêm tối tăm mà cô độc. Hắn một mực khát vọng bên người có thể có một nữ nhân xinh đẹp ôn nhu như mẹ. Bất kể Thôi Ninh hay là Bùi Oánh, bọn họ đều bù đắp được điểm này, thậm chí với Kinh nương hắn cũng cảm nhận được một loại dụ dỗ có mẫu tính. Ít nhất trước năm hắn ba mươi tuổi, hắn đã bù đắp được tuổi thơ ấu bất hạnh của mình.


Sau năm ba mươi tuổi, nhất là cùng với đứa con gái mới ra đời, bản tính người cha ở trong lòng hắn từ từ phát ra. Trong một cuộc đấu tranh quyền lực ngươi chết ta sống, hắn bắt đầu cảm thấy một loại mỏi mệt thể xác và tinh thần, một loại khát vọng có được bình yên. Bắt đầu sinh ra ý nghĩ về khát vọng giản dị, khát vọng có thể quay trở về tuổi thiếu niên của cuộc sống không buồn không lo. Do vợ nhiều lần nhắc nhở, rốt cục hắn bắt đầu nhìn đến Bình Bình.


Phải nói hắn đối với Bình Bình thì trước sau trong lòng có được một loại cảm giác áy náy sâu sắc. Không chỉ có sư phụ cùng Tri Ngu đã chết cho mình mà trọng yếu hơn là Bình Bình thủy chung giữ thân không lấy chồng. Trái tim nàng từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người Trương Thập Bát đã cùng nàng lớn lên. Thế nên sau những lần cha mẹ người thân bức bách thì nàng luôn lấy du lịch để trốn tránh. Năm nay nàng đã hai mươi lăm tuổi, đối với một nữ nhân độc thân không có phụ huynh để dựa vào, không có hậu trường bối cảnh thì điều này có ý nghĩa như thế nào?


Tình yêu mặc dù không thể bố thí, nhưng tình thân cũng là một loại trách nhiệm,. Hắn là huynh trưởng của Bình Bình thì càng là thân nhân của nàng, hắn có trách nhiệm phải chiếu cố nàng khi còn sống. Nhưng hết năm này tới năm khác, trước sau hắn không có dũng khí đối mặt với phần trách nhiệm này. Trong thời gian đó Bình Bình cũng không làm phiền hắn mà bình tĩnh lặng lẽ trốn tránh. Nhưng hiện tại, khi hắn rốt cục quyết định gánh lấy phần trách nhiệm này thì hắn lại bàng hoàng, liệu Bình Bình có thể coi trách nhiệm của hắn là một loại bố thí hay không? Trong lòng hắn, hiện tại Binh Bộ Thượng Thư Trương Đô đốc còn có thể thay thế Trương Thập Bát trước kia cùng nàng đánh nhau tại Vũ Thiên lý sao?


Có lẽ, nàng căn bản là không cần kiểu vì trách nhiệm này, đây mới là điều mà Trương Hoán không dám tìm lời giải khai. Cứ phảng phất như nắng gắt mùa hè không cách nào hiểu rõ bông tuyết lúc trời đông giá rét. Hắn đã không biết tâm tư của Bình Bình.


“ Ta xong rồi!” Cửa phòng mở ra. Một mảng ánh sáng rọi ra, Bình Bình đã thay đổi xong trang phục xuất hiện ở trước mặt hắn. Trang phục trông rộng thùng thình, Trương Hoán đột nhiên cười. Khi còn bé Bình Bình chính là thích mặc vào y phục của hắn để đóng giả con trai đi dạo loạn trong thành Thái Nguyên, một loại cảm giác quen thuộc từ trong lòng hắn đột nhiên sinh ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom