• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (4 Viewers)

  • Chương 429

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Còn có chuyện như vậy, đi xem một chút.” Trương Hoán chạy đi ra ngoài cửa, Đô Úy thân binh Lý Định Phương cản không kịp liền vội vàng hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ đi khống chế cục diện. Hắn thì bám sát đi theo sau lưng Trương Hoán ra cửa lớn.


Ngoài cửa lớn, hơn một ngàn người đang tụ tập chung một chỗ. Cơ hồ có một nửa là phụ nữ và người già trẻ em. Thấy có đám người đi ra thì mọi người nhao nhao lui về phía sau, không dám đứng phía trước.


Trương Hoán đứng ở trên bậc thang, hắn nhìn lướt qua mọi người, trong mắt bọn họ đều tràn ngập vẻ lo âu liền cao giọng nói: “ Ta chính là Binh Bộ Thượng Thư, các vị hương thân có gì oan khuất muốn tìm Bổn quan kể rõ?”


Lúc này, một ông lão lớn tuổi tiến lên thi lễ: “ Bẩm báo Thượng Thư đại nhân, chúng thảo dân đều là dân chúng Tương Dương được đại nhân cứu trợ chạy nạn đến đây. Hiện tại binh tai đã yên bình, chúng ta liền tính toán hồi hương. Nhưng nghe người ta nói quân đội đã coi ruộng đất chúng ta là đất vô chủ mà lấy đi. Chúng ta đặc biệt khẩn cầu đại nhân cho chúng ta một con đường sống.”


“ Điều này sao có thể? Chẳng lẽ các ngươi không có khế đất sao?”


“ Khởi bẩm đại nhân, khế đất là có. Nhưng quân đội khi thanh lý đất vô chủ thì đã cắt ranh giới thành từng ô. Ruộng đất chúng ta cũng ở trong đó, nói là sẽ cấp cho để bồi thường, hoặc là thu xếp chỗ khác. Nhưng cho tới hôm nay cũng không có một người nào giải quyết. Đại nhân, nhà cửa của chúng ta phần lớn đã bị thiêu hủy, nếu như ngay cả ruộng đất cũng không có thì chúng ta như thế nào mà hồi hương? Cầu Thượng Thư đại nhân làm chủ cho chúng ta!” “ Cầu Thượng Thư đại nhân làm chủ cho chúng ta!” Trước cửa tửu lâu lập tức mọi người quỳ xuống một đám đen ngòm, Trương Hoán sắc mặt sa sầm tới cực điểm. Lý Song Ngư làm việc như thế nào vậy? Sao lại đơn giản thô bạo như thế, danh tiếng chính mình thật vất vả xây đắp sẽ bị hắn phá.”


Nghĩ vậy, hắn cất cao giọng nói: “ Các vị hương thân, chuyện này ta cũng không biết. Nhưng mà mong mọi người yên tâm, ta lập tức phái người cùng kiểm tra đối chiếu sự thật chuyện này. Chỉ cần các vị có khế đất, coi như khế đất đánh rơi hoặc là bị chiến hỏa thiêu hủy, chỉ cần có người chứng minh thì ruộng đất đều sẽ xin trả đủ cho mọi người, tuyệt không xâm chiếm. Trong vòng mười ngày nhất định sẽ giải quyết chuyện này.”


“ Tạ Thượng Thư đại nhân!” Mọi người cảm kích dập đầu, nhao nhao đứng lên muốn tản đi. Nhưng đúng lúc này, trong nhóm người cách Trương Hoán có mấy trượng có một nam nhân đột nhiên chen chúc lên. Mắt hắn lộ ra vẻ hung ác vung tay lên, một lưỡi đao mỏng sắc bén màu lam nhằm hướng cổ họng Trương Hoán phóng tới nhanh chóng vô cùng. Thoáng cái đã sắp đến làm thân binh chung quanh kinh sợ ngay cả tiếng hô cũng đều không còn kịp phát ra nữa. Trương Hoán đang trấn an ông lão, hắn quay đầu thì lưỡi đao sắc bén đã đến trước mắt, đã không còn kịp tránh rồi. Nhưng vào một khắc chỉ mành treo chuông này, một thanh trường kiếm từ bên cạnh xoạt một cái rút ra rồi nhanh như thiểm điện 'Keng!' một tiếng giòn tan. Thân kiếm cản lưỡi đao sắc bén, lưỡi đao sắc bén bắn lên, lướt sát đầu Trương Hoán bay vút qua găm chặt trên cửa lớn. Ngay sau đó một bóng đen mãnh liệt nhào tới Trương Hoán, ánh chớp sắc bén thứ hai lại từ một phương hướng khác phóng tới, từ chỗ Trương Hoán mới vừa đứng mà trực tiếp cắm vào cửa lớn.


Tất cả những điều này đều trong nháy mắt hoàn thành, thời gian liền phảng phất giống như đã được tính toán hoàn chỉnh.


Hiện trường lập tức hoàn toàn đại loạn. Không đợi hạ lệnh, gần trăm tên thân binh điên cuồng xông lên bao quanh đô đốc. Tim Lý Định Phương đều phải sợ đến ngừng đập, hắn trong nháy mắt liền phản ứng liên tục rống to “ Bảo vệ đô đốc, khống chế hiện trường!” Hô xong, hắn rút đao ra hung tợn lao về phía kẻ phóng phi đao. Khi xông đến gần, mấy tên binh lính tóm hắn đã đứng lên. Một mũi tên ngắn tôi luyện độc đã sớm bắn thủng lưng hắn, hắn đã chết.


Bình Bình đã đở Trương Hoán đứng lên, vừa mới rồi đầu Trương Hoán đập mạnh lên bậc thang đến bây giờ còn không hoàn toàn tỉnh táo. Cả trăm tên thân binh đã không để cho cơ hội hỏi han, cơ hồ là khiêng hắn vào tửu lâu. Bình Bình thì vọt đến một bên, có chút đau lòng nhặt lên máy món điểm tâm vừa mới mua sớm bị đạp nát bét.


“ Bình Bình cô nương, lần này đa tạ ngươi.” Lý Định Phương trong lòng vẫn còn sợ hãi quay về phía Bình Bình thi lễ rồi nói lời cám ơn. Lần ám sát này hiển nhiên phương pháp là cũng giống như lần giết Nguyên Tái. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau, độc tiễn là bắn từ trên lầu đối diện phóng tới. Hai mũi tên đồng thời bắn ra, hẳn là hai người, một người bắn Trương Hoán, một kẻ giết người diệt khẩu. Hơn nữa hai người kia khẳng định vẫn còn ở trong thành.


Bình Bình khoát tay áo tỏ vẻ không cần cám ơn, nàng chỉ nghĩ tới một chuyện, lại hỏi: “ Tên Phương Vô Tình đâu? Làm sao hắn lại vắng mặt bên cạnh đô đốc các ngươi?”


“ Hắn đi theo Lý tiểu thư làm việc, vốn hẹn gặp ở Trường Sa chạm trán, không nghĩ tới tại quận Ba Lăng liền gặp phải ám sát.” Nói đến đây, Lý Định Phương như có điều suy nghĩ, hắn len lén liếc liếc mắt nhìn Bình Bình nói ngụ ý xâu xa: “ Xem ra bên cạnh đô đốc không có một người võ nghệ cao cường, quả thật là không được rồi!”


Bình Bình lại mặc kệ thâm ý của hắn, nàng chỉ chỉ món điểm tâm trên mặt đất tức giận hỏi: “ Đây đều là thủ hạ của ngươi làm, có bồi thường ta hay không?”


“ Nên! Nên! Nên!” Lý Định Phương liên tục đáp ứng, hắn vội vàng kêu mấy tên thân binh, lệnh bọn họ đi mua một túi về. Lúc này, một tên binh lính từ tửu lâu đi ra nói với Lý Định Phương: “ Tướng quân, đô đốc bảo người đi vào!” Hắn lại hướng Bình Bình thi lễ “ Bình Bình cô nương. Đô đốc cũng mời đi vào.”


Bên trong gian phòng, Trương Hoán đang cẩn thận xem xét thanh phi đao kia. Đao dài ba tấc, hình lá liễu, toàn thân tôi luyện độc tản ra ánh xanh quỷ dị. Nhưng bất kể nhìn từ phía nào đều không tìm được dấu hiệu người chế tạo, chỉ có thể nói đây là loại tự mình chế tạo. Còn mũi tên độc kia cũng là quân nỏ tiêu chuẩn, trong kho quân khí thì mũi tên như vậy nói ít cũng có trăm vạn cái. Hơn nữa người làm ra cũng đã bán buôn một lượng lớn, không cách nào tìm kiếm được đầu mối.


Sự thực Trương Hoán cũng cũng không phải rất quan tâm kẻ giết hắn là ai. Người muốn giết hắn thì nhiều, hắn sao có thể đi tra. Nếu không có đầu mối rõ ràng thì chuyện này cũng thôi. Đang nghĩ ngợi, Lý Định Phương đi vào gian phòng khom người thi lễ: “ Xin đô đốc hạ lệnh?”


“ Ta tới hỏi ngươi, nam nhân bắn phi đao kia có khả năng tra được đầu mối gì không?”


Lý Định Phương lắc đầu “ Không có, trên người hắn trừ một thanh phi đao này ra thì không có vật gì khác. Ngay cả trang phục kiểu dáng cũng là loạt rất thông thường của người vân du bốn phương.”


Trương Hoán chắp tay đằng sau suy nghĩ một chút liền nói: “ Chuyện này như vậy thôi đi, bên trong thành cũng không cần lục soát. Lệnh các huynh đệ thu thập một phen, chúng ta lập tức đi về phía nam.”


Lý Định Phương đáp ứng một tiếng, xoay người muốn đi. Trương Hoán lại gọi hắn “ Còn chuyện ruộng đất Tương Dương, phái người đi báo cho Lý Song Ngư. Cần rõ thì làm rõ, cần trá thì trả, ta hy vọng sẽ không có lần sau.”


“ Tuân mệnh!” Lý Định Phương thi lễ rồi bước nhanh đi.


Xử lý xong một chuyện thích khách, Trương Hoán liền khen Bình Bình đứng ở một bên: “ Ta hôm nay mới phát hiện Bình Bình kỳ thật rất thông minh, phản ứng mau lẹ. Mấy trăm nam nhân ở đây không có người nào có thể so cùng.”


Bình Bình khó được Trương Hoán khích lệ, nàng hơi không có ý tứ gãi gãi đầu cười nói: “ Kỳ thật người kia ta đã sớm nhìn thấy, người khác đều kéo hết cả nhà, mang theo bao lớn bao nhỏ, mọi người háo hức kích động. Duy độc hắn lại tĩnh táo dị thường, để chen chúc đến phía trước lại còn làm ngã mấy người phụ nữ và trẻ em. Lúc ấy ta liền hoài nghi hắn có phải muốn làm loạn hay không liền rút kiếm canh giữ ở bên cạnh ngươi. Không nghĩ tới hắn lại lài thích khách.”


“ Ta còn muốn cùng nàng thương lượng một việc.”


Trương Hoán do dự một phen liền nói: “ Ta còn muốn đi Trường Sa một chuyến, nàng có thể về trước Lũng Hữu không, cũng không nên đi cùng ta nữa.”


Lần này quay về Lũng Hữu, hắn có thể sẽ cưới Bình Bình. Bùi Oánh mời nàng tới có dụng ý cũng ám chỉ điểm này rất rõ ràng, nhưng nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, trở về lại lấy nàng thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng danh tiếng của nàng. Trương Hoán nghĩ tới nghĩ lui, vẫn còn là cảm giác bảo nàng đi về trước là tốt nhất. Không ngờ, hắn mới đưa ra chuyện này, sắc mặt Bình Bình lập tức liền thay đổi. Nàng không nói một lời, chỉ yên lặng gật đầu liền xoay người ra hướng cửa đi tới. Thấy bóng nàng cô độc, Trương Hoán trong lòng đột nhiên cảm giác được có chút không đành lòng. Chính mình lấy cố tình cũng quá vô tâm, đối với nàng thật là không công bình “ Bình Bình!” Ngay trong nháy mắt khi nàng muốn ra khỏi cửa phòng, Trương Hoán đột nhiên gọi nàng lại.


Bình Bình dừng bước, nàng không quay đầu lại, chỉ cúi đầu lấy mu bàn tay len lén lau mắt “ Ngươi còn có chuyện gì sao?” Giọng của nàng đã có hơi nghẹn ngào.


Trương Hoán trong lòng càng thêm áy náy, hắn vội vàng đi lên trước ôm bả vai nàng xoay người lại. Giờ phút này Bình Bình đã là rơi lệ đầy mặt “ Thật xin lỗi! Ta là bởi vì lo lắng an toàn của nàng, nếu không thì nàng cứ ở lại, chúng ta cùng nhau trở về.”


Bình Bình rốt cục khóc thành tiếng, nàng ôm chặt lấy Trương Hoán, nhiều ít năm ủy khuất cùng thống khổ vào giờ khắc này đã hóa thành nước mắt như mưa tầm tả mãnh liệt trào ra. Mà giờ khắc này, mắt Trương Hoán cũng hơi đỏ. Hắn đột nhiên nhớ ra thiếu nữ áo đỏ nhiều năm trước đưa cơm cho mình, nhớ ra lúc mình nghèo túng cùng cô độc chỉ có nàng làm bạn bên cạnh mình, mang đến cho mình vô số nụ cười vui cùng an ủi. Nàng có lẽ cũng không thông minh, thậm chí tay chân còn hơi vụng về, nhưng tâm tư nàng thật là thuần khiết, nàng yêu không cần bất cứ hồi báo gì. Sở dĩ nàng nhớ lại Trương Thập Bát ngày trước, đó là bởi vì hồi đó chính mình không có quyền lực, không có kim tiền, chỉ có một lòng yêu quý đối với hắn. Chính tình yêu này là nàng tình nguyện dùng cả đời nhớ lại từng li từng tý mà không oán không hối hận. Đây là một nữ nhân không có bị quyền thế cùng thế tục ô nhiễm, chính mình liệu có xứng đôi với nàng?


Trương Hoán gắt gao ôm chặt nàng, hắn cảm giác được chính mình nợ nàng thật sự rất nhiều.” Ta mang nàng cùng nhau về nhà, về nhà.”


Một lúc lâu sau, Trương Hoán có mấy ngàn quân sĩ nghiêm mật hộ vệ rời khỏi quận Ba Lăng tiếp tục nhằm hướng Trường Sa mà đi.


Lúc này đã là cuối xuân, trời bắt đầu nóng, đó cũng là một mùa sức sống mạnh nhất trong năm, cây cối sum suê, cỏ nuôi súc vật màu mỡ. Đúng lúc Trương Hoán xuôi nam đến Trường Sa thì cùng thời khắc đó, Hồi Hột lại xảy ra một lần thay đổi vương vị.


Bì Già Khả Hãn ốm bệnh chết, con trưởng là Trung Trinh Khả Hãn lên ngôi. Hắn kế thừa quyết tâm tây tiến của cha. Để trấn an triều đình nhà Đường, Trung Trinh Khả Hãn liền giết tướng Đướng Lý Chính đã trốn vào Hồi Hột Đường, cử sứ thần đưa đầu của hắn đến nhà Đường. Cùng lúc đưa lương và ba vạn con ngựa sang Đại Đường tạ tội. Sau khi trấn an phương đông, Trung Trinh Khả Hãn phái Đại tướng Hiệt Kiền Già Tư dẫn mười vạn đại quân chia ra hai đường. Một cánh lướt qua Kim Sơn tiến công người Cát La Lộc, một cánh khác đến phía nam Bắc Đình đánh người Bạch Phục, người Đột Quyết cùng người Sa Đà. Cùng lúc đó, Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán dân tộc Thổ Phiên cùng người Đại Thực đạt thành hòa giải, nên có thể thoát thân từ Thổ Hỏa La. Để trợ giúp người Cát La Lộc và người Bạch Phục, người Đột Quyết, hắn tự mình chỉ huy sáu vạn đại quân bắc thượng An Tây. An Tây gần nửa năm được nghỉ ngơi và hồi phục thì các cuộc tranh đoạt chiến lại một lần nữa mở màn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom