• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 463

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Quả là kỳ quái, phía bắc là Tuyết Sơn trắng ngần, không thể là con đường để bọn họ hồi hương.” Vương Tư Vũ quay đầu lại nhìn phía Tào Hán Thần “ Ngươi từ Bạt Hoán Thành đến thì ở đó có tin tức gì không?”


Tào Hán Thần gãi gãi đầu “ Bạt Hoán Thành rất yên tĩnh, không có tin tức gì đặc biệt.”


Vừa mới nói xong, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói: “ Quan Anh tối hôm qua tựa hồ nghe nói có chuyện gì đó bèn dẫn dắt mấy trăm huynh đệ đi ra ngoài tuần tra trinh sát. Lúc sáng sớm thuộc hạ rời đi thì hắn vẫn còn chưa trở về.”


“ Hắn xuất thân thám báo, khứu giác nếu so với người bình thường nhạy bén hơn nhiều lắm, nhất định là có tình huống gì khác thường.” Vương Tư Vũ quay về doanh trướng, mở bản đồ ra. Phía bắc A Tất Ngôn Thành là ngọn núi Hãn Đằng Cách Lý Phong cao nhất Thiên Sơn, dưới chân núi là đồng cỏ lớn cũng không chỗ nào đặc biệt. Vương Tư Vũ đưa mắt theo ngón tay chạy về hướng tây bắc, cuối cùng dừng ở trên một tòa thành nhỏ. Mà tòa thành nhỏ này có tên là Đại Thạch Thành.


Đại Thạch Thành ở vào tây bắc Bạt Hoán Thành trên bờ sông Hồ Lô Hà. Mặc dù nó nằm trong lãnh thổ Cô Mặc quốc, nhưng trên thực tế nó cũng là một mảnh đất lệ thuộc Quy Tư quốc. Nguyên nhân gây ra là cả đoạn dài trên bờ sông Hồ Lô Hà có những vùng đồng cỏ nuôi súc vật lớn chất lượng tốt, luôn luôn là chỗ những mục dân hướng tới. Nhất là hàng năm cuối hạ đầu thu, vô số dân chăn nuôi tới nơi này trữ cỏ nuôi súc vật qua mùa đông, khắp nơi trên thảo nguyên tùy ý có thể thấy được vô số nóc lều trại.


Sau đó, ngay cả những nơi khác của Quy Tư quốc vương ở phía xa mấy trăm dặm cũng nghe thấy chuyện này. Ngài liền phái người xây một tòa thành không lớn ở trên thảo nguyên này để tượng trưng việc đã chiếm lĩnh nơi này. Cô Mặc quốc vẫn luôn phụ thuộc vào Quy Tư cũng không thể tránh được, đành phải chấp nhận để dải đất này lệ thuộc Quy Tư. Mà lúc này đúng là đầu thu, vào vụ trữ cỏ nuôi súc vật. Trên thảo nguyên chung quanh Đại Thạch Thành phân tán đến vài ngàn nóc lều trại, những đống cỏ chất đống cao mấy trượng có thể thấy được khắp nơi. Liền phảng phất trên mặt đất xảy ra một trận dịch chứng phát ban.


Sau giờ ngọ, tại phía nam Đại Thạch Thành ước hơn mười dặm trên bờ Hồ Lô Hà có một đội kỵ binh quân Đường từ xa đến đông hơn tám trăm người. Cầm đầu là Quả Nghị Đô Úy Quan Anh.


Có lẽ do vì chính Quan Anh xuất thân từ thám báo, khứu giác của hắn xác thật so với người bình thường nhạy bén hơn nhiều lắm. Vào tối ngày hôm qua trong khi tuần tra ban đêm hắn vô ý nghe được một tin tức, sau khi bọn họ lần đầu tiên đi ngang qua Bạt Hoán Thành không bao lâu thì có một đội quân Thổ Phiên liền lặng lẽ rời khỏi Bạt Hoán Thành đi về hướng bắc. Quan Anh lập tức ý thức được trong chuyện này nhất định giấu bí mật gì đó. Hắn phái người thông báo một tiếng với Tào Hán Thần, còn chính mình liền dẫn kỵ binh bản bộ đuổi theo về hướng bắc. Dọc đường hỏi thăm rồi cuối cùng liền đi tới Đại Thạch Thành.


Quan Anh thấy tất cả mọi người mệt nhọc không chịu nổi, liền khoát tay một cái mà bảo: “ Mọi người nghỉ ngơi một hồi đi!”


Hắn vừa dứt lời, rất nhiều binh lính liền lớn tiếng kêu “ Ít nhất cần nghỉ ngơi hai canh giờ.”


“ Hừm. Vẫn còn cùng Lão Tử cò kè mặc cả.” Quan Anh cười vung tay lên đồng ý: “ Hai canh giờ thì hai canh giờ, nhưng không cho phép tất cả ngủ hết.”


Chúng kỵ binh vui mừng nhao nhao xuống ngựa nghỉ ngơi. Lần theo dấu vết suốt một đêm, tất cả mọi người mệt muốn chết rồi. Uống nước ăn lương khô xong, rất nhiều người liền nằm ở trên cỏ mà ngủ khò khò. Quan Anh khác với Tào Hán Thần, hắn là cũng xuất thân tiểu binh bình thường nên có thể biết đến nỗi vất vả của binh lính, cũng không có vẻ ngạo mạn quan cách. Thậm chí rất nhiều binh lính đều cùng hắn xưng huynh gọi đệ, tới một mức độ nào đó hắn cũng là một kẻ không xứng với vị trí người lãnh đạo. Hắn xuống ngựa nằm ở bờ sông uống mấy ngụm nước rồi nhắm mắt lại cũng khò khò ngủ thiếp đi.


Nhưng bọn hắn ở quá gần Đại Thạch Thành, nguy hiểm luôn kề cận bên người bọn họ. Quan Anh ngủ không được một canh giờ thì bị lay người kịch liệt mà tỉnh “ Tướng quân! Tướng quân!” Một người Giáo úy đang ra sức lay cánh tay của hắn.


“ Chuyện gì?” Quan Anh mơ mơ màng màng mở mắt, thấy cơ hồ tất cả quân Đường đều đã lên ngựa, ai nấy đều sắc mặt khẩn trương. Hắn lập tức bừng tỉnh, trở người một cái bật đứng lên “ Đã xảy ra chuyện gì?”


“ Tướng quân, chúng ta phát hiện trạm gác di động tộc Thổ Phiên. Ước hơn ba trăm người. Đang từ sông bờ bên kia chạy rất nhanh qua đây.”


“ Trạm gác lưu động ba trăm người?” Quan Anh tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng trong đầu còn có chút mơ hồ. Hắn ra sức lắc lắc đầu bắt buộc chính mình tỉnh táo lại. Rốt cục hắn có điểm nghĩ tới liền thúc ngựa đi tới bờ sông. Con sông bề rộng chừng năm sáu trượng, nước trong suốt thấy đáy. Hắn do dự chỉ chốc lát rồi phóng ngựa lại vượt qua sông nhỏ.


Trong ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc của mọi người, hắn lại phóng ngựa qua sông trở về liền lớn tiếng nói với mọi người: “ Mọi người có nghĩ tới không, đại bộ phận chúng ta đều ngủ ở bờ sông, trạm gác lưu động tộc Thổ Phiên có hơn ba trăm kỵ binh, lại không có nhân cơ hội tập kích chúng ta, điều này nói rõ cái gì?”


Mọi người hai mặt nhìn nhau rồi đều lắc đầu, Quan Anh mãnh liệt chỉ một ngón tay về hướng Đại Thạch Thành, sắc mặt của hắn nghiêm túc khác thường mà gằn từng chữ: “ Nói rõ với bọn họ thì đi thông báo tin tức so sánh với tập kích chúng ta là còn quan trọng hơn. Nếu như ta không có đoán sai, trong Đại Thạch Thành nhất định giấu một nhân vật cực kỳ trọng yếu với tộc Thổ Phiên.”


Mọi người đều sắc mặt đại biến, đáp án đã miêu tả sinh động. Đại nhân vật tộc Thổ Phiên ngoại trừ Tán Phổ của bọn họ ra thì còn có thể là ai?


Hơn tám trăm quân Đường hoàn toàn yên tĩnh, Tán Phổ tộc Thổ Phiên cũng là Hoàng đế tộc Thổ Phiên. Giờ phút này đang ở trong thành nhỏ cách bọn họ không được mười dặm. Hơn nữa chỉ có hai, ba nghìn người hộ vệ. Cơ hồ tim trong ngực mọi người đều bắt đầu khẩn trương nhảy lên kịch liệt.


“ Cầu phú quý trong hiểm, mọi người có nguyện ý cùng ta làm một chuyến này hay không?”


Quan Anh mặc dù thân thể nhỏ gầy, nhưng lá gan hắn so với trời còn lớn hơn. Hắn thấy mọi người đã có chút động tâm, liền lại lần nữa la lớn: “ Có làm hay không! Nguyện ý làm thì giơ tay cho ta.”


Rốt cục, có một người Giáo úy quân Đường giơ tay. Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người giơ tay, mà ngay cả một vài người hơi nhát gan cũng bị mọi người lôi kéo mà giơ tay. Tập kích Tán Phổ tộc Thổ Phiên, đây là việc chưa từng nghe thấy, nhưng đồng thời cũng là vô cùng kích thích.


“ Hảo! Nếu tất cả mọi người nguyện ý làm thì nghe sắp xếp của ta.” Quan Anh ngắm nhìn những lều trại trên thảo nguyên xa xa mà thầm nghĩ: có lẽ có thể lợi dụng bọn họ.


Đúng như Quan Anh suy đoán, quân Đường đột nhiên đến đã khiến cho quân Thổ Phiên bên trong Đại Thạch Thành trở nên căng thẳng dị thường. Tán Phổ bọn họ đang ở trong thành, nếu như một khi bị quân Đường phát hiện rồi dẫn tới đại quân địch nhân tập kích, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Phái người mang tin tức đi tới đại quân tộc Thổ Phiên khẩn cấp cầu viện thì lúc trước đã phái đi, nhưng cũng không biết bao lâu mới có thể dẫn đại quân tới.


Thị vệ trường phụ trách bảo vệ Xích Tùng Đức Tán tên là Luận Tàng Tất Đa, hắn lúc này đang đứng ở trên tường thành nhìn hướng phương xa. Hắn đã mơ hồ nhìn thấy một vệt đen, hẳn là đội ngũ quân Đường. Mới vừa rồi trạm gác lưu động báo cáo, cách hơn mười dặm phát hiện ước một ngàn kỵ binh quân Đường, hình như chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này.


Quyết không thể để quân Đường phát hiện ra bí mật trong thành! Luận Tàng Tất Đa nhanh chóng đưa ra quyết định, phái hai ngàn quân đi giết chết đội quân Đường này, Tán Phổ thì chuẩn bị tùy thời rút lui.


Hắn ra lệnh một tiếng, hai tên Thiên Phu trưởng mỗi tên chỉ huy một ngàn người, một tả một hữu nhằm hướng quân Đường ở xa mà xông tới mãnh liệt. Luận Tàng Tất Đa thì chạy nhanh xuống tường thành, chạy về chỗ Tán Phổ ở.


Tình trạng Xích Tùng Đức Tán đã càng ngày càng nghiêm trọng, ngắn ngủn trong thời gian hai ngày, đọc tố giấu ở trong nội phủ hắn lại bắt đầu phát tác. Hai tên thấy thuốc tộc Thổ Phiên hầu hạ cũng thúc thủ vô sách. Giải dược mà người Đại Thực cho cũng đã dùng khá nhiều, không ngờ lại không có hiệu quả. Toàn thân Xích Tùng Đức Tán đầy mồ hôi, trên mặt nóng đến đỏ bừng, đã bị sốt đến mơ hồ.


Giờ phút này. Vị Tán Phổ tộc Thổ Phiên này lẳng lặng nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, ở bên cạnh hắn nằm ngổn ngang chiếu thư do hắn tự tay viết truyền ngôi cho con thứ, còn Thượng Kết Tức nhận chức đại tướng. Sự thực, đó cũng chỉ là một văn kiện chánh thức hợp pháp. Từ lúc hắn vẫn còn ở Thổ Hỏa La thì Thượng Kết Tức đã ủng hộ con thứ của Xích Tùng Đức Tán đăng cơ, xưng là Mưu Để Tán Phổ. Đồng thời tự mình dẫn binh tại phía tây La Ta đánh bại đối thủ cạnh tranh: đại ca Mưu Ni Tán Phổ do Na Nang Thị ủng hộ lên ngôi. Vì vậy đã khống chế cục diện tộc Thổ Phiên, cho dù Xích Tùng Đức Tán quay về Thổ Phiên thì thành La Ta cũng đã không có vị trí thuộc về hắn.


Lúc này, Luận Tàng Tất Đa như một cơn gió chạy vào, hắn lại giảm nhẹ bước chân từ từ đi tới bên cạnh giường nhìn qua Tán Phổ. Trong lòng hắn cự kỳ buồn bã liền quay đầu lại hỏi thày thuốc: “ Tình huống của Tán Phổ như thế nào, còn có thể ngồi xe ngựa không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom