• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 513

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trên đường cái vài người rõ ràng là từ nơi xa mà đến, dọc đường vất vả mệt nhọc. Mắt thấy đã tới cửa hàng thì một người trong đó liền chỉ vào tấm phướn cười nói: “ Mã đại ca, Ngô Châu Việt Bảo điếm phía trước chính là quán châu báu mà cậu của ta mở. Người nhất định chuẩn bị tốt tiệc rượu thịnh soạn tẩy trần cho chúng ta.”


Phải nói Mã Tư Nghi từng là phụ tá đứng đầu của Thôi Khánh Công nên hắn có chỗ hơn người. Trước đó vài ngày hắn bởi vì người nhà bị giữ khiến cho trong lòng đại loạn, về thời gian lại cấp bách khiến cho hắn không có chỗ lựa chọn nên chỉ có thể tin tưởng Tương Cam một lần. Nhưng dọc đường về phía tây thì hắn cũng dần dần tỉnh táo lại. Hỏa dược là cơ mật cao nhất của quân Tây Lương, Tương Cam chẳng qua chỉ là một thương nhân mà thôi, hắn làm sao lại có thể biết? Mã Tư Nghi lại nghĩ tới chính mình cùng Tương Cam kỳ thật cũng không thật thân quen, hắn làm sao có thể đem chuyện bí mật cậu của hắn bề ngoài kinh doanh châu báu, bên trong mua bán hàng quân đội nói cho mình. Điều này có phần không giống như người lăn lộn trên thương trường.


Nhưng hoài nghi thì hoài nghi, Mã Tư Nghi đối với việc lấy được bí mật hỏa dược cũng không còn cách nào, chỉ có thể đánh cuộc thử vận may một keo. Mang theo nghi ngờ cùng hy vọng hắn đi tới Trường An, nhưng khi đã đến cửa tiệm thì hắn lại đột nhiên không muốn vào.


Mưa đông vẫn liên tục trút xuống mênh mông, trên mặt đất vẫn bùn lầy ướt sũng. Nhưng ở trước cửa Ngô Châu Việt Bảo điếm thì trải đầy dấu chân ngựa mới tinh. Nói cách khác là mới vừa rồi ở nơi này có đám người ngựa lớn tập kết. Mặc dù cũng không thể nói rõ là vấn đề gì, nhưng sự cảnh giác trong lòng Mã Tư Nghi lập tức ý thức được có điều không đúng,


“ Tương hiền đệ, chúng ta đi ăn cơm trước đi!” Mã Tư Nghi vừa nói qua loa, vừa từ từ lui về phía sau. Ánh mắt nhìn mọi nơi tìm kiếm đường lui. Đột nhiên cánh tay hắn căng ra, cũng không biết từ nơi này mọc ra hai người áo xám một phải một trái kẹp lấy hắn, lập tức đem hắn vào tiệm ăn.


“ Tương Cam, rốt cuộc ngươi là ai, muốn làm gì!”


Mã Tư Nghi liều mạng giãy dụa, trong miệng lớn tiếng quát chói tai, nhưng cánh tay hai người áo xám lại như kẹp sắt khiến cho hắn không thể động đậy tý nào. Còn Tương Cam đã sớm không biết đi nơi nào. Đột nhiên một cái bao chụp lên đầu của hắn, rồi hắn bị kéo vào tầng hầm ngầm bên hòn núi giả ở sân sau.


Ầm! Mã Tư Nghi bị ném vào một gian nhà đá, lập tức một cái cửa sắt nặng nề đóng lại khiến trong phòng trở nên hoàn toàn tối đen. Trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt thối rữa.


Mã Tư Nghi lúc này đã biết chính mình bị mắc lừa, hắn vừa hối hận vừa tóm lấy lan can trên cửa sắt mà lớn tiếng mắng: “ Tương Cam, ngươi là đồ hỗn đản! Ngươi không chết tử tế được.”


Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Không có bất luận kẻ nào để ý tới hắn. Hu hu, giọng của Mã Tư Nghi đột nhiên nghẹn ngào. Hắn nghĩ tới cha mẹ vợ con của mình, lần này thật sự chắc trờ thành vĩnh biệt. Nghĩ tới vợ con rất có thể sẽ trở thành quân lương của Thôi Khánh Công, tim hắn đau như bị đao cắt nên cũng không nhịn được nữa. Nước mắt yếu đuối tuôn rào rào xuống như mưa.


“ Tương Cam, ngươi hại chết ta. Van cầu các ngươi thả ta đi!”


“ Người này là ai, làm sao lại không có khí phách như vậy?”


Trương Hoán từ một cửa sổ thoát khí nhìn thấy tất cả biến cố rất rõ ràng. Hắn tuyệt không cảm thấy có gì thú vị bèn kinh ngạc nhìn sang Lý Phiên Vân. Lý Phiên Vân cười cười liền nói: “ Hắn tên là Mã Tư Nghi, vốn là phụ tá đứng đầu của Thôi Khánh Công. Hiện tại thất sủng liền bị đẩy đi tới chỗ chúng ta để ăn trộm cách điều chế hỏa dược. Chỉ tiếc hắn chọn nhầm người, lại gặp một người thuộc hạ của ta. Cho nên hôm nay liền tự mình đến tận cửa. Nhưng hắn biết không ít tin tức của Thôi Khánh Công. Ta nghĩ đối với ngươi có lẽ có chỗ dùng.”


“ Chỉ nhờ hắn mà đã định lấy được cách điều chế hỏa dược của ta? Thật sự là mơ tưởng hão huyền!” Trương Hoán lắc đầu. Đối với người này hắn không có có hứng thú. Thấy sắc trời đã sắp đến giữa trưa, hắn liền lại một lần nữa dặn dò với Lý Phiên Vân: “ Nhớ kỹ! Phải phái người đắc lực đến Hoài Tây nhanh hơn đi.Chuyện này rất quan trọng, gắng chậm nhất một tháng thì ta đã có tất cả tin tức liên quan đến Lý Hi Liệt.”


Lý Phiên Vân thấy hắn muốn đi, liền bước lên phía trước ngăn cản hắn rồi nói: “ Ta còn chưa nói xong!”


Nàng chỉ chỉ về hầm đá vừa cười đạo: “ Nếu như ta nói hắn có thể xúi giục Đại tướng thuộc hạ cuối cùng Mã Đại Duy của Thôi Khánh Công thì ngươi có hứng thú không?”


“ Mã Đại Duy” Trương Hoán đột nhiên dừng bước lại. Hắn nhớ ra Thôi Tiểu Phù dường như vừa mới phong người này làm Tiếu Quốc công nên trong lòng quả thật có hứng thú ít nhiều. Hắn lại đi lên trước nhìn xuyên qua cửa thông khí xem Mã Tư Nghi đang lay lay cửa sắt, hết lời cầu khẩn liền nói với Lý Phiên Vân: “ Được rồi! Đại tỷ dẫn hắn tới. Ta sẽ cùng hắn nói chuyện.”


Tới gần giữa trưa, mưa phùn mênh mông bao phủ Trường An rốt cục cũng ngừng. Bầu trời vẫn trĩu nặng u ám, gió bắc gào thét phảng phất như lưỡi dao nhỏ cắt vào mặt cùng tay chân của mọi người. Rất nhanh, bùn ướt trên mặt đất bắt đầu đông lạnh bị dẫm nát dưới chân nghe xào xạo.


Mặc dù trời rét cóng, nhưng không khí chào năm mới bên trong thành Trường An đã càng ngày càng rõ nét. Trên đường cái tiếng người ồn ào, khắp nơi đều thấy dân chúng tìm gặp bạn bè người quen, mua hàng tết.


Trong phường Duyên Thọ cũng vô cùng náo nhiệt. Nơi này ở gần chợ Tây, có không ít khách điếm cùng tửu lâu. Trên đường cái ngoại trừ thị dân Trường An thì vẫn còn có rất nhiều thương nhân đi đường xa mà đến. Nhất là sau khi chiến dịch An Tây kết thúc, không ít thương nhân Tây Vực khứu giác nhạy bén liền không quản từ xa vạn dặm mà đến, trở thành những người đầu tiên mở lại con đường tơ lụa.


Tại phía tây bắc phường Duyên Thọ có một tòa phủ đệ chiếm đất cực lớn, nơi này là phủ trạch của Vi Ngạc. Cũng như bá tính bình dân Trường An, Vi gia đang bận rộn mà chuẩn bị cho tân niên. Tại cửa Thiên Môn của Vi phủ không ngừng có những chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa dừng lại. Lập tức liền có hơn mười người gã sai vặt từ Thiên Môn chạy đến vận chuyển hàng.


Lúc này, một nam nhân quản gia tầm tuổi trung niên cùng một người đày tớ từ Thiên Môn đi ra. Chủ xe chuyển hàng vội vàng cúi đầu khom lưng hành lễ với nam nhân trung niên nhưng hắn cũng không thèm nhìn chút nào mà ngạo mạn ngẩng đầu nghênh ngang đi.


Nam nhân trung niên cũng họ Vi, là một người bà con họ hàng xa của Vi gia. Hắn cực giỏi luồn cúi lại biết ăn nói nên làm Nhị quản gia của Vi phủ đã mười mấy năm. Hôm nay một người thuộc hạ tâm phúc có việc nhờ vả hắn, hắn liền nể mặt mà đi theo ra ngoài.


Hai người đi qua mấy cái phố nhỏ, thuộc hạ của hắn từ xa đã chỉ vào một quán rượu gần cửa phường mà nói: “ Nhị quản gia, người ta đang ở chỗ này.”


“ Bọn họ là thân thích gì của ngươi? Hoàn cảnh gia đình như thế nào?” Vi quản gia bình tĩnh hỏi han.


“ Anh em nhà bọn họ là con của cậu thuộc hạ, nguyên là người nhà giàu có ở Thành Đô. Khi Thục Trung bị Chu Thử làm loạn thì cậu mợ của thuộc hạ bất hạnh gặp nạn, anh em bọn họ liền chạy trốn tới Trường An. Mặc dù trong tay còn có một ít của để dành, nhưng người ta dù sao cũng phải tìm tiền đồ! Bọn họ biết lão gia là người có thế lực liền muốn vào phủ mưu tìm việc nhẹ. Tương lai lão gia đắc đạo thì bọn họ cũng muốn đi thăng thiên theo cho nên tới cầu thuộc hạ hỗ trợ.” Vi quản gia kêu “ A!” Một tiếng liền trực tiếp hỏi chuyện cốt tử nhất: “ Ngươi cứ nói bọn họ còn có chút của để dành, vậy của để dành này rốt cuộc là có bao nhiêu?”


Tên thuộc hạ thấy xung quanh không có người quen, liền ghé vào tai quản gia rồi nói: “ Bọn họ nguyện bỏ ra ba mươi quan mua hai việc nhẹ. Nếu như thu xếp thật tốt thì lại nhiều hơn một ít cũng không sao.”


Vi quản gia đắc ý cười, trong đôi mắt hiện lên một vẻ tham lam. Hai người đi vào trong quán rượu nhỏ. Hầu bàn trực tiếp dẫn hắn vào một gian nhã thất nho nhỏ.


Trong nhã thất đã bày sẵn một bàn rượu và thức ăn, hai người trẻ tuổi một nam một nữ ngồi ở bên cạnh bàn rượu. Nam tuổi ước hơn hai mươi, dáng người cao lớn vạm vỡ trông rất khôi ngô. Mà nữ hơi nhỏ hơn, ước mười sáu mười bảy tuổi, da trắng nõn cũng có vài phần nhan sắc, bên khóe miệng có một nốt ruồi đỏ.


Bọn họ thấy Vi quản gia đi vào thì vội vàng đứng lên, người nam tiến lên phía trước chắp tay thi lễ rồi nói: “ Dương Hùng tham kiến Vi Đại quản gia.”


Nữ nhân phía sau hắn cũng tiến lên nhẹ thi lễ, nhỏ giọng yếu ớt tiếp theo: “ Tiểu nữ tử Dương Bình thi lễ với Đại quản gia.”


Vi quản gia dùng ánh mắt chuyên nghiệp nhanh chóng đánh giá bọn họ. Nam nhân trông rất khỏe mạnh, có thể làm bảo vệ. Còn thiếu nữ! Diện mạo cũng tạm được. Ngoài ra mặt mày có thể sửa sang thêm cho đẹp, đầu tiên cho xuống phòng bếp nhỏ nhà trong giúp việc, tương lai nói không chừng còn có thể trở thành thị thiếp của lão gia.


Đương nhiên lời này không thể nói ra, hắn cũng không thèm rượu và thức ăn trước mắt liền hỏi thẳng vào vấn đề: “ Nghe huynh đệ của ta nói, các ngươi muốn vào Vi phủ tìm việc, đúng vậy chứ!”


Nam nhân tên là Dương Hùng lấy ra một thỏi vàng óng vàng giao vào trong tay Vi quản gia rồi cười nói: “ Chúng tại hạ có thể vào Vi phủ hay không, chỉ là do một câu nói của Vi quản gia.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom