• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 523

Nhóm dịch: Hồng Mai


Như thế, sự sống chết của Bùi gia hắn cũng chịu bó tay, từ lúc Vi Đức khánh bị giết tới khi Thôi Khánh Công đánh tan quân Hà Đông, Trương Hoán trước sau không nói một lời. Dường như cũng không có một chút quan hệ gì với hắn.


Đương nhiên, cũng không phải hắn không muốn quản, mà là còn chưa tới lúc hắn ra tay.


Lúc này, cái phao đột ngột chìm sâu vào trong nước, Trương Hoán lập tức giật cần câu lên cao. Một con cá mè nặng khoảng bảy tám lạng bay lên khỏi mặt nước giãy dụa giữa không trung. Trương Kỳ vui mừng nhảy tưng tưng đưa tay muốn tóm lấy dây câu.


“ Gỡ ra! Đem con cá đến phòng bếp đi.” Trương Hoán hất tay cho con cá rơi xuống trước mặt con trai. Trương Kỳ liền chụp con cá bỏ vào trong cái thùng nhỏ vui mừng hớn hở chạy ra xa. Bùi Oánh có mấy người nha hoàn theo sau đang lo lắng đi về phía bên này.


“ Khứ Bệnh, có thời gian không? Thiếp muốn nói chuyện với chàng.” Bùi Oánh đi tới bên cạnh Trương Hoán hỏi nhỏ.


Trương Hoán cười cười nhìn đám thân binh phía sau mà vung tay lên, hơn mười thân binh liền lặng lẽ lui xuống.


Trương Hoán đưa tay lấy ra một ghế Hồ, vỗ nhẹ nhẹ lên mặt ghế “ Đến đây, ngồi xuống rồi nói.”


Bùi Oánh ngồi xuống, thở dài một hơi mà bảo: “ Thiếp vừa mới đi xem bệnh tình của phụ thân. Ngự y nói bệnh lần này của cha thật sự nghiêm trọng.”


Trương Hoán lại thả lưỡi câu vào trong hộp mồi, một lúc lâu hắn mới nói chậm rãi: “ Nhạc phụ đại nhân coi chuyện thắng thua quá nặng. Đánh giặc thì làm sao mà không có thắng bại chứ?”


“ Nhưng... “ Môi Bùi Oánh giật giật, nhưng lại nói không ra lời.


Lúc này. Trương Kỳ mang theo cái thùng nhỏ thở hồng hộc chạy tới “ Phụ thân, con cá kia bị muội muội không cẩn thận làm rơi xuống rạch rồi.”


Nó chạy đến gần mới phát hiện mẹ ở đó vừa mừng vừa sợ liền bảo: “ Mẹ, mẹ về bao lâu rồi?”


Bùi Oánh yêu thương xoa xoa gáy hắn mà cười nói: “ Đi đi! Mẹ với cha có chuyện cần nói, con đi gặp dì Bình đi. Dì mới đến từ Thành Đô, xem dì màng quà gì cho con?”


“ Bình Bình đã trở về?” Trương Hoán kinh ngạc hỏi.


“ Vừa mới về, thiếp gặp nàng ấy ở cửa.”


Bùi Oánh nhìn con trai đã chạy xa, nàng lại chuyển đề tài sang việc của cha “ Khứ Bệnh, Thôi Khánh Công làm loạn, cha bị áp lực quá. Chàng có khả năng giúp đở cha một lần không?”


Trương Hoán im lặng, một lát sau hắn mới nhàn nhạt cười nói: “ Là nhạc phụ bảo nàng đến tìm ta sao?”


“ Cha cũng không nói gì, nhưng thiếp biết cha muốn mời chàng xuất binh. Đây là thứ cha đưa.”


Bùi Oánh vẫy tay một cái, một người nha hoàn đang cầm một cái hộp gấm dài tiến lên. Trương Hoán tiếp nhận cái hộp rồi mở ra, bên trong là một thanh đoản kiếm được tạo hình theo phong cách cổ xưa. Hắn từ từ rút ra một đoạn, thân kiếm cực nhỏ lóe ra tia sáng âm u ớn lạnh.


“ Đây là Ngư Trường Kiếm!” Trương Hoán thốt ra, hắn sớm nghe nói Bùi Tuấn có giữ Ngư Trường Kiếm mà Chuyên Chư dùng để đâm Ngô vương. Hắn lập tức hiểu rõ ý tứ của Bùi Tuấn, lấy phương thức tặng kiếm để xin hắn xuất binh.


Lúc này Bùi Oánh lại thở dài một tiếng mà bảo: “ Nghe đại ca nói, Nhị thúc đã quay về Nghiệp Quận để điều binh. Cho dù như thế nào thì không thể để cho Thôi Khánh Công chiếm đoạt Lạc Dương.”


Trương Hoán ngẩn ra, hắn vội vàng hỏi: “ Chuyện này xảy ra khi nào?”


“ Nghe cách nói của đại ca thì dường như đã nhiều ngày, ngay cả Nhị ca cũng trở về theo.”


Bùi Oánh thấy sắc mặt chồng đanh lại thì nàng hơi sợ hãi vội hỏi: “ Khứ Bệnh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”


Trương Hoán chậm rãi lắc đầu “ Bây giờ còn rất khó nói.”


Nói xong, hắn đứng lên bảo: “ Ta muốn lập tức chuyển về Lũng Hữu, nàng giúp ta thu dọn đồ đạc đi.”


“ Nhưng...”


Bùi Oánh cầm lấy cánh tay chồng kinh sợ bảo: “ Chàng cũng đừng làm cho thiếp lo lắng!”


Trương Hoán cười vỗ vỗ mặt của nàng mà nhẹ nhàng nói: “ Nàng yên tâm đi! Kỳ thật ta đã sớm bố trí xong rồi, chỉ đang đợi thời cơ tốt nhất thôi.”


“ Nhưng Bình Bình vừa trở về.” Bùi Oánh đột nhiên nhớ ra Bình Bình.


Lúc này Trương Hoán đã đi xa, từ xa chỉ nghe thấy hắn cười nói: “ Nàng bảo Bình Bình cẩn thận, ở bên ngoài không yên ổn nên cứ ở lại trong nhà đi.”


Một lúc lâu sau, Trương Hoán có hơn ngàn thân binh hộ vệ đi ra khỏi Trường An nhằm hướng tây phi nhanh đi. Hắn có một loại dự cảm, Thác Bạt Thiên Lý cũng đang đợi thời cơ tốt nhất. Mà Bùi Hữu quay về Hà Bắc điều binh thì có lẽ đây sẽ là thời cơ mà Thác Bạt Thiên Lý đang chờ đợi. Như thế, thời cơ để Trương Hoán ra tay cũng đã chín muồi.


Hai ngày sau thì Trương Hoán đến quận Khai Dương. Các thủ lãnh quân đội và chính quyền Lũng Hữu đã chờ sẵn ở chỗ này. Không chỉ có quan viên Lũng Hữu, tám vạn đại quân tinh nhuệ từ An Tây thay quân trở về cùng với mười bốn vạn quân từ các nơi Lũng Hữu, Hà Hoàng được triệu tập đến. Tổng cộng đại quân hai mươi hai vạn đã tập hợp ở quận Khai Dương.


Trương Hoán vào thành Khai Dương nhảy xuống ngựa ở trước phủ nha. Mấy viên Đại tướng đã sớm chờ ở chỗ này ra đón chào, đồng loạt nửa quỳ chào theo nghi thức quân đội “ Mạt tướng tham kiến đô đốc!”


Đứng ngay phía trước là hai người Vương Tư Vũ cùng phó tướng Tào Hán Thần từ An Tây mới được triệu hồi về. Mới mấy tháng không gặp mà Trương Hoán cảm giác như đã xa cách bọn họ vài năm. Hắn vội vàng đỡ bọn họ lên. Trương Hoán trên dưới đánh giá qua Vương Tư Vũ, thấy khí chất hắn so với trước đây thì chững chạc hơn vài phần liền cười mà đám vào vai hắn một quyền rồi bảo: “ Tại An Tây không chịu khổ nổi, có phải không?”


Vương Tư Vũ lắc đầu, cũng cười đáp: “ Làm sao thế được? Chờ giết chết Thôi Khánh Công xong thì thuộc hạ còn phải trở về đó.”


“ Vậy còn ngươi?” Trương Hoán lại nhìn Tào Hán Thần mà hỏi: “ Tình hình phía Toái Diệp như thế nào?”


Tào Hán Thần đã nhậm chức Toái Diệp Binh Mã Sứ, lần này quay về kinh là muốn chuẩn bị vào đầu mùa xuân thì tiếp một nhóm di dân đến Toái Diệp thì vừa lúc gặp chiến sự Trung Nguyên. Hắn thấy đô đốc muốn hỏi liền vội vàng nói: “ Khởi bẩm đô đốc, bên phía Toái Diệp rất yên tĩnh, người Đại Thực cũng không phản công. Trái lại đã có hai trận chiến nhỏ cùng người Cát La Lộc, giết hơn ngàn quân địch, bọn họ liền bỏ chạy về hướng bắc.”


“ Làm cũng không tệ.” Trương Hoán vỗ vỗ bờ vai của lão mà nói: “ Người Cát La Lộc đã bị tổn thương nguyên khí, xâm lấn quy mô lớn thì không đủ sức. Chỉ cần phòng ngừa những nhóm quân đội nhỏ của bọn họ đánh lén. Chờ khi Bùi Minh Viễn từ Đại Thực trở về, nếu có thể cùng Đại Thực đạt được thoả thuận thì các ngươi tập trung tinh lực tiêu diệt người Cát La Lộc.”


“ Mạt tướng tuân mệnh!”


Lúc này. Hồ Dong từ trên bậc thang vội vã đi xuống, sắc mặt có hơi nghiêm nghị. Trong tay ông ta hình như đang một ống tin chim câu đưa tới. Thấy Trương Hoán đã đến thì liền vội vàng tiến lên báo: “ Đô đốc, bên phía Lạc Dương vừa mới truyền đến tin tức.”


“ Có chuyện gì?” Trương Hoán nhìn sắc mặt Hồ Dong liền biết không phải tin tức tốt.


“ Thư nói thuộc cấp Lý Sư Đạo của Thôi Khánh Công đánh bại năm vạn quân Hà Bắc đến cứu viện Lạc Dương tại Hà Nội. Quan trấn thủ Đông đô Dương Nguyên Tự đã dâng thành đầu hàng Thôi Khánh Công.” Nói đến đây, Hồ Dong thở dài một hơi, bất đắc dĩ tiếp tục: “ Lạc Dương đã bị chiếm đóng.”


“ Đây là trong dự liệu của ta, nói không chừng Thôi Khánh Công lại còn xưng đế nữa chứ!” Trương Hoán cười lạnh một tiếng rồi bước lên bậc thang, hắn quay đầu nói với mọi người: “ Việc này không nên chậm trễ, lập tức thông tri cho mọi người mở hội nghị.”


Trong phòng hơi nóng hầm hập, hai cái sa bàn lớn ghép chung một chỗ. Một cái là vùng Trung Nguyên, một khác lại mô tả vùng Hà Đông, Hà Bắc. Mười mấy vị tướng lãnh cao cấp cùng quan viên Lũng Hữu đã đứng chung quanh sa bàn.


“ Các vị, khi Đại Đường nổi lên loạn lạc chính là lúc quân Lũng Hữu chúng ta ngăn cơn sóng dữ. Trung Nguyên thái bình đã lâu, quân không thể đánh nhau, vì vậy khiến cho một kẻ tiểu nhân chỉ biết nhảy nhót như Thôi Khánh Công cũng có thể hoành hành một thời. Hiện tại tất cả người trong thiên hạ đều chờ đợi chúng ta ra tay, thời cơ đã tới. Đúng là thời khắc để chư quân dẹp loạn vì nước, lập nên công tích.”


Trương Hoán liếc nhìn qua mọi người, tối hậu chiếu vào Hạ Lâu Vô Kỵ, hắn nghiêm nghị cao giọng: “ Thế nào, chư quân chuẩn bị tốt chứ!”


Hạ Lâu Vô Kỵ bị Trương Hoán biếm chức làm Trung Lang Tướng, trong lòng anh ta sớm hy vọng có thể được lập công chuộc tội. Thấy Trương Hoán nhìn mình thì anh ta lập tức lớn tiếng đáp: “ Chúng thuộc hạ đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ đô đốc điều khiển.”


“ Được!” Trương Hoán gật đầu, liền dùng cây gỗ chỉ vào vùng Quan Trung mà bảo: “ Chúng ta đã có sáu vạn quân đóng quân ở Quan Trung, bây giờ ta lại thêm vào ba vạn quân đóng quân ở Trường An Vạn Niên Huyện để bảo vệ an toàn cho kinh sư.”


“ Đô đốc, Bùi Tuấn có thể sẽ không đồng ý để chúng ta đóng giữ kinh sư?” Hồ Dong đứng bên cạnh đột nhiên hỏi.


Trương Hoán liếc mắt nhìn ông ta rồi khẽ cười nói: “ Ngươi yên tâm đi! Trước đây có lẽ ông ấy còn có chỗ kiêng kỵ. Nhưng hiện tại ta đồng ý phái binh vào kinh thì là ông ấy cầu còn không được.”


Dứt lời, hắn liền nói với Vị Châu Binh Mã Sứ Lý Tô và Kính Châu Binh Mã Sứ Vương Tiên Hạc: “ Ba vạn quân này liền do hai người các ngươi chỉ huy vào kinh, ngày mai liền đi.”


Hai người đồng loạt nửa quỳ thi lễ “ Mạt tướng tuân lệnh!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom