• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 529

Nhóm dịch: Hồng Mai


Đầu tháng hai, vô số con khoái mã phi đi từ Đồng Quan, trên trời chim bồ câu vỗ cánh bay lượn mang theo tin tức từ Trường An về việc Bùi Tuấn qua đời tới chiến trường Lạc Dương.


Ngày thứ ba sau khi Bùi Tuấn qua đời thì Trương Hoán liền nhận được tin tức khẩn cấp từ Ty Nội Vụ. Đối với việc Bùi Tuấn chết đột ngột thì hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không lập tức trở lại kinh thành. Sự ổn định của Kinh thành cũng không phải do hắn quay về, chuyển giao quyền lực cũng không phụ thuộc vào việc hắn đang ở đâu. Tất cả mấu chốt nằm tại hai chiến trường Trung Nguyên và Hà Bắc. Ổn định bên trong tất phải nhường bên ngoài trước, không có thực lực tuyệt đối thì hắn không cách nào thay đổi bầu trời Đại Đường.


Giờ phút này, Trương Hoán đang đứng trên một quả đồi cao bên bờ Hoàng Hà ngắm nhìn sang bờ bên kia. Trên sông lớn là một mặt băng trắng xoá, dưới ánh mặt trời chiếu rọi có thể nhìn thấy rõ ràng một vệt những điểm đen nối tiếp nhau cách đó vài dặm. Nơi đó chính là đại doanh quân Lý Sư Đạo. Phía sau Trương Hoán mười mấy tên tướng lãnh đang nói thì thầm, phần lớn là nói về Lý Sư Đạo. Hắn nguyên là Đại tướng thuộc hạ của Lý Hoài Quang trường kỳ đóng quân ở Bộc Dương, có được ba vạn quân Bộc Dương. Sau đó ủng hộ Vi Đức Khánh kế thừa Lý Hoài Quang, đến khi Vi Đức Khánh chết lại đầu hàng Thôi Khánh Công. Trong hai chiến dịch đánh bại quân Hà Đông, phục kích viện quân Hà Bắc hắn liên tục lập công nên được phong làm Bình Hải Thiên vương, Tảo Bắc Đại Nguyên soái, là phụ tá đắc lực nhất của Thôi Khánh Công.


Nhưng tầm nhìn của Trương Hoán không để ý tới đại doanh Lý Sư Đạo ở bờ bên kia Hoàng Hà. Ánh mắt của hắn lại hướng về Trung Nguyên rộng lớn hơn ở phương xa. Nơi đó mới là chỗ yếu của Thôi Khánh Công.


“ Đô đốc, thuộc hạ nhận được tin tức, vùng Linh Vũ Hoàng Hà đã có dấu hiệu tuyết tan. Phỏng đoán sau vài ngày ở chỗ chúng ta cũng sẽ bắt đầu tan băng. Đến lúc đó thuyền bè khó đi trên Hoàng Hà, vì sao chúng ta trước tiên không vượt qua Hoàng Hà tìm kiếm thời cơ chiến đấu vậy?” Vương Tư Vũ đã buồn bực mấy ngày, hắn không hiểu đô đốc vì sao một mực kề cà không đánh. Mắt thấy nước sông bắt đầu tan băng, nếu như không qua sông liền mất đi thời cơ. Không nói đến qua sông đánh trận sẽ cực kỳ bị động, hơn nữa tại lũ đầu mùa thì căn bản là không cách nào qua sông. Vương Tư Vũ lòng như lửa đốt, nhân thể lợi dụng cơ hội lần này lúc đến bên bờ Hoàng Hà coi địch tình mà dè dặt đưa ra đề nghị của mình.


Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, lại quay đầu nhìn qua mọi người, khẽ cười hỏi: “ Trong các ngươi ai nghĩ được nguyên nhân ta một mực chậm chạp không qua sông?”


Mọi người hoàn toàn lặng ngắt như tờ, cuối cùng vẫn là Vương Tư Vũ chần chờ hỏi: “ Có phải Đô đốc đã lệnh cho Lý Song Ngư cùng Lận Cửu Hàn xuất binh hay không?”


“ Coi như ngươi không khiến ta quá thất vọng.”


Trương Hoán quay đầu lại nói với mọi người: “ Binh pháp nói: gặp địch trước đánh chỗ yếu, nói cách khác phải nắm bắt được nhược điểm của kẻ địch. Nhược điểm của Thôi Khánh Công ở đâu? Đây là điều chúng ta phải hiểu rõ trước khi khai chiến. Mà nhược điểm của Thôi Khánh Công là giành được thắng lợi rất đột nhiên nên hắn không có một chút chuẩn bị. Không sai, hắn một mạch đánh tới với thế như chẻ tre. Nhưng sau khi phá trúc thì sao? Hắn để lại một vùng trống rỗng. Dân chúng Trung Nguyên bỏ chạy, ngoài số đã chết thì số còn lại không đủ hai thành. Ngay cả chính hắn cũng không có cách nào đóng quân, cho nên hắn ngoại trừ mỗi quận phụ cận Lạc Dương còn có chỗ đóng quân, ở đạo Hà Nam trên cơ bản đều là trống rỗng. Nói vậy tên ngu xuẩn Thôi Khánh Công này hiện tại cũng bắt đầu ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nhưng ông trời sẽ cho hắn cơ hội lần thứ hai sao? Ta không ngại thẳng thắn nói cho các vị, năm ngày trước ta đã hạ lệnh Lận Cửu Hàn ở Hoài Nam cùng Lý Song Ngư ở Tương Dương xuất binh Trung Nguyên, đón nhận lễ vật mà Thôi Khánh Công để lại cho chúng ta.”


Trong hoàng cung Lạc Dương tràn ngập một loại không khí kinh hoảng. Gần trăm tên cung nữ, hoạn quan nơm nớp lo sợ đứng ở hành lang, từ xa mơ hồ vọng đến tiếng gầm như dã thú của Thôi Khánh Công. Cho tới hôm nay đã có hơn bảy mươi cung nữ cùng hoạn quan bị giết. Có kẻ bởi vì dâng trà chậm một bước, có người lại bởi vì dâng trà hơi nhanh, chỉ cần có một chút vi phạm sai lầm nhỏ là lập tức bị thét đem đi đánh đòn. Nghe nói vẻn vẹn tối hôm qua còn có bảy vị phi tần của Thôi Khánh Công không được như ý hắn mà bị giết. Không ai biết hắn tại sao đột nhiên trở nên giống như ma quỷ, có vẻ tất cả đều bởi vì một phong thư cấp báo ba ngày trước.


Trong đại điện, một tiểu hoạn quan bưng một chén trà sâm nơm nớp lo sợ đi tới. Cùng với tiếng chửi mắng của Thôi Khánh Công càng ngày càng to, cả người hoạn quan cũng bắt đầu như run rẩy. Bên trong điện có mấy tên tướng lãnh đang cúi đầu không dám hé lời một tiếng, Thôi Khánh Công liền tựa như một con gà chọi đang tức giận, chắp tay đằng sau đi nhanh về ghế ngọc.


“ Các ngươi chém giết đi! Đi giết đi! Đi chơi nữ nhân đi! Đều giết chóc cho sướng tay như vậy! Hiện tại thì sao? Khiến cho tất cả thành trì đều giống như Quỷ Vực, đường đường là huyện lớn mà ngay cả hai trăm quân lính cũng không nuôi nổi. Còn muốn ta đào lương thực, ta nào có lương thực cho các ngươi, các ngươi tự mình nghĩ biện pháp đi. Không có biện pháp thì tự mình bỏ tiền kiếm lương. Nhưng cho dù như thế nào thì trong vòng ba ngày phải chiếm được Trần Lưu cho ta. Muộn một ngày, ta sẽ lấy đầu các ngươi.”


Thôi Khánh Công vừa mắng mỏ vừa vung cánh tay. Ba ngày trước hắn nhận được tin cấp báo, quân Tương Dương của Trương Hoán cùng quân đội đóng quân tại Hoài Nam đồng thời xuất binh, một mạch quét sạch toàn bộ khu vực Hà Nam, cướp đi toàn bộ địa bàn hắn vất vả cực nhọc đánh chiếm. Vẻn vẹn trong thời gian ba ngày, quân tiên phong của Trương Hoán lại chiếm lĩnh Trần Lưu. Tất cả khu vực phía đông Trần Lưu toàn bộ rơi vào tay giặc.


Điều khiến hắn càng thêm căm tức chính là, quân tiên phong của Trương Hoán tấn công Trần Lưu chỉ có một ngàn người, mà hắn có sáu ngàn người đóng quân tại Trần Lưu. Nhưng sáu ngàn quân này không bắn một mũi tên liền toàn bộ đầu hàng quân Trương Hoán.


Cuối cùng điều tra thì mới biết được sáu ngàn quân coi giữ này tuyệt đại đa số đều là tráng đinh bị bắt tại Hứa Xương. Lúc này Thôi Khánh Công mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, ba mươi vạn đại quân của hắn thì gần như một nửa đều là tráng đinh bị bắt ở các nơi. Nếu như thực sự đối đầu cùng Trương Hoán thì tới khi lâm trận bọn họ hẳn sẽ đào ngũ. Đây là hậu hoạ do hắn liên tục giết chóc tại các thành trì để lại.


Không chỉ có ôm hận vì binh lính, hơn nữa hắn treo biển chiêu mộ đủ loại quan lại, nhưng lại chỉ có hai ba người đến nhận lời. Điều này làm cho hắn về sau làm sao mà xưng đế được? Thôi Khánh Công đương nhiên sẽ không cho rằng đây là vấn đề do mình, mà là bởi tướng lãnh thuộc hạ bất lực trong việc kiềm chế binh lính tạo thành. Vì điều này mà hắn giận dữ, nhưng lại không còn cách nào khác.


“ Các ngươi đều cút hết cho ta!” Thôi Khánh Công nổi giận đùng đùng đi xuống bậc thang, đột nhiên dưới chân vừa trượt suýt nữa ngã xuống đất, hắn cúi xuống thấy trên mặt đất có một vệt trà. Vừa quay đầu lại chỉ thấy một tiểu hoạn quan bưng bát trà toàn thân run rảy đang đi tới, vệt trà kia chính từ trên tay hắn chảy xuống. Thôi Khánh Công không khỏi giận tím mặt, một cước đá bay tiểu hoạn quan, lớn tiếng quát: “ Kéo ra ngoài chém chết cho ta!”


Tiểu hoạn quan sợ đến cứng đờ người. Đúng lúc này, từ cửa đại điện vọng đến một tràng tiếng cười “ Vương gia hà tất so đo với những cung nhân thấp kém này?”


Chỉ thấy Chu Thao bước nhanh đi vào đại điện, thi lễ thật thấp với Thôi Khánh Công mà nói: “ Xin Vương gia bớt giận.”


Chu Thao sau khi được bổ nhiệm làm Lạc Dương Doãn thì hơi có khả năng. Chả mấy chốc liền ổn định tình thế ở Lạc Dương, lại thực hành cách thức trưng thu lương thực từ các nhà giàu ở Lạc Dương nên có trong tay được gần trăm vạn thạch lương, hai trăm vạn quan tiền làm cho tình thế thiếu lương của Thôi Khánh Công giảm bớt đi một bậc. Cũng từ đó hắn giành được tín nhiệm của Thôi Khánh Công mà được phong làm Dự Vương Tướng, thực tế chính là Thừa tướng của Thôi Khánh Công.


Thôi Khánh Công thấy hắn mặt mày hớn hở thì cơn tức giận trong lòng hơi hơi bớt đi, liền hung hăng trợn mắt nhìn vài tên tướng lãnh mà trách mắng: “ Cút! Bắt đầu từ ngày mai tính toán, trong vòng ba ngày chiếm đoạt Trần Lưu cho ta, nếu không ta lấy mạng của các ngươi.”


Mấy tên tướng lãnh không dám nhiều lời, cúi đầu ôm hận mà đi. Thôi Khánh Công lại đá một cước cho tiểu hoạn quan quỳ trên mặt đất, lệnh cho hắn cút đi. Lúc này mới thở hổn hển ngồi trên long ỷ chỉ vào bóng lưng mấy tên tướng lãnh mà nói với Chu Thao: “ Mấy tên hỗn đản này dung túng thuộc hạ cướp bóc giết người khiến cho ta bị mất dân tâm thiên hạ, làm sao mà ta có thể không căm tức!”


Chu Thao thấy hắn bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng lại muốn đổ trách nhiệm cho thuộc hạ. Hắn đảo mắt liền tiến lên một bước hạ giọng nói với Thôi Khánh Công: “ Vương gia muốn lại thu được lòng dân kỳ thật cũng không khó, mấu chốt là phải có thủ đoạn thích hợp.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom