Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 612
Nhóm dịch: Hồng Mai
“ Van cầu các ngươi đừng giết ta!” Trần đồ tể nói lắp bắp.
“ Không nên giết ngươi.” Thôi Liên Tinh lạnh lùng cười một tiếng. “ Xem ra ngươi làm chuyện gì đuối lý, rõ ràng là ban ngày mà nói chuyện ma quỷ.”
Trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm lạnh lùng chống vào trước ngực hắn “ Nói! Ngươi thu của bọn họ bao nhiêu tiền?”
Trần đồ tể do dự một lát thì một dòng máu đã chảy ra hắn trước ngực hắn. Hắn sợ đến lập tức điên cuồng hô loạn, “ Không cần, ta nói! Ta nói!”
Thôi Liên Tinh khẽ giảm lực, lại quát một tiếng chói tai, “ Nói mau! Tiền ở đâu?”
Trần đồ tể toàn thân run rẩy, hắn chỉ chỉ vào góc tường mà nói: “ Đều ở chỗ này.”
Lập tức một người tiến lên dùng kiếm nạo mặt tường, từ trong tường lấy ra một cái bao vải rồi đặt lên bàn mở ra, toàn bộ đều là những thỏi vàng sáng choang, ít ra cũng có bốn năm trăm lượng. Thôi Liên Tinh liếc liếc mắt số vàng lại lạnh lùng hỏi: “ Tiền không có, vậy ngươi cũng nên nói thật, là ai đưa chỗ vàng này, các ngươi lại bán đứng điều gì?”
Trần đồ tể ngã quỵ cầu xin: “ Tại hạ xác thật không biết là ai cho, những thứ này là do Nhị nương cầm lấy rồi bảo tại hạ thu nhận. Cái khác tại hạ cũng không biết!”
“ Vậy làm sao ngươi biết sẽ có người đến giết ngươi?” Thôi Liên Tinh từ từ cúi đầu, nhìn chăm chú vào mắt của hắn mà nói hung ác: “ Ta xem ngươi cứ thành thật mà nói th́ tốt, nếu không ngay cả con gái của ngươi cũng không sống được.”
“ Nhị nương đã chết, tại hạ đã biết những thỏi vàng này nhất định là có vấn đề. Mấy ngày trước tại hạ vừa mới tiễn đưa con trai, tối ngày hôm qua mới trở về. Nghe thấy các ngài gõ cửa, tại hạ liền tưởng bọn họ đến.” Trần đồ tể đã ý thức được người mới đến không phải muốn giết hắn để diệt khẩu nên cũng hơi trấn tĩnh hoảng hốt, mồm miệng cũng bắt đầu lanh lợi.
Nhưng Thôi Liên Tinh lại lập tức nghe ra lỗ hổng trong lời nói của hắn bèn vung tay lên, tai trái của Trần đồ tể “ xoẹt” một cái bị cắt rơi một nửa, màu tươi phun ra. Mặt trái của hắn thoáng chốc trở nên hoàn toàn đỏ tươi, cả phòng chỉ nghe thấy tiếng hắn kêu rên khóc la. Thôi Liên Tinh không mềm lòng chút nào, một cước đá hắn ngã lăn, dùng kiếm dí ở cổ họng của hắn mà nói với ánh mắt lạnh lùng: “ Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi không nói ra, ta sẽ băm ngươi thành thịt vụn, bức con của ngươi ăn hết.”
Nói xong hắn liếc mắt, lập tức có một người bắt đầu dùng kiếm xiên qua nửa vành tai của hắn bị cắt rơi xuống đất. Trần đồ tể rốt cục sụp đổ, toàn thân hắn co quắp mà khóc rống nói: “ Tại hạ chỉ nghe Nhị nương nói qua một điểm, những người đó chỉ là hỏi nàng những thứ vụn vặt nhất về tình hình trong Trương phủ. Mặc dù bọn họ nói tiếng Hán rất khá, nhưng Nhị nương vẫn có cảm giác bọn họ không giống người Trung Nguyên. Hơn nữa bọn họ còn uy hiếp Nhị nương, nếu nói ra thì sẽ giết cả nhà chúng ta, chúng tại hạ đã bắt đầu sợ hãi. Nhị nương liền thương lượng với tại hạ, trước cứ đi Thái Nguyên mua tòa nhà để nếu chuyện không ổn liền lập tức bỏ trốn.”
“ Không phải người Trung Nguyên?” Thôi Liên Tinh trầm tư một hồi rồi lại hỏi: “ Vậy bọn họ biết ngươi ở chỗ này sao?”
Trần đồ tể lòng vẫn còn sợ hãi liền gật đầu “ Cho tới bây giờ Nhị nương chưa nói với bọn họ, nhưng sáng nay tại hạ vừa mới phát hiện, khi tại hạ không ở nhà thì đã có người lục qua phòng.”
“ Nếu như là trộm vặt thì sao?”
“ Không có khả năng là trộm vặt, trong rương không thiếu một văn tiền, hơn nữa bọn họ còn để lại cái này.” Trần đồ tể nơm nớp lo sợ lấy từ trong ngực ra một thanh Chủy Thủ, mặt trên còn cắm một cái giấy, trên đó dùng máu viết một chữ “ tử!”
Thôi Liên Tinh cẩn thận xem tỉ mỉ thanh Chủy Thủ này. Đây là một con dao giá rẻ tùy ý có khả năng mua được, không có giá trị gì. Hắn tiện tay đặt ở một bên rồi lại đột nhiên nghĩ tới một việc bèn hỏi: “ Vậy những nhà xung quanh có biết con gái của ngươi gả đi đâu không?”
Trần đồ tể toàn thân chấn động, đột nhiên hắn giống như nổi điên nhảy dựng lên chạy vọt ra phía ngoài. Hắn đã hiểu ý của Thôi Liên Tinh, con trai hắn hiện đang giấu tại nhà con gái ở Phượng Tường. Thôi Liên Tinh một tay túm lấy hắn kéo lại, Trần đồ tể ngã xuống đất gào khóc “ Xong! Con ta xong rồi.”
“ Đừng khóc! Chuyện không nhất thiết đã tới bước đó.” Thôi Liên Tinh lại suy nghĩ một lát, đưa tờ giấy viết chữ bằng máu đặt ở trước mũi ngửi ngửi. Lại đặt ở trước mũi Trần đồ tể “ Ngươi chuyên giết heo, vậy mùi máu này thì ngươi có thể phân rõ đã có bao lâu hay không?”
Trần đồ tể dần ngừng khóc, hắn cẩn thận ngửi ngửi liền nói: “ Vẫn còn hơi có mùi vị, sớm nhất hẳn là máu đêm qua, hơn nữa là máu dê.”
Thời gian vẫn còn kịp, Thôi Liên Tinh lập tức mệnh lệnh cho hai tên thủ hạ “ Các ngươi lập tức xuất phát đến nhà con gái của hắn mà bố trí. Nếu có người đến diệt khẩu thì bắt sống cho ta!”
Sau khi Tân Đế lên ngôi thì lần Triều hội đầu tiên tiến hành ước chừng hơn ba canh giờ. Một loạt phương sách cải cách trọng đại được công bố ở lần Triều hội này. Các biện pháp cách tân làm cho mỗi một quan viên hoặc hơi vui mừng nhảy nhót, hoặc mang tâm sự nặng nề, vui lo sướng khổ thì trong lòng mọi người tự biết. Bởi thế cho nên tin tức tăng lương cho quan viên trung cấp và tầng dưới lại không được coi trọng. Triều hội mãi cho đến sau giờ ngọ mới kết thúc.
Bên trong ngự thư phòng, Trương Hoán quả thực có hơi mệt mỏi hết lực. Nhưng một chồng tấu chương dầy cộp trên ngự án liền giống như một cây roi vô hình ở phía sau đánh hắn, khiến cho hắn không dám chỉ hơi lười biếng. Sau khi ăn cơm trưa qua loa thì hắn lại bắt đầu phê duyệt tấu chương.
“ Bệ hạ, Lý đạo trưởng đến.” Hoạn quan An Trung Thuận hạ giọng cắt đứt suy nghĩ phê duyệt tấu chương của Trương Hoán.
“ Mời ông ta vào.” Trương Hoán lúc này mới nhớ lại chính mình triệu kiến Lý Bí. Hắn cười cười áy náy, để bút xuống. Triều hội vốn trong kế hoạch chỉ hai canh giờ thì kết quả lại kéo dài tới ba canh giờ, tức là Lý Bí khổ sở chờ đợi bên ngoài hơn một canh giờ.
“ Thần tham kiến bệ hạ!” Sau khi Lý Bí vào nhà thì thi lễ thật thấp, ông ta vẫn đang mặc một bộ trang phục đạo sĩ, bộ đạo phục Bát Quái màu vàng hơi đỏ, đầu đội mũ trúc, sau lưng đeo một thanh thanh kiếm trừ tà bằng gỗ đào mộc. Ông ta mặc bộ trang phục này xuất hiện ở trong Đại Minh Cung, người bên ngoài không nhận ra còn tưởng rằng đây là chân nhân từ núi nào đó, động nào đó được mời tới xem phong thủy, định phương vị. Nhưng không biết hiện tại ông ta chính là phụ tá số một của hoàng thượng. Ví dụ như phương án Thổ Địa Điền Mẫu Ty, Chưởng Tô Dong khiến cho sóng to gió lớn trong buổi Triều hội hôm nay chính là xuất phát từ công sức của ông ta. Nếu để cho các Thứ Sử trong thiên hạ biết công việc cai trị này là của ông ta thì e rằng kế hoạch phiêu du nửa đời sau của ông ta sẽ hoàn toàn bị nhỡ.
“ Lý tiên sinh mời ngồi!” Trương Hoán cười híp mắt mà tự mình rót một chén trà mát cho ông ta để an ủi vị đạo sĩ phụ tá khổ sở vì chờđợi suốt hai canh giờ dưới mặt trời gay gắt “ Lý tiên sinh đã ăn cơm chưa? Nếu như chưa thì trẫm bảo hạ nhân lại chuẩn bị một mâm.”
Lý Bí miệng khô cổ khát làm tâm can nóng bừng. Mặc dù là hoàng đế tự mình rót trà cho ông ta thì ông cũng không hề khách khí nâng chén trà lên uống ùng ục vài ngụm lớn. Đợi cho cái nóng tan đi thì lúc này ông ta mới lại có cảm giác mùi vị, giờ mới sợ đến vội vàng đứng lên cáo lỗi. “ Không dám làm mệt bệ hạ, thần đã dùng cơm trưa.”
“ Tiên sinh là bậc cha chú của trẫm, trước mặt trẫm cũng không cần quá đa lễ.”
Hoàng thượng mặc dù khiêm nhường, nhưng trong lòng Lý Bí lại biết rõ ràng, Trương Hoán có rất nhiều bậc cha chú! Ít nhất già nửa trong triều đều là như vậy, chẳng lẽ tất cả cũng không phải đa lễ sao? Lý Bí sở dĩ có thể ở dưới triều vài đại hoàng đế vẫn được coi trọng là Bố Y Tướng Quốc, có thể an toàn lui về với cuộc sống nhàn rỗi không dính đến chính sự thì không chỉ vì ông ta có tài năng xuất chúng, mà cũng vì ông ta rất biết những gì có liên quan đến tâm lý đế vương. Mặc dù trong lịch sử đế vương biết chiêu hiền đãi sĩ chỗ nào cũng có, nhưng phần lớn là làm ra vẻ thôi. Đế có khả năng lễ hiền, nhưng hiền không thể kiêu ngạo. Vừa mới rồi Lý Bí bị phơi nắng gắt hai canh giờ đã bị nhiệt độ làm choáng váng đầu óc, nhất thời hồ đồ uống trà bệ hạ rót. Mặc dù ngẫu nhiên cũng không gây tổn thương đến thanh nhã, nhưng nếu ông ta không biết điều lại tiếp tục ăn cơm Hoàng thượng mời thì chỉ e là cũng thực sự lại quay về núi nào đó động nào đó mà làm chân nhân.
Trương Hoán thấy ông ta không chịu dùng cơm thì cũng không gò ép liền ngồi trở lại vị trí của mình mà cười nói: “ Trẫm hôm nay tuyên bố việc quan Thổ Địa Gia kiêm nhiệm Thần Tài Gia cũng khiến cho trong triều ồn ào. Trẫm đã lệnh cho Lại Bộ đề bạt từ các nơi một nhóm quan lại trước hết vào kinh thành dạy bảo ba tháng rồi mới lại cử đi các nơi nhậm chức. Trẫm tính thử thì trước mùa đông tới liền có khả năng hoàn thành chuyện này.”
“ Van cầu các ngươi đừng giết ta!” Trần đồ tể nói lắp bắp.
“ Không nên giết ngươi.” Thôi Liên Tinh lạnh lùng cười một tiếng. “ Xem ra ngươi làm chuyện gì đuối lý, rõ ràng là ban ngày mà nói chuyện ma quỷ.”
Trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm lạnh lùng chống vào trước ngực hắn “ Nói! Ngươi thu của bọn họ bao nhiêu tiền?”
Trần đồ tể do dự một lát thì một dòng máu đã chảy ra hắn trước ngực hắn. Hắn sợ đến lập tức điên cuồng hô loạn, “ Không cần, ta nói! Ta nói!”
Thôi Liên Tinh khẽ giảm lực, lại quát một tiếng chói tai, “ Nói mau! Tiền ở đâu?”
Trần đồ tể toàn thân run rẩy, hắn chỉ chỉ vào góc tường mà nói: “ Đều ở chỗ này.”
Lập tức một người tiến lên dùng kiếm nạo mặt tường, từ trong tường lấy ra một cái bao vải rồi đặt lên bàn mở ra, toàn bộ đều là những thỏi vàng sáng choang, ít ra cũng có bốn năm trăm lượng. Thôi Liên Tinh liếc liếc mắt số vàng lại lạnh lùng hỏi: “ Tiền không có, vậy ngươi cũng nên nói thật, là ai đưa chỗ vàng này, các ngươi lại bán đứng điều gì?”
Trần đồ tể ngã quỵ cầu xin: “ Tại hạ xác thật không biết là ai cho, những thứ này là do Nhị nương cầm lấy rồi bảo tại hạ thu nhận. Cái khác tại hạ cũng không biết!”
“ Vậy làm sao ngươi biết sẽ có người đến giết ngươi?” Thôi Liên Tinh từ từ cúi đầu, nhìn chăm chú vào mắt của hắn mà nói hung ác: “ Ta xem ngươi cứ thành thật mà nói th́ tốt, nếu không ngay cả con gái của ngươi cũng không sống được.”
“ Nhị nương đã chết, tại hạ đã biết những thỏi vàng này nhất định là có vấn đề. Mấy ngày trước tại hạ vừa mới tiễn đưa con trai, tối ngày hôm qua mới trở về. Nghe thấy các ngài gõ cửa, tại hạ liền tưởng bọn họ đến.” Trần đồ tể đã ý thức được người mới đến không phải muốn giết hắn để diệt khẩu nên cũng hơi trấn tĩnh hoảng hốt, mồm miệng cũng bắt đầu lanh lợi.
Nhưng Thôi Liên Tinh lại lập tức nghe ra lỗ hổng trong lời nói của hắn bèn vung tay lên, tai trái của Trần đồ tể “ xoẹt” một cái bị cắt rơi một nửa, màu tươi phun ra. Mặt trái của hắn thoáng chốc trở nên hoàn toàn đỏ tươi, cả phòng chỉ nghe thấy tiếng hắn kêu rên khóc la. Thôi Liên Tinh không mềm lòng chút nào, một cước đá hắn ngã lăn, dùng kiếm dí ở cổ họng của hắn mà nói với ánh mắt lạnh lùng: “ Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi không nói ra, ta sẽ băm ngươi thành thịt vụn, bức con của ngươi ăn hết.”
Nói xong hắn liếc mắt, lập tức có một người bắt đầu dùng kiếm xiên qua nửa vành tai của hắn bị cắt rơi xuống đất. Trần đồ tể rốt cục sụp đổ, toàn thân hắn co quắp mà khóc rống nói: “ Tại hạ chỉ nghe Nhị nương nói qua một điểm, những người đó chỉ là hỏi nàng những thứ vụn vặt nhất về tình hình trong Trương phủ. Mặc dù bọn họ nói tiếng Hán rất khá, nhưng Nhị nương vẫn có cảm giác bọn họ không giống người Trung Nguyên. Hơn nữa bọn họ còn uy hiếp Nhị nương, nếu nói ra thì sẽ giết cả nhà chúng ta, chúng tại hạ đã bắt đầu sợ hãi. Nhị nương liền thương lượng với tại hạ, trước cứ đi Thái Nguyên mua tòa nhà để nếu chuyện không ổn liền lập tức bỏ trốn.”
“ Không phải người Trung Nguyên?” Thôi Liên Tinh trầm tư một hồi rồi lại hỏi: “ Vậy bọn họ biết ngươi ở chỗ này sao?”
Trần đồ tể lòng vẫn còn sợ hãi liền gật đầu “ Cho tới bây giờ Nhị nương chưa nói với bọn họ, nhưng sáng nay tại hạ vừa mới phát hiện, khi tại hạ không ở nhà thì đã có người lục qua phòng.”
“ Nếu như là trộm vặt thì sao?”
“ Không có khả năng là trộm vặt, trong rương không thiếu một văn tiền, hơn nữa bọn họ còn để lại cái này.” Trần đồ tể nơm nớp lo sợ lấy từ trong ngực ra một thanh Chủy Thủ, mặt trên còn cắm một cái giấy, trên đó dùng máu viết một chữ “ tử!”
Thôi Liên Tinh cẩn thận xem tỉ mỉ thanh Chủy Thủ này. Đây là một con dao giá rẻ tùy ý có khả năng mua được, không có giá trị gì. Hắn tiện tay đặt ở một bên rồi lại đột nhiên nghĩ tới một việc bèn hỏi: “ Vậy những nhà xung quanh có biết con gái của ngươi gả đi đâu không?”
Trần đồ tể toàn thân chấn động, đột nhiên hắn giống như nổi điên nhảy dựng lên chạy vọt ra phía ngoài. Hắn đã hiểu ý của Thôi Liên Tinh, con trai hắn hiện đang giấu tại nhà con gái ở Phượng Tường. Thôi Liên Tinh một tay túm lấy hắn kéo lại, Trần đồ tể ngã xuống đất gào khóc “ Xong! Con ta xong rồi.”
“ Đừng khóc! Chuyện không nhất thiết đã tới bước đó.” Thôi Liên Tinh lại suy nghĩ một lát, đưa tờ giấy viết chữ bằng máu đặt ở trước mũi ngửi ngửi. Lại đặt ở trước mũi Trần đồ tể “ Ngươi chuyên giết heo, vậy mùi máu này thì ngươi có thể phân rõ đã có bao lâu hay không?”
Trần đồ tể dần ngừng khóc, hắn cẩn thận ngửi ngửi liền nói: “ Vẫn còn hơi có mùi vị, sớm nhất hẳn là máu đêm qua, hơn nữa là máu dê.”
Thời gian vẫn còn kịp, Thôi Liên Tinh lập tức mệnh lệnh cho hai tên thủ hạ “ Các ngươi lập tức xuất phát đến nhà con gái của hắn mà bố trí. Nếu có người đến diệt khẩu thì bắt sống cho ta!”
Sau khi Tân Đế lên ngôi thì lần Triều hội đầu tiên tiến hành ước chừng hơn ba canh giờ. Một loạt phương sách cải cách trọng đại được công bố ở lần Triều hội này. Các biện pháp cách tân làm cho mỗi một quan viên hoặc hơi vui mừng nhảy nhót, hoặc mang tâm sự nặng nề, vui lo sướng khổ thì trong lòng mọi người tự biết. Bởi thế cho nên tin tức tăng lương cho quan viên trung cấp và tầng dưới lại không được coi trọng. Triều hội mãi cho đến sau giờ ngọ mới kết thúc.
Bên trong ngự thư phòng, Trương Hoán quả thực có hơi mệt mỏi hết lực. Nhưng một chồng tấu chương dầy cộp trên ngự án liền giống như một cây roi vô hình ở phía sau đánh hắn, khiến cho hắn không dám chỉ hơi lười biếng. Sau khi ăn cơm trưa qua loa thì hắn lại bắt đầu phê duyệt tấu chương.
“ Bệ hạ, Lý đạo trưởng đến.” Hoạn quan An Trung Thuận hạ giọng cắt đứt suy nghĩ phê duyệt tấu chương của Trương Hoán.
“ Mời ông ta vào.” Trương Hoán lúc này mới nhớ lại chính mình triệu kiến Lý Bí. Hắn cười cười áy náy, để bút xuống. Triều hội vốn trong kế hoạch chỉ hai canh giờ thì kết quả lại kéo dài tới ba canh giờ, tức là Lý Bí khổ sở chờ đợi bên ngoài hơn một canh giờ.
“ Thần tham kiến bệ hạ!” Sau khi Lý Bí vào nhà thì thi lễ thật thấp, ông ta vẫn đang mặc một bộ trang phục đạo sĩ, bộ đạo phục Bát Quái màu vàng hơi đỏ, đầu đội mũ trúc, sau lưng đeo một thanh thanh kiếm trừ tà bằng gỗ đào mộc. Ông ta mặc bộ trang phục này xuất hiện ở trong Đại Minh Cung, người bên ngoài không nhận ra còn tưởng rằng đây là chân nhân từ núi nào đó, động nào đó được mời tới xem phong thủy, định phương vị. Nhưng không biết hiện tại ông ta chính là phụ tá số một của hoàng thượng. Ví dụ như phương án Thổ Địa Điền Mẫu Ty, Chưởng Tô Dong khiến cho sóng to gió lớn trong buổi Triều hội hôm nay chính là xuất phát từ công sức của ông ta. Nếu để cho các Thứ Sử trong thiên hạ biết công việc cai trị này là của ông ta thì e rằng kế hoạch phiêu du nửa đời sau của ông ta sẽ hoàn toàn bị nhỡ.
“ Lý tiên sinh mời ngồi!” Trương Hoán cười híp mắt mà tự mình rót một chén trà mát cho ông ta để an ủi vị đạo sĩ phụ tá khổ sở vì chờđợi suốt hai canh giờ dưới mặt trời gay gắt “ Lý tiên sinh đã ăn cơm chưa? Nếu như chưa thì trẫm bảo hạ nhân lại chuẩn bị một mâm.”
Lý Bí miệng khô cổ khát làm tâm can nóng bừng. Mặc dù là hoàng đế tự mình rót trà cho ông ta thì ông cũng không hề khách khí nâng chén trà lên uống ùng ục vài ngụm lớn. Đợi cho cái nóng tan đi thì lúc này ông ta mới lại có cảm giác mùi vị, giờ mới sợ đến vội vàng đứng lên cáo lỗi. “ Không dám làm mệt bệ hạ, thần đã dùng cơm trưa.”
“ Tiên sinh là bậc cha chú của trẫm, trước mặt trẫm cũng không cần quá đa lễ.”
Hoàng thượng mặc dù khiêm nhường, nhưng trong lòng Lý Bí lại biết rõ ràng, Trương Hoán có rất nhiều bậc cha chú! Ít nhất già nửa trong triều đều là như vậy, chẳng lẽ tất cả cũng không phải đa lễ sao? Lý Bí sở dĩ có thể ở dưới triều vài đại hoàng đế vẫn được coi trọng là Bố Y Tướng Quốc, có thể an toàn lui về với cuộc sống nhàn rỗi không dính đến chính sự thì không chỉ vì ông ta có tài năng xuất chúng, mà cũng vì ông ta rất biết những gì có liên quan đến tâm lý đế vương. Mặc dù trong lịch sử đế vương biết chiêu hiền đãi sĩ chỗ nào cũng có, nhưng phần lớn là làm ra vẻ thôi. Đế có khả năng lễ hiền, nhưng hiền không thể kiêu ngạo. Vừa mới rồi Lý Bí bị phơi nắng gắt hai canh giờ đã bị nhiệt độ làm choáng váng đầu óc, nhất thời hồ đồ uống trà bệ hạ rót. Mặc dù ngẫu nhiên cũng không gây tổn thương đến thanh nhã, nhưng nếu ông ta không biết điều lại tiếp tục ăn cơm Hoàng thượng mời thì chỉ e là cũng thực sự lại quay về núi nào đó động nào đó mà làm chân nhân.
Trương Hoán thấy ông ta không chịu dùng cơm thì cũng không gò ép liền ngồi trở lại vị trí của mình mà cười nói: “ Trẫm hôm nay tuyên bố việc quan Thổ Địa Gia kiêm nhiệm Thần Tài Gia cũng khiến cho trong triều ồn ào. Trẫm đã lệnh cho Lại Bộ đề bạt từ các nơi một nhóm quan lại trước hết vào kinh thành dạy bảo ba tháng rồi mới lại cử đi các nơi nhậm chức. Trẫm tính thử thì trước mùa đông tới liền có khả năng hoàn thành chuyện này.”
Bình luận facebook