Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Nhóm dịch: Hồng Mai
Khả Hãn Đăng Lợi ở trong một một phủ đệ bằng đá lớn nhất thành. Lúc này đang được bảo vệ cần thận, xung quanh trong vòng một trăm bước không có chướng ngại vật nào, gần ngàn quân thiết vệ tinh nhuệ tuần tra suốt ngày đêm bất kể người lạ nào vào trong phạm vi này đều bị giết ngay.
Lúc này trong một căn phòng yên tĩnh, Khả Hãn người Hồi Hột đang xem lại bức thư tín Thôi Viên tự tay viết, còn có dấu ấn thừa tướng và ký tên bên dưới chắc chắn không phải đồ giả.
Đăng Lợi ngẩng lên nhìn thoáng Chu Hi Thái lạnh nhạt hỏi: “ Trong thư nói có thể giữ ngươi làm con tin nhưng ngươi thật sự là Kim Ngô Vệ đại tướng quân Chu Hi Thái thật sao?”
Chu Hi Thái cười không đáp, hắn quay lại nhìn Mai Lục. Mai Lục hiểu ý, hắn lập tức tiến đến nói: “ Thưa Khả Hãn, mười lăm năm trước thuộc hạ tấn công Sơn Đông thất bại bị bắt chính hắn đã thả thuộc hạ, thuộc hạ có thể chứng minh hắn chính là Kim Ngô Vệ đại tướng quân Chu Hi Thái.”
Đăng Lợi gật nhẹ đầu nói: “ Thôi thừa tướng của ngươi thật khôn quá, chẳng cho ta cái gì lại muốn ta rút toàn bộ quân đội có quá đáng hay không? Ít nhất hắn cũng phải tỏ ra có thành ý một chút chứ, như là cắt Hà Tây cho ta...”
Chu Hi THái lạnh lùng cười nói: “ Tướng quốc nhà ta chỉ nói ra đề nghị cá nhân chứ không phải đàm phán cũng Khả Hãn, nếu như Khả Hãn không muốn có thể xé thư giết sứ giả (ý là cự tuyệt thẳng thừng) còn về đất Hà Tây Khả Hãn có năng lực thì từ mà chiếm lấy!”
Đăng Lợi cười ha hả: “ Đất Hà Tây của các ngươi phân nửa là bị Thổ Phiên chiếm mất. Ta chả hứng thú gì với vùng đất bằng bàn tay đó. Nói thật ta muốn chính là vùng Lũng Hữu giàu có đông đúc kia.”
Cười dứt hắn suy nghĩ chốc lát rồi mình Mai Lục nói: “ Việc này quan trọng, để ta suy nghĩ kỹ thêm đã, mấy ngày nữa sẽ cho ngươi một câu trả lời chính xác.”
Nói đến đây hắn quay lại nhìn Mai Lục cười nhạt nói: “ Chu đại tướng quân đã là cố tri của ngươi vậy ngươi hãy thay ta chiêu đãi hắn thật tốt về phần đàm phán giá ngựa với Đại Đường tiếp tục tiến hành như đã định.”
“!”
...
Ngày hai mươi tháng ba, ở phía tây cách Trường An hai mươi dặm,hơn mười con chiến mã cấp tốc từ phương xa chạy lại. Viên quan dẫn đầu mình đầy bụi cát màu vàng là một người trẻ tuổi tóc trắng, sợi tóc lòa xào trong gió chính là Chu Thử thống lĩnh đội bảo vệ sứ giả đi thành Tây Thụ Hàng.
Khả Hãn Đăng Lợi sau mười ngày mới chính thức trả lời dứt khoát cho Chu Hi Thái, đồng ý với đề nghị bí mật mà Thôi Viên đưa ra cũng giữ Chu Hi Thái làm con tin.
Bấy giờ triều đình Đại Đường và Hồi Hột cũng đã hoàn tất việc đàm phán, phía Hồi Hột kiên trì giá là bốn mươi súc lụa đổi lấy một con ngựa giá này quá cao với giá tại Đại Đường là ba súc lụa đổi một con ngựa. Hai bên không bên nào chịu nhún nên đàm phán trở nên bế tắc.
Thấy thành Trường An đã không còn xa nữa, phía trước có nhiều người đi lại hơn mấy tên tùy tùng đi đầu liền gò nhẹ dây cương để ngựa đi chậm hơn. Chu Thử từ phía sau phi lên thấy vậy giận dữ nói: “ Vì sao lại giảm tốc độ?”
“ Tướng quân ngài xem phía trước!” Một tùy tùng đưa tay chỉ về phía trước, chỉ thấy xa xa trên quan đạo có hai đội khuân vác mà quan binh chiếm hơn nửa trong số đó.
Chu Thử “ Hừ một tiếng, hắn không đi chậm lại mà tăng tốc phóng về hướng đám khuân vác kia. Đám khuân vác không kịp đề phòng mấy ngườu bị đá vụn bắn phải. Mấy người phía sau đều vứt bỏ hàng tránh sang lề đường.
Ngựa không dừng vó mười mấy thớt ngựa biến mất ở phía xa...
Cùng thời điểm Chu Thử vào thành tại Thái Cực cung, Trương thái hậu nằm trên giường hưởng thụ sự đấm bóp của hai gã tiểu hoạn quan, cách đó một màn lụa mỏng là người em của bà ta Trương Hoa đang khóc lóc kể lể nỗi oan ức: “ Em chỉ mua vài mẫu ruộng với giá thấp thôi vậy mà đã có ngự sử trong nội các tố cáo rồi, xin đại tỷ hãy cứu em đi.”
Trương thái hậu đã ba tháng nay lấy lại được quyền lực liền liên tiếp đề bạt người trong gia tộc, lại bãi miễn ngự sử Lô Nghị dám vượt quyền bà, có thể nói là nhất thời có quyền lớn trong tay, với nàng thì việc nhỏ như vậy không đáng để tâm.
Trương thái hậu giơ ngón tay ngọc thổi khẽ một cái, khinh thường nói: “ Tại sao ta cứ nói ngươi ngày càng không có tiền đồ, chỉ có mỗi việc cỏn con ấy mà cũng khóc lóc kể lể với ta, ngự sử muốn tố cáo thì cứ để hắn làm có ta ở đây xem ai dám dộng đến ngươi!”
“ Chính là Thôi tướng quốc đã lệnh cho Đại Lý tự, Hình bộ, Ngự sử đài do đó ba ty đó lập án hơn nữa đã tạm thời miễn chức của em. Nếu như không phải là việc khẩn cấp em đâu dám nhờ đến đại tỷ.”
“ Lại có chuyện đó à?”
Trương thái hậu xoay người ngồi dậy, rồi ra lệnh: “ Đi! Gọi Thôi Viên đến cho ai gia!”
Một lát sau một tiểu hoạn quan đến báo, Thôi tướng quốc đã được gọi đến, chờ ở cửa chính chờ gặp mặt.
“ Tuyên hắn vào đây!”
Trương thái hậu ngồi thẳng người rồi nói với Trương Hoa: “ Ngươi cứ đứng một bên xem hắn trả lời thế nào với ai gia.”
Vừa nói xong thì Thôi Viên đã thong thả đi đến, hắn không lộ vẻ gì chắp tay thi lễ với thái hậu: “ Thái hậu có việc gì mà triệu kiến vi thần?”
Trương thái hậu thấy hắn hôm nay không quỳ không khỏi nổi cơn giận dữ nói: “ Thấy ai gia sao không quỳ xuống?”
Thôi Viên lạnh lùng cười: “ Vào năm Khánh Trị thứ sáu hoàng thượng từng hạ chỉ quan từ lục phẩm trở lên không cần phải quỳ. Lần trước Trương Hoán không phải đã nói với thái hậu rồi sao? Vì sao đã biết còn cố hỏi chứ?”
“ Ngươi..!”
Trương thái hậu trong lòng cực kỳ tức giận, nàng cố dằn cơn giận xuống nói: “ Ai gia nghe nói ngươi muốn bãi chức của Thái thường khanh, có việc này không?”
Thôi Viên liếc nhìn Trương Hoa, hắn chỉ sang phía đó nói: “ Người này làm trái pháp luật ăn hối lộ, chiếm đoạt ba trăm khoảnh đất (một khoảnh bằng một trăm mẫu) đã vi phạm vào luật pháp Đại Đường ta. Nội các quyết định cách chức Thái Thường khanh vụ này ngày mai đem ra tam ty hội thẩm, không biết thái hậu có ý kiến gì?”
Trương thái hậu nghe thấy có chút không ổn nhưng Trương Hoa đứng bên cạnh bà ta lại vừa đảm bảo sẽ lo liệu ổn thỏa nên muốn giữ được sĩ diện bèn xầm mặt xuống: “ Nếu ai gia không đồng ý?”
Thôi Viên khóe miệng khẽ nhếch lên một tia trào phúng vui vẻ, hắn lắc nhẹ đầu thương cảm nói: “ Cho người một cái cọc ngươi thật sự muốn trèo lên chơi.”
Hắn cười ha hả, xoay người đi luôn. Trương thái hậu giận đến phát run, bà ta đứng phắt dậy hổn hển gầm lên: “ Người đâu! Bắt hắn lại cho ta.”
Hơn mười thị vệ đứng xung quanh không nhúc nhích cứ như biến thành tượng đá cả rồi. Thôi Viên đi thẳng ra cửa đại diện mới chắp tay sau lưng nói vọng vào: “ Thái hậu khi nào nghĩ thấu đáo thì lại cho người tìm lão phu nhé!”
Dứt lời, hắn ngửa mặt lên trời cười to từ từ bỏ đi.
Một lúc lâu sau, Trương thái hậu mới chán nản ngồi xuống nhìn chằm chằm phía trước run run không nói nên lời.
...
Xe ngựa chạy nhanh đến Thừa Thiên môn, Thôi Viên nhắm mắt lại nụ cười chào phúng vẫn còn trên môi dù thân thể đang bị xe ngựa xóc lên nhè nhẹ. Trồng Cây cuối cùng cũng đến ngày hái quả rồi, hắn không tin rằng Trương thái hậu sẽ chịu buông tay hoàn toàn! Nàng ta chắc chắn sẽ không làm vậy, hưởng thụ sự ngọt ngào của quyền lực rồi nàng sẽ không cam lòng buông tay, nàng nhất định sẽ van xin mình thôi.
'Thái hậu” Thôi Viên nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng chẳng qua hắn sẽ nuôi lại Thái Cực cung một kẻ bù nhìn, nếu bỏ đi thân phận tôn quý thì bà ta cũng chẳng khác gì con bù nhìn trong ruộng lúa cả.
Xe ngựa đi chậm dần lại, Thôi Viên mở mắt ra không hài hỏi: “ Vì sao lại dừng xe.”
“ Tướng quốc, thuộc hạ đã trở lại!” Ngoài xe ngựa có tiếng nói khẽ của Chu Thử.
Thôi Viên vụt ngồi dậy, hắn liền tỉnh táo ngay lập tức, chậm rãi kéo màn xe. Trước mặt hắn là Chu Thử với đầu tóc bạc trắng và ánh mắt quen thuộc.
“ Chuyển hướng về phủ.”
Xe ngựa lập tức quay đầu chạy nhanh về hướng Thôi phủ.
Xe ngựa nhanh chóng về đến cửa Thôi phủ, cửa chính đã mở xe ngựa của Thôi Viên phóng nhanh ra, Thôi Viên vẫy gọi con gái: “ Ninh nhi con lại định đi đâu đấy?”
Màn xe kéo lên lộ ra gương mặt tiều tụy của Thôi Ninh, nàng đáp: “ Phụ thân, hài nhi đi tìm Bùi Oánh.”
“ Ừ đi đi! Nhớ về sớm nhé.” Thôi Viên cười hiền hậu phất tay xe ngựa liền đi vào trong phủ.
Thôi Ninh đang muốn buông màn xe xuống thì thấy nam nhân trẻ tuổi thúc ngựa tiến đến cười nịnh nọt nói: “ Thôi tiểu thư một tháng không gặp lại đẹp thêm vài phần rồi.”
Thôi Ninh cười nhạt một tiếng, rồi kéo màn xe xuống. Xe ngựa chậm rãi khởi hành ra khỏi phủ. Chu Thử nhìn theo chiếc xe ngựa đang biến mất dần đôi mắt hiện lên tia gian xảo.
Ngoài thư phòng, Chu Thử khoanh tay đứng nghiêm biểu hiện rất kính cẩn lắng nghe lắng nghe còn Thôi Viên đang chắp tay trong phòng đi đi lại lại. Bước đầu tiên và bước thứ hai của kế hoạch đã thực hiện xong trong cùng một ngày, đây làm điềm tốt, mấu chốt của kế hoạch chính là xem Khả Hãn Đăng Lợi có thể phối hợp được với mình hay không. Nếu tính toán thời gian thì ngày mai ắt hẳn có tin tức truyền đến.
Thầm nghĩ vậy, Thôi Viên đưa mắt nhìn thoáng qua Chu Thử thấy hắn đứng nghiêm ánh mắt nhìn xuống từ đầu đến cuối không thay đổi tư thế. Thậm chí mắt cũng không hề chớp cái nào. Không biết vì sao nhìn thấy hắn Thôi Viên lại bất giác nhớ đến Trương Hoán. Hai người vóc dáng cũng không khác nhau mấy, cũng da ngăm đen, quan trọng hơn là Chu Thử cũng làm việc gọn gàng, dứt khoát là một nhân tài khó kiếm.
Nghe nói Trương Hoán ở Hà Đông làm một tướng quân chỉ huy ba ngàn kỵ binh. Trước đây không lâu Trương Nhược Hạo khi lên triều đã xin phong chức Ngu Hương tử tước cho Trương Hoán, ý là đem vị trí gia chủ truyền lại cho Trương Hoán.
Nhưng bên trong Trương gia lại náo loạn vì việc này. Thôi Viên cũng một mực nhẫn nhịn chỉ cần kế hoạch của hắn thực hiện được thì Trương Nhược Hạo kia chưa chắc đã được như ý. Thôi Viên cười lạnh một tiếng đưa mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Hắn vỗ nhẹ vào vai Chu Thử ôn hòa cười nói: 'Ta đang muốn thành lập lại một đội Long Vũ quân năm ngàn người, ngươi sẽ nhận chức Trung lang tướng đảm nhiệm chức thống lĩnh Long Vũ quân.”
Chu Thử không nói gì mặt cũng không biểu lộ cảm xúc chỉ khẽ gật đầu.
Khả Hãn Đăng Lợi ở trong một một phủ đệ bằng đá lớn nhất thành. Lúc này đang được bảo vệ cần thận, xung quanh trong vòng một trăm bước không có chướng ngại vật nào, gần ngàn quân thiết vệ tinh nhuệ tuần tra suốt ngày đêm bất kể người lạ nào vào trong phạm vi này đều bị giết ngay.
Lúc này trong một căn phòng yên tĩnh, Khả Hãn người Hồi Hột đang xem lại bức thư tín Thôi Viên tự tay viết, còn có dấu ấn thừa tướng và ký tên bên dưới chắc chắn không phải đồ giả.
Đăng Lợi ngẩng lên nhìn thoáng Chu Hi Thái lạnh nhạt hỏi: “ Trong thư nói có thể giữ ngươi làm con tin nhưng ngươi thật sự là Kim Ngô Vệ đại tướng quân Chu Hi Thái thật sao?”
Chu Hi Thái cười không đáp, hắn quay lại nhìn Mai Lục. Mai Lục hiểu ý, hắn lập tức tiến đến nói: “ Thưa Khả Hãn, mười lăm năm trước thuộc hạ tấn công Sơn Đông thất bại bị bắt chính hắn đã thả thuộc hạ, thuộc hạ có thể chứng minh hắn chính là Kim Ngô Vệ đại tướng quân Chu Hi Thái.”
Đăng Lợi gật nhẹ đầu nói: “ Thôi thừa tướng của ngươi thật khôn quá, chẳng cho ta cái gì lại muốn ta rút toàn bộ quân đội có quá đáng hay không? Ít nhất hắn cũng phải tỏ ra có thành ý một chút chứ, như là cắt Hà Tây cho ta...”
Chu Hi THái lạnh lùng cười nói: “ Tướng quốc nhà ta chỉ nói ra đề nghị cá nhân chứ không phải đàm phán cũng Khả Hãn, nếu như Khả Hãn không muốn có thể xé thư giết sứ giả (ý là cự tuyệt thẳng thừng) còn về đất Hà Tây Khả Hãn có năng lực thì từ mà chiếm lấy!”
Đăng Lợi cười ha hả: “ Đất Hà Tây của các ngươi phân nửa là bị Thổ Phiên chiếm mất. Ta chả hứng thú gì với vùng đất bằng bàn tay đó. Nói thật ta muốn chính là vùng Lũng Hữu giàu có đông đúc kia.”
Cười dứt hắn suy nghĩ chốc lát rồi mình Mai Lục nói: “ Việc này quan trọng, để ta suy nghĩ kỹ thêm đã, mấy ngày nữa sẽ cho ngươi một câu trả lời chính xác.”
Nói đến đây hắn quay lại nhìn Mai Lục cười nhạt nói: “ Chu đại tướng quân đã là cố tri của ngươi vậy ngươi hãy thay ta chiêu đãi hắn thật tốt về phần đàm phán giá ngựa với Đại Đường tiếp tục tiến hành như đã định.”
“!”
...
Ngày hai mươi tháng ba, ở phía tây cách Trường An hai mươi dặm,hơn mười con chiến mã cấp tốc từ phương xa chạy lại. Viên quan dẫn đầu mình đầy bụi cát màu vàng là một người trẻ tuổi tóc trắng, sợi tóc lòa xào trong gió chính là Chu Thử thống lĩnh đội bảo vệ sứ giả đi thành Tây Thụ Hàng.
Khả Hãn Đăng Lợi sau mười ngày mới chính thức trả lời dứt khoát cho Chu Hi Thái, đồng ý với đề nghị bí mật mà Thôi Viên đưa ra cũng giữ Chu Hi Thái làm con tin.
Bấy giờ triều đình Đại Đường và Hồi Hột cũng đã hoàn tất việc đàm phán, phía Hồi Hột kiên trì giá là bốn mươi súc lụa đổi lấy một con ngựa giá này quá cao với giá tại Đại Đường là ba súc lụa đổi một con ngựa. Hai bên không bên nào chịu nhún nên đàm phán trở nên bế tắc.
Thấy thành Trường An đã không còn xa nữa, phía trước có nhiều người đi lại hơn mấy tên tùy tùng đi đầu liền gò nhẹ dây cương để ngựa đi chậm hơn. Chu Thử từ phía sau phi lên thấy vậy giận dữ nói: “ Vì sao lại giảm tốc độ?”
“ Tướng quân ngài xem phía trước!” Một tùy tùng đưa tay chỉ về phía trước, chỉ thấy xa xa trên quan đạo có hai đội khuân vác mà quan binh chiếm hơn nửa trong số đó.
Chu Thử “ Hừ một tiếng, hắn không đi chậm lại mà tăng tốc phóng về hướng đám khuân vác kia. Đám khuân vác không kịp đề phòng mấy ngườu bị đá vụn bắn phải. Mấy người phía sau đều vứt bỏ hàng tránh sang lề đường.
Ngựa không dừng vó mười mấy thớt ngựa biến mất ở phía xa...
Cùng thời điểm Chu Thử vào thành tại Thái Cực cung, Trương thái hậu nằm trên giường hưởng thụ sự đấm bóp của hai gã tiểu hoạn quan, cách đó một màn lụa mỏng là người em của bà ta Trương Hoa đang khóc lóc kể lể nỗi oan ức: “ Em chỉ mua vài mẫu ruộng với giá thấp thôi vậy mà đã có ngự sử trong nội các tố cáo rồi, xin đại tỷ hãy cứu em đi.”
Trương thái hậu đã ba tháng nay lấy lại được quyền lực liền liên tiếp đề bạt người trong gia tộc, lại bãi miễn ngự sử Lô Nghị dám vượt quyền bà, có thể nói là nhất thời có quyền lớn trong tay, với nàng thì việc nhỏ như vậy không đáng để tâm.
Trương thái hậu giơ ngón tay ngọc thổi khẽ một cái, khinh thường nói: “ Tại sao ta cứ nói ngươi ngày càng không có tiền đồ, chỉ có mỗi việc cỏn con ấy mà cũng khóc lóc kể lể với ta, ngự sử muốn tố cáo thì cứ để hắn làm có ta ở đây xem ai dám dộng đến ngươi!”
“ Chính là Thôi tướng quốc đã lệnh cho Đại Lý tự, Hình bộ, Ngự sử đài do đó ba ty đó lập án hơn nữa đã tạm thời miễn chức của em. Nếu như không phải là việc khẩn cấp em đâu dám nhờ đến đại tỷ.”
“ Lại có chuyện đó à?”
Trương thái hậu xoay người ngồi dậy, rồi ra lệnh: “ Đi! Gọi Thôi Viên đến cho ai gia!”
Một lát sau một tiểu hoạn quan đến báo, Thôi tướng quốc đã được gọi đến, chờ ở cửa chính chờ gặp mặt.
“ Tuyên hắn vào đây!”
Trương thái hậu ngồi thẳng người rồi nói với Trương Hoa: “ Ngươi cứ đứng một bên xem hắn trả lời thế nào với ai gia.”
Vừa nói xong thì Thôi Viên đã thong thả đi đến, hắn không lộ vẻ gì chắp tay thi lễ với thái hậu: “ Thái hậu có việc gì mà triệu kiến vi thần?”
Trương thái hậu thấy hắn hôm nay không quỳ không khỏi nổi cơn giận dữ nói: “ Thấy ai gia sao không quỳ xuống?”
Thôi Viên lạnh lùng cười: “ Vào năm Khánh Trị thứ sáu hoàng thượng từng hạ chỉ quan từ lục phẩm trở lên không cần phải quỳ. Lần trước Trương Hoán không phải đã nói với thái hậu rồi sao? Vì sao đã biết còn cố hỏi chứ?”
“ Ngươi..!”
Trương thái hậu trong lòng cực kỳ tức giận, nàng cố dằn cơn giận xuống nói: “ Ai gia nghe nói ngươi muốn bãi chức của Thái thường khanh, có việc này không?”
Thôi Viên liếc nhìn Trương Hoa, hắn chỉ sang phía đó nói: “ Người này làm trái pháp luật ăn hối lộ, chiếm đoạt ba trăm khoảnh đất (một khoảnh bằng một trăm mẫu) đã vi phạm vào luật pháp Đại Đường ta. Nội các quyết định cách chức Thái Thường khanh vụ này ngày mai đem ra tam ty hội thẩm, không biết thái hậu có ý kiến gì?”
Trương thái hậu nghe thấy có chút không ổn nhưng Trương Hoa đứng bên cạnh bà ta lại vừa đảm bảo sẽ lo liệu ổn thỏa nên muốn giữ được sĩ diện bèn xầm mặt xuống: “ Nếu ai gia không đồng ý?”
Thôi Viên khóe miệng khẽ nhếch lên một tia trào phúng vui vẻ, hắn lắc nhẹ đầu thương cảm nói: “ Cho người một cái cọc ngươi thật sự muốn trèo lên chơi.”
Hắn cười ha hả, xoay người đi luôn. Trương thái hậu giận đến phát run, bà ta đứng phắt dậy hổn hển gầm lên: “ Người đâu! Bắt hắn lại cho ta.”
Hơn mười thị vệ đứng xung quanh không nhúc nhích cứ như biến thành tượng đá cả rồi. Thôi Viên đi thẳng ra cửa đại diện mới chắp tay sau lưng nói vọng vào: “ Thái hậu khi nào nghĩ thấu đáo thì lại cho người tìm lão phu nhé!”
Dứt lời, hắn ngửa mặt lên trời cười to từ từ bỏ đi.
Một lúc lâu sau, Trương thái hậu mới chán nản ngồi xuống nhìn chằm chằm phía trước run run không nói nên lời.
...
Xe ngựa chạy nhanh đến Thừa Thiên môn, Thôi Viên nhắm mắt lại nụ cười chào phúng vẫn còn trên môi dù thân thể đang bị xe ngựa xóc lên nhè nhẹ. Trồng Cây cuối cùng cũng đến ngày hái quả rồi, hắn không tin rằng Trương thái hậu sẽ chịu buông tay hoàn toàn! Nàng ta chắc chắn sẽ không làm vậy, hưởng thụ sự ngọt ngào của quyền lực rồi nàng sẽ không cam lòng buông tay, nàng nhất định sẽ van xin mình thôi.
'Thái hậu” Thôi Viên nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng chẳng qua hắn sẽ nuôi lại Thái Cực cung một kẻ bù nhìn, nếu bỏ đi thân phận tôn quý thì bà ta cũng chẳng khác gì con bù nhìn trong ruộng lúa cả.
Xe ngựa đi chậm dần lại, Thôi Viên mở mắt ra không hài hỏi: “ Vì sao lại dừng xe.”
“ Tướng quốc, thuộc hạ đã trở lại!” Ngoài xe ngựa có tiếng nói khẽ của Chu Thử.
Thôi Viên vụt ngồi dậy, hắn liền tỉnh táo ngay lập tức, chậm rãi kéo màn xe. Trước mặt hắn là Chu Thử với đầu tóc bạc trắng và ánh mắt quen thuộc.
“ Chuyển hướng về phủ.”
Xe ngựa lập tức quay đầu chạy nhanh về hướng Thôi phủ.
Xe ngựa nhanh chóng về đến cửa Thôi phủ, cửa chính đã mở xe ngựa của Thôi Viên phóng nhanh ra, Thôi Viên vẫy gọi con gái: “ Ninh nhi con lại định đi đâu đấy?”
Màn xe kéo lên lộ ra gương mặt tiều tụy của Thôi Ninh, nàng đáp: “ Phụ thân, hài nhi đi tìm Bùi Oánh.”
“ Ừ đi đi! Nhớ về sớm nhé.” Thôi Viên cười hiền hậu phất tay xe ngựa liền đi vào trong phủ.
Thôi Ninh đang muốn buông màn xe xuống thì thấy nam nhân trẻ tuổi thúc ngựa tiến đến cười nịnh nọt nói: “ Thôi tiểu thư một tháng không gặp lại đẹp thêm vài phần rồi.”
Thôi Ninh cười nhạt một tiếng, rồi kéo màn xe xuống. Xe ngựa chậm rãi khởi hành ra khỏi phủ. Chu Thử nhìn theo chiếc xe ngựa đang biến mất dần đôi mắt hiện lên tia gian xảo.
Ngoài thư phòng, Chu Thử khoanh tay đứng nghiêm biểu hiện rất kính cẩn lắng nghe lắng nghe còn Thôi Viên đang chắp tay trong phòng đi đi lại lại. Bước đầu tiên và bước thứ hai của kế hoạch đã thực hiện xong trong cùng một ngày, đây làm điềm tốt, mấu chốt của kế hoạch chính là xem Khả Hãn Đăng Lợi có thể phối hợp được với mình hay không. Nếu tính toán thời gian thì ngày mai ắt hẳn có tin tức truyền đến.
Thầm nghĩ vậy, Thôi Viên đưa mắt nhìn thoáng qua Chu Thử thấy hắn đứng nghiêm ánh mắt nhìn xuống từ đầu đến cuối không thay đổi tư thế. Thậm chí mắt cũng không hề chớp cái nào. Không biết vì sao nhìn thấy hắn Thôi Viên lại bất giác nhớ đến Trương Hoán. Hai người vóc dáng cũng không khác nhau mấy, cũng da ngăm đen, quan trọng hơn là Chu Thử cũng làm việc gọn gàng, dứt khoát là một nhân tài khó kiếm.
Nghe nói Trương Hoán ở Hà Đông làm một tướng quân chỉ huy ba ngàn kỵ binh. Trước đây không lâu Trương Nhược Hạo khi lên triều đã xin phong chức Ngu Hương tử tước cho Trương Hoán, ý là đem vị trí gia chủ truyền lại cho Trương Hoán.
Nhưng bên trong Trương gia lại náo loạn vì việc này. Thôi Viên cũng một mực nhẫn nhịn chỉ cần kế hoạch của hắn thực hiện được thì Trương Nhược Hạo kia chưa chắc đã được như ý. Thôi Viên cười lạnh một tiếng đưa mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Hắn vỗ nhẹ vào vai Chu Thử ôn hòa cười nói: 'Ta đang muốn thành lập lại một đội Long Vũ quân năm ngàn người, ngươi sẽ nhận chức Trung lang tướng đảm nhiệm chức thống lĩnh Long Vũ quân.”
Chu Thử không nói gì mặt cũng không biểu lộ cảm xúc chỉ khẽ gật đầu.
Bình luận facebook