Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 680
Trước thái độ và lời nói của Lạp Hy Đức, Tô Nhĩ Mạn cảm thấy như đụng phải cái đinh, vì thế trong lòng ông ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không dám biểu hiện thái độ mình. Trái lại Tô Nhĩ Mạn vẫn cố nặn ra một nụ cười, rồi với vẻ nhún nhường, ông ta nói: “ Calipha quả nhiên là có con mắt nhìn xa trông rộng, chỉ cần chắc chắn khống chế được đám người Hồi Hột và Cát La Lộc, thì Đại Đường cho dù hùng mạnh thế nào cũng không dám hành động liều lĩnh được. Ta lần này đến Ba Cách Đạt cũng chính là vì bọn họ đây”
Lạp Hy Đức bị câu nói của Tô Nhĩ Mạn gợi trí tò mò, hắn ta thoáng ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chú vào vị quốc sư kia, ánh mắt đầy vẻ thúc giục: “ Ông hãy nói một chút xem nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”
“ Bẩm Calipha chuyện là thế này, hiện tại Hồi Hột đang gặp phải tai họa nghiêm trọng, có nguy cơ thiếu lương thực trầm trọng. Vì vậy mà phái “ thân Đại Đường” đã thuyết phục Khả Hãn phái người sang Đại Đường cầu viện, cũng như cầu hôn với Đại Đường công chúa. Còn nhóm những người Túc Đặc, cùng Ma Ni Giáo là “ phe nhóm Đại Thực” thì phản đối mạnh mẽ ý kiến của “ phe thân Đường kia” Cuối cùng Khả Hãn cũng đáp ứng cho bọn họ đồng thời với phe kia hướng Đại Thực để cầu viện. Bên cạnh đó Khả Hãn cũng phái ta tới thỉnh cầu Calipha bệ hạ trợ giúp cho Hồi Hột năm mươi vạn con dê, để giúp cho chúng ta qua cơn khốn khó”
“ Trợi giúp năm mươi vạn con dê” Lạp Hy Đức cười lạnh một tiếng, hắn ta chắp hai tay ra sau lưng đi đi lại lại vài bước trong cung điện, rồi bỗng nhiên quay đầu lại nói: “ Vậy Khả Hãn của các ngươi định đáp ứng điều kiện gì cho ta đây”
“ Khả Hãn thành hôn với muội muội An Tư lệ của ngài, và lập cô ấy làm Khả Đôn của Hồi Hột”
Không đợi cho Tô Nhĩ Mạn nói hết câu, Lạp Hy Đức đã cắt lời ông ta, nói: “ Vậy cái việc mà ông vừa nói Khả Hãn các ngươi cầu hôn với công chúa Đại Đường là có ý gì. Vậy rốt cuộc ông ta định lập ai lên làm Khả Đôn đây”
“ Bệ hạ, Khả Hãn định lập hai Khả Đôn”
Lạp Hy Đức ngửa mặt cười lớn: “ Hay lắm! Hay cho loại người hai mặt, ta còn đang trông cậy hắn giúp ta kìm chế Đại Đường. Không biết để hắn bỏ ra một chút binh lính thì phải trả cho hắn nhiều đến mức nào đây?”
Tiếng cười của Lạp Hy Đức bỗng nhiên im bặt, ánh mắt của hắn thu liễm, nhìn thẳng vào Tô Nhĩ Mạn, lạnh lùng nói: “ Nếu ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của ta, ta sẽ lập tức phong cho ngươi làm Y Khắc Tháp của Bố Cáp Lạp. Cũng hứa chắc chắn sẽ đảm bảo cho gia tộc Tô Nhĩ Mạn của ngươi được làm chủ nhân của Bố Cáp Lạp mãi mãi.”
Tô Nhĩ Mạn nghe những lời ấy trong lòng mừng như điên, ông ta tung mình quỳ rạp xuống dưới chân Lạp Hy Đức, hôn giày và bái lạy Lạp Hy Đức một cách đầy sùng bái: “ Chủ nhân của ta, ta nguyện làm nô bộc trung thành nhất của người. Xin người hãy tin tưởng ta, không chỉ có người Hồi Hột, mà cả người Cát La lộc cũng tình nguyện là con chó giữ của cho ngài. Ta xin thề là như vậy”
Tô Nhĩ Mạn đi rồi, Lạp Hy Đức chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong cuung điện, hắn ta vừa mới nhận được tin tức tình báo: Đại Đường đã đặt trung tâm thống trị của Tây Vực ở Toái Diệp, đồng thời cũng điều động một số lượng quân đội rất lớn đến địa điểm này. Cứ như vậy, Lạp Hy Đức thấy rõ được việc Đại Đường đang dần phá vỡ thỏa thuận ngầm giữa hai bên. Nếu như vậy thì một cuộc chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.
“ Bọn người Đại Đường” Lạp Hy Đức nhìn về phía chân trời phương đông xa xôi kia, hắn lầm bẩm nói: “ Chẳng lẽ thất bại trong trận Đát La Tư năm xưa chưa dạy dỗ cho các ngươi điều gì sao?”
“ Bẩm bệ hạ, A Cổ Thập thân vương đã tới, xin cầu kiến người” Một tên thị vệ cẩn thận bẩm báo với Lạp Hy Đức.
“ À! Cho hắn vào đi” Lạp Hy Đức lập tức dừng những suy tính trong đầu mà quay trở về chỗ ngồi của mình.
Lát sau, A Cổ Thập được thị vệ dẫn vào trong hoàng cung. Trong chiến dịch Sơ Lặc trước đây, A Cổ Thập bị Đường quân bắt sống và trở thành một vị thân vương mang thân phận của một tù binh trong suốt gần hai năm trời. về sau chính Lạp Hy Đức đã dùng hai mươi vạn tiền vàng để chuộc hắn về. Bản thân A Cổ Thập và Lạp Hy Đức là anh em họ với nhau. Mối quan hệ cá nhân giữa hai người bọn họ cũng rất tốt. Sau khi được chuộc thân trở về, A Cổ Thập liên tục tự giam mình trong phủ đệ ở Ba Cách Đạt. Trong khoảng thời gian này, một mặt hắn ta ghi chép lại những gì đã nghe thấy, nhìn thấy ở phương Đông trong suốt gần hai năm bị bắt làm tù binh của Đại Đường. Nhưng cũng còn một lý do khác khiến hắn xử sự như vậy, đó là vì hắn mặc cảm, bị sỉ nhục vì việc mang thân phận tù binh Đại Đường, cho nên hắn không muốn gặp ai cả. Mãi cho đến tháng bảy năm ngoái, hắn mới chập nhận lời mời làm phó quán chủ của cơ quan “ Tối Cao Học Thuật Cơ Cấu Trí Tuệ quán” do Hắc Y Đại Thực mở ra.
Từ lúc được chuộc về cho đến gần đây, Lạp Hy Đức cũng không hề ngó ngàng tới A Cổ Thập, và bản thân vị thân vương này cũng cho rằng mình được yên phận mà sống trong vương phủ. Nhưng nửa tháng trước đây, Lạp Hy Đức bỗng nhiên lại cho triệu kiến A Cổ Thập, ông ta muốn bổ nhiệm hắn làm Tổng Đốc của Tát Mã Nhĩ Hãn, toàn quyền phụ trách tất cả các công việc hành chính, quân sự của khu vực phía đông A Mẫu Hà. Điều này khiến cho A Cổ Thập đắn đo suy nghĩ rất nhiều, hắn xin phép có thời gian để suy nghĩ và hôm nay chính là ngày cuối cùng của thời hạn đó rồi.
A Cổ Thập vừa bước vào hoàng cung lại vừa thấp thỏm trong lòng. Khi bước vào trong cung điện, hắn nhìn thất Lạp Hy Đức đang tủm tỉm cười với hắn. A Cổ Thập lập tức tiến lên một bước, quỳ xuống hành lễ, trầm giọng nói: “ Thần đệ A Cổ Thập bái kiến CaLiPha bệ hạ”
“ Mấy ngày qua ta luôn chờ đợi tin tức phản hồi của đệ, nhưng không thấy hồi âm, cho nên ta cũng không nghĩ rằng đệ sẽ đến vào ngày cuối cùng của thời hạn đâu. Ta có thể thất đệ vẫn còn đang do dự rất nhiều” Lạp Hy Đức khẽ thở dài, nói: “ Chẳng lẽ đệ không muốn giúp ta làm việc nữa hay sao?”
“ Bẩm bệ hạ, thần đệ đã nghĩ thông suốt rồi. Hôm nay tới đây là muốn trình bày với hoàng huynh, đệ xin đảm nhiệm chức vụ Tổng Đốc Tát Mã Nhĩ Hãn”. Như vậy rốt cuộc A Cổ Thập cũng đã đồng ý với lời đề nghị của Lạp Hy Đức, chỉ có điều cách nhận lời của hắn xem ra còn có phần miễn cưỡng.
A Cổ Thập ngày hôm nay không còn là A Cổ Thập tràn đầy niềm tin và những mơ mộng như năm xưa nữa mà những hoang tưởng ngây thơ của “ một thời nông nổi” như khi còn làm Tổng Đốc của Da Lộ Tát Lãnh bây giờ cũng không còn thấy xuất hiện trong đầu vị thân vương này. Bởi vì sau hai năm sống kiếp tù binh, rồi khi trở về lại tự giam mình mà nghiền ngẫm đã khiến cho những suy nghĩ của hắn trở nên chín chắn thuần thục hơn. A Cổ Thập biết rằng khi Calipha quyết định bổ nhiệm hắn làm Tổng Đốc của Tát Mã Nhĩ Hãn, phụ trách cả một khu vực rộng lớn phía đông A Mẫu Hà là chắc chắn ông ta đã có thâm ý. Nhưng chắc chắn Lạp Hy Đức không hề có ý định trọng dụng hắn, cũng không phải bởi vì A Cổ Thập có chút hiểu biết về Đường quân mà nguyên nhân thực sự của việc Lạp Hy Đức muốn A Cổ Thập nhận chức Tổng Đốc Tát Mã Nhĩ Hãn chính là vì A Cổ Thập đã từng là tù binh của Đường quân, từng thất bại dưới tay của Đại Đường. Cho nên Lạp Hy Đức muốn sử dụng hắn như một “ liều thuốc thử” để từ đó rút ra kinh nghiệm trong chiến đấu với Đường quân. Nếu như khi giao tranh Đại Thực bị “ lép vế” trước Đại Đường, thì lạp Hy Đức cũng có cớ mà biện bạch với người trong nước rằng: Đại Thực thất thế trước Đại Đường không phải là vì thực lực không đủ, mà tất cả là do A Cổ Thập kém tài.
Quyền mưu, thủ đoạn của Lạp Hy Đức như thế nào thì A Cổ Thập cũng đã nhìn thấu ra rồi. Nhưng bản thân thâm tâm của hắn cũng có một khát vọng được chứng minh bản thân, và được “ phục thù” một lần nữa. Hắn khát vọng được cùng Đại Đường giao thủ lần nữa để có thể phục hận chiến dịch Sơ Lặc năm xưa. Khát vọng này hắn đã nung nấu, ấp ủ bấy lâu nay rồi. Vì vậy, trên thực tế khi mà Lạp Hy Đức đưa ra lời đề nghị bổ nhiệm hắn làm Tổng Đốc Tát Mã Nhĩ Hãn hắn đã đồng ý không chút do dự. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra do dự miễn cưỡng. Biểu hiện này cũng chỉ là “ làm hàng”, để hắn tìm kiếm lợi ích lớn hơn mà thôi.
“ CaliphaCalipha bệ hạ, thần đệ đã từng tận mắt nhìn thấy sức mạnh thực sự của binh lính Đại Đường. Bọn họ thiện chiến và dũng mãnh không thua kém gì những cận vệ quân tinh nhuệ nhất của chúng ta. Cho nên lần này thần đệ đi Tát Mã Nhĩ Hãn, nhất định bệ hạ phải cấp đủ binh lực cho đệ mới được”
“ Được rồi! Chuyện này thì không thành vấn đề”. Tâm trạng của Lạp Hy Đức lúc này đã trở nên hưng phấn hơn. Ông ta vẫy tay nói: “ Đệ hãy đi theo ta”
A Cổ Thập lập tức theo chân Lạp Hy Đức. Hai người bọn họ đi sang một gian thiên điện ở ngay cạnh đó. Ở nơi này, thị vệ canh phòng nghiêm ngặt, bất luận là ai đi nữa thì cũng không được tùy tiện vào đây nếu không được sự cho phép của Lạp Hy Đức. Đây cũng chính là nơi ông ta đưa ra những quyết sách.
Bên trong gian thiên điện này, đèn dầu sáng rực rỡ, ở trên bốn bức tường đều treo đầy các loại bản đồ. Lạp Hy Đức đi thẳng tới bức tường ở chính diện, ông ta nhẹ nhàng gõ vào vách tường mấy cái, lập tức một tấm bản đồ lớn bằng gỗ từ từ rơi xuống. Sau đó nằm ngay ngắn nghiêm chỉnh trên bức tường đó. Đây chính là tấm bản đồ mô phỏng một khu vực rộng lớn từ phía tây của sông A Mẫu Hà cho tới tận Sơ Lặc của Đại Đường. Trong đó bao gồm cả phía đông của Hô La San, và lưu vực của các con sông, như: sông A Mẫu, sông Dược Sát, sông Tín Độ ( Tức là Ấn Độ Hà). Ngoài ra còn có phần lãnh thổ rộng lớn của Hồi Hột, Cát La Lộc cũng được thể hiện trên tấm bản đồ này. Có thể nói tất cả các thành trì, dòng sông, núi non đều được đục đẽo và thể hiện một cách rất tỉ mỉ rõ ràng.
Lạp Hy Đức bị câu nói của Tô Nhĩ Mạn gợi trí tò mò, hắn ta thoáng ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chú vào vị quốc sư kia, ánh mắt đầy vẻ thúc giục: “ Ông hãy nói một chút xem nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”
“ Bẩm Calipha chuyện là thế này, hiện tại Hồi Hột đang gặp phải tai họa nghiêm trọng, có nguy cơ thiếu lương thực trầm trọng. Vì vậy mà phái “ thân Đại Đường” đã thuyết phục Khả Hãn phái người sang Đại Đường cầu viện, cũng như cầu hôn với Đại Đường công chúa. Còn nhóm những người Túc Đặc, cùng Ma Ni Giáo là “ phe nhóm Đại Thực” thì phản đối mạnh mẽ ý kiến của “ phe thân Đường kia” Cuối cùng Khả Hãn cũng đáp ứng cho bọn họ đồng thời với phe kia hướng Đại Thực để cầu viện. Bên cạnh đó Khả Hãn cũng phái ta tới thỉnh cầu Calipha bệ hạ trợ giúp cho Hồi Hột năm mươi vạn con dê, để giúp cho chúng ta qua cơn khốn khó”
“ Trợi giúp năm mươi vạn con dê” Lạp Hy Đức cười lạnh một tiếng, hắn ta chắp hai tay ra sau lưng đi đi lại lại vài bước trong cung điện, rồi bỗng nhiên quay đầu lại nói: “ Vậy Khả Hãn của các ngươi định đáp ứng điều kiện gì cho ta đây”
“ Khả Hãn thành hôn với muội muội An Tư lệ của ngài, và lập cô ấy làm Khả Đôn của Hồi Hột”
Không đợi cho Tô Nhĩ Mạn nói hết câu, Lạp Hy Đức đã cắt lời ông ta, nói: “ Vậy cái việc mà ông vừa nói Khả Hãn các ngươi cầu hôn với công chúa Đại Đường là có ý gì. Vậy rốt cuộc ông ta định lập ai lên làm Khả Đôn đây”
“ Bệ hạ, Khả Hãn định lập hai Khả Đôn”
Lạp Hy Đức ngửa mặt cười lớn: “ Hay lắm! Hay cho loại người hai mặt, ta còn đang trông cậy hắn giúp ta kìm chế Đại Đường. Không biết để hắn bỏ ra một chút binh lính thì phải trả cho hắn nhiều đến mức nào đây?”
Tiếng cười của Lạp Hy Đức bỗng nhiên im bặt, ánh mắt của hắn thu liễm, nhìn thẳng vào Tô Nhĩ Mạn, lạnh lùng nói: “ Nếu ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của ta, ta sẽ lập tức phong cho ngươi làm Y Khắc Tháp của Bố Cáp Lạp. Cũng hứa chắc chắn sẽ đảm bảo cho gia tộc Tô Nhĩ Mạn của ngươi được làm chủ nhân của Bố Cáp Lạp mãi mãi.”
Tô Nhĩ Mạn nghe những lời ấy trong lòng mừng như điên, ông ta tung mình quỳ rạp xuống dưới chân Lạp Hy Đức, hôn giày và bái lạy Lạp Hy Đức một cách đầy sùng bái: “ Chủ nhân của ta, ta nguyện làm nô bộc trung thành nhất của người. Xin người hãy tin tưởng ta, không chỉ có người Hồi Hột, mà cả người Cát La lộc cũng tình nguyện là con chó giữ của cho ngài. Ta xin thề là như vậy”
Tô Nhĩ Mạn đi rồi, Lạp Hy Đức chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong cuung điện, hắn ta vừa mới nhận được tin tức tình báo: Đại Đường đã đặt trung tâm thống trị của Tây Vực ở Toái Diệp, đồng thời cũng điều động một số lượng quân đội rất lớn đến địa điểm này. Cứ như vậy, Lạp Hy Đức thấy rõ được việc Đại Đường đang dần phá vỡ thỏa thuận ngầm giữa hai bên. Nếu như vậy thì một cuộc chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.
“ Bọn người Đại Đường” Lạp Hy Đức nhìn về phía chân trời phương đông xa xôi kia, hắn lầm bẩm nói: “ Chẳng lẽ thất bại trong trận Đát La Tư năm xưa chưa dạy dỗ cho các ngươi điều gì sao?”
“ Bẩm bệ hạ, A Cổ Thập thân vương đã tới, xin cầu kiến người” Một tên thị vệ cẩn thận bẩm báo với Lạp Hy Đức.
“ À! Cho hắn vào đi” Lạp Hy Đức lập tức dừng những suy tính trong đầu mà quay trở về chỗ ngồi của mình.
Lát sau, A Cổ Thập được thị vệ dẫn vào trong hoàng cung. Trong chiến dịch Sơ Lặc trước đây, A Cổ Thập bị Đường quân bắt sống và trở thành một vị thân vương mang thân phận của một tù binh trong suốt gần hai năm trời. về sau chính Lạp Hy Đức đã dùng hai mươi vạn tiền vàng để chuộc hắn về. Bản thân A Cổ Thập và Lạp Hy Đức là anh em họ với nhau. Mối quan hệ cá nhân giữa hai người bọn họ cũng rất tốt. Sau khi được chuộc thân trở về, A Cổ Thập liên tục tự giam mình trong phủ đệ ở Ba Cách Đạt. Trong khoảng thời gian này, một mặt hắn ta ghi chép lại những gì đã nghe thấy, nhìn thấy ở phương Đông trong suốt gần hai năm bị bắt làm tù binh của Đại Đường. Nhưng cũng còn một lý do khác khiến hắn xử sự như vậy, đó là vì hắn mặc cảm, bị sỉ nhục vì việc mang thân phận tù binh Đại Đường, cho nên hắn không muốn gặp ai cả. Mãi cho đến tháng bảy năm ngoái, hắn mới chập nhận lời mời làm phó quán chủ của cơ quan “ Tối Cao Học Thuật Cơ Cấu Trí Tuệ quán” do Hắc Y Đại Thực mở ra.
Từ lúc được chuộc về cho đến gần đây, Lạp Hy Đức cũng không hề ngó ngàng tới A Cổ Thập, và bản thân vị thân vương này cũng cho rằng mình được yên phận mà sống trong vương phủ. Nhưng nửa tháng trước đây, Lạp Hy Đức bỗng nhiên lại cho triệu kiến A Cổ Thập, ông ta muốn bổ nhiệm hắn làm Tổng Đốc của Tát Mã Nhĩ Hãn, toàn quyền phụ trách tất cả các công việc hành chính, quân sự của khu vực phía đông A Mẫu Hà. Điều này khiến cho A Cổ Thập đắn đo suy nghĩ rất nhiều, hắn xin phép có thời gian để suy nghĩ và hôm nay chính là ngày cuối cùng của thời hạn đó rồi.
A Cổ Thập vừa bước vào hoàng cung lại vừa thấp thỏm trong lòng. Khi bước vào trong cung điện, hắn nhìn thất Lạp Hy Đức đang tủm tỉm cười với hắn. A Cổ Thập lập tức tiến lên một bước, quỳ xuống hành lễ, trầm giọng nói: “ Thần đệ A Cổ Thập bái kiến CaLiPha bệ hạ”
“ Mấy ngày qua ta luôn chờ đợi tin tức phản hồi của đệ, nhưng không thấy hồi âm, cho nên ta cũng không nghĩ rằng đệ sẽ đến vào ngày cuối cùng của thời hạn đâu. Ta có thể thất đệ vẫn còn đang do dự rất nhiều” Lạp Hy Đức khẽ thở dài, nói: “ Chẳng lẽ đệ không muốn giúp ta làm việc nữa hay sao?”
“ Bẩm bệ hạ, thần đệ đã nghĩ thông suốt rồi. Hôm nay tới đây là muốn trình bày với hoàng huynh, đệ xin đảm nhiệm chức vụ Tổng Đốc Tát Mã Nhĩ Hãn”. Như vậy rốt cuộc A Cổ Thập cũng đã đồng ý với lời đề nghị của Lạp Hy Đức, chỉ có điều cách nhận lời của hắn xem ra còn có phần miễn cưỡng.
A Cổ Thập ngày hôm nay không còn là A Cổ Thập tràn đầy niềm tin và những mơ mộng như năm xưa nữa mà những hoang tưởng ngây thơ của “ một thời nông nổi” như khi còn làm Tổng Đốc của Da Lộ Tát Lãnh bây giờ cũng không còn thấy xuất hiện trong đầu vị thân vương này. Bởi vì sau hai năm sống kiếp tù binh, rồi khi trở về lại tự giam mình mà nghiền ngẫm đã khiến cho những suy nghĩ của hắn trở nên chín chắn thuần thục hơn. A Cổ Thập biết rằng khi Calipha quyết định bổ nhiệm hắn làm Tổng Đốc của Tát Mã Nhĩ Hãn, phụ trách cả một khu vực rộng lớn phía đông A Mẫu Hà là chắc chắn ông ta đã có thâm ý. Nhưng chắc chắn Lạp Hy Đức không hề có ý định trọng dụng hắn, cũng không phải bởi vì A Cổ Thập có chút hiểu biết về Đường quân mà nguyên nhân thực sự của việc Lạp Hy Đức muốn A Cổ Thập nhận chức Tổng Đốc Tát Mã Nhĩ Hãn chính là vì A Cổ Thập đã từng là tù binh của Đường quân, từng thất bại dưới tay của Đại Đường. Cho nên Lạp Hy Đức muốn sử dụng hắn như một “ liều thuốc thử” để từ đó rút ra kinh nghiệm trong chiến đấu với Đường quân. Nếu như khi giao tranh Đại Thực bị “ lép vế” trước Đại Đường, thì lạp Hy Đức cũng có cớ mà biện bạch với người trong nước rằng: Đại Thực thất thế trước Đại Đường không phải là vì thực lực không đủ, mà tất cả là do A Cổ Thập kém tài.
Quyền mưu, thủ đoạn của Lạp Hy Đức như thế nào thì A Cổ Thập cũng đã nhìn thấu ra rồi. Nhưng bản thân thâm tâm của hắn cũng có một khát vọng được chứng minh bản thân, và được “ phục thù” một lần nữa. Hắn khát vọng được cùng Đại Đường giao thủ lần nữa để có thể phục hận chiến dịch Sơ Lặc năm xưa. Khát vọng này hắn đã nung nấu, ấp ủ bấy lâu nay rồi. Vì vậy, trên thực tế khi mà Lạp Hy Đức đưa ra lời đề nghị bổ nhiệm hắn làm Tổng Đốc Tát Mã Nhĩ Hãn hắn đã đồng ý không chút do dự. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra do dự miễn cưỡng. Biểu hiện này cũng chỉ là “ làm hàng”, để hắn tìm kiếm lợi ích lớn hơn mà thôi.
“ CaliphaCalipha bệ hạ, thần đệ đã từng tận mắt nhìn thấy sức mạnh thực sự của binh lính Đại Đường. Bọn họ thiện chiến và dũng mãnh không thua kém gì những cận vệ quân tinh nhuệ nhất của chúng ta. Cho nên lần này thần đệ đi Tát Mã Nhĩ Hãn, nhất định bệ hạ phải cấp đủ binh lực cho đệ mới được”
“ Được rồi! Chuyện này thì không thành vấn đề”. Tâm trạng của Lạp Hy Đức lúc này đã trở nên hưng phấn hơn. Ông ta vẫy tay nói: “ Đệ hãy đi theo ta”
A Cổ Thập lập tức theo chân Lạp Hy Đức. Hai người bọn họ đi sang một gian thiên điện ở ngay cạnh đó. Ở nơi này, thị vệ canh phòng nghiêm ngặt, bất luận là ai đi nữa thì cũng không được tùy tiện vào đây nếu không được sự cho phép của Lạp Hy Đức. Đây cũng chính là nơi ông ta đưa ra những quyết sách.
Bên trong gian thiên điện này, đèn dầu sáng rực rỡ, ở trên bốn bức tường đều treo đầy các loại bản đồ. Lạp Hy Đức đi thẳng tới bức tường ở chính diện, ông ta nhẹ nhàng gõ vào vách tường mấy cái, lập tức một tấm bản đồ lớn bằng gỗ từ từ rơi xuống. Sau đó nằm ngay ngắn nghiêm chỉnh trên bức tường đó. Đây chính là tấm bản đồ mô phỏng một khu vực rộng lớn từ phía tây của sông A Mẫu Hà cho tới tận Sơ Lặc của Đại Đường. Trong đó bao gồm cả phía đông của Hô La San, và lưu vực của các con sông, như: sông A Mẫu, sông Dược Sát, sông Tín Độ ( Tức là Ấn Độ Hà). Ngoài ra còn có phần lãnh thổ rộng lớn của Hồi Hột, Cát La Lộc cũng được thể hiện trên tấm bản đồ này. Có thể nói tất cả các thành trì, dòng sông, núi non đều được đục đẽo và thể hiện một cách rất tỉ mỉ rõ ràng.
Bình luận facebook