Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 458
Quá trưa một chút, mấy trăm quan viên từ Chu Tước môn đi ra, bọn họ chia nhau đi tới các phường của thành Trường An để thông báo sĩ tử trúng tuyển, và đón họ vào cung yết kiến hoàng thượng. Chỉ chốc lát sau, các phố phường của thành Trường An đã bắt đầu có tiếng pháo nổ, rồi vang lên cả loạt để chúc mừng các sĩ tử thi đỗ. Những tiếng hoan hô, reo hò cũng liên tiếp vang lên. Những sĩ tử vượt được vũ môn sung sướng, hân hoan, được mọi người công kênh ngồi lên ngựa, và trên người được khoác một dải lụa đỏ giành cho người chiến thắng cho niềm vui rồi đi thẳng về hướng hoàng thành. Trên đường đi có vô số hài tử chạy theo bọn họ. Chúng cười nói, la hét và cả đòi tiền lộc của các sĩ tử này nữa. Những âm thanh đó tạo thành một không khí náo nhiệt, ồn ào của cả thành Trường An. Tại Thuận Phong khách sạn ở Sùng Nhân phường, đây là nơi trú ngụ của hơn một trăm tên sĩ tử trong những ngày vừa qua. Khi nghe tin các quan yết bảng, mời người trúng tuyển vào cung, bọn họ chẳng ai bảo ai đều ló rướn cổ nhìn ra đầu con đường với vẻ mặt hồi hộp lo lắng, trông cứ như một bầy ngỗng đang túm tụm lại vậy. Bạch Cư Dị cũng ở trong Thuận Phong khách sạn, hắn cũng đang hồi hộp khẩn trương đến cực điểm. Mặc dù hắn tự nhận thấy bài thi làm cũng không đến nỗi tệ nhưng mà hơn hai mươi vạn thí sinh mà lấy có hai trăm người, như thế tỉ lệ chọi thật là quá cao: một chọi một nghìn. Như vậy khả năng trúng bảng là rất khó. Trái với Bạch Cư Dị, Liễu Tông Nguyên lại không quá để ý tới việc đỗ trượt, bởi vì hắn còn trẻ, nếu như lần này không đỗ thì mùa xuân sang năm hắn có thể thi lại lần nữa. Còn Quách Mục thì cũng hết sức bình tĩnh, hắn tự biết rằng bản thân mình không có hy vọng trúng bảng đợt này, bởi vì bài thi sách luận cuối cùng hắn còn chưa làm xong. Thì làm gì hắn còn cơ hội nữa, trượt là chắc rồi. “ Tới rồi” Bỗng nhiên có ai đó hô lên một tiếng. Ở xa xa dường như có tiếng kèn trống từng bừng truyền đến. Tất cả các sĩ tử bắt đầu kích động hơn, thậm chí có những kẻ nóng vội nhanh chóng chạy đi nghênh đón Tiếng kèn trống rộn rã càng lúc càng tới gần, mười mấy vị quan viên ngồi trên ngựa cùng với đám tùy tùng khua chiêng gõ trống, gọi loa ở trên đầu phố. Trên tay của vị quan viên đi đầu tiên cầm tờ giấy báo trúng sĩ tử trúng tuyển. Vẻ mặt của ông ta tươi cười, niềm nở. Mấy tên sĩ tử nóng lòng, chạy quấn dưới chân ngựa của viên quan ấy rồi lớn tiếng hỏi thăm. Nhưng vị quan viên ấy chỉ cười mà không đáp. Bên cạnh Thuận Phong khách sạn, còn có mấy khách sạn lớn khác, tập trung cả mấy ngàn sĩ tử ở trọ. Lúc này tất cả số sĩ tử ấy đều ủa cả ra đầu con đường lớn, bọn họ vây quanh vị quan viên mang giấy báo sĩ tử trúng tuyển, cảm tưởng như vây kín tới mức nước chảy không lọt nữa. Vị quan viên kia cầm giấy báo trúng tuyển đi tới Bình Khang phường, nghĩa là sẽ có sĩ tử ở đây thi đỗ rồi. Người người cùng nghển cổ, trong đôi mắt tràn đầy sự kích động và chờ đợi được viên quan kia xướng tên. Tên sĩ tử nào cũng tự hỏi: một ngàn người mới có một người trúng tuyển, người này là ai? Có phải là mình không? Viên quan thấy đám sĩ tử kia hồi hộp thế lại càng nửa kín nửa hở, cúi đầu hô lên: “ Các ngươi có biết có mấy người trong số các ngươi trúng tuyển không” Đám sĩ tử đưa mắt nhìn nhau, rồi bỗng nhiên đồng loạt hô to: “ Mau đọc đi!” Viên quan kia cười ha hả, rồi ông ta mở giấy báo trúng tuyển ra đọc: “ Xếp hạng thứ một trăm hai mươi là sĩ tử Trương Dực Đức ở Ích Châu” Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn xung quanh, không biết cái tên Trương Phi này đang ở đâu nữa. “ Ái ôi!” Chỉ thấy một tên sĩ tử nhỏ con, bỗng nhiên cắn mạnh vào xương bàn tay của mình. Sau khi kêu đau, hắn nhảy cao đến ba trượng, hắn giống như một kẻ điên, chân nọ đá chân kia, ngoác miệng cười lớn: “ A!a! Ta đỗ rồi, ta đã đỗ rồi’ Sau đó hắn bỗng nhiên lại khóc rống lên: “ Ối cha mẹ ơi, con thi đỗ rồi” Viên quan vừa tuyên đọc Trương Dực Đức trúng tuyển vội vàng dùng roi ngựa chỉ vào hắn mà phân phó cho đam tùy tùng: “ Mau làm cho hắn tỉnh lại đi không có hắn điên mất rồi” Mấy tên tùy tùng nghe lệnh liền tung mình xuống ngựa, cầm lấy một túi da lớn chạy đến trước mặt hắn, sau đó bọn họ đem túi da đó dốc xuống, lập tức nước ở trong túi da phun ra , xối thẳng vào mặt của Trương Dực Đức. Động tác của bọn họ thuần thục vô cùng chứng tỏ đã làm như thế nhiều lần rồi. Và Trương Dực Đức đã tỉnh tảo trở lại ngay sau đó. Mây tên tùy tùng thấy hắn đã tỉnh táo trở lại liền kéo hắn sang một chỗ khác để thay quần áo. Trong khi đó vị quan kia lại đưa mắt liếc nhìn đám sĩ tử bên dưới, rồi công bố người trúng tuyển tiếp theo: “ Người xếp hạng thứ chín là Liễu Tông Nguyên, sĩ tử đến từ thành Trường An.” Liễu Tông Nguyên khi nghe tên mình được xướng lến thì ngỡ ngàng, liên tục lùi về phía sau hai bước. Quả thật là hắn không dám tin vào điều mà tai mình vừa nghe được. Hắn cũng đã thi đỗ rồi. Hơn nữa lại còn xếp thứ chín nữa chứ. Mọi người đồng thanh chúc mừng hắn, trong ánh mắt của họ cũng tràn đầy sự hâm mộ đối với chàng thư sinh trẻ tuổi anh tài này. Lúc này đầu óc của Liễu Tông Nguyên như trở nên trống rỗng, thậm chí hắn còn không biết mình đang đứng ở đâu nữa. Bạch Cư Dị đứng ở bên cạnh Liễu Tông Nguyên cũng thấy kích động vì hắn. Chàng sĩ tử họ Bạch nắm chặt tay Liễu Tông Nguyên và liên tục chúc mừng hắn: “ Thật là tốt quá rồi, Tông Nguyên Huynh, huynh xếp thứ chín đấy, thật là không đơn giản tí nào cả” Lúc này, tuyệt đại đa số các sĩ tử còn lại đều tự thấy rằng mình đã hết hy vọng. Bởi vì giấy báo trúng tuyển trong tay vị quan viên kia đã đọc theo thứ tự từ dưới lên trên, mà đã đến người xếp thứ chín rồi. Như vậy là phía dưới sẽ không còn ai nữa. Cả thành Trường An này có hơn một trăm phường, với bao nhiêu là khách sạn và tổng cộng hai mươi mấy vạn sĩ tử. Vậy mà một nghìn sĩ tử ở đây đã có hai người thi đỗ rồi, điều này đã là một điều phi thường lắm rồi. làm sao các sĩ tử trúng tuyển lại có thể tập trung hết ở đây được chứ. Rất nhiều sĩ tử cũng đã muốn giải tán vì cho ràng đã hết hy vọng, nhưng bọn họ vẫn chưa cam lòng. Đúng lúc này vị quan kia bỗng nhiên lại khiến đám đông kích động, khi ông ta cao giọng nói: “ Năm nay hoàng thượng ban ân điển rất lớn.. Riêng trong chế khoa lần này cũng có xếp loại Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa. Ở chỗ này của các ngươi cũng có người trúng vào một trong ba vị trí đó rồi” Nghe viên quan nói vậy , lập tức cả nghìn con người lập tức như ngây như dại. Không khí lúc nay yên lặng như tờ, tất cả đều hồi hộp ngơ ngác nhìn về phía viên quan. Và viên quan cũng đã xướng tên người trúng tuyển tiếp theo: “ Đệ nhất danh Trạng Nguyên là Trịnh Châu sĩ tử Bạch Cư Dị. Ai là Bạch Cư Dị? Hắn đang ở đâu vậy?” “ Ở chỗ này” Viên chưởng quỹ của Thuận Phong khách sạn và mấy tên tiểu nhị đẩy hắn ra bên ngoài. Ông ta cũng có vẻ rất kích động, nói lớn: “ Đây là sĩ tử trọ trong Thuận Phong khách sạn của chúng ta, ngày mai ta sẽ đổi tên khách sạn này thành Trạng Nguyên khách sạn” . Cả đám người bỗng nhiên vang lên những tiếng hoan hô, những tiếng vỗ tay rào rào như gió bão. Hơn mười người cùng nhau nâng đỡ Bạch Cư Dị lên cao, rồi tung hứng hắn trên những cánh tay của mình. Liễu Tông Nguyên cũng cười ầm ĩ, hắn cũng đang ủng hộ, chúc mừng trước thành tích huy hoàng của người bạn thân này. Còn đứng ở tít tận cuối cùng là Quách Mục, nhìn thấy cảnh Bạch Cư Dị được mọi người tung hô, hắn cũng lẩm bẩm: “ Ta chân thành chúc huynh đã kim bảng đề danh” Rồi bỗng nhiên hắn ngửa mặt lên mà than với trời: “ Quách Mục ta không còn vương vấn ràng buộc gì nữa, tại sao ta không đi An Tây để tìm kiếm cơ hội làm nên sự nghiệp chứ? “ Trong khi những tiếng hoan hô vẫn vang lên không dút thì Quách Mục đã lặng lẽ xoay người rời đi. Những tiếng hoan hô càng ngày càng vang lên nhiều hơn. Đám sĩ tử trẻ tuổi cứ thế đem tung hứng Bạch Cư Dị trên tay hết lần này đến lần khác. Bạch Cư Dị ngửa mặt nhìn thấy trời xanh mây trắng, cuối cùng thì nước mắt của hắn cũng lặng lẽ lăn trên khóe mi. Trong Đại Minh cung, Trương Hoán ngồi một mình trong ngự thư phòng, trông bộ dáng hắn ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn vậy, Không biết hắn đã ngồi như thế trong bao lâu rồi. Nhi tử của hắn vừa mới ra đời được hai tháng mà đã bị chết non rồi, điều đó khiến cho tâm trạng hắn chìm sâu vào trong sự đau đớn, xót xa.
Bình luận facebook