Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 486
Sau khi địch rút, Thi Dương mang theo mười mấy huynh đệ Đường quân ra bên ngoài thành thị sát tình hình. Trải qua một đêm chiến đấu ròng rã gian khổ, từ tù nhân đến binh lính, ai nấy đều mệt mỏi không thể chịu nổi nữa. Vì vậy mà ngay cả các tù nhân cũng được cho phép trở về tù doanh để ngủ. Ngày hôm nay Thi Dương quyết định cho tất cả nghỉ một ngày để nghỉ ngơi. “ Đội trưởng, người hãy nhìn kìa” Một tên lính bỗng nhiên chỉ về phía tây kêu thật to. Thi Dương quay đầu lại, hướng mắt về phía mà hắn chỉ, thì chỉ thấy nơi xa ấy xuất hiện một đám đông. là kỵ binh. Một cánh kỵ binh đang nhắm chỗ này mà phi thật nhanh tới. mấy tên binh lính xung quanh Thi Dương thất kinh xoay người như muốn chạy trốn rồi, nhưng Thi Dương ngay lập tức trấn an họ: “ Không nên quá sợ hãi như vậy, cứ nhìn thấy rõ đi đã xem nào” Số kỵ binh kia ngày càng tiến lại gần hơn, lúc này binh lính đứng trên tường thành đã cất lên tiếng hoan hô vui mừng, đội kỵ binh kia là kỵ binh của Đường quân. Thi Dương ngắm nhìn là cờ màu vàng Đại Đường Long Kỳ đang tung bay phấp phới giữa đội kỵ binh hùng dũng kia. Đội kỵ binh đang tiến tới Huyền Vũ thành chính là ba ngàn kỵ binh do Đô Đốc Toái Diệp Tào Hán Thần suất lĩnh. Vào rạng sáng ngày hôm nay ông ta đến thị sát tình hình xây dựng công sự ở Chu Tước thành. Trên đường đi thị sát ông ta nhận được tin Huyền Vũ thành bị người Cát La Lộc tập kích. Sự lo lắng, và kinh hãi khiến cho Tào Hán Thần còn chưa kịp bước qua cổng thành mà hạ lệnh cấp tốc chạy tới cứu viện cho Huyền Vũ thành. Cả Toái Diệp này không một ai ngoại trừ Tào Hán Thần biết được thân phận thật sự của Thi Dương: nghĩa tử của hoàng đế Đại Đường, mà mọi người chỉ biết hắn là một tên lính bình thường như bao quân nhân khác ở Toái Diệp. Nói như vậy chúng ta có thể thấy trong chuyện này có điều khó có thể nói rõ được. Chẳng là ba tháng trước đây, trước chiến công và thành tích của Thi Dương trên Kim Long đại đạo, Tào Hán Thần đã định thăng chức cho Thi Dương lên làm Hiệu úy. Nhưng ông ta lại nhận được mật dụ của hoàng đế Trương Hoán chỉ thị cho ông ta đối với bất kỳ chiến công nào của Thi Dương khi đánh giá bao giờ cũng phải khắt khe, và hạ thấp hơn so với những người khác. Đồng thời cũng nghiêm cấm ông ta tiết lộ thân phận thật của Thi Dương. Vốn xuất thân từ một quân nhân nên Tào Hán Thần thấu hiểu được nỗi khổ tâm của hoàng thượng. Hoàng thượng muốn Thi Dương giống như cây non kia lớn lên trong mưa gió để cái cây đó cứng cáp, mạnh mẽ tươi tốt. Tào Hán Thần xuất quân phi ngựa thật nhanh tới trước cổng thành Huyền Vũ. Ngay từ xa sự lo lắng, sốt ruột của ông ta đã được trấn tĩnh lại khi ông ta vẫn nhìn thấy lá đại kỳ của Đường quân vẫn đang tung bay. Như vậy chứng tỏ Huyền Vũ thành vẫn bình an vô sự. Lúc này Thi Dương cùng hai người đội trưởng và những binh lính khác tiến lên phía trước thi lễ với Tào Hán Thần: “ Tham kiến Đại tướng quân” “ Các ngươi thật sự đã làm rất rất tốt” Tào Hán Thần cầm roi ngựa chỉ vào chiến tích đầy huy hoàng của Đường quân vừa tạo ra ở dưới chân thành mà hết lời khen ngợi. Thi Dương tiến thêm một bước nữa và trầm giọng nói: “ Hồi bẩm đại nhân, đây chính là thành quả mà ba trăm huynh đệ đã dùng máu và mạng sống của mình để có được. Đồng thời đó còn là nhờ vào ba ngàn tù binh kia liều chết tương trợ chiến đấu. Nhờ vậy mà chúng thuộc hạ mới đẩy lui được cuộc tập kích của bốn người Cát La Lộc mới đây” “ Có ba trăm người ư” Tào Hán Thần ngẩn người ra, ông ta quét mắt một vòng liền hỏi: “ Thế Hiệu úy của các ngươi đâu, hắn đi đâu rồi” “ Hồi bẩm đại tướng quân, Phương hiệu úy ba ngày trước đã dẫn theo người đi khai thác ở trên núi Ô Tư Mạn đến nay vẫn chưa trở về” Hoàng đội trưởng cùng Dương đội trưởng cùng tiến lên phía trước nói: “ Sau lần đẩy lui cuộc tập kích của bọn Cát La Lộc này, các huynh đệ đều thống nhất đề cử Thi Đội trưởng lên làm Hiệu úy mới. Thi đội trưởng lần này đã lập được kỳ công với chúng ta. Đặc biệt lần này sở dĩ bọn người Cát La lộc thoái binh là bởi vì mũi tên của Thi đội trưởng đã bắn trúng tên tù trưởng của quân địch, khiến chúng như rắn mất đầu rút lui” Tào Hán Thần ngửa mặt lên trời cười to, ông ta tung mình xuống ngựa tiến về phía Thi Dương. Vỗ thật mạnh vào vai hắn và nói: “ Ta biết tên tiểu tử ngươi thâm tàng bất lộ, quả nhiên lại lập được đại công rồi” Thi Dương lập tức quỳ chống một chân xuống theo kiểu quân đội: “ Ty chức không dám giành hết công lao, xin đại tướng quân hãy đem công lao lần này ban cho các huynh đệ cùng các tù nhân. Ty chức nguyện cùng bọn họ chia sẻ thành quả” Tào Hán Thần ngưng thần, ánh mắt nhìn hắn một hồi lâu. Ông ta đang im lặng bỗng nhiên cười một tiếng lạnh lùng nói: “ Bổn tướng quân một khi đã quyết định, chẳng lẽ một tên đội trưởng nhỏ nhoi như ngươi có thể phản đối được sao?Nếu ngươi còn dám nhiều lời ta sẽ phạt ngươi tội phạm thượng” Nói xong ông ta vung tay, lớn tiếng ra lệnh quát: “ Vào thành” . Sau khi trở về Toái Diệp, mặc dù hiển nhiên là bọn người Cát La Lộc đã chủ động tới khiêu chiến nhưng Tào Hán Thần vẫn án binh bất động không hề đưa ra lời khai chiến và các hành động khai chiến chính thức với người Cát La Lộc. Thậm chí ngay cả An Tây Đô Hộ Vương Tư Vũ cũng chưa có động thái gì. Chuyện này nhất định phải bẩm báo hoàng đế bệ hạ để có chỉ thị cụ thể. Thi Dương đã trở về với đội ngũ tướng sĩ ở Toái Diệp. Vì lập được kỳ công như vậy nên hắn được thăng thêm một cấp nữa lên làm vị Hiệu úy thứ năm của Thám báo doanh. Hoàng đội trưởng và Dương đội trưởng cũng được thăng lên làm phó úy. Tất cả các binh lính tham gia trận chiến bảo vệ Huyền Vũ thành hôm đó cũng đều được xét công ban thưởng. Còn ba ngàn tù binh tham gia trợ chiến cũng được xét công ân xá: Sau khi Huyền vũ thành xây dựng xong, tất cả tù binh sẽ được phóng thích. Nếu có ai tình nguyện ở lại Toái Diệp cũng đều được dung nạp và được đối xử như những người dân bình thường. Thi Dương được thăng lên làm Hiệu úy của Thám báo doanh, còn việc phòng ngự Huyền Vũ thành đã có một đội quân khác đến thay thế làm nhiệm vụ. Bản thân Thi Dương thì trở về Toái Diệp chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ mới. Từ Huyền Vũ thành tới Toái Diệp cũng phải tới hơn ba trăm dặm, và người ta cũng phải mất hơn hai ngày hành trình mới hoàn thành quãng đường đó. Binh đoàn của Tào Hán Thần men theo Đại Thanh Trì mà tiến về phía trước, đến lúc trời tối bọn họ mới dừng lại tại một trấn nhỏ có tên là Phong Trữ. Đúng như tên gọi của nó, ở cái trấn này gió thổi tới mức rát cả mặt, khác hẳn những nơi khác. Trấn Phong Trữ này nằm trong một khe núi, có con sông Bích Thủy hà êm đềm chảy qua. Trong trấn cũng chỉ có mấy chục gia đình, có thể nói là không khí vô cùng im ắng, tĩnh mịch. Đường quân cũng không tiến sâu vào trong trấn, mà dựng doanh trại ở bên ngoài. Đại doanh vừa mới dựng xong, thì từ đâu có một gã thám báo chạy nhanh tới bẩm báo. “ Bẩm báo Đại tướng quân từ A Sử Bất Lại Thành có chim câu truyền tin tức đến nói một đội gồm hai trăm chiếc xe ngựa hợp thành thương đội Đại Thực quá cảnh. Rất có thể hàng hóa chính là quân nhu vật liệu” A Sử Bất Lai Thành nằm giữa khu vực Toái Diệp và Đát La Tư. Nơi đây nổi tiếng là tòa thành nổi tiếng trong việc trao đổi, buôn bán bổ sung của các thương nhân. Nó nằm cách Toái Diệp khoảng hơn sáu trăm dặm, và cùng là trạm trung chuyển, bổ sung hàng hóa cuối cùng trước khi tới Toái Diệp. Nhưng hiện tại A Sử Bất Lai thành đang bị Đại Thực khống chế, nhưng cho dù là ở nơi đâu đi nữa thì Đường quân cũng đã cài cằm không ít tình báo. Tào Hán Thần nghe nói có quân nhu vật tư quá cảnh, khiến cho ông ta lại đau đầu mà suy nghĩ. Đã từ hai tháng nay bọn Đại Thực không ngừng vận chuyển một lượng lớn những quân dụng và vật tư quân sự cho người Cát La Lộc. Đã phát hiện và bắt được ba lần bọn chúng vận chuyển, mặc dù đã liên tục tra xét bắt giữ nhưng những đợt vận chuyển các loại quân nhu, yếu phẩm từ Đại Thực tới Cát La Lộc vẫn liên tục không ngớt. Hơn nữa bọn Đại Thực lại mượn tay các thương nhân để vận chuyển còn bọn quan quân Đại Thực thì không hề ra mặt một chút nào. Một cái đau đầu nữa của Tào Hán Thần là trước đây bọn chúng đi từ phía Nam qua, còn bây giờ chúng đổi lộ trình sang mạn Bắc. Ở mạn đó hoang vắng nên rất khó cho việc phát hiện và đuổi bắt bọn chúng. Nhưng nếu không truy tầm các chuyến hàng này thì nếu một cây đao đến tay bọn Cát La Lộc thì sẽ có nhiều binh sĩ Đại Đường phải đổ máu vì nó. Lần này nhất định ông ta phải thẳng tay tiêu diệt bọn chúng và cũng là để làm gương cho kẻ khác. Tào Hán Thần nghiến chặt răng nói “ lệnh cho đệ ngũ thám báo doanh cấp tốc đi chặn bọn thương nhân Đại Thực kia lại, không cho phép có nửa điểm sai sót hay thất bại” Một đội kỵ binh gồm hơn ba trăm người cưỡi ngựa lao nhanh như điện chớp về phía Bắc. Đường quân lần này nhận được tin tức rằng bọn thương nhân Đại Thực đã bắt đầu xuất phát, nhưng khi Đường quân giăng lưới ở A Sử Bất Lai thành thì lại vồ hụt bọn chúng. Thương nhân Cát La Lộc sau A Sử Bất Lai thành sẽ phải đi qua Toái Diệp cốc, qua được Toái Diệp cốc bọn chúng sẽ tiến được vào vùng đất thuộc địa của người Cát La Lộc. Như vậy muốn chặn bắt bọn chúng chỉ có thể đón lõng, phục kích ở mặt phía đông mới có khả năng tóm được chúng.
Bình luận facebook