Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 590
Khi đội tàu của Vương Tư Vũ vừa mới cập bến thì một loạt những tiếng vui mừng đã vang lên. Trên bến tàu, các binh sĩ theo thứ tự mà lần lượt cho các tàu thuyền của mình cập bến, neo đậu. Từ trên đỉnh núi mấy trăm tên Đường quân chạy ào xuống, để chuẩn bị vận chuyển các loại vật tư. Vương Tư Vũ lên bờ, nhìn ngó hai bên một chút như tìm kiếm ai đó, sau đó ông ta nói: “ Thi tướng quân đâu rồi, sao không thấy hắn ra đón tiếp bổn soái”
Nửa tháng trước đây, Vương Tư Vũ đã bổ nhiệm Thi Dương làm Binh mã sứ của Đại Hồ thành, chịu trách nhiệm thống lĩnh năm ngàn quân đội của Đại Hồ thành và Di Bá thành. Chức vụ lần này mà hắn được nhận xem ra cũng chẳng được đề thăng là mấy nhưng nhiệm vụ và trách nhiệm thì lại nặng nề hơn nhiều. Đó là việc phải ngăn chặn một cách toàn diện việc ngoại quốc thông thương, và tuôn các loại vật tư vào Hồi Hột.
Một gã hiệu úy lập tức tiến lên phía trước báo cáo: “ Hồi bẩm đại soái, sáng hôm nay, Thi tướng quân nhận được tin thám báo có một thương đội đang tiến về phía Hồi Hột, cho nên Thi tướng quân đã suất binh để đi đánh chặn rồi” – “ Thì ra là như vậy” Vương Tư Vũ gật đầu, bước dọc theo thềm đá bước nhanh lên đỉnh núi.
Trong khi Vương Tư Vũ đang tiến hành công việc thị sát ở Đại Hồ thành thì cũng là lúc mà Binh mã sứ Thi Dương suất lĩnh hơn một ngàn kỵ binh cấp tốc tiến về phía nam. Bỏ lại sau lưng những tảng rừng tùng đen nhánh, Thi Dương cùng với binh lính tiến vào vùng sa mạc rộng lớn chỉ toàn một màu vàng của cát.
Sáng sớm hôm nay Thi Dương đã nhận được tin tức của tiểu đội thám báo. Theo đó Đường quân đã phát hiện ra ở dọc sa mạc đã xuất hiện một thương đội lớn của người Túc Đặc, với khoảng chừng một ngàn thớt lạc đà, cùng hơn ba trăm người áp tải. Trong hàng hóa có cả vũ khí. Đường quân mặc dù đã có cảnh cáo nhưng bọn chúng vẫn cố tình đi về phía đông.
Thi Dương suất lĩnh một ngàn kỵ binh đi theo đường vòng để đón chặn cái thương đội kia. Dựa theo tốc độ của lạc đà thì chắc chắn đội quân của Thi Dương sẽ đón lõng và đánh thẳng vào tiền phương của chúng. Lúc này, Thi Dương đứng trên một đồi cát, tầm mắt phóng ra xa về chân trời phía tây. Còn mấy tên thám báo khác thì thay nhau đi thám thính phía trước.
Lúc này, ở chân trời phía tây bỗng xuất hiện một chấm đen nhở đang chạy rất nhanh về phía Thi Dương. Và càng lúc thì cái chấm đen ấy lại càng hiện ra rõ hơn. Đó là một tên thám báo của Đường quân, hắn chạy nhanh như cơn lốc, đến trước mặt Thi Dương, ôm quyền bẩm báo: “ Khởi bẩm tướng quân, thuộc hạ đã phát hiện ra hành tung của thương đội Túc Đặc, chúng còn đang cách chúng ta hai mươi dặm theo hướng chính tây”
“ Được rồi! Cứ tiếp tục theo dõi tiếp đi” Thi Dương phân phó cho tên thám báo quân, còn bản thân mình thi vung tay lên, ra hiệu cho toàn quân di chuyển. Hắn dẫn đầu đại đội Đường quân di chuyển khỏi cái gò cát đó, nhắm theo hướng tây mà quất ngựa chạy đi như điên. Đường quân chạy được chừng mười dặm thì đã có thể nhìn thấy một hắc tuyến ở phương xa. Cái hắc tuyến ấy cũng đang di chuyển về hướng bọn họ. Trên sa mach này, dĩ nhiên là thương đội Túc Đặc cũng nhìn ra bọn họ, nên lập tức bọn chúng quay đầu về hướng nam mà bỏ chạy.
Thi Dương lập tức lạnh lùng ra lệnh: “ Chặn bọn chúng lại, nếu kẻ nào to gan dám kháng cự thì giết ngay không cần hỏi” lệnh của Thi Dương ban ra, Đường quân sát khí nổi ầm ầm như xộc thẳng lên trời xanh. Trường sóc ngang yên ngựa, cung tên đã căng. Toàn đại đội Đường quân dàn trận như hình quạt nhắm thẳng thương đội mà ập tới.
Thương đội Túc Đặc này đến từ Bố Cáp Lạp, đây cũng là thương đội làm ăn và kiếm lời lâu năm trên đất Hồi Hột. Chủ nhân của thương đội này là một trong ba đại thương nhân Túc Đặc có danh vọng,và có ảnh hưởng nhất đối với thị trường buôn bán của quốc gia này. Ông ta là người nắm giữ và lũng đoạn các sản phẩm gang sắt và vải vóc của Hồi Hột. Lần này, bởi vì Hiệt Kiền Già Tư cần chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh, nên ông ta nhận được mệnh lệnh là phải vận chuyển hai mươi vạn cân sắt cùng một số lượng lớn vải vóc từ Bố Cáp Lạp thành tới Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý. Để đề phòng việc bị Đường quân chặn lại, nên thương đội này đã chọn đi theo đường sa mạc phía bắc có ít người qua lại. Ai ngờ khi đi qua Di Bá Hải này thì lại bị Đường quân phát hiện và truy kích.
Những tên quản sự chịu trách nhiệm áp tải số hàng hóa này khi phát hiện thấy có đại đội Đường quân ở xa xa kia, lập tức tên nào tên nấy đều luống cuống, mất hết bình tĩnh. Bọn chúng định sẽ cho lạc đà chạy vào sâu trong sa mạc để trốn tránh, nhưng tốc độ của lạc đà làm sao có thể bằng tốc độ chiến mã của Đường quân chứ. Không tới nửa canh giờ sau, đại đội Đường quân đã vây chặt cả cái thương đội ấy rồi.
“ Giết” Thi Dương ra lệnh cho toàn quân tru diệt đám thương nhân kia. Vì phải nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ ngăn cản tuyệt đối hàng hóa vào Hồi Hột nên Thi Dương buộc lòng phải sử dụng đến biện pháp tàn khốc đối với những tên thương nhân ngu xuẩn không chịu nghe lời cảnh cáo. Hắn cho rằng chỉ có biện pháp này là hữu hiệu nhất để trấn áp đối phương.
Đường quân không hề hỏi han, hay cảnh báo một lời nào nữa, bọn họ huy động trường sóc, sát khí đùng đùng mà xông lên. Trong thương đội có nhiều người thấy Đường quân đã bắt đầu giết chóc không thương tiếc, nên vô cùng sợ hãi đến nỗi từ trên lạc đà mã té nhào xuống, rồi rối rít quỳ lạy van xin tha mạng, cũng có kẻ ngoan cố rút đao quyết liều mạng với Đường quân. Nhưng bọn chúng nào phải là đối thủ của Đường quân. Chỉ trong một chốc lát thời gian, gần trăm tên tùy tùng áp tải thương đội ngoan cố chống cự đã bị Đường quân giết chết không còn lấy một mống. Những tên thương nhân Túc Đặc còn lại, rối rít quỳ trên cát van xin tha mạng. Đường quân cũng không thèm chôn thi thể của những tên kia, bọn họ dắt theo lạc đà cũng những tên Túc Đặc đầu hàng trở về Đại Hồ thành.
Khi vừa mới trở về khu vực quân doanh ở Đại Hồ thành, Thi Dương đã được một tên lính báo cho biết việc chủ soái đã tới. Thi Dương liền quay đầu, phân phó cho một tên Hiệu úy: “ Ngươi hãy đem bọn chúng tới công trường, còn các vật tư thì mang đến kho hàng”
Phân phó xong đâu đấy, Thi Dương vội vàng chạy đến chỗ công trường đang xây dựng Đại Hồ thành. Từ xa hắn đã nhìn thấy Vương Tư Vũ cùng với mấy tên tùy tướng đang đi xem xét tình hình xây dựng thành trì. Thi Dương cho ngựa chạy đến gần chỗ Vương Tư Vũ, rồi tung mình xuống ngựa, hắn liền quỳ theo kiểu quân đội, thực hiện nghi thức chào: “ Đại Hồ thành Binh mã sứ Thi Dương tham kiến đại soái”
Vương Tư Vũ khoát tay áo cười nói: “ Thế nào rồi, đi ra ngoài chặn đánh thương đội Hồi Hột có thu được kết quả gì không hả”
“ Hồi bẩm đại soái, thuộc hạ đã chặn bắt được thương đội đó rồi. Kết quả thu được hai mươi vạn cân sắt, còn có một số lượng lớn vải bông nữa”
“ Hai mươi vạn cân sắt ư” Vương Tư Vũ âm thầm giật mình kinh hãi. Với hai mươi vạn cân sắt này thì sẽ chế tạo được không biết bao nhiêu là binh khí. Điều này thể hiện cái gì đây, phải chăng Hồi Hột chuẩn bị phát động chiến tranh hay sao”
“ Ngươi làm rất tốt” Vương Tư Vũ tỏ ý tán dương hắn: “ Lần này ta mang tới cho các ngươi thêm ba vạn thạch lương thực, cùng với năm mươi cỗ máy ném đá, ngoài ra còn có đạn Thiên lôi, cung tiễn, lều bạt, quân khí, khôi giáp và nhiều loại vật phẩm khác nữa. Nếu như có thể ta hy vọng ngươi đốc thúc để hoàn thành việc xây dựng, sao cho cuối tháng mười chúng ta có thể vào đồn trú trong thành. Nếu như còn có khó khăn gì thì cứ nói cho ta biết.”
“ Tạ ơn tướng quân đã quan tâm. Nếu như cứ theo tiến độ xây dựng như thế này thì không cần đến tháng mười mà chỉ độ trung tuần tháng chín thì Đại Hồ thành sẽ được hoàn thành” Nói đến đây Thi Dương hơi chần chừ một chút, rồi lại nói tiếp: “ Bất quá, thuộc hạ cũng có một thỉnh cầu với đại soái”
“ Có thỉnh cầu gì ngươi cứ nói ra cho ta nghe xem”
“ Hiện tại ở đây, chúng thuộc hạ mới có hai mươi chiếc thuyền tuần tra canh gác, lại còn phải sử dụng để thường xuyên tới lui Di Bá thành ở bên kia. Vì thế thuộc hạ muốn thỉnh cầu đại soái không biết người có thể để lại đây cho chúng thuộc hạ một trăm chiếc đại thuyền được không ạ”
Sắc mặt của trở nên Vương Tư Vũ trầm ngâm, ông ta đang suy tính điều gì đó. Hai mươi vạn cân sắt đã bị Đường quân chặn bắt đi hết, dĩ nhiên bọn người Hồi Hột kia sẽ không cam tâm chịu thất bại như vậy, chúng sẽ phái binh đến tấn công Đại Hồ thành này, để nhổ đi cái gai trong mắt. Cho nên nếu để lại đây một trăm chiến thuyền thì cũng rất có ích. Còn nữa, hai trăm chiếc thuyền còn lại cũng đủ để chở hai mươi vạn cân sắt mà Thi Dương vừa đoạt được. Nghĩ như thế Vương Tư Vũ liền gật đầu, sảng khoái cười nói: “ Được rồi! Ta đồng ý với ngươi, sẽ để lại cho ngươi một trăm chiến thuyền”
Trên thảo nguyên, tinh kỳ phấp phới, kèn sáo vui tươi, phấn chấn. Hôm nay ở Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý diễn ra một buổi lễ nghênh tiếp có thể gọi là long trọng nhất trong năm. Hồi Hột Khả Hãn Hiệt Kiền Già Tư, đích thân dẫn theo các quý tộc Hồi Hột cả thảy là hơn ba trăm người, đi một quãng đường cách đô thành Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý năm mươi dặm để nghênh đón Duy Tề Nhĩ của Đại Thực là Diệp Cáp Nhã. Hiệt Kiền Già Tư hiểu biết rất rõ về địa vị của Diệp Cáp Nhã ở Đại Thực. Nên vị tân Khả Hãn này cũng đón tiếp ông ta với nghi thức long trọng, y như Calipha đích thân đến đây.
g hoàn thành công việc trước mùa đông năm nay.
Nửa tháng trước đây, Vương Tư Vũ đã bổ nhiệm Thi Dương làm Binh mã sứ của Đại Hồ thành, chịu trách nhiệm thống lĩnh năm ngàn quân đội của Đại Hồ thành và Di Bá thành. Chức vụ lần này mà hắn được nhận xem ra cũng chẳng được đề thăng là mấy nhưng nhiệm vụ và trách nhiệm thì lại nặng nề hơn nhiều. Đó là việc phải ngăn chặn một cách toàn diện việc ngoại quốc thông thương, và tuôn các loại vật tư vào Hồi Hột.
Một gã hiệu úy lập tức tiến lên phía trước báo cáo: “ Hồi bẩm đại soái, sáng hôm nay, Thi tướng quân nhận được tin thám báo có một thương đội đang tiến về phía Hồi Hột, cho nên Thi tướng quân đã suất binh để đi đánh chặn rồi” – “ Thì ra là như vậy” Vương Tư Vũ gật đầu, bước dọc theo thềm đá bước nhanh lên đỉnh núi.
Trong khi Vương Tư Vũ đang tiến hành công việc thị sát ở Đại Hồ thành thì cũng là lúc mà Binh mã sứ Thi Dương suất lĩnh hơn một ngàn kỵ binh cấp tốc tiến về phía nam. Bỏ lại sau lưng những tảng rừng tùng đen nhánh, Thi Dương cùng với binh lính tiến vào vùng sa mạc rộng lớn chỉ toàn một màu vàng của cát.
Sáng sớm hôm nay Thi Dương đã nhận được tin tức của tiểu đội thám báo. Theo đó Đường quân đã phát hiện ra ở dọc sa mạc đã xuất hiện một thương đội lớn của người Túc Đặc, với khoảng chừng một ngàn thớt lạc đà, cùng hơn ba trăm người áp tải. Trong hàng hóa có cả vũ khí. Đường quân mặc dù đã có cảnh cáo nhưng bọn chúng vẫn cố tình đi về phía đông.
Thi Dương suất lĩnh một ngàn kỵ binh đi theo đường vòng để đón chặn cái thương đội kia. Dựa theo tốc độ của lạc đà thì chắc chắn đội quân của Thi Dương sẽ đón lõng và đánh thẳng vào tiền phương của chúng. Lúc này, Thi Dương đứng trên một đồi cát, tầm mắt phóng ra xa về chân trời phía tây. Còn mấy tên thám báo khác thì thay nhau đi thám thính phía trước.
Lúc này, ở chân trời phía tây bỗng xuất hiện một chấm đen nhở đang chạy rất nhanh về phía Thi Dương. Và càng lúc thì cái chấm đen ấy lại càng hiện ra rõ hơn. Đó là một tên thám báo của Đường quân, hắn chạy nhanh như cơn lốc, đến trước mặt Thi Dương, ôm quyền bẩm báo: “ Khởi bẩm tướng quân, thuộc hạ đã phát hiện ra hành tung của thương đội Túc Đặc, chúng còn đang cách chúng ta hai mươi dặm theo hướng chính tây”
“ Được rồi! Cứ tiếp tục theo dõi tiếp đi” Thi Dương phân phó cho tên thám báo quân, còn bản thân mình thi vung tay lên, ra hiệu cho toàn quân di chuyển. Hắn dẫn đầu đại đội Đường quân di chuyển khỏi cái gò cát đó, nhắm theo hướng tây mà quất ngựa chạy đi như điên. Đường quân chạy được chừng mười dặm thì đã có thể nhìn thấy một hắc tuyến ở phương xa. Cái hắc tuyến ấy cũng đang di chuyển về hướng bọn họ. Trên sa mach này, dĩ nhiên là thương đội Túc Đặc cũng nhìn ra bọn họ, nên lập tức bọn chúng quay đầu về hướng nam mà bỏ chạy.
Thi Dương lập tức lạnh lùng ra lệnh: “ Chặn bọn chúng lại, nếu kẻ nào to gan dám kháng cự thì giết ngay không cần hỏi” lệnh của Thi Dương ban ra, Đường quân sát khí nổi ầm ầm như xộc thẳng lên trời xanh. Trường sóc ngang yên ngựa, cung tên đã căng. Toàn đại đội Đường quân dàn trận như hình quạt nhắm thẳng thương đội mà ập tới.
Thương đội Túc Đặc này đến từ Bố Cáp Lạp, đây cũng là thương đội làm ăn và kiếm lời lâu năm trên đất Hồi Hột. Chủ nhân của thương đội này là một trong ba đại thương nhân Túc Đặc có danh vọng,và có ảnh hưởng nhất đối với thị trường buôn bán của quốc gia này. Ông ta là người nắm giữ và lũng đoạn các sản phẩm gang sắt và vải vóc của Hồi Hột. Lần này, bởi vì Hiệt Kiền Già Tư cần chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh, nên ông ta nhận được mệnh lệnh là phải vận chuyển hai mươi vạn cân sắt cùng một số lượng lớn vải vóc từ Bố Cáp Lạp thành tới Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý. Để đề phòng việc bị Đường quân chặn lại, nên thương đội này đã chọn đi theo đường sa mạc phía bắc có ít người qua lại. Ai ngờ khi đi qua Di Bá Hải này thì lại bị Đường quân phát hiện và truy kích.
Những tên quản sự chịu trách nhiệm áp tải số hàng hóa này khi phát hiện thấy có đại đội Đường quân ở xa xa kia, lập tức tên nào tên nấy đều luống cuống, mất hết bình tĩnh. Bọn chúng định sẽ cho lạc đà chạy vào sâu trong sa mạc để trốn tránh, nhưng tốc độ của lạc đà làm sao có thể bằng tốc độ chiến mã của Đường quân chứ. Không tới nửa canh giờ sau, đại đội Đường quân đã vây chặt cả cái thương đội ấy rồi.
“ Giết” Thi Dương ra lệnh cho toàn quân tru diệt đám thương nhân kia. Vì phải nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ ngăn cản tuyệt đối hàng hóa vào Hồi Hột nên Thi Dương buộc lòng phải sử dụng đến biện pháp tàn khốc đối với những tên thương nhân ngu xuẩn không chịu nghe lời cảnh cáo. Hắn cho rằng chỉ có biện pháp này là hữu hiệu nhất để trấn áp đối phương.
Đường quân không hề hỏi han, hay cảnh báo một lời nào nữa, bọn họ huy động trường sóc, sát khí đùng đùng mà xông lên. Trong thương đội có nhiều người thấy Đường quân đã bắt đầu giết chóc không thương tiếc, nên vô cùng sợ hãi đến nỗi từ trên lạc đà mã té nhào xuống, rồi rối rít quỳ lạy van xin tha mạng, cũng có kẻ ngoan cố rút đao quyết liều mạng với Đường quân. Nhưng bọn chúng nào phải là đối thủ của Đường quân. Chỉ trong một chốc lát thời gian, gần trăm tên tùy tùng áp tải thương đội ngoan cố chống cự đã bị Đường quân giết chết không còn lấy một mống. Những tên thương nhân Túc Đặc còn lại, rối rít quỳ trên cát van xin tha mạng. Đường quân cũng không thèm chôn thi thể của những tên kia, bọn họ dắt theo lạc đà cũng những tên Túc Đặc đầu hàng trở về Đại Hồ thành.
Khi vừa mới trở về khu vực quân doanh ở Đại Hồ thành, Thi Dương đã được một tên lính báo cho biết việc chủ soái đã tới. Thi Dương liền quay đầu, phân phó cho một tên Hiệu úy: “ Ngươi hãy đem bọn chúng tới công trường, còn các vật tư thì mang đến kho hàng”
Phân phó xong đâu đấy, Thi Dương vội vàng chạy đến chỗ công trường đang xây dựng Đại Hồ thành. Từ xa hắn đã nhìn thấy Vương Tư Vũ cùng với mấy tên tùy tướng đang đi xem xét tình hình xây dựng thành trì. Thi Dương cho ngựa chạy đến gần chỗ Vương Tư Vũ, rồi tung mình xuống ngựa, hắn liền quỳ theo kiểu quân đội, thực hiện nghi thức chào: “ Đại Hồ thành Binh mã sứ Thi Dương tham kiến đại soái”
Vương Tư Vũ khoát tay áo cười nói: “ Thế nào rồi, đi ra ngoài chặn đánh thương đội Hồi Hột có thu được kết quả gì không hả”
“ Hồi bẩm đại soái, thuộc hạ đã chặn bắt được thương đội đó rồi. Kết quả thu được hai mươi vạn cân sắt, còn có một số lượng lớn vải bông nữa”
“ Hai mươi vạn cân sắt ư” Vương Tư Vũ âm thầm giật mình kinh hãi. Với hai mươi vạn cân sắt này thì sẽ chế tạo được không biết bao nhiêu là binh khí. Điều này thể hiện cái gì đây, phải chăng Hồi Hột chuẩn bị phát động chiến tranh hay sao”
“ Ngươi làm rất tốt” Vương Tư Vũ tỏ ý tán dương hắn: “ Lần này ta mang tới cho các ngươi thêm ba vạn thạch lương thực, cùng với năm mươi cỗ máy ném đá, ngoài ra còn có đạn Thiên lôi, cung tiễn, lều bạt, quân khí, khôi giáp và nhiều loại vật phẩm khác nữa. Nếu như có thể ta hy vọng ngươi đốc thúc để hoàn thành việc xây dựng, sao cho cuối tháng mười chúng ta có thể vào đồn trú trong thành. Nếu như còn có khó khăn gì thì cứ nói cho ta biết.”
“ Tạ ơn tướng quân đã quan tâm. Nếu như cứ theo tiến độ xây dựng như thế này thì không cần đến tháng mười mà chỉ độ trung tuần tháng chín thì Đại Hồ thành sẽ được hoàn thành” Nói đến đây Thi Dương hơi chần chừ một chút, rồi lại nói tiếp: “ Bất quá, thuộc hạ cũng có một thỉnh cầu với đại soái”
“ Có thỉnh cầu gì ngươi cứ nói ra cho ta nghe xem”
“ Hiện tại ở đây, chúng thuộc hạ mới có hai mươi chiếc thuyền tuần tra canh gác, lại còn phải sử dụng để thường xuyên tới lui Di Bá thành ở bên kia. Vì thế thuộc hạ muốn thỉnh cầu đại soái không biết người có thể để lại đây cho chúng thuộc hạ một trăm chiếc đại thuyền được không ạ”
Sắc mặt của trở nên Vương Tư Vũ trầm ngâm, ông ta đang suy tính điều gì đó. Hai mươi vạn cân sắt đã bị Đường quân chặn bắt đi hết, dĩ nhiên bọn người Hồi Hột kia sẽ không cam tâm chịu thất bại như vậy, chúng sẽ phái binh đến tấn công Đại Hồ thành này, để nhổ đi cái gai trong mắt. Cho nên nếu để lại đây một trăm chiến thuyền thì cũng rất có ích. Còn nữa, hai trăm chiếc thuyền còn lại cũng đủ để chở hai mươi vạn cân sắt mà Thi Dương vừa đoạt được. Nghĩ như thế Vương Tư Vũ liền gật đầu, sảng khoái cười nói: “ Được rồi! Ta đồng ý với ngươi, sẽ để lại cho ngươi một trăm chiến thuyền”
Trên thảo nguyên, tinh kỳ phấp phới, kèn sáo vui tươi, phấn chấn. Hôm nay ở Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý diễn ra một buổi lễ nghênh tiếp có thể gọi là long trọng nhất trong năm. Hồi Hột Khả Hãn Hiệt Kiền Già Tư, đích thân dẫn theo các quý tộc Hồi Hột cả thảy là hơn ba trăm người, đi một quãng đường cách đô thành Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý năm mươi dặm để nghênh đón Duy Tề Nhĩ của Đại Thực là Diệp Cáp Nhã. Hiệt Kiền Già Tư hiểu biết rất rõ về địa vị của Diệp Cáp Nhã ở Đại Thực. Nên vị tân Khả Hãn này cũng đón tiếp ông ta với nghi thức long trọng, y như Calipha đích thân đến đây.
g hoàn thành công việc trước mùa đông năm nay.
Bình luận facebook