Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đánh Tráo Chú Rể - Chương 57: Di vật của mẹ
Hàn Khang Dụ trở lại trên phòng, tay còn cầm theo một vỉ thuốc cảm. Anh cẩn thận rót nước ấm cho Bạch Khởi Song, không quên dặn dò: "Nếu cảm thấy trong người khó chịu thì hãy nói với anh."
"Vâng!"
Bạch Khởi Song mỉm cười, cười tới nỗi híp cả hai mắt. Chờ sau khi ngấm thuốc, cơn buồn ngủ lại kéo tới, khóe mắt Bạch Khởi Song nặng trĩu. Cô bụm tay lên miền, ngáp một cái thật dài.
"Oa! Em buồn ngủ quá."
Hàn Khang Dụ xoa đầu Bạch Khởi Song, cưng chiều đáp: "Ngủ ngon nhé. Anh sẽ lên với em sau."
Bạch Khởi Song được anh đắp chăn lại cẩn thận, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Chờ tới khi hơi thở của cô đã vang lên đều đều, Hàn Khang Dụ mới yên tâm rời đi.
Bóng tối lại bắt đầu bao trùm khắp căn phòng. Ngay khi cánh cửa khép lại, Bạch Khởi Song từ từ mở mắt. Những mảng sóng cuộn trào liên tục dày vò và thôi thúc cô, muốn Bạch Khởi Song vùng mình vẫy cánh, đem toàn bộ những kẻ đã vùi dập cha con họ dẫm đạp xuống bảy tầng địa ngục.
Khoảnh khắc tấm bài vị của cha bị ả đàn bà lăng loàn kia chà đạp dưới lòng bàn chân, phòng thờ lại trở thành nơi chứng kiến những cảnh thác loạn của Mẫn Hoa Tang cùng người tình… Toàn bộ đều cứa sâu vào xương cốt Bạch Khởi Song không thể nào xóa bỏ.
Cô nắm thật chặt chăn bông, nước mắt mặn chát lại chầm chậm rơi xuống. Cho tới khi phần vải bị nắm trở nên nhăn nhúm, Bạch Khởi Song mới chịu buông tay.
Cùng lúc đó, một số tiếng bước chân cứng cáp lại bắt đầu dội về. Bạch Khởi Song lau khô nước mắt, tiếp tục giả vờ như đang ngủ say.
Động tác mở cửa của Hàn Khang Dụ vô cùng nhẹ. Anh rón rén nhấc từng bước, tránh làm Bạch Khởi Song giật mình tỉnh dậy. Hàn Khang Dụ cũng không bật đèn, chỉ sử dụng ánh sáng yếu ớt của điện thoại, chậm rãi bước tới ngăn kéo.
Bạch Khởi Song nằm im không nhúc nhích. Cảm tưởng năm phút trôi qua chẳng khác gì năm trăm năm dài đằng đẵng. Thân thể cô căng cứng. Nếu Hàn Khang Dụ cất tiếng gọi, chắc chắn Bạch Khởi Song sẽ bị phát hiện giả vờ ngủ ngay lập tức.
Chờ đến khi Hàn Khang Dụ đi khỏi, lúc này Bạch Khởi Song mới yên tâm thở phào một tiếng. Cô xoay người nhìn về phía ngăn kéo, trong đầu hiện lên hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi tò mò. Rốt cuộc, Hàn Khang Dụ đã rời đi lại lén lút quay trở về để làm cái quái gì?
Trước đó, chính mắt Hàn Khang Dụ đã trông thấy Bạch Khởi Song đứng bên cạnh ngăn kéo. Cuối cùng, anh thừa lúc cô ngủ mà lén lút quay trở lại để tìm kiếm một thứ gì đó.
Bạch Khởi Song nằm trằn trọc không yên, quyết định đánh liều đứng dậy đi xem xét thử.
Ngoài vườn hoa, Hàn Khang Dụ cùng Dực Sinh đang đứng xoay lưng vào phía cửa chính biệt thự, thì thầm to nhỏ một số việc quan trọng.
Ngó nghiêng một lúc, Hàn Khang Dụ đưa cho Dực Sinh một chiếc hộp sắt nhỏ, bên ngoài bọc một lớp vỏ đỏ đã cũ. Chiếc hộp này do anh lấy lại từ trong ngăn kéo của mình, ngay cả động tác cầm cũng vô cùng nâng niu, chiều chuộng, có trăm phần kính trọng.
Để thêm yên tâm hơn, Hàn Khang Dụ cẩn thận liếc nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có bất cứ một ai trông thấy thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Mau đem đi. Nhớ, đừng để bất cứ ai trông thấy. Nhất là Khởi Song."
"Vâng. Em sẽ cẩn thận."
Dực Sinh nắm thật chặt chiếc hộp trong tay, sau đó vội vàng rời đi ngay lập tức.
Chờ sau khi Dực Sinh đi rồi, Hàn Khang Dụ mới thở phào, an tâm xoay lưng rời đi. Khoảng chừng năm phút sau, từ trong góc khuất gần đó, Bạch Khởi Song chậm rãi bước ra. Bàn tay cô nắm lại thật chặt, đến nỗi gân xanh nổi cả lên trên làn da trắng nõn nhạy cảm.
Bí mật không thể tiết lộ mà Hàn Khang Dụ muốn giấu diếm quả thật khiến cô trăm lần khinh bỉ.
Một lúc nữa, Hàn Khang Dụ sẽ phải đi giải quyết việc riêng, thật may mắn để cô cơ hội ra tay. Bạch Khởi Song đi vào trong phòng, ngoan ngoãn ngồi trước gương nhẹ nhàng chải tóc. Ngắm nhìn bản thân mình thật kỹ trong gương, Bạch Khởi Song cười đến ngây dại.
Cô không biết lựa chọn lần này của mình là đúng hay sai. Đã đâm lao thì phải theo lao, rất khó có thể rút lại được.
Cạch…
Hàn Khang Dụ mở cửa, đứng phía sau lưng Bạch Khởi Song mà choàng tay ôm lấy cô. Anh còn rất tình cảm mà dựa đầu lên hõm vai thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, cưng chiều nói thầm: "Chút nữa anh phải đi giải quyết chút chuyện riêng. Em có muốn đi theo không?"
"Không!"
Bạch Khởi Song lạnh nhạt đáp.
Sực nhớ tới thái độ không mấy thiện cảm này của mình, cô vội vàng bày ra nụ cười gượng gạo, hy vọng Hàn Khang Dụ không để bụng.
"Việc riêng của đàn ông các anh, em đâu thể tùy tiện đi theo bám đuôi anh được. Em ở nhà nghỉ ngơi chút, sang tuần rồi bắt đầu đi làm trở lại."
Hàn Khang Dụ hôn nhẹ lên trán cô, sau đó yên tâm rời đi.
"Anh sẽ mua thật nhiều dâu tây cho em."
Anh vẫy tay cười, đi thẳng ra phía hầm đỗ xe.
Chờ Hàn Khang Dụ đi khỏi, lúc này Bạch Khởi Song mới yên tâm đến phòng làm việc của anh. Hàn Khang Dụ từng nói với cô, anh không bao giờ lắp thiết bị theo dõi ở trong phòng, đơn giản vì chúng sẽ đánh mất sự riêng tư vốn có.
Nhưng Bạch Khởi Song vẫn không yên tâm cho lắm. Không lắp trong phòng nhưng Hàn Khang Dụ có thể đặt chúng ở các góc quan trọng trong phòng khách. Chính vì vậy, để yên tâm hơn, cô lén lút đi xuống khu giám sát, ngó nghiêng một hồi liền tận dụng thời cơ chín muồi, đưa tay ngắt mạnh công tắc điện.
Toàn bộ hệ thống điện trong biệt thự đều tắt ngấm. Giản gia Hứa chỉ đơn giản nghĩ rằng phía bên quản lý điện tạm thời ngừng cung cấp, trong ít phút nữa sẽ có.
Bạch Khởi Song âm thầm thở phào, liền sau đó lén lút bước vào trong phòng làm việc. Hàn Khang Dụ rất cẩn thận, xếp từng chồng tài liệu theo từng loại riêng biệt và ngăn nắp. Bạch Khởi Song khó lòng tìm thấy một chút bụi nhỏ ở trong phòng này.
Cô nhẹ nhàng cổ giày, đi tất để giảm thiểu tiếng ồn nhất, bắt đầu lần tìm các tài liệu liên quan đến gia đình của mình, hoặc chí ít có mối quan hệ không lớn thì nhỏ.
Điều này chẳng khác gì mò kim đáy bể, vừa xen lẫn cảm giác hồi hộp lại vừa lo sợ bị người khác phát hiện. Mồ hôi trên trán cô bắt đầu rịn ra ướt đẫm mái tóc mềm mại, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Bạch Khởi Song cố gắng hít thở sao cho đều nhất, nhưng chỉ phản tác dụng ngược lại, càng khiến bàn tay cô trở nên run rẩy hơn.
"Thôi nào, nhanh lên."
Bạch Khởi Song thì thầm, tự nhắc nhở bản thân nhanh chóng tìm kiếm. Cuối cùng, ông trời không phụ lòng, cô phát hiện một xấp giấy tờ được bọc kín trong hộp vuông lớn, đặt ở góc trong tủ kính.
Linh cảm cho cô biết có điều gì đó không ổn. Bạch Khởi Song nhẹ nhàng mở tủ, hồi hộp lật nắp hộp lên. Vừa lúc đó, đập vào mắt Bạch Khởi Song là một tờ giấy ghi rõ họ và tên cùng ngày tháng, năm sinh của mẹ cô: Đào Mẫn.
Bạch Khởi Song cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, run run mở hẳn ra xem. Những sự việc tiếp theo xảy ra làm cô không dám tin vào chính mắt mình trông thấy. Sơ yếu lý lịch của cả gia đình cô đều được cất giữ rất cẩn thận trong chiếc hộp này.
Hai mắt Bạch Khởi Song mờ nhòe hẳn đi. Chợt, bức ảnh chụp mẹ của cô vô tình đập thẳng vào mắt. Bạch Khởi Song phát hiện cổ tay bà đeo một chiếc vòng ngọc màu xanh dương rất đẹp. Trên bàn là hộp đựng vòng, được làm bằng gỗ, màu đỏ, giống hệt với chiếc hộp Hàn Khang Dụ đưa cho Dực Sinh đem đi.
"Vâng!"
Bạch Khởi Song mỉm cười, cười tới nỗi híp cả hai mắt. Chờ sau khi ngấm thuốc, cơn buồn ngủ lại kéo tới, khóe mắt Bạch Khởi Song nặng trĩu. Cô bụm tay lên miền, ngáp một cái thật dài.
"Oa! Em buồn ngủ quá."
Hàn Khang Dụ xoa đầu Bạch Khởi Song, cưng chiều đáp: "Ngủ ngon nhé. Anh sẽ lên với em sau."
Bạch Khởi Song được anh đắp chăn lại cẩn thận, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Chờ tới khi hơi thở của cô đã vang lên đều đều, Hàn Khang Dụ mới yên tâm rời đi.
Bóng tối lại bắt đầu bao trùm khắp căn phòng. Ngay khi cánh cửa khép lại, Bạch Khởi Song từ từ mở mắt. Những mảng sóng cuộn trào liên tục dày vò và thôi thúc cô, muốn Bạch Khởi Song vùng mình vẫy cánh, đem toàn bộ những kẻ đã vùi dập cha con họ dẫm đạp xuống bảy tầng địa ngục.
Khoảnh khắc tấm bài vị của cha bị ả đàn bà lăng loàn kia chà đạp dưới lòng bàn chân, phòng thờ lại trở thành nơi chứng kiến những cảnh thác loạn của Mẫn Hoa Tang cùng người tình… Toàn bộ đều cứa sâu vào xương cốt Bạch Khởi Song không thể nào xóa bỏ.
Cô nắm thật chặt chăn bông, nước mắt mặn chát lại chầm chậm rơi xuống. Cho tới khi phần vải bị nắm trở nên nhăn nhúm, Bạch Khởi Song mới chịu buông tay.
Cùng lúc đó, một số tiếng bước chân cứng cáp lại bắt đầu dội về. Bạch Khởi Song lau khô nước mắt, tiếp tục giả vờ như đang ngủ say.
Động tác mở cửa của Hàn Khang Dụ vô cùng nhẹ. Anh rón rén nhấc từng bước, tránh làm Bạch Khởi Song giật mình tỉnh dậy. Hàn Khang Dụ cũng không bật đèn, chỉ sử dụng ánh sáng yếu ớt của điện thoại, chậm rãi bước tới ngăn kéo.
Bạch Khởi Song nằm im không nhúc nhích. Cảm tưởng năm phút trôi qua chẳng khác gì năm trăm năm dài đằng đẵng. Thân thể cô căng cứng. Nếu Hàn Khang Dụ cất tiếng gọi, chắc chắn Bạch Khởi Song sẽ bị phát hiện giả vờ ngủ ngay lập tức.
Chờ đến khi Hàn Khang Dụ đi khỏi, lúc này Bạch Khởi Song mới yên tâm thở phào một tiếng. Cô xoay người nhìn về phía ngăn kéo, trong đầu hiện lên hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi tò mò. Rốt cuộc, Hàn Khang Dụ đã rời đi lại lén lút quay trở về để làm cái quái gì?
Trước đó, chính mắt Hàn Khang Dụ đã trông thấy Bạch Khởi Song đứng bên cạnh ngăn kéo. Cuối cùng, anh thừa lúc cô ngủ mà lén lút quay trở lại để tìm kiếm một thứ gì đó.
Bạch Khởi Song nằm trằn trọc không yên, quyết định đánh liều đứng dậy đi xem xét thử.
Ngoài vườn hoa, Hàn Khang Dụ cùng Dực Sinh đang đứng xoay lưng vào phía cửa chính biệt thự, thì thầm to nhỏ một số việc quan trọng.
Ngó nghiêng một lúc, Hàn Khang Dụ đưa cho Dực Sinh một chiếc hộp sắt nhỏ, bên ngoài bọc một lớp vỏ đỏ đã cũ. Chiếc hộp này do anh lấy lại từ trong ngăn kéo của mình, ngay cả động tác cầm cũng vô cùng nâng niu, chiều chuộng, có trăm phần kính trọng.
Để thêm yên tâm hơn, Hàn Khang Dụ cẩn thận liếc nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có bất cứ một ai trông thấy thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Mau đem đi. Nhớ, đừng để bất cứ ai trông thấy. Nhất là Khởi Song."
"Vâng. Em sẽ cẩn thận."
Dực Sinh nắm thật chặt chiếc hộp trong tay, sau đó vội vàng rời đi ngay lập tức.
Chờ sau khi Dực Sinh đi rồi, Hàn Khang Dụ mới thở phào, an tâm xoay lưng rời đi. Khoảng chừng năm phút sau, từ trong góc khuất gần đó, Bạch Khởi Song chậm rãi bước ra. Bàn tay cô nắm lại thật chặt, đến nỗi gân xanh nổi cả lên trên làn da trắng nõn nhạy cảm.
Bí mật không thể tiết lộ mà Hàn Khang Dụ muốn giấu diếm quả thật khiến cô trăm lần khinh bỉ.
Một lúc nữa, Hàn Khang Dụ sẽ phải đi giải quyết việc riêng, thật may mắn để cô cơ hội ra tay. Bạch Khởi Song đi vào trong phòng, ngoan ngoãn ngồi trước gương nhẹ nhàng chải tóc. Ngắm nhìn bản thân mình thật kỹ trong gương, Bạch Khởi Song cười đến ngây dại.
Cô không biết lựa chọn lần này của mình là đúng hay sai. Đã đâm lao thì phải theo lao, rất khó có thể rút lại được.
Cạch…
Hàn Khang Dụ mở cửa, đứng phía sau lưng Bạch Khởi Song mà choàng tay ôm lấy cô. Anh còn rất tình cảm mà dựa đầu lên hõm vai thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, cưng chiều nói thầm: "Chút nữa anh phải đi giải quyết chút chuyện riêng. Em có muốn đi theo không?"
"Không!"
Bạch Khởi Song lạnh nhạt đáp.
Sực nhớ tới thái độ không mấy thiện cảm này của mình, cô vội vàng bày ra nụ cười gượng gạo, hy vọng Hàn Khang Dụ không để bụng.
"Việc riêng của đàn ông các anh, em đâu thể tùy tiện đi theo bám đuôi anh được. Em ở nhà nghỉ ngơi chút, sang tuần rồi bắt đầu đi làm trở lại."
Hàn Khang Dụ hôn nhẹ lên trán cô, sau đó yên tâm rời đi.
"Anh sẽ mua thật nhiều dâu tây cho em."
Anh vẫy tay cười, đi thẳng ra phía hầm đỗ xe.
Chờ Hàn Khang Dụ đi khỏi, lúc này Bạch Khởi Song mới yên tâm đến phòng làm việc của anh. Hàn Khang Dụ từng nói với cô, anh không bao giờ lắp thiết bị theo dõi ở trong phòng, đơn giản vì chúng sẽ đánh mất sự riêng tư vốn có.
Nhưng Bạch Khởi Song vẫn không yên tâm cho lắm. Không lắp trong phòng nhưng Hàn Khang Dụ có thể đặt chúng ở các góc quan trọng trong phòng khách. Chính vì vậy, để yên tâm hơn, cô lén lút đi xuống khu giám sát, ngó nghiêng một hồi liền tận dụng thời cơ chín muồi, đưa tay ngắt mạnh công tắc điện.
Toàn bộ hệ thống điện trong biệt thự đều tắt ngấm. Giản gia Hứa chỉ đơn giản nghĩ rằng phía bên quản lý điện tạm thời ngừng cung cấp, trong ít phút nữa sẽ có.
Bạch Khởi Song âm thầm thở phào, liền sau đó lén lút bước vào trong phòng làm việc. Hàn Khang Dụ rất cẩn thận, xếp từng chồng tài liệu theo từng loại riêng biệt và ngăn nắp. Bạch Khởi Song khó lòng tìm thấy một chút bụi nhỏ ở trong phòng này.
Cô nhẹ nhàng cổ giày, đi tất để giảm thiểu tiếng ồn nhất, bắt đầu lần tìm các tài liệu liên quan đến gia đình của mình, hoặc chí ít có mối quan hệ không lớn thì nhỏ.
Điều này chẳng khác gì mò kim đáy bể, vừa xen lẫn cảm giác hồi hộp lại vừa lo sợ bị người khác phát hiện. Mồ hôi trên trán cô bắt đầu rịn ra ướt đẫm mái tóc mềm mại, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Bạch Khởi Song cố gắng hít thở sao cho đều nhất, nhưng chỉ phản tác dụng ngược lại, càng khiến bàn tay cô trở nên run rẩy hơn.
"Thôi nào, nhanh lên."
Bạch Khởi Song thì thầm, tự nhắc nhở bản thân nhanh chóng tìm kiếm. Cuối cùng, ông trời không phụ lòng, cô phát hiện một xấp giấy tờ được bọc kín trong hộp vuông lớn, đặt ở góc trong tủ kính.
Linh cảm cho cô biết có điều gì đó không ổn. Bạch Khởi Song nhẹ nhàng mở tủ, hồi hộp lật nắp hộp lên. Vừa lúc đó, đập vào mắt Bạch Khởi Song là một tờ giấy ghi rõ họ và tên cùng ngày tháng, năm sinh của mẹ cô: Đào Mẫn.
Bạch Khởi Song cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, run run mở hẳn ra xem. Những sự việc tiếp theo xảy ra làm cô không dám tin vào chính mắt mình trông thấy. Sơ yếu lý lịch của cả gia đình cô đều được cất giữ rất cẩn thận trong chiếc hộp này.
Hai mắt Bạch Khởi Song mờ nhòe hẳn đi. Chợt, bức ảnh chụp mẹ của cô vô tình đập thẳng vào mắt. Bạch Khởi Song phát hiện cổ tay bà đeo một chiếc vòng ngọc màu xanh dương rất đẹp. Trên bàn là hộp đựng vòng, được làm bằng gỗ, màu đỏ, giống hệt với chiếc hộp Hàn Khang Dụ đưa cho Dực Sinh đem đi.
Bình luận facebook