Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Không lâu sau...
Trong phòng làm việc Hokage, Senju Tsunade kinh ngạc nhìn về phía bản báo cáo: “Không có người thương vong!” Ngón tay kẹp chặt bản báo cáo và đôi mắt mở lớn. Đến cuối cùng nàng quay ra nhìn về phía người thiếu nữ tóc đen mắt trắng hỏi: “Hinata, em chắc chắn đó là Naruto sao?”
“Không... không có sai!” Hinata ngập ngừng một chút. Bàn tay lo lắng đặt lại trước ngực của mình rồi nói: “Cậu ấy... cậu ấy đã cứu làng Lá. Như vậy... như vậy... có phải hay không?”
“Ta hiểu rồi!” Senju Tsunade thở ra một hơi. Bàn tay nàng lập tức đan xen với nhau đặt ở trên bàn và cằm đặt lên trên đó: “Ta đã có toàn bộ thông tin cần thiết! Em có thể rời đi được rồi!”
“Vâng!” Hyuuga Hinata muốn nói gì đó lại thôi. Đến cuối cùng chỉ là một tiếng vâng nhỏ, hai tay đan xen đặt xuống và nàng cúi đầu thật sâu sau đó xoay người rời đi.
“Hà...” Senju Tsunade thở ra một hơi dài nói: “Thằng bé muốn làm cái gì đây? Tại sao lại cứu sống toàn bộ người dân làng Lá đã chết. Chẳng lẽ như thằng bé nói, nó muốn trả ơn sau đó mới tiêu diệt làng Lá sao? Thật đau đầu đây?” Đầu Tsunade lắc lắc: “Còn nữa, thiên tài năm tuổi làng Sương Mù sao?” Trong tay nàng cầm một tấm ảnh nho nhỏ có hình thằng nhóc.
“Cô Tsunade... thế nào thì...” Shizune ngập ngùng một chút rồi nói: “Em cảm thấy thằng nhóc này quả thực rất giống với ảnh chú Dan hồi nhỏ? Em xem đi xem lại cũng thấy rất giống.”
“Ta cũng nghĩ như vậy!” Senju Tsunade thở ra một hơi dài. Nàng ngẫm nghĩ có phải hay không Dan trộm nàng có nữ nhân ở bên ngoài. Thằng nhóc này là cháu Dan tư sinh ra. Ngay sau đó Tsunade lắc lắc đầu, nàng mới không tin người mà mình yêu nhất Dan lại làm chuyện này.
Cạch, cạch, cạch... Bước chân người thiếu niên tóc đen đeo sau lưng một thanh katana bước trong hầm ngầm tối tắm được thắm sáng bởi những cây đèn dầu ở hai bên. Người thiếu niên đi tiến vào một cánh cửa đá.
Roạt! Cánh cửa đá mở ra, hắn tiến vào trong một căn phòng thì âm thanh khàn khàn theo đó phát ra: “Cuối cùng cậu đã đến, Sasuke-kun.” Người nam nhân nằm trên giường với đôi tay được băng bó và sắc mắt tại nhợt dùng đôi mắt như mắt rắn quan sát người thiếu niên. Ở bên cạnh hắn là một thanh niên tóc trắng đeo kính đứng ở nơi đó.
Sasuke bình tĩnh hỏi: “Ông muốn gì?”
“Tôi vừa nhận được tin báo làng Lá bị tấn công” Người thanh niên đeo kính bình tĩnh giải đáp: “Các ninja từ Không quốc là kẻ đã làm việc đó.” Đầu người thanh niên hơi nghiêng mang theo châm chọc với thiếu niên tóc đen: “Điều quỷ dị là hình như không có một người bị thương. Nói đúng hơn là tất cả đều sống lại!”
“Sống lại? Ngươi không đang đùa đấy chứ?” Sasuke nheo mắt lại bình tĩnh mở miệng, giọng nói tràn ngập không tin tưởng: “Mà ông vẫn còn quan tâm đến làng Lá như thế cơ à?”
“Làng Lá có xảy ra chuyện gì cũng chẳng phải việc của ta. Ta gọi cậu đến đây không phải chỉ nói về điều đó!” Orochimaru khàn khàn nói chuyện. Ngay sau đó thân thể hắn hơi khựng lại. Miệng hắn bắt đầu liên tục ho khan: “Khụ, khụ...”
“Ngài Orochimaru!” Kabuto lo lắng quay ra gọi tên Orochimaru.
“Sasuke-kun, có một người mà ta muốn ngươi đưa về đây cho ta.” Orochimaru ngẩng đầu nhìn về phía Sasuke.
“Một người?” Sasuke nghi vấn hỏi.
“Đó là một thần y.” Đôi mắt Orochimaru lập tức tràn ngập hy vọng và hơi chút sùng bái: “Tên thần y đó là người đã dạy ta cấm thuật cải tử hoàn sinh. Ta chắc rằng hiện giờ ông ta đã nghiên cứu thêm được một vài nhẫn thuật hồi sinh mới.”
Sasuke thoáng ngạc nhiên: “À, ông muốn hắn à?”
“Đưa hắn về đây cho ta!” Orochimaru trực tiếp ra lệnh: “Lúc này ta cần những nhẫn thuật của hắn hơn bao giờ hết.”
Ở bên ngoài khơi đậu những con thuyền có kiến trúc cực kỳ kỳ lạ. Chúng giống như được chế tạo hoàn toàn bằng sắt thép với màu tối. Hai chiếc binh sắt khổng lồ ở phía dưới dùng cho việc nổi lên của con thuyền. Nếu nói chúng là thuyền thì nói chúng giống như một sân bay thì đúng hơn. Những máy móc cơ khí hình trụ kết hợp với nhau thực sự khiến cho hình dạng chúng vô cùng quái dị. Nó sặc mùi của công nghiệp kim loại.
Vụt! Một người ninja mặc bộ đồ bay rơi xuống phía dưới con thuyền sắt thép này. Một đám người mặc áo tím che mặt giống như hắn chạy vọt tới bên cạnh. Một người cầm lấy vũ khí của hắn, một người giữ bộ đồ bay cồng kềnh này. Trong khi một người kháng đưa bàn tay hắn đem chakra thâu tống truyền sang bổ sung chakra thiếu thốn cho hắn.
Cách vách đá, nơi rừng cây rậm rạp lấp ló một người thiếu niên. Người thiếu niên này độ tuổi cũng chỉ khoảng mười sáu. Hắn sở hữu mái tóc đen ngắn cùng đôi mắt đen; cả hai tạo sự tương phản với làn da nhợt nhạt của hắn. Đằng sau lưng hắn đeo ba lô nhỏ có chứa cọ, các cuộn giấy và mực ninja. Bên ngoài mặc áo khoác đen ngắn với dây đai đỏ may vắt qua vai áo, một loại trang phục chuyên dụng cho tổ chức Gốc dưới trướng Shimura Danzou.Ngoài ra, hắn còn mặc áo sơ mi cổ cao để hở bụng, dép shinobi và găng tay có lộ ngón trỏ lẫn ngón cái.
Hiện tại, hắn cầm trong tay một chiếc ống nhòm bắt đầu quan sát mọi thứ chi tiết từ đoàn tàu chiến kỳ quái. Đến cuối cùng, hắn lấy ra một đống giấy bút và một quyền trục. Một con chím màu đen dưới đôi tay hắn hình thành. Một tay nắm lấy quyển trục và một tay nkết ấn, hắn nhắm chặt đôi mắt lại và miệng khe khẽ lẩm bẩm: “Nhẫn thuật: Hoạ thú quái!”
Chuyện kỳ quái xảy ra, con chim vậy mà như sống lại vọt ra khỏi bức tranh và phát ra tiếng kêu như bình thường. Nó uốn lượn vài cái và vỗ cánh bay như chim thật. Thân hình người thiếu niên cũng vọt ra khỏi đó sau đó trực tiếp nhảy lên không trung rơi vào lưng con chim màu trắng trước tạo ra bởi mực của hắn.
Xoẹt! Con chim dùng đôi mắt hung ác nhìn thẳng về phía trước. Thân hình hắn rẽ sóng mà vọt thẳng tới không trung.
Âm thanh ồn ào do con chim phát ra làm cho đám ninja Không quốc lập tức phát hiện. Một tên ninja kề ngay miệng vào ống thông báo quát lên: “Phát hiện kẻ địch!”
“Bao nhiêu tên!?” Âm thanh truyền lại.
Ngay sau đó hắn ngẩng đầu lên bầu trời, một con chim khổng lồ và một người thanh niên cưỡi ở trên con chim khổng lồ này. Âm thanh từ đầu kia truyền tới đoàn ninja chiến đấu Không quốc: “Một tên!”
Ngay lập tức điều này làm cho đoàn ninja Không quốc phát ra tiếng cười khoái trá: “A... Hahaha...” Một người ninja Không quốc che kín mắt để lộ duy nhất chính là hàng lông mày đậm màu nâu và con mắt xám híp lại kèm cái nốt ruồi đen dưới mí mắt trái. Hắn mở giọng nói cực kỳ âm trầm: “Bọn làng Lá khốn kiếp! Phản công sớm hơn ta mong đợi đấy! Nhưng có vẻ các ngươi không có thời gian để chuẩn bị kĩ càng.” Hắn quay đầu ra nhìn về phía đoàn ninja chiến đấu mà mệnh lệnh: “Được! Đội một lên chơi với nó đi!”
“Tuân lệnh!” Người ninja Không quốc đứng bên cạnh dùng giọng nói ồm ồm phát ra. Hắn đưa tay về phía đoàn chiến binh ninja Không quốc mà chỉ chỏ: “Đội 1, đơn vị 2 chuẩn bị cất cánh!”
“Hạ bệ phóng xuống!” Theo hiệu lệnh thì âm thanh cơ khí phát ra. Đoàn ninja Không quốc lập tức phóng ra khỏi bệ phóng. Chúng bắn thẳng lên không trung. Có bốn tên tất cả bay lượn uốn éo trên không trung. Tất cả bọn chúng bắt đầu tiến hành đuổi theo người thiếu niên đang ngồi trên con chim.
“Một, hai, ba, bốn!” Người thiếu niên hơi nheo mắt lại nhìn về phía đoàn ninja Không quốc. Mái tóc màu đen phất phơ nhè nhẹ trong gió, giọng nói người thiếu niên dường như không mang chút tình cảm nào: “Có vẻ bọn chúng đã bị trúng kế.” Nói đến đây hắn hơi thở dài: “Chán thật! Muốn để họ ở trên không không phát hiện được các cậu núp ở dưới, cậu ấy nghĩ rằng dễ lắm vậy.” Người thiếu niên lại tiếp tục liếc nhìn về phía đoàn ninja đang đuổi theo hắn: “Không được tung hết sức chẳng hay ho gì cả. Thôi thế thì mình nhẹ tay một tí vậy.”
Cạch, cạch, cạch... Đoàn ninja không quốc bắt đầu dùng vũ khí tấn công người thiếu niên. Tuy nhiên con chim được hắn ta điều khiển cực kỳ điêu luyện. Đôi cánh nó sải rộng uốn lượn thân mình sát mặt biển. Những vũ khí đều đánh rơi xuống biển mà không đánh trúng con chim một chút nào cả.
Bùm! Một thanh ám khí đánh trúng vào con chim lập tức làm cho con chim biến thành khói trắng biến mất. Đoàn chiến binh ninja Không quốc đang mở to mắt vui mừng thì đột nhiên sự cố xảy ra. Không biết lúc nào thì người thiếu niên đã ở trên đỉnh đầu họ. Hắn nhảy lên đạp vào một ninja Không quốc đem bộ phi cơ đạp bay sau đó nhảy lên một người ninja Không quốc khác. Hai bàn tay nắm lấy cánh của chiếc phi cơ đem chúng bẻ gãy. Đồng thời cánh tay túm lấy ninja Không quốc từ phía sau kéo mạnh xuống phía dưới.
Thân thể ninja Không quốc cùng với người thiếu niên lộn nhào vài vòng trện không trung. Sau đó rơi ùm xuống mặt biến tạo ra một cột sóng lớn. Đám chim hải âu trở nên nhốn nháo và phát ra những tiếng kêu bất an.
Vụt! Một con chim khổng lồ trở người thiếu niên bay lên không trung. Theo đó hắn cũng hơi liếc nhìn về phía đám tàn du cánh máy bay màu vàng đang trôi lơ lửng trên mặt biển. Người thiếu niên chỉ mấp máy đôi môi: “Không biết mình kết liễu chúng có quá nhanh không đây?”
“Đúng như những gì ngài Tsunade đã nói!” Hatake Kakashi lấp trong vách đá nhìn về phía ngoài khơi, miệng hắn cũng theo đó khe khẽ lẩm bẩm. Một tay chống eo, vẻ mặt Kakashi cũng mang theo lo lắng: “Chúng còn có một nhóm khác sẵn sàng để tấn công mục tiêu tiếp theo.Nhưng để phát hiện được hạm đội của chúng đã thả neo ở đây thì... Mấy đứa tính toàn chính xác đấy!”
“Cũng giống như đi tìm tổ ong thôi!” Người thiếu niên Shikamaru đưa tay gãi gãi đằng sau đầu của mình. Ánh mắt Neji hơi liếc nhìn về phía xa rồi sờ sờ ót: “Em chỉ dùng lượng chakra mà Hinata chỉ ra tính toán xem chúng được bao xa thôi!”
“Nhưng thật sự chỉ có mình em mới đưa được mọi người trong đội đến được đây!” Hatake Kakashi không cho là đúng mở miệng nói chuyện. Hắn cũng không quên quan sát người thiếu niên đang cưỡi con chim khổng lồ bị đám ninja Không quốc đuổi theo tấn công.
“Thầy thấy đấy, chúng có thể tẩu thoát ra đại dương bất cứ lúc nào chúng muốn.” Shikamaru đi đến sát bên cạnh Hatake Kashi, hai tay hắn cũng theo thói quen chống eo: “Vì vậy tốt nhất là làm cho chúng nghĩ rằng lúc này làng Lá không đủ lực lượng để phản công.”
Trong phòng làm việc Hokage, Senju Tsunade kinh ngạc nhìn về phía bản báo cáo: “Không có người thương vong!” Ngón tay kẹp chặt bản báo cáo và đôi mắt mở lớn. Đến cuối cùng nàng quay ra nhìn về phía người thiếu nữ tóc đen mắt trắng hỏi: “Hinata, em chắc chắn đó là Naruto sao?”
“Không... không có sai!” Hinata ngập ngừng một chút. Bàn tay lo lắng đặt lại trước ngực của mình rồi nói: “Cậu ấy... cậu ấy đã cứu làng Lá. Như vậy... như vậy... có phải hay không?”
“Ta hiểu rồi!” Senju Tsunade thở ra một hơi. Bàn tay nàng lập tức đan xen với nhau đặt ở trên bàn và cằm đặt lên trên đó: “Ta đã có toàn bộ thông tin cần thiết! Em có thể rời đi được rồi!”
“Vâng!” Hyuuga Hinata muốn nói gì đó lại thôi. Đến cuối cùng chỉ là một tiếng vâng nhỏ, hai tay đan xen đặt xuống và nàng cúi đầu thật sâu sau đó xoay người rời đi.
“Hà...” Senju Tsunade thở ra một hơi dài nói: “Thằng bé muốn làm cái gì đây? Tại sao lại cứu sống toàn bộ người dân làng Lá đã chết. Chẳng lẽ như thằng bé nói, nó muốn trả ơn sau đó mới tiêu diệt làng Lá sao? Thật đau đầu đây?” Đầu Tsunade lắc lắc: “Còn nữa, thiên tài năm tuổi làng Sương Mù sao?” Trong tay nàng cầm một tấm ảnh nho nhỏ có hình thằng nhóc.
“Cô Tsunade... thế nào thì...” Shizune ngập ngùng một chút rồi nói: “Em cảm thấy thằng nhóc này quả thực rất giống với ảnh chú Dan hồi nhỏ? Em xem đi xem lại cũng thấy rất giống.”
“Ta cũng nghĩ như vậy!” Senju Tsunade thở ra một hơi dài. Nàng ngẫm nghĩ có phải hay không Dan trộm nàng có nữ nhân ở bên ngoài. Thằng nhóc này là cháu Dan tư sinh ra. Ngay sau đó Tsunade lắc lắc đầu, nàng mới không tin người mà mình yêu nhất Dan lại làm chuyện này.
Cạch, cạch, cạch... Bước chân người thiếu niên tóc đen đeo sau lưng một thanh katana bước trong hầm ngầm tối tắm được thắm sáng bởi những cây đèn dầu ở hai bên. Người thiếu niên đi tiến vào một cánh cửa đá.
Roạt! Cánh cửa đá mở ra, hắn tiến vào trong một căn phòng thì âm thanh khàn khàn theo đó phát ra: “Cuối cùng cậu đã đến, Sasuke-kun.” Người nam nhân nằm trên giường với đôi tay được băng bó và sắc mắt tại nhợt dùng đôi mắt như mắt rắn quan sát người thiếu niên. Ở bên cạnh hắn là một thanh niên tóc trắng đeo kính đứng ở nơi đó.
Sasuke bình tĩnh hỏi: “Ông muốn gì?”
“Tôi vừa nhận được tin báo làng Lá bị tấn công” Người thanh niên đeo kính bình tĩnh giải đáp: “Các ninja từ Không quốc là kẻ đã làm việc đó.” Đầu người thanh niên hơi nghiêng mang theo châm chọc với thiếu niên tóc đen: “Điều quỷ dị là hình như không có một người bị thương. Nói đúng hơn là tất cả đều sống lại!”
“Sống lại? Ngươi không đang đùa đấy chứ?” Sasuke nheo mắt lại bình tĩnh mở miệng, giọng nói tràn ngập không tin tưởng: “Mà ông vẫn còn quan tâm đến làng Lá như thế cơ à?”
“Làng Lá có xảy ra chuyện gì cũng chẳng phải việc của ta. Ta gọi cậu đến đây không phải chỉ nói về điều đó!” Orochimaru khàn khàn nói chuyện. Ngay sau đó thân thể hắn hơi khựng lại. Miệng hắn bắt đầu liên tục ho khan: “Khụ, khụ...”
“Ngài Orochimaru!” Kabuto lo lắng quay ra gọi tên Orochimaru.
“Sasuke-kun, có một người mà ta muốn ngươi đưa về đây cho ta.” Orochimaru ngẩng đầu nhìn về phía Sasuke.
“Một người?” Sasuke nghi vấn hỏi.
“Đó là một thần y.” Đôi mắt Orochimaru lập tức tràn ngập hy vọng và hơi chút sùng bái: “Tên thần y đó là người đã dạy ta cấm thuật cải tử hoàn sinh. Ta chắc rằng hiện giờ ông ta đã nghiên cứu thêm được một vài nhẫn thuật hồi sinh mới.”
Sasuke thoáng ngạc nhiên: “À, ông muốn hắn à?”
“Đưa hắn về đây cho ta!” Orochimaru trực tiếp ra lệnh: “Lúc này ta cần những nhẫn thuật của hắn hơn bao giờ hết.”
Ở bên ngoài khơi đậu những con thuyền có kiến trúc cực kỳ kỳ lạ. Chúng giống như được chế tạo hoàn toàn bằng sắt thép với màu tối. Hai chiếc binh sắt khổng lồ ở phía dưới dùng cho việc nổi lên của con thuyền. Nếu nói chúng là thuyền thì nói chúng giống như một sân bay thì đúng hơn. Những máy móc cơ khí hình trụ kết hợp với nhau thực sự khiến cho hình dạng chúng vô cùng quái dị. Nó sặc mùi của công nghiệp kim loại.
Vụt! Một người ninja mặc bộ đồ bay rơi xuống phía dưới con thuyền sắt thép này. Một đám người mặc áo tím che mặt giống như hắn chạy vọt tới bên cạnh. Một người cầm lấy vũ khí của hắn, một người giữ bộ đồ bay cồng kềnh này. Trong khi một người kháng đưa bàn tay hắn đem chakra thâu tống truyền sang bổ sung chakra thiếu thốn cho hắn.
Cách vách đá, nơi rừng cây rậm rạp lấp ló một người thiếu niên. Người thiếu niên này độ tuổi cũng chỉ khoảng mười sáu. Hắn sở hữu mái tóc đen ngắn cùng đôi mắt đen; cả hai tạo sự tương phản với làn da nhợt nhạt của hắn. Đằng sau lưng hắn đeo ba lô nhỏ có chứa cọ, các cuộn giấy và mực ninja. Bên ngoài mặc áo khoác đen ngắn với dây đai đỏ may vắt qua vai áo, một loại trang phục chuyên dụng cho tổ chức Gốc dưới trướng Shimura Danzou.Ngoài ra, hắn còn mặc áo sơ mi cổ cao để hở bụng, dép shinobi và găng tay có lộ ngón trỏ lẫn ngón cái.
Hiện tại, hắn cầm trong tay một chiếc ống nhòm bắt đầu quan sát mọi thứ chi tiết từ đoàn tàu chiến kỳ quái. Đến cuối cùng, hắn lấy ra một đống giấy bút và một quyền trục. Một con chím màu đen dưới đôi tay hắn hình thành. Một tay nắm lấy quyển trục và một tay nkết ấn, hắn nhắm chặt đôi mắt lại và miệng khe khẽ lẩm bẩm: “Nhẫn thuật: Hoạ thú quái!”
Chuyện kỳ quái xảy ra, con chim vậy mà như sống lại vọt ra khỏi bức tranh và phát ra tiếng kêu như bình thường. Nó uốn lượn vài cái và vỗ cánh bay như chim thật. Thân hình người thiếu niên cũng vọt ra khỏi đó sau đó trực tiếp nhảy lên không trung rơi vào lưng con chim màu trắng trước tạo ra bởi mực của hắn.
Xoẹt! Con chim dùng đôi mắt hung ác nhìn thẳng về phía trước. Thân hình hắn rẽ sóng mà vọt thẳng tới không trung.
Âm thanh ồn ào do con chim phát ra làm cho đám ninja Không quốc lập tức phát hiện. Một tên ninja kề ngay miệng vào ống thông báo quát lên: “Phát hiện kẻ địch!”
“Bao nhiêu tên!?” Âm thanh truyền lại.
Ngay sau đó hắn ngẩng đầu lên bầu trời, một con chim khổng lồ và một người thanh niên cưỡi ở trên con chim khổng lồ này. Âm thanh từ đầu kia truyền tới đoàn ninja chiến đấu Không quốc: “Một tên!”
Ngay lập tức điều này làm cho đoàn ninja Không quốc phát ra tiếng cười khoái trá: “A... Hahaha...” Một người ninja Không quốc che kín mắt để lộ duy nhất chính là hàng lông mày đậm màu nâu và con mắt xám híp lại kèm cái nốt ruồi đen dưới mí mắt trái. Hắn mở giọng nói cực kỳ âm trầm: “Bọn làng Lá khốn kiếp! Phản công sớm hơn ta mong đợi đấy! Nhưng có vẻ các ngươi không có thời gian để chuẩn bị kĩ càng.” Hắn quay đầu ra nhìn về phía đoàn ninja chiến đấu mà mệnh lệnh: “Được! Đội một lên chơi với nó đi!”
“Tuân lệnh!” Người ninja Không quốc đứng bên cạnh dùng giọng nói ồm ồm phát ra. Hắn đưa tay về phía đoàn chiến binh ninja Không quốc mà chỉ chỏ: “Đội 1, đơn vị 2 chuẩn bị cất cánh!”
“Hạ bệ phóng xuống!” Theo hiệu lệnh thì âm thanh cơ khí phát ra. Đoàn ninja Không quốc lập tức phóng ra khỏi bệ phóng. Chúng bắn thẳng lên không trung. Có bốn tên tất cả bay lượn uốn éo trên không trung. Tất cả bọn chúng bắt đầu tiến hành đuổi theo người thiếu niên đang ngồi trên con chim.
“Một, hai, ba, bốn!” Người thiếu niên hơi nheo mắt lại nhìn về phía đoàn ninja Không quốc. Mái tóc màu đen phất phơ nhè nhẹ trong gió, giọng nói người thiếu niên dường như không mang chút tình cảm nào: “Có vẻ bọn chúng đã bị trúng kế.” Nói đến đây hắn hơi thở dài: “Chán thật! Muốn để họ ở trên không không phát hiện được các cậu núp ở dưới, cậu ấy nghĩ rằng dễ lắm vậy.” Người thiếu niên lại tiếp tục liếc nhìn về phía đoàn ninja đang đuổi theo hắn: “Không được tung hết sức chẳng hay ho gì cả. Thôi thế thì mình nhẹ tay một tí vậy.”
Cạch, cạch, cạch... Đoàn ninja không quốc bắt đầu dùng vũ khí tấn công người thiếu niên. Tuy nhiên con chim được hắn ta điều khiển cực kỳ điêu luyện. Đôi cánh nó sải rộng uốn lượn thân mình sát mặt biển. Những vũ khí đều đánh rơi xuống biển mà không đánh trúng con chim một chút nào cả.
Bùm! Một thanh ám khí đánh trúng vào con chim lập tức làm cho con chim biến thành khói trắng biến mất. Đoàn chiến binh ninja Không quốc đang mở to mắt vui mừng thì đột nhiên sự cố xảy ra. Không biết lúc nào thì người thiếu niên đã ở trên đỉnh đầu họ. Hắn nhảy lên đạp vào một ninja Không quốc đem bộ phi cơ đạp bay sau đó nhảy lên một người ninja Không quốc khác. Hai bàn tay nắm lấy cánh của chiếc phi cơ đem chúng bẻ gãy. Đồng thời cánh tay túm lấy ninja Không quốc từ phía sau kéo mạnh xuống phía dưới.
Thân thể ninja Không quốc cùng với người thiếu niên lộn nhào vài vòng trện không trung. Sau đó rơi ùm xuống mặt biến tạo ra một cột sóng lớn. Đám chim hải âu trở nên nhốn nháo và phát ra những tiếng kêu bất an.
Vụt! Một con chim khổng lồ trở người thiếu niên bay lên không trung. Theo đó hắn cũng hơi liếc nhìn về phía đám tàn du cánh máy bay màu vàng đang trôi lơ lửng trên mặt biển. Người thiếu niên chỉ mấp máy đôi môi: “Không biết mình kết liễu chúng có quá nhanh không đây?”
“Đúng như những gì ngài Tsunade đã nói!” Hatake Kakashi lấp trong vách đá nhìn về phía ngoài khơi, miệng hắn cũng theo đó khe khẽ lẩm bẩm. Một tay chống eo, vẻ mặt Kakashi cũng mang theo lo lắng: “Chúng còn có một nhóm khác sẵn sàng để tấn công mục tiêu tiếp theo.Nhưng để phát hiện được hạm đội của chúng đã thả neo ở đây thì... Mấy đứa tính toàn chính xác đấy!”
“Cũng giống như đi tìm tổ ong thôi!” Người thiếu niên Shikamaru đưa tay gãi gãi đằng sau đầu của mình. Ánh mắt Neji hơi liếc nhìn về phía xa rồi sờ sờ ót: “Em chỉ dùng lượng chakra mà Hinata chỉ ra tính toán xem chúng được bao xa thôi!”
“Nhưng thật sự chỉ có mình em mới đưa được mọi người trong đội đến được đây!” Hatake Kakashi không cho là đúng mở miệng nói chuyện. Hắn cũng không quên quan sát người thiếu niên đang cưỡi con chim khổng lồ bị đám ninja Không quốc đuổi theo tấn công.
“Thầy thấy đấy, chúng có thể tẩu thoát ra đại dương bất cứ lúc nào chúng muốn.” Shikamaru đi đến sát bên cạnh Hatake Kashi, hai tay hắn cũng theo thói quen chống eo: “Vì vậy tốt nhất là làm cho chúng nghĩ rằng lúc này làng Lá không đủ lực lượng để phản công.”
Bình luận facebook