Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Tần Quan Chu cúi đầu, cắn chặt môi nhưng vẫn quyết không rơi lệ. Qua một lúc lâu, Ngụy Thính Phong đưa tay kéo nàng ôm vào trong ngực.
Tần Quan Chu không khỏi kinh hãi, vội vàng đẩy Ngụy Thính Phong ra, càng đẩy hắn càng ôm chặt hơn, một tay nắm chặt bả vai nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Cơn giận không thể áp chế nữa, tựa như đốm lửa nhỏ cháy lan ra cả đồng xanh, cuối cùng thúc ép Tần Quan Chu đi tới bờ vực sụp đổ.
Nàng không nhịn được mà bật khóc, càng nghĩ lại càng hận, càng nghĩ lại càng oan ức, ngón tay nắm chặt y phục của Ngụy Thính Phong, bực tức đấm lên lưng hắn vài cái, đau thương gào khóc nức nở.
Khóc một lúc, đại khái là Tần Quan Chu đã khóc một trận thỏa thuê, áp sát ngực hắn mà nỉ non, hai mắt cay xè đau nhức, tinh thần dần dần mệt mỏi rã rời, mí mắt nặng chịch không nhấc nổi nữa.
Ngụy Thính Phong vỗ vỗ bả vai nàng an ủi, sau đó buông lỏng tay ra, hỏi: “Vẫn còn khó chịu sao? “
Tần Quan Chu thoáng giật mình, thanh âm khàn khàn nói: “Đa tạ.”
Ngụy Thính Phong nghe nàng khách khí hời hợt, trong cổ họng bỗng chua chát đáp lại: “Không cần tạ ơn.”
“Nếu ngươi vì tìm ta mới đến Hầu Phủ thì ngày mai hãy đi đi. Hầu gia biết ngươi…” nàng cắn cắn môi, không nói rõ chuyện hoang đường đêm hôm đó mà chỉ nói: “Hắn chắc chắn sẽ không buông tha khi thấy ngươi.”
Ngụy Thính Phong chưa từng lo lắng Lương Thận Hành sẽ làm gì mình, hắn tìm tới Hầu phủ là muốn tìm nàng hỏi cho ra nhẽ. Hắn có rất nhiều nghi vấn không giải thích được, nhưng lời đến cửa miệng vẫn không cách nào thốt ra được, duy chỉ có một câu, hắn nói rất rõ ràng.
Ngụy Thính Phong nói: “Hắn đối xử tệ bạc với nàng sao.”
Nước mắt theo khóe mắt Tần Quan Chu chảy xuống, nàng giận dữ nhìn về phía hắn: “Có liên quan gì đến ngươi sao?”
Ngụy Thính Phong cứng đờ người, nhíu mày trầm mặc chốc lát, nắm lấy tay nàng, kiên định nắm chắc trong lòng bàn tay, nén chịu cơn buồn bực nói: “Nếu không liên quan, tại sao nàng lại cùng ta…”
Trong lời nói của hắn mơ hồ có một tia phẫn nộ, giận nàng chơi đùa hắn, càng đáng giận hơn là nàng vậy mà lại vì hận Lương Thận Hành nên tùy tiện đem thân thể mình giao phó cho một nam nhân khác.
Giả sử không phải hắn mà đổi lại là một người khác, có phải nàng cũng sẽ làm như vậy hay không?
Nàng lại đưa tay vuốt ve từng tấc trên khuôn mặt hắn, giống như là muốn nhớ kỹ dáng vẻ của hắn vậy, ân cần lại dịu dàng, ngón tay cuối cùng dừng lại trên môi hắn, sau đó đặt lên đó một nụ hôn nóng bỏng. Cũng để mặc cho người nọ xé rách xiêm y của nàng, dọc theo môi của nàng đi xuống, lướt qua cần cổ mềm mại của nàng, xương quai xanh tinh tế, sau đó hung hăng liếm láp không ngừng trên bầu ngực trắng nõn đẫy đà của nàng…
Hắn cũng không có điểm nào đặc biệt để có thể khiến nàng yêu mến hắn, chỉ là trùng hợp trở thành chỗ dựa an ủi duy nhất của nàng vào ngày hôm đó mà thôi.
Ngụy Thính Phong nghĩ vậy liền tức giận không thôi: “Rõ ràng nàng không hề thích ta,”
Tần Quan Chu gật đầu nói: “Phải.”
Ngụy Thính Phong mím môi đầy cay đắng, quyết tâm nuốt cục tức vào bụng không nhắc tới nữa, thở dài, ngược lại nói: “…Tình hình hiện giờ đang rất hỗn loạn, lần này đi thành Phù Dung, nàng phải hết sức cẩn thận.”
Tần Quan Chu cũng nói: “Bảo trọng.”
Ngụy Thính Phong im lặng, đè nén thứ cảm xúc đang âm thầm cuồn cuộn dâng trào trong hắn, cuối cùng buông tay Tần Quan Chu ra, xoay người rời đi.
*
Thị vệ ở trong Hầu phủ, có những huynh đệ trước này đều cùng Lương Thận Hành vào sinh ra tử, biết Lương Thận Hành bị ám sát, hiện giờ sống chết không rõ, trong lòng nôn nóng khó chịu, nhanh chóng nhận lệnh của Quận chúa, vội vàng khởi hành, cùng hộ tống Tần Quan Chu đến thành Phù Dung.
Trên đường gấp rút nóng ruột vô cùng, xe ngựa không ngừng xóc nảy cả ngày trời.
Năm đầu theo quân, Tần Quan Chu chịu không ít khổ cực, mặc dù hài lòng với việc không phải rời xa Lương Thận Hành, nhưng thân thể lại không thể chịu dày vò từng ấy năm, sức khỏe dần yếu đi nhiều.
Nàng mệt mỏi dựa vào thùng xe nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất rung chuyển, chân tay run rẩy kịch liệt. Môi nàng tái nhợt, trên mặt ửng đỏ khác thường, thở ra hơi thở nóng hổi, một làn gió nhẹ thổi qua vạt áo nàng, toàn thân liền run cầm cập.
Tần Quan Chu cảm thấy bản thân đại khái đang phát sốt, lại không dám làm chậm trễ lộ trình nên vẫn không nói lời nào.
Thị nữ chăm sóc Tần Quan Chu thấy sắc mặt nàng khó chịu liền đưa tay lên sờ trán nàng, nóng bỏng như sờ phải chậu than khiến nàng ta trong lòng hốt hoảng.
Nàng ta vội vàng vỗ vỗ thùng xe, vén rèm lên hô to một tiếng ra ngoài: “Dừng xe–!”
Thị vệ trưởng vội thúc ngựa tới đó tra hỏi tình hình.
Tần Quan Chu kéo thị nữ lại, khẽ cau mày, nén chịu đựng, chỉ nói: “Ta hơi mệt, cảm phiền người hãy để ta nghỉ ngơi một chút.”
Thị vệ trưởng quan sát xung quanh, sau khi xác định nơi này không dễ có mai phục, gật đầu cung kính nói: “Tuân mệnh.”
Tần Quan Chu được người dìu xuống xe ngựa, trong dạ dày dâng lên một trận lật sông đổ biển, bởi vì nàng ăn rất ít, cúi người nôn khan cũng chỉ nôn ra một chút nước chua xanh trắng.
Thị nữ vỗ nhẹ lên lưng của nàng, lo lắng nói: “Phu nhân, người sốt cao, kéo dài thêm nữa cũng không phải là biện pháp tốt.”
Tần Quan Chu ho nhẹ rồi trả lời: “Không đáng ngại, đợi đến khi trời tối nghỉ chân tại trạm dịch đi kiếm chút thuốc là được rồi.”
Một túi nước đưa tới trước mặt Tần Quan Chu, nàng nhận lấy, vội vàng nói lời cảm tạ, lúc này mới ngẩng đầu lên, liền không chút phòng bị mà sa vào đôi mắt đen láy sâu hoắm của Ngụy Thính Phong.
Ngón tay Tần Quan Chu cứng đờ: “Làm sao ngươi…”
Ngụy Thính Phong nói: “Ta cũng phải trở về thành Phù Dung, cũng không cố tình làm phiền ngươi.”
Tần Quan Chu sợ hắn hiểu lầm là nàng chán ghét hắn, vô thức giải thích nói: “Ý ta không phải như vậy.”
Trong câu nói này có tình ý gì sao, Ngụy Thính Phong cũng không dám suy đoán nữa, nhưng thấy gương mặt Tần Quan Chu sốt đến đỏ bừng, hơi thở yếu ớt trầm trọng, liền hỏi: “Nàng bị nhiễm phong hàn rồi sao?”
Không kịp đợi hắn hỏi kỹ, chợt nghe “rầm” một tiếng, như sấm sét nổ vang ập xuống, làm cho một đoàn người lẫn ngựa lâm vào hỗn loạn.
Khói đặc cuồn cuộn nổi lên bốn phía, móng ngựa đạp loạn, ngựa hí không ngừng, thị vệ vội vàng kéo chặt dây cương, nhỏ giọng trấn an.
Thị vệ trưởng hô to đề cao cảnh giác, đợi sương mù dày đặc tản đi một ít, mọi người nhạy bén phát hiện nhiều bóng đen đang vây quanh.
Người đi tới một tay cầm nỏ, một tay cầm trường kiếm lạnh băng, nửa mặt đeo mặt nạ răng quỷ, cắt thành từng sọc dưới ánh hoàng hôn cuối ngày.
Một người trong đó hỏi:”Dĩnh Xuyên Hầu?
Thị vệ trưởng nhíu mày: “Người tới là ai? Dám to gan làm càn trước cờ Lương soái!”
Người nọ cười chế nhạo, khinh miệt nói: “Ta phải giết các ngươi.”
Lời vừa dứt, từ sau mặt nạ của hắn ta truyền tới một tiếng huýt sáo, đoàn người nhanh chóng bày trận giương nỏ.
Sắc mặt thị vệ trưởng liền biến đổi, hô to nói: “Cẩn thận–!”
Trong chớp mắt, hắc vũ nỏ tiễn nứt ra tiếng nổ, vèo vèo như màn mưa dày đặc đồng loạt tạo lên một làn sóng, phóng xuống khiến người ngã ngựa đổ, máu me bắn tung tóe.
Cuộc đột kích bất ngờ khiến cả đội người lẫn ngựa bị dọa cho một phen hoảng sợ.
Thị nữ thét ra tiếng hét chói tai từ trong cổ họng, bị hắc vũ tiễn bắn xuyên người, chớp mắt liền không còn hơi thở. Máu nóng gần như văng hết lên mặt Tần Quan Chu, mùi máu tươi nồng nặc cùng nhiệt độ nóng bỏng khiến nàng toàn thân cứng đờ.
Mắt nàng mở trừng trừng nhìn thị nữ nặng nề ngã gục trên mặt đất, trong đầu nứt ra một mảnh trống rỗng, đưa tay sờ máu tươi trên mặt mình.
Ngụy Thính Phong trợn mắt, lật kiếm chăn hai mũi tiễn phát ra tiếng kêu leng keng, một tay đem Tần Quan Chu đang không ngừng run rẩy kéo vào trong ngực mà ôm chặt lấy, nhanh chóng trốn ra sau thùng xe.
Thị vệ trưởng ở phía trước quát lên hạ lệnh, những người còn lại nhanh chóng hồi phục tinh thần, nhao nhao xuống ngựa, lăn lộn tìm kiếm vật chắn né tránh vũ tiễn sắc bén. Bọn họ rút ra đao kiếm, tiếng hạ lệnh vừa dứt, chợt vực dậy lao ra, nghịch thế phản công, tiến lên cùng thích khách chém giết thành một đoàn.
Ngụy Thính Phong bảo vệ nàng, đôi mắt bình thản trầm ổn đột nhiên dậy sóng, nghiêng đầu tra xét tình hình phía trước.
Tần Quan Chu sợ đến lạnh cả người, một tay túm chặt lấy xiêm y Ngụy Thính Phong, chật vật quỳ trên mặt đất.
Bàn tay Ngụy Thính Phong phủ lên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về, trầm giọng nói: “Đừng sợ, nàng biết cưỡi ngựa không?”
“Biết.”
Lương Thận Hành đã từng dạy nàng.
Ngụy Thính Phong sợ bọn họ lại phóng tiễn, vũ tiễn dày đặc lần thứ hai lại tràn qua đây, hắn ngậm chặt ngón trỏ thổi ra một tiếng sáo, một con Hồng Tông liệt mã xông qua đoàn người chạy về phía hắn.
Ngụy Thính Phong vừa bế Tần Quan Chu lên ngựa vừa nói: “Ta đi cứu người, Khiếu Tuyết biết đường, nàng hãy đi theo nó–“
Không nói thêm lời nào, Ngụy Thính Phong một tay nhấc kiếm lên, vỗ mạnh lên lưng kiếm, Khiếu Tuyết hí một tiếng, mang Tần Quan Chu chạy thật nhanh theo hướng ngược lại.
Tần Quan Chu muốn hô dừng mà không hô được, chỉ có thể cầm lấy dây cương ổn định thân thể. Nàng quay đầu nhìn về phía Ngụy Thính Phong, dưới chân đạp nhẹ, tựa như những đám mây, lao vút đi.
Thích khách phát hiện có người chạy trốn, liền muốn thúc ngựa đuổi theo.
Ngụy Thính Phong một tay túm dây cương, nắm chặt trong tay hung hăng kéo ngược trở về, ngựa bị kéo đến ngã khụy, thích khách áo đen từ trên lưng ngựa rơi xuống, lăn lộn kêu gào.
Ngụy Thính Phong cắt đứt được truy sát, nhanh chóng ngắm chuẩn mục tiêu, trực tiếp tóm lấy tên cầm đầu.
Hắn một kiếm liên tục phá vỡ thế công của người nọ, buộc hắn ta phải cùng Ngụy Thính Phong so chiêu.
Người mặc áo đen trong lòng cả kinh, lật ngược thân kiếm, chuyển kiếm qua tay trái đổi tay phản công.
Ngụy Tính phong thuận thế cũng chuyển lưỡi kiếm, khống chế kiếm của hắn ta, chất vấn: “Các ngươi là người của môn phái nào?”
Sức mạnh nặng nề như núi cao sừng sững, lặng lẽ đè xuống cánh tay của hắn ta.
Hắn ta gắng sức chống trả, rất nhanh liền phát hiện ra đối phương là một cao thủ, không giống với thân binh thị vệ Hầu phủ.
Hắn ta trả lời: “Không môn không phái.”
Ngụy Thính Phong nói: “Không môn không phái mà lại tới mưu sát mệnh quan triều đình, ngay cả một nữ quyến cũng không tha?”
Hắn ta cắn răng: “Chúng ta vì Ngụy gia Giang Lăng mà đoạt lại bảo kiếm! Ngươi là ai, cũng giám tới lo chuyện bao đồng?”
Ngụy Thính Phong híp mắt lại: “Làm vì Ngụy gia, lại không biết ta là ai?”
“Ngươi–!”
Lúc này người nọ mới để tâm chú ý tới vết sẹo trên mặt Ngụy Thính Phong, sức lực kháng cự trong nháy mắt liền buông lỏng, Ngụy Thính Phong thừa cơ một quyền đánh bật hắn hất ra xa mấy thước.
Người nọ ôm lấy lồng ngực đau nhức, cười lạnh một tiếng, “Ta biết ngươi là ai.”
“Vậy sao?”
Ngụy Thính Phong vung kiếm lên, thân đao lật ngược trên không, hắn trở tay nắm lấy, đặt ngang trước ngực.
Thân kiếm lạnh như băng, ánh lên đôi mắt đen như mực của Ngụy Thính Phong, bên trong vô dục vô cầu, không tức giận cũng không vui vẻ, duy chỉ có sát ý ngoan lệ nổi lên bốn phía.
Hắn không còn dịu dàng và kiềm chế như lúc trước, khi xoay kiếm, thân hình như núi cao, toát ra sát khí mạnh mẽ.
“Là ngươi chủ động khai ra, hay là để ta thỉnh giáo trước?”
Tần Quan Chu không khỏi kinh hãi, vội vàng đẩy Ngụy Thính Phong ra, càng đẩy hắn càng ôm chặt hơn, một tay nắm chặt bả vai nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Cơn giận không thể áp chế nữa, tựa như đốm lửa nhỏ cháy lan ra cả đồng xanh, cuối cùng thúc ép Tần Quan Chu đi tới bờ vực sụp đổ.
Nàng không nhịn được mà bật khóc, càng nghĩ lại càng hận, càng nghĩ lại càng oan ức, ngón tay nắm chặt y phục của Ngụy Thính Phong, bực tức đấm lên lưng hắn vài cái, đau thương gào khóc nức nở.
Khóc một lúc, đại khái là Tần Quan Chu đã khóc một trận thỏa thuê, áp sát ngực hắn mà nỉ non, hai mắt cay xè đau nhức, tinh thần dần dần mệt mỏi rã rời, mí mắt nặng chịch không nhấc nổi nữa.
Ngụy Thính Phong vỗ vỗ bả vai nàng an ủi, sau đó buông lỏng tay ra, hỏi: “Vẫn còn khó chịu sao? “
Tần Quan Chu thoáng giật mình, thanh âm khàn khàn nói: “Đa tạ.”
Ngụy Thính Phong nghe nàng khách khí hời hợt, trong cổ họng bỗng chua chát đáp lại: “Không cần tạ ơn.”
“Nếu ngươi vì tìm ta mới đến Hầu Phủ thì ngày mai hãy đi đi. Hầu gia biết ngươi…” nàng cắn cắn môi, không nói rõ chuyện hoang đường đêm hôm đó mà chỉ nói: “Hắn chắc chắn sẽ không buông tha khi thấy ngươi.”
Ngụy Thính Phong chưa từng lo lắng Lương Thận Hành sẽ làm gì mình, hắn tìm tới Hầu phủ là muốn tìm nàng hỏi cho ra nhẽ. Hắn có rất nhiều nghi vấn không giải thích được, nhưng lời đến cửa miệng vẫn không cách nào thốt ra được, duy chỉ có một câu, hắn nói rất rõ ràng.
Ngụy Thính Phong nói: “Hắn đối xử tệ bạc với nàng sao.”
Nước mắt theo khóe mắt Tần Quan Chu chảy xuống, nàng giận dữ nhìn về phía hắn: “Có liên quan gì đến ngươi sao?”
Ngụy Thính Phong cứng đờ người, nhíu mày trầm mặc chốc lát, nắm lấy tay nàng, kiên định nắm chắc trong lòng bàn tay, nén chịu cơn buồn bực nói: “Nếu không liên quan, tại sao nàng lại cùng ta…”
Trong lời nói của hắn mơ hồ có một tia phẫn nộ, giận nàng chơi đùa hắn, càng đáng giận hơn là nàng vậy mà lại vì hận Lương Thận Hành nên tùy tiện đem thân thể mình giao phó cho một nam nhân khác.
Giả sử không phải hắn mà đổi lại là một người khác, có phải nàng cũng sẽ làm như vậy hay không?
Nàng lại đưa tay vuốt ve từng tấc trên khuôn mặt hắn, giống như là muốn nhớ kỹ dáng vẻ của hắn vậy, ân cần lại dịu dàng, ngón tay cuối cùng dừng lại trên môi hắn, sau đó đặt lên đó một nụ hôn nóng bỏng. Cũng để mặc cho người nọ xé rách xiêm y của nàng, dọc theo môi của nàng đi xuống, lướt qua cần cổ mềm mại của nàng, xương quai xanh tinh tế, sau đó hung hăng liếm láp không ngừng trên bầu ngực trắng nõn đẫy đà của nàng…
Hắn cũng không có điểm nào đặc biệt để có thể khiến nàng yêu mến hắn, chỉ là trùng hợp trở thành chỗ dựa an ủi duy nhất của nàng vào ngày hôm đó mà thôi.
Ngụy Thính Phong nghĩ vậy liền tức giận không thôi: “Rõ ràng nàng không hề thích ta,”
Tần Quan Chu gật đầu nói: “Phải.”
Ngụy Thính Phong mím môi đầy cay đắng, quyết tâm nuốt cục tức vào bụng không nhắc tới nữa, thở dài, ngược lại nói: “…Tình hình hiện giờ đang rất hỗn loạn, lần này đi thành Phù Dung, nàng phải hết sức cẩn thận.”
Tần Quan Chu cũng nói: “Bảo trọng.”
Ngụy Thính Phong im lặng, đè nén thứ cảm xúc đang âm thầm cuồn cuộn dâng trào trong hắn, cuối cùng buông tay Tần Quan Chu ra, xoay người rời đi.
*
Thị vệ ở trong Hầu phủ, có những huynh đệ trước này đều cùng Lương Thận Hành vào sinh ra tử, biết Lương Thận Hành bị ám sát, hiện giờ sống chết không rõ, trong lòng nôn nóng khó chịu, nhanh chóng nhận lệnh của Quận chúa, vội vàng khởi hành, cùng hộ tống Tần Quan Chu đến thành Phù Dung.
Trên đường gấp rút nóng ruột vô cùng, xe ngựa không ngừng xóc nảy cả ngày trời.
Năm đầu theo quân, Tần Quan Chu chịu không ít khổ cực, mặc dù hài lòng với việc không phải rời xa Lương Thận Hành, nhưng thân thể lại không thể chịu dày vò từng ấy năm, sức khỏe dần yếu đi nhiều.
Nàng mệt mỏi dựa vào thùng xe nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất rung chuyển, chân tay run rẩy kịch liệt. Môi nàng tái nhợt, trên mặt ửng đỏ khác thường, thở ra hơi thở nóng hổi, một làn gió nhẹ thổi qua vạt áo nàng, toàn thân liền run cầm cập.
Tần Quan Chu cảm thấy bản thân đại khái đang phát sốt, lại không dám làm chậm trễ lộ trình nên vẫn không nói lời nào.
Thị nữ chăm sóc Tần Quan Chu thấy sắc mặt nàng khó chịu liền đưa tay lên sờ trán nàng, nóng bỏng như sờ phải chậu than khiến nàng ta trong lòng hốt hoảng.
Nàng ta vội vàng vỗ vỗ thùng xe, vén rèm lên hô to một tiếng ra ngoài: “Dừng xe–!”
Thị vệ trưởng vội thúc ngựa tới đó tra hỏi tình hình.
Tần Quan Chu kéo thị nữ lại, khẽ cau mày, nén chịu đựng, chỉ nói: “Ta hơi mệt, cảm phiền người hãy để ta nghỉ ngơi một chút.”
Thị vệ trưởng quan sát xung quanh, sau khi xác định nơi này không dễ có mai phục, gật đầu cung kính nói: “Tuân mệnh.”
Tần Quan Chu được người dìu xuống xe ngựa, trong dạ dày dâng lên một trận lật sông đổ biển, bởi vì nàng ăn rất ít, cúi người nôn khan cũng chỉ nôn ra một chút nước chua xanh trắng.
Thị nữ vỗ nhẹ lên lưng của nàng, lo lắng nói: “Phu nhân, người sốt cao, kéo dài thêm nữa cũng không phải là biện pháp tốt.”
Tần Quan Chu ho nhẹ rồi trả lời: “Không đáng ngại, đợi đến khi trời tối nghỉ chân tại trạm dịch đi kiếm chút thuốc là được rồi.”
Một túi nước đưa tới trước mặt Tần Quan Chu, nàng nhận lấy, vội vàng nói lời cảm tạ, lúc này mới ngẩng đầu lên, liền không chút phòng bị mà sa vào đôi mắt đen láy sâu hoắm của Ngụy Thính Phong.
Ngón tay Tần Quan Chu cứng đờ: “Làm sao ngươi…”
Ngụy Thính Phong nói: “Ta cũng phải trở về thành Phù Dung, cũng không cố tình làm phiền ngươi.”
Tần Quan Chu sợ hắn hiểu lầm là nàng chán ghét hắn, vô thức giải thích nói: “Ý ta không phải như vậy.”
Trong câu nói này có tình ý gì sao, Ngụy Thính Phong cũng không dám suy đoán nữa, nhưng thấy gương mặt Tần Quan Chu sốt đến đỏ bừng, hơi thở yếu ớt trầm trọng, liền hỏi: “Nàng bị nhiễm phong hàn rồi sao?”
Không kịp đợi hắn hỏi kỹ, chợt nghe “rầm” một tiếng, như sấm sét nổ vang ập xuống, làm cho một đoàn người lẫn ngựa lâm vào hỗn loạn.
Khói đặc cuồn cuộn nổi lên bốn phía, móng ngựa đạp loạn, ngựa hí không ngừng, thị vệ vội vàng kéo chặt dây cương, nhỏ giọng trấn an.
Thị vệ trưởng hô to đề cao cảnh giác, đợi sương mù dày đặc tản đi một ít, mọi người nhạy bén phát hiện nhiều bóng đen đang vây quanh.
Người đi tới một tay cầm nỏ, một tay cầm trường kiếm lạnh băng, nửa mặt đeo mặt nạ răng quỷ, cắt thành từng sọc dưới ánh hoàng hôn cuối ngày.
Một người trong đó hỏi:”Dĩnh Xuyên Hầu?
Thị vệ trưởng nhíu mày: “Người tới là ai? Dám to gan làm càn trước cờ Lương soái!”
Người nọ cười chế nhạo, khinh miệt nói: “Ta phải giết các ngươi.”
Lời vừa dứt, từ sau mặt nạ của hắn ta truyền tới một tiếng huýt sáo, đoàn người nhanh chóng bày trận giương nỏ.
Sắc mặt thị vệ trưởng liền biến đổi, hô to nói: “Cẩn thận–!”
Trong chớp mắt, hắc vũ nỏ tiễn nứt ra tiếng nổ, vèo vèo như màn mưa dày đặc đồng loạt tạo lên một làn sóng, phóng xuống khiến người ngã ngựa đổ, máu me bắn tung tóe.
Cuộc đột kích bất ngờ khiến cả đội người lẫn ngựa bị dọa cho một phen hoảng sợ.
Thị nữ thét ra tiếng hét chói tai từ trong cổ họng, bị hắc vũ tiễn bắn xuyên người, chớp mắt liền không còn hơi thở. Máu nóng gần như văng hết lên mặt Tần Quan Chu, mùi máu tươi nồng nặc cùng nhiệt độ nóng bỏng khiến nàng toàn thân cứng đờ.
Mắt nàng mở trừng trừng nhìn thị nữ nặng nề ngã gục trên mặt đất, trong đầu nứt ra một mảnh trống rỗng, đưa tay sờ máu tươi trên mặt mình.
Ngụy Thính Phong trợn mắt, lật kiếm chăn hai mũi tiễn phát ra tiếng kêu leng keng, một tay đem Tần Quan Chu đang không ngừng run rẩy kéo vào trong ngực mà ôm chặt lấy, nhanh chóng trốn ra sau thùng xe.
Thị vệ trưởng ở phía trước quát lên hạ lệnh, những người còn lại nhanh chóng hồi phục tinh thần, nhao nhao xuống ngựa, lăn lộn tìm kiếm vật chắn né tránh vũ tiễn sắc bén. Bọn họ rút ra đao kiếm, tiếng hạ lệnh vừa dứt, chợt vực dậy lao ra, nghịch thế phản công, tiến lên cùng thích khách chém giết thành một đoàn.
Ngụy Thính Phong bảo vệ nàng, đôi mắt bình thản trầm ổn đột nhiên dậy sóng, nghiêng đầu tra xét tình hình phía trước.
Tần Quan Chu sợ đến lạnh cả người, một tay túm chặt lấy xiêm y Ngụy Thính Phong, chật vật quỳ trên mặt đất.
Bàn tay Ngụy Thính Phong phủ lên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về, trầm giọng nói: “Đừng sợ, nàng biết cưỡi ngựa không?”
“Biết.”
Lương Thận Hành đã từng dạy nàng.
Ngụy Thính Phong sợ bọn họ lại phóng tiễn, vũ tiễn dày đặc lần thứ hai lại tràn qua đây, hắn ngậm chặt ngón trỏ thổi ra một tiếng sáo, một con Hồng Tông liệt mã xông qua đoàn người chạy về phía hắn.
Ngụy Thính Phong vừa bế Tần Quan Chu lên ngựa vừa nói: “Ta đi cứu người, Khiếu Tuyết biết đường, nàng hãy đi theo nó–“
Không nói thêm lời nào, Ngụy Thính Phong một tay nhấc kiếm lên, vỗ mạnh lên lưng kiếm, Khiếu Tuyết hí một tiếng, mang Tần Quan Chu chạy thật nhanh theo hướng ngược lại.
Tần Quan Chu muốn hô dừng mà không hô được, chỉ có thể cầm lấy dây cương ổn định thân thể. Nàng quay đầu nhìn về phía Ngụy Thính Phong, dưới chân đạp nhẹ, tựa như những đám mây, lao vút đi.
Thích khách phát hiện có người chạy trốn, liền muốn thúc ngựa đuổi theo.
Ngụy Thính Phong một tay túm dây cương, nắm chặt trong tay hung hăng kéo ngược trở về, ngựa bị kéo đến ngã khụy, thích khách áo đen từ trên lưng ngựa rơi xuống, lăn lộn kêu gào.
Ngụy Thính Phong cắt đứt được truy sát, nhanh chóng ngắm chuẩn mục tiêu, trực tiếp tóm lấy tên cầm đầu.
Hắn một kiếm liên tục phá vỡ thế công của người nọ, buộc hắn ta phải cùng Ngụy Thính Phong so chiêu.
Người mặc áo đen trong lòng cả kinh, lật ngược thân kiếm, chuyển kiếm qua tay trái đổi tay phản công.
Ngụy Tính phong thuận thế cũng chuyển lưỡi kiếm, khống chế kiếm của hắn ta, chất vấn: “Các ngươi là người của môn phái nào?”
Sức mạnh nặng nề như núi cao sừng sững, lặng lẽ đè xuống cánh tay của hắn ta.
Hắn ta gắng sức chống trả, rất nhanh liền phát hiện ra đối phương là một cao thủ, không giống với thân binh thị vệ Hầu phủ.
Hắn ta trả lời: “Không môn không phái.”
Ngụy Thính Phong nói: “Không môn không phái mà lại tới mưu sát mệnh quan triều đình, ngay cả một nữ quyến cũng không tha?”
Hắn ta cắn răng: “Chúng ta vì Ngụy gia Giang Lăng mà đoạt lại bảo kiếm! Ngươi là ai, cũng giám tới lo chuyện bao đồng?”
Ngụy Thính Phong híp mắt lại: “Làm vì Ngụy gia, lại không biết ta là ai?”
“Ngươi–!”
Lúc này người nọ mới để tâm chú ý tới vết sẹo trên mặt Ngụy Thính Phong, sức lực kháng cự trong nháy mắt liền buông lỏng, Ngụy Thính Phong thừa cơ một quyền đánh bật hắn hất ra xa mấy thước.
Người nọ ôm lấy lồng ngực đau nhức, cười lạnh một tiếng, “Ta biết ngươi là ai.”
“Vậy sao?”
Ngụy Thính Phong vung kiếm lên, thân đao lật ngược trên không, hắn trở tay nắm lấy, đặt ngang trước ngực.
Thân kiếm lạnh như băng, ánh lên đôi mắt đen như mực của Ngụy Thính Phong, bên trong vô dục vô cầu, không tức giận cũng không vui vẻ, duy chỉ có sát ý ngoan lệ nổi lên bốn phía.
Hắn không còn dịu dàng và kiềm chế như lúc trước, khi xoay kiếm, thân hình như núi cao, toát ra sát khí mạnh mẽ.
“Là ngươi chủ động khai ra, hay là để ta thỉnh giáo trước?”
Bình luận facebook