Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Nàng chưa từng hỏi họ của hắn hay thậm chí tên hắn là gì, vì dù sao cái tên Ngụy Thính Phong cũng không quan trọng với nàng.
Đêm đó hắn cúi sát gần nàng, hô hấp nóng bỏng gần trong gang tấc, thổi lên mặt nàng, sau đó chủ động nói: “Thính Phong. Ta là Thính Phong.”
Trước Ngụy Thính Phong, nàng chỉ có một nam nhân là Lương Thận Hành.
Nàng coi Lương Thận Hành là cả trời đất, là ánh trăng của nàng, nàng từng âm thầm thề, nguyện ý nhận hết đau khổ một đời, đổi lại công thành danh toại, vinh hoa phú quý cho hắn.
Hai người quen biết từ nhỏ, Lương gia và Tần gia ngăn cách nhau chỉ một vách tường, lúc nàng nhóm lửa nấu cơm trong phòng bếp, thường thường có thể nghe thấy tiếng Lương Thận Hành ở trong sân đọc sách.
Hắn cực kỳ thông minh, sách vở nhìn một lần có thể nhớ rõ, lúc đọc sách, hắn leo lên đầu tường, nghển cổ nhìn nàng bằng ánh mắt đen láy: “Thành Bích à, hôm nay muội nấu bánh chưng hả? Thơm quá thơm quá, ném cho ta một cái đi?”
Tần Quan Chu xách chiếc bánh chưng lớn nhất giấu sau lưng, ngẩng đầu giận dữ nhìn hắn: “Huynh lại tới chiếm tiện nghi.”
“Muội muội cũng bằng lòng để ta chiếm tiện nghi mà, không phải sao? Mẹ ta nói, muội như vậy, là vì sau này sẽ làm phu nhân của ta.” Hắn cười thiếu đứng đắn: “Muội hiểu phu nhân là gì không? Là giống cha mẹ muội ấy, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau.”
“Không biết xấu hổ!” Tần Quan Chu ném cái bánh chưng qua, trúng ngay giữa trán Lương Thận Hành, nghe hắn “Ai ya” hô đau, ngã từ trên tường xuống, chợt không còn chút động tĩnh nào.
Tần Quan Chu bị dọa sợ, vội leo lên thang gõ, lại đụng trúng mặt Lương Thận Hành, ánh mắt hai người giao nhau, gần đến mức nghe thấy tiếng hắn thở.
Mặt Tần Quan Chu đỏ bừng: “Huynh, huynh…”
Mặt Lương Thận Hành cũng nóng lên, chút tâm tư muốn trêu đùa nàng liền bay mất, trả lời: “Ta bám chắc hơn muội đấy, không bị ngã chút nào đâu, đừng lo lắng.”
Nàng buồn bực: “Đúng là tự luyến, ai thèm lo cho huynh?”
Những gì hắn nói quả thực không phải giả, nàng để hắn chiếm tiện nghi, là nguyện ý bị hại, sau này chắc chắn phải làm phu nhân của Lương Thận Hành.
Sau khi bọn họ thành thân, mỗi ngày trôi qua đều rất khó khăn, Tần Quan Chu chưa từng vì bần cùng mà tranh cãi với hắn, người khác đều nói “Nghèo hèn phu thê trăm sự ai”, nàng lại cho rằng phu thê nên phù trợ lẫn nhau, cùng “đồng cam cộng khổ”.
Cũng có lần Lương Thận Hành quá chén, say đến nỗi ngã ngay cửa nhà, nằm ngủ bất tỉnh nhân sự, đó cũng là lần đầu tiên Tần Quan Chu cãi nhau với hắn.
Bình thường nàng luôn dịu dàng săn sóc, nhưng nếu đã nổi giận, ngay cả Lương Thận Hành cũng không dám trêu chọc. Nếu không nàng làm sao có thể một tay nâng đỡ Lương Thận Hành đi đến địa vị như bây giờ? Đổi lại nếu tính tình nàng tinh tế mềm mại, chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Lương Thận Hành xin lỗi nàng cũng không thành, hạ thấp mình cũng không xong, cuối cùng vẫn không cách nào dỗ dành nàng nguôi giận, bèn vén áo lên, quỳ gối trên mặt đất, cầu xin nói: “Phu nhân, nàng đại nhân đại đức, tế tương đỗ lí năng xanh thuyền*, đừng chấp nhặt với kẻ khốn kiếp như ta! Nếu sau này ta còn quá chén nữa, ta…”
*Câu này ý là: Kẻ lớn/trên thì ko để tâm đến lỗi lầm của người nhỏ/dưới. Tấm lòng của tể tướng/người trên rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong.
Hành động của hắn dọa Tần Quan Chu nhảy dựng lên, vội che miệng hắn lại: “Chàng là nam nhân, dáng vẻ gì thế này! Còn không mau đứng lên!”
“Đại nhân, xin giơ cao đánh khẽ, ta quỳ cũng không sao. Phu nhân, nàng có thể tha thứ cho ta không?”
Tần Quan Chu thấy hắn như thế, không lẽ còn tức giận nổi sao? Nàng thở dài, giọng điệu mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, chàng đứng lên. Đến Trương Ký đổi nửa cân dầu rồi về nhà ăn cơm.”
Hai người chỉ cãi vã trong một đêm, nàng nổi giận, từ trước đến giờ, mỗi lần nàng nổi giận đều vì Lương Thận Hành phạm phải sai lầm lớn, Lương Thận Hành cũng tự biết mình không tốt, sau khi nhận sai với nàng cũng không phạm lỗi lại nữa.
Trước khi hai người về chung một nhà, hắn chưa từng say quá một lần.
Bọn họ làm bạn nhiều năm, ân ái nhiều năm, biện pháp giải quyết mâu thuẫn như trên là pháp tắc, nhưng pháp tắc này lúc hắn cưới Chiêu Nguyệt quận chúa đã hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng Tần Quan Chu biết Chiêu Nguyệt quận chúa hơn nàng ở tuổi trẻ, mỹ mạo, thân phận địa vị tôn quý cao xa hơn cả nàng, thứ mà Chiêu Nguyệt có được là thứ cả đời nàng cơ cực đều cũng không sao có được, vậy nên nàng mới có dáng vẻ hoảng loạn và bối rối khi đứng trước Chiêu Nguyệt như vậy.
Nàng hành xử không giống một người được giáo dưỡng cẩn thận như trước kia, mà giống người đàn bà chua ngoa đanh đá, hết khóc lóc lại la lối, náo loạn với Lương Thận Hành.
Lương Thận Hành cũng không giống như trước mà thành khẩn nhận sai, sau khi tát mạnh Tần Quan Chu một cái, hắn túm lấy cổ tay của nàng, đôi mắt đỏ bừng trừng trừng nàng, nổi giận nói: “Thành Bích! Nàng nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi!”
Nàng thấy trong mắt hắn là một khuôn mặt tái nhợt, hèn mọn, ảm đạm, hơi dữ tợn, điên cuồng.
Tần Quan Chu run rẩy, không nói thành lời.
Nàng không hề khóc nháo, mỗi ngày, ngồi trong doanh trướng soi gương đồng, muốn nhìn rõ chính mình đã biến thành bộ dạng gì rồi, vì sao lại mang dáng vẻ thế này.
Sau ngày ấy, Lương Thận Hành thường xuyên tới thăm nàng, vì nàng mà chiết vài nhành hoa đào, bỏ vào bình sứ trắng hình cá cạnh gương đồng.
Hắn ôm nàng từ sau rồi hôn môi, nói lời tình tứ đầy âu yếm, hứa hẹn sẽ nghĩ cách từ chối hôn sự này, cuối cùng, hắn mất hứng trước vẻ lạnh lùng thơ ơ của Tần Quan Chu, rời khỏi doanh trướng.
Nàng không dám ở trước mặt Lương Thận Hành để hắn nhìn ra nàng vẫn mang lòng mong đợi như cũ, chỉ âm thầm chờ đợi Lương Thận Hành suy nghĩ biện pháp, chờ đợi hắn không cưới Chiêu Nguyệt quận chúa.
Nàng từng thấy một đội rồi lại một đội tinh binh cường mã rời khỏi quân doanh, trong lòng nhen nhóm đốm lửa hy vọng, kéo một tên binh lính lại hỏi mới biết —— Lương Đại tướng gần đây hao tốn tâm tư tìm kiếm một thanh bảo kiếm.
Binh lính đoán Lương Thận Hành muốn mang chiến công đại phá quân Man Khương và chuôi bảo kiếm này, chiến thắng hồi kinh, vì Hoàng Thượng hiến thọ.
Việc làm này không liên quan gì tới từ hôn.
Đáy mắt đen láy của Tần Quan Chu là một mảnh hoang vắng, nhìn hoa đào trong bình sứ mấy ngày ngắn ngủn đã nở rộ, rồi sau đó khô héo, không còn chút sự sống.
Lương Thận Hành lao tâm khổ tứ tìm khắp nơi những đều không có được chuôi bảo kiếm này.
Lương Thận Hành viện lý do từng có ân huệ với Ngụy Thính Phong, lập kế dẫn Ngụy Thính Phong vào quân doanh, sau đó bày ra thiên la địa võng hòng cướp đoạt trục tinh trong tay hắn.
Ngụy Thính Phong khó địch mai phục, cánh tay phải bị Lương Thận Hành đâm một kiếm, xuất đao không còn sắc bén.
Trong vòng vây trấn áp chỉ toàn đao kiếm lạnh lẽo, máu bắn tung tuế, Lương Thận Hành binh lính dàn trận ngang, dệt võng bao vây không có kẽ hở trói buộc hắn lại.
Ngụy Thính Phong hợp toàn lực phá vỡ trùng vây, cả người như được vớt ra khỏi vũng máu, không còn sức lực chạy trốn.
Hắn dương đông kích tây dẫn dắt truy binh rời đi, xả thân lăn vào một doanh trướng, dùng chưởng phong dập tắt ánh đèn.
Trong bóng đêm, tiếng la hét của nữ tử chợt vang lên, hắn tiến đến, tay sờ trúng da thịt mịn màng, mềm mại đến không ngờ..
Hắn biết đây là nữ nhân, thoáng chấn động, phát giác bản thân thất lễ, nhưng giờ phút này lại không dám buông tay: “Đừng kêu. Ta sẽ không làm ngươi bị thương.”
Tần Quan Chu bị bàn tay như thiếc đúc bóp chặt cổ, nhưng hắn dùng sức không mạnh, chỉ ở mức uy hiếp, nhưng nàng vẫn sợ khiếp vía như cũ, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Đừng sợ, đừng sợ…” Hắn chậm rãi buông lỏng sức lực: “Ta ở chỗ này lánh mặt một chút, sẽ nhanh chóng rời đi thôi.”
Tần Quan Chu nghe thấy tiếng thở dốc của nam nhân, ngực phập phồng lên xuống, tựa như đang cực kỳ đau đớn. Nàng đang muốn hỏi lại, thân ảnh nam nhân nhoáng cái đã lung lay, ‘bịch’ một tiếng, nặng nề ngã xuống.
Nàng hoàn toàn không biết gì về hắn cả, chỉ biết người này không ác.
Binh lính điều tra đứng ở ngoài cửa thử hỏi: “Phu nhân, người không sao chứ?”
Tần Quan Chu sờ máu tanh trên cổ, tay run run, nàng vội vàng lấy khăn lau máu, áp lực khiến cổ họng run rẩy, hỏi: “Chuyện gì? Ta đang ngủ.”
“Quân doanh đang đuổi theo một tên trộm, mới vừa rồi các huynh đệ bị hắn đánh gục, sợ hắn đi vòng trở lại, đến quấy nhiễu phu nhân. Nếu phu nhân không sao, thuộc hạ lập tức lui xuống.”
Tần Quan Chu mím môi nói: “Đi đi, đừng tới phiền ta.”
Binh lính đều biết phu nhân gần đây đang bất hòa với tướng quân, ngày ngày đều ủ rũ chán nản, không dám lại quấy rầy, nhận lệnh rồi lui xuống.
Tần Quan Chu cầm đèn, nương theo ánh đèn nhìn người này, thấy nửa mặt hắn mang mặt nạ quỷ diện, tướng mạo khiến người ta sợ hãi.
Nàng tháo mặt nạ xuống, thấy rõ ràng tướng mạo hắn, lại vô ý đụng trúng kiếm hắn nắm chặt trong tay.
Thân kiếm đơn giản không hoa văn, nàng tò mò sờ lưỡi kiếm, hàn khí lành lạnh theo từ ngón tay lan ra toàn bộ cánh tay.
Tần Quan Chu giật mình, bỗng dưng nhận ra, đoán chừng người này chín mười phần là kiếm khách mà Lương Thận Hành truy tìm đã lâu, vội chạy ra ngoài gọi người, nhưng khi vén mành trướng lên lại do dự buông xuống.
Bên tai Tần Quan Chu đều là câu nói của hắn ta: “Ta sẽ không làm ngươi bị thương.”
Nàng khẽ cắn môi, xoay người túm chặt cổ áo Ngụy Thính Phong, hao tốn sức lực để kéo hắn lên giường.
Nàng mệt đến nỗi trên trán toát mồ hôi, ngã lên giường thở không ra hơi, nói: “Mạng ngươi không nên diệt, gặp phải ta đúng lúc cũng đang có thù với Lương Thận Hành.”
Đêm đó hắn cúi sát gần nàng, hô hấp nóng bỏng gần trong gang tấc, thổi lên mặt nàng, sau đó chủ động nói: “Thính Phong. Ta là Thính Phong.”
Trước Ngụy Thính Phong, nàng chỉ có một nam nhân là Lương Thận Hành.
Nàng coi Lương Thận Hành là cả trời đất, là ánh trăng của nàng, nàng từng âm thầm thề, nguyện ý nhận hết đau khổ một đời, đổi lại công thành danh toại, vinh hoa phú quý cho hắn.
Hai người quen biết từ nhỏ, Lương gia và Tần gia ngăn cách nhau chỉ một vách tường, lúc nàng nhóm lửa nấu cơm trong phòng bếp, thường thường có thể nghe thấy tiếng Lương Thận Hành ở trong sân đọc sách.
Hắn cực kỳ thông minh, sách vở nhìn một lần có thể nhớ rõ, lúc đọc sách, hắn leo lên đầu tường, nghển cổ nhìn nàng bằng ánh mắt đen láy: “Thành Bích à, hôm nay muội nấu bánh chưng hả? Thơm quá thơm quá, ném cho ta một cái đi?”
Tần Quan Chu xách chiếc bánh chưng lớn nhất giấu sau lưng, ngẩng đầu giận dữ nhìn hắn: “Huynh lại tới chiếm tiện nghi.”
“Muội muội cũng bằng lòng để ta chiếm tiện nghi mà, không phải sao? Mẹ ta nói, muội như vậy, là vì sau này sẽ làm phu nhân của ta.” Hắn cười thiếu đứng đắn: “Muội hiểu phu nhân là gì không? Là giống cha mẹ muội ấy, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau.”
“Không biết xấu hổ!” Tần Quan Chu ném cái bánh chưng qua, trúng ngay giữa trán Lương Thận Hành, nghe hắn “Ai ya” hô đau, ngã từ trên tường xuống, chợt không còn chút động tĩnh nào.
Tần Quan Chu bị dọa sợ, vội leo lên thang gõ, lại đụng trúng mặt Lương Thận Hành, ánh mắt hai người giao nhau, gần đến mức nghe thấy tiếng hắn thở.
Mặt Tần Quan Chu đỏ bừng: “Huynh, huynh…”
Mặt Lương Thận Hành cũng nóng lên, chút tâm tư muốn trêu đùa nàng liền bay mất, trả lời: “Ta bám chắc hơn muội đấy, không bị ngã chút nào đâu, đừng lo lắng.”
Nàng buồn bực: “Đúng là tự luyến, ai thèm lo cho huynh?”
Những gì hắn nói quả thực không phải giả, nàng để hắn chiếm tiện nghi, là nguyện ý bị hại, sau này chắc chắn phải làm phu nhân của Lương Thận Hành.
Sau khi bọn họ thành thân, mỗi ngày trôi qua đều rất khó khăn, Tần Quan Chu chưa từng vì bần cùng mà tranh cãi với hắn, người khác đều nói “Nghèo hèn phu thê trăm sự ai”, nàng lại cho rằng phu thê nên phù trợ lẫn nhau, cùng “đồng cam cộng khổ”.
Cũng có lần Lương Thận Hành quá chén, say đến nỗi ngã ngay cửa nhà, nằm ngủ bất tỉnh nhân sự, đó cũng là lần đầu tiên Tần Quan Chu cãi nhau với hắn.
Bình thường nàng luôn dịu dàng săn sóc, nhưng nếu đã nổi giận, ngay cả Lương Thận Hành cũng không dám trêu chọc. Nếu không nàng làm sao có thể một tay nâng đỡ Lương Thận Hành đi đến địa vị như bây giờ? Đổi lại nếu tính tình nàng tinh tế mềm mại, chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Lương Thận Hành xin lỗi nàng cũng không thành, hạ thấp mình cũng không xong, cuối cùng vẫn không cách nào dỗ dành nàng nguôi giận, bèn vén áo lên, quỳ gối trên mặt đất, cầu xin nói: “Phu nhân, nàng đại nhân đại đức, tế tương đỗ lí năng xanh thuyền*, đừng chấp nhặt với kẻ khốn kiếp như ta! Nếu sau này ta còn quá chén nữa, ta…”
*Câu này ý là: Kẻ lớn/trên thì ko để tâm đến lỗi lầm của người nhỏ/dưới. Tấm lòng của tể tướng/người trên rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong.
Hành động của hắn dọa Tần Quan Chu nhảy dựng lên, vội che miệng hắn lại: “Chàng là nam nhân, dáng vẻ gì thế này! Còn không mau đứng lên!”
“Đại nhân, xin giơ cao đánh khẽ, ta quỳ cũng không sao. Phu nhân, nàng có thể tha thứ cho ta không?”
Tần Quan Chu thấy hắn như thế, không lẽ còn tức giận nổi sao? Nàng thở dài, giọng điệu mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, chàng đứng lên. Đến Trương Ký đổi nửa cân dầu rồi về nhà ăn cơm.”
Hai người chỉ cãi vã trong một đêm, nàng nổi giận, từ trước đến giờ, mỗi lần nàng nổi giận đều vì Lương Thận Hành phạm phải sai lầm lớn, Lương Thận Hành cũng tự biết mình không tốt, sau khi nhận sai với nàng cũng không phạm lỗi lại nữa.
Trước khi hai người về chung một nhà, hắn chưa từng say quá một lần.
Bọn họ làm bạn nhiều năm, ân ái nhiều năm, biện pháp giải quyết mâu thuẫn như trên là pháp tắc, nhưng pháp tắc này lúc hắn cưới Chiêu Nguyệt quận chúa đã hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng Tần Quan Chu biết Chiêu Nguyệt quận chúa hơn nàng ở tuổi trẻ, mỹ mạo, thân phận địa vị tôn quý cao xa hơn cả nàng, thứ mà Chiêu Nguyệt có được là thứ cả đời nàng cơ cực đều cũng không sao có được, vậy nên nàng mới có dáng vẻ hoảng loạn và bối rối khi đứng trước Chiêu Nguyệt như vậy.
Nàng hành xử không giống một người được giáo dưỡng cẩn thận như trước kia, mà giống người đàn bà chua ngoa đanh đá, hết khóc lóc lại la lối, náo loạn với Lương Thận Hành.
Lương Thận Hành cũng không giống như trước mà thành khẩn nhận sai, sau khi tát mạnh Tần Quan Chu một cái, hắn túm lấy cổ tay của nàng, đôi mắt đỏ bừng trừng trừng nàng, nổi giận nói: “Thành Bích! Nàng nhìn bộ dạng bây giờ của mình đi!”
Nàng thấy trong mắt hắn là một khuôn mặt tái nhợt, hèn mọn, ảm đạm, hơi dữ tợn, điên cuồng.
Tần Quan Chu run rẩy, không nói thành lời.
Nàng không hề khóc nháo, mỗi ngày, ngồi trong doanh trướng soi gương đồng, muốn nhìn rõ chính mình đã biến thành bộ dạng gì rồi, vì sao lại mang dáng vẻ thế này.
Sau ngày ấy, Lương Thận Hành thường xuyên tới thăm nàng, vì nàng mà chiết vài nhành hoa đào, bỏ vào bình sứ trắng hình cá cạnh gương đồng.
Hắn ôm nàng từ sau rồi hôn môi, nói lời tình tứ đầy âu yếm, hứa hẹn sẽ nghĩ cách từ chối hôn sự này, cuối cùng, hắn mất hứng trước vẻ lạnh lùng thơ ơ của Tần Quan Chu, rời khỏi doanh trướng.
Nàng không dám ở trước mặt Lương Thận Hành để hắn nhìn ra nàng vẫn mang lòng mong đợi như cũ, chỉ âm thầm chờ đợi Lương Thận Hành suy nghĩ biện pháp, chờ đợi hắn không cưới Chiêu Nguyệt quận chúa.
Nàng từng thấy một đội rồi lại một đội tinh binh cường mã rời khỏi quân doanh, trong lòng nhen nhóm đốm lửa hy vọng, kéo một tên binh lính lại hỏi mới biết —— Lương Đại tướng gần đây hao tốn tâm tư tìm kiếm một thanh bảo kiếm.
Binh lính đoán Lương Thận Hành muốn mang chiến công đại phá quân Man Khương và chuôi bảo kiếm này, chiến thắng hồi kinh, vì Hoàng Thượng hiến thọ.
Việc làm này không liên quan gì tới từ hôn.
Đáy mắt đen láy của Tần Quan Chu là một mảnh hoang vắng, nhìn hoa đào trong bình sứ mấy ngày ngắn ngủn đã nở rộ, rồi sau đó khô héo, không còn chút sự sống.
Lương Thận Hành lao tâm khổ tứ tìm khắp nơi những đều không có được chuôi bảo kiếm này.
Lương Thận Hành viện lý do từng có ân huệ với Ngụy Thính Phong, lập kế dẫn Ngụy Thính Phong vào quân doanh, sau đó bày ra thiên la địa võng hòng cướp đoạt trục tinh trong tay hắn.
Ngụy Thính Phong khó địch mai phục, cánh tay phải bị Lương Thận Hành đâm một kiếm, xuất đao không còn sắc bén.
Trong vòng vây trấn áp chỉ toàn đao kiếm lạnh lẽo, máu bắn tung tuế, Lương Thận Hành binh lính dàn trận ngang, dệt võng bao vây không có kẽ hở trói buộc hắn lại.
Ngụy Thính Phong hợp toàn lực phá vỡ trùng vây, cả người như được vớt ra khỏi vũng máu, không còn sức lực chạy trốn.
Hắn dương đông kích tây dẫn dắt truy binh rời đi, xả thân lăn vào một doanh trướng, dùng chưởng phong dập tắt ánh đèn.
Trong bóng đêm, tiếng la hét của nữ tử chợt vang lên, hắn tiến đến, tay sờ trúng da thịt mịn màng, mềm mại đến không ngờ..
Hắn biết đây là nữ nhân, thoáng chấn động, phát giác bản thân thất lễ, nhưng giờ phút này lại không dám buông tay: “Đừng kêu. Ta sẽ không làm ngươi bị thương.”
Tần Quan Chu bị bàn tay như thiếc đúc bóp chặt cổ, nhưng hắn dùng sức không mạnh, chỉ ở mức uy hiếp, nhưng nàng vẫn sợ khiếp vía như cũ, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Đừng sợ, đừng sợ…” Hắn chậm rãi buông lỏng sức lực: “Ta ở chỗ này lánh mặt một chút, sẽ nhanh chóng rời đi thôi.”
Tần Quan Chu nghe thấy tiếng thở dốc của nam nhân, ngực phập phồng lên xuống, tựa như đang cực kỳ đau đớn. Nàng đang muốn hỏi lại, thân ảnh nam nhân nhoáng cái đã lung lay, ‘bịch’ một tiếng, nặng nề ngã xuống.
Nàng hoàn toàn không biết gì về hắn cả, chỉ biết người này không ác.
Binh lính điều tra đứng ở ngoài cửa thử hỏi: “Phu nhân, người không sao chứ?”
Tần Quan Chu sờ máu tanh trên cổ, tay run run, nàng vội vàng lấy khăn lau máu, áp lực khiến cổ họng run rẩy, hỏi: “Chuyện gì? Ta đang ngủ.”
“Quân doanh đang đuổi theo một tên trộm, mới vừa rồi các huynh đệ bị hắn đánh gục, sợ hắn đi vòng trở lại, đến quấy nhiễu phu nhân. Nếu phu nhân không sao, thuộc hạ lập tức lui xuống.”
Tần Quan Chu mím môi nói: “Đi đi, đừng tới phiền ta.”
Binh lính đều biết phu nhân gần đây đang bất hòa với tướng quân, ngày ngày đều ủ rũ chán nản, không dám lại quấy rầy, nhận lệnh rồi lui xuống.
Tần Quan Chu cầm đèn, nương theo ánh đèn nhìn người này, thấy nửa mặt hắn mang mặt nạ quỷ diện, tướng mạo khiến người ta sợ hãi.
Nàng tháo mặt nạ xuống, thấy rõ ràng tướng mạo hắn, lại vô ý đụng trúng kiếm hắn nắm chặt trong tay.
Thân kiếm đơn giản không hoa văn, nàng tò mò sờ lưỡi kiếm, hàn khí lành lạnh theo từ ngón tay lan ra toàn bộ cánh tay.
Tần Quan Chu giật mình, bỗng dưng nhận ra, đoán chừng người này chín mười phần là kiếm khách mà Lương Thận Hành truy tìm đã lâu, vội chạy ra ngoài gọi người, nhưng khi vén mành trướng lên lại do dự buông xuống.
Bên tai Tần Quan Chu đều là câu nói của hắn ta: “Ta sẽ không làm ngươi bị thương.”
Nàng khẽ cắn môi, xoay người túm chặt cổ áo Ngụy Thính Phong, hao tốn sức lực để kéo hắn lên giường.
Nàng mệt đến nỗi trên trán toát mồ hôi, ngã lên giường thở không ra hơi, nói: “Mạng ngươi không nên diệt, gặp phải ta đúng lúc cũng đang có thù với Lương Thận Hành.”
Bình luận facebook