Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Con thỏ con quyến rũ
Nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Nhạc Thiên ngồi vểnh lên để hai chân bắt chéo, bộ dạng thoải mái hóng chờ chuyện hay ho, lúc này từ xa xa thấy có một người đi về phía này, nhưng đó lại không phải Cố Hành Thâm.
“Ơ? Đường Dự, ngoại hình hôm nay trông được phết nhỉ?”
“Cũng bình thường.” Đường Dự lấy tay che đi một mắt, nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ: “Mua dùm tôi một cặp kính mát tới đây.”
Nói xong Đường Dự ai oán nhìn Lãnh Thấu, nói: “Lãnh Thấu, em gái anh… quá ức hiếp người khác!”
“Suốt ngày chạy theo chọc cho bị đánh rồi còn trách ai ức hiếp ai?” Lãnh Thấu trả lời không chút e dè.
“Đêm này mọi người tới đông đủ thật, đúng lúc Tiểu Kiều cũng đang ở đây.” Thịnh Vũ nói.
“Tôi đương nhiên biết cô ấy ở đây, tôi đi theo đến tận đây mà.” Đường Dự vừa nhận cặp kính mát trong tay nhân viên, vừa trả lời.
“Theo tới đây? Cậu không có việc gì làm mà đi theo dõi tiểu hồ ly làm gì? Chẳng lẽ đeo đuổi em gái của A Thấu không được thì bỏ cuộc chuyển sang đeo đuổi tiểu hồ ly?” Thẩm Nhạc Nhiên ngạc nhiên hỏi.
“Kệ tôi!”
“Ờ kệ, tới lúc đụng truyện thì chết mà cũng không biết tại sao chết.” Thẩm Nhạc Nhiên cười cười nói.
Bỗng nhiên một bóng người từ xa đến, Thẩm Nhạc Nhiên thấy được liền hào hứng kêu lên: “Lão đại, tới đây tới đây! Sắp đến phiên tiểu hồ ly biểu diễn rồi này!”
Lúc này các phục vụ thấy Cố Hành Thâm thì run như cầy sấy, không khác gì gặp quỷ. Người này là CEO của tập đoàn Cố thị, có thể ví như đại ma vương bá đạo hô phong hoán vũ tại thành phố An Khánh này. Có rất nhiều có máu mặt thường lui tới quán bar Charm, nhưng hôm nay họ mới lần đầu được nhìn thấy tận mặt anh.
Cố Hành Thâm bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống tựa lưng vào ghế, ánh mắt nheo lại nhìn Thẩm Nhạc Nhiên: “Biết là Tiểu Kiều, không ngăn cản mà còn gọi tôi tới đây xem? Thẩm Nhạc Thiên, lá gan của cậu bây giờ ngày càng lớn!”
Toàn thân Thẩm Nhạc Thiên khẽ run run, chai rượu trong tay rót vô ly đã rơi ra ngoài không ít: “Lão đại à, không công bằng, Thịnh Vũ và Lãnh Thấu cũng ở đây, còn Đường Dự nữa! Sao lần nào cũng…”
“Sao?” Cố Hành Thâm nghiêm giọng.
“Không không… là lỗi của tôi, tôi không dám nữa đâu lão đại!” Thẩm Nhạc Thiên ai oán nhìn khuôn mặt vô tội của ba đồng bọn.
Quá đáng lắm luôn! Không có nghĩa khí gì hết!
Việc Cố Hành Thâm đến đã có người thông báo cho quản lý, vậy nên chốc lát sau quản lý đã hoả tốc chạy đến: “Ngài Cố…”
Không đợi quản lý kịp mở miệng nịnh nọt thì Cố Hành Thâm đã lên tiếng: “Cung Tiểu Kiều, để cô ấy ra gặp tôi.”
Quản lý ngẩn người, gật đầu lia lịa: “Dạ dạ dạ! Phòng bao Phù Dung Các đã đặt sẵn cho các vị, các vị cứ vào trong, tôi sẽ gọi cô ấy tới ngay!”
“Khoan đã.”
“Ngài Cố còn gì căn dặn ạ?” Quản lý hỏi.
“Đừng nói cho cô ấy tôi là ai.”
“Dạ dạ dạ.”
Tất cả bọn họ liền đi về phía phòng bao Phù Dung Các.
Thịnh Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Thấu: “Lần này coi như xong.”
Thẩm Nhạc Thiên khẽ lau mồ hôi, không sao không sao, chỉ cần tai hoạ đừng giáng xuống đầu anh là được.
Đường Dự thì mặc kệ, anh ngồi xuống uống ly nước trái cây một cách thoải mái.
Tầng này gần như không có vị khách nào khác, lát sau đã nghe tiếng giày cao gót cộp cộp trên mặt sàn hoa cương, từng âm thanh vọng lại càng tạo cảm giác trống trải.
Cung Tiểu Kiều bước đến trước phòng bao Phù Dung Các, cô nhìn cửa phòng một chút để chắc chắn mình đến đúng nơi, sau đó mới nhẹ nhàng gõ cửa và đẩy cửa ra ——
Đôi mắt Cung Tiểu Kiều mơ màng nhìn lướt qua năm người đàn ông với năm phong cách khác nhau trước mặt. Hiển nhiên cả năm người họ cũng thấy cô trong bộ trang phục con thỏ quyến rũ với vớ da ôm sát, lộ hết toàn bộ đường cong trên cơ thể.
Tất cả mọi người: “…”
Thẩm Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, một giây sau đã ho sặc sụa phun hết rượu vang ra ngoài.
Đường Dự luống cuống tay chân, lấy khăn giấy để bịt mũi ngăn cho máu mũi không phọt ra.
Lãnh Thấu đằng hắng nhẹ một tiếng rồi quay mặt chỗ khác, gương mặt hơi ửng đỏ.
Thịnh Vũ há mồm kinh sợ.
Cố Hành Thâm ngồi yên tại chỗ, con ngươi đã nháy mắt từ kinh diễm hoá thành lửa giận, anh không nói gì nhưng ánh mắt thâm trầm đã tố cáo tâm trạng của anh lúc này.
Cung Tiểu Kiều sửng sốt một giây, tức khắc bình tĩnh lùi về sau, kéo cửa, xoay người và ra khỏi phòng. Tiếp theo là ba chân bốn cẳng chạy thật lẹ…!
Toàn bộ quá trình từ lúc Cung Tiểu Kiều bước vào, và đóng cửa bỏ đi thì bất quá chỉ vài giây đồng hồ mà thôi.
Cung Tiểu Kiều đi chưa được mấy bước thì di động cô đã reo lên, cô thở hồng hộc và nhấn nghe máy theo phản xạ, chỉ là hai tiếng “Alô” thanh lãnh kia đã làm cô hoảng hồn và… tắt máy.
Di động lại vang, cô lại tắt máy, cứ như lặp đi lặp lại cho đến khi “ting” một tiếng, có tin nhắn gửi đến. Cung Tiểu Kiều mở ra ——
“Giỏi lắm.”
Mỗi khi Cố Hành Thâm nói với cô hai chữ này thì chính là lúc anh bị cô chọc giận đến đỉnh điểm, Cung Tiểu Kiều biết nếu chọc phải anh thì đúng là chỉ có con đường chết. Giờ có bỏ chạy cũng muộn rồi…
Cung Tiểu Kiều bực bội gãi gãi mái tóc giả đeo trên đầu, đành hít một hơi dài quay trở lại phòng bao kia, chết thì chết, cô sợ gì chứ!
Vừa đẩy cửa đi vào thì cô đã va đầu vào một chiếc áo sơ mi, mùi hương quen thuộc này khiến cô nhận ra đó là Cố Hành Thâm.
“Mặc vào.” Cố Hành Thâm nói ngắn gọn, dù lúc này anh đang cởi trần thì vẫn khí tràng cường đại.
“Tại sao phải mặc đồ của anh, em có quần áo…” Cung Tiểu Kiều bất mãn kêu ca, nhưng dưới ánh mắt doạ người của Cố Hành Thâm thì cô vẫn ngoan ngoan lấy áo sơ mi mà khoác trên người.
Đằng nào cũng đã bị phát hiện, Cung Tiểu Kiều chẳng còn sợ gì nữa, cô làm mặt lơ bước đến ngồi xuống bên cạnh Cố Hành Thâm.
Đường Dự ở bên cạnh vẫn lấy khăn giấy bịt mũi, nhìn Cung Tiểu Kiều như thể nhìn quái thú muốn trốn thật xa, dù che tay nhưng vẫn len lén nhìn cô qua kẽ hở giữa những ngón tay.
“Hoá ra là đám thú tính đại gia mấy anh, tôi còn đang suy nghĩ ai lại phách lối bắt tôi phải đi tiếp. Lúc tôi nói không đi thì ông quản lý giống như sắp khóc tới nơi, mém chút là quỳ xuống năn nỉ tôi rồi…” Cung Tiểu Kiều bực bội nói, dĩ nhiên là cô chưa nói hết ý, bởi nếu cô biết là năm người họ thì mặc kệ ông quản lý có khóc lóc quỳ lạy, cô cũng sẽ không đi.
“Ai cho phép em mặc đồ như vậy?” Cố Hành Thâm lặng lẽ nhìn cô.
Cung Tiểu Kiều lấy tay sờ sờ lỗ tai thỏ trên đầu: “Quản lý kêu bận á! Em thấy cũng dễ thương.”
Moá ơi! Đáng yêu chỗ nào? Cái này là bốc lửa ngùn ngụt!
Thẩm Nhạc Thiên yên lặng thầm mặc niệm cầu nguyện cho người quản lý kia.
Cung Tiểu Kiều nói tiếp: “Quản lý nói người khách trong phòng này thích trang phục con thỏ.”
“Là ai?” Cố Hành Thâm lạnh băng lên tiếng hỏi.
“Không phải tôi!” Đường Dự lập tức lên tiếng phủi sạch mọi nghi ngờ.
Thịnh Vũ cùng Lãnh Thấu dù không hẹn nhưng đều nhìn về phía Thẩm Nhạc Thiên.
Cung Tiểu Kiều cũng nhìn Thẩm Nhạc Thiên: “A, Thẩm Nhạc Thiên! Không ngờ gu của anh là thế này!”
Đón nhận ánh mắt giá lạnh của đại ma vương thì Thẩm Nhạc Thiên chỉ lẳng lặng nuốt nước miếng, không dám nói gì. Có trời chứng giám lúc đó anh nói “con thỏ nhỏ” chỉ là lời nói trêu ghẹo mà thôi.
“Lão đại, anh dạy dỗ trẻ con đi, chúng tôi không quấy rầy.” Lãnh Thấu ho khan một tiếng rồi đứng lên, đưa mắt liếc nhìn những người còn lại.
Vậy là cả bốn người đều cùng đi ra ngoài, Thẩm Nhạc Thiên là người chạy nhanh nhất.
“Ai là trẻ con chứ?” Cung Tiểu Kiều trợn mắt nhìn Lãnh Thấu.
…
Ngoài hành lang.
Thẩm Nhạc Thiên than thở: “Chậc chậc, biết tiểu hồ ly có dáng người đẹp, không ngờ lại bốc lửa đến vậy!”
Đường Dự gật gật đầu tán đồng, sau đó lại làm vẻ mặt sùng bái với Thịnh Vũ: “Không ngờ thời khắc nhạy cảm mà tam ca vẫn bình tĩnh như vậy, lúc đó cả nhị ca còn đỏ mặt.”
Lãnh Thấu liếc nhìn Đường Dự: “Lão ngũ này, ngu cũng có mức độ chứ. Lâu vậy rồi không nhận ra xu hướng giới tính của lão tam sao?”
Đường Dự hoảng sợ che ngực, kinh hãi nhìn Thịnh Vũ: “Tam ca, anh anh anh…”
“Tôi không có hứng thú với cậu.” Thịnh Vũ nhàn nhạt lườm Đường Dự.
Đường Dự: “…”
Thẩm Nhạc Thiên ngẫm nghĩ day day cằm, kinh ngạc nói: “Tam ca, chẳng lẽ anh đối với tôi…”
Thịnh Vũ: “Tôi cũng không hứng thú với cậu.”
“Tam ca à, anh đây là định gián tiếp tỏ tình với nhị ca sao?” Thẩm Nhạc Thiên cười cười.
Lãnh Thấu thờ ơ nói: “Sao không nghĩ là lão đại?”
Thịnh Vũ: “…”
Edited & beta by Airy
“Ơ? Đường Dự, ngoại hình hôm nay trông được phết nhỉ?”
“Cũng bình thường.” Đường Dự lấy tay che đi một mắt, nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ: “Mua dùm tôi một cặp kính mát tới đây.”
Nói xong Đường Dự ai oán nhìn Lãnh Thấu, nói: “Lãnh Thấu, em gái anh… quá ức hiếp người khác!”
“Suốt ngày chạy theo chọc cho bị đánh rồi còn trách ai ức hiếp ai?” Lãnh Thấu trả lời không chút e dè.
“Đêm này mọi người tới đông đủ thật, đúng lúc Tiểu Kiều cũng đang ở đây.” Thịnh Vũ nói.
“Tôi đương nhiên biết cô ấy ở đây, tôi đi theo đến tận đây mà.” Đường Dự vừa nhận cặp kính mát trong tay nhân viên, vừa trả lời.
“Theo tới đây? Cậu không có việc gì làm mà đi theo dõi tiểu hồ ly làm gì? Chẳng lẽ đeo đuổi em gái của A Thấu không được thì bỏ cuộc chuyển sang đeo đuổi tiểu hồ ly?” Thẩm Nhạc Nhiên ngạc nhiên hỏi.
“Kệ tôi!”
“Ờ kệ, tới lúc đụng truyện thì chết mà cũng không biết tại sao chết.” Thẩm Nhạc Nhiên cười cười nói.
Bỗng nhiên một bóng người từ xa đến, Thẩm Nhạc Nhiên thấy được liền hào hứng kêu lên: “Lão đại, tới đây tới đây! Sắp đến phiên tiểu hồ ly biểu diễn rồi này!”
Lúc này các phục vụ thấy Cố Hành Thâm thì run như cầy sấy, không khác gì gặp quỷ. Người này là CEO của tập đoàn Cố thị, có thể ví như đại ma vương bá đạo hô phong hoán vũ tại thành phố An Khánh này. Có rất nhiều có máu mặt thường lui tới quán bar Charm, nhưng hôm nay họ mới lần đầu được nhìn thấy tận mặt anh.
Cố Hành Thâm bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống tựa lưng vào ghế, ánh mắt nheo lại nhìn Thẩm Nhạc Nhiên: “Biết là Tiểu Kiều, không ngăn cản mà còn gọi tôi tới đây xem? Thẩm Nhạc Thiên, lá gan của cậu bây giờ ngày càng lớn!”
Toàn thân Thẩm Nhạc Thiên khẽ run run, chai rượu trong tay rót vô ly đã rơi ra ngoài không ít: “Lão đại à, không công bằng, Thịnh Vũ và Lãnh Thấu cũng ở đây, còn Đường Dự nữa! Sao lần nào cũng…”
“Sao?” Cố Hành Thâm nghiêm giọng.
“Không không… là lỗi của tôi, tôi không dám nữa đâu lão đại!” Thẩm Nhạc Thiên ai oán nhìn khuôn mặt vô tội của ba đồng bọn.
Quá đáng lắm luôn! Không có nghĩa khí gì hết!
Việc Cố Hành Thâm đến đã có người thông báo cho quản lý, vậy nên chốc lát sau quản lý đã hoả tốc chạy đến: “Ngài Cố…”
Không đợi quản lý kịp mở miệng nịnh nọt thì Cố Hành Thâm đã lên tiếng: “Cung Tiểu Kiều, để cô ấy ra gặp tôi.”
Quản lý ngẩn người, gật đầu lia lịa: “Dạ dạ dạ! Phòng bao Phù Dung Các đã đặt sẵn cho các vị, các vị cứ vào trong, tôi sẽ gọi cô ấy tới ngay!”
“Khoan đã.”
“Ngài Cố còn gì căn dặn ạ?” Quản lý hỏi.
“Đừng nói cho cô ấy tôi là ai.”
“Dạ dạ dạ.”
Tất cả bọn họ liền đi về phía phòng bao Phù Dung Các.
Thịnh Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Thấu: “Lần này coi như xong.”
Thẩm Nhạc Thiên khẽ lau mồ hôi, không sao không sao, chỉ cần tai hoạ đừng giáng xuống đầu anh là được.
Đường Dự thì mặc kệ, anh ngồi xuống uống ly nước trái cây một cách thoải mái.
Tầng này gần như không có vị khách nào khác, lát sau đã nghe tiếng giày cao gót cộp cộp trên mặt sàn hoa cương, từng âm thanh vọng lại càng tạo cảm giác trống trải.
Cung Tiểu Kiều bước đến trước phòng bao Phù Dung Các, cô nhìn cửa phòng một chút để chắc chắn mình đến đúng nơi, sau đó mới nhẹ nhàng gõ cửa và đẩy cửa ra ——
Đôi mắt Cung Tiểu Kiều mơ màng nhìn lướt qua năm người đàn ông với năm phong cách khác nhau trước mặt. Hiển nhiên cả năm người họ cũng thấy cô trong bộ trang phục con thỏ quyến rũ với vớ da ôm sát, lộ hết toàn bộ đường cong trên cơ thể.
Tất cả mọi người: “…”
Thẩm Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, một giây sau đã ho sặc sụa phun hết rượu vang ra ngoài.
Đường Dự luống cuống tay chân, lấy khăn giấy để bịt mũi ngăn cho máu mũi không phọt ra.
Lãnh Thấu đằng hắng nhẹ một tiếng rồi quay mặt chỗ khác, gương mặt hơi ửng đỏ.
Thịnh Vũ há mồm kinh sợ.
Cố Hành Thâm ngồi yên tại chỗ, con ngươi đã nháy mắt từ kinh diễm hoá thành lửa giận, anh không nói gì nhưng ánh mắt thâm trầm đã tố cáo tâm trạng của anh lúc này.
Cung Tiểu Kiều sửng sốt một giây, tức khắc bình tĩnh lùi về sau, kéo cửa, xoay người và ra khỏi phòng. Tiếp theo là ba chân bốn cẳng chạy thật lẹ…!
Toàn bộ quá trình từ lúc Cung Tiểu Kiều bước vào, và đóng cửa bỏ đi thì bất quá chỉ vài giây đồng hồ mà thôi.
Cung Tiểu Kiều đi chưa được mấy bước thì di động cô đã reo lên, cô thở hồng hộc và nhấn nghe máy theo phản xạ, chỉ là hai tiếng “Alô” thanh lãnh kia đã làm cô hoảng hồn và… tắt máy.
Di động lại vang, cô lại tắt máy, cứ như lặp đi lặp lại cho đến khi “ting” một tiếng, có tin nhắn gửi đến. Cung Tiểu Kiều mở ra ——
“Giỏi lắm.”
Mỗi khi Cố Hành Thâm nói với cô hai chữ này thì chính là lúc anh bị cô chọc giận đến đỉnh điểm, Cung Tiểu Kiều biết nếu chọc phải anh thì đúng là chỉ có con đường chết. Giờ có bỏ chạy cũng muộn rồi…
Cung Tiểu Kiều bực bội gãi gãi mái tóc giả đeo trên đầu, đành hít một hơi dài quay trở lại phòng bao kia, chết thì chết, cô sợ gì chứ!
Vừa đẩy cửa đi vào thì cô đã va đầu vào một chiếc áo sơ mi, mùi hương quen thuộc này khiến cô nhận ra đó là Cố Hành Thâm.
“Mặc vào.” Cố Hành Thâm nói ngắn gọn, dù lúc này anh đang cởi trần thì vẫn khí tràng cường đại.
“Tại sao phải mặc đồ của anh, em có quần áo…” Cung Tiểu Kiều bất mãn kêu ca, nhưng dưới ánh mắt doạ người của Cố Hành Thâm thì cô vẫn ngoan ngoan lấy áo sơ mi mà khoác trên người.
Đằng nào cũng đã bị phát hiện, Cung Tiểu Kiều chẳng còn sợ gì nữa, cô làm mặt lơ bước đến ngồi xuống bên cạnh Cố Hành Thâm.
Đường Dự ở bên cạnh vẫn lấy khăn giấy bịt mũi, nhìn Cung Tiểu Kiều như thể nhìn quái thú muốn trốn thật xa, dù che tay nhưng vẫn len lén nhìn cô qua kẽ hở giữa những ngón tay.
“Hoá ra là đám thú tính đại gia mấy anh, tôi còn đang suy nghĩ ai lại phách lối bắt tôi phải đi tiếp. Lúc tôi nói không đi thì ông quản lý giống như sắp khóc tới nơi, mém chút là quỳ xuống năn nỉ tôi rồi…” Cung Tiểu Kiều bực bội nói, dĩ nhiên là cô chưa nói hết ý, bởi nếu cô biết là năm người họ thì mặc kệ ông quản lý có khóc lóc quỳ lạy, cô cũng sẽ không đi.
“Ai cho phép em mặc đồ như vậy?” Cố Hành Thâm lặng lẽ nhìn cô.
Cung Tiểu Kiều lấy tay sờ sờ lỗ tai thỏ trên đầu: “Quản lý kêu bận á! Em thấy cũng dễ thương.”
Moá ơi! Đáng yêu chỗ nào? Cái này là bốc lửa ngùn ngụt!
Thẩm Nhạc Thiên yên lặng thầm mặc niệm cầu nguyện cho người quản lý kia.
Cung Tiểu Kiều nói tiếp: “Quản lý nói người khách trong phòng này thích trang phục con thỏ.”
“Là ai?” Cố Hành Thâm lạnh băng lên tiếng hỏi.
“Không phải tôi!” Đường Dự lập tức lên tiếng phủi sạch mọi nghi ngờ.
Thịnh Vũ cùng Lãnh Thấu dù không hẹn nhưng đều nhìn về phía Thẩm Nhạc Thiên.
Cung Tiểu Kiều cũng nhìn Thẩm Nhạc Thiên: “A, Thẩm Nhạc Thiên! Không ngờ gu của anh là thế này!”
Đón nhận ánh mắt giá lạnh của đại ma vương thì Thẩm Nhạc Thiên chỉ lẳng lặng nuốt nước miếng, không dám nói gì. Có trời chứng giám lúc đó anh nói “con thỏ nhỏ” chỉ là lời nói trêu ghẹo mà thôi.
“Lão đại, anh dạy dỗ trẻ con đi, chúng tôi không quấy rầy.” Lãnh Thấu ho khan một tiếng rồi đứng lên, đưa mắt liếc nhìn những người còn lại.
Vậy là cả bốn người đều cùng đi ra ngoài, Thẩm Nhạc Thiên là người chạy nhanh nhất.
“Ai là trẻ con chứ?” Cung Tiểu Kiều trợn mắt nhìn Lãnh Thấu.
…
Ngoài hành lang.
Thẩm Nhạc Thiên than thở: “Chậc chậc, biết tiểu hồ ly có dáng người đẹp, không ngờ lại bốc lửa đến vậy!”
Đường Dự gật gật đầu tán đồng, sau đó lại làm vẻ mặt sùng bái với Thịnh Vũ: “Không ngờ thời khắc nhạy cảm mà tam ca vẫn bình tĩnh như vậy, lúc đó cả nhị ca còn đỏ mặt.”
Lãnh Thấu liếc nhìn Đường Dự: “Lão ngũ này, ngu cũng có mức độ chứ. Lâu vậy rồi không nhận ra xu hướng giới tính của lão tam sao?”
Đường Dự hoảng sợ che ngực, kinh hãi nhìn Thịnh Vũ: “Tam ca, anh anh anh…”
“Tôi không có hứng thú với cậu.” Thịnh Vũ nhàn nhạt lườm Đường Dự.
Đường Dự: “…”
Thẩm Nhạc Thiên ngẫm nghĩ day day cằm, kinh ngạc nói: “Tam ca, chẳng lẽ anh đối với tôi…”
Thịnh Vũ: “Tôi cũng không hứng thú với cậu.”
“Tam ca à, anh đây là định gián tiếp tỏ tình với nhị ca sao?” Thẩm Nhạc Thiên cười cười.
Lãnh Thấu thờ ơ nói: “Sao không nghĩ là lão đại?”
Thịnh Vũ: “…”
Edited & beta by Airy
Bình luận facebook