Chân mày Đinh Hạo giật giật.
Trong khoảnh khắc này cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong lòng Đinh Hạo.
- A? Ánh sáng đỏ nhạt đó chính là huyền khí sao?
- Theo ký ức dung hợp thì võ giả nhân loại trong thế giới này đều nắm giữ lực lượng siêu tự nhiên gọi là huyền khí. Lấy huyền khí cô đọng mười hai kinh mạch, một trăm lẻ tám huyệt khiếu trong người để tu luyện . . .
- Người thằng nhãi này mới lóe ánh sáng đỏ nhạt chắc là thể hiện huyền lực. Nhưng thực lực Tống Kiếm Nam bình thường, chắc chưa đạt tới nhất khiếu Võ Đồ cảnh. Ánh sáng đỏ chỉ có thể kéo dài một chớp mắt, không đáng lo.
Trong lòng Đinh Hạo nhanh chóng suy nghĩ hàng loạt phán đoán thực lực hai bên.
Mắt Tống Kiếm Nam tràn ngập sát khí nói:
- Tiểu tạp chủng, hôm nay, ta muốn ngươi chết!
Tống Kiếm Nam như hoàng đế cao cao tại thượng giá lâm, không ngờ trong đám bình dân ẩn giấu quái thai đáng sợ. Rõ ràng Đinh Hạo không hề tu luyện huyền lực gì, thậm chí không có hạt mầm kích phát huyền khí, chỉ dựa vào lực lượng đã một đấm đánh bay Tống Kiếm Nam nhất khiếu Võ Đồ cảnh.
Đúng là sỉ nhục to lớn.
Không thể tha thứ!
Tống Kiếm Nam cười âm trầm, sát khí ngùn ngụt:
- Tiểu tạp chủng! Ta cho ngươi chết dưới kiếm pháp thật sự!
Tống Kiếm Nam chưa dứt lời đã vung trường kiếm bấm kiếm quyết ra thế mở đầu.
Trong khoảnh khắc này khí thế Tống Kiếm Nam biến đổi cực lớn, khí thế khó tả chậm rãi lan tràn quanh người gã, làm người ta kiềm không được thấy áp lực.
Đinh Hạo hơi nhíu mày sau đó cười nói:
- A? Đây là . . . Tốt, thú vị.
Lòng Đinh Hạo máy động, bàn tay nắm chuôi kiếm rỉ sét. Đinh Hạo bắt chước chiêu thức của Tống Kiếm Nam, vung trường kiếm làm động tác tương tự.
Khí thế khó tả cũng chậm rãi phát ra từ người Đinh Hạo, tràn ngập trên không trung.
Rõ ràng Đinh Hạo đang bắt chước Tống Kiếm Nam nhưng cho người cảm giác dù là chiêu thức, kiếm quyết hay khí thế, khí độ thì hắn cao hơn Tống Kiếm Nam gấp vô số lần. Dường như Đinh Hạo đã tập luyện chiêu khởi đầu này mấy chục năm, thể hiện tinh túy, thần vận của chiêu thức đến tột độ.
- Ngu ngốc, ngươi cho rằng trông mèo vẽ hổ có thể học được kiếm pháp sao? Ha ha ha ha ha ha! Si tâm vọng tưởng, tiểu tạp chủng, chết cho ta!
Vù vù vù vù vù!
Trường kiếm rung lên, ánh sáng lạnh chói lòa, Tống Kiếm Nam bỗng nhiên xuất chiêu.
Bộ kiếm pháp của Tống Kiếm Nam có tên là Thập Tự Khoái Kiếm, thuộc kiếm thuật cấp thấp hạ phẩm nhân giai.
Kiếm pháp thi triển ra gió giật mưa sa, nhanh như chớp. Nghe nói khi luyện đến cảnh giới đại thành một lần vung kiếm chém đống lá rơi chỉnh tề, một giọt nước không lọt được.
- Đến đúng lúc!
Mắt Đinh Hạo càng sáng hơn.
Kiếm rỉ sét trong tay Đinh Hạo rung lên đột nhiên đâm ra, chiêu thức giống hệt của Tống Kiếm Nam.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Hỏa hoa bắn tung tóe.
Trường kiếm và kiếm rỉ sét cuồng loạn va chạm nhau.
Mỗi khi Tống Kiếm Nam ra một chiêu là chớp mắt Đinh Hạo thân xác cũng sửdụng chiêu tương tự.
Tình hình này vô cùng quái dị, giống như một người luyện kiếm trước gương. Hai bóng người vẽ đường kiếm thuật không sai một ly, giống y như đúc.
Đinh Hạo gặp kỳ ngộ trong hang núi, lực lượng thân thể mạnh đến biến thái giúp kiếm rỉ sét va chạm với trường kiếm của Tống Kiếm Nam được lực lượng huyền khí gia thành mà không rơi vào thế yếu.
Trong phút chốc Đinh Hạo, Tống Kiếm Nam đã trao đổi mấy chục chiêu.
Trong sân nhỏ kiếm khí tung hoành, kiếm quang sinh rồi diệt, kim loại ngân vang.
Mười mấy phút sau.
Sắc mặt Tống Kiếm Nam thay đổi.
- Không thể nào! Rốt cuộc là sao? Tại sao tiểu tạp chủng cũng biết dùng Thập Tự Khoái Kiếm? Đây là kiếm thuật chỉ đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông tư cách học. Hơn nữa Đinh Hạo là sơ học hay sao? Vì sao tạo nghệ kiếm pháp uyên thuộc hơn cả . . . Ta?
Tống Kiếm Nam giống như ăn chuột chết, càng đánh càng run sợ.
Theo thời gian trôi qua, Đinh Hạo nắm giữ Thập Tự Khoái Kiếm càng lúc càng uyên thuộc.
Nếu nói lúc đầu Tống Kiếm Nam và Đinh Hạo ngang ngửa nhau thì khi hai người lần thứ hai thi triển Thập Tự Khoái Kiếm, độ uyên thuộc, khống chế ý cảnh kiếm pháp, Đinh Hạo bỏ xa Tống Kiếm Nam cỡ gấp đôi. Kiếm quang càng lúc càng nhanh, kiếm thế càng lúc càng gắt, Tống Kiếm Nam dần không theo kịp.
Rốt cuộc!
Keng!
Một tiếng giòn vang.
Song kiếm giao nhau. Tống Kiếm Nam cảm giác lòng bàn tay rung mạnh, cổ tay tê rần, không thể cầm vững kiếm. Kiếm bay rời tay Tống Kiếm Nam.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đinh Hạo không ngừng, trở tay đâm một kiếm.
Kiếm sắt vạch đường cng liên tục đâm ba đần trước khi Tống Kiếm Nam phản ứng lại, thân kiếm quất mạnh vào mặt gã.
- Phụt.
Đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông, Tống Kiếm Nam kiêu ngạo hộc máu, giống bao rách bay ra ngoài.
Đám người Triệu Tinh Thành chứng kiến cuộc chiến kinh người đều hồn vía lên mây, như gặp sét đánh, người rét run.
Tống Kiếm Nam cực kỳ chật vật té cái bịch xuống đất, mặt đỏ rực lại phun ra búng máu. Tống Kiếm Nam quê quá hóa khùng bò dậy nói vài câu lấy sĩ diện.
- Phụt. Ngươi dám . . .
Nhưng khi Tống Kiếm Nam thấy Đinh Hạo không ngừng kiếm thế lại vung một kiếm, kiếm như có thể chớp mắt cắt đống lá rơi thành vài mảnh bằng nhau thì Tống Kiếm Nam như bị ai bóp cổ, lòng dâng lên sợ hãi không dám nói thêm.
Đinh Hạo không ngừng tay.
Đinh Hạo chìm trong thế giới kiếm, tiếp tục diễn biến kiếm thế.
Rất nhanh, Đinh Hạo chìm trong trạng thái ngộ kiếm huyền diệu khó tả.
Kiếm rỉ sét biến ảo iên tục trong tay Đinh Hạo như đoàn sáng đỏ thẫm vòng quanh người hắn, sinh rồi diệt, kiếm phong gào thét, cắt đứt không khí, rất là kinh người.
Đây là lần thứ ba Đinh Hạo thi triển Thập Tự Khoái Kiếm.
Kiếm đã biến thành mắt thường khó thấy, một đoàn đỏ mờ mịt mông lung bao toàn thân Đinh Hạo. Cuối cùng đã không thể nghe thấy tiếng mũi kiếm xé gió chỉ còn lại kiếm mông lung mê ly.
Đây chính là cảnh giới cao nhất của Thập Tự Khoái Kiếm, chém lá cây thành mười, một giọt nước không lọt.
Hình ảnh này khiến Tống Kiếm Nam mất hồn mất vai như gặp quỷ.
Thập Tự Khoái Kiếm vốn là kiếm pháp Tống Kiếm Nam đắc ý nhất.
Từ sau khi Tống Kiếm Nam vào Vấn Kiếm tông, khổ tâm tu luyện hơn một năm, tu vi huyền khí không tiến bộ nhiều nhưng bộ kiếm pháp kia đã đến cảnh giới thâm sâu. Tống Kiếm Nam định dựa vào bộ kiếm pháp này lên mặt, trong kiểm tra trong năm bỏ đi hai chữ 'ký danh' trên đầu, trở thành đệ tử ngoại môn chính thức.
Ai biết thiếu niên trước mắt lôi thôi như ăn xin chỉ dùng Thập Tự Khoái Kiếm lần thứ ba đã đến cảnh giới đại thành, không lẽ Đinh Hạo là yêu nghiệt?
Đả kích lớn làm Tống Kiếm Nam giận dữ phát cuồng.
Vù vù vù vù vù!
Kiếm quang đỏ thu lại, Đinh Hạo thu kiếm đứng thẳng.
Người Đinh Hạo bốc hơi nước trắng nóng hổi, đứng thẳng như cây thương. Tuy Đinh Hạo mặc y phục rách bươm nhưng hắn phát ra ánh sáng làm người ta không dám nhìn gần.
Bình luận facebook