Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Triệu Sĩ Nguyên vừa vào bên trong cửa, bỗng có tiếng quát khẽ:
- Ai?
Triệu Sĩ Nguyên đáp nhanh:
- Tại hạ là Long Phụng lệnh chủ Triệu Sĩ Nguyên.
Tiếp theo đó có tiếng lách cách vang lên rồi nhiều vật gì bay rào rào trong không gian.
Triệu Sĩ Nguyên đã thủ sẵn Long Đản và Phụng Chưởng nơi tay lập tức vung lên.
Bao nhiêu kim châm đều bị chàng thi triển môn công Hoá Thiết Thành Tư, hấp dẫn tất cả.
Nhưng đợt ám khí này giải trừ, nhiều đợt khác tiếp nối.
Như thế này thì biết đến bao giờ mới hết ám khí? Và chẳng lẽ chàng phải đứng đó mãi để làm một tấm bia.
Một ý niệm chợt phát sanh, chàng lạng mình xuống nền.
Bây giờ mắt chàng đã quen với bóng tối.
Chàng thấy nơi giữa nhà có hai người ngồi xếp bằng tròn, đưa cao bốn tay, lòng bàn tay chỏi vào nhau.
Họ đang dụng công, và đã đến lúc cực kỳ nghiêm trọng.
Ngoài xa xa có ba người nữa, mỗi người đứng một góc, chính ba người này vận dụng cơ quan phát xuất kim châm.
Đương nhiên họ thấy rõ chàng, trước khi chàng thấy họ.
Khi chàng lạng mình xuống, cơ quan ngưng chuyển động liền, ám khí ngưng bay ra.
Một người trong bọn thở dài thốt:
- Vì sự tình quan hệ trọng đại đến sanh mạng chưởng môn bổn phái, bắt buộc bọn bần đạo phải dùng đến thủ đoạn phi thường, đối phó với thí chủ.
Đạo nhân bước tới.
Đinh ninh là Triệu Sĩ Nguyên trúng châm ngã nhào chứ làm gì biết được chính chàng lạng người, đạo nhân định trước hết điểm vào huyệt Quan Ngươn của chàng, rồi sau đó sẽ rút mấy mũi châm ra khỏi mình chàng.
Nằm dưới nền, theo dõi cử động của đạo nhân, Triệu Sĩ Nguyên thầm phục Võ Đang phái không mất tác phong của một phái võ chân chánh. Dù rằng hiện tại, các đạo nhân có giở thủ đoạn kém quang minh với chàng, điều đó nghĩ không đáng trách bởi họ bị dồn vào trường hợp chẳng đặng đừng.
Đạo nhân chưa cúi mình xuống, lập tức chàng đưa tay phải phóng ra một đạo chỉ phong, điểm trúng đạo nhân bên góc hữu, đồng thời gian, chàng vụt đứng lên dùng tay tả điểm nhanh vào người đạo nhân định điểm huyệt chàng.
Tiếp theo đó chàng hốt đạo nhân ấy quăng mạnh về đạo nhân thứ ba, đứng nơi góc tả, dĩ nhiên chàng có tính toán phải quăng cách nào cho đạo nhân này va chạm vào yếu huyệt của đạo nhân kia.
Thế là trong thoáng mắt, chàng chế ngự đủ ba người đang ngồi.
Đoạn chàng lướt tới trung ương, nơi có hai người đang ngồi.
Chợt từ nơi góc nhà trong cùng một đạo nhân nữa lướt tới, đồng thời hỏi:
- Thí chủ muốn làm gì?
Đạo nhân đó xuất chưởng tấn công liền.
Triệu Sĩ Nguyên né tránh, nhanh chân vòng qua phía sau lưng chưởng môn.
Chàng ngồi xuống, đặt bàn tay hữu vào lưng chưởng môn, cao giọng thốt:
- Nếu đạo trưởng loạn động, thì đừng trách bổn lệnh chủ hạ độc thủ với quý chưởng môn.
Đạo nhân đó giật mình, đứng dậy liền.
Đồng thời lão cất giọng căm hờn, hỏi:
- Bổn phái với thí chủ vốn chẳng từng đi lại, song phương không hề có cừu oán chi với nhau, tại sao thí chủ mấy lượt rồi tìm cách hãm hại chưởng môn bổn phái?
Đã có sẵn chủ trương, Triệu Sĩ Nguyên không chịu tỏ lộ ngay cái thiện ý của chàng, mà lại vờ hung ác đáp:
- Bổn lệnh chủ cao hứng thế nào là hành động như thế ấy, cần gì phải có oán có thù?
Đạo nhân đó trố mắt, sững sỡ. Làm gì lão nghĩ nổi là một người hại một người chỉ vì cao hứng thôi, chứ chẳng cần có thù có oán?
Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ bảo luôn:
- Muốn giữ an toàn cho quý chưởng môn, đạo trưởng hãy ngồi xuống rồi tự điểm huyệt mình, để mặc cho bổn lệnh chủ làm gì thì làm đối với quý chưởng môn.
Đạo nhân do dự một chút song thấy không thể cưỡng lời, đành ngồi xuống tự điểm huyệt.
Nhưng lão nghĩ nếu vâng lời như thế chẳng hóa ra lão hèn nhát quá sao? Bị người bức bách, không thể làm gì được thì thà chết còn hơn.
Lão đưa tay lên định điểm vào huyệt Thất Khảm, một tử huyệt trên thân thể con người.
Triệu Sĩ Nguyên hét lên:
- Nếu đạo trưởng liều mạng, bổn lệnh chủ hạ sát quý chưởng môn ngay.
Đạo nhân trầm giọng:
- Bần đạo không nở nhìn bổn môn thọ hại nên định quyên sinh. Nếu thí chủ không có ác ý thì muốn hạ nhục bần đạo cách nào bần đạo cũng cam tâm, miễn sao bổn chưởng môn được an toàn thì thôi.
Triệu Sĩ Nguyên quát:
- Đừng nói dài dòng, hãy tự điểm vào những huyệt Tam Lý, Thiên Kiều, Địa Cơ và Tứ Hải gấp.
Đạo nhân sợ nguy hại cho chưởng môn, bắt buộc phải vâng lời.
Triệu Sĩ Nguyên liền vận dụng chân khí, phát âm nhỏ như tiếng cánh ve, thốt với chưởng môn và đạo nhân đối diện chưởng môn:
- Xin hại vị tạm thời đình chỉ vận công, nghe bổn lệnh chủ nói đây.
Lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, chưởng môn nhân phái Võ Đang phải vào tuyết cốc phía sau núi tịnh dưỡng, thường ngày hành công để trị chứng tê bại nửa thân mình.
Ngờ đâu, sự tình bị bại lộ, kẻ gian đã mấy phen tìm đến, toan hạ thủ đoạn kết liễu mạng sống của lão.
Vốn ngại phiền nhiễu, nên tìm chốn thanh tịnh mà trị bịnh, kẻ gian lại làm kinh động mấy lượt, thành ra chứng bịnh gia tăng, nhị sư đệ là Ngươn Thanh đạo trưởng phải dùng nội lực truyền sang chưởng môn, bất chấp hậu quả cho chính mình.
Thà rằng lão hy sinh, mà chưởng môn được lành bịnh thì đó là điều đại hạnh cho toàn phái.
Triệu Sĩ Nguyên vào thạch thất đúng lúc Ngươn Thanh đạo trưởng truyền công lực cho chưởng môn.
Và chính là lúc cuộc hành công đến giai đoạn cực kỳ nghiêm trọng.
Chàng gọi làm cả hai giật mình.
Trước đó, đúng ra cả hai phải giật mình qua cuộc xô xát giữa chàng và bốn đạo nhân.
Song, họ hành công đến mức độ "Vong ngã" rồi, họ quên mình luôn nên những tiếng động đó không gây ảnh hưởng tai hại.
Bây giờ chàng gọi lại dùng ngươn khí theo pháp cách không chạm huyệt Bách Hội của họ.
Ngươn khí của chàng truyền vào làm nhiễu loạn chân khí của họ cả hai bị phân khai liền.
Cũng may, Triệu Sĩ Nguyên hết sức dè dặt, nếu chàng vận dụng ngươn khí mạnh hơn thì họ phải thọ thương.
Bốn bàn tay của hai đạo trưởng vừa rời ra, Triệu Sĩ Nguyên lập tức điểm huyệt luôn Ngươn Thanh, và chưởng môn nhaân Ngươn Thông đạo trưởng thì chàng không hề chạm đến.
Tuy không cử động được, Ngươn Thông đạo trưởng vẫn còn lý trí sáng suốt như thường.
Lão trầm giọng hỏi:
- Triệu thí chủ chế ngự tất cả mọi người, hẳn phải có dụng ý, chẳng hay thí chủ muốn gì?
Triệu Sĩ Nguyên giật mình.
Chàng nghĩ theo khẩu khí của chưởng môn thì chẳng phải đây là lần thứ nhất lão gặp chàng.
Nhưng nào phải song phương có gặp nhau thật sự đâu.
Chẳng qua các người gây nên cảnh tẩu hỏa nhập ma cho lão cải dạng giống chàng.
Bỗng chàng nảy sanh cái ý liều, nhân cái lầm này, tạo cho lão luôn cái lầm khác, chàng điểm nụ cười lạnh đáp:
- Bổn lệnh chủ có một việc muốn thương lượng với chưởng môn, song không muốn bất cứ ai dự thính.
Ngươn Thông đạo nhân chỉnh sắc mặt:
- Bổn tòa bình sanh không hề thương lượng bất cứ sự bí mật nào với bất kỳ ai.
Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:
- Tại hạ hỏi, là muốn lưu lại cho đạo trưởng một thể diện, chứ thật ra đạo trưởng không có chấp nhận hay không chấp nhận cũng thế thôi.
Ngươn Thông đạo trưởng thoáng giật mình:
- Thí chủ muốn xâm phạm danh dự của bổn tòa?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Trái lại mới đúng đạo trưởng ạ! Bởi, tại hạ muốn bảo vệ danh dự của đạo trưởng, cũng như thanh danh của quý phái.
Vẻ khổ sở hiện nơi gương mặt của lão đạo sĩ, lão thốt:
- Cái hảo ý của Triệu thí chủ, bổn tòa không tiếp nhận nổi rồi. Bây giờ thí chủ muốn nói gì cứ nói. Bởi bổn tòa không muốn nghe thí chủ vẫn nói như thường, trước sau gì cũng nói, thà nói gấp đi khỏi phí thời gian dàn cảnh.
Triệu Sĩ Nguyên điểm một nụ cười, đoạn tieếp:
- Đạo trưởng trao tín vật chưởng môn cho tại hạ, rồi vào viện trưởng lão mà sống nốt chuỗi ngày tàn. Tín vật đó, tại hạ sẽ chọn người tiếp nhận. Tại hạ bảo đảm là điều kiện này, nếu đạo trưởng tuân hành thì danh dự của đạo trưởng sẽ được bảo vệ muôn đời.
Ngươi Thông đạo trưởng nhướng cao đôi mày:
- Thí chủ tưởng rằng bổn tòa tiếc mạng sống, bán rẻ môn phái à?
Rồi, niềm phẫn nộ bốc cao, lão gằn giọng tiếp:
- Thí chủ đánh giá nhân cách của bổn tòa quá thấp.
Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên:
- Đạo trưởng yên trí, chẳng phải người ngoài kế vị đạo trưởng đâu mà sợ mất môn phái.
Người kế vị đạo trưởng chính là một đệ tử của quý phái đó. Mà cũng là người mà đạo trưởng hằng quý mến nhất. Nhất định hắn không làm cho đạo trưởng thất vọng đâu.
Ngươn Thông đạo trưởng trầm lặng một lúc lâu:
- Thí chủ thử nói cho nghe, người đó là ai?
Triệu Sĩ Nguyên trịnh trọng buông từng tiếng:
- Châu Đằng Giao!
Chàng chú hết tinh thần theo dõi diễn biến nơi gương mặt của lão đạo sĩ.
Ngươn Thông rung động toàn thân thấy rõ.
Lão lặng người, suy tư một lúc, đoạn lẩm nhẩm:
- Có thể là hắn sao? Hắn bán rẻ bổn phái?
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Tại hạ chọn người rất đúng chứ?
Ngươn Thông đạo trưởng mất sự bình tĩnh ngay.
Lồng ngực của lão phập phồng, chứng tỏ lão đang bị xúc động mạnh.
Lão thốt:
- Bổn tòa phải diện đối diện, nghe hắn giải thích như thế nào?
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Đạo trưởng khỏi phải hỏi. Tại hạ chỉ cần đơn cử một vài việc, chứng minh sự trung thành của Châu Đằng Giao đối với tại hạ.
Vốn mến Châu Đằng Giao, quyết tâm đào tạo hắn thành tay hữu dụng, hơn nữa lão đạo trưởng đặt trọn kỳ vọng nơi hắn, và từ lâu có ý chọn hắn làm người kế vị ở ngôi chưởng môn, thay cho lão sau này.
Thì hôm nay, khi chưa có bằng chứng cụ thể khi nào lão tin được lời Triệu Sĩ Nguyên.
Lão nhìn chàng một lúc, đoạn hỏi:
- Thí chủ đơn cử việc gì?
Triệu Sĩ Nguyên hỏi lại:
- Trong trường hợp nào, đạo trưởng lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma?
Ngươn Thông đạo trưởng căm hận:
- Chứ không phải do thí chủ có hành động quỷ quái?
Triệu Sĩ Nguyên lại hỏi:
- Đạo trưởng không tưởng ra là làm gì có cái tấu xảo lạ lùng, tại hạ biết đúng lúc đạo trưởng vận khí sang giai đoạn nghiêm trọng mà đến.
Ngươn Thông trầm ngâm một lúc rồi thốt:
- Thí chủ có quyền nói những gì muốn nói, song bổn tòa thấy khó tin được là Đằng Giao sư đệ bội phản bổn tòa.
Triệu Sĩ Nguyên bĩu môi:
- Đạo trưởng tin người sư đệ đó quá chừng.
Bên ngoài, tiếng hét của Châu Đằng Giao vang lên nghe rất rõ ràng, đồng thời tiếng vũ khí chạm nhau soang soảng.
Đúng là đang có cuộc sát phạt nhau, và Châu Đằng Giao có dự phần.
Sự thật thì Châu Đằng Giao đang phát tiết tất cả niềm phẫn hận lên đầu bọn gian tế vừa trở lại.
Triệu Sĩ Nguyên nghĩ ra một kết.
Chàng cười lạnh, thốt:
- Đạo trưởng nghe kìa! Chẳng phải là lệnh sư đệ đang làm cái việc bán lương tâm đó sao?
Châu Đằng Giao thủ tại cửa thạch thất mà cũng không thọ thương, tại sao Triệu Sĩ Nguyên lại lọt vào trong một cách an toàn và dễ dàng.
Dù cho Triệu Sĩ Nguyên có đột nhập trong lúc hắn bất ngờ đi nữa, thì khi hay ra, hắn cũng phải chạy theo chàng vào trong chứ?
Cớ sao hắn không đuổi theo mà còn ở bên ngoài giao chiến? Hắn giao chiến với ai?
Với bổn môn đệ tử?
Nghi vấn bỗng chốc đã thành hình nơi tâm tư Ngươn Thông đạo trưởng.
Từ chỗ hoài nghi Châu Đằng Giao đến việc tin tưởng Triệu Sĩ Nguyên, bất giác đạo nhân thất vọng, rồi từ thất vọng lão chuyển sang phẫn uất, niềm phẫn uất dâng cao, lão hét lên:
- Tức chết bổn toòa đi thôi.
Một tiếng hộc vang lên, máu tươi từ miệng Ngương Thông đạo nhân vọt ra thành vòi, vòi máu bắn đi rất xa.
Như vậy là đạo nhân sôi giận cực độ.
Triệu Sĩ Nguyên nhảy qua một bên tránh vòi máu của Ngươn Thông đạo nhân, rồi đảo bộ bước tới cạnh lão, điểm vào huyệt thất khảm trên mình lão.
Huyệt Thất Khảm là một trong mười hai tử huyệt, ai bị điểm trúng là cầm như mất mạng.
Nhưng Triệu Sĩ Nguyên điểm vào huyệt đó, một luồng khí lạnh theo ngón tay truyền vào mình đạo nhân, nén ngay hỏa khí đang bốc lên.
Đồng thời, Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Hay lắm! Mửa được búng máu đó là cầm như đạo trưởng uống được một phương thuốc thần, đạo trưởng đã qua cơn nguy rồi, bây giờ chỉ còn vận công điều tức, trong khoảnh khắc đạo trưởng sẽ khôi phục nguyên trạng. Tại hạ xin trợ giúp đạo trưởng.
Thốt xong, chàng ngồi xuống, đặt tay nơi lưng đạo nhân, truyền dương khí sang mình lão.
Đối với ai khác thì trường hợp tẩu hỏa nhập ma cầm như vô ứng, song đối với chàng thì vấn đề không còn là khó khăn nữa.
Một phần chàng nhờ mẹ là Nữ Oa Đà Cổ Mộ Liên truyền tất cả sở đắc về y học, phần khác nhờ Thiên Linh Tử tặng chàng viên thuốc Bách Biến Hòa hiệp đơn, cho nên chàng thừa năng lực chửa trị cho Ngươn Thông đạo nhân.
Đêm dần dần qua, ngày bắt đầu trở về trên vạn vật.
Triệu Sĩ Nguyên thu công, buông tay xuống, điểm một nụ cười hỏi:
- Lão tiền bối nghe trong người ra sao?
Ngươn Thông đạo nhân đứng lên đáp:
- Bần đạo nghe khoan khoái như thường! Đa tạ thiếu hiệp hảo tâm tiếp trợ.
Lão nhìn chăm chú Triệu Sĩ Nguyên, một lúc lâu hỏi:
- Thiếu hiệp đã hành động như thế này là có dụng tâm gì?
Triệu Sĩ Nguyên bình tịnh đáp:
- Việc đó xin lão tiền bối hã thư thả cho tại hạ giải bày sau. Trước hết tại hạ xin lão tiền bối tha thứ cho hành động của tại hạ trong đêm vừa qua.
Ngươn Thông đạo nhân bật cười ha hả:
- Bần đạo nào dám phiền trách gì thiếu hiệp. Trái lại, còn mang ơn trọng thiếu hiệp là khác.
Triệu Sĩ Nguyên giữ tròn lễ độ:
- Tiền bối thông cảm như vậy tại hạ hết sức cảm kích.
Chàng dừng một chút đoạn tiếp:
- Về dụng tâm của tại hạ, nếu tại hạ tự phân trần thì chừng như có cái vẻ tự đề cao cá nhân. Cho nên, tại hạ xin lão tiền bối hãy hỏi nơi Bạch Vân đạo trưởng.
Ngươn Thông đạo trưởng trầm lặng một chút, gật đầu rồi lẩm nhẩm:
- Còn tệ sư đệ họ Châu...
Triệu Sĩ Nguyên chận lời:
- Toàn là chuyện bịa đặt. Bất quá tại hạ khích thích lão tiền bối để chữa trị thương thế cho lão tiền bối. Xin lão tiền bối bỏ qua đi.
Ngươn Thông cau mày:
- Nhưng những người đó...
Triệu Sĩ Nguyên lại chận:
- Vì tại hạ cần áp duụng một phương pháp đặt biệt để chửa trị cho lão tiền bối, sợ các vị đó gây náo động mà thành ra hỏng việc, nên tại hạ bắt buộc phải hạ thủ, tạm thời chế ngự họ.
Chàng hoành tay, dùng pháp cách không giải huyệt cho cả bốn người.
Sau đó chàng cùng Ngươn Thông ra khỏi thạch thất.
Trong sơn cốc nhỏ hẹp, đệ tử phái Võ Đang đứng chật, Châu Đằng Giao có mặt trong số đó thấy Ngươn Thông đạo nhân bước ra, hết sức mừng rỡ, reo lên một tiếng, chạy tới nghênh đón.
Triệu Sĩ Nguyên gọi hắn:
- Châu đại hiệp! Bây giờ thì chắc là Châu đại hiệp lượng thứ cho tiểu đệ rồi chứ?
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh càu nhàu:
- Sĩ Nguyên! Ngươi lừa cả ta nữa, đáng trách đó.
Bạch Vân đạo trưởng thở phào, hướng sang Triệu Sĩ Nguyên, thốt mấy lời cảm tạ.
Ngờ đâu vừa lúc đó một tràng cười lạnh vang lên, truyền đến tai Triệu Sĩ Nguyên.
Lập tức chàng tung bỗng người lên không, vọt đi về hướng phát xuất ra tràng cười.
Nơi phát ra tràng cười ở trên cao, muốn lên đó chàng phải theo vách núi, vách đứng khó lên vô cùng, lại không có lối đi, chàng phải giở thuật khinh công tuyệt đỉnh nhảy từ mô đá tiến lên, chỉ trong thoáng mắt, chàng đã mất dạng bên trên đầu vách đá.
Trước thân pháp cực kỳ linh diệu của Triệu Sĩ Nguyên, mọi người hiện diện đều sửng sờ.
Ai ai cũng thán phục chàng.
- Ai?
Triệu Sĩ Nguyên đáp nhanh:
- Tại hạ là Long Phụng lệnh chủ Triệu Sĩ Nguyên.
Tiếp theo đó có tiếng lách cách vang lên rồi nhiều vật gì bay rào rào trong không gian.
Triệu Sĩ Nguyên đã thủ sẵn Long Đản và Phụng Chưởng nơi tay lập tức vung lên.
Bao nhiêu kim châm đều bị chàng thi triển môn công Hoá Thiết Thành Tư, hấp dẫn tất cả.
Nhưng đợt ám khí này giải trừ, nhiều đợt khác tiếp nối.
Như thế này thì biết đến bao giờ mới hết ám khí? Và chẳng lẽ chàng phải đứng đó mãi để làm một tấm bia.
Một ý niệm chợt phát sanh, chàng lạng mình xuống nền.
Bây giờ mắt chàng đã quen với bóng tối.
Chàng thấy nơi giữa nhà có hai người ngồi xếp bằng tròn, đưa cao bốn tay, lòng bàn tay chỏi vào nhau.
Họ đang dụng công, và đã đến lúc cực kỳ nghiêm trọng.
Ngoài xa xa có ba người nữa, mỗi người đứng một góc, chính ba người này vận dụng cơ quan phát xuất kim châm.
Đương nhiên họ thấy rõ chàng, trước khi chàng thấy họ.
Khi chàng lạng mình xuống, cơ quan ngưng chuyển động liền, ám khí ngưng bay ra.
Một người trong bọn thở dài thốt:
- Vì sự tình quan hệ trọng đại đến sanh mạng chưởng môn bổn phái, bắt buộc bọn bần đạo phải dùng đến thủ đoạn phi thường, đối phó với thí chủ.
Đạo nhân bước tới.
Đinh ninh là Triệu Sĩ Nguyên trúng châm ngã nhào chứ làm gì biết được chính chàng lạng người, đạo nhân định trước hết điểm vào huyệt Quan Ngươn của chàng, rồi sau đó sẽ rút mấy mũi châm ra khỏi mình chàng.
Nằm dưới nền, theo dõi cử động của đạo nhân, Triệu Sĩ Nguyên thầm phục Võ Đang phái không mất tác phong của một phái võ chân chánh. Dù rằng hiện tại, các đạo nhân có giở thủ đoạn kém quang minh với chàng, điều đó nghĩ không đáng trách bởi họ bị dồn vào trường hợp chẳng đặng đừng.
Đạo nhân chưa cúi mình xuống, lập tức chàng đưa tay phải phóng ra một đạo chỉ phong, điểm trúng đạo nhân bên góc hữu, đồng thời gian, chàng vụt đứng lên dùng tay tả điểm nhanh vào người đạo nhân định điểm huyệt chàng.
Tiếp theo đó chàng hốt đạo nhân ấy quăng mạnh về đạo nhân thứ ba, đứng nơi góc tả, dĩ nhiên chàng có tính toán phải quăng cách nào cho đạo nhân này va chạm vào yếu huyệt của đạo nhân kia.
Thế là trong thoáng mắt, chàng chế ngự đủ ba người đang ngồi.
Đoạn chàng lướt tới trung ương, nơi có hai người đang ngồi.
Chợt từ nơi góc nhà trong cùng một đạo nhân nữa lướt tới, đồng thời hỏi:
- Thí chủ muốn làm gì?
Đạo nhân đó xuất chưởng tấn công liền.
Triệu Sĩ Nguyên né tránh, nhanh chân vòng qua phía sau lưng chưởng môn.
Chàng ngồi xuống, đặt bàn tay hữu vào lưng chưởng môn, cao giọng thốt:
- Nếu đạo trưởng loạn động, thì đừng trách bổn lệnh chủ hạ độc thủ với quý chưởng môn.
Đạo nhân đó giật mình, đứng dậy liền.
Đồng thời lão cất giọng căm hờn, hỏi:
- Bổn phái với thí chủ vốn chẳng từng đi lại, song phương không hề có cừu oán chi với nhau, tại sao thí chủ mấy lượt rồi tìm cách hãm hại chưởng môn bổn phái?
Đã có sẵn chủ trương, Triệu Sĩ Nguyên không chịu tỏ lộ ngay cái thiện ý của chàng, mà lại vờ hung ác đáp:
- Bổn lệnh chủ cao hứng thế nào là hành động như thế ấy, cần gì phải có oán có thù?
Đạo nhân đó trố mắt, sững sỡ. Làm gì lão nghĩ nổi là một người hại một người chỉ vì cao hứng thôi, chứ chẳng cần có thù có oán?
Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ bảo luôn:
- Muốn giữ an toàn cho quý chưởng môn, đạo trưởng hãy ngồi xuống rồi tự điểm huyệt mình, để mặc cho bổn lệnh chủ làm gì thì làm đối với quý chưởng môn.
Đạo nhân do dự một chút song thấy không thể cưỡng lời, đành ngồi xuống tự điểm huyệt.
Nhưng lão nghĩ nếu vâng lời như thế chẳng hóa ra lão hèn nhát quá sao? Bị người bức bách, không thể làm gì được thì thà chết còn hơn.
Lão đưa tay lên định điểm vào huyệt Thất Khảm, một tử huyệt trên thân thể con người.
Triệu Sĩ Nguyên hét lên:
- Nếu đạo trưởng liều mạng, bổn lệnh chủ hạ sát quý chưởng môn ngay.
Đạo nhân trầm giọng:
- Bần đạo không nở nhìn bổn môn thọ hại nên định quyên sinh. Nếu thí chủ không có ác ý thì muốn hạ nhục bần đạo cách nào bần đạo cũng cam tâm, miễn sao bổn chưởng môn được an toàn thì thôi.
Triệu Sĩ Nguyên quát:
- Đừng nói dài dòng, hãy tự điểm vào những huyệt Tam Lý, Thiên Kiều, Địa Cơ và Tứ Hải gấp.
Đạo nhân sợ nguy hại cho chưởng môn, bắt buộc phải vâng lời.
Triệu Sĩ Nguyên liền vận dụng chân khí, phát âm nhỏ như tiếng cánh ve, thốt với chưởng môn và đạo nhân đối diện chưởng môn:
- Xin hại vị tạm thời đình chỉ vận công, nghe bổn lệnh chủ nói đây.
Lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, chưởng môn nhân phái Võ Đang phải vào tuyết cốc phía sau núi tịnh dưỡng, thường ngày hành công để trị chứng tê bại nửa thân mình.
Ngờ đâu, sự tình bị bại lộ, kẻ gian đã mấy phen tìm đến, toan hạ thủ đoạn kết liễu mạng sống của lão.
Vốn ngại phiền nhiễu, nên tìm chốn thanh tịnh mà trị bịnh, kẻ gian lại làm kinh động mấy lượt, thành ra chứng bịnh gia tăng, nhị sư đệ là Ngươn Thanh đạo trưởng phải dùng nội lực truyền sang chưởng môn, bất chấp hậu quả cho chính mình.
Thà rằng lão hy sinh, mà chưởng môn được lành bịnh thì đó là điều đại hạnh cho toàn phái.
Triệu Sĩ Nguyên vào thạch thất đúng lúc Ngươn Thanh đạo trưởng truyền công lực cho chưởng môn.
Và chính là lúc cuộc hành công đến giai đoạn cực kỳ nghiêm trọng.
Chàng gọi làm cả hai giật mình.
Trước đó, đúng ra cả hai phải giật mình qua cuộc xô xát giữa chàng và bốn đạo nhân.
Song, họ hành công đến mức độ "Vong ngã" rồi, họ quên mình luôn nên những tiếng động đó không gây ảnh hưởng tai hại.
Bây giờ chàng gọi lại dùng ngươn khí theo pháp cách không chạm huyệt Bách Hội của họ.
Ngươn khí của chàng truyền vào làm nhiễu loạn chân khí của họ cả hai bị phân khai liền.
Cũng may, Triệu Sĩ Nguyên hết sức dè dặt, nếu chàng vận dụng ngươn khí mạnh hơn thì họ phải thọ thương.
Bốn bàn tay của hai đạo trưởng vừa rời ra, Triệu Sĩ Nguyên lập tức điểm huyệt luôn Ngươn Thanh, và chưởng môn nhaân Ngươn Thông đạo trưởng thì chàng không hề chạm đến.
Tuy không cử động được, Ngươn Thông đạo trưởng vẫn còn lý trí sáng suốt như thường.
Lão trầm giọng hỏi:
- Triệu thí chủ chế ngự tất cả mọi người, hẳn phải có dụng ý, chẳng hay thí chủ muốn gì?
Triệu Sĩ Nguyên giật mình.
Chàng nghĩ theo khẩu khí của chưởng môn thì chẳng phải đây là lần thứ nhất lão gặp chàng.
Nhưng nào phải song phương có gặp nhau thật sự đâu.
Chẳng qua các người gây nên cảnh tẩu hỏa nhập ma cho lão cải dạng giống chàng.
Bỗng chàng nảy sanh cái ý liều, nhân cái lầm này, tạo cho lão luôn cái lầm khác, chàng điểm nụ cười lạnh đáp:
- Bổn lệnh chủ có một việc muốn thương lượng với chưởng môn, song không muốn bất cứ ai dự thính.
Ngươn Thông đạo nhân chỉnh sắc mặt:
- Bổn tòa bình sanh không hề thương lượng bất cứ sự bí mật nào với bất kỳ ai.
Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:
- Tại hạ hỏi, là muốn lưu lại cho đạo trưởng một thể diện, chứ thật ra đạo trưởng không có chấp nhận hay không chấp nhận cũng thế thôi.
Ngươn Thông đạo trưởng thoáng giật mình:
- Thí chủ muốn xâm phạm danh dự của bổn tòa?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Trái lại mới đúng đạo trưởng ạ! Bởi, tại hạ muốn bảo vệ danh dự của đạo trưởng, cũng như thanh danh của quý phái.
Vẻ khổ sở hiện nơi gương mặt của lão đạo sĩ, lão thốt:
- Cái hảo ý của Triệu thí chủ, bổn tòa không tiếp nhận nổi rồi. Bây giờ thí chủ muốn nói gì cứ nói. Bởi bổn tòa không muốn nghe thí chủ vẫn nói như thường, trước sau gì cũng nói, thà nói gấp đi khỏi phí thời gian dàn cảnh.
Triệu Sĩ Nguyên điểm một nụ cười, đoạn tieếp:
- Đạo trưởng trao tín vật chưởng môn cho tại hạ, rồi vào viện trưởng lão mà sống nốt chuỗi ngày tàn. Tín vật đó, tại hạ sẽ chọn người tiếp nhận. Tại hạ bảo đảm là điều kiện này, nếu đạo trưởng tuân hành thì danh dự của đạo trưởng sẽ được bảo vệ muôn đời.
Ngươi Thông đạo trưởng nhướng cao đôi mày:
- Thí chủ tưởng rằng bổn tòa tiếc mạng sống, bán rẻ môn phái à?
Rồi, niềm phẫn nộ bốc cao, lão gằn giọng tiếp:
- Thí chủ đánh giá nhân cách của bổn tòa quá thấp.
Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên:
- Đạo trưởng yên trí, chẳng phải người ngoài kế vị đạo trưởng đâu mà sợ mất môn phái.
Người kế vị đạo trưởng chính là một đệ tử của quý phái đó. Mà cũng là người mà đạo trưởng hằng quý mến nhất. Nhất định hắn không làm cho đạo trưởng thất vọng đâu.
Ngươn Thông đạo trưởng trầm lặng một lúc lâu:
- Thí chủ thử nói cho nghe, người đó là ai?
Triệu Sĩ Nguyên trịnh trọng buông từng tiếng:
- Châu Đằng Giao!
Chàng chú hết tinh thần theo dõi diễn biến nơi gương mặt của lão đạo sĩ.
Ngươn Thông rung động toàn thân thấy rõ.
Lão lặng người, suy tư một lúc, đoạn lẩm nhẩm:
- Có thể là hắn sao? Hắn bán rẻ bổn phái?
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Tại hạ chọn người rất đúng chứ?
Ngươn Thông đạo trưởng mất sự bình tĩnh ngay.
Lồng ngực của lão phập phồng, chứng tỏ lão đang bị xúc động mạnh.
Lão thốt:
- Bổn tòa phải diện đối diện, nghe hắn giải thích như thế nào?
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Đạo trưởng khỏi phải hỏi. Tại hạ chỉ cần đơn cử một vài việc, chứng minh sự trung thành của Châu Đằng Giao đối với tại hạ.
Vốn mến Châu Đằng Giao, quyết tâm đào tạo hắn thành tay hữu dụng, hơn nữa lão đạo trưởng đặt trọn kỳ vọng nơi hắn, và từ lâu có ý chọn hắn làm người kế vị ở ngôi chưởng môn, thay cho lão sau này.
Thì hôm nay, khi chưa có bằng chứng cụ thể khi nào lão tin được lời Triệu Sĩ Nguyên.
Lão nhìn chàng một lúc, đoạn hỏi:
- Thí chủ đơn cử việc gì?
Triệu Sĩ Nguyên hỏi lại:
- Trong trường hợp nào, đạo trưởng lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma?
Ngươn Thông đạo trưởng căm hận:
- Chứ không phải do thí chủ có hành động quỷ quái?
Triệu Sĩ Nguyên lại hỏi:
- Đạo trưởng không tưởng ra là làm gì có cái tấu xảo lạ lùng, tại hạ biết đúng lúc đạo trưởng vận khí sang giai đoạn nghiêm trọng mà đến.
Ngươn Thông trầm ngâm một lúc rồi thốt:
- Thí chủ có quyền nói những gì muốn nói, song bổn tòa thấy khó tin được là Đằng Giao sư đệ bội phản bổn tòa.
Triệu Sĩ Nguyên bĩu môi:
- Đạo trưởng tin người sư đệ đó quá chừng.
Bên ngoài, tiếng hét của Châu Đằng Giao vang lên nghe rất rõ ràng, đồng thời tiếng vũ khí chạm nhau soang soảng.
Đúng là đang có cuộc sát phạt nhau, và Châu Đằng Giao có dự phần.
Sự thật thì Châu Đằng Giao đang phát tiết tất cả niềm phẫn hận lên đầu bọn gian tế vừa trở lại.
Triệu Sĩ Nguyên nghĩ ra một kết.
Chàng cười lạnh, thốt:
- Đạo trưởng nghe kìa! Chẳng phải là lệnh sư đệ đang làm cái việc bán lương tâm đó sao?
Châu Đằng Giao thủ tại cửa thạch thất mà cũng không thọ thương, tại sao Triệu Sĩ Nguyên lại lọt vào trong một cách an toàn và dễ dàng.
Dù cho Triệu Sĩ Nguyên có đột nhập trong lúc hắn bất ngờ đi nữa, thì khi hay ra, hắn cũng phải chạy theo chàng vào trong chứ?
Cớ sao hắn không đuổi theo mà còn ở bên ngoài giao chiến? Hắn giao chiến với ai?
Với bổn môn đệ tử?
Nghi vấn bỗng chốc đã thành hình nơi tâm tư Ngươn Thông đạo trưởng.
Từ chỗ hoài nghi Châu Đằng Giao đến việc tin tưởng Triệu Sĩ Nguyên, bất giác đạo nhân thất vọng, rồi từ thất vọng lão chuyển sang phẫn uất, niềm phẫn uất dâng cao, lão hét lên:
- Tức chết bổn toòa đi thôi.
Một tiếng hộc vang lên, máu tươi từ miệng Ngương Thông đạo nhân vọt ra thành vòi, vòi máu bắn đi rất xa.
Như vậy là đạo nhân sôi giận cực độ.
Triệu Sĩ Nguyên nhảy qua một bên tránh vòi máu của Ngươn Thông đạo nhân, rồi đảo bộ bước tới cạnh lão, điểm vào huyệt thất khảm trên mình lão.
Huyệt Thất Khảm là một trong mười hai tử huyệt, ai bị điểm trúng là cầm như mất mạng.
Nhưng Triệu Sĩ Nguyên điểm vào huyệt đó, một luồng khí lạnh theo ngón tay truyền vào mình đạo nhân, nén ngay hỏa khí đang bốc lên.
Đồng thời, Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Hay lắm! Mửa được búng máu đó là cầm như đạo trưởng uống được một phương thuốc thần, đạo trưởng đã qua cơn nguy rồi, bây giờ chỉ còn vận công điều tức, trong khoảnh khắc đạo trưởng sẽ khôi phục nguyên trạng. Tại hạ xin trợ giúp đạo trưởng.
Thốt xong, chàng ngồi xuống, đặt tay nơi lưng đạo nhân, truyền dương khí sang mình lão.
Đối với ai khác thì trường hợp tẩu hỏa nhập ma cầm như vô ứng, song đối với chàng thì vấn đề không còn là khó khăn nữa.
Một phần chàng nhờ mẹ là Nữ Oa Đà Cổ Mộ Liên truyền tất cả sở đắc về y học, phần khác nhờ Thiên Linh Tử tặng chàng viên thuốc Bách Biến Hòa hiệp đơn, cho nên chàng thừa năng lực chửa trị cho Ngươn Thông đạo nhân.
Đêm dần dần qua, ngày bắt đầu trở về trên vạn vật.
Triệu Sĩ Nguyên thu công, buông tay xuống, điểm một nụ cười hỏi:
- Lão tiền bối nghe trong người ra sao?
Ngươn Thông đạo nhân đứng lên đáp:
- Bần đạo nghe khoan khoái như thường! Đa tạ thiếu hiệp hảo tâm tiếp trợ.
Lão nhìn chăm chú Triệu Sĩ Nguyên, một lúc lâu hỏi:
- Thiếu hiệp đã hành động như thế này là có dụng tâm gì?
Triệu Sĩ Nguyên bình tịnh đáp:
- Việc đó xin lão tiền bối hã thư thả cho tại hạ giải bày sau. Trước hết tại hạ xin lão tiền bối tha thứ cho hành động của tại hạ trong đêm vừa qua.
Ngươn Thông đạo nhân bật cười ha hả:
- Bần đạo nào dám phiền trách gì thiếu hiệp. Trái lại, còn mang ơn trọng thiếu hiệp là khác.
Triệu Sĩ Nguyên giữ tròn lễ độ:
- Tiền bối thông cảm như vậy tại hạ hết sức cảm kích.
Chàng dừng một chút đoạn tiếp:
- Về dụng tâm của tại hạ, nếu tại hạ tự phân trần thì chừng như có cái vẻ tự đề cao cá nhân. Cho nên, tại hạ xin lão tiền bối hãy hỏi nơi Bạch Vân đạo trưởng.
Ngươn Thông đạo trưởng trầm lặng một chút, gật đầu rồi lẩm nhẩm:
- Còn tệ sư đệ họ Châu...
Triệu Sĩ Nguyên chận lời:
- Toàn là chuyện bịa đặt. Bất quá tại hạ khích thích lão tiền bối để chữa trị thương thế cho lão tiền bối. Xin lão tiền bối bỏ qua đi.
Ngươn Thông cau mày:
- Nhưng những người đó...
Triệu Sĩ Nguyên lại chận:
- Vì tại hạ cần áp duụng một phương pháp đặt biệt để chửa trị cho lão tiền bối, sợ các vị đó gây náo động mà thành ra hỏng việc, nên tại hạ bắt buộc phải hạ thủ, tạm thời chế ngự họ.
Chàng hoành tay, dùng pháp cách không giải huyệt cho cả bốn người.
Sau đó chàng cùng Ngươn Thông ra khỏi thạch thất.
Trong sơn cốc nhỏ hẹp, đệ tử phái Võ Đang đứng chật, Châu Đằng Giao có mặt trong số đó thấy Ngươn Thông đạo nhân bước ra, hết sức mừng rỡ, reo lên một tiếng, chạy tới nghênh đón.
Triệu Sĩ Nguyên gọi hắn:
- Châu đại hiệp! Bây giờ thì chắc là Châu đại hiệp lượng thứ cho tiểu đệ rồi chứ?
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh càu nhàu:
- Sĩ Nguyên! Ngươi lừa cả ta nữa, đáng trách đó.
Bạch Vân đạo trưởng thở phào, hướng sang Triệu Sĩ Nguyên, thốt mấy lời cảm tạ.
Ngờ đâu vừa lúc đó một tràng cười lạnh vang lên, truyền đến tai Triệu Sĩ Nguyên.
Lập tức chàng tung bỗng người lên không, vọt đi về hướng phát xuất ra tràng cười.
Nơi phát ra tràng cười ở trên cao, muốn lên đó chàng phải theo vách núi, vách đứng khó lên vô cùng, lại không có lối đi, chàng phải giở thuật khinh công tuyệt đỉnh nhảy từ mô đá tiến lên, chỉ trong thoáng mắt, chàng đã mất dạng bên trên đầu vách đá.
Trước thân pháp cực kỳ linh diệu của Triệu Sĩ Nguyên, mọi người hiện diện đều sửng sờ.
Ai ai cũng thán phục chàng.
Bình luận facebook