Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Một người vận trang phục thơ sanh, mặt bao kín, đang dùng hai tay vẹt những người phía trước dạt ra hai bên lấy một lối đi, tiến về đài cao.
Người đó xem thì uy nhược lắm, song âm thanh vang như sấm, công lực lại mạnh như thiên, tiếng quát làm chấn dội màng tai của quần hùng, không một ai cưỡng nổi hai tay của lão.
Người đó hẳn là lão nhân nên mới dùng hai tiếng lão phu xưng với Triệu Sĩ Nguyên.
Có kẻ buột miệng kêu lên:
- Lại sắp có nhiệt náo xảy ra!
Hẳn là ngoạn mục lắm!
Nhưng kể kêu lên như thế, dĩ nhiên dù nhận ra người bao mặt là ai.
Tào Duy Ngã giật mình, tuy cũng biết người mới đến là ai, song cứ hỏi:
- Ngươi là ai?
Đồng thời lão phi thân xuống đài, đón chận người đó.
Anh em họ Triệu cũng xuống theo đến nơi.
Tào Duy Ngã lại hỏi lượt nữa, lần này nhã nhặn hơn:
- Tôn giá là ai?
Người đó thốt oang oang:
- Đến giọng nói của lão phu mà ngươi cũng không nhận ra, thì còn mong gì làm bá chủ võ lâm được chứ?
Tào Duy Ngã tỉnh ngộ, bật cười ha hả:
- A! Thì ra chính Âm Dương lệnh chủ Lý huynh. Lão phu xin nhận lỗi, không hay trước để tiếp đón trọng hậu.
Âm Dương lệnh chủ Lý Thái hừ một tiếng:
- Lão phu với ngươi không thể là đôi bằng hữu, ngươi đừng giở giọng khách sáo.
Tào Duy Ngã vẫn giữ nụ cười:
- Lão phu dù sao cũng là địa chủ, Lý huynh tuy không vì lão phu mà đến đây vẫn là khách của địa phương này, chủ phải giữ tròn lễ đối với khách chứ!
Lý Thái không đáp lời lão, hướng qua Triệu Sĩ Nguyên bảo:
- Lại đây, Sĩ Nguyên, lão phu có điều cần hỏi ngươi!
Triệu Sĩ Nguyên bước tới, cung kích thốt:
- Lão tiền bối!....
Lý Thái hét chận:
- Sao? Lão phu chỉ xứng đáng cho ngươi gọi là lão tiền bối thôi à?
Triệu Sĩ Nguyên thoáng đỏ mặt, nghẹn lời.
Lý Thái bật cười ha hả:
- Nhạc phụ! Ngươi nghe rõ chưa? Đối trước quần hùng, ngươi gọi lão phu như vậy một lần đi. Đừng giả vờ ngơ ngác mà che giấu cái gương mặt dày. Lão phu biết hết rồi.
Triệu Sĩ Nguyên do dự.
Tào Duy Ngã vội bước tới chận trước mặt chàng, trầm giọng thốt:
- Không được! Ngươi không thể gọi lão là nhạc phụ, chỉ cần ngươi đừng gọi như vậy là lão phu hủy bỏ điều kiện buộc ngươi giao nạp đầu lão. Lão phu sẽ chấp thuận một cuộc đấu công bình với ngươi.
Triệu Sĩ Nguyên trong nhất thời không lấy được chủ ý cau mày suy nghĩ.
Lý Thái lại hét:
- Sĩ Nguyên, ngươi còn nhớ đến Linh nhi chăng?
Kỳ quái thay, Triệu Sĩ Nguyên nhìn qua bên hữu cao đài, gật đầu rồi bất thình lình đảo bộ vòng qua một bên, tránh Tào Duy Ngã cao giọng gọi:
- Nhạc phụ!
Hơn thế, chàng quỳ xuống, lạy đủ lễ.
Lý Thái không dáp lễ, trái lại tỏ vẻ cao hứng phi thường, đảo mắt nhìn quanh đài trường như để phân bua với mọi người, cuối cùng lão nhìn thẳng vào mặt Tào Duy Ngã.
Tào Duy Ngã biến sắc mặt xanh rờn.
Lý Thái cười vang, hỏi:
- Lão phu thì đã có một chàng rể xuất sắc rồi đó, còn ngươi?
Tào Duy Ngã càng xanh mặt hơn, mặt càng xanh đôi mắt càng đỏ như đang tóe lửa.
Lý Thái không lưu ý đến Tào Duy Ngã, cúi xuống nâng Triệu Sĩ Nguyên đứng lên thốt:
- Có một chàng rể như thế này, lão phu phỉ nguyện bình sanh rồi!
Lão đưa tay chỉ về phía sau lưng Triệu Sĩ Nguyên bảo:
- Ngươi xem kia có phải là Lý Linh chăng?
Triệu Sĩ Nguyên vụt quay đầu nhìn lại, chàng nào thấy ai đâu?
Liền lúc đó, Triệu Sĩ Luân kêu lên kinh hãi:
- Lý lão tiền bối! Tại saọ..
Triệu Sĩ Nguyên cấp tốc quay đầu trở lại.
Máu tươi trào ra miệng Lý Thái ồng ộc, máu rơi trên cánh tay Triệu Sĩ Nguyên, đẫm ướt đỏ tay áo chàng.
Chàng hấp tấp dìu lão, sợ lão ngã, hỏi:
- Lão nhân gia! Lão nhân gia làm sao thế?
Lý Thái cố gượng nhếch nụ cười khổ, cất giọng yếu ớt:
- Chúng tạ.. không thể... thất tín vớị.. lão tặc... lão phu giao chiếc đầu cho ngươị..
đầu ngườị..
Lão ngoẻo đầu xuống ngực Triệu Sĩ Nguyên.
Vì muốn giữ chữ tín cho Triệu Sĩ Nguyên, Lý Thái ngầm vận công bứt đứt mạch máu, tự tử, giao chiếc đầu cho chàng.
Chẳng những Triệu Sĩ Nguyên bối rối mà Tào Duy Ngã cũng sửng sốt.
Những lão chỉ mất bình tỉnh trong một giây thôi, liền sau đó, lão bật cười ghê rợn, thốt:
- Sĩ Nguyên, lão phu chỉ muốn chiếc đầu, chứ không muốn một xác chết, vậy ngươi cắt chiếc đầu của Lý Thái trao cho lão phu, có như vậy mới xứng tư cách giao đấu với lão phu.
Thốt xong, lão phi thân nhảy trở lên đài cao, bỏ mặc Triệu Sĩ Nguyên tại chỗ.
Triệu Sĩ Nguyên sững sờ, không tưởng Tào Duy Ngã tàn nhẫn đến độ đó, dù lão không xót thương đồng đạo chết thảm, ít nhất lão cũng thỏa mãn với cái chết đó, có đâu lại bức bách chàng hạ cắt thủ cấp một xác chết.
Nhưng nếu chàng không cắt đầu Lý Thái thì chẳng hóa ra cái chết của Lý Thái quá vô ích sao?
Còn như xuống tay mà làm cái việc đó, thì chàng nở nào làm chứ?
Triệu Sĩ Luân thấy em lâm vào cảnh khó, y đang vịn một tay nơi mình Lý Thái, vội vút tay đó về, rồi vẫy Triệu Sĩ Mẫn bảo:
- Nhị đệ! Ngu ca và nhị đệ nhảy lên đài, thí mạng với lão tặc họ Tào đi!
Triệu Sĩ Nguyên hấp tấp gọi to:
- Hãy khoan, đại ca, nhị ca!
Triệu Sĩ Luân và Triệu Sĩ Mẫn lộn người trở lại đáp xuống chỗ cũ, hỏi:
- Tam đệ còn muốn nói gì nữa?
Triệu Sĩ Nguyên buông thi thể Lý Thái xuống đất, lấy chiếc long đản trong mình ra, thốt:
- Thuận thân là tròn hiếu, lão nhân gia muốn thế, tiểu đệ phải làm thế, trái ý nguyện của lão nhân gia là người sẽ mang hận dưới tuyền đài.
Long đản chớp lên, ánh chớp xẹt xuống đầu Lý Thái.
Triệu Sĩ Luân và Triệu Sĩ Mẫn hét lớn:
- Không được, tam đệ!
Cả hai cùng lướt tới, chụp cổ tay Triệu Sĩ Nguyên.
Triệu Sĩ Nguyên dịch cánh tay qua một chút, tránh cái cảnh đó, nghiến răng đảo cánh tay một vòng, y như cũ, giáng Long đản xuống.
Bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên:
- Tam ca điên rồi à?
Một bóng người lao vút đến như tên bắn. Người chưa đến một đạo chỉ lực đến trước, đạo chỉ lực nhắm chiếc Long đản bắn tới.
Một tiếng keng vang lên, chiếc Long đản rời tay Triệu Sĩ Nguyên bay đi.
Công lực của Triệu Sĩ Nguyên như thế nào, tại đài trường ai ai cũng đều biết.
Nhưng người mới đến lại dùng chỉ lực đánh bật Long đản đến vuột khỏi tay chàng, điều đó làm cho quần hùng hết sức khiếp hãi.
Người mới đến là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, hoành thân ngăn chận trước thi thể Âm Dương lệnh chủ Lý Thái, không cho Triệu Sĩ Nguyên tiếp tục hạ thủ.
Thiếu nữ chính là Thanh liên ngọc nữ Lý Linh.
Sau khi chia tay với Triệu Sĩ Nguyên, y theo kế hoạch, nàng đến Mịch La dọ thám hành động của Tào Duy Ngã, bất ngờ lại gặp mẫu thân là Băng diện hằng nga Thạch Tịnh Linh.
Lúc đó Thạch Tịnh Linh cũng vừa tìm ra tung tích chồng là Âm Dương lệnh chủ Lý Thái.
Bà âm thầm theo dõi lão.
Chừng như Lý Thái cũng có phát hiện Thạch Tịnh Linh theo sau, chẳng hiểu nghĩ sao, lão cố tránh bà, không muốn gặp mặt nhau Chồng trốn tránh, vợ theo đuổi, cả hai làm cút bắt nhau khắp sông hồ.
Điều ấy làm cho Băng diện hằng nga Thạch Tịnh Linh sanh nghi, đồ chừng lão có âm mưu gì đó, thay vì lộ diện, bà lại âm thầm bám sát để giám thị lão.
Mẹ con gặp nhau, mãi quấn quít bên nhau thành ra Thạch Tịnh Linh sơ suất để mất dấu Lý Thái.
Về phần Lý Thái, cứ đinh ninh là con gái đã chết, ngờ đâu nàng còn sống, lúc mẹ con nàng gặp nhau, lão không hay biết gì cả.
Nếu lão hiểu là Lý Linh còn sống, hẳn lão đã cho nàng gặp, và nhân dịp đó Thạch Tịnh Linh cũng gặp được lão luôn.
Mất dấu Lý Thái, Thạch Tịnh Linh và Lý Linh lại vất vả truy tầm, mãi đến chiều ngày qua bà mới tìm ra tung tích lão.
Nhưng lão áp dụng kế Kim Thiên thoát xác, trốn mất lượt nữa.
Vì bận tìm lão, Thạch Tịnh Linh và Lý Linh đến đài trường chậm một chút, do đó bi kịch diễn ra gây tiếc hận thiên thu.
Lúc đến nơi, Lý Linh chưa biết là Lý Thái đã chết. Do đó nàng nóng lòng cứu cha, lại biết công lực của Triệu Sĩ Nguyên như thế nào, nên dùng đủ mười hai thành lực phóng ra một đạo chỉ phong.
Cũng may là nàng can thiệp xuất kỳ bất ý, chứ nếu Triệu Sĩ Nguyên có đề phòng thì vị tất nàng đắc thủ, mà hẳn là đầu của Lý Thái cũng rơi rồi.
Nàng cất giọng ai oán trách:
- Tam ca sao lạị..
Bỗng từ sau lưng nàng có tiếng thét vang lên:
- Trời.
Nàng giật bắn mình quay lại, kêu to:
- Gì thế mẹ?
Thạch Tịnh Linh vừa đến nơi, thấy Lý Thái nằm dưới đất, tưởng là lão thọ thương nên nâng lão lên.
Bàn tay của bà nghe lạnh, như chạm vào giá băng, đến lúc đó bà mới phát hiện ra lão đã chết.
Bất giác bà buột miệng kêu trời, rồi từ từ đứng lên, bà bước từng bước một, tiến đến Triệu Sĩ Nguyên.
Lý Linh đến lúc đó mới biết là phụ thân đã chết, và mẹ nàng quy hận cho Triệu Sĩ Nguyên, chắc chắn là bà xuất thủ, trừng trị chàng báo thù chồng.
Nàng hy vọng sự thực chẳng phải Triệu Sĩ Nguyên là thủ phạm, song hy vọng đó rất mong manh.
Nàng khẩn cấp gọi:
- Mẹ!
Thạch Tịnh Linh biến sắc mặt xanh dờn, đôi mắt còn ngời hạt lệ trầm giọng bảo:
- Con hãy bước qua một bên! Để tùy mẹ xử trí.
Bà cứ bước tới.
Lý Linh rung người, song phải vâng lời mẹ, tránh qua một bên. Tuy nhiên nàng cũng thủ sẵn trường kiếm nơi tay.
Thạch Tịnh Linh nhìn thẳng vào mặt Triệu Sĩ Nguyên, trầm lạnh giọng, hỏi:
- Ai giết lão?
Sự tình diễn tiến quá đột ngột vừa dập dồn, Triệu Sĩ Nguyên sững sốt đến độ mất hồn lạc phách, chẳng biết phải đáp làm sao.
Cái cơ hội đó, Tào Duy Ngã xem như ngàn năm một thuở, khi nào lại bỏ qua.
Từ trên đài cao, lão bay xuống, cất tiếng sang sảng:
- Tẩu phu nhân! Đã thấy rõ ràng như vậy, còn hỏi làm gì vừa mệt vừa mất thì giờ? Hỏi làm chi cái thứ vô tình vô nghĩa?
Thà lão nói rõ là Triệu Sĩ Nguyên hạ độc thủ còn hơn buông một câu bóng gió mập mờ.
Lão nghĩ, nếu lão tố cáo chính là Triệu Sĩ Nguyên hạ thủ, thì Thạch Tịnh Linh phải hỏi rõ nguyên do, mà lão thì không muốn cho bà làm cái việc đó.
Cho nên lão vừa ám chỉ, vừa khích nộ bà.
Giả như có ai trách lão buông câu độc thì lão viện dẫn lý lẽ là mọi người đều thấy Triệu Sĩ Nguyên cử Long đản chặt đầu Lý Thái.
Vả lại chính Lý Linh và Thạch Tịnh Linh cũng có thấy kia mà, hai mẹ con đến kịp lúc Triệu Sĩ Nguyên định hạ thủ.
Thạch Tịnh Linh căm hờn, tiếp:
- Sĩ Nguyên! Ta lầm ngươi! Bây giờ ta hỏi ngươi một câu thôi, ngươi đáp đúng đạo lý, là mẹ con ta chẳng những không xem ngươi là kẻ thù, trái lại còn thành toàn cho ngươi, giúp ngươi vĩnh viễn an toàn, vô sự!
Bà rít lên:
- Ta, con gái ta, hay chồng ta, đắc tội gì với ngươi?
Triệu Sĩ Nguyên khôi phục dần dần bình tĩnh, dửng cao đôi mày đáp:
- Lý lão tiền bối chết không do tiểu điệt hạ thủ, chính Lý lão tiền bối đã...
Lý Linh kêu lên:
- Lý lão tiền bối? Trời? Tiền bối là gì của ngươi! Ngươi là gì của Lý lão tiền bối!
Tiền bối! Ngươi gọi thế mà được à? Vô lễ như ngươi là cùng.
Tào Duy Ngã không để cho Triệu Sĩ Nguyên có cơ hội mở miệng, vội cười mấy tiếng, âm trầm thốt:
- Biết người biết mặt, ai biết được lòng. Thiên hạ cho rằng lão phu là kẻ vô tình, bây giờ thấy Triệu thiếu lệnh chủ có tâm địa như vậy, lão phu tự thẹn mình còn kém xa! Tẩu phu nhân ơi, đồ đệ của Tẩu phu nhân đáng giá quá chừng. Nói thật, có đồ đệ như vậy thà lão phu cam chịu tịch mịch còn hơn! Lý huynh chết, lão phu không muốn chết như Lý huynh đâu! Chết bằng cách gì cùng được cả, trừ cách đó!
Lão bật cười ha ha, trong khi Lý Linh khóc nức nở.
Thạch Tịnh Linh đảo ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh cục trường, bỗng dậm chân kêu lớn:
- Linh nhi đâu! Mẹ con ta đi thôi!
Lý Linh gào lớn:
- Mình có thể bỏ đi như vầy được sao mẹ?
Thạch Tịnh Linh lạnh lùng:
- Quân tử báo cừu, mười năm cũng không muộn!
Lý Linh trừng mắt nhìn Triệu Sĩ Nguyên, đoạn bước theo mẹ đi liền.
Chính Thạch Tịnh Linh bế xác Lý Thái.
Tại sao bà bỏ đi hấp tấp?
Khi đảo mắt nhìn quanh đài trường, bà nhận ra phần đông các cao thủ trong chính phái đều có vẻ khẩn cấp, chừng như họ bất bình, có lẽ họ cho rằng Triệu Sĩ Nguyên bị oan uổng như thế nào đó.
Đồng thời bà cũng thấy là thần trí của Triệu Sĩ Nguyên không được thanh tịnh lắm, chàng đối đáp mơ hồ, không có tâm chủ động.
Vốn biết rõ phẩm cách của Triệu Sĩ Nguyên, thấy chàng đang cơn bất định tâm thần, bà sinh nghi.
Vả lại, Lý Thái cũng chẳng phải là người chánh trực, rất có thể lão đã làm điều chi không vinh dự lắm, dù lão có chết cũng đáng tội rồi, Triệu Sĩ Nguyên vì muốn bảo tồn danh dự cho mẹ con bà, nên không tiện giải bày, thế nên câm lặng, âm thầm chịu khổ một mình.
Không lẽ trước mặt quần hùng, bà nở khai xấu chồng? Mà đã nghi là Triệu Sĩ Nguyên khổ tâm, bà còn nở nào bức bách chàng cung khai?
Do đó bà cố nhẫn, nén thương đau, dằn uất hận bỏ đi.
Ngờ đâu, lần này bà đoán việc rất sai.
Lý Thái đã làm vinh dự cho bà, cho con bà, mà bà đâu có biết?
Lý Thái đã chuộc tội trước quần hùng về những hành động ngày xưa, nhưng bà đâu có rõ.
Lão chết đi nêu cái gương khẳng khái cho người hiện tại, cho người đời sau vậy!
Thạch Tịnh Linh mang xác Lý Thái đi rồi, Tào Duy Ngã sẽ xử trí làm sao với Triệu Sĩ Nguyên.
Không có chiếc đầu của Lý Thái, không phải lỗi tại Triệu Sĩ Nguyên, thì điều kiện đó cầm như không còn lý do tồn tại.
Và lão bắt buộc phải giao đấu với chàng, điều mà có lẽ lão không muốn, hay chưa muốn trong hiện tại.
Thật là khó giải quyết cho lão vô cùng.
Đúng lúc đó từ nơi phía hữu đài, một lão nhân phi thân nhảy xuống trước mặt Tào Duy Ngã bật cười ha hả cất tiếng:
- Tào huynh! Lão phu muốn nói một điềụ..
Tào Duy Ngã giật mình:
- A! Châu chưởng môn! Chưởng môn muốn hỏi điều chi?
Họ Châu là chưởng môn Vô Cực phái, chính sắc mặt:
- Có phải là Tào huynh chê tư cách Triệu thiếu lệnh chủ, không muốn thu nhận làm đồ đệ chăng?
Tào Duy Ngã do dự một chút.
Lão nghĩ về võ công của Triệu Sĩ Nguyên rất cao, nếu giao đấu chưa chắc gì lão thủ thắng nổi. Nếu bại thì danh và nghiệp của lão còn gì?
Bây giờ bằng mọi cách, lão phải tránh một cuộc chiến mà lão biết trước rất bất lợi cho lão.
Lão bật cười ha hả, đáp:
- Lời nói của lão phu là một câu tuyên ngôn, nói làm sao là thực hành vậy! Trước quần hùng bốn phương, lão phu xin lập lại một lần nữa, là những gì ước hẹn với hắn, lão phu tiêu hủy tất cả từ nay song phương không còn bị ràng buộc vì nhau nữa!
Châu chưởng môn tán:
- Bội phục! Bội phục!
Đoạn, chính sắc mặt, chưởng môn tiếp:
- Lão phu muốn thu nhận Triệu thiếu lệnh chủ làm môn hạ, chẳng rõ Tào huynh có ý kiến chi chăng?
Tào Duy Ngã cười lạnh, thầm nghĩ:
- Ngươi là một kẻ ngây ngô lại đòi nuôi mộng!
Tỏ ra là con người hào sảng, Tào Duy Ngã cười lớn:
- Lão phu đang chờ Châu huynh cho uống chén rượu mừng trong cuộc lễ thu nhận cao đồ.
Châu chưởng môn cũng cười:
- Nhất định là lão phu phải kính Tào huynh đúng ba chén.
Day qua Triệu Sĩ Nguyên, lão tiếp:
- Triệu thiếu lệnh chủ nghĩ sao?
Thực ra thì cái việc Triệu Sĩ Nguyên gia nhập phái Vô Cực là điều khó chịu nhất cho Tào Duy Ngã.
Cho nên lão trừng mắt nhìn chàng, thái độ đó mâu thuẫn rõ rệt với lời tuyên bố vừa rồi, lão cũng biết thế, nhưng lão bất chấp và vẻ khẩn trương hiện rõ nơi gương mặt.
Lão hy vọng cái trừng mắt đó có ảnh hưởng đến quyết định của Triệu Sĩ Nguyên.
Triệu Sĩ Luân ngầm truyền âm sang Sĩ Mẫn:
- Nhị đệ nhận thấy tam đệ ngày nay như thế nào?
Triệu Sĩ Luân không dấu niềm xót xa cực độ. Câu hỏi của y là lời xác nhận sự biến đổi hoàn toàn nơi con người của Triệu Sĩ Nguyên.
Triệu Sĩ Mẫn cũng đồng nhận xét như anh:
- Tam đệ hầu như đã mất bổn tánh trọn vẹn! Đại ca hãy khuyến cáo tam đệ xem!
Triệu Sĩ Luân khổ sở vô cùng:
- Với trọng trách do song thân giao phó, tam đệ phải tự ái hơn ngày nào, chưa chắc gì ngu ca nói mà tam đệ chịu nghe. Vả lại, biết đâu tam đệ chẳng có một chủ ý chi đó.
Y muốn ám chỉ hẳn là Triệu Sĩ Nguyên định liên kết với Vô Cực phái, tìm dịp báo thù Tào Duy Ngã.
Trong khi đó vẻ lạnh lùng tàn khốc ngời lên trong ánh mắt Triệu Sĩ Nguyên, hướng qua Châu chưởng môn, trầm giọng thốt:
- Đệ tử Triệu Sĩ Nguyên đa tạ ân sư thu nạp!
Tào Duy Ngã thất vọng.
Mà quần hùng cũng hết sức lấy làm lạ cho thái độ của Triệu Sĩ Nguyên.
Tào Duy Ngã luôn miệng cười lạnh.
Triệu Sĩ Luân và Triệu Sĩ Mẫn cũng sửng sờ, dù họ nghi ngờ Sĩ Nguyên có chủ trương riêng biệt, song không tưởng là chàng quyết định quá gấp như vậy.
Châu chưởng môn bật cười vang, đắc chí vô cùng. Giọng cười của lão gây nên khó chịu nơi người nghe, chẳng một ai phụ họa, chia vui với lão nổi.
Bỗng một tiếng hú vang lên lồng lộng, từ xa đưa đến, tiếng hú đó bay đến đài trường, như một mũi tên bắn vào tâm Châu chưởng môn.
Kế tiếp ba bóng người lao vút đến, y phục phất gió rọt rẹt. Trong ba bóng đó, một là Triệu Sĩ Nguyên với chiếc bạch bào, một là lão ông còn người kia là một lão bà!
Một Triệu Sĩ Nguyên nữa.
Cổ Kim Đồng thét lớn:
- Lão phu biết rồi, vị này mới đúng là Triệu thiếu lệnh chủ chân chánh. Chính là tiểu huynh đệ Triệu Sĩ Nguyên của lão phu.
Tào Duy Ngã quắc mắt bắn hung quang sang Cổ Kim Đồng, đồng thời cười lạnh, thốt:
- Khá lắm!
Cổ Kim Đồng đang cao hứng, vụt lặng im.
Người đó xem thì uy nhược lắm, song âm thanh vang như sấm, công lực lại mạnh như thiên, tiếng quát làm chấn dội màng tai của quần hùng, không một ai cưỡng nổi hai tay của lão.
Người đó hẳn là lão nhân nên mới dùng hai tiếng lão phu xưng với Triệu Sĩ Nguyên.
Có kẻ buột miệng kêu lên:
- Lại sắp có nhiệt náo xảy ra!
Hẳn là ngoạn mục lắm!
Nhưng kể kêu lên như thế, dĩ nhiên dù nhận ra người bao mặt là ai.
Tào Duy Ngã giật mình, tuy cũng biết người mới đến là ai, song cứ hỏi:
- Ngươi là ai?
Đồng thời lão phi thân xuống đài, đón chận người đó.
Anh em họ Triệu cũng xuống theo đến nơi.
Tào Duy Ngã lại hỏi lượt nữa, lần này nhã nhặn hơn:
- Tôn giá là ai?
Người đó thốt oang oang:
- Đến giọng nói của lão phu mà ngươi cũng không nhận ra, thì còn mong gì làm bá chủ võ lâm được chứ?
Tào Duy Ngã tỉnh ngộ, bật cười ha hả:
- A! Thì ra chính Âm Dương lệnh chủ Lý huynh. Lão phu xin nhận lỗi, không hay trước để tiếp đón trọng hậu.
Âm Dương lệnh chủ Lý Thái hừ một tiếng:
- Lão phu với ngươi không thể là đôi bằng hữu, ngươi đừng giở giọng khách sáo.
Tào Duy Ngã vẫn giữ nụ cười:
- Lão phu dù sao cũng là địa chủ, Lý huynh tuy không vì lão phu mà đến đây vẫn là khách của địa phương này, chủ phải giữ tròn lễ đối với khách chứ!
Lý Thái không đáp lời lão, hướng qua Triệu Sĩ Nguyên bảo:
- Lại đây, Sĩ Nguyên, lão phu có điều cần hỏi ngươi!
Triệu Sĩ Nguyên bước tới, cung kích thốt:
- Lão tiền bối!....
Lý Thái hét chận:
- Sao? Lão phu chỉ xứng đáng cho ngươi gọi là lão tiền bối thôi à?
Triệu Sĩ Nguyên thoáng đỏ mặt, nghẹn lời.
Lý Thái bật cười ha hả:
- Nhạc phụ! Ngươi nghe rõ chưa? Đối trước quần hùng, ngươi gọi lão phu như vậy một lần đi. Đừng giả vờ ngơ ngác mà che giấu cái gương mặt dày. Lão phu biết hết rồi.
Triệu Sĩ Nguyên do dự.
Tào Duy Ngã vội bước tới chận trước mặt chàng, trầm giọng thốt:
- Không được! Ngươi không thể gọi lão là nhạc phụ, chỉ cần ngươi đừng gọi như vậy là lão phu hủy bỏ điều kiện buộc ngươi giao nạp đầu lão. Lão phu sẽ chấp thuận một cuộc đấu công bình với ngươi.
Triệu Sĩ Nguyên trong nhất thời không lấy được chủ ý cau mày suy nghĩ.
Lý Thái lại hét:
- Sĩ Nguyên, ngươi còn nhớ đến Linh nhi chăng?
Kỳ quái thay, Triệu Sĩ Nguyên nhìn qua bên hữu cao đài, gật đầu rồi bất thình lình đảo bộ vòng qua một bên, tránh Tào Duy Ngã cao giọng gọi:
- Nhạc phụ!
Hơn thế, chàng quỳ xuống, lạy đủ lễ.
Lý Thái không dáp lễ, trái lại tỏ vẻ cao hứng phi thường, đảo mắt nhìn quanh đài trường như để phân bua với mọi người, cuối cùng lão nhìn thẳng vào mặt Tào Duy Ngã.
Tào Duy Ngã biến sắc mặt xanh rờn.
Lý Thái cười vang, hỏi:
- Lão phu thì đã có một chàng rể xuất sắc rồi đó, còn ngươi?
Tào Duy Ngã càng xanh mặt hơn, mặt càng xanh đôi mắt càng đỏ như đang tóe lửa.
Lý Thái không lưu ý đến Tào Duy Ngã, cúi xuống nâng Triệu Sĩ Nguyên đứng lên thốt:
- Có một chàng rể như thế này, lão phu phỉ nguyện bình sanh rồi!
Lão đưa tay chỉ về phía sau lưng Triệu Sĩ Nguyên bảo:
- Ngươi xem kia có phải là Lý Linh chăng?
Triệu Sĩ Nguyên vụt quay đầu nhìn lại, chàng nào thấy ai đâu?
Liền lúc đó, Triệu Sĩ Luân kêu lên kinh hãi:
- Lý lão tiền bối! Tại saọ..
Triệu Sĩ Nguyên cấp tốc quay đầu trở lại.
Máu tươi trào ra miệng Lý Thái ồng ộc, máu rơi trên cánh tay Triệu Sĩ Nguyên, đẫm ướt đỏ tay áo chàng.
Chàng hấp tấp dìu lão, sợ lão ngã, hỏi:
- Lão nhân gia! Lão nhân gia làm sao thế?
Lý Thái cố gượng nhếch nụ cười khổ, cất giọng yếu ớt:
- Chúng tạ.. không thể... thất tín vớị.. lão tặc... lão phu giao chiếc đầu cho ngươị..
đầu ngườị..
Lão ngoẻo đầu xuống ngực Triệu Sĩ Nguyên.
Vì muốn giữ chữ tín cho Triệu Sĩ Nguyên, Lý Thái ngầm vận công bứt đứt mạch máu, tự tử, giao chiếc đầu cho chàng.
Chẳng những Triệu Sĩ Nguyên bối rối mà Tào Duy Ngã cũng sửng sốt.
Những lão chỉ mất bình tỉnh trong một giây thôi, liền sau đó, lão bật cười ghê rợn, thốt:
- Sĩ Nguyên, lão phu chỉ muốn chiếc đầu, chứ không muốn một xác chết, vậy ngươi cắt chiếc đầu của Lý Thái trao cho lão phu, có như vậy mới xứng tư cách giao đấu với lão phu.
Thốt xong, lão phi thân nhảy trở lên đài cao, bỏ mặc Triệu Sĩ Nguyên tại chỗ.
Triệu Sĩ Nguyên sững sờ, không tưởng Tào Duy Ngã tàn nhẫn đến độ đó, dù lão không xót thương đồng đạo chết thảm, ít nhất lão cũng thỏa mãn với cái chết đó, có đâu lại bức bách chàng hạ cắt thủ cấp một xác chết.
Nhưng nếu chàng không cắt đầu Lý Thái thì chẳng hóa ra cái chết của Lý Thái quá vô ích sao?
Còn như xuống tay mà làm cái việc đó, thì chàng nở nào làm chứ?
Triệu Sĩ Luân thấy em lâm vào cảnh khó, y đang vịn một tay nơi mình Lý Thái, vội vút tay đó về, rồi vẫy Triệu Sĩ Mẫn bảo:
- Nhị đệ! Ngu ca và nhị đệ nhảy lên đài, thí mạng với lão tặc họ Tào đi!
Triệu Sĩ Nguyên hấp tấp gọi to:
- Hãy khoan, đại ca, nhị ca!
Triệu Sĩ Luân và Triệu Sĩ Mẫn lộn người trở lại đáp xuống chỗ cũ, hỏi:
- Tam đệ còn muốn nói gì nữa?
Triệu Sĩ Nguyên buông thi thể Lý Thái xuống đất, lấy chiếc long đản trong mình ra, thốt:
- Thuận thân là tròn hiếu, lão nhân gia muốn thế, tiểu đệ phải làm thế, trái ý nguyện của lão nhân gia là người sẽ mang hận dưới tuyền đài.
Long đản chớp lên, ánh chớp xẹt xuống đầu Lý Thái.
Triệu Sĩ Luân và Triệu Sĩ Mẫn hét lớn:
- Không được, tam đệ!
Cả hai cùng lướt tới, chụp cổ tay Triệu Sĩ Nguyên.
Triệu Sĩ Nguyên dịch cánh tay qua một chút, tránh cái cảnh đó, nghiến răng đảo cánh tay một vòng, y như cũ, giáng Long đản xuống.
Bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên:
- Tam ca điên rồi à?
Một bóng người lao vút đến như tên bắn. Người chưa đến một đạo chỉ lực đến trước, đạo chỉ lực nhắm chiếc Long đản bắn tới.
Một tiếng keng vang lên, chiếc Long đản rời tay Triệu Sĩ Nguyên bay đi.
Công lực của Triệu Sĩ Nguyên như thế nào, tại đài trường ai ai cũng đều biết.
Nhưng người mới đến lại dùng chỉ lực đánh bật Long đản đến vuột khỏi tay chàng, điều đó làm cho quần hùng hết sức khiếp hãi.
Người mới đến là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, hoành thân ngăn chận trước thi thể Âm Dương lệnh chủ Lý Thái, không cho Triệu Sĩ Nguyên tiếp tục hạ thủ.
Thiếu nữ chính là Thanh liên ngọc nữ Lý Linh.
Sau khi chia tay với Triệu Sĩ Nguyên, y theo kế hoạch, nàng đến Mịch La dọ thám hành động của Tào Duy Ngã, bất ngờ lại gặp mẫu thân là Băng diện hằng nga Thạch Tịnh Linh.
Lúc đó Thạch Tịnh Linh cũng vừa tìm ra tung tích chồng là Âm Dương lệnh chủ Lý Thái.
Bà âm thầm theo dõi lão.
Chừng như Lý Thái cũng có phát hiện Thạch Tịnh Linh theo sau, chẳng hiểu nghĩ sao, lão cố tránh bà, không muốn gặp mặt nhau Chồng trốn tránh, vợ theo đuổi, cả hai làm cút bắt nhau khắp sông hồ.
Điều ấy làm cho Băng diện hằng nga Thạch Tịnh Linh sanh nghi, đồ chừng lão có âm mưu gì đó, thay vì lộ diện, bà lại âm thầm bám sát để giám thị lão.
Mẹ con gặp nhau, mãi quấn quít bên nhau thành ra Thạch Tịnh Linh sơ suất để mất dấu Lý Thái.
Về phần Lý Thái, cứ đinh ninh là con gái đã chết, ngờ đâu nàng còn sống, lúc mẹ con nàng gặp nhau, lão không hay biết gì cả.
Nếu lão hiểu là Lý Linh còn sống, hẳn lão đã cho nàng gặp, và nhân dịp đó Thạch Tịnh Linh cũng gặp được lão luôn.
Mất dấu Lý Thái, Thạch Tịnh Linh và Lý Linh lại vất vả truy tầm, mãi đến chiều ngày qua bà mới tìm ra tung tích lão.
Nhưng lão áp dụng kế Kim Thiên thoát xác, trốn mất lượt nữa.
Vì bận tìm lão, Thạch Tịnh Linh và Lý Linh đến đài trường chậm một chút, do đó bi kịch diễn ra gây tiếc hận thiên thu.
Lúc đến nơi, Lý Linh chưa biết là Lý Thái đã chết. Do đó nàng nóng lòng cứu cha, lại biết công lực của Triệu Sĩ Nguyên như thế nào, nên dùng đủ mười hai thành lực phóng ra một đạo chỉ phong.
Cũng may là nàng can thiệp xuất kỳ bất ý, chứ nếu Triệu Sĩ Nguyên có đề phòng thì vị tất nàng đắc thủ, mà hẳn là đầu của Lý Thái cũng rơi rồi.
Nàng cất giọng ai oán trách:
- Tam ca sao lạị..
Bỗng từ sau lưng nàng có tiếng thét vang lên:
- Trời.
Nàng giật bắn mình quay lại, kêu to:
- Gì thế mẹ?
Thạch Tịnh Linh vừa đến nơi, thấy Lý Thái nằm dưới đất, tưởng là lão thọ thương nên nâng lão lên.
Bàn tay của bà nghe lạnh, như chạm vào giá băng, đến lúc đó bà mới phát hiện ra lão đã chết.
Bất giác bà buột miệng kêu trời, rồi từ từ đứng lên, bà bước từng bước một, tiến đến Triệu Sĩ Nguyên.
Lý Linh đến lúc đó mới biết là phụ thân đã chết, và mẹ nàng quy hận cho Triệu Sĩ Nguyên, chắc chắn là bà xuất thủ, trừng trị chàng báo thù chồng.
Nàng hy vọng sự thực chẳng phải Triệu Sĩ Nguyên là thủ phạm, song hy vọng đó rất mong manh.
Nàng khẩn cấp gọi:
- Mẹ!
Thạch Tịnh Linh biến sắc mặt xanh dờn, đôi mắt còn ngời hạt lệ trầm giọng bảo:
- Con hãy bước qua một bên! Để tùy mẹ xử trí.
Bà cứ bước tới.
Lý Linh rung người, song phải vâng lời mẹ, tránh qua một bên. Tuy nhiên nàng cũng thủ sẵn trường kiếm nơi tay.
Thạch Tịnh Linh nhìn thẳng vào mặt Triệu Sĩ Nguyên, trầm lạnh giọng, hỏi:
- Ai giết lão?
Sự tình diễn tiến quá đột ngột vừa dập dồn, Triệu Sĩ Nguyên sững sốt đến độ mất hồn lạc phách, chẳng biết phải đáp làm sao.
Cái cơ hội đó, Tào Duy Ngã xem như ngàn năm một thuở, khi nào lại bỏ qua.
Từ trên đài cao, lão bay xuống, cất tiếng sang sảng:
- Tẩu phu nhân! Đã thấy rõ ràng như vậy, còn hỏi làm gì vừa mệt vừa mất thì giờ? Hỏi làm chi cái thứ vô tình vô nghĩa?
Thà lão nói rõ là Triệu Sĩ Nguyên hạ độc thủ còn hơn buông một câu bóng gió mập mờ.
Lão nghĩ, nếu lão tố cáo chính là Triệu Sĩ Nguyên hạ thủ, thì Thạch Tịnh Linh phải hỏi rõ nguyên do, mà lão thì không muốn cho bà làm cái việc đó.
Cho nên lão vừa ám chỉ, vừa khích nộ bà.
Giả như có ai trách lão buông câu độc thì lão viện dẫn lý lẽ là mọi người đều thấy Triệu Sĩ Nguyên cử Long đản chặt đầu Lý Thái.
Vả lại chính Lý Linh và Thạch Tịnh Linh cũng có thấy kia mà, hai mẹ con đến kịp lúc Triệu Sĩ Nguyên định hạ thủ.
Thạch Tịnh Linh căm hờn, tiếp:
- Sĩ Nguyên! Ta lầm ngươi! Bây giờ ta hỏi ngươi một câu thôi, ngươi đáp đúng đạo lý, là mẹ con ta chẳng những không xem ngươi là kẻ thù, trái lại còn thành toàn cho ngươi, giúp ngươi vĩnh viễn an toàn, vô sự!
Bà rít lên:
- Ta, con gái ta, hay chồng ta, đắc tội gì với ngươi?
Triệu Sĩ Nguyên khôi phục dần dần bình tĩnh, dửng cao đôi mày đáp:
- Lý lão tiền bối chết không do tiểu điệt hạ thủ, chính Lý lão tiền bối đã...
Lý Linh kêu lên:
- Lý lão tiền bối? Trời? Tiền bối là gì của ngươi! Ngươi là gì của Lý lão tiền bối!
Tiền bối! Ngươi gọi thế mà được à? Vô lễ như ngươi là cùng.
Tào Duy Ngã không để cho Triệu Sĩ Nguyên có cơ hội mở miệng, vội cười mấy tiếng, âm trầm thốt:
- Biết người biết mặt, ai biết được lòng. Thiên hạ cho rằng lão phu là kẻ vô tình, bây giờ thấy Triệu thiếu lệnh chủ có tâm địa như vậy, lão phu tự thẹn mình còn kém xa! Tẩu phu nhân ơi, đồ đệ của Tẩu phu nhân đáng giá quá chừng. Nói thật, có đồ đệ như vậy thà lão phu cam chịu tịch mịch còn hơn! Lý huynh chết, lão phu không muốn chết như Lý huynh đâu! Chết bằng cách gì cùng được cả, trừ cách đó!
Lão bật cười ha ha, trong khi Lý Linh khóc nức nở.
Thạch Tịnh Linh đảo ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh cục trường, bỗng dậm chân kêu lớn:
- Linh nhi đâu! Mẹ con ta đi thôi!
Lý Linh gào lớn:
- Mình có thể bỏ đi như vầy được sao mẹ?
Thạch Tịnh Linh lạnh lùng:
- Quân tử báo cừu, mười năm cũng không muộn!
Lý Linh trừng mắt nhìn Triệu Sĩ Nguyên, đoạn bước theo mẹ đi liền.
Chính Thạch Tịnh Linh bế xác Lý Thái.
Tại sao bà bỏ đi hấp tấp?
Khi đảo mắt nhìn quanh đài trường, bà nhận ra phần đông các cao thủ trong chính phái đều có vẻ khẩn cấp, chừng như họ bất bình, có lẽ họ cho rằng Triệu Sĩ Nguyên bị oan uổng như thế nào đó.
Đồng thời bà cũng thấy là thần trí của Triệu Sĩ Nguyên không được thanh tịnh lắm, chàng đối đáp mơ hồ, không có tâm chủ động.
Vốn biết rõ phẩm cách của Triệu Sĩ Nguyên, thấy chàng đang cơn bất định tâm thần, bà sinh nghi.
Vả lại, Lý Thái cũng chẳng phải là người chánh trực, rất có thể lão đã làm điều chi không vinh dự lắm, dù lão có chết cũng đáng tội rồi, Triệu Sĩ Nguyên vì muốn bảo tồn danh dự cho mẹ con bà, nên không tiện giải bày, thế nên câm lặng, âm thầm chịu khổ một mình.
Không lẽ trước mặt quần hùng, bà nở khai xấu chồng? Mà đã nghi là Triệu Sĩ Nguyên khổ tâm, bà còn nở nào bức bách chàng cung khai?
Do đó bà cố nhẫn, nén thương đau, dằn uất hận bỏ đi.
Ngờ đâu, lần này bà đoán việc rất sai.
Lý Thái đã làm vinh dự cho bà, cho con bà, mà bà đâu có biết?
Lý Thái đã chuộc tội trước quần hùng về những hành động ngày xưa, nhưng bà đâu có rõ.
Lão chết đi nêu cái gương khẳng khái cho người hiện tại, cho người đời sau vậy!
Thạch Tịnh Linh mang xác Lý Thái đi rồi, Tào Duy Ngã sẽ xử trí làm sao với Triệu Sĩ Nguyên.
Không có chiếc đầu của Lý Thái, không phải lỗi tại Triệu Sĩ Nguyên, thì điều kiện đó cầm như không còn lý do tồn tại.
Và lão bắt buộc phải giao đấu với chàng, điều mà có lẽ lão không muốn, hay chưa muốn trong hiện tại.
Thật là khó giải quyết cho lão vô cùng.
Đúng lúc đó từ nơi phía hữu đài, một lão nhân phi thân nhảy xuống trước mặt Tào Duy Ngã bật cười ha hả cất tiếng:
- Tào huynh! Lão phu muốn nói một điềụ..
Tào Duy Ngã giật mình:
- A! Châu chưởng môn! Chưởng môn muốn hỏi điều chi?
Họ Châu là chưởng môn Vô Cực phái, chính sắc mặt:
- Có phải là Tào huynh chê tư cách Triệu thiếu lệnh chủ, không muốn thu nhận làm đồ đệ chăng?
Tào Duy Ngã do dự một chút.
Lão nghĩ về võ công của Triệu Sĩ Nguyên rất cao, nếu giao đấu chưa chắc gì lão thủ thắng nổi. Nếu bại thì danh và nghiệp của lão còn gì?
Bây giờ bằng mọi cách, lão phải tránh một cuộc chiến mà lão biết trước rất bất lợi cho lão.
Lão bật cười ha hả, đáp:
- Lời nói của lão phu là một câu tuyên ngôn, nói làm sao là thực hành vậy! Trước quần hùng bốn phương, lão phu xin lập lại một lần nữa, là những gì ước hẹn với hắn, lão phu tiêu hủy tất cả từ nay song phương không còn bị ràng buộc vì nhau nữa!
Châu chưởng môn tán:
- Bội phục! Bội phục!
Đoạn, chính sắc mặt, chưởng môn tiếp:
- Lão phu muốn thu nhận Triệu thiếu lệnh chủ làm môn hạ, chẳng rõ Tào huynh có ý kiến chi chăng?
Tào Duy Ngã cười lạnh, thầm nghĩ:
- Ngươi là một kẻ ngây ngô lại đòi nuôi mộng!
Tỏ ra là con người hào sảng, Tào Duy Ngã cười lớn:
- Lão phu đang chờ Châu huynh cho uống chén rượu mừng trong cuộc lễ thu nhận cao đồ.
Châu chưởng môn cũng cười:
- Nhất định là lão phu phải kính Tào huynh đúng ba chén.
Day qua Triệu Sĩ Nguyên, lão tiếp:
- Triệu thiếu lệnh chủ nghĩ sao?
Thực ra thì cái việc Triệu Sĩ Nguyên gia nhập phái Vô Cực là điều khó chịu nhất cho Tào Duy Ngã.
Cho nên lão trừng mắt nhìn chàng, thái độ đó mâu thuẫn rõ rệt với lời tuyên bố vừa rồi, lão cũng biết thế, nhưng lão bất chấp và vẻ khẩn trương hiện rõ nơi gương mặt.
Lão hy vọng cái trừng mắt đó có ảnh hưởng đến quyết định của Triệu Sĩ Nguyên.
Triệu Sĩ Luân ngầm truyền âm sang Sĩ Mẫn:
- Nhị đệ nhận thấy tam đệ ngày nay như thế nào?
Triệu Sĩ Luân không dấu niềm xót xa cực độ. Câu hỏi của y là lời xác nhận sự biến đổi hoàn toàn nơi con người của Triệu Sĩ Nguyên.
Triệu Sĩ Mẫn cũng đồng nhận xét như anh:
- Tam đệ hầu như đã mất bổn tánh trọn vẹn! Đại ca hãy khuyến cáo tam đệ xem!
Triệu Sĩ Luân khổ sở vô cùng:
- Với trọng trách do song thân giao phó, tam đệ phải tự ái hơn ngày nào, chưa chắc gì ngu ca nói mà tam đệ chịu nghe. Vả lại, biết đâu tam đệ chẳng có một chủ ý chi đó.
Y muốn ám chỉ hẳn là Triệu Sĩ Nguyên định liên kết với Vô Cực phái, tìm dịp báo thù Tào Duy Ngã.
Trong khi đó vẻ lạnh lùng tàn khốc ngời lên trong ánh mắt Triệu Sĩ Nguyên, hướng qua Châu chưởng môn, trầm giọng thốt:
- Đệ tử Triệu Sĩ Nguyên đa tạ ân sư thu nạp!
Tào Duy Ngã thất vọng.
Mà quần hùng cũng hết sức lấy làm lạ cho thái độ của Triệu Sĩ Nguyên.
Tào Duy Ngã luôn miệng cười lạnh.
Triệu Sĩ Luân và Triệu Sĩ Mẫn cũng sửng sờ, dù họ nghi ngờ Sĩ Nguyên có chủ trương riêng biệt, song không tưởng là chàng quyết định quá gấp như vậy.
Châu chưởng môn bật cười vang, đắc chí vô cùng. Giọng cười của lão gây nên khó chịu nơi người nghe, chẳng một ai phụ họa, chia vui với lão nổi.
Bỗng một tiếng hú vang lên lồng lộng, từ xa đưa đến, tiếng hú đó bay đến đài trường, như một mũi tên bắn vào tâm Châu chưởng môn.
Kế tiếp ba bóng người lao vút đến, y phục phất gió rọt rẹt. Trong ba bóng đó, một là Triệu Sĩ Nguyên với chiếc bạch bào, một là lão ông còn người kia là một lão bà!
Một Triệu Sĩ Nguyên nữa.
Cổ Kim Đồng thét lớn:
- Lão phu biết rồi, vị này mới đúng là Triệu thiếu lệnh chủ chân chánh. Chính là tiểu huynh đệ Triệu Sĩ Nguyên của lão phu.
Tào Duy Ngã quắc mắt bắn hung quang sang Cổ Kim Đồng, đồng thời cười lạnh, thốt:
- Khá lắm!
Cổ Kim Đồng đang cao hứng, vụt lặng im.
Bình luận facebook