Nhớ tới sắc mặt ông bác họ ngay lúc đó, tôi bây giờ vẫn còn dở khóc dở cười, có điều là cảm giác chuyện này cũng rất là bình thường, chẳng qua là chút thể diện kia cũng không phải vấn đề gì lớn, hơn nữa biểu cảm đó còn rất thật nữa. Nói xong cũng không chờ lão cha tôi phản ứng lại, ông bác đã gấp rút đi tới bên quan tài. Hai lão nhân khác một người đứng giữ cửa, người khác đi lấy dụng cụ.
Tôi cùng lão cha nhìn nhau cười khổ, ông bác họ liền ngoắc bảo chúng tôi đi qua hỗ trợ, đem quan tài vô danh nâng lên, đặt xuống dưới ánh đèn. Lúc nâng quan tôi cảm thấy nó tương đối nặng, nếu bên trong có người chết, thì phải ở mức béo như thầy chùa. Tôi cùng lão cha nâng căn bản không nhúc nhích, cũng chẳng biết là người nâng quan tài này về đây có thân thể như nào nữa. Không có cách thì cũng không được gọi người bên ngoài vào hỗ trợ, ông bác họ liền đem chậu than đốt lên, cho thêm củi và tiền giấy vào cho nó cháy thật đượm, xong thì dọn băng ghế dài rồi đặt nó lên cho sáng.
Tôi nghĩ tới việc phải khai quan thì cả người đều run lên, có chút thích thú lại có chút sợ hãi, trong chương trình đại học không được dạy cái này, hơn nữa đây là cổ quan, ít nhất cũng được một trăm năm rồi. Nhìn quan tài kia, tôi đột nhiên liền cảm thấy trong phòng lạnh đi vài phần.
Thôn không lớn, chỉ trong chốc lát đã mượn được ba cái cán để cậy quan, nếu là chú Ba tôi làm thì một chút vấn đề cũng không có, chẳng qua là lão cha tôi và tôi thì hoàn toàn không như vậy, cán khiêu đều cầm ngược, tôi giơ nó lên chuẩn bị làm động tác, ông bác bên cạnh liền bật cười bảo con mẹ nó, mày đang chuẩn bị chơi bi da đấy à
. Cuối cùng thì vẫn là ba lão nhân động thủ, bọn họ đã sớm không đợi được nữa, tam hạ ngũ sơ nhị, “lách cách” vài cái liền cậy hết đinh ra. Tiếp theo ba người tới một bên, ba cán khiêu cùng cắm vào một khe hở, dùng sức bẩy lên.
Toàn bộ quan tài phát ra tiếng gỗ “cạch cạch cạch” liên tiếp, sau đó là nắp quan tài bị lật ra, nhất thời một mùi thuốc đông y kỳ quái xông vào mũi.
Ông bác họ kéo chậu than tới gần để chiếu sáng, chúng tôi đều hướng tới sát mặt quan tài, bên trong toàn là nước đen, đầy tới gần miệng quan.
Chúng tôi chưa bao giờ thấy tình trạng quan tài nào như vậy, cũng không biết vậy có phải bất thường không, nhìn sắc mặt ông bác họ, dường như rất nghi hoặc. Ông quay đầu hỏi lão cha tôi:
“Trong mộ có nước không?”
Lão cha tôi lắc đầu: “Đúng là có hơi ẩm ướt, nhưng không có nước đọng.”
“A, vậy thì lạ thật, nước trong quan tài này từ đâu tới chứ?” Ông bác họ thốt lên.
Bình luận facebook