Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 356
Mấy ngày tiếp theo, tất cả mọi chuyện đều không có gì thay đổi. Ban đầu tôi không thể nào thích ứng được, đói tới tối tăm mặt mũi, nhưng sau đó ba ngày cơ thể tự nhiên chuyển sang tiêu hao năng lượng dự trữ, tình hình cũng dần trở lên bình tĩnh hơn.
Không có chuyện gì phát sinh, thời gian như ngưng lại. Như trong tiểu thuyết võ hiệp có rất nhiều nam nữ si tình đều bị nhốt trong cảnh tuyệt vọng, cho tới khi bọn họ ra được bên ngoài khi vô tình nhớ lại quãng thời gian đó, thường thấy là thời gian trong tuyệt cảnh mới là hạnh phúc và an bình nhất.
Nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn không phải vậy, đống lửa để liu riu, xung quanh chỉ thấy tiếng nước chảy không ngừng, dưới ánh lửa vách đá hiện lên một màu vàng ảm đạm. Ở trong sơn động bao nhiêu cảm xúc đều bị khóa chặt, thực khiến con người ta luôn cảm thấy bất an. Tôi phải học theo Muộn Du Bình, hằng ngày ngồi thiền mới có thể chịu đựng được, nếu không dễ đã phát điên.
Bàn Tử là kiểu người thiếu kiên nhẫn, tôi cũng không biết hai người bọn họ trong hai tuần vừa rồi làm thế nào mà nhịn được, nhưng hình như anh ta mỗi ngày đều nghĩ ra những trò đùa mới để giải khuây.
Mặt khác, mỗi ngày chúng tôi ở đây đều dùng tàn hương bôi lên thạch bích một lần, hi vọng tìm ra vài dấu vết khác.
Quả thật là trên mặt đất có rất nhiều hình vẽ, xem ra trước kia người ta nghỉ ngơi thường vẽ xuống một vài thứ. Chúng tôi thấy có bàn cờ đơn sơ, có rất nhiều chữ, nhưng chúng đều không có giá trị, chỉ có một thứ làm tôi cảm thấy là có chút ý nghĩa, đó là trong những vết khắc trên vách đá, đại khái là có một thợ mỏ khi nghỉ ngơi khắc lại, hình như là cái tên người, là Triệu Thúy tỷ, hình như là người trong mộng. Nhìn đó tôi lại nhớ tới A Quý trên kia, phỏng chừng anh ta sẽ nguy mất.
Đến ngày thứ ba, tôi không tự chủ được suy nghĩ của mình đâm ra nghi ngờ, nghĩ không biết còn phải đợi trong bao lâu nữa, lẽ nào lại không có chuyện gì xảy ra sao? Hay là con quỷ kia quên mất chúng tôi ở đây rồi?
Muộn Du Bình vẫn như cũ, dao găm của tôi bị anh ta cầm, dắt ở ngang hông. Người bất động, cả ngày dựa bên đống lửa, không nhìn ra có chút lo âu nào.
Tuy rằng trước kia vẫn thường thấy bộ dạng này, nhưng tôi cảm giác giờ anh ta bình tĩnh quá mức, có khi còn cảm giác như anh ta biết sắp có chuyện gì xảy ra.
Tình hình cứ như vậy tới nửa đêm ngày thứ năm- hẳn là nửa đêm, nếu đồng hồ của tôi còn chạy đúng, bỗng nhiên có biến cố xảy ra.
Tôi dậy đi tiểu, đang phê, đột nhiên phát hiện Muộn Du Bình không còn ở vị trí cũ, kinh ngạc một chút, theo bảo năng nhìn ra chung quanh, bỗng thấy anh ta đứng trước vách đá, đang nhìn cái gì đó.
Bàn Tử vẫn còn ngáy ngủ, tôi thấy tình hình không ổn, nhìn đồng hồ một cái rồi tới đá anh ta ta dậy, hai người cùng đi tới xem.
Tới trước vách đá vừa ngó vào, chúng tôi cùng kinh thần sửng sốt, bóng người kia lại xuất hiện.
Lòng tôi thầm nhủ, Muộn Du Bình nửa đêm nhìn cái này làm gì? Nhìn lại lần nữa, phát hiện vách đá không hề có dấu hiệu bị thấm nước, hơn nữa bóng người quỷ dị kia nhìn có chút khác với lúc trước.
Cầm đèn pin lên soi vào vách đá, trong tích tắc tôi lập tức hít một ngụm khí lạnh, trong vách đá toàn là những bóng đen, giờ có thể thấy rất rõ ràng. Dưới anh sáng mạnh, những bóng người đó cách bề mặt vách đá một khoảng gần hơn trước rất nhiều.
“Cái cmn! Chuyện gì xảy ra đây?” tôi mắng.
Muộn Du Bình nói:” chúng đang di chuyển tới chỗ chúng ta.”
Không có chuyện gì phát sinh, thời gian như ngưng lại. Như trong tiểu thuyết võ hiệp có rất nhiều nam nữ si tình đều bị nhốt trong cảnh tuyệt vọng, cho tới khi bọn họ ra được bên ngoài khi vô tình nhớ lại quãng thời gian đó, thường thấy là thời gian trong tuyệt cảnh mới là hạnh phúc và an bình nhất.
Nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn không phải vậy, đống lửa để liu riu, xung quanh chỉ thấy tiếng nước chảy không ngừng, dưới ánh lửa vách đá hiện lên một màu vàng ảm đạm. Ở trong sơn động bao nhiêu cảm xúc đều bị khóa chặt, thực khiến con người ta luôn cảm thấy bất an. Tôi phải học theo Muộn Du Bình, hằng ngày ngồi thiền mới có thể chịu đựng được, nếu không dễ đã phát điên.
Bàn Tử là kiểu người thiếu kiên nhẫn, tôi cũng không biết hai người bọn họ trong hai tuần vừa rồi làm thế nào mà nhịn được, nhưng hình như anh ta mỗi ngày đều nghĩ ra những trò đùa mới để giải khuây.
Mặt khác, mỗi ngày chúng tôi ở đây đều dùng tàn hương bôi lên thạch bích một lần, hi vọng tìm ra vài dấu vết khác.
Quả thật là trên mặt đất có rất nhiều hình vẽ, xem ra trước kia người ta nghỉ ngơi thường vẽ xuống một vài thứ. Chúng tôi thấy có bàn cờ đơn sơ, có rất nhiều chữ, nhưng chúng đều không có giá trị, chỉ có một thứ làm tôi cảm thấy là có chút ý nghĩa, đó là trong những vết khắc trên vách đá, đại khái là có một thợ mỏ khi nghỉ ngơi khắc lại, hình như là cái tên người, là Triệu Thúy tỷ, hình như là người trong mộng. Nhìn đó tôi lại nhớ tới A Quý trên kia, phỏng chừng anh ta sẽ nguy mất.
Đến ngày thứ ba, tôi không tự chủ được suy nghĩ của mình đâm ra nghi ngờ, nghĩ không biết còn phải đợi trong bao lâu nữa, lẽ nào lại không có chuyện gì xảy ra sao? Hay là con quỷ kia quên mất chúng tôi ở đây rồi?
Muộn Du Bình vẫn như cũ, dao găm của tôi bị anh ta cầm, dắt ở ngang hông. Người bất động, cả ngày dựa bên đống lửa, không nhìn ra có chút lo âu nào.
Tuy rằng trước kia vẫn thường thấy bộ dạng này, nhưng tôi cảm giác giờ anh ta bình tĩnh quá mức, có khi còn cảm giác như anh ta biết sắp có chuyện gì xảy ra.
Tình hình cứ như vậy tới nửa đêm ngày thứ năm- hẳn là nửa đêm, nếu đồng hồ của tôi còn chạy đúng, bỗng nhiên có biến cố xảy ra.
Tôi dậy đi tiểu, đang phê, đột nhiên phát hiện Muộn Du Bình không còn ở vị trí cũ, kinh ngạc một chút, theo bảo năng nhìn ra chung quanh, bỗng thấy anh ta đứng trước vách đá, đang nhìn cái gì đó.
Bàn Tử vẫn còn ngáy ngủ, tôi thấy tình hình không ổn, nhìn đồng hồ một cái rồi tới đá anh ta ta dậy, hai người cùng đi tới xem.
Tới trước vách đá vừa ngó vào, chúng tôi cùng kinh thần sửng sốt, bóng người kia lại xuất hiện.
Lòng tôi thầm nhủ, Muộn Du Bình nửa đêm nhìn cái này làm gì? Nhìn lại lần nữa, phát hiện vách đá không hề có dấu hiệu bị thấm nước, hơn nữa bóng người quỷ dị kia nhìn có chút khác với lúc trước.
Cầm đèn pin lên soi vào vách đá, trong tích tắc tôi lập tức hít một ngụm khí lạnh, trong vách đá toàn là những bóng đen, giờ có thể thấy rất rõ ràng. Dưới anh sáng mạnh, những bóng người đó cách bề mặt vách đá một khoảng gần hơn trước rất nhiều.
“Cái cmn! Chuyện gì xảy ra đây?” tôi mắng.
Muộn Du Bình nói:” chúng đang di chuyển tới chỗ chúng ta.”
Bình luận facebook