Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 397
Trong phòng thắp lên một ngọn đèn dầu, ánh sáng thực u ám, Hoắc Tú Tú giúp tôi và Bàn Tử ngăn máu mũi, mấy người kia đều đứng nguyên tại chỗ, Muộn Du Bình ôm khư khư ngọc tỷ trong tay, bầu không khí bỗng trở nên rất lúng túng.
Lão bà bà không để ý tới lời Sơ mi phấn hồng, chỉ đứng quan sát chúng tôi, nhìn là biết bà già này xương cốt vẫn chắc khỏe lắm, tuổi cao như vậy mà bước lên tầng không phải thở lấy sức, ngược lại tên Sơ mi phấn hồng kia cũng hoàn toàn thả lỏng, tựa lưng lên vách tường. Hai thủ hạ của hắn có vẻ rất tội nghiệp, lẳng lặng ôm vết thương khập khễnh bước khỏi phòng.
Tôi lấy làm lạ, có điều nhìn tình hình kỳ quái này cũng dần hiểu ra sao lại có chuyện như vậy. Xem ra tên Sơ mi phấn hồng và lão bà bà kia là cùng hội cùng thuyền. Vừa rồi nghe hắn nói, có phải bọn họ đang thử chúng tôi? Mà thử cái quái gì chứ?
Không kiềm được cơn tức giận, tôi bị người khác đùa giỡn trong thời gian dài như vậy nên rất ghét cái cảm giác bị người úp sọt thế này. Vội hỏi Hoắc lão bà:
“Bà bà, trò vừa rồi là bà bày ra phải không?”
Lão bà bà không đáp lời tôi, chỉ nhìn tôi nửa cười nửa không, tôi hỏi lại lần nữa, bà bà mới từ tốn mở lời, nhưng cũng không phải trả lời câu hỏi của tôi, nói:
“Ngươi và ông nội ngươi hồi trẻ có chút giống nhau, bất luận là dưới tình hình nào thì ngươi cũng luôn nghĩ tới điểm tích cực, sau đó mới nghĩ tới cái tiêu cực. Vì thế mà trong trường hợp này, ngươi vẫn đứng ở đây mà không chọn cách làm những việc có lợi cho mình trước.”
Tôi nhìn ánh mắt lão bà có chút không thoải mái, thầm nói tôi và cái đó thì liên quan gì, bà bà nói tiếp:
“Nếu là ta, dù cho người ngoài cửa bước vào là ai thì ta cũng sẽ lao ra ngoài trước, cứ khống chế người bên ngoài rồi tính tiếp, ta có thể cùng đối phương thương lượng, xem mục đích của hắn là gì. Các ngươi vừa rồi thấy ta bước vào, người nào người nấy đứng im tại chỗ, chẳng hành động gì, nếu ta có bố trí thêm người thật hẳn là giờ các ngươi chẳng có một phần trăm cơ hội nào.”
Trong thâm tâm tôi hiểu được một chút ý tứ của bà bà, thầm nói để làm gì chứ, chẳng lẽ bà bà đang khuyên bảo tôi cách xử lý nguy cơ tiềm ẩn trong giao tiếp xã hội sao? Bàn Tử sau lưng tôi nói:
“Lão bà bà, bà lầm rồi, bà cho là mấy người đông hơn thì sẽ có nhiều ưu thế hơn sao? Con mẹ nó chứ, các người có đông hơn gấp đôi đi nữa thì ưu thế ở đây vẫn thuộc về ba bọn tôi, bà có hiểu không? Nếu bà thật sự muốn xem thử toàn bộ sức mạnh của ba thằng bọn tôi, mấy mống này còn non và xanh lắm.”
Lão bà bà quét mắt nhìn anh ta một cái, thở dài, hình như cảm thấy chuyện này với chúng tôi có phần nực cười, lại tiếp:
“Được, ta tới đây không phải để nói chuyện đó, các ngươi cứ thả lỏng chút đi, ta cũng không muốn làm gì các ngươi đâu.”
“Đây là bà bà còn chưa muốn làm gì chúng tôi,” Bàn Tử chỉ vào máu trên cổ áo mình, ” Nếu bà bà muốn làm gì, chắc là phải giết chết chúng tôi?”
Lão bà bà bước tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nói:
“Căn nhà cũ này vốn là một phần của Hoắc gia chúng ta ở thành Bắc Kinh, dùng để xử lý những tên người làm phạm quy của gia đình, có điều ngày xưa người ta rất sợ ma quỷ, nhiều năm qua cây cỏ trong sân kia đã chôn không biết bao nhiêu xác người, nếu muốn giết các ngươi thì đây cũng là nơi khá lý tưởng. Có điều là các ngươi yên tâm, đối với ta giết các ngươi chẳng có chút hứng thú nào cả.” Bà bà dừng một chút, nhìn về phía Sơ mi phấn hồng nói:
“Ta thử các ngươi là muốn để cho hắn xem, mắt ta nhìn người không sai bao giờ cả.”
Sơ mi phấn hồng liền nhìn chúng tôi cười cười. Bàn Tử nổi cáu:
“Nhìn cái gì? Ngươi nghĩ ba người bọn ta là gay à?”
Sơ mi phấn hồng liền bật cười, nói:
“Thôi đi, anh có muốn thì tôi cũng không đáp ứng đâu.”
“Cái quái, ngươi khinh thường ta hử?” Bàn Tử cả giận, vừa định phản bác nhưng lại thấy không đúng, ngập ngừng chẳng biết phải nói tiếp thế nào nữa.
Sơ mi phấn hồng bước tới trước mặt tôi nói: “Xin giới thiệu qua, tôi là Giải Ngữ Hoa, là người quản lý Giải gia của Cửu Môn. Hai chúng ta là họ đằng ngoại, cũng coi như là họ hàng xa. Hồi còn bé tôi nhớ mỗi lần sang chúc tết chúng ta thường chơi chung với nhau, có điều là Ngô Tà cậu không hòa đồng, tính hướng nội, lại thường chạy chơi chỗ khác, vì thế cũng không thân nhau lắm, do đó nên giờ cậu không nhớ được ra tôi.”
“Đúng vậy, ngay cả em anh ấy cũng không nhớ”. Hoắc Tú Tú bên cạnh nói thêm vào, “Đến ai là thật ai là giả cũng chẳng phân biệt được, chẳng bằng Bàn Tử kia, thực sự khiến người ta chạnh lòng quá mà, phụ lòng người ta trước đây còn suýt gả cho anh nữa.”
Tôi nhìn Hoắc Tú Tú, rồi lại nhìn tên Sơ mi phấn hồng kia, bỗng trong lòng “A” một tiếng.
Lần trước cảm thấy tên Sơ mi phấn hồng kia vô cùng quen mắt, nhưng không thể nhớ được là từng gặp qua ở đâu rồi, hóa ra là tìm nhầm chỗ, hắn không phải là khách trong quán tôi, cũng không phải là bằng hữu hay bạn nhậu, mà là bạn từ thời sáu bảy tuổi kia.
Thế quái nào, tôi thực không thể nhớ ra nổi, bao nhiêu năm trôi qua, chuyện lúc đó còn chẳng có thời gian mà nghĩ lại. Có điều là tôi vẫn nhìn ra được một nét quen thuộc trên khuôn mặt hắn, điều đó chứng minh mặt hắn vẫn còn vài điểm không thay đổi, thực sự khó mà thấy được.
Giải Ngữ Hoa, cái tên này rất lạ, vào độ tuổi lúc đó tới mặt người tôi còn chưa nhớ được chứ đừng nói tới mặt một thằng tiểu quỷ một năm chỉ gặp vài lần. Nhưng tôi thực sự nhớ là khi đó trong chúng tôi có một người cô ấy được bọn họ gọi là Tiểu Hoa.
Nhưng mà, Tiểu Hoa kia trong trí nhớ của tôi và người này chỉ trùng tên mà thôi. Không những về diện mạo, người này và Tiểu Hoa cơ bản là hai người khác nhau, chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm?
Vì vậy tôi liền hỏi hắn:
“Cậu có phải là Tiểu Hoa ngày xưa không?”
Hắn nhìn tôi rồi cười một cách rất khả nghi. Hoắc Tú Tú ở bên cạnh tủm tỉm nói:
“Chính xác, không nhớ ra sao?”
Tôi lại ngẩn người, cảm giác suy sụp: “Nhưng Tiểu Hoa kia anh nhớ là một cô bé, chẳng lẽ là anh nhớ nhầm?”
“Cậu không nhớ nhầm, lúc đó tôi đúng là một cô bé”, Sơ mi phấn hồng nói: “Lúc còn bé tôi hơi ngây ngô, lại đi theo Nhị gia học hí kịch, hát hoa đán và thanh y, nhiều người không phân biệt được nên nghĩ tôi là nữ.”
(Hát hoa đán là diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng, đanh đá. )
Tôi cau mày, thật không thể tưởng tượng ra trong đầu cái hình ảnh bé gái đáng yêu hoạt bát như trong tranh cổ động bước ra kia lại chính là một đại lão gia như thế này. Giờ hầu kết của hắn đã tương đối lớn, đột nhiên tôi cảm thấy choáng váng đầu óc, thế sự đúng là vô thường. Lại quay ra hỏi Tú Tú:
“Vậy những gì em vừa nói với bọn anh-”
“Đều là thật, tất nhiên chỉ có một điểm khác, là bà nội em biết toàn bộ quá trình đó mà thôi.” Tú Tú đáp, “Sau khi em gửi thư đi, có người gọi điện thoại cho bà nội em, bà nội quan sát em một thời gian rồi bắt quả tang việc em làm.”
“Chuyến giao dịch đó mọi người đều rất cẩn thận, nếu ngươi nhận được một bức thư không thể giải thích được, ngươi cũng sẽ gọi điện đi hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.” Lão bà bà nói, “Có điều ta thừa nhận là vừa rồi ngươi suy luận rất đúng, lúc ta nhận được băng ghi hình, quả thực đã ngất đi. Nhưng ta không phải là một bà lão hồ đồ đến mức cho rằng đây chẳng qua chỉ là cảnh quay trong băng ghi hình.”
“Vậy trong băng ghi hình đó giấu cái gì vậy?”
“Lúc trước ta từng nói với ngươi, bản vẽ Phong Cách Lôi kia đều là trong băng ghi hình phát hiện ra, ta nghĩ tới đó là manh mối của con gái ta, muốn ta tới tìm con bé. Đó chính là nguyên nhân mà cho tới giờ ta vẫn chưa buông xuôi, lúc này đây tuy bản thân ta biết, người đó không phải là con gái mình, nhưng ta vẫn muốn lần theo tin tức đó, để biết rốt cuộc con gái ta đã xảy ra chuyện gì.”
Văn Cẩm gửi những bản Phong Cách Lôi tới? Tôi rối lên, ban đầu tôi tưởng là băng ghi hình sẽ quay lại một tin tức cụ thể nào đó. Thật không ngờ nó lại là những thứ này.
Chỉ là Hoắc Linh bỗng nhiên mất tích trong tòa di chỉ cổ đó, nếu lý do gửi băng ghi hình có liên quan tới cô ấy, những bản vẽ tòa nhà đó càng khiến cho lão bà bà cảm thấy kia rõ ràng là một manh mối.
Bàn Tử ở bên cạnh hỏi:
“Cái đó và việc thử chúng tôi có liên quan gì chớ?”
Hoắc lão bà liền mỉm cười một cách rất phức tạp, sơ mi phấn hồng bên kia như nhận được tín hiệu, lập tức nắm vai tôi, nói:
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta cũng nói luôn vấn đề chính, sau đó sẽ dành thời gian từ từ ôn lại chuyện xưa sau.”
Nói rồi nháy mắt cho Hoắc Tú Tú, Hoắc Tú Tú bắt đầu lấy ra từ trong túi một cuộn gì đó, tôi vừa nhìn là biết kia đều là bản vẽ Phong Cách Lôi, là những thứ tôi từng thấy trong nhà lão bà bà.
Tất cả bản vẽ đều được bọc trong túi giấy gai rất xa xỉ, bên trong tẩm một lớp giống như dầu, xem ra những bản Phong Cách Lôi này chỉ cần mang ra khỏi nhiệt độ của phòng chứa sẽ rất dễ hỏng. Chỉ là không biết bà bà mang những cái này tới đây làm gì, chẳng lẽ bà ấy mất đi hứng thú muốn bán chúng cho tôi sao?
Tôi lấy làm lạ, nhưng không định hỏi, cho tới khi tất cả những bản vẽ kia đều được bàn tay nhỏ bé của Tú Tú đặt xuống, cẩn thận từng chút một mở ra trên sàn, lão bà bà lúc đó mới nói:
“Ta và người Giải phạm nhân (đây là cách bà bà gọi Giải Ngữ Hoa) này tới đây sẽ gắp lạt ma”, lão bà bà vỗ vỗ những bản vẽ kia nói tiếp, “Ta cần các ngươi hỗ trợ, nếu các ngươi đáp ứng, ta sẽ đảm bảo cho vụ đại náo khách sạn Tân Nguyệt lần này của các ngươi êm thấm, hơn nữa còn có lợi ích lớn khác nữa.”
Lão bà bà không để ý tới lời Sơ mi phấn hồng, chỉ đứng quan sát chúng tôi, nhìn là biết bà già này xương cốt vẫn chắc khỏe lắm, tuổi cao như vậy mà bước lên tầng không phải thở lấy sức, ngược lại tên Sơ mi phấn hồng kia cũng hoàn toàn thả lỏng, tựa lưng lên vách tường. Hai thủ hạ của hắn có vẻ rất tội nghiệp, lẳng lặng ôm vết thương khập khễnh bước khỏi phòng.
Tôi lấy làm lạ, có điều nhìn tình hình kỳ quái này cũng dần hiểu ra sao lại có chuyện như vậy. Xem ra tên Sơ mi phấn hồng và lão bà bà kia là cùng hội cùng thuyền. Vừa rồi nghe hắn nói, có phải bọn họ đang thử chúng tôi? Mà thử cái quái gì chứ?
Không kiềm được cơn tức giận, tôi bị người khác đùa giỡn trong thời gian dài như vậy nên rất ghét cái cảm giác bị người úp sọt thế này. Vội hỏi Hoắc lão bà:
“Bà bà, trò vừa rồi là bà bày ra phải không?”
Lão bà bà không đáp lời tôi, chỉ nhìn tôi nửa cười nửa không, tôi hỏi lại lần nữa, bà bà mới từ tốn mở lời, nhưng cũng không phải trả lời câu hỏi của tôi, nói:
“Ngươi và ông nội ngươi hồi trẻ có chút giống nhau, bất luận là dưới tình hình nào thì ngươi cũng luôn nghĩ tới điểm tích cực, sau đó mới nghĩ tới cái tiêu cực. Vì thế mà trong trường hợp này, ngươi vẫn đứng ở đây mà không chọn cách làm những việc có lợi cho mình trước.”
Tôi nhìn ánh mắt lão bà có chút không thoải mái, thầm nói tôi và cái đó thì liên quan gì, bà bà nói tiếp:
“Nếu là ta, dù cho người ngoài cửa bước vào là ai thì ta cũng sẽ lao ra ngoài trước, cứ khống chế người bên ngoài rồi tính tiếp, ta có thể cùng đối phương thương lượng, xem mục đích của hắn là gì. Các ngươi vừa rồi thấy ta bước vào, người nào người nấy đứng im tại chỗ, chẳng hành động gì, nếu ta có bố trí thêm người thật hẳn là giờ các ngươi chẳng có một phần trăm cơ hội nào.”
Trong thâm tâm tôi hiểu được một chút ý tứ của bà bà, thầm nói để làm gì chứ, chẳng lẽ bà bà đang khuyên bảo tôi cách xử lý nguy cơ tiềm ẩn trong giao tiếp xã hội sao? Bàn Tử sau lưng tôi nói:
“Lão bà bà, bà lầm rồi, bà cho là mấy người đông hơn thì sẽ có nhiều ưu thế hơn sao? Con mẹ nó chứ, các người có đông hơn gấp đôi đi nữa thì ưu thế ở đây vẫn thuộc về ba bọn tôi, bà có hiểu không? Nếu bà thật sự muốn xem thử toàn bộ sức mạnh của ba thằng bọn tôi, mấy mống này còn non và xanh lắm.”
Lão bà bà quét mắt nhìn anh ta một cái, thở dài, hình như cảm thấy chuyện này với chúng tôi có phần nực cười, lại tiếp:
“Được, ta tới đây không phải để nói chuyện đó, các ngươi cứ thả lỏng chút đi, ta cũng không muốn làm gì các ngươi đâu.”
“Đây là bà bà còn chưa muốn làm gì chúng tôi,” Bàn Tử chỉ vào máu trên cổ áo mình, ” Nếu bà bà muốn làm gì, chắc là phải giết chết chúng tôi?”
Lão bà bà bước tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nói:
“Căn nhà cũ này vốn là một phần của Hoắc gia chúng ta ở thành Bắc Kinh, dùng để xử lý những tên người làm phạm quy của gia đình, có điều ngày xưa người ta rất sợ ma quỷ, nhiều năm qua cây cỏ trong sân kia đã chôn không biết bao nhiêu xác người, nếu muốn giết các ngươi thì đây cũng là nơi khá lý tưởng. Có điều là các ngươi yên tâm, đối với ta giết các ngươi chẳng có chút hứng thú nào cả.” Bà bà dừng một chút, nhìn về phía Sơ mi phấn hồng nói:
“Ta thử các ngươi là muốn để cho hắn xem, mắt ta nhìn người không sai bao giờ cả.”
Sơ mi phấn hồng liền nhìn chúng tôi cười cười. Bàn Tử nổi cáu:
“Nhìn cái gì? Ngươi nghĩ ba người bọn ta là gay à?”
Sơ mi phấn hồng liền bật cười, nói:
“Thôi đi, anh có muốn thì tôi cũng không đáp ứng đâu.”
“Cái quái, ngươi khinh thường ta hử?” Bàn Tử cả giận, vừa định phản bác nhưng lại thấy không đúng, ngập ngừng chẳng biết phải nói tiếp thế nào nữa.
Sơ mi phấn hồng bước tới trước mặt tôi nói: “Xin giới thiệu qua, tôi là Giải Ngữ Hoa, là người quản lý Giải gia của Cửu Môn. Hai chúng ta là họ đằng ngoại, cũng coi như là họ hàng xa. Hồi còn bé tôi nhớ mỗi lần sang chúc tết chúng ta thường chơi chung với nhau, có điều là Ngô Tà cậu không hòa đồng, tính hướng nội, lại thường chạy chơi chỗ khác, vì thế cũng không thân nhau lắm, do đó nên giờ cậu không nhớ được ra tôi.”
“Đúng vậy, ngay cả em anh ấy cũng không nhớ”. Hoắc Tú Tú bên cạnh nói thêm vào, “Đến ai là thật ai là giả cũng chẳng phân biệt được, chẳng bằng Bàn Tử kia, thực sự khiến người ta chạnh lòng quá mà, phụ lòng người ta trước đây còn suýt gả cho anh nữa.”
Tôi nhìn Hoắc Tú Tú, rồi lại nhìn tên Sơ mi phấn hồng kia, bỗng trong lòng “A” một tiếng.
Lần trước cảm thấy tên Sơ mi phấn hồng kia vô cùng quen mắt, nhưng không thể nhớ được là từng gặp qua ở đâu rồi, hóa ra là tìm nhầm chỗ, hắn không phải là khách trong quán tôi, cũng không phải là bằng hữu hay bạn nhậu, mà là bạn từ thời sáu bảy tuổi kia.
Thế quái nào, tôi thực không thể nhớ ra nổi, bao nhiêu năm trôi qua, chuyện lúc đó còn chẳng có thời gian mà nghĩ lại. Có điều là tôi vẫn nhìn ra được một nét quen thuộc trên khuôn mặt hắn, điều đó chứng minh mặt hắn vẫn còn vài điểm không thay đổi, thực sự khó mà thấy được.
Giải Ngữ Hoa, cái tên này rất lạ, vào độ tuổi lúc đó tới mặt người tôi còn chưa nhớ được chứ đừng nói tới mặt một thằng tiểu quỷ một năm chỉ gặp vài lần. Nhưng tôi thực sự nhớ là khi đó trong chúng tôi có một người cô ấy được bọn họ gọi là Tiểu Hoa.
Nhưng mà, Tiểu Hoa kia trong trí nhớ của tôi và người này chỉ trùng tên mà thôi. Không những về diện mạo, người này và Tiểu Hoa cơ bản là hai người khác nhau, chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm?
Vì vậy tôi liền hỏi hắn:
“Cậu có phải là Tiểu Hoa ngày xưa không?”
Hắn nhìn tôi rồi cười một cách rất khả nghi. Hoắc Tú Tú ở bên cạnh tủm tỉm nói:
“Chính xác, không nhớ ra sao?”
Tôi lại ngẩn người, cảm giác suy sụp: “Nhưng Tiểu Hoa kia anh nhớ là một cô bé, chẳng lẽ là anh nhớ nhầm?”
“Cậu không nhớ nhầm, lúc đó tôi đúng là một cô bé”, Sơ mi phấn hồng nói: “Lúc còn bé tôi hơi ngây ngô, lại đi theo Nhị gia học hí kịch, hát hoa đán và thanh y, nhiều người không phân biệt được nên nghĩ tôi là nữ.”
(Hát hoa đán là diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng, đanh đá. )
Tôi cau mày, thật không thể tưởng tượng ra trong đầu cái hình ảnh bé gái đáng yêu hoạt bát như trong tranh cổ động bước ra kia lại chính là một đại lão gia như thế này. Giờ hầu kết của hắn đã tương đối lớn, đột nhiên tôi cảm thấy choáng váng đầu óc, thế sự đúng là vô thường. Lại quay ra hỏi Tú Tú:
“Vậy những gì em vừa nói với bọn anh-”
“Đều là thật, tất nhiên chỉ có một điểm khác, là bà nội em biết toàn bộ quá trình đó mà thôi.” Tú Tú đáp, “Sau khi em gửi thư đi, có người gọi điện thoại cho bà nội em, bà nội quan sát em một thời gian rồi bắt quả tang việc em làm.”
“Chuyến giao dịch đó mọi người đều rất cẩn thận, nếu ngươi nhận được một bức thư không thể giải thích được, ngươi cũng sẽ gọi điện đi hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.” Lão bà bà nói, “Có điều ta thừa nhận là vừa rồi ngươi suy luận rất đúng, lúc ta nhận được băng ghi hình, quả thực đã ngất đi. Nhưng ta không phải là một bà lão hồ đồ đến mức cho rằng đây chẳng qua chỉ là cảnh quay trong băng ghi hình.”
“Vậy trong băng ghi hình đó giấu cái gì vậy?”
“Lúc trước ta từng nói với ngươi, bản vẽ Phong Cách Lôi kia đều là trong băng ghi hình phát hiện ra, ta nghĩ tới đó là manh mối của con gái ta, muốn ta tới tìm con bé. Đó chính là nguyên nhân mà cho tới giờ ta vẫn chưa buông xuôi, lúc này đây tuy bản thân ta biết, người đó không phải là con gái mình, nhưng ta vẫn muốn lần theo tin tức đó, để biết rốt cuộc con gái ta đã xảy ra chuyện gì.”
Văn Cẩm gửi những bản Phong Cách Lôi tới? Tôi rối lên, ban đầu tôi tưởng là băng ghi hình sẽ quay lại một tin tức cụ thể nào đó. Thật không ngờ nó lại là những thứ này.
Chỉ là Hoắc Linh bỗng nhiên mất tích trong tòa di chỉ cổ đó, nếu lý do gửi băng ghi hình có liên quan tới cô ấy, những bản vẽ tòa nhà đó càng khiến cho lão bà bà cảm thấy kia rõ ràng là một manh mối.
Bàn Tử ở bên cạnh hỏi:
“Cái đó và việc thử chúng tôi có liên quan gì chớ?”
Hoắc lão bà liền mỉm cười một cách rất phức tạp, sơ mi phấn hồng bên kia như nhận được tín hiệu, lập tức nắm vai tôi, nói:
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta cũng nói luôn vấn đề chính, sau đó sẽ dành thời gian từ từ ôn lại chuyện xưa sau.”
Nói rồi nháy mắt cho Hoắc Tú Tú, Hoắc Tú Tú bắt đầu lấy ra từ trong túi một cuộn gì đó, tôi vừa nhìn là biết kia đều là bản vẽ Phong Cách Lôi, là những thứ tôi từng thấy trong nhà lão bà bà.
Tất cả bản vẽ đều được bọc trong túi giấy gai rất xa xỉ, bên trong tẩm một lớp giống như dầu, xem ra những bản Phong Cách Lôi này chỉ cần mang ra khỏi nhiệt độ của phòng chứa sẽ rất dễ hỏng. Chỉ là không biết bà bà mang những cái này tới đây làm gì, chẳng lẽ bà ấy mất đi hứng thú muốn bán chúng cho tôi sao?
Tôi lấy làm lạ, nhưng không định hỏi, cho tới khi tất cả những bản vẽ kia đều được bàn tay nhỏ bé của Tú Tú đặt xuống, cẩn thận từng chút một mở ra trên sàn, lão bà bà lúc đó mới nói:
“Ta và người Giải phạm nhân (đây là cách bà bà gọi Giải Ngữ Hoa) này tới đây sẽ gắp lạt ma”, lão bà bà vỗ vỗ những bản vẽ kia nói tiếp, “Ta cần các ngươi hỗ trợ, nếu các ngươi đáp ứng, ta sẽ đảm bảo cho vụ đại náo khách sạn Tân Nguyệt lần này của các ngươi êm thấm, hơn nữa còn có lợi ích lớn khác nữa.”
Bình luận facebook