Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
“Đàm Trình đã từng uống thuốc hồi sinh của Túc Cảnh Mặc, nhưng tuy là hồi sinh, nó cũng lấy đi nửa cái mạng.” Khúc Chí Văn sóng vai cùng Khương Bình ngắm mặt trời lặn, chậm rãi nói: “Anh ta đang không khỏe, nói thẳng ra là gần đến lúc chết, cũng may bây giờ anh ta đã quên Túc Cảnh Mặc, vẫn còn ý chí muốn sống, mới không ngã xuống lúc này.”
Khương Bình nhíu mày nói: “Vậy cậu ta có thể nào nhớ lại không?”
Khúc Chí Văn lắc lắc đầu, “Em không biết, Đàm Trình bị xóa ký ức, chứ không phải mất trí nhớ. Người xóa ký ức anh ta là em, theo lý thuyết thì hẳn là không thể nhớ…… Nhưng mà…..”
Nghĩ đến sợi dây tơ hồng đã đứt của Đàm Trình, Khúc Chí Văn lại không dám khẳng định…..
Dù đã quên hết đi tất cả cũng có thể từ chối nhân duyên trời cao đã an bài, Đàm Trình đã khắc Túc Cảnh Mặc vào tận linh hồn rồi. Khúc Chí Văn biết, cho dù xóa hết ký ức, linh hồn Đàm Trình cũng không thể nào quên đi người đó…..
“Vậy nếu Đàm Trình nhớ lại Túc Cảnh Mặc,” Khương Bình dừng lại một chút, “Sẽ thế nào đây?”
Khúc Chí Văn không trả lời ngay, chỉ ngừng bước, xoay người, yên lặng nhìn Khương Bình, chậm rãi mở miệng nói: “Đàm Trình vốn đã gần chết, nếu anh ta nhớ đến người đó, thì ý chí sống sót sẽ không còn lấy một chút, có lẽ anh ta sẽ muốn chết.”
“…… Cậu ta sẽ chết?!”
Khúc Chí Văn gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu. Đàm Trình đúng là sẽ chết, nhưng trong thân thể có Ngột Cốt, chỉ cần cậu ta hỗ trợ, Đàm Trình sẽ có thể hoàn hảo tiếp tục sống tiếp cuộc đời dang dở.
Nghĩ đến giao dịch trước khi Túc Cảnh Mặc biến mất, Khúc Chí Văn se sẽ thở dài.
Hai người này, một người chỉ vừa nhìn thấy người kia đã ngu ngốc đến rối tinh rối mù, một người thì khôn khéo tính kế ngàn năm chưa bao giờ sai lầm, mà cũng lại tự nguyện ngu ngốc.
“Đàm Trình sẽ không……” Nhưng từ ‘chết’ còn chưa nói ra, mặt Khúc Chí Văn bỗng dưng tái mét, vĩ chỉ trên ngón tay trái rung lên rất khẽ.
Vĩ chỉ tượng trưng cho mệnh số, Khúc Chí Văn từng cột vĩ chỉ mệnh số của Đàm Trình vào ngón tay mình, nếu Đàm Trình tắt thở thì cậu ta sẽ là người đầu tiên biết, sau đó chạy đến để khống chế hồn phách Đàm Trình.
Mà bây giờ vĩ chỉ rung lên, chỉ có một nguyên nhân….. là Đàm Trình đã chết……
Khúc Chí Văn vội vàng niệm chú trong miệng dò vi trí cụ thể của Đàm Trình.
“Khương Bình anh giúp em một chút, gọi điện đến bệnh viện Bình Dao báo đừng di chuyển thi thể Đàm Trình đi! Chúng ta lập tức chạy đến Bình Dao ngay!”
“Cái gì?”
Khúc Chí Văn nghiêm túc nói: “Đàm Trình chết rồi.”
Được đưa đến bệnh viện gần nhất, nằm trên bàn phẫu thuật, Đàm Trình đã ngừng thở, tim ngừng đập, bác sĩ phẫu thuật lắc đầu, chuẩn bị đẩy cửa ra thông báo tin buồn nhưng lại hoảng sợ vì bị mấy cảnh sát đứng trước cửa phòng cấp cứu đẩy lại vào trong.
“Chờ lát nữa có cái bác sĩ từ Tây An tới làm cấp cứu tiếp.”
Cảnh sát nói như thế bác sĩ cũng không biết làm sao, đang định bảo người bên trong đã chết, không cứu được nữa nhưng cảnh sát lại ra dấu ý bảo bác sĩ không cần phải nói gì.
Có lẽ người bên trong là người có thân phận cao, bác sĩ cũng ngậm miệng, bên đội khảo cổ hỏi thăm, cũng chỉ ấp úng nói sẽ có chuyên gia đến giúp.
Đợi gần năm tiếng, ‘chuyên gia’ Khúc Chí Văn cuối cùng cũng đến, vào phòng cấp cứu nhìn thoáng qua, rồi nói Khương Bình nhờ người đem Đàm Trình vào xe, nói là mang về Tây An cấp cứu, dù người khác dò hỏi thế nào cũng không trả lời, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Khương Bình đang lái xe liên tục quay đầu lại, nhìn thi thể Đàm Trình đã bắt đầu co cứng, “Sao vậy? Cậu ta rõ ràng đã chết, còn có thể sống sao?”
“Không hoàn toàn chết đâu.” Khúc Chí Văn hơi nhíu mày, trong thân thể Đàm Trình có Ngột Cốt, theo lý thuyết hồn phách của Đàm Trình trong một ngày sẽ bị Ngột Cốt hút lại không thể ra khỏi thân xác, ngay cả quỷ sai cũng không thể mang đi mới đúng chứ, nhưng vì sao mới vài tiếng linh hồn Đàm Trình đã không thấy tăm hơi nữa rồi?!
Biến cố bất ngờ xảy ra ngoài dự đoán của Khúc Chí Văn, sợ linh hồn Đàm Trình đã đến địa ngục, Khúc Chí Văn vội vàng thả hạc giấy đi tìm linh hồn Đàm Trình, nhưng hạc giấy thả ra, lại xoay vòng vòng, không tìm thấy phương hướng.
“Kỳ lạ quá!”
“Sao vậy?” Khương Bình nhìn thoáng về phía sau, nhíu mày nói: “Có vấn đề gì sao?”
Nhìn hạc giấy dẫn đường quay vòng trước mặt, mồ hôi lạnh Khúc Chí Văn tuôn ra từng giọt, “Không tìm thấy linh hồn Đàm Trì, em thả hạc giấy tìm cũng không xác định được….,”
“Điều có nghĩa là gì?”
“Hạc giấy dẫn đường có thể tìm thấy linh hồn dù ở bất cứ đâu, linh hồn xuống địa ngục nó cũng tìm được, nhưng mà giờ lại không tìm thấy….”
Suy nghĩ lung tung một lúc, chợt một lý nghĩ hiện lên làm Khúc Chí Văn tái mặt, âm trầm nhìn thẳng về phía trước, “Còn bao nhiêu lâu mới đến Tây An vậy?”
“Ba tiếng nữa.”
“Ba tiếng ......” Khúc Chí Văn nói thầm, “Không được, không còn kịp rồi, mình tìm một chỗ Đạo giáo nào đó ghé vào đỡ đi. Em nghĩ linh hồn Đàm Trình không còn ở thế gian này nữa, nếu chậm trễ ......” thì dù có bao nhiêu Ngột Cốt, cũng không cứu được.
Đàm Trình không biết thân thể mình ra làm sao, cậu chỉ nhớ đến gương mặt tươi cười của Túc Cảnh Mặc, nhớ đến cái hôn môi ngọt ngào với y, nhớ lúc y hỏi cậu yêu y phải không….
Túc Cảnh Mặc hẳn là thích cậu, Đàm Trình nghĩ, lúc Túc Cảnh Mặc rời đi không biết đã đau lòng đến nhường nào….. Chỉ nghĩ như vậy, Đàm Trình ngay lập tức cảm giác như trái tim mình bị đâm thủng một lỗ hổng lớn, không thể lấp đầy bằng bất cứ điều gì, càng không ngăn được máu tươi ùa ra.
Thở ra nhiều hơn hít vào, đau đớn xuyên tim nhấn chìm lấy cậu, Đàm Trình cũng chỉ biết quỳ rạp trên mặt đất khóc rống.
Túc Cảnh Mặc đã biến mất trên thế gian này rồi, cậu sẽ không bao giờ được nhìn thấy y nữa……
Mất đi ý thức lúc nào, Đàm Trình không biết, cậu cũng không biết những người xung quanh hoảng loạn ra sao, nhìn thái dương đã hoàn toàn khuất sau đường chân trời, tim cậu cũng từ từ ngừng đập, nhắm hai mắt, toàn bộ thế giới đều như không còn bất kỳ một âm thanh nào, tất cả chìm vào một mảng tăm tối.
Đàm Trình biết mình đã chết …nhưng cậu cũng không hiểu vì sao mình đã chết còn có thể có ý thức như thế. Ngực đã không còn đau đớn, Đàm Trình chậm rãi đi trên một con đường phủ đầy sương trắng, im lặng như tờ không hề có một tiếng động.
Chậm rãi đi tới, sương mù càng ngày càng dày đặc, chung quanh tối sầm xuống. Nhưng Đàm Trình cũng không muốn quay về, vẫn tiếp tục bước về phía trước,
Đây chắc là Hoàng Tuyền mọi người hay nói? Đàm Trình có nghe mấy người già nói, nếu đang đi trên Hoàng Tuyền mà quay đầu lại thì có thể sống sót, chưng mà Đàm Trình lại chẳng hề muốn quay đầu.
Trong sương mù dày đặc chỉ có một con đường, Đàm Trình đi bao lâu cũng không biết, đến khi xung quanh chìm vào trong bóng tối tịch mịch, một giọng nói cất lên làm Đàm Trình bỗng nhiên dừng bước.
Giọng nói đó quen thuộc, quen thuộc lắm. Nước mắt dần ầng ậng lên, Đàm Trình không dám quay đầu lại, sợ chỉ là ảo giác. Đến khi giọng nói ấy vang lên lần nữa, Đàm Trình mới quay người lại.
Là….là anh ấy … Đàm Trình run lên nhè nhẹ,
“Cảnh Mặc à…..” nghẹn ngào gọi ra cái tên ấy, Đàm Trình vội vàng chạy lại, vươn đôi tay muốn ôm lấy.
Nhưng không ngờ, đôi tay cậu lại huơ vào khoảng không.
Kinh ngạc, Đàm Trình xoay người nhìn kỹ người mà cậu nhung nhớ, phát hiện ra một điểm khác biệt.
Người trước mặt cậu đúng là Túc Cảnh Mặc…nhưng là Túc Cảnh Mặc khi còn 17 18 tuổi ......
Đàm Trình siết chặt nắm tay, vẫn không từ bỏ ý định, chạy đến trước mặt thiếu niên đang cười đùa với bạn bè, “Cảnh Mặc, em là Đàm Trình, anh có nghe thấy không? Anh không nhìn thấy em sao?!”
Nhưng dù cậu có gọi thế nào, thiếu niên gần như gang tấc đó cũng không nhìn cậu lấy một cái, mà cậu dù có cố gắng ôm siết lấy y nhiều đến mức nào, cũng chỉ là công dã tràng.
Đàm Trình ngơ ngác nhìn Túc Cảnh Mặc xuyên qua người cậu mà đi tiếp, đến khi y đã đi xa, Đàm Trình mới phát hiện cảnh sương mù dày đặc xung quanh không biết khi nào đã thay đổi…..
Cờ phướn tung bay trên những quán rượu, cửa hàng; những mái hiên loan câu bằng gỗ đen cong cong, sau những hàng rào trạm trổ điêu khắc vọng ra từng khúc đàn sáo, lồng đèn đỏ treo sáng cả đường, và rất nhiều người rao hàng mặc quần áo cổ trang…
Cậu đang đứng trên một con đường thời cổ đại.
Đây là… đô thành của Đại Tự, là Trung Đô phồn hoa tựa cẩm.
Nhưng mà chỉ vừa mới kịp nhận thức ra điều này, còn chưa kịp nhìn kỹ, cảnh vật bốn phía bỗng chốc biến đổi, hóa thành sa mạc Gobi rộng lớn nóng chảy dưới ánh mặt trời.
Đàm Trình lơ lửng trên không, nhìn bên dưới bốc cao cát bụi khi thiên quân vạn mã tấn công những thành trì, những chiếc vó sắt đạp nát đất đai trên sa mạc. Đàm Trình nhìn từng trận chiến lướt qua, nhìn đoàn quân giơ cờ hiệu của Đại Tự ‘bách chiến bách thắng’, và binh lính hô to tên Tam hoàng tử…
Đàm Trình thấy Túc Cảnh Mặc mười tám tuổi hung tàn chém giết kẻ địch, máu của quân thù dính đầy gò má, cặp mắt đào hoa kia không một chút ý cười, chỉ thấy được sự điên cuồng ......
Đàm Trình như nghẹt thở, một Túc Cảnh Mặc như thế cũng thật đẹp đẽ. Cậu biết Túc Cảnh Mặc là chiến thần của Đại Tự, nhưng chưa từng nhìn thấy, bây giờ lại có thể tận mắt chứng kiến? Thấy được Túc Cảnh Mặc chỉ huy binh lính chiếm được Tây Bắc, thấy được vẻ uy nghiêm đế vương toát ra từ người thiếu niên này.
Hình ảnh cắt rất mau, Đàm Trình cũng dần hiểu ra, cậu đang nhìn thấy những chuyện sinh thời của Túc Cảnh Mặc …..chỉ là không biết vì sao có thể nhìn thấy được.
Đàm Trình chậm rãi bình tĩnh trở lại, cưỡi ngựa xem hoa thấy được Túc Cảnh Mặc chưa hai mươi đã được phong Vương (*), thấy được thời thế Trung Đô dần biến vị, thấy được Thái tử đương triều, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử lần lượt chết đi …
(*) Vương là chức danh, pi sà là Tuyên Thân Vương chứ chưa phải làm vua nha.
Cậu cũng thấy được, kỳ nữ Túc Cảnh Mặc nhắc đến: Lâm Thanh, một tài nữ nghiêng nước nghiêng thành.
Da trắng nõn nà, mặt như đào hoa, chân mày lá liễu, môi tựa cánh hoa. Có tài lại cũng rất thông minh.
Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc vừa tôn trọng vừa yêu thích cô gái này, nhưng Lâm Thanh vẫn luôn nhớ thương Túc Cảnh Nghiên. Cậu thấy Túc Cảnh Mặc lấy lòng Lâm Thanh, tuy hiểu y chỉ đang muốn Ngột Cốt phía sau cô ấy, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Đàm Trình quay đầu sang chỗ khác không muốn xem, nhưng ngay lúc cậu xoay người, trước mặt cậu lại xuất hiện hình ảnh Túc Cảnh Mặc âu yếm trêu đùa mỹ nhân trong khuê phòng….
Vừa thoáng thấy vòng eo trần trụi của Túc Cảnh Mặc và đôi tay thon mềm của phụ nữ, Đàm Trình vội vàng nhắm tịt mắt lại, cười khổ ra tiếng. Thật là không buông tha cậu mà, tuy biết sinh thời Túc Cảnh Mặc rất phong lưu, nhưng bắt cậu xem mấy cảnh này có khác gì chịu khổ hình đâu.
(5s mặc nịm cho bạng Trình)
Nhưng cũng may hình ảnh biến mất rất nhanh, chuyển đến lúc Túc Cảnh Mặc 22 tuổi lên làm Thái Tử, hoàng đế hạ chỉ, cho nữ nhi Lâm gia Lâm Thanh làm thái tử phi Đông Cung…
Ngày đại hôn, Đàm Trình đứng ngoài tẩm điện của Túc Cảnh Mặc trong Thái Tử phủ, nhìn thấy Túc Cảnh Mặc mặc hôn phục đẩy cửa bước ra. Lễ phục Viên Lĩnh màu đỏ đen thêu rồng, chỉ vàng thêu nhật nguyệt ngân hà, cổ áo thêu rồng bay, bội ngọc bên hông, thắt đai cửu hoàng, chân mang ủng thêu.
Mái tóc đen nhánh vấn cao gọn gàng, cặp mắt đào hoa kia tràn đầy ý cười, thật tuấn lãng, thật mê người ….
Đàm Trình ngơ ngác nhìn người trước mặt, không biết vì sao bỗng dưng cậu lại hồi hộp, giống như là đám cưới của cậu vậy, bàn tay chà xát vào nhau không biết để ở đâu mới đúng. Lâu thật lâu mới có thể tìm lại được giọng nói của mình, Đàm Trình bước lên, dù biết Túc Cảnh Mặc không thấy cậu, cũng nghe không thấy lời cậu nói, Đàm Trình vẫn khẽ mỉm cười, nói nhỏ: “Cảnh Mặc… Anh đẹp quá…”
“Đàm Trình….” Túc Cảnh Mặc trong bóng tối bủa vây, chậm rãi mở hai mắt.
—
A a a a a a pi sà pi sà ơi hu hu hu hu hu hu hu*trét nước mũi vô áo pi sà*
Đàm Trình be liek:
Đàm Trình xuyên không về Đại Tự rồi nha… mà xuyên có cái hồn ko nhập vào ai cả =]]]] Éc mà t vừa phát hiện ở kiếp Đại Tự pi sà nhỏ hơn Đàm Dung Trình khoảng 1-3 tuổi =]]]] Dị rồi niên hạ hay niên thượng đây =]]]]
.
Tản mạn một chút về xưng hô của em Văn với Khương Bình. Thật sự thì sau 8 tháng cũng không biết là đã thành cặp chưa =]]] Vì ít đất quá chỉ được nhiêu đây là hết rồi những chương sau và cả 5 phiên ngoại cũng chỉ dành cho pi sà với Trình-ume thôi =]]]] Nhưng mà tui nghĩ nếu chưa thì chắc cũng sẽ thôi, vì tui tin lời pi sà nói, Ninh Khanh chỉ yêu mỗi Túc Cảnh Nghiên xD, mà người ta yêu là yêu cái linh hồn chứ ai đi yêu vì bề ngoài, nhỉ. Nên là cho tui tự tưởng tượng xíu =]]]]
Tui có một cái giả thiết thế này, ko biết các bạn thấy không chứ từ lúc t đọc cái đoạn xác Ninh Khanh bị kền kền ăn hết là t nghĩ ngay đến tục thiên táng của dân Tây Tạng. Ở đó quan niệm sau khi cái xác được kền kền ăn hết thì linh hồn sẽ về trời, mà nó cũng nằm phía bắc giống Bắc Hồ man, nên có lẽ do khác văn hóa, Đại Tự thì quan điểm không toàn thây sẽ là hồn phi phách tán, mà thằng ml tiên Lâm Tả kia lợi dụng Cảnh Nghiên đang ‘tang gia bối rối’, dụ ẻm đưa xác cho nó rồi nó xé hồn của Ninh Khanh ra ý. Vì rõ ràng là Ninh Khanh vẫn còn đầu thai chuyển thế được chứ đâu phải tan biến, nhỉ. Thằng ml này còn gián tiếp giết pi sà cơ mà lừa Cảnh Nghiên thì có là gì.
Đoạn trong Đại mộ Bình Dao, lúc em Văn bảo bộ giáp Ninh Khanh chờ ở đây, có khi được gặp lại chuyển kiếp của Cảnh Nghiên. Ninh Khanh nói dù gặp lại chuyển kiếp thì người đó cũng không nhớ được Ninh Khanh. Lúc đó em Văn đứng trước mặt ổng….. Lúc đầu chưa biết thì thôi chứ biết rồi đọc lại đoạn đó buồn lắm luôn á. Lúc mần chương đó tui khóc quá chời mà đâu dám nói sợ xì poi. Thôi ủi là em Văn kiếp trước tự mình giam tình yêu Ninh Khanh dành cho mình lại, thì kiếp này em cũng là người tự thả nó ra để nó lại thuộc về em.
Kể ra thì em Văn không biết về kiếp trước của mình với Khương Bình bị pi sà ‘tẩy não theo yêu cầu’ cũng tốt, vì chuyện quá khứ cũng không tốt đẹp gì để nhớ. Và t tin là Pi sà sẽ không bao giờ nói cho ẻm biết ẻm là Cảnh Nghiên đâu, vì hình phạt của ẻm là phải struggle hết kiếp này với chuyện mình chỉ là kẻ thứ ba chen chân vào tình yêu của Khanh – Nghiên mà không biết mình là nhân vật chính =]]] Coi như là hình phạt cho em vì dám cướp ngôi Mặc pi sà đi =]]]]
Mà rõ là lúc còn sống không biết Cảnh Nghiên yêu Ninh Khanh thì thôi không lợi dụng gì được chứ từ lúc pi sà biết chuyện của em Văn với KB thì đầu pi sà nhảy số tạch tạch tạch liền =]]]] Nắp thóp em Văn để giúp mình hồi sinh Đàm Trình đó thôi. (à mà…. thật ra tính pi sà thì gặp ai cũng nhảy số cả, lần đầu gặp Trình cũng vậy…)
Nói chung pi sà vẫn làm tròn nghĩa vụ ông anh trai hắc ám =]]]
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
“Đàm Trình đã từng uống thuốc hồi sinh của Túc Cảnh Mặc, nhưng tuy là hồi sinh, nó cũng lấy đi nửa cái mạng.” Khúc Chí Văn sóng vai cùng Khương Bình ngắm mặt trời lặn, chậm rãi nói: “Anh ta đang không khỏe, nói thẳng ra là gần đến lúc chết, cũng may bây giờ anh ta đã quên Túc Cảnh Mặc, vẫn còn ý chí muốn sống, mới không ngã xuống lúc này.”
Khương Bình nhíu mày nói: “Vậy cậu ta có thể nào nhớ lại không?”
Khúc Chí Văn lắc lắc đầu, “Em không biết, Đàm Trình bị xóa ký ức, chứ không phải mất trí nhớ. Người xóa ký ức anh ta là em, theo lý thuyết thì hẳn là không thể nhớ…… Nhưng mà…..”
Nghĩ đến sợi dây tơ hồng đã đứt của Đàm Trình, Khúc Chí Văn lại không dám khẳng định…..
Dù đã quên hết đi tất cả cũng có thể từ chối nhân duyên trời cao đã an bài, Đàm Trình đã khắc Túc Cảnh Mặc vào tận linh hồn rồi. Khúc Chí Văn biết, cho dù xóa hết ký ức, linh hồn Đàm Trình cũng không thể nào quên đi người đó…..
“Vậy nếu Đàm Trình nhớ lại Túc Cảnh Mặc,” Khương Bình dừng lại một chút, “Sẽ thế nào đây?”
Khúc Chí Văn không trả lời ngay, chỉ ngừng bước, xoay người, yên lặng nhìn Khương Bình, chậm rãi mở miệng nói: “Đàm Trình vốn đã gần chết, nếu anh ta nhớ đến người đó, thì ý chí sống sót sẽ không còn lấy một chút, có lẽ anh ta sẽ muốn chết.”
“…… Cậu ta sẽ chết?!”
Khúc Chí Văn gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu. Đàm Trình đúng là sẽ chết, nhưng trong thân thể có Ngột Cốt, chỉ cần cậu ta hỗ trợ, Đàm Trình sẽ có thể hoàn hảo tiếp tục sống tiếp cuộc đời dang dở.
Nghĩ đến giao dịch trước khi Túc Cảnh Mặc biến mất, Khúc Chí Văn se sẽ thở dài.
Hai người này, một người chỉ vừa nhìn thấy người kia đã ngu ngốc đến rối tinh rối mù, một người thì khôn khéo tính kế ngàn năm chưa bao giờ sai lầm, mà cũng lại tự nguyện ngu ngốc.
“Đàm Trình sẽ không……” Nhưng từ ‘chết’ còn chưa nói ra, mặt Khúc Chí Văn bỗng dưng tái mét, vĩ chỉ trên ngón tay trái rung lên rất khẽ.
Vĩ chỉ tượng trưng cho mệnh số, Khúc Chí Văn từng cột vĩ chỉ mệnh số của Đàm Trình vào ngón tay mình, nếu Đàm Trình tắt thở thì cậu ta sẽ là người đầu tiên biết, sau đó chạy đến để khống chế hồn phách Đàm Trình.
Mà bây giờ vĩ chỉ rung lên, chỉ có một nguyên nhân….. là Đàm Trình đã chết……
Khúc Chí Văn vội vàng niệm chú trong miệng dò vi trí cụ thể của Đàm Trình.
“Khương Bình anh giúp em một chút, gọi điện đến bệnh viện Bình Dao báo đừng di chuyển thi thể Đàm Trình đi! Chúng ta lập tức chạy đến Bình Dao ngay!”
“Cái gì?”
Khúc Chí Văn nghiêm túc nói: “Đàm Trình chết rồi.”
Được đưa đến bệnh viện gần nhất, nằm trên bàn phẫu thuật, Đàm Trình đã ngừng thở, tim ngừng đập, bác sĩ phẫu thuật lắc đầu, chuẩn bị đẩy cửa ra thông báo tin buồn nhưng lại hoảng sợ vì bị mấy cảnh sát đứng trước cửa phòng cấp cứu đẩy lại vào trong.
“Chờ lát nữa có cái bác sĩ từ Tây An tới làm cấp cứu tiếp.”
Cảnh sát nói như thế bác sĩ cũng không biết làm sao, đang định bảo người bên trong đã chết, không cứu được nữa nhưng cảnh sát lại ra dấu ý bảo bác sĩ không cần phải nói gì.
Có lẽ người bên trong là người có thân phận cao, bác sĩ cũng ngậm miệng, bên đội khảo cổ hỏi thăm, cũng chỉ ấp úng nói sẽ có chuyên gia đến giúp.
Đợi gần năm tiếng, ‘chuyên gia’ Khúc Chí Văn cuối cùng cũng đến, vào phòng cấp cứu nhìn thoáng qua, rồi nói Khương Bình nhờ người đem Đàm Trình vào xe, nói là mang về Tây An cấp cứu, dù người khác dò hỏi thế nào cũng không trả lời, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Khương Bình đang lái xe liên tục quay đầu lại, nhìn thi thể Đàm Trình đã bắt đầu co cứng, “Sao vậy? Cậu ta rõ ràng đã chết, còn có thể sống sao?”
“Không hoàn toàn chết đâu.” Khúc Chí Văn hơi nhíu mày, trong thân thể Đàm Trình có Ngột Cốt, theo lý thuyết hồn phách của Đàm Trình trong một ngày sẽ bị Ngột Cốt hút lại không thể ra khỏi thân xác, ngay cả quỷ sai cũng không thể mang đi mới đúng chứ, nhưng vì sao mới vài tiếng linh hồn Đàm Trình đã không thấy tăm hơi nữa rồi?!
Biến cố bất ngờ xảy ra ngoài dự đoán của Khúc Chí Văn, sợ linh hồn Đàm Trình đã đến địa ngục, Khúc Chí Văn vội vàng thả hạc giấy đi tìm linh hồn Đàm Trình, nhưng hạc giấy thả ra, lại xoay vòng vòng, không tìm thấy phương hướng.
“Kỳ lạ quá!”
“Sao vậy?” Khương Bình nhìn thoáng về phía sau, nhíu mày nói: “Có vấn đề gì sao?”
Nhìn hạc giấy dẫn đường quay vòng trước mặt, mồ hôi lạnh Khúc Chí Văn tuôn ra từng giọt, “Không tìm thấy linh hồn Đàm Trì, em thả hạc giấy tìm cũng không xác định được….,”
“Điều có nghĩa là gì?”
“Hạc giấy dẫn đường có thể tìm thấy linh hồn dù ở bất cứ đâu, linh hồn xuống địa ngục nó cũng tìm được, nhưng mà giờ lại không tìm thấy….”
Suy nghĩ lung tung một lúc, chợt một lý nghĩ hiện lên làm Khúc Chí Văn tái mặt, âm trầm nhìn thẳng về phía trước, “Còn bao nhiêu lâu mới đến Tây An vậy?”
“Ba tiếng nữa.”
“Ba tiếng ......” Khúc Chí Văn nói thầm, “Không được, không còn kịp rồi, mình tìm một chỗ Đạo giáo nào đó ghé vào đỡ đi. Em nghĩ linh hồn Đàm Trình không còn ở thế gian này nữa, nếu chậm trễ ......” thì dù có bao nhiêu Ngột Cốt, cũng không cứu được.
Đàm Trình không biết thân thể mình ra làm sao, cậu chỉ nhớ đến gương mặt tươi cười của Túc Cảnh Mặc, nhớ đến cái hôn môi ngọt ngào với y, nhớ lúc y hỏi cậu yêu y phải không….
Túc Cảnh Mặc hẳn là thích cậu, Đàm Trình nghĩ, lúc Túc Cảnh Mặc rời đi không biết đã đau lòng đến nhường nào….. Chỉ nghĩ như vậy, Đàm Trình ngay lập tức cảm giác như trái tim mình bị đâm thủng một lỗ hổng lớn, không thể lấp đầy bằng bất cứ điều gì, càng không ngăn được máu tươi ùa ra.
Thở ra nhiều hơn hít vào, đau đớn xuyên tim nhấn chìm lấy cậu, Đàm Trình cũng chỉ biết quỳ rạp trên mặt đất khóc rống.
Túc Cảnh Mặc đã biến mất trên thế gian này rồi, cậu sẽ không bao giờ được nhìn thấy y nữa……
Mất đi ý thức lúc nào, Đàm Trình không biết, cậu cũng không biết những người xung quanh hoảng loạn ra sao, nhìn thái dương đã hoàn toàn khuất sau đường chân trời, tim cậu cũng từ từ ngừng đập, nhắm hai mắt, toàn bộ thế giới đều như không còn bất kỳ một âm thanh nào, tất cả chìm vào một mảng tăm tối.
Đàm Trình biết mình đã chết …nhưng cậu cũng không hiểu vì sao mình đã chết còn có thể có ý thức như thế. Ngực đã không còn đau đớn, Đàm Trình chậm rãi đi trên một con đường phủ đầy sương trắng, im lặng như tờ không hề có một tiếng động.
Chậm rãi đi tới, sương mù càng ngày càng dày đặc, chung quanh tối sầm xuống. Nhưng Đàm Trình cũng không muốn quay về, vẫn tiếp tục bước về phía trước,
Đây chắc là Hoàng Tuyền mọi người hay nói? Đàm Trình có nghe mấy người già nói, nếu đang đi trên Hoàng Tuyền mà quay đầu lại thì có thể sống sót, chưng mà Đàm Trình lại chẳng hề muốn quay đầu.
Trong sương mù dày đặc chỉ có một con đường, Đàm Trình đi bao lâu cũng không biết, đến khi xung quanh chìm vào trong bóng tối tịch mịch, một giọng nói cất lên làm Đàm Trình bỗng nhiên dừng bước.
Giọng nói đó quen thuộc, quen thuộc lắm. Nước mắt dần ầng ậng lên, Đàm Trình không dám quay đầu lại, sợ chỉ là ảo giác. Đến khi giọng nói ấy vang lên lần nữa, Đàm Trình mới quay người lại.
Là….là anh ấy … Đàm Trình run lên nhè nhẹ,
“Cảnh Mặc à…..” nghẹn ngào gọi ra cái tên ấy, Đàm Trình vội vàng chạy lại, vươn đôi tay muốn ôm lấy.
Nhưng không ngờ, đôi tay cậu lại huơ vào khoảng không.
Kinh ngạc, Đàm Trình xoay người nhìn kỹ người mà cậu nhung nhớ, phát hiện ra một điểm khác biệt.
Người trước mặt cậu đúng là Túc Cảnh Mặc…nhưng là Túc Cảnh Mặc khi còn 17 18 tuổi ......
Đàm Trình siết chặt nắm tay, vẫn không từ bỏ ý định, chạy đến trước mặt thiếu niên đang cười đùa với bạn bè, “Cảnh Mặc, em là Đàm Trình, anh có nghe thấy không? Anh không nhìn thấy em sao?!”
Nhưng dù cậu có gọi thế nào, thiếu niên gần như gang tấc đó cũng không nhìn cậu lấy một cái, mà cậu dù có cố gắng ôm siết lấy y nhiều đến mức nào, cũng chỉ là công dã tràng.
Đàm Trình ngơ ngác nhìn Túc Cảnh Mặc xuyên qua người cậu mà đi tiếp, đến khi y đã đi xa, Đàm Trình mới phát hiện cảnh sương mù dày đặc xung quanh không biết khi nào đã thay đổi…..
Cờ phướn tung bay trên những quán rượu, cửa hàng; những mái hiên loan câu bằng gỗ đen cong cong, sau những hàng rào trạm trổ điêu khắc vọng ra từng khúc đàn sáo, lồng đèn đỏ treo sáng cả đường, và rất nhiều người rao hàng mặc quần áo cổ trang…
Cậu đang đứng trên một con đường thời cổ đại.
Đây là… đô thành của Đại Tự, là Trung Đô phồn hoa tựa cẩm.
Nhưng mà chỉ vừa mới kịp nhận thức ra điều này, còn chưa kịp nhìn kỹ, cảnh vật bốn phía bỗng chốc biến đổi, hóa thành sa mạc Gobi rộng lớn nóng chảy dưới ánh mặt trời.
Đàm Trình lơ lửng trên không, nhìn bên dưới bốc cao cát bụi khi thiên quân vạn mã tấn công những thành trì, những chiếc vó sắt đạp nát đất đai trên sa mạc. Đàm Trình nhìn từng trận chiến lướt qua, nhìn đoàn quân giơ cờ hiệu của Đại Tự ‘bách chiến bách thắng’, và binh lính hô to tên Tam hoàng tử…
Đàm Trình thấy Túc Cảnh Mặc mười tám tuổi hung tàn chém giết kẻ địch, máu của quân thù dính đầy gò má, cặp mắt đào hoa kia không một chút ý cười, chỉ thấy được sự điên cuồng ......
Đàm Trình như nghẹt thở, một Túc Cảnh Mặc như thế cũng thật đẹp đẽ. Cậu biết Túc Cảnh Mặc là chiến thần của Đại Tự, nhưng chưa từng nhìn thấy, bây giờ lại có thể tận mắt chứng kiến? Thấy được Túc Cảnh Mặc chỉ huy binh lính chiếm được Tây Bắc, thấy được vẻ uy nghiêm đế vương toát ra từ người thiếu niên này.
Hình ảnh cắt rất mau, Đàm Trình cũng dần hiểu ra, cậu đang nhìn thấy những chuyện sinh thời của Túc Cảnh Mặc …..chỉ là không biết vì sao có thể nhìn thấy được.
Đàm Trình chậm rãi bình tĩnh trở lại, cưỡi ngựa xem hoa thấy được Túc Cảnh Mặc chưa hai mươi đã được phong Vương (*), thấy được thời thế Trung Đô dần biến vị, thấy được Thái tử đương triều, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử lần lượt chết đi …
(*) Vương là chức danh, pi sà là Tuyên Thân Vương chứ chưa phải làm vua nha.
Cậu cũng thấy được, kỳ nữ Túc Cảnh Mặc nhắc đến: Lâm Thanh, một tài nữ nghiêng nước nghiêng thành.
Da trắng nõn nà, mặt như đào hoa, chân mày lá liễu, môi tựa cánh hoa. Có tài lại cũng rất thông minh.
Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc vừa tôn trọng vừa yêu thích cô gái này, nhưng Lâm Thanh vẫn luôn nhớ thương Túc Cảnh Nghiên. Cậu thấy Túc Cảnh Mặc lấy lòng Lâm Thanh, tuy hiểu y chỉ đang muốn Ngột Cốt phía sau cô ấy, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Đàm Trình quay đầu sang chỗ khác không muốn xem, nhưng ngay lúc cậu xoay người, trước mặt cậu lại xuất hiện hình ảnh Túc Cảnh Mặc âu yếm trêu đùa mỹ nhân trong khuê phòng….
Vừa thoáng thấy vòng eo trần trụi của Túc Cảnh Mặc và đôi tay thon mềm của phụ nữ, Đàm Trình vội vàng nhắm tịt mắt lại, cười khổ ra tiếng. Thật là không buông tha cậu mà, tuy biết sinh thời Túc Cảnh Mặc rất phong lưu, nhưng bắt cậu xem mấy cảnh này có khác gì chịu khổ hình đâu.
(5s mặc nịm cho bạng Trình)
Nhưng cũng may hình ảnh biến mất rất nhanh, chuyển đến lúc Túc Cảnh Mặc 22 tuổi lên làm Thái Tử, hoàng đế hạ chỉ, cho nữ nhi Lâm gia Lâm Thanh làm thái tử phi Đông Cung…
Ngày đại hôn, Đàm Trình đứng ngoài tẩm điện của Túc Cảnh Mặc trong Thái Tử phủ, nhìn thấy Túc Cảnh Mặc mặc hôn phục đẩy cửa bước ra. Lễ phục Viên Lĩnh màu đỏ đen thêu rồng, chỉ vàng thêu nhật nguyệt ngân hà, cổ áo thêu rồng bay, bội ngọc bên hông, thắt đai cửu hoàng, chân mang ủng thêu.
Mái tóc đen nhánh vấn cao gọn gàng, cặp mắt đào hoa kia tràn đầy ý cười, thật tuấn lãng, thật mê người ….
Đàm Trình ngơ ngác nhìn người trước mặt, không biết vì sao bỗng dưng cậu lại hồi hộp, giống như là đám cưới của cậu vậy, bàn tay chà xát vào nhau không biết để ở đâu mới đúng. Lâu thật lâu mới có thể tìm lại được giọng nói của mình, Đàm Trình bước lên, dù biết Túc Cảnh Mặc không thấy cậu, cũng nghe không thấy lời cậu nói, Đàm Trình vẫn khẽ mỉm cười, nói nhỏ: “Cảnh Mặc… Anh đẹp quá…”
“Đàm Trình….” Túc Cảnh Mặc trong bóng tối bủa vây, chậm rãi mở hai mắt.
—
A a a a a a pi sà pi sà ơi hu hu hu hu hu hu hu*trét nước mũi vô áo pi sà*
Đàm Trình be liek:
Đàm Trình xuyên không về Đại Tự rồi nha… mà xuyên có cái hồn ko nhập vào ai cả =]]]] Éc mà t vừa phát hiện ở kiếp Đại Tự pi sà nhỏ hơn Đàm Dung Trình khoảng 1-3 tuổi =]]]] Dị rồi niên hạ hay niên thượng đây =]]]]
.
Tản mạn một chút về xưng hô của em Văn với Khương Bình. Thật sự thì sau 8 tháng cũng không biết là đã thành cặp chưa =]]] Vì ít đất quá chỉ được nhiêu đây là hết rồi những chương sau và cả 5 phiên ngoại cũng chỉ dành cho pi sà với Trình-ume thôi =]]]] Nhưng mà tui nghĩ nếu chưa thì chắc cũng sẽ thôi, vì tui tin lời pi sà nói, Ninh Khanh chỉ yêu mỗi Túc Cảnh Nghiên xD, mà người ta yêu là yêu cái linh hồn chứ ai đi yêu vì bề ngoài, nhỉ. Nên là cho tui tự tưởng tượng xíu =]]]]
Tui có một cái giả thiết thế này, ko biết các bạn thấy không chứ từ lúc t đọc cái đoạn xác Ninh Khanh bị kền kền ăn hết là t nghĩ ngay đến tục thiên táng của dân Tây Tạng. Ở đó quan niệm sau khi cái xác được kền kền ăn hết thì linh hồn sẽ về trời, mà nó cũng nằm phía bắc giống Bắc Hồ man, nên có lẽ do khác văn hóa, Đại Tự thì quan điểm không toàn thây sẽ là hồn phi phách tán, mà thằng ml tiên Lâm Tả kia lợi dụng Cảnh Nghiên đang ‘tang gia bối rối’, dụ ẻm đưa xác cho nó rồi nó xé hồn của Ninh Khanh ra ý. Vì rõ ràng là Ninh Khanh vẫn còn đầu thai chuyển thế được chứ đâu phải tan biến, nhỉ. Thằng ml này còn gián tiếp giết pi sà cơ mà lừa Cảnh Nghiên thì có là gì.
Đoạn trong Đại mộ Bình Dao, lúc em Văn bảo bộ giáp Ninh Khanh chờ ở đây, có khi được gặp lại chuyển kiếp của Cảnh Nghiên. Ninh Khanh nói dù gặp lại chuyển kiếp thì người đó cũng không nhớ được Ninh Khanh. Lúc đó em Văn đứng trước mặt ổng….. Lúc đầu chưa biết thì thôi chứ biết rồi đọc lại đoạn đó buồn lắm luôn á. Lúc mần chương đó tui khóc quá chời mà đâu dám nói sợ xì poi. Thôi ủi là em Văn kiếp trước tự mình giam tình yêu Ninh Khanh dành cho mình lại, thì kiếp này em cũng là người tự thả nó ra để nó lại thuộc về em.
Kể ra thì em Văn không biết về kiếp trước của mình với Khương Bình bị pi sà ‘tẩy não theo yêu cầu’ cũng tốt, vì chuyện quá khứ cũng không tốt đẹp gì để nhớ. Và t tin là Pi sà sẽ không bao giờ nói cho ẻm biết ẻm là Cảnh Nghiên đâu, vì hình phạt của ẻm là phải struggle hết kiếp này với chuyện mình chỉ là kẻ thứ ba chen chân vào tình yêu của Khanh – Nghiên mà không biết mình là nhân vật chính =]]] Coi như là hình phạt cho em vì dám cướp ngôi Mặc pi sà đi =]]]]
Mà rõ là lúc còn sống không biết Cảnh Nghiên yêu Ninh Khanh thì thôi không lợi dụng gì được chứ từ lúc pi sà biết chuyện của em Văn với KB thì đầu pi sà nhảy số tạch tạch tạch liền =]]]] Nắp thóp em Văn để giúp mình hồi sinh Đàm Trình đó thôi. (à mà…. thật ra tính pi sà thì gặp ai cũng nhảy số cả, lần đầu gặp Trình cũng vậy…)
Nói chung pi sà vẫn làm tròn nghĩa vụ ông anh trai hắc ám =]]]
Bình luận facebook