Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Giờ phút này, đoạn đường hầm tối om tựa như cái mồm đen ngòm của một con quái thú. Đèn pha đã tắt từ lúc nào, khắp nơi đen kịt như chìm trong một cái đáy nồi khổng lồ. Bên ngoài cũng tối tăm mù mịt như ông trời vừa đánh rơi nghiên mực, bầu trời vốn đầy sao đã bị mây đen kéo đến che phủ hoàn hoàn. Cây cối trên núi rung sàn sạt từng trận, những con quạ đang ngủ yên ban đêm đột ngột thức giấc la quang quác vang dội.
Đêm đó ác mộng thức tỉnh.
Đàm Trình không nhớ rõ cậu chạy trốn thế nào, cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ là sau khi té sấp trên mặt đất, cậu loáng thoáng thấy ngọn lửa màu xanh đã đốt cháy Trương Hiểu Mai lại bùng lên quanh người con lệ quỷ. Cạnh ngọn lửa xanh là một bóng người đàn ông tỏa luồng sáng vàng nhạt như trong giấc mơ trong rừng khi ấy của cậu. Chủ nhân của luồng sáng nhạt kia khinh thường cười nhạo con lệ quỷ.
“Tìm chết.”
Mắt kính cậu trong lúc chạy trốn không biết đã rơi ở đâu rồi, mọi thứ đều mù mờ, chỉ thấy ánh sáng vàng nhạt dần từng bước từng bước đến gần cậu. Lý trí thét gào phải nhanh chạy đi, nhưng tay chân lại không thể nhấc lên được. Cho đến khi ánh sáng vàng đấy đến gần cậu, cậu mới thấy rõ người đàn ông đó cầm một thanh kiếm sắc bén, và mũi kiếm đang chĩa thẳng vào yết hầu cậu.
Đầu óc choáng váng làm Đàm Trình không thể tỉnh táo được nữa, cậu hôn mê bất tỉnh, một giây trước khi mất đi ý thức, Đàm Trình nghĩ, sợ là, lần này cậu phải chết thật rồi…….
Chĩa mũi kiếm vào cổ Đàm Trình, y rũ mắt nhìn cậu, ăn mặc quái dị, đầu tóc quá ngắn, trông lôi thôi lếch thếch vô cùng.
Y chậm rãi quét mắt sang những tên đang cuộn tròn người nằm la liệt trên mặt đất, trang phục đều giống nhau như đúc.
Là một nhóm tù khổ sai bị cắt hết tóc à? Khẽ cười một tiếng, là ai chẳng quan trọng, cũng không ngăn được quyết định sẽ giết chết những người này của y.
Nhẹ nhàng vung kiếm, nhưng vốn linh hồn kẻ này vốn phải bị y chém đứt đầu chết ngay lập tức, lại hoàn hảo không sứt mẻ gì nằm trước mặt y, mà mũi kiếm xẹt qua lại để lại một vết chém rướm máu trên da thịt.
Đôi mày y khẽ nhíu, nhưng mà lại giãn ra rất nhanh, kiếm trong tay cũng thu về, cặp mắt hoa đào luôn mang ý cười nheo lại, nhìn Đàm Trình: “Hóa ra là thế?”
Mặt trời mùa hè mất hẳn sự dịu dàng lúc đương xuân, chiếu những tia nắng nóng rát xuống mặt đất, xuyên thấu qua cửa kính bắn thẳng vào trong phòng bệnh luôn gay mùi cồn sát trùng và các loại thuốc.
Lần hôn mê này cũng chỉ hơn nửa ngày, sau khi tỉnh lại không lâu Đàm Trình đã nghe Ngô Hải kể lại Trương Khải Thạc bị thương quá nặng không cứu được, đã tử vong.
Im lặng một lúc lâu, Đàm Trình mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Những người khác đâu?”
“Hà Hạnh cũng hôn mê bất tỉnh giống cậu, cậu ấy còn chưa tỉnh, Anh Đường thì bị thương, nhưng mà cũng không nặng lắm, những người khác thì chỉ bị chấn động tâm lý một chút, cũng khỏe lại rồi.”
“Trương Khải Thạc…… Cậu ấy giờ đang ở đâu?”
Khẽ thở dài một hơi, Ngô Hải mới nói nói: “Bố mẹ Trương Khải Thạc cứ nhất quyết đưa cậu ấy về quê để thổ táng…Nên tranh thủ lúc cậu ấy còn hấp hối, đã chạy xe suốt đêm mang về quê….” Nghĩ đến bố mẹ Trương Khải Thạc tóc đã hoa râm khóc ngất trong bệnh viện, Ngô Hải siết chặt nắm tay: “Bố mẹ cậu ấy nói, giờ chẳng còn gì nữa, chỉ có thổ táng mới có thể giữ lại linh hồn, chờ lúc quỷ tiết (*) linh hồn cậu ấy có thể về nhà thăm họ.”
(*) Quỷ tiết là lễ tưởng niệm người đã khuất, TQ có ba quỷ tiết lớn trong năm là tiết Thanh Minh, lễ Vu Lan và Tiết Đông phục.
Ngàn đời ông cha đã quan niệm như thế, Đàm Trình cũng có chút tin.
Chưa đầy một tháng phải tiễn đưa hai người bạn, lòng Đàm Trình dấy lên một sự chua xót không tên.
Nhìn Đàm Trình rầu rĩ, Ngô Hải nhấp môi vài cái, một hồi lâu mới nói: “Lúc Trương Khải Thạc vào phòng giải phẫu, tôi đã gặp cậu ấy, cậu ấy…….”
“Cậu ấy sao?”
“Khải Thạc nói cậu ấy không cam lòng, cậu ấy không muốn sẽ mãi thua cậu, còn có…… Đồ án bốn năm nghiên cứu của cậu ấy, giao lại cho cậu.”
Lời này như giọt nước cuối cùng tràn ly trong lòng Đàm Trình. Hai mắt cậu đỏ lên, nước mắt cũng trào ra từng đợt.
Trương Khải Thạc là bạn học của cậu, là một người rất hiếu thắng, tuy hai người cậu ở một phương diện nào đó không hợp nhau, thường khắc khẩu, nhưng cả hai vẫn luôn ngầm thừa nhận năng lực của nhau.
Trương Khải Thạc có một đề án nghiên cứu cổ mộ ở thôn Ninh Hóa, bắt đầu từ bốn năm trước rồi, cũng được trường và quốc gia tài trợ nghiên cứu, Đàm Trình biết đó là giấc mộng của Trương Khải Thạc, mà cậu ấy lại giao giấc mộng này lại cho cậu…..
“Trương Khải Thạc là con một,” sợ nước mắt lại rơi xuống, Đàm Trình hít một hơi thật sâu, run giọng nói: “Có lẽ vài ngày nữa cũng sẽ không thể tiến hành khai quật lại, tôi, tôi định về quê cậu ấy một chuyến……”
Ngô Hải có vẻ như nghĩ tới cái gì, không trả lời mà chỉ nói, “Cảnh sát đang điều tra ở Ninh Hóa thôn, phỏng chừng chiều sẽ qua tới tìm chúng ta, để ngày mai rồi đi.”
./.
Giờ phút này, đoạn đường hầm tối om tựa như cái mồm đen ngòm của một con quái thú. Đèn pha đã tắt từ lúc nào, khắp nơi đen kịt như chìm trong một cái đáy nồi khổng lồ. Bên ngoài cũng tối tăm mù mịt như ông trời vừa đánh rơi nghiên mực, bầu trời vốn đầy sao đã bị mây đen kéo đến che phủ hoàn hoàn. Cây cối trên núi rung sàn sạt từng trận, những con quạ đang ngủ yên ban đêm đột ngột thức giấc la quang quác vang dội.
Đêm đó ác mộng thức tỉnh.
Đàm Trình không nhớ rõ cậu chạy trốn thế nào, cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ là sau khi té sấp trên mặt đất, cậu loáng thoáng thấy ngọn lửa màu xanh đã đốt cháy Trương Hiểu Mai lại bùng lên quanh người con lệ quỷ. Cạnh ngọn lửa xanh là một bóng người đàn ông tỏa luồng sáng vàng nhạt như trong giấc mơ trong rừng khi ấy của cậu. Chủ nhân của luồng sáng nhạt kia khinh thường cười nhạo con lệ quỷ.
“Tìm chết.”
Mắt kính cậu trong lúc chạy trốn không biết đã rơi ở đâu rồi, mọi thứ đều mù mờ, chỉ thấy ánh sáng vàng nhạt dần từng bước từng bước đến gần cậu. Lý trí thét gào phải nhanh chạy đi, nhưng tay chân lại không thể nhấc lên được. Cho đến khi ánh sáng vàng đấy đến gần cậu, cậu mới thấy rõ người đàn ông đó cầm một thanh kiếm sắc bén, và mũi kiếm đang chĩa thẳng vào yết hầu cậu.
Đầu óc choáng váng làm Đàm Trình không thể tỉnh táo được nữa, cậu hôn mê bất tỉnh, một giây trước khi mất đi ý thức, Đàm Trình nghĩ, sợ là, lần này cậu phải chết thật rồi…….
Chĩa mũi kiếm vào cổ Đàm Trình, y rũ mắt nhìn cậu, ăn mặc quái dị, đầu tóc quá ngắn, trông lôi thôi lếch thếch vô cùng.
Y chậm rãi quét mắt sang những tên đang cuộn tròn người nằm la liệt trên mặt đất, trang phục đều giống nhau như đúc.
Là một nhóm tù khổ sai bị cắt hết tóc à? Khẽ cười một tiếng, là ai chẳng quan trọng, cũng không ngăn được quyết định sẽ giết chết những người này của y.
Nhẹ nhàng vung kiếm, nhưng vốn linh hồn kẻ này vốn phải bị y chém đứt đầu chết ngay lập tức, lại hoàn hảo không sứt mẻ gì nằm trước mặt y, mà mũi kiếm xẹt qua lại để lại một vết chém rướm máu trên da thịt.
Đôi mày y khẽ nhíu, nhưng mà lại giãn ra rất nhanh, kiếm trong tay cũng thu về, cặp mắt hoa đào luôn mang ý cười nheo lại, nhìn Đàm Trình: “Hóa ra là thế?”
Mặt trời mùa hè mất hẳn sự dịu dàng lúc đương xuân, chiếu những tia nắng nóng rát xuống mặt đất, xuyên thấu qua cửa kính bắn thẳng vào trong phòng bệnh luôn gay mùi cồn sát trùng và các loại thuốc.
Lần hôn mê này cũng chỉ hơn nửa ngày, sau khi tỉnh lại không lâu Đàm Trình đã nghe Ngô Hải kể lại Trương Khải Thạc bị thương quá nặng không cứu được, đã tử vong.
Im lặng một lúc lâu, Đàm Trình mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Những người khác đâu?”
“Hà Hạnh cũng hôn mê bất tỉnh giống cậu, cậu ấy còn chưa tỉnh, Anh Đường thì bị thương, nhưng mà cũng không nặng lắm, những người khác thì chỉ bị chấn động tâm lý một chút, cũng khỏe lại rồi.”
“Trương Khải Thạc…… Cậu ấy giờ đang ở đâu?”
Khẽ thở dài một hơi, Ngô Hải mới nói nói: “Bố mẹ Trương Khải Thạc cứ nhất quyết đưa cậu ấy về quê để thổ táng…Nên tranh thủ lúc cậu ấy còn hấp hối, đã chạy xe suốt đêm mang về quê….” Nghĩ đến bố mẹ Trương Khải Thạc tóc đã hoa râm khóc ngất trong bệnh viện, Ngô Hải siết chặt nắm tay: “Bố mẹ cậu ấy nói, giờ chẳng còn gì nữa, chỉ có thổ táng mới có thể giữ lại linh hồn, chờ lúc quỷ tiết (*) linh hồn cậu ấy có thể về nhà thăm họ.”
(*) Quỷ tiết là lễ tưởng niệm người đã khuất, TQ có ba quỷ tiết lớn trong năm là tiết Thanh Minh, lễ Vu Lan và Tiết Đông phục.
Ngàn đời ông cha đã quan niệm như thế, Đàm Trình cũng có chút tin.
Chưa đầy một tháng phải tiễn đưa hai người bạn, lòng Đàm Trình dấy lên một sự chua xót không tên.
Nhìn Đàm Trình rầu rĩ, Ngô Hải nhấp môi vài cái, một hồi lâu mới nói: “Lúc Trương Khải Thạc vào phòng giải phẫu, tôi đã gặp cậu ấy, cậu ấy…….”
“Cậu ấy sao?”
“Khải Thạc nói cậu ấy không cam lòng, cậu ấy không muốn sẽ mãi thua cậu, còn có…… Đồ án bốn năm nghiên cứu của cậu ấy, giao lại cho cậu.”
Lời này như giọt nước cuối cùng tràn ly trong lòng Đàm Trình. Hai mắt cậu đỏ lên, nước mắt cũng trào ra từng đợt.
Trương Khải Thạc là bạn học của cậu, là một người rất hiếu thắng, tuy hai người cậu ở một phương diện nào đó không hợp nhau, thường khắc khẩu, nhưng cả hai vẫn luôn ngầm thừa nhận năng lực của nhau.
Trương Khải Thạc có một đề án nghiên cứu cổ mộ ở thôn Ninh Hóa, bắt đầu từ bốn năm trước rồi, cũng được trường và quốc gia tài trợ nghiên cứu, Đàm Trình biết đó là giấc mộng của Trương Khải Thạc, mà cậu ấy lại giao giấc mộng này lại cho cậu…..
“Trương Khải Thạc là con một,” sợ nước mắt lại rơi xuống, Đàm Trình hít một hơi thật sâu, run giọng nói: “Có lẽ vài ngày nữa cũng sẽ không thể tiến hành khai quật lại, tôi, tôi định về quê cậu ấy một chuyến……”
Ngô Hải có vẻ như nghĩ tới cái gì, không trả lời mà chỉ nói, “Cảnh sát đang điều tra ở Ninh Hóa thôn, phỏng chừng chiều sẽ qua tới tìm chúng ta, để ngày mai rồi đi.”
./.
Bình luận facebook