Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Giang Ba đã chết, chết trong đường hầm anh ta đào để thông vào phòng chôn cất chính.
Người phát hiện ra thi thể Giang Ba là bạn cùng phòng Lâm Hoành Tinh và Đàm Trình ở phòng bên cạnh.
Như thường lệ, Lâm Hoành Tinh thức dậy lúc bảy giờ, thấy giường đệm chăn gối của Giang Ba chỉnh tề thì biết ngay tối hôm qua Giang Ba không về phòng.
Lâm Hoành Tinh cũng chẳng thấy lạ lùng gì, vì cậu ta biết, dạo gần đây đêm nào Giang Ba cũng lén Lý Quốc Hiền đào đường hầm thông đến phần mộ chính trong khu Đại mộ thôn Ninh Hóa.
Đúng vậy, lén, vì Lý Quốc Hiền không cho phép.
Lý Quốc Hiền là tổng phụ trách của đoàn khảo cổ này, cũng là người rất nghiêm túc với các di tích cổ và lăng mộ cổ. Lúc trước khi chưa khai quật đến phần mộ chính, họ đã nghiên cứu kỹ lưỡng cách xây dựng của khu lăng mộ này. Khác với cách chôn cất của lăng mộ thời Tiền Tần, phần mộ chính này dùng cả ngọn núi Quỳnh Sơn gần đó. Núi Quỳnh Sơn gần như bị khoét rỗng tuếch để đặt lăng mộ bên trong. Vì vậy nhìn bên ngoài núi Quỳnh Sơn trông cũng rất bình thường.
Lăng mộ chiếm hết cả một ngọn núi, nên so với hố tuẫn táng ở núi Đắc Kim, quy mô khu mộ còn lớn gấp đôi!
Sau đó đội thăm dò may mắn phát hiện khu mộ chính có hai lớp tường thành trong ngoài và bốn cổng, tổng diệntích của khu vực nội thành ước tính là 1,4 triệu mét vuông. Nó rộng lớn như một cung điện, nhưng hầu như tất cả các cổng đều bị phá hủy qua thời gian, chỉ còn để lại một vài dấu vết.
Nhưng một cuộc thăm dò vào cuối năm ngoái đã phát hiện ra có đường từ khu lăng phụ thông vào ngôi mộ chính!
Lúc đó, đoạn đường hầm thông từ khu mộ phụ sang mộ chính đã được xác định. Việc vào mộ bằng cổng có thể bảo vệ toàn bộ trạng thái của khu lăng mộ, nên Lý Quốc Hiền nghiêm cấm tất cả mọi người và nhóm nghiên cứu không được tìm đường vào mộ từ phía trên.
Vào mộ từ cổng thành có thể bảo vệ được mộ, nhưng tốn thời gian và ngân sách hơn.
Cổng thành của ngôi mộ chính bị chặn bởi những tảng đá cẩm thạch khổng lồ dài 5m, rộng 1m và cao 1m. Phải mất rất nhiều thời gian để di dời từng viên đá.
Từng bước từng bước xâm nhập và khám phá khu mộ chính, người ta phát hiện rất nhiều kho báu trong lăng, hầu như chưa từng bị đánh cắp.
Nhưng chẳng có thứ gì trong đống kho báu này có thể chỉ ra danh tính của chủ nhân nó.
Điều này trở thành một vấn đề nan giải nhất.
Mà quỹ tài trợ của đội khảo cổ mỗi ngày một cạn kiệt.
Không thể tìm ra chủ nhân khu mộ, không thể công bố sự tồn tại của nó để xin tài trợ. Thật ra thì không phải mọi người không muốn công bố mà là do Lý Quốc Hiền không đồng ý.
Là một chuyên gia trong lĩnh vực này, ông khăng khăng công bố một ngôi mộ lớn như thế này sẽ gây sốc cho đất nước. Nó sẽ được công bố sau khi khai quật xong, tìm ra danh tính chủ nhân. Nếu cứ công bố không mục đích sẽ kéo nhiều người hiếu kỳ đến xem, cản trở công việc, xảy ra rắc rối không cần thiết, và quan trọng là sẽ thu hút một số bọn trộm mộ.
Nói trắng ra, ở cái nơi đi đâu cũng thấy đồ cổ như Tây An, việc khai quật được một khu mộ cổ vô danh, dù có đầy những đồ cổ quý giá cũng không mang lại nhiều lợi ích kinh tế để các cổ đông rót tiền.
Việc khai quật trở nên khó khăn hơn khi quỹ ngân sách càng ngày càng cạn kiệt. Giang Ba đã đưa ra ý tưởng vào mộ bằng cách đào đường hầm từ trên xuống, vào ngôi mộ chính từ trên nóc.
“Đến phòng chôn cất chính là biết ngay chủ nhân ngôi mộ thôi! Vừa có tiền mà công việc của chúng ta cũng được coi trọng!”
Lý Quốc Hiền không đồng ý, còn cứng rắn dạy bảo Giang Ba, việc này khiến cho anh ta tức giận và quyết định tự mình đào một đường hầm.
Lâm Hoành Tinh đã vô tình phát hiện ra việc Giang Ba làm, nhưng cậu ta không nói với Lý Quốc Hiền. Lâm Hoành Tinh cũng thấy Lý Quốc Hiền quá cứng nhắc bảo thủ, lúc Giang Ba đề xuất ý kiến cậu ta cũng đồng ý, vì cứ cố chấp theo quy trình như thế, sẽ không có nhiều hỗ trợ tài chính, không theo kịp tiến độ, Lâm Hoành Tinh thật sự không muốn như thế. Nhưng Lâm Hoành Tinh chưa từng ý kiến điều này với Lý Quốc Hiền, vì thứ nhất cậu ta không phải sinh viên của ông, ông ta chắc chắn sẽ không để tâm. Giang Ba thì khác, anh ta là sinh viên tâm đắc của Lý Quốc Hiền, dù tốt nghiệp rồi cũng vẫn đi theo ông ta. Giờ Giang Ba lén đào đường hầm, Lâm Hoành Tinh cũng nhắm một con mở một con cho qua.
Nhưng mà mấy ngày trước, Giang Ba sẽ về phòng lúc sáng, đi làm việc với mọi người rồi chiều lấy cớ về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay lại không như vậy, mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn chưa thấy anh ta về.
Lâm Hoành Tinh chợt lo lắng. Chỗ này nơi hoang vu, rất dễ xảy ra chuyện, chưa kể Giang Ba còn đi vào buổi tối.
Lâm Hoành Tinh đánh điện thoại cho Giang Ba nhưng không ai nghe máy, chờ đến 7 8 giờ vẫn chưa thấy Giang Ba trở về, cậu ta vội vàng đứng dậy gõ cửa dồn dập phòng kế bên.
Vị trí thôn Ninh Hóa vẫn rất hẻo lánh, mà người dân đã rời đi hết cả, chỉ để lại nhà cửa cho đội khai quật ở. Không có người dân, không ai trồng trọt, khai phá, chăn nuôi, con nít chơi đùa, trong cơn mưa đêm rả rích, cái thôn an tĩnh này càng toát lên vẻ đìu hiu đến lạ.
Ngày mai là thứ bảy, đội khảo cổ vất vả cả tuần cũng muốn nghỉ ngơi, ai có nhà người quen ở Tây An là sau khi tan tầm đã đánh xe ra khỏi thôn rồi. Trừ mấy sinh viên lười chạy tới chạy lui, ở lại đây coi như trực ban, thì chẳng ai chịu tự nguyện ở lại cái nơi tiêu điều này cả.
Cũng đúng thôi, không internet không TV, đã thế cách đó không xa còn có hài cốt của cả ngàn người, ban đêm không thấy ớn lạnh mới lạ.
Đàm Trình chẳng có ai quen ở Tây An, cậu đến đây học một mình, với cả vừa chia tay bạn gái yêu xa, nên cũng lười đi qua đi lại, nên báo danh trực ban luôn.
Bắc hai ấm nước lên bếp lấy nước nóng rồi gội đầu tắm rửa xong, cậu đang lấy khăn lông lau tóc, cửa phòng đã bị gõ vang.
Sờ soạng mắt kính đặt trên bàn mang lên, Đàm Trình vừa đi ra cửa vừa hỏi: “Ai đó?”
“Tôi, Lâm Hoành Tinh đây!”
Nghe giọng Lâm Hoành Tinh hoảng loạn, Đàm Trình nhíu mày, vội bước nhanh ra mở cửa. “Sao vậy?” Thấy cậu ta mặt mày tái mét, Đàm Trình hỏi thêm. “Sao hoảng hốt như thế?”
“Giang….Giang ba không về!”
Không về? Đàm Trình chẳng hiểu mô tê gì, “Mới tan tầm có vài tiếng thôi mà, làm gì cậu sợ dữ vậy, có khi anh ta đạp xe lên thành chơi cũng nên.”
“Không phải, anh ta không về phòng từ tối hôm qua rồi!”
“Tối hôm qua!?” Đàm Trình ngẩn người, hai ngày nay cậu ở bên cạnh giáo sư Lý rửa mấy đồ đồng thau khai quật được, công việc của Giang Ba không giống tụi cậu, cậu cũng không biết anh ta có ở đó hay không, mà giờ Lâm Hoành Tinh nói anh ta không về….
“Sao lại như vậy?” Đàm Trình ném chiếc khăn trên tay lên bàn bên cạnh, hỏi: “Gọi cho anh ta chưa?”
“Rồi, điện thoại tắt máy.” Lâm Hoành Tinh rướn cổ nhìn nhìn vào phòng Đàm Trình, mặt lấm lét hỏi: “Trương Tuấn cùng phòng cậu không có đây đúng không?”
“Đúng rồi.” Nhìn biểu cảm của Lâm Hoành Tinh, Đàm Trình cũng đoán cậu ta biết gì đó, nhíu mày hỏi: “Nói nhanh xem, có chuyện gì?”
Lâm Hoành Tinh liếm môi, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt Đàm Trình: “Mấy nay đêm nào Giang Ba cũng lén đi đào hầm đến phòng chôn cất chính.”
Đàm Trình chết lặng. Này có nghĩa là gì?
Đợi Lâm Hoành Tinh lặp lại lần nữa, Đàm Trình biết vấn đề này rất lớn, cậu giận dữ nói: “Tại sao cậu không thảo luận với mọi người!”
“Không phải tôi! Chỉ có Giang Ba làm thôi!”
Đàm Trình quá rõ Lâm Hoành Tinh là dạng người gì, cậu ta chắc là bất mãn quyết định của giáo sư Lý nên dù biết Giang Ba làm bậy cũng để mặc.
Lười đôi co tiếp với Lâm Hoành Tinh, Đàm Trình chạy vào phòng mang giày nhựa chống thấm, rồi cầm đèn pin ra, nói: “Giờ cũng chẳng còn ai ở đây, chúng ta tự tìm thử trước, tìm không thấy thì báo nguy. Cậu nhanh dẫn đường đi!”
Lâm Hoành Tinh cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, gật gật đầu: “Đi theo tôi.”
Núi Quỳnh Sơn cách chỗ ở khoảng 2km, lái xe máy đi một đoạn thì đến đường mòn, phải dừng lại đi bộ.
Cơn mưa dai dẳng làm lớp đất bùn ướt nhão lầy lội, có chỗ còn đọng một vũng nước to, không cẩn thận dẫm phải, chân lún đến đầu gối!
Thôn Ninh Hóa ban đêm chỉ có thể nghe tiếng một vài con chim ăn đêm vọng xuống từ núi, trời tối đen tối đặc không thể nhìn thấy đường mòn lầy lội, chỉ thấy hai chấm đèn pin đong đưa qua lại.
Nương theo ánh đèn pin, cả hai men theo đường mòn tìm kiếm Giang Ba, nhưng công cốc.
Bên trái gần đó là hố chôn bồi táng ở núi Đắc Kim năm ngoái khai quật ra, gió đêm thổi lên miệng hố phát ra những tiếng u—huu—u—huuuu, rồi đem cái mùi tử thi qua bên này, làm cái mũi hít phải cũng cảm thấy rợn người.
Đôi chân dẫm lên sình lầy phát ra những tiếng nhóp nhép, Đàm Trình bỗng nhiên cảm thấy như ngoài Lâm Hoành Tinh còn có thêm 2 người nữa đi bên cạnh.
(dạ em edit truyện lúc 12h đêm…)
“À ha…ha…ha.. Lần đầu tiên tôi ra đây ban đêm đó, Giang Ba cũng gan thật.” Lâm Hoành Tinh cố gắng nói to một chút để xua ban bầu không khí lạnh lẽo, nhưng Đàm Trình không để ý đến cậu ta.
Tính ra cậu và Giang Ba cũng khá thân thiết, vì dù gì cũng là sinh viên dưới quyền giáo sư Lý mấy năm nay. Hy vọng anh ta không xảy ra chuyện gì.
Suy nghĩ một chốc, chân đã đến chân núi Quỳnh Sơn.
“Cậu biết Giang Ba ở đâu không?” Đàm Trình ở phía trước quay đầu lại hỏi, “Hay qua bên kia tìm thử xem.”
“Tôi nhớ có lần ban ngày tôi thấy anh ta đi qua hướng Đông Bắc.”
“Ừm vậy qua đó tìm.”
Thật ra không cần Lâm Hoành Tinh Đàm Trình cũng đoán được Giang Ba sẽ đào ở đâu. Cách chân núi 200m về phía Đông Bắc, đó là nơi dễ dàng đào mộ xuống phòng chôn cất chính nhất.
Quả nhiên vừa đến đã nhìn thấy một đường hầm một người chui lọt, nghiêng 25 độ vào trong núi.
Đàm Trình rọi đèn pin vào đường hầm, cậu thấy ngay Giang Ba, đang nằm sóng soài cách cửa động chưa đầy 10 mét, hai mắt trừng to, khóe mắt như muốn nứt toác ra, chằm chằm nhìn cậu.
Hít một hơi, máu trong người cậu như đông cứng lại.
–
Tác giả có lời muốn nói: Để các bạn đợi lâu rồi, mấy bạn đừng sợ, truyện này không phải truyện kinh dị khủng bố đâu!! Tui nhát gan lắm!! Chi biết viết mấy thứ dễ thương thôi!!
–
Editor có lời muốn nói: Mấy đoạn tình cảm thì cute ấm lòng thật, còn những cảnh khác….. *làm dấu thánh*
—
(*) Tuy không giống lắm nhưng các bạn có thể tưởng tượng khu mộ chính của pi sà hao hao thế này, 2 tường thành, 1 cổng chính 3 cổng phụ ^^
btw có vẻ tác giả lấy reference khu lăng mộ pi sà nhà mình là từ lăng của Tần Thủy Hoàng ý, chôn trong núi và cũng ở Tây An xD
p/s: Sau khi hoàn bộ này thì chị tác giả có cập nhật lại một vài chi htiết nhỏ trên Tấn Giang nên bạn nào đọc bản convert trên WikiDich thì có thể thấy khác nhé ^^
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Giang Ba đã chết, chết trong đường hầm anh ta đào để thông vào phòng chôn cất chính.
Người phát hiện ra thi thể Giang Ba là bạn cùng phòng Lâm Hoành Tinh và Đàm Trình ở phòng bên cạnh.
Như thường lệ, Lâm Hoành Tinh thức dậy lúc bảy giờ, thấy giường đệm chăn gối của Giang Ba chỉnh tề thì biết ngay tối hôm qua Giang Ba không về phòng.
Lâm Hoành Tinh cũng chẳng thấy lạ lùng gì, vì cậu ta biết, dạo gần đây đêm nào Giang Ba cũng lén Lý Quốc Hiền đào đường hầm thông đến phần mộ chính trong khu Đại mộ thôn Ninh Hóa.
Đúng vậy, lén, vì Lý Quốc Hiền không cho phép.
Lý Quốc Hiền là tổng phụ trách của đoàn khảo cổ này, cũng là người rất nghiêm túc với các di tích cổ và lăng mộ cổ. Lúc trước khi chưa khai quật đến phần mộ chính, họ đã nghiên cứu kỹ lưỡng cách xây dựng của khu lăng mộ này. Khác với cách chôn cất của lăng mộ thời Tiền Tần, phần mộ chính này dùng cả ngọn núi Quỳnh Sơn gần đó. Núi Quỳnh Sơn gần như bị khoét rỗng tuếch để đặt lăng mộ bên trong. Vì vậy nhìn bên ngoài núi Quỳnh Sơn trông cũng rất bình thường.
Lăng mộ chiếm hết cả một ngọn núi, nên so với hố tuẫn táng ở núi Đắc Kim, quy mô khu mộ còn lớn gấp đôi!
Sau đó đội thăm dò may mắn phát hiện khu mộ chính có hai lớp tường thành trong ngoài và bốn cổng, tổng diệntích của khu vực nội thành ước tính là 1,4 triệu mét vuông. Nó rộng lớn như một cung điện, nhưng hầu như tất cả các cổng đều bị phá hủy qua thời gian, chỉ còn để lại một vài dấu vết.
Nhưng một cuộc thăm dò vào cuối năm ngoái đã phát hiện ra có đường từ khu lăng phụ thông vào ngôi mộ chính!
Lúc đó, đoạn đường hầm thông từ khu mộ phụ sang mộ chính đã được xác định. Việc vào mộ bằng cổng có thể bảo vệ toàn bộ trạng thái của khu lăng mộ, nên Lý Quốc Hiền nghiêm cấm tất cả mọi người và nhóm nghiên cứu không được tìm đường vào mộ từ phía trên.
Vào mộ từ cổng thành có thể bảo vệ được mộ, nhưng tốn thời gian và ngân sách hơn.
Cổng thành của ngôi mộ chính bị chặn bởi những tảng đá cẩm thạch khổng lồ dài 5m, rộng 1m và cao 1m. Phải mất rất nhiều thời gian để di dời từng viên đá.
Từng bước từng bước xâm nhập và khám phá khu mộ chính, người ta phát hiện rất nhiều kho báu trong lăng, hầu như chưa từng bị đánh cắp.
Nhưng chẳng có thứ gì trong đống kho báu này có thể chỉ ra danh tính của chủ nhân nó.
Điều này trở thành một vấn đề nan giải nhất.
Mà quỹ tài trợ của đội khảo cổ mỗi ngày một cạn kiệt.
Không thể tìm ra chủ nhân khu mộ, không thể công bố sự tồn tại của nó để xin tài trợ. Thật ra thì không phải mọi người không muốn công bố mà là do Lý Quốc Hiền không đồng ý.
Là một chuyên gia trong lĩnh vực này, ông khăng khăng công bố một ngôi mộ lớn như thế này sẽ gây sốc cho đất nước. Nó sẽ được công bố sau khi khai quật xong, tìm ra danh tính chủ nhân. Nếu cứ công bố không mục đích sẽ kéo nhiều người hiếu kỳ đến xem, cản trở công việc, xảy ra rắc rối không cần thiết, và quan trọng là sẽ thu hút một số bọn trộm mộ.
Nói trắng ra, ở cái nơi đi đâu cũng thấy đồ cổ như Tây An, việc khai quật được một khu mộ cổ vô danh, dù có đầy những đồ cổ quý giá cũng không mang lại nhiều lợi ích kinh tế để các cổ đông rót tiền.
Việc khai quật trở nên khó khăn hơn khi quỹ ngân sách càng ngày càng cạn kiệt. Giang Ba đã đưa ra ý tưởng vào mộ bằng cách đào đường hầm từ trên xuống, vào ngôi mộ chính từ trên nóc.
“Đến phòng chôn cất chính là biết ngay chủ nhân ngôi mộ thôi! Vừa có tiền mà công việc của chúng ta cũng được coi trọng!”
Lý Quốc Hiền không đồng ý, còn cứng rắn dạy bảo Giang Ba, việc này khiến cho anh ta tức giận và quyết định tự mình đào một đường hầm.
Lâm Hoành Tinh đã vô tình phát hiện ra việc Giang Ba làm, nhưng cậu ta không nói với Lý Quốc Hiền. Lâm Hoành Tinh cũng thấy Lý Quốc Hiền quá cứng nhắc bảo thủ, lúc Giang Ba đề xuất ý kiến cậu ta cũng đồng ý, vì cứ cố chấp theo quy trình như thế, sẽ không có nhiều hỗ trợ tài chính, không theo kịp tiến độ, Lâm Hoành Tinh thật sự không muốn như thế. Nhưng Lâm Hoành Tinh chưa từng ý kiến điều này với Lý Quốc Hiền, vì thứ nhất cậu ta không phải sinh viên của ông, ông ta chắc chắn sẽ không để tâm. Giang Ba thì khác, anh ta là sinh viên tâm đắc của Lý Quốc Hiền, dù tốt nghiệp rồi cũng vẫn đi theo ông ta. Giờ Giang Ba lén đào đường hầm, Lâm Hoành Tinh cũng nhắm một con mở một con cho qua.
Nhưng mà mấy ngày trước, Giang Ba sẽ về phòng lúc sáng, đi làm việc với mọi người rồi chiều lấy cớ về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay lại không như vậy, mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn chưa thấy anh ta về.
Lâm Hoành Tinh chợt lo lắng. Chỗ này nơi hoang vu, rất dễ xảy ra chuyện, chưa kể Giang Ba còn đi vào buổi tối.
Lâm Hoành Tinh đánh điện thoại cho Giang Ba nhưng không ai nghe máy, chờ đến 7 8 giờ vẫn chưa thấy Giang Ba trở về, cậu ta vội vàng đứng dậy gõ cửa dồn dập phòng kế bên.
Vị trí thôn Ninh Hóa vẫn rất hẻo lánh, mà người dân đã rời đi hết cả, chỉ để lại nhà cửa cho đội khai quật ở. Không có người dân, không ai trồng trọt, khai phá, chăn nuôi, con nít chơi đùa, trong cơn mưa đêm rả rích, cái thôn an tĩnh này càng toát lên vẻ đìu hiu đến lạ.
Ngày mai là thứ bảy, đội khảo cổ vất vả cả tuần cũng muốn nghỉ ngơi, ai có nhà người quen ở Tây An là sau khi tan tầm đã đánh xe ra khỏi thôn rồi. Trừ mấy sinh viên lười chạy tới chạy lui, ở lại đây coi như trực ban, thì chẳng ai chịu tự nguyện ở lại cái nơi tiêu điều này cả.
Cũng đúng thôi, không internet không TV, đã thế cách đó không xa còn có hài cốt của cả ngàn người, ban đêm không thấy ớn lạnh mới lạ.
Đàm Trình chẳng có ai quen ở Tây An, cậu đến đây học một mình, với cả vừa chia tay bạn gái yêu xa, nên cũng lười đi qua đi lại, nên báo danh trực ban luôn.
Bắc hai ấm nước lên bếp lấy nước nóng rồi gội đầu tắm rửa xong, cậu đang lấy khăn lông lau tóc, cửa phòng đã bị gõ vang.
Sờ soạng mắt kính đặt trên bàn mang lên, Đàm Trình vừa đi ra cửa vừa hỏi: “Ai đó?”
“Tôi, Lâm Hoành Tinh đây!”
Nghe giọng Lâm Hoành Tinh hoảng loạn, Đàm Trình nhíu mày, vội bước nhanh ra mở cửa. “Sao vậy?” Thấy cậu ta mặt mày tái mét, Đàm Trình hỏi thêm. “Sao hoảng hốt như thế?”
“Giang….Giang ba không về!”
Không về? Đàm Trình chẳng hiểu mô tê gì, “Mới tan tầm có vài tiếng thôi mà, làm gì cậu sợ dữ vậy, có khi anh ta đạp xe lên thành chơi cũng nên.”
“Không phải, anh ta không về phòng từ tối hôm qua rồi!”
“Tối hôm qua!?” Đàm Trình ngẩn người, hai ngày nay cậu ở bên cạnh giáo sư Lý rửa mấy đồ đồng thau khai quật được, công việc của Giang Ba không giống tụi cậu, cậu cũng không biết anh ta có ở đó hay không, mà giờ Lâm Hoành Tinh nói anh ta không về….
“Sao lại như vậy?” Đàm Trình ném chiếc khăn trên tay lên bàn bên cạnh, hỏi: “Gọi cho anh ta chưa?”
“Rồi, điện thoại tắt máy.” Lâm Hoành Tinh rướn cổ nhìn nhìn vào phòng Đàm Trình, mặt lấm lét hỏi: “Trương Tuấn cùng phòng cậu không có đây đúng không?”
“Đúng rồi.” Nhìn biểu cảm của Lâm Hoành Tinh, Đàm Trình cũng đoán cậu ta biết gì đó, nhíu mày hỏi: “Nói nhanh xem, có chuyện gì?”
Lâm Hoành Tinh liếm môi, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt Đàm Trình: “Mấy nay đêm nào Giang Ba cũng lén đi đào hầm đến phòng chôn cất chính.”
Đàm Trình chết lặng. Này có nghĩa là gì?
Đợi Lâm Hoành Tinh lặp lại lần nữa, Đàm Trình biết vấn đề này rất lớn, cậu giận dữ nói: “Tại sao cậu không thảo luận với mọi người!”
“Không phải tôi! Chỉ có Giang Ba làm thôi!”
Đàm Trình quá rõ Lâm Hoành Tinh là dạng người gì, cậu ta chắc là bất mãn quyết định của giáo sư Lý nên dù biết Giang Ba làm bậy cũng để mặc.
Lười đôi co tiếp với Lâm Hoành Tinh, Đàm Trình chạy vào phòng mang giày nhựa chống thấm, rồi cầm đèn pin ra, nói: “Giờ cũng chẳng còn ai ở đây, chúng ta tự tìm thử trước, tìm không thấy thì báo nguy. Cậu nhanh dẫn đường đi!”
Lâm Hoành Tinh cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, gật gật đầu: “Đi theo tôi.”
Núi Quỳnh Sơn cách chỗ ở khoảng 2km, lái xe máy đi một đoạn thì đến đường mòn, phải dừng lại đi bộ.
Cơn mưa dai dẳng làm lớp đất bùn ướt nhão lầy lội, có chỗ còn đọng một vũng nước to, không cẩn thận dẫm phải, chân lún đến đầu gối!
Thôn Ninh Hóa ban đêm chỉ có thể nghe tiếng một vài con chim ăn đêm vọng xuống từ núi, trời tối đen tối đặc không thể nhìn thấy đường mòn lầy lội, chỉ thấy hai chấm đèn pin đong đưa qua lại.
Nương theo ánh đèn pin, cả hai men theo đường mòn tìm kiếm Giang Ba, nhưng công cốc.
Bên trái gần đó là hố chôn bồi táng ở núi Đắc Kim năm ngoái khai quật ra, gió đêm thổi lên miệng hố phát ra những tiếng u—huu—u—huuuu, rồi đem cái mùi tử thi qua bên này, làm cái mũi hít phải cũng cảm thấy rợn người.
Đôi chân dẫm lên sình lầy phát ra những tiếng nhóp nhép, Đàm Trình bỗng nhiên cảm thấy như ngoài Lâm Hoành Tinh còn có thêm 2 người nữa đi bên cạnh.
(dạ em edit truyện lúc 12h đêm…)
“À ha…ha…ha.. Lần đầu tiên tôi ra đây ban đêm đó, Giang Ba cũng gan thật.” Lâm Hoành Tinh cố gắng nói to một chút để xua ban bầu không khí lạnh lẽo, nhưng Đàm Trình không để ý đến cậu ta.
Tính ra cậu và Giang Ba cũng khá thân thiết, vì dù gì cũng là sinh viên dưới quyền giáo sư Lý mấy năm nay. Hy vọng anh ta không xảy ra chuyện gì.
Suy nghĩ một chốc, chân đã đến chân núi Quỳnh Sơn.
“Cậu biết Giang Ba ở đâu không?” Đàm Trình ở phía trước quay đầu lại hỏi, “Hay qua bên kia tìm thử xem.”
“Tôi nhớ có lần ban ngày tôi thấy anh ta đi qua hướng Đông Bắc.”
“Ừm vậy qua đó tìm.”
Thật ra không cần Lâm Hoành Tinh Đàm Trình cũng đoán được Giang Ba sẽ đào ở đâu. Cách chân núi 200m về phía Đông Bắc, đó là nơi dễ dàng đào mộ xuống phòng chôn cất chính nhất.
Quả nhiên vừa đến đã nhìn thấy một đường hầm một người chui lọt, nghiêng 25 độ vào trong núi.
Đàm Trình rọi đèn pin vào đường hầm, cậu thấy ngay Giang Ba, đang nằm sóng soài cách cửa động chưa đầy 10 mét, hai mắt trừng to, khóe mắt như muốn nứt toác ra, chằm chằm nhìn cậu.
Hít một hơi, máu trong người cậu như đông cứng lại.
–
Tác giả có lời muốn nói: Để các bạn đợi lâu rồi, mấy bạn đừng sợ, truyện này không phải truyện kinh dị khủng bố đâu!! Tui nhát gan lắm!! Chi biết viết mấy thứ dễ thương thôi!!
–
Editor có lời muốn nói: Mấy đoạn tình cảm thì cute ấm lòng thật, còn những cảnh khác….. *làm dấu thánh*
—
(*) Tuy không giống lắm nhưng các bạn có thể tưởng tượng khu mộ chính của pi sà hao hao thế này, 2 tường thành, 1 cổng chính 3 cổng phụ ^^
btw có vẻ tác giả lấy reference khu lăng mộ pi sà nhà mình là từ lăng của Tần Thủy Hoàng ý, chôn trong núi và cũng ở Tây An xD
p/s: Sau khi hoàn bộ này thì chị tác giả có cập nhật lại một vài chi htiết nhỏ trên Tấn Giang nên bạn nào đọc bản convert trên WikiDich thì có thể thấy khác nhé ^^
Bình luận facebook