Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Vốn Đàm Trình định nghỉ ngơi trước rồi mới đi ăn, nhưng đã thay đổi ý định vì chuyện ngôi mộ
Trương Tuấn và Ngô Hải khác với những người khác, hai người biết Đàm Trình có thể nhìn thấy quỷ quái, có một số việc Đàm Trình không định nói, nhưng chuyện đại mộ quá phức tạp, chỉ với sức của một mình Đàm Trình thì không thể lo liệu chu toàn mọi chuyện được.
Cả cậu cũng khá tin tưởng hai người bạn này, Trương Tuấn nhìn như mê chơi cà lơ phất phơ không chăm làm, nhưng vẫn trụ lại khu mộ đến lúc này, thì chắc chắn không phải là người thờ ơ với công việc. Ngô Hải là người ngay thẳng, có chuyện thì nói, không phải dạng người đa đoan tâm tư, Đàm Trình nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định nói cho cả hai chuyện về khu đại mộ.
“Cậu nói đại mộ này không thuộc bất kỳ triều đại nào trong sách vở? Sao cậu có thể khẳng định như vậy.” Trương Tuấn nói rất chậm, “Vẫn chưa đào ra được vật gì có thể chứng minh ……” Nói đến đây Trương Tuấn bỗng khựng lại, “Đàm Trình, mẹ nó có phải cậu lại lén lên đại mộ tìm thứ gì không hả?!”
Đàm Trình nhìn hai người ngước mặt, gật gật đầu.
“Mẹ nó…… Cậu chán sống à?”
Ngô Hải bình tĩnh nhìn Đàm Trình, cũng nói: “Cậu nôn nóng muốn tìm ra chân tướng rõ ràng tôi cũng hiểu, nhưng đã chết vài người rồi, cậu cũng không nên đến đó.”
Trương Tuấn nhìn sắc mặt Đàm Trình đang không thể nào xấu hơn, nghĩ đến lần trước gặp được cái tên thanh niên thần thần bí bí nói Đàm Trình dính quỷ khí, có tướng chết, Trương Tuấn lại nhíu chặt mày: “Thảo nào tên nhóc lần trước nói cậu dính đầy quỷ khí trên người…… Hôm đó tôi còn nghi ngờ nhưng giờ thì tin rồi. Đàm Trình, đừng bảo tôi nói xui nhưng mà cậu cứ thế thì sớm muộn gì cũng giống Giang Ba thôi.”
“Nhóc nào thế?”
Trương Tuấn kể sơ chuyện tối đó cho Ngô Hải, sau đó nhìn Đàm Trình nãy giờ vẫn im lặng: “Có phải mấy tháng nay cậu hay lên đại mộ không?”
Đàm Trình gật gật đầu, “Từ lúc cảnh sát phong tỏa thôn Ninh Hóa, thì ngày nào tôi cũng lên đó cả.”
Ngô Hải nhịn không được, hỏi: “Vậy cậu không gặp nguy hiểm sao?”
“Đương nhiên là có nguy hiểm,” Đàm Trình cười cười, “Rất nhiều lần suýt bỏ mạng.”
“Vậy mà còn lên đó!”
“Cậu biết tại sao ai vào đại mộ đó vào cũng bỏ mạng không?” Đàm Trình cắt ngang lời Trương Tuấn, “Hai cậu có nhớ tháng trước trên mạng rầm mộ một bài viết về đại mộ thôn Ninh Hóa không?”
Trương Tuấn ngẩn người: “Ý cậu là bài viết về đội quân Bồ Hoàng biến mất?”
“Đúng rồi, là cái đó.” Đàm Trình cúi đầu nghĩ nghĩ: “Các cậu cũng biết rồi đó, từ lúc Giang Ba xảy ra chuyện, tôi có thể thấy được ma quỷ, mà tôi cũng thật sự nhìn thấy vô số quỷ hồn ở khu mộ, có lẽ bài viết kia là sự thật.”
“Bồ Hoàng ẩm tẫn Trường An thủy, Hiên Viên thuận phong kinh triệu lai……” Đàm Trình thuật lại câu thơ một lần, “Theo như bài viết kia, thì quân đội Bồ Hoàng chọc giận chủ nhân ngôi Mộ nên mới bị giết chết hết, có lẽ đây là sự thật.”
Trương Tuấn nhìn ánh mắt Đàm Trình, run giọng, “Chẳng lẽ…… Quỷ hồn chủ nhân ngôi mộ còn bên trong? Và cậu…thấy?”
Đàm Trình không muốn kể chuyện Túc Cảnh Mặc: “Tôi cũng không rõ người đó còn trong mộ hay không, chỉ là những ác quỷ bên ngoài không dám vào mộ, nên cũng tiện cho tôi vào đó nghiên cứu.”
Ngô Hải cũng đoán được Đàm Trình nói một nửa giấu một nửa, nhưng nhìn Đàm Trình, Ngô Hải cuối cùng vẫn chọn tín nhiệm, “Nhưng mà sao cậu nói cho chúng tôi biết chuyện này?”
Cánh tay cầm ly trà chợt khựng lại, Đàm Trình hít sâu một hơi, “Sức tôi hữu hạn, rất nhiều chuyện không thể nghiên cứu hết. Còn nữa…” Đàm Trình uống một ngụm nước trà, bất đắc dĩ cười cười, “Đến bây giờ tôi vẫn chưa chết chắc cũng do may mắn thôi, ai biết đâu được ngày nào đó tôi bỏ mạng,” Nếu chuyện như đêm qua lại xảy ra, Đàm Trình có thể khẳng định cậu sẽ không may mắn chỉ bị trật khớp như vậy nữa.
Nói đoạn, Đàm Trình kể hết những nghiên cứu phát hiện mới đây cho cả hai.
Ngô Hải và Trương Tuấn sau khi nghe xong thì trầm ngâm rất lâu. Cũng đúng thôi, nếu lời Đàm Trình sau khi được chứng thực, nó sẽ chấn động cả nước hoặc thậm chí cả thế giới.
Dù là manh mối vương triều tên Đại Tự, hay vị đế vương họ Túc kia…… Tất cả thông tin này Đàm Trình ắt phải mạo hiểm rất nhiều mới có thể có được…
“Cậu nói trong đại mộ cũng không có đồ vật nào có thể chứng thực đoạn lịch sử này à?”
Đàm Trình gật gật đầu, “Đúng rồi, tuy đồ bồi táng rất nhiều, nhưng không có văn tự ghi chép gì, cái duy nhất tôi có thể xác định là hoàng lăng của vương triều Đại Tự không ở Thiểm Tây.”
“Không ở Thiểm Tây? Vậy sao Hoàng đế này lại an táng ở đây? Có khi nào Đại Tự đã từng định đô ở Tây An, nên đế vương này mới được chôn ở đây?”
“Không có đâu.” Đàm Trình nhíu mày lắc đầu, “Tư liệu tôi tìm được không có đề cập đến chuyện dời đô sang Tây An, chỉ nhắc đến Trung Đô, Trung Đô tôi nghĩ là ở Bình Dao, Sơn Tây bây giờ, vài ngày nữa tôi sẽ sang đó xem thử xem có hoàng lăng Đại Tự hay không.”
“Nhắc Sơn Tây mới nhớ, hình như quê anh Đường ở Sơn Tây.”
“Đường Gia Minh à? Sao cậu biết quê anh ta ở đâu hay thế?” Đàm Trình buồn cười hỏi Trương Tuấn.
Trương Tuấn hứ một tiếng: “Tuy hộ khẩu anh ấy ở Tây An, nhưng mà giọng thì không phải. Hồi đó tôi có thử hỏi, anh ấy nói nguyên quán là Sơn Tây, lúc nhỏ ở nhà ngoại ở Sơn Tây nên khẩu âm bị ảnh hưởng, không giống giọng Tây An lắm. Hay chúng ta đi hỏi anh Đường xem, tôi nghĩ anh ấy cũng rành khu vực Bình Dao.”
Đàm Trình nghĩ nghĩ, “Cứ từ từ đi đã, chờ tôi đi Sơn Tây về rồi tính.”
Ngô Hải khẽ thở dài một hơi, cậu ta không cho rằng Đàm Trình vô duyên vô cớ nói cho cậu ta và Trương Tuấn nghe những điều này, hỏi thẳng: “Đàm Trình, cậu muốn chúng tôi giúp phải không?”
Thấy Đàm Trình không phủ nhận, Ngô Hải tiếp tục nói: “Vậy cậu muốn nhờ tụi tôi làm gì?”
“Chuyến đi Sơn Tây có lẽ sẽ vất vả, với mang cũng nhiều dụng cụ. Tôi định nhờ một trong hai cậu đi cùng tôi đến đó. Còn nữa, tôi nhặt được trong đại mộ rất nhiều mảnh bình sứ bị vỡ có khắc văn tự, để hôm nào tôi đem nó ra, nhờ các cậu giúp phục hồi lại xem có lấy được thêm thông tin gì không.”
“Phục dựng bình sứ thì để tôi đi, cái này tôi rành hơn ai cậu một chút, Ngô Hải thì đi Sơn Tây với cậu.” Trương Tuấn ngẩng đầu chăm chú nhìn Đàm Trình, “Nhưng mà cậu không định nói cho Lý Quốc Hiền sao?”
Đàm Trình nhíu mày, lâu thật lâu sau mới lắc lắc đầu, “Trước mắt không nên nói, cậu cũng biết tính thầy rồi đó, khu đại mộ cuối cùng thầy cũng có cho chúng ta vào nữa đâu, nếu để thầy biết tôi lén vò mộ, kế hoặc này chắc phải chết non, hơn nữa……” Nói tới đây, Đàm Trình nheo mắt, “Lý Quốc Hiền rất quan tâm đến khu mộ này, nhưng thái độ thì không giống. Làm sinh viên của thầy lâu tôi biết, nếu hứng thú với cái gì thầy sẽ là người đầu tiên bước lên nghiên cứu. Nhưng mà, khi đường hầm vào mộ đã xong, tôi chưa từng thấy ông ta bước vào một bước.”
Nghe Đàm Trình nói như vậy, Trương Tuấn cũng phát hiện ra vấn đề. Hạ giọng, Trương Tuấn nói: “Có phải cậu định nói Lý Quốc Hiền thật ra đã biết gì đó không?”
Đàm Trình không trả lời Trương Tuấn nói, nhưng im lặng cũng đồng nghĩa với xác nhận.
Lý Quốc Hiền có lẽ đã biết gì đó, chỉ là chưa bao giờ đã nói với họ, Lý Quốc Hiền chắc chắn cố chấp với khu mộ này. Có thể ở chỗ này đến mười mấy năm, còn nghi ngờ gì nữa? Nhưng ông ta có vẻ không muốn tìm hiểu bí mật lịch sử của nó.
Ba người vì chuyện này mà trầm ngâm một hồi lâu. Một lúc sau, Ngô Hải mới nói: “Vậy trước mắt khoan nói với ông ta, cứ chờ xem sao đã.”
Bữa cơm ăn đến ba tiếng, đến lúc xong xuôi ai về nhà nấy cũng đã đến 4 giờ chiều.
Một đêm không ngủ, thể lục gần như bị bào mòn hết, Đàm Trình trở lại phòng ngủ. Định ngủ vài tiếng thôi, vặn đồng hồ báo thức 8 giờ tối rồi lăn ra ngủ ngay.
Đàm Trình ngủ giấc này sâu lạ thường, đồng hồ báo thức khi nào vang lên khi nào tắt cậu cũng không biết.
Lúc Đàm Trình tỉnh lại đã là 12 giờ đêm.
12 giờ đêm ngày mười lăm tháng tám âm lịch là ngày âm khí lớn nhất ở dương gian. Quỷ quái muốn trụ lại nhân gian thì phải có dương khí, nên lũ quỷ hồn hấp hối sẽ nhân cơ hội này đi hút dương khí của người sống. Túc Cảnh Mặc ở lại nhân gian quá lâu, 1600 năm chưa từng tiếp xúc với người sống, theo lý thuyết đã phải tan thành tro bụi từ lâu rồi.
Mà từ đó đến giờ y vẫn còn tồn tại, là do ỷ vào trận pháp Đại Mộ làm quỷ hồn y ngủ say. Nhưng mà, quỷ dù sao cũng là quỷ, cho dù ngủ say, y cũng không thể tồn tại lâu trên nhân gian. Lần tỉnh lại này dương khí hút được từ đợt chém giết đội quân đào mộ đã không còn.
Huống chi, đêm qua y còn hao phí quá nhiều sức chiến đấu với bọn ác quỷ…
—
Ủa 15/8 Trung thu phải ko…. Sau này hết dám đi chơi khuya……
Vốn Đàm Trình định nghỉ ngơi trước rồi mới đi ăn, nhưng đã thay đổi ý định vì chuyện ngôi mộ
Trương Tuấn và Ngô Hải khác với những người khác, hai người biết Đàm Trình có thể nhìn thấy quỷ quái, có một số việc Đàm Trình không định nói, nhưng chuyện đại mộ quá phức tạp, chỉ với sức của một mình Đàm Trình thì không thể lo liệu chu toàn mọi chuyện được.
Cả cậu cũng khá tin tưởng hai người bạn này, Trương Tuấn nhìn như mê chơi cà lơ phất phơ không chăm làm, nhưng vẫn trụ lại khu mộ đến lúc này, thì chắc chắn không phải là người thờ ơ với công việc. Ngô Hải là người ngay thẳng, có chuyện thì nói, không phải dạng người đa đoan tâm tư, Đàm Trình nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định nói cho cả hai chuyện về khu đại mộ.
“Cậu nói đại mộ này không thuộc bất kỳ triều đại nào trong sách vở? Sao cậu có thể khẳng định như vậy.” Trương Tuấn nói rất chậm, “Vẫn chưa đào ra được vật gì có thể chứng minh ……” Nói đến đây Trương Tuấn bỗng khựng lại, “Đàm Trình, mẹ nó có phải cậu lại lén lên đại mộ tìm thứ gì không hả?!”
Đàm Trình nhìn hai người ngước mặt, gật gật đầu.
“Mẹ nó…… Cậu chán sống à?”
Ngô Hải bình tĩnh nhìn Đàm Trình, cũng nói: “Cậu nôn nóng muốn tìm ra chân tướng rõ ràng tôi cũng hiểu, nhưng đã chết vài người rồi, cậu cũng không nên đến đó.”
Trương Tuấn nhìn sắc mặt Đàm Trình đang không thể nào xấu hơn, nghĩ đến lần trước gặp được cái tên thanh niên thần thần bí bí nói Đàm Trình dính quỷ khí, có tướng chết, Trương Tuấn lại nhíu chặt mày: “Thảo nào tên nhóc lần trước nói cậu dính đầy quỷ khí trên người…… Hôm đó tôi còn nghi ngờ nhưng giờ thì tin rồi. Đàm Trình, đừng bảo tôi nói xui nhưng mà cậu cứ thế thì sớm muộn gì cũng giống Giang Ba thôi.”
“Nhóc nào thế?”
Trương Tuấn kể sơ chuyện tối đó cho Ngô Hải, sau đó nhìn Đàm Trình nãy giờ vẫn im lặng: “Có phải mấy tháng nay cậu hay lên đại mộ không?”
Đàm Trình gật gật đầu, “Từ lúc cảnh sát phong tỏa thôn Ninh Hóa, thì ngày nào tôi cũng lên đó cả.”
Ngô Hải nhịn không được, hỏi: “Vậy cậu không gặp nguy hiểm sao?”
“Đương nhiên là có nguy hiểm,” Đàm Trình cười cười, “Rất nhiều lần suýt bỏ mạng.”
“Vậy mà còn lên đó!”
“Cậu biết tại sao ai vào đại mộ đó vào cũng bỏ mạng không?” Đàm Trình cắt ngang lời Trương Tuấn, “Hai cậu có nhớ tháng trước trên mạng rầm mộ một bài viết về đại mộ thôn Ninh Hóa không?”
Trương Tuấn ngẩn người: “Ý cậu là bài viết về đội quân Bồ Hoàng biến mất?”
“Đúng rồi, là cái đó.” Đàm Trình cúi đầu nghĩ nghĩ: “Các cậu cũng biết rồi đó, từ lúc Giang Ba xảy ra chuyện, tôi có thể thấy được ma quỷ, mà tôi cũng thật sự nhìn thấy vô số quỷ hồn ở khu mộ, có lẽ bài viết kia là sự thật.”
“Bồ Hoàng ẩm tẫn Trường An thủy, Hiên Viên thuận phong kinh triệu lai……” Đàm Trình thuật lại câu thơ một lần, “Theo như bài viết kia, thì quân đội Bồ Hoàng chọc giận chủ nhân ngôi Mộ nên mới bị giết chết hết, có lẽ đây là sự thật.”
Trương Tuấn nhìn ánh mắt Đàm Trình, run giọng, “Chẳng lẽ…… Quỷ hồn chủ nhân ngôi mộ còn bên trong? Và cậu…thấy?”
Đàm Trình không muốn kể chuyện Túc Cảnh Mặc: “Tôi cũng không rõ người đó còn trong mộ hay không, chỉ là những ác quỷ bên ngoài không dám vào mộ, nên cũng tiện cho tôi vào đó nghiên cứu.”
Ngô Hải cũng đoán được Đàm Trình nói một nửa giấu một nửa, nhưng nhìn Đàm Trình, Ngô Hải cuối cùng vẫn chọn tín nhiệm, “Nhưng mà sao cậu nói cho chúng tôi biết chuyện này?”
Cánh tay cầm ly trà chợt khựng lại, Đàm Trình hít sâu một hơi, “Sức tôi hữu hạn, rất nhiều chuyện không thể nghiên cứu hết. Còn nữa…” Đàm Trình uống một ngụm nước trà, bất đắc dĩ cười cười, “Đến bây giờ tôi vẫn chưa chết chắc cũng do may mắn thôi, ai biết đâu được ngày nào đó tôi bỏ mạng,” Nếu chuyện như đêm qua lại xảy ra, Đàm Trình có thể khẳng định cậu sẽ không may mắn chỉ bị trật khớp như vậy nữa.
Nói đoạn, Đàm Trình kể hết những nghiên cứu phát hiện mới đây cho cả hai.
Ngô Hải và Trương Tuấn sau khi nghe xong thì trầm ngâm rất lâu. Cũng đúng thôi, nếu lời Đàm Trình sau khi được chứng thực, nó sẽ chấn động cả nước hoặc thậm chí cả thế giới.
Dù là manh mối vương triều tên Đại Tự, hay vị đế vương họ Túc kia…… Tất cả thông tin này Đàm Trình ắt phải mạo hiểm rất nhiều mới có thể có được…
“Cậu nói trong đại mộ cũng không có đồ vật nào có thể chứng thực đoạn lịch sử này à?”
Đàm Trình gật gật đầu, “Đúng rồi, tuy đồ bồi táng rất nhiều, nhưng không có văn tự ghi chép gì, cái duy nhất tôi có thể xác định là hoàng lăng của vương triều Đại Tự không ở Thiểm Tây.”
“Không ở Thiểm Tây? Vậy sao Hoàng đế này lại an táng ở đây? Có khi nào Đại Tự đã từng định đô ở Tây An, nên đế vương này mới được chôn ở đây?”
“Không có đâu.” Đàm Trình nhíu mày lắc đầu, “Tư liệu tôi tìm được không có đề cập đến chuyện dời đô sang Tây An, chỉ nhắc đến Trung Đô, Trung Đô tôi nghĩ là ở Bình Dao, Sơn Tây bây giờ, vài ngày nữa tôi sẽ sang đó xem thử xem có hoàng lăng Đại Tự hay không.”
“Nhắc Sơn Tây mới nhớ, hình như quê anh Đường ở Sơn Tây.”
“Đường Gia Minh à? Sao cậu biết quê anh ta ở đâu hay thế?” Đàm Trình buồn cười hỏi Trương Tuấn.
Trương Tuấn hứ một tiếng: “Tuy hộ khẩu anh ấy ở Tây An, nhưng mà giọng thì không phải. Hồi đó tôi có thử hỏi, anh ấy nói nguyên quán là Sơn Tây, lúc nhỏ ở nhà ngoại ở Sơn Tây nên khẩu âm bị ảnh hưởng, không giống giọng Tây An lắm. Hay chúng ta đi hỏi anh Đường xem, tôi nghĩ anh ấy cũng rành khu vực Bình Dao.”
Đàm Trình nghĩ nghĩ, “Cứ từ từ đi đã, chờ tôi đi Sơn Tây về rồi tính.”
Ngô Hải khẽ thở dài một hơi, cậu ta không cho rằng Đàm Trình vô duyên vô cớ nói cho cậu ta và Trương Tuấn nghe những điều này, hỏi thẳng: “Đàm Trình, cậu muốn chúng tôi giúp phải không?”
Thấy Đàm Trình không phủ nhận, Ngô Hải tiếp tục nói: “Vậy cậu muốn nhờ tụi tôi làm gì?”
“Chuyến đi Sơn Tây có lẽ sẽ vất vả, với mang cũng nhiều dụng cụ. Tôi định nhờ một trong hai cậu đi cùng tôi đến đó. Còn nữa, tôi nhặt được trong đại mộ rất nhiều mảnh bình sứ bị vỡ có khắc văn tự, để hôm nào tôi đem nó ra, nhờ các cậu giúp phục hồi lại xem có lấy được thêm thông tin gì không.”
“Phục dựng bình sứ thì để tôi đi, cái này tôi rành hơn ai cậu một chút, Ngô Hải thì đi Sơn Tây với cậu.” Trương Tuấn ngẩng đầu chăm chú nhìn Đàm Trình, “Nhưng mà cậu không định nói cho Lý Quốc Hiền sao?”
Đàm Trình nhíu mày, lâu thật lâu sau mới lắc lắc đầu, “Trước mắt không nên nói, cậu cũng biết tính thầy rồi đó, khu đại mộ cuối cùng thầy cũng có cho chúng ta vào nữa đâu, nếu để thầy biết tôi lén vò mộ, kế hoặc này chắc phải chết non, hơn nữa……” Nói tới đây, Đàm Trình nheo mắt, “Lý Quốc Hiền rất quan tâm đến khu mộ này, nhưng thái độ thì không giống. Làm sinh viên của thầy lâu tôi biết, nếu hứng thú với cái gì thầy sẽ là người đầu tiên bước lên nghiên cứu. Nhưng mà, khi đường hầm vào mộ đã xong, tôi chưa từng thấy ông ta bước vào một bước.”
Nghe Đàm Trình nói như vậy, Trương Tuấn cũng phát hiện ra vấn đề. Hạ giọng, Trương Tuấn nói: “Có phải cậu định nói Lý Quốc Hiền thật ra đã biết gì đó không?”
Đàm Trình không trả lời Trương Tuấn nói, nhưng im lặng cũng đồng nghĩa với xác nhận.
Lý Quốc Hiền có lẽ đã biết gì đó, chỉ là chưa bao giờ đã nói với họ, Lý Quốc Hiền chắc chắn cố chấp với khu mộ này. Có thể ở chỗ này đến mười mấy năm, còn nghi ngờ gì nữa? Nhưng ông ta có vẻ không muốn tìm hiểu bí mật lịch sử của nó.
Ba người vì chuyện này mà trầm ngâm một hồi lâu. Một lúc sau, Ngô Hải mới nói: “Vậy trước mắt khoan nói với ông ta, cứ chờ xem sao đã.”
Bữa cơm ăn đến ba tiếng, đến lúc xong xuôi ai về nhà nấy cũng đã đến 4 giờ chiều.
Một đêm không ngủ, thể lục gần như bị bào mòn hết, Đàm Trình trở lại phòng ngủ. Định ngủ vài tiếng thôi, vặn đồng hồ báo thức 8 giờ tối rồi lăn ra ngủ ngay.
Đàm Trình ngủ giấc này sâu lạ thường, đồng hồ báo thức khi nào vang lên khi nào tắt cậu cũng không biết.
Lúc Đàm Trình tỉnh lại đã là 12 giờ đêm.
12 giờ đêm ngày mười lăm tháng tám âm lịch là ngày âm khí lớn nhất ở dương gian. Quỷ quái muốn trụ lại nhân gian thì phải có dương khí, nên lũ quỷ hồn hấp hối sẽ nhân cơ hội này đi hút dương khí của người sống. Túc Cảnh Mặc ở lại nhân gian quá lâu, 1600 năm chưa từng tiếp xúc với người sống, theo lý thuyết đã phải tan thành tro bụi từ lâu rồi.
Mà từ đó đến giờ y vẫn còn tồn tại, là do ỷ vào trận pháp Đại Mộ làm quỷ hồn y ngủ say. Nhưng mà, quỷ dù sao cũng là quỷ, cho dù ngủ say, y cũng không thể tồn tại lâu trên nhân gian. Lần tỉnh lại này dương khí hút được từ đợt chém giết đội quân đào mộ đã không còn.
Huống chi, đêm qua y còn hao phí quá nhiều sức chiến đấu với bọn ác quỷ…
—
Ủa 15/8 Trung thu phải ko…. Sau này hết dám đi chơi khuya……
Bình luận facebook