• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full DẤU CẮN (9 Viewers)

  • Chương 100: Ngoại truyện 8

Editor: YannG



Trên đường, trong xe vô cùng yên tĩnh.



Trợ lý lái xe một lúc, nhìn thấy hai người ngồi phía sau, ngoại trừ dựa vai ngủ ra thì không có hành động thân mật nào khác cả, hơi thở của anh cũng dần buông xuống.



Sau khi tự an ủi bản thân rằng có thể đó chỉ là mối quan hệ cá nhân giữa quản lý cấp cao, trợ lý mở miệng hỏi: “Trưởng phòng Sở, mọi người trong bộ phận đều rất vui khi biết tin anh sắp trở lại công ty, mấy ngày nay đều bàn bạc về việc tổ chức tiệc mừng, anh xem mấy ngày gần đây có tiện không?”



Sở Hướng Bân vừa định mở miệng, Loan Xảo Khuynh đang tựa lên vai anh ngủ thì đột nhiên bị âm thanh làm thức giấc.



Cô ngồi thẳng dậy trong mơ hồ, xoa mắt nhìn cửa sổ bên ngoài, “Sao tối quá vậy? Có phải tôi bị mù rồi không?”



“……”



Sở Hướng Bân cũng không theo kịp mạch não khi uống say của Loan Xảo Khuynh, sau khi yên lặng vài giây, anh cười, “Chỉ là tôi sợ ảnh hưởng cô nghỉ ngơi nên không mở đèn trong xe, cô muốn mở ra không?”



Theo âm thanh, Loan Xảo Khuynh xoa đôi mắt rồi chuyển hướng nhìn về phía người bên cạnh mình, sau khi an tĩnh vài giây, cô đi về phía trước nhìn: “Anh là ai?”



Sở Hướng Bân bất đắc dĩ thở dài, “Tôi là Sở Hướng Bân.” “Ý…… Tôi biết anh, con rồng bá vương, nói chuyện rất ác ý.” Sau khi Loan Xảo Khuynh nói một cách ghét bỏ, đột nhiên lại cười rộ lên. “Hơn nữa, gần đây tôi biết một bí mật lớn của anh!”



“……”



Trong lòng trợ lý lái xe run sợ mà liếc mắt nhìn hai người từ kính chiếu hậu.



Hắn lo lắng rằng đêm nay trưởng phòng Sở của bọn họ không nhịn được nữa mà diệt khẩu Loan Xảo Khuynh, tiện thể có mang mình theo không nữa.



Kết quả hắn liền nghe thấy trưởng phòng Sở của bọn họ nhẹ giọng cười mà tất cả nhân viên trong bộ phận của họ đều chưa từng nghe qua: “Ồ? Bí mật gì?”



“Hì hì…… Không nói cho anh biết.”



“Bí mật mà cô biết không phải của tôi sao? “



“Đúng vậy!”



“Nếu đó là bí mật của tôi, đương nhiên tôi biết, cho dù cô không nói thì tôi cũng biết, vậy tại sao cô lại không nói cho tôi?”



“……” Đầu óc mơ hồ của Loan Xảo Khuynh bị cồn làm tê mỏi, bị một phen như vậy lại càng trở nên uể oải hơn.



Cân nhắc hồi lâu cô mới gật đầu, “Hình như là đạo lý này.”



“……”



Trợ lý lái xe liếc mắt đồng tình với Loan Xảo Khuynh từ kính chiếu hậu trong tâm trạng phức tạp.



Sau khi do dự, Loan Xảo Khuynh nói, “Vậy tôi sẽ nói cho anh. Anh lại đây một chút, tôi nói cho.”



Sở Hướng Bân theo lời cô, xích lại gần Loan Xảo Khuynh. Loan Xảo Khuynh nhoài người về phía vai của anh, hơi thở ấm áp hiu hiu bên tai anh, mang theo men say mùi rượu, khẽ cười:



“Bí mật mà tôi phát hiện ra là ―― hình như Sở Hướng Bân thích tôi!”



Đột nhiên thân xe lắc lư.



Sở Hướng Bân đỡ lấy ghế dựa theo bản năng, đưa tay ôm Loan Xảo Khuynh vào lòng. Chờ xe ổn định lại, người đàn ông giận giữ ngước mắt lên.



“Xin, xin lỗi trưởng phòng Sở…… tôi tôi tôi không giữ vô lăng trong một thời gian……” Lời nói của trợ lý lái xe mang theo lo sợ.



Trong long Sở Hướng Bân biết rằng không thể hoàn toàn trách trợ lý, chỉ đành nhíu mày xoay người, “Tiếp tục lái xe đi ―― đừng mất tập trung nữa!”



“Vâng, vâng.”



Trợ lý kinh hồn bạt vía nhìn thoáng qua, vội vàng quay đầu tập trung tinh thần nhìn con đường phía trước, không dám nghe lén hai người nói chuyện nữa.



Mà đằng sau xe, mới vừa rồi người khởi xướng lúc này là thoạt nhìn nhất vô tội cái kia. Từ trong lòng ngực của Sở Hướng Bân bò dậy, cô mờ mịt mà xoay đầu.



“Vừa mới…… Sao rung lắc mạnh như vậy? Động đất?”



Sở Hướng Bân bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, nhìn cô, “Có động đất cũng là cô gây ra.”



“A?”



“Ngày mai, sau khi cô tỉnh rượu, đừng hối hận tự sát.”



“Hối hận? Tại sao tôi phải hối hận?”



“Ngày mai cô sẽ biết.”



“Ồ……”



Trên đường đi không còn chuyện để nói.



Trợ lý cẩn thân đưa Loan Xảo Khuynh và Sở Hướng Bân đến chỗ ở bãi đỗ xe của Sở Hướng Bân.



Nơi ở của Sở Hướng Bân là thang máy vào nhà, thang máy tương ứng mỗi tòa nhà đều có lối vào khu vực bãi đậu xe của mình. Sau khi xuống xe, Loan Xảo Khuynh rất quen thuộc mà chạy vào bên trong thang máy tòa nhà của Sở Hướng Bân, nhưng Sở Hướng Bân lại không vội vã đi theo sau.



Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua ánh mắt có chút co rúm của trợ lý, nhẹ nhàng nói: “Đêm nay vất vả cho anh rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Đầu tuần sau tôi bắt đầu đi làm.”



“Vâng, thứ hai tuần sau tôi sẽ đến đón ngài đúng giờ.” Trợ lý cẩn thận đồng ý.



Sở Hướng Bân nghĩ một chút, “Những chuyện Loan Xảo Khuynh nói trên xe ngày hôm nay……”



Trợ lý lập tức tiếp lời: “Trưởng phòng Sở yên tâm! Tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nói ra!”



“……”



Im lặng một lúc, Sở Hướng Bân cười: “Không, vẫn muốn phiền anh nói ra.”



“Vâng, tôi nhất định sẽ không ―― á??” Trợ lý sững người ngẩng đầu lên, “Nói…… Nói ra?”



Sở Hướng Bân gật đầu, “Đúng vậy, tốt nhất là lúc đi làm vào thứ hai tuần sau, tất cả mọi người công ty đều biết rằng cô ấy nói câu này.” Sở Hướng Bân tạm dừng, mỉm cười, “Tôi nghĩ chuyện này không khó đối với anh chứ?”



“…………” Sau một lúc lâu trợ lý mới lấy lại tinh thần, hắn gần đầu một cách khó khăn, rồi cười, “Tôi hiểu rồi, trưởng phòng Sở.”



“Vất vả rồi.”



“Không…… Không vất vả……”



“Vậy, tuần sau gặp.”



“Vâng, ngài đi, đi thong thả.”



“……”



*



Tuần sau, bắt đầu ngày thứ hai sụp đổ.



Cả một buổi sáng, văn phòng của trưởng phòng nhân sự đóng chặt cửa, Loan Xảo Khuynh ngồi im trong phòng không dám bước chân ra khỏi cửa.



―― Cô không còn mặt mũi nào gặp người khác, đặc biệt Sở Hướng Bân. Ai có thể nghĩ đến, rõ ràng cô đi xin lỗi người ta, kết quả lại tự chuốc say chính mình, lại còn nói câu “Tôi biết anh thích tôi” trước mặt trợ lý người ta.



Bây giờ khắp công ty đều truyền đi không ngừng, mọi người đều thảo luận rằng rốt cuộc là Loan Xảo Khuynh tự mình đa tình, hay là vị Sở bá vương kia có ý này.



“Phản bội đầu” sóng gió vừa có dấu hiệu lắng xuống, Cô lại đem mọi người đến đỉnh cao của một làn sóng gió―― Cả một buổi sáng, Loan Xảo Khuynh đều tự hỏi rằng lần này bản thân có nên đến phòng đầu tư phát triển chịu đòn nhận tội hay không.



“A ―― rượu gì cũng dám uống, chuyện gì cũng dám nói ―― Loan Xảo Khuynh mày là đồ ngốc ư??”



Trong văn phòng người con gái bị chính mình tra tấn đến điên cuồng, đau khổ mà xoa tóc bản thân.



Cửa văn phòng đột nhiên bị gõ: “Trưởng phòng Loan, bên ngoài có ――”



Loan Xảo Khuynh hung dữ xoay đầu, “Không phải tôi nói buổi sáng hôm nay có tình huống đặc thù, báo cáo lại vào buổi chiều sao?”



“Không phải, có người tới gặp chị.”



“Ai vậy? Có hẹn trước không? Không có hẹn trước thì không gặp!” Người bên ngoài cửa do dự một hồi, cẩn thận nói: “Là trưởng phòng Sở hôm nay tới xử lý thủ tục phục chức.”



“…………???”



Mấy chục giây sau, cửa văn phòng bị người từ bên trong mở ra.



Biểu cảm của Loan Xảo Khuynh nghiêm túc đứng sau cánh cửa.



“Trưởng phòng Sở, vào đi.”



Đứng phía sau trợ lý của Loan Xảo Khuynh, Sở Hướng Bân cười hỏi: “Nếu nhu trưởng phòng Loan không tiện, vậy chiều tôi đến cũng được.”



“Không không không, không sao, rất tiện.” Loan Xảo Khuynh không thể chịu nổi nhân viên bên ngoài phòng nhân sự lén lút quan sát hai người được nữa, cô liều mạng đưa mắt ra hiệu cho Sở Hướng Bân, “Trưởng phòng Sở mời vào.”



“……”



Sở Hướng Bân đi vào trong văn phòng.



Loan Xảo Khuynh theo bản năng muốn tới đóng cửa lại, ngăn cách tất cả ánh mắt đó ở bên ngoài.



Nhưng Sở Hướng Bân sớm đã tính toán, đèn nén nhẹ giọng rồi ghé vào bên tai Loan Xảo Khuynh: “Nếu như cô đóng cửa, sẽ chỉ làm bọn họ cảm thấy chúng ta muốn làm chuyện gì đó mà không thể gặp người khác thôi.”



Loan Xảo Khuynh: “……”



Loan Xảo Khuynh: Cũng đúng.



Tay Loan Xảo Khuynh sờ lên then cửa cũng không rút về, cô dùng lực, kéo cửa phòng ra, cho đến khi tối đa.



Sở Hướng Bân thoáng nhìn, một nụ cười có chút mưu đồ xẹt qua đôi mắt anh.



Loan Xảo Khuynh hồn nhiên không biết rằng chính mình đã mang “Con sói độc ác” kia vào trong ổ. Cô xoay người trở lại văn phòng.



Cố ý giữ khoảng cách với Sở Hướng Bân và nói vài câu về chuyện công ty cho anh nghe, Loan Xảo Khuynh cẩn thận nói nhẹ: “Cái chuyện, chuyện vào buổi tối thứ bảy tuần trước …… Thật sự…… Xin lỗi nhé.”



Sở Hướng Bân không thèm để ý mà cười, “Không sao.”



“……” Loan Xảo Khuynh nhẹ nhàng thở.



Sở Hướng Bân: “Dù sao chuyện mà cô xin lỗi tôi, cũng không chỉ có mỗi chuyện này.”



“――” Loan Xảo Khuynh bỗng dưng nghẹn lại. Cô rất muốn phản bác, nhưng một câu cũng không nói được, bởi vì Sở Hướng Bân nói là sự thật.



Loan Xảo Khuynh khóc không ra nước mắt mà cúi đầu xuống, “Trưởng phòng Sở, anh nói đi, có chuyện gì mà tôi có thể giúp được, tôi nhất định làm, nhất định sẽ bồi thường đến khi anh vừa lòng mới thôi.”



Ánh mắt Sở Hướng Bân hơi lung lay, “Thật sao?”



“Thật! Vô cùng chính xác!”



“Quả thật tôi có một điều kiện.”



“Ừ?”



“Rất đơn giản, về sau, ở trong công ty, khi tôi phát biểu ý kiến, hy vọng trưởng phòng Loan có thể ủng hộ hết sức.”



“Á……”



Loan Xảo Khuynh chần chừ mà dừng lại.



Sở Hướng Bân cười một cái, “Hơn nữa cô yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của công ty hay những người khác đâu―― chỉ cần khi tôi hoặc là người khác hỏi ý kiến của cô về chuyện nào đó, cô chỉ được nói ‘ Được ’, ‘ Có thể ’, ‘ Không thành vấn đề ’.”



“……” Loan Xảo Khuynh mơ hồ, cảm thấy Sở Hướng Bân đào cho mình một cái hố, nhưng cân nhắc nửa ngày cũng chẳng nghĩ được cái hố đó rốt cuộc ở chỗ nào.



Sở Hướng Bân giả vờ đứng dậy, “Có vẻ như trưởng phòng Loan không có thành ý, vậy quên đi.” Nói xong, anh đã sắp đi đến bên ngoài cửa.



“Đừng đừng đừng ―― đừng mà!” Loan Xảo Khuynh vội vàng đuổi theo, “Tôi đồng ý mà, về sau tôi sẽ đứng cùng đội với trưởng phòng Sở vô điều kiện, chỉ cần anh nói là tốt, tôi tuyệt đối sẽ không làm trái lại.”



“Chắc chắn chứ?” Sở Hướng Bân quay lưng về phía Loan Xảo Khuynh, khóe miệng khẽ nhếch lên.



“Chắc chắn!” Loan Xảo Khuynh cắn chữ nói.



“…… Được.”



Sở Hướng Bân nói xong, đi ra khỏi văn phòng của Loan Xảo Khuynh.



Loan Xảo Khuynh nhẹ nhàng thở dài, nghĩ thầm rằng chuyện này cuối cùng cũng giải quyết được rồi, sau đó, không đợi cô đóng cửa, đột nhiên thấy Sở Hướng Bân đi đến khu văn phòng bộ phận nhân sự rồi dừng lại.



“À, đúng rồi, trưởng phòng Loan, tôi quên mất chuyện này.”



“?”



Loan Xảo Khuynh cứng đờ. Đối diện với nụ cười kia của Sở Hướng Bân, cô mơ hồ như có dự cảm chẳng lành.



Sở Hướng Bân bình tĩnh mỉm cười: “Buổi tối thứ bảy tuần trước, tôi hỏi cô về vấn đề kia, cô suy nghĩ sao?”



Loan Xảo Khuynh cười đến cứng đờ, “Vấn đề gì?”



“……”



Sở Hướng Bân đứng ở giữa khu làm việc của nhân viên văn phòng nhân sự, dưới tất cả những con mắt tò mò, anh bình tĩnh nói ――



“Cô có thể làm bạn gái của tôi không?”



“――!”



Mọi người ngây ngốc.



Đợi đám nhân viên hoàn hồn trở lại, đều cảm thấy khoảng một giây sau bộ trưởng nóng nảy của họ sẽ xông lên giết người.



Nhưng chờ nửa này mà chẳng thấy động tĩnh gì, lúc mọi người mờ mịt nhìn qua, chỉ thấy hai má của Loan Xảo Khuynh đỏ lên.



Sau một lúc lâu.



Cô nhìn chằm chằm đáy mắt giống như hồ ly đang tươi cười kia của Sở Hướng Bân, không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi đến xấu hổ buồn bực:



“…… Được, có thể, không thành vấn đề.”



“Bạn gái,” Sở Hướng Bân cười rồi xoay người, “Buổi trưa gặp.”



“――!”



Đến tận đây, “Gian kế” mà Sở Hướng Bân kéo dài mấy năm cuối cùng cũng thành công.



Cái hố mà anh đã đào rất nhiều năm, “Con thỏ” nào mà rơi vào thì cả đời cũng không thoát ra được.



*



*



*



【 Đoạn ngoại truyện nhỏ trong ngoại truyện 】



Mãi cho đến rất lâu về sau, Loan Xảo Khuynh mới thông qua một bức ảnh tốt nghiệp trong nhà Sở Hướng Bân, phát hiện Sở Hướng Bân chính là “Văn Bân” năm đó.



Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, cô khó hiểu mà hỏi Sở Hướng Bân, “Tại sao ban đầu anh lại không nói cho em?”



“Nói cho em?” Khi đó Sở Hướng Bân cười rồi hỏi lại, “Nói cho em, để rồi sau đó em lại tiếp tục vỗ vai anh gọi anh em?”



“Cũng…… Không đến mức đó.” Loan Xảo Khuynh chột dạ.



Sở Hướng Bân nói: “Hơn nữa, anh cũng không muốn dùng‘ tiền lãi ’ lúc trước. Anh không còn là anh của ngày trước nữa rồi, cho nên nếu như em quên, vậy anh cũng sẽ không nhắc lại nữa ―― giống như bây giờ, dựa vào bản thân của hiện tại ở bên em.”



“……”



Loan Xảo Khuynh ngồi trong lòng ngực của anh, ôm bức ảnh đi nghiên cứu, sau khi nhìn nó một lúc, Cô nhịn không được chỉ vào thiếu niên có chút buồn rầu trong bức ảnh mà cười――



“Ha ha ha, có ma mới tin lời anh nói. Thật ra anh sợ bị em phát hiện sẽ mất mặt chứ gì? Anh xem anh trước kia ha ha ha ha nhỏ như thế nào, em nhớ rõ rang, khi đó em còn cho anh mặc quần áo của em nữa, trông anh vừa trắng vừa gầy khi ra khỏi phòng tắm của em, nhỏ bé như nào, còn không cao bằng em nữa ha ha ha ha ha ……”



Cười một lúc, Loan Xảo Khuynh có chút cười không nổi nữa: Cô mơ hồ phát hiện cảm xúc của một người nào đó mà mình đang ngồi trong lòng bắt đầu tiếp cận một ngưỡng nguy hiểm nhất định.



Loan Xảo Khuynh chậm rãi dừng nụ cười điên cuồng ngang ngược của mình, Cẩn thận cứng cổ quay đầu lại.



“À, ừ, thật ra em, không có ý gì khác ――”



Lời nói còn chưa dứt, Loan Xảo Khuynh sợ hãi kêu lên.



Trong nháy mắt long trời lở đất ―― cô bị người đàn ông đột nhiên đứng dậy từ sô pha trực tiếp ôm eo vác lên vai.



“Nhỏ bé?” Sở Hướng Bân cười lạnh một tiếng, đi về phía phòng ngủ, “Có phải em quên mất hôm qua em khóc như nào rồi sao?”



“A a a Sở Hướng Bân đồ vô lại! Đặt em xuống!”



“.”



“…… Sở Hướng Bân, em sai rồi! Anh đặt em xuống đi!”



“Muộn rồi.”



Sau một tiếng cười lạnh, cửa phòng đóng sầm lại.



~Hoàn Văn~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom